Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 27 - 28

 CHƯƠNG 27

mặc dù Hawk nhất quyết muốn rời đi vào sáng sớm hôm sau, nhưng anh cũng đảm bảo rằng họ sẽ có khoảng thời gian vui vẻ trên đường trở về Dalkeith. Anh cử một nửa lính canh đi trước và ra lệnh cho nửa còn lại ở phía sau anh và người phụ nữ của anh, để họ có được sự riêng tư. Anh sẽ trở lại Uster và giám sát phần còn lại của các phiên tòa trong tương lai, sau khi trận chiến này kết thúc.

Adrienne rất xúc động trước sự cấp bách của anh trong việc quay trở lại Dalkeith để tuyên thệ lời thề của họ. Nàng cũng hồi hộp không kém suốt cuộc hành trình kéo dài ba ngày, với những cuộc vui dài trong những hồ nước suối sủi bọt mátlạnh. Những thời gian nghỉ chân đầy đam mê dài hơn trên thảm rêu êm ái dưới tán lá rung rinh rực rỡ. Những khoảnh khắc anh trêu chọc, dỗ dành và dạy bảo nàng cho đến khi cô gái trinh nữ đỏ mặt trở nên tự tin vào bản chất phụ nữ mới được phát hiện, vui mừng khi cảm nhận được quyền lực của một người phụ nữ đối với người đàn ông của mình. Nàng nhanh chóng trở thành chuyên gia trong những cách chạm hoặc nói chuyện tinh tế, làm ướt môi và ra hiệu bằng mắt. Nàng biết những vuốt ve bị đánh cắp và những phản ứng tức thời sẽ biến người đàn ông xinh đẹp, ngọt ngào của nàng thành một kẻ man rợ cứng rắn và nhức nhối.

Nàng hơi choáng váng khi phát hiện ra rằng mùa thu đã vẽ nên những ngọn đồi bằng cảm hứng của một bậc thầy; những chiếc lá rực rỡ màu bí ngô, rượu vang đỏ và hổ phách bơ xào xạc dưới vó ngựa khi họ cưỡi bên dưới những nhánh câyvàng óng của mùa thu hoạch. Những con sóc kêu ríu rít phóng qua những tán cây với những bước nhảy bất chấp trọng lực. Scotland trong tất cả vẻ huy hoàng hùng vĩ của mình, được tô điểm bởi tình yêu, đã tô màu những món quà giản dị của thiên nhiên thành một tấm thảm kỳ diệu. Adrienne chưa bao giờ nhận ra thế giới lại là một nơi tuyệt vời đến thế.

Nàng sẽ nhớ chuyến hành trình trở về Dalkeith nhàn nhã như tuần trăng mật của mình; một thời gian của niềm đam mê phi thường và sự lãng mạn dịu dàng. Một thời gian hạnh phúc chữa lành và yêu thương. Đơn giản thôi, đó là những ngày hạnh phúc nhất đời nàng.

 

* * * * *

Vào cuối ngày thứ hai, khi họ nằm trên chiếc áo kẻ sọc của gia tộc Douglas màu xanh lam và xám, một vết đau không thể chữa trị đã trỗi dậy chọc vào Adrienne và nàng không thể giữ được lưỡi mình. Hai tay ôm lấy khuôn mặt Hawk, nàng hôn anh mãnh liệt, nóng bỏng và đầy cám dỗ, rồi lùi lại và nói, "Nếu anh còn cấm em tiếp cận anh lần nữa, chồng à, em sẽ phá bỏ những bức tường của Dalkeith, từng viên đá một, để đến với anh."

Hawk lắc đầu, suy nghĩ của anh hoàn toàn bị xáo trộn bởi nụ hôn trêu ngươi và càng thêm hoang mang trước lời nói của nàng. Anh chiếm lấy môi nàng bằng một nụ hôn dài, không kém phần mãnh liệt, và khi nàng nằm thở hổn hển nhẹ nhàng bên dưới anh, anh nói, "Nếu em không thèm trông thấy anh ra sao sau khi bị thương, anh sẽ thêm một tòa tháp đá vào Dalkeith và nhốt em lại trong đó, nô lệ tình yêu bị giam cầm của anh ơi, đừng bao giờ từ chối anh bất cứ điều gì nữa."

Đến lượt nàng quan sát anh với vẻ mặt ngơ ngác, đôi môi đầy đặn và hồng hào vì sức nóng từ nụ hôn của anh. "Ý em là sau khi anh bị mũi tên làm cho bị thương, em đã cố gắng gặp anh biết bao. Grimm không cho phép em."

Ánh mắt của Hawk đấu với của nàng. "Grimm nói em không bao giờ đến. Cậu ấy nói em đang ngủ ngon lành trong Phòng Con Công mà chẳng có gì phải lo lắng trong đầu, ngoại trừ việc anh sẽ chết sớm và để em tự do."

Adrienne thở hổn hển. "Không bao giờ! Em đã ở ngay ngoài cửa phòng anh. Tranh cãi và chiến đấu với anh ta. Anh ta vẫn thề rằng anh không cho em vào!"

"Anh chưa bao giờ từ chối cho em vào. Không, anh đã mở rộng linh hồn của anh và mời em bước vào. Bây giờ em lại nói với anh rằng em đã đến gặp anh đêm hôm đó, và Grimm đã nói với em rằng anh đã ra lệnh rằng em phải bị từ chối? "

Adrienne gật đầu, mắt mở to.

Cơn thịnh nộ đen tối lướt qua khuôn mặt Hawk khi anh nhớ lại nỗi đau đớn mà anh đã phải chịu đựng, tin rằng nàng không đủ quan tâm xem liệu anh có còn sống và còn thở hay không. Đột nhiên anh hiểu ra hành vi cứng rắn của bạn mình đêm đó. Cái nhìn của Grimm có vẻ không được ổn định cho lắm. Với cái cách lo lắng mà cậu ta đã đốt lên ngọn lửa vốn đã rực cháy và vô tình chọc vào những khúc gỗ kêu lách tách. "Grimm, cậu đang chơi trò nghịch ngợm gì vậy?" Anh lẩm bẩm. Liệu Grimm có thể ước Adrienne bị ốm không? Hay Grimm chỉ đang cố gắng bảo vệ anh, người bạn và người anh em của cậu ấy, khỏi bị tổn hại thêm?

Dù sao đi nữa, hành động của cậu ta là không thể chấp nhận được. Cho dù tình bạn của họ có lâu dài đến đâu, những lời nói dối cũng không bao giờ được chấp nhận. Và những lời nói dối của Grimm đã tạo nên một vết nứt giữa anh và vợ anh, một vết nứt đã khiến Hawk lao tới Uster. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không quay lại tìm Adrienne? Những lời nói dối của Grimm có thể khiến họ xa nhau đến mức nào? Adam có thể đã làm gì với vợ anh nếu anh không quay lại tìm cô ấy?

Miệng Hawke mím lại. Adrienne đặt lòng bàn tay lên má anh và nói nhẹ nhàng, "Hawk, em không nghĩ anh ấy có ý làmtổn hại gì. Anh ấy dường như đang cố gắng bảo vệ anh. Anh ấy nói rằng em chẳng mang lại cho anh điều gì ngoài nỗi đau, và rằng tất cả là lỗi của anh ấy."

" Lỗi của cậu ấy ?"

"Vì đã ước với một ngôi sao."

Hawk khịt mũi. "Điều ước với các vì sao sẽ không thành hiện thực đâu, cô gái ạ. Bất kỳ cô gái có trí tuệ nào cũng biết điều đó."

Adrienne nhướng mày tinh nghịch với anh. “Nhưng anh ấy nói rằng anh ấy đã ước có một người phụ nữ hoàn hảo.” Cô tựmãn. "Và em phù hợp với yêu cầu," nàng trêu chọc.

“Phải, đúng vậy,” Hawk gầm gừ. Với một nụ cười tinh quái, anh ôm lấy một trong những bộ ngực hoàn hảo của nàng trong tay và đẩy nàng trở lại tấm vải kẻ sọc khi niềm đam mê của họ lại bắt đầu. Suy nghĩ mạch lạc cuối cùng của anh trước khi chìm đắm trong vẻ đẹp và sự kỳ diệu ấy, đó là Grimm nợ anh một câu trả lời và nợ vợ anh một lời xin lỗi. Và, nếu anh phải thừa nhận điều đó, thì với tất cả những gì anh biết, có lẽ điều ước trước những ngôi sao rơi đã trở thành hiện thực. Những điều kỳ lạ đã xảy ra gần đây.

 

* * * * *

Vào ngày cuối cùng, Hawk cưỡi ngựa như thể bị quỷ ám. Ba ngày ăn trộm được , anh trầm ngâm suy nghĩ, ôm vợ vào ngực trong vòng tay chiếm hữu, má anh vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng.

Trong rừng, anh cảm thấy an toàn, rằng bất kể kẻ thù nào đang đe dọa nàng cũng không biết nàng đang ở đâu vào lúc đó. Vì thế anh đã kéo dài nó và trì hoãn để lần lữa, giữ những lo lắng của anh tránh xa vợ mình, không muốn điều gì làm mất đi niềm vui của nàng.

Ngoài ra, anh còn liên tục chìm vào giấc ngủ say mỗi khi người vợ trẻ đòi hỏi của anh đi cùng anh. Điều kỳ lạ chết tiệt nhất. Anh chưa bao giờ ngã gục trong trạng thái sung mãn và hài lòng đến vậy. Ồ, nhưng cô gái đó có những phép thuật đặc biệt .

Nhưng bây giờ tâm trí anh lại quay về vấn đề trước mặt một cách u ám. Rushka đã cảnh báo cho đến ngày lễ ban phúcthánh thể. Lễ Samhain diễn ra vào ngày mai, một ngày sau lễ Samhain là lễ của những người đã chết được ban phúc - hay các vị thánh, như một số người vẫn gọi.

Samhain là khoảng thời gian nguy hiểm cho bất kỳ ai ở một mình. Người ta đồn rằng Tiên đã bước đi trên trái đất trong vẻ đẹp quyến rũ vào một đêm như vậy. Người ta đồn rằng sự gian ác tràn ngập Samhain, đó là lý do tại sao các thị tộc đốt hai đống lửa bạch dương, thanh lương trà, sồi và thông, đồng thời khoét những rãnh sâu xung quanh nó. Ở đó, họ tụ tập lại thành một, mọi đàn ông, phụ nữ và trẻ em, và cùng nhau dùng bữa trong vành đai ánh sáng bảo vệ. Trong vòng trònđó, anh sẽ cam kết mạng sống của anh với vợ mình và cố gắng tạo ra một số phép thuật cho riêng họ.

Anh có thể cảm nhận được tận xương tủy rằng có điều gì đó sắp xảy ra và rất không ổn.


SAMHAIN

(Mùa gặt)

Chẳng vì cái gì mà vũ trụ rộng lớn này tôi gọi,

Hãy cứu em, bông hồng của tôi; trong đó em là tất cả của anh .

SHAKESPEARE, SONNET CIX

 

CHƯƠNG 28


Adam rít lên khi rời khỏi hòn đảo cổ tích CỦA Morar. thời gian, thường không có ý nghĩa gì với gã, đã vụt qua từng ngày quý giá. Khi gã chơi một trò chơi sinh tử, thời gian trở thành mối lo ngại dai dẳng. Gã đã bỏ bê công việc của mình ở Dalkeith quá lâu, nhưng phải mất một thời gian mới thuyết phục được Nữ hoàng Tiên rằng gã không có ý định làm trò nghịch ngợm.

Giờ đây, Adam nhìn xa trông rộng đã hướng tâm trí của mình về phía Dalkeith để nghiên cứu những thay đổi trong trò chơi của mình. Gã cứng người và rít lên lần nữa. Sao họ dám?

Khi Nữ hoàng của gã nói ra những lời nguyền rủa đã định đoạt số phận của Hawk, Adam đã tìm kiếm rất nhiều công cụ hoàn hảo để trả thù. Gã đã lang thang qua nhiều thế kỷ, lắng nghe, quan sát và cuối cùng chọn được người phụ nữ hoàn hảo với độ chính xác tỷ mỷ. Adam không phải là người thường xuyên can thiệp vào cuộc sống của người phàm, nhưng khi gã làm vậy, huyền thoại sẽ nảy sinh. Và Adam thích điều đó.

Một số người gọi gã là Puck (đứa bé tinh nghịch). Một Bard (Thi nhân) sẽ đặt tên gã là Ariel.

Vẫn còn những người khác biết đến gã với cái tên Robin Goodfellow. Người Scotland gọi gã là sin siriche du - yêu tinh đen. Thỉnh thoảng, Adam mang hình dáng của một kỵ sĩ không đầu đang lao tới, hoặc một bóng ma mặt dữ tợn cầm lưỡi hái, chỉ để sống lâu hơn trong ký ức của phàm nhân. Nhưng dù sự huyền  có lựa chọn gì đi chăng nữa, gã vẫn luôn giành được những gì mình đã đặt ra. Và lần này gã đã chắc chắn thành công! Người phụ nữ này không chỉ lớn lên ở New Orleans huyền diệu, mà còn chửi rủa đàn ông một cách mãnh liệt đến mức gã đã nghe thấy nàng suốt nhiều thế kỷ. Adam đã quan sát nàng nhiều tuần trước khi cẩn thận đưa ra quyết định; gã đã nghiên cứu nàng, biết mọi thứ cần biết về Adrienne de Simone hấp dẫn. Những điều mà ngay cả người chồng yêu quý của nàng cũng không biết. Gã đã bị thuyết phục rằng nàng là người phụ nữ duy nhất chắc chắn sẽ ghét Hawk huyền thoại.

Giờ đây, khi Adam di chuyển về phía Dalkeith-Upon-the-Sea, tầm nhìn sâu rộng của gã cho thấy một Adrienne hạnh phúc, những kế hoạch đám cưới đang mơ màng trong tâm trí nàng.

Nhưng Hawk, à… hiện giờ Hawk không được thoải mái cho lắm. Anh ta linh cảm có điều gì đó không ổn. Anh ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Adam đã đưa Adrienne đến đây để từ chối Hawk, và tất nhiên là để tranh giành người đẹp cho riêng mình. Hiếm có một sinh vật phàm trần nào lại được sinh ra như người phụ nữ đó. Ngay cả nhà vua cũng nhận xét về sự hoàn hảo của nàng. Thật là một sự trả thù ngọt ngào khi gả Hawk cho một người phụ nữ không bao giờ yêu anh ta, trong lúc Adam biến nàng thành của riêng gã. Để cắm sừng kẻ đã làm nhục Vua Tiên. Nhưng có vẻ như gã đã sai về Adrienne cũng như sai về Hawk. Gã đã đánh giá thấp cả hai người họ.

Nàng yêu Hawk mãnh liệt cũng như Hawk yêu nàng.

Adam dừng lại và cười toe toét một cách xảo quyệt khi cảm hứng ập đến. Thật là một sự trả thù nhỏ bé nếu chỉ cắm sừng Hawk.

Một khả năng mới và thực sự tàn khốc giờ đây sẽ xảy đến với anh ta.

 

* * * * *

Lydia và Tavis đang ngồi trên sân thượng rải sỏi của Dalkeith thì Hawk và Adrienne đến muộn vào đêm hôm đó.

Sâu trong bóng tối, nói chuyện nhẹ nhàng và nhấm nháp rượu port ngọt ngào, họ nhìn cặp vợ chồng trẻ cưỡi ngựa tiếnvào, xuống ngựa và nắm tay nhau khi di chuyển về phía sân hiên. Đôi mắt Lydia ánh lên niềm hạnh phúc khi bà quan sát.

Adrienne đã nói điều gì đó khiến Hawk bật cười. Khi anh kéo nàng dừng lại và hôn nàng, nàng giật sợi dây ra khỏi tóc anh và ném nó vào màn đêm. Những gì bắt đầu như một nụ hôn dịu dàng ngày càng trở nên sâu sắc đầy thèm khát. Những khoảnh khắc dài gợn sóng khi nụ hôn mở ra. Kéo dài, man rợ và nóng bỏng, lãnh chúa của Dalkeith-Upon-the-Sea và phu nhân của ngài ấy đã hôn nhau. Dưới ánh trăng sắp tròn, trên bãi cỏ ngay trước sân thượng, họ hôn nhau.

Và hôn.

Nụ cười của Lydia nhạt dần, và bà cựa quậy trên ghế một cách khó chịu. Bà buộc mình phải hít một hơi thật sâu và khó khăn và ép trái tim mình ngừng lại tiếng sấm nực cười đó. Bà đã nghĩ cơ thể mình có thể cuối cùng đã quên mất niềm đam mê đó. Ít có cơ hội đó.

"Tôi sẽ nói đó là một nụ hôn khá thú vị." Chất giọng Ai-len giàu nhạc điệu của Tarish cuốn quanh bà.

“Qu-khá… một nụ hôn.” Lydia nuốt khan. Đã bao lâu rồi chưa có một người đàn ông hôn bà như vậy?

Tavis lặng lẽ tiến lại gần hơn và Lydia liếc nhìn ông một cách sắc bén.

Sau đó ánh mắt bà chuyển thành suy đoán.

 nhận ra rằng Tavis MacTarvitt là một người đàn ông điển hình. Làm thế nào mà trước đây bà lại không nhận ra điều đó? Và tại sao nụ cười bí mật đó lại xuất hiện trên khuôn mặt ông ấy? Bà băn khoăn. "Ông đang cười về điều gì thế?" Bàcáu kỉnh.

“Tôi có thể nói đây là một đêm tuyệt vời ở Dalkeith,” ông ân cần đề nghị. "Họ đã về nhà rồi. Và tôi thấy có vẻ như chúng ta sẽ sớm có những đứa nhỏ quanh đây, và tôi sẽ nói lại điều đó."

"Hừm." Lydia khịt mũi. "Ông đã biết cách pha cà phê chưa, ông già? Tôi muốn có một cốc ngon cho cô ấy vào buổi sáng."

"Quý bà ơi." Ánh mắt dịu dàng của ông khiển trách bà. "Tôi là một người có đôi bàn tay tài năng, nhớ chứ? Tất nhiên là tôi có thể pha cà phê."

Đôi bàn tay tài năng . Những lời nói đó đọng lại trong tâm trí bà lâu hơn bà mong muốn, và bà lén nhìn đôi bàn tay đó. Quả thực chúng  đôi bàn tay tuyệt đẹp. Rộng và khỏe, với những ngón tay và khéo léo. Có năng lực. Chúng đã thuộc nên những tấm da mềm mại và dịu dàng tỉa những bông hồng non. Chúng nhẹ nhàng chải tóc cho bà và pha trà. Những niềm vui nào khác mà đôi bàn tay đó còn có thể mang đến cho một người phụ nữ được nữa chứ? bà băn khoăn. Ôi, Lydia, em đã lãng phí nhiều năm tháng tươi đẹp phải không, cô gái ? tiếng nói thật sự của trái tim bà, im lặng suốt bấy nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được lưỡi.

Lydia khéo léo nhích lại gần Tavis để cánh tay của họ tựa nhẹ vào nhau. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng nhưng có ý nghĩa muốn nói với ông nhiều điều. Và nó đã làm được.

Đêm đã sâu hơn, khi Tavis MacTarvitt đặt một bàn tay già nua nhưng vẫn khỏe mạnh và đầy năng lực lên tay bà, Lydia của Dalkeith đã giả vờ như không để ý.

Nhưng bà vẫn cuộn những ngón tay mình thật chặt quanh ngón tay ông, giống như vậy.

 

* * * * *

Vào sáng sớm, thời điểm mặt trăng mát mẻ lướt song song với mặt trời, Adrienne cảm thấy Hawk trượt khỏi chiếc giường đẽo bằng tay trong Phòng Con Công. Nàng rùng mình trong cái lạnh thoáng qua trước khi tấm chăn lại ôm chặt lấy cơ thể nàng. Mùi hương cay nồng của anh bám vào chăn và nàng vùi mũi vào đó.

Khi họ cưỡi ngựa về đêm qua, Hawk đã ôm nàng vào lòng và nhảy ba bậc thang một lần, bế người vợ đang đỏ mặt của mình đi ngang qua những người hầu đang há hốc mồm. Anh đã yêu cầu chuyển một bồn tắm xông hơi đến phòng ngủ của lãnh chúa và họ đã tắm trong loại dầu thơm, gợi cảm bám vào cơ thể họ. Anh đã thực hiện tình yêu mãnh liệt và chiếm hữu với nàng trên một đống đồ quăng lộn xộn trước ngọn lửa, và được xức dầu thơm hòa quyện, cơ thể họ đã trượt đi và trượt đi với sự ma sát tinh tế.

Adrienne đã được bàn tay của người đàn ông đó tuyên bố và đóng dấu. Bị chinh phục, bị chiếm đoạt và bị nuốt chửng hoàn toàn. Nàng đã sẵn sàng gạt bỏ mọi suy nghĩ có ý thức, trở thành một con thú trong việc kết đôi với con chim đen hoang dã của mình. Khi anh bế nàng lên giường, nàng sẽ đưa tay vuốt ve cơ thể anh, lên khuôn mặt anh trong ánh hoàng hôn ngọt ngào, ghi nhớ mọi mặt phẳng và góc độ và giấu ký ức đó vào tay nàng.

Nhưng bằng cách nào đó, giữa cuộc làm tình tuyệt vời và giấc ngủ, một sự im lặng đã rơi xuống giữa những người yêu nhau. Nó nằm đó, chiếc găng tay của một người lạ rơi xuống giường họ. Nàng đã cảm thấy nó trở thành một cú đấm lặng lẽ khi nàng lạc vào nỗi sợ hãi mà nàng không thể kiểm soát được.

Tuyệt vọng, nàng luồn những ngón tay của mình vào ngón tay của Hawk. Có lẽ nếu nàng giữ anh đủ chặt, khi nàng bị ném về tương lai, nàng có thể mang anh theo cùng.__

Nàng đã phải mất nhiều giờ liền để giả vờ ngủ. Sợ phải ngủ.

Và ngay lúc này, khi anh trượt khỏi giường, nàng lại cảm thấy nỗi sợ hãi quay trở lại.

Nhưng nàng không thể nắm tay anh từng phút từng giây được!

Nàng lặng lẽ lăn người sang một bên, ngó ra khỏi đống chăn và ngạc nhiên.

Anh đứng bên cửa sổ hình vòm, nghiêng đầu như thể đang lắng nghe bình minh và những bí mật trong tiếng kêu của những con mòng biển đang thức giấc. Hai tay anh dang rộng trên gờ đá của lối vào, những tia nắng cuối cùng trải lên cơ thể anh như bạc nóng chảy. Đôi mắt anh là vực sâu của bóng tối khi anh nhìn vào bình minh. Hình dáng nghiêm nghị của anh có thể đã được đục từ cùng một loại đá được sử dụng để xây dựng Dalkeith-Upon-the-Sea.

Nàng nhắm mắt lại khi anh với tay tới chiếc váy của mình.

Sự im lặng tan chảy và bao bọc những ngón tay quanh trái tim nàng khi anh rời khỏi Phòng Con Công.

 

* * * * * 

Hawk đứng ở ngưỡng cửa tầng hai, đôi mắt tối sầm vì giận dữ.

Giận dữ vì sự bất lực của chính mình.

Đưa nàng trở lại Dalkeith là một sai lầm. Một sai lầm lớn. Anh biết điều đó. Không khí bên trong Dalkeith dường như tràn đầy năng lượng, như thể ai đó đã đổ dầu đèn khắp lâu đài và đang nằm chờ, sẵn sàng đánh rơi một ngọn nến đang cháy và lùi lại để nhìn cuộc sống của họ bị nuốt chửng bởi địa ngục tiếp theo. Không còn câu hỏi nào trong đầu anh nữa - Dalkeith không an toàn cho nàng.

Nhưng nàng cũng đã biến mất ở Uster.

Sau đó họ sẽ phải đi xa hơn. Có lẽ là Trung Quốc. Hoặc Châu Phi. Ít nhất hãy biến khỏi Scotland.

Chết tiệt mọi thứ! Dalkeith là nhà của anh . Nhà của họ .

Dalkeith-Trên-Biển-là cả cuộc đời anh. Anh đã phải chịu đựng rất nhiều để có được thời gian này. Để về nhà. Để xem con trai của họ chơi đùa ở rìa vách đá. Để ngắm nhìn các cô con gái của họ chạy đua trong vườn, những đôi chân nhỏ bé bước đi trên rêu mềm và lối đi rải sỏiĐể tắm cho con mình trong một hồ nước trong xanh vào một ngày ấm áp. Để quyến rũ vợ mình ở đài phun nước dưới những vì sao lung linh vào một đêm hè êm đềm.

Anh xứng đáng được dành những năm còn lại của mình để đi bộ cùng Adrienne qua những ngọn đồi và thung lũng này, ngắm nhìn biển cả và cuộc hành quân bất diệt của các mùa trên khắp vùng đất, xây dựng một ngôi nhà thấm đẫm tình yêu, những kỷ niệm và những cuộc phiêu lưu. Từng chút một - chết tiệt - anh là một người đàn ông ích kỷ! Anh muốn toàn bộ giấc mơ. Lẽ ra nên tránh xa, Hawk, và mi biết điều đó. Điều gì khiến mi nghĩ rằng mi có thể chiến đấu với thứ gì đó mà mi thậm chí không thể gọi tên ? Anh nhắm chặt mắt và lắc lư trong bóng tối. Từ bỏ Dalkeith vì nàng sao? Đầu anh gục về phía trước, cúi xuống dưới sức nặng của những quyết định nặng nề. Một tiếng thở dài để dập tắt đống lửa rùng mình xuyên qua cơ thể anh. Phải. Anh sẽ cưới nàng ở lễ Samhain. Sau đó anh sẽ đưa nàng đi thật xa nơi này khi họ phải đi. Anh đã bắt đầu nói lời tạm biệt trong sự im lặng căng thẳng. Việc tạm biệt mất một khoảng thời gian và anh cần phải chia tay nhiều thứ ở Dalkeith-Upon-the-Sea.

Liều mạng ở lại một nơi mà những thế lực nào đó kiểm soát vợ anh sao? Rõ ràng là không thể. “Chúng tôi không thể ở lại,” anh nói với căn phòng tĩnh lặng, như đang chờ đợi - căn phòng mà anh cần chào tạm biệt một cách khó khăn nhất. Phòng trẻ của anh. "Chạy là điều thông minh duy nhất nên làm trong trường hợp này. Đó là cách chắc chắn duy nhất để giữ cô ấy an toàn."

Anh dụi mắt và tựa tay vào khung cửa, cố gắng chế ngự những cảm xúc đang tuôn chảy trong người. Anh bị quyến rũ, bị ràng buộc không thể tin nổi với cô gái đang ngủ một cách hồn nhiên trên giường anh. Đêm chia sẻ với nàng là tất cả những gì anh từng mơ ước một ngày nào đó anh có thể biết được. Sự thân mật lạ thường khi làm tình với một người phụ nữ mà anh có thể đọc được mọi suy nghĩ của nàng. Không chỉ là làm tình - đêm nay khi cơ thể họ hòa quyện vào nhau trong đam mê, anh cảm thấy hoàn toàn thân thiết đến mức khiến anh mất thăng bằng. Nếu không có gì khác, điều đó đã thay đổi và đưa các ưu tiên của anh vào vị trí hoàn hảo. Cô ấy trước nhất .

Quai hàm của Hawk căng ra, và anh rủa khẽ. Đôi mắt anh âu yếm nhìn những chiếc nôi, những món đồ chơi chạm khắc, những món đồ len mềm mại và những cửa sổ cao mở ra đón ánh bình minh dịu dàng. Anh có thể cho nàng một đứa con - chết tiệt, nàng có thể đã mang đứa con của anh rồi. Và ai đó hoặc điều gì đó có thể xé nát nàng và đứa bé khỏi vòng tay và cuộc sống của anh. Điều đó sẽ hủy hoại anh.

Dalkeith vẫn sẽ thịnh vượng nếu không có anh; Adrian sẽ là một lãnh chúa tốt. Lydia sẽ triệu cậu ấy từ Pháp về nhà. Ilysse sẽ bầu bạn với mẹ còn Adrian sẽ kết hôn và mang những đứa trẻ đến nhà trẻ này.

Anh sẽ không phải hối tiếc. Anh có thể có con với Adrienne trong túp lều của người chủ trại và cũng hạnh phúc như vậy.

Hawk đứng thêm một lúc nữa cho đến khi một nụ cười thoáng hiện trên môi anh.

Anh đóng cánh cửa giấc mơ xưa bằng nụ cười dịu dàng và một vẻ tôn kính mà chỉ người đàn ông đang yêu mới hiểu được. Một căn phòng chưa bao giờ là giấc mơ của anh cả.

Nàng là giấc mơ của anh.

 

* * * * *

"Hawk!" Môi dưới của Lydia run lên một vẻ phản đối không thành lời. Bà ngoảnh mặt đi để quan sát một bó hoa hồng phức tạp.

"Phải làm thôi, mẹ ạ. Đó là cách duy nhất con có thể chắc chắn rằng cô ấy an toàn."

Lydia bận rộn với việc cẩn thận véo những chiếc lá khô, tỉa những bông hồng của mình như cách bà đã cắt tỉa chúng suốt ba mươi năm qua. "Nhưng phải rời đi! Tối nay!"

"Chúng con không thể mạo hiểm ở lại, mẹ à. Con không còn lựa chọn nào khác."

“Nhưng Adrian thậm chí còn không có ở đây,” bà phản đối. "Con không thể từ bỏ danh hiệu nếu không có ai ở đây để nhận nó!"

Mẹ." Hawk không buồn chỉ ra cho bà thấy sự phản đối đó vô lý đến mức nào. Từ vẻ mặt ngượng ngùng, rõ ràng bà biết mình chỉ đang nắm bắt bất kỳ lý do nào mà bà có thể tìm được.

"Con đang nói về việc đưa cháu của ta đi!" Lydia nheo mắt cố kìm nước mắt.

Hawk nhìn bà với sự pha trộn giữa tình yêu sâu sắc và sự kiên nhẫn thích thú. "Chúng là những đứa cháu mà mẹ thậm chí còn chưa có. Và những đứa cháu mà chúng con sẽ không có cơ hội sinh ra nếu con để mất cô ấy vào tay bất cứ thứ gì đang kiểm soát cô ấy."

“Con có thể đưa cô ấy đi xa khỏi bờ biển này mà vẫn mất cô ấy, Hawk. Cho đến khi chúng ta tìm ra thứ đang kiểm soát cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ thực sự được an toàn.” Lydia tranh cãi một cách bướng bỉnh "Cô ấy và ta đã lên kế hoạch điều tra chi tiết mỗi lần cô ấy bị dịch chuyển để tìm ra những điểm tương đồng. Con đã làm chưa?"

Hawk lắc đầu, ánh mắt nhắm nghiền. "Vẫn chưa. Thành thật mà nói, con không muốn nhắc đến chuyện đó. Cô ấy cũng không. Con giữ im lặng. Một khi chúng con kết hôn và rời đi, sẽ có thời gian để nói về chuyện đó."

“Hawk, có lẽ người Rom…”

Hawk lắc đầu thiếu kiên nhẫn. Sáng nay anh đã thử chiến thuật đó rồi. Đó là cơ hội cuối cùng của anh. Anh đã tìm thấy Rushka ở sườn núi phía tây nam cùng với người của mình, đào chiến hào và thu thập bảy loại gỗ để đốt lửa. Nhưng Rushka đã thẳng thừng từ chối thảo luận về vợ anh dưới bất kỳ hình thức nào. Hawk cũng không thể lôi kéo ông ấy vào cuộc trò chuyện về gã thợ rèn. Thật khó chịu khi anh thậm chí không thể ép buộc những người phụ thuộc vào lòng hiếu khách của anh trả lời. Nhưng người Rom—à, người Rom thực sự không phụ thuộc vào lòng hiếu khách của con người. Khi mọi việc trở nên khó khăn, họ chuyển đến một nơi tốt hơn. Tự do tuyệt đối, vậy thôi.

Về vấn đề đó, Hawk cũng không thể tìm thấy cái gã thợ rèn chết tiệt đó.

“Mẹ ơi, Adam ở đâu?”

“Gã thợ rèn ư?” Lydia ngơ ngác hỏi.

"Ừ. Lò rèn nguội lạnh. Toa xe của gã đã biến mất."

"Công bằng mà nói, ta đã không gặp gã kể từ... để xem... có lẽ là từ khi hai người rời đi đến Uster. Tại sao vậy, Hawk? Con nghĩ gã có liên quan gì đến Adrienne không?"

Hawk chậm rãi gật đầu.

Lydia tấn công từ một góc độ khác. "Chà, xem nào! Nếu con đưa Adrienne đi và Adam có liên quan gì đó đến việc đó, gã có thể đi theo con. Tốt hơn hết là ở lại đây và chiến đấu."

Bà thở hổn hển khi Hawk hướng ánh mắt đen tối về phía bà. "Mẹ ơi, con sẽ không mạo hiểm mất cô ấy đâu. Con xin lỗi vì điều đó không làm mẹ hài lòng, nhưng không có cô ấy... à, không có cô ấy..." Anh rơi vào trạng thái tĩnh lặng trầm ngâm.

"Không có cô ấy thì sao?" Lydia yếu ớt hỏi.

Hawk chỉ lắc đầu rồi bỏ đi.

 

* * * * * 

Adrienne bước chậm rãi qua sân để tìm Hawk. Nàng đã không gặp anh kể từ khi anh rời khỏi giường vào sáng sớm hôm đó. Mặc dù nàng biết mình sẽ sớm đứng bên cạnh anh để tuyên thệ lời thề, nhưng nàng không thể rũ bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn sắp xảy ra.

Nàng đến gần những viên đá phủ rêu của toà tháp đá. Nhìn nó làm nàng nhớ đến ngày Hawk dạy nàng bài học đầu tiên về cách thuần hóa một con chim ưng.

Thật thú vị làm sao một con chim ưng đã được thuần hóa rồi.

Nàng mở cửa và nhìn vào trong, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên môi nàng. Ngày hôm đó nàng đã sợ hãi và bị mê hoặc biết bao trước Hawk. Thật bị cám dỗ và đầy hy vọng, nhưng lại không thể tin tưởng.

Đó có phải là tiếng đập cánh mà nàng nghe thấy không? Nàng nheo mắt nhìn vào bóng tối rồi bước vào.

Một phần trong nàng không hề ngạc nhiên khi cánh cửa nhanh chóng đóng lại sau lưng.

Khi nàng đang chìm trong bóng tối, nàng đột nhiên có được một sự hiểu biết. Đây chính là mối nguy hiểm mà nàng đã vô cùng lo sợ - bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai đứng sau nàng.

Adrienne cảm thấy như thể nàng đã đứng thăng bằng trên lưỡi dao sắc từ tối qua, chờ đợi điều gì đó tồi tệ xảy ra. Giờ nàng đã hiểu hoàn toàn điều gì đã khiến nàng mất ngủ suốt đêm – đó vẫn là bản năng của nàng, cảnh báo nàng về sự diệt vong sắp xảy ra, kêu gào rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi thế giới của nàng sụp đổ.

Và kẻ đứng sau nàng chắc chắn là người báo trước sự hủy diệt của nàng.

"Người đẹp."

Giọng nói của Adam. Cơ thể Adrienne cứng đờ. Quai hàm nàng căng ra và bàn tay nàng nắm chặt khi gã tóm lấy nàng trong bóng tối và ấn mạnh hông gã vào đường cong của mông nàng. Nàng lảo đảo về phía trước nhưng gã vòng tay ôm lấy nàng và kéo nàng dựa vào cơ thể gã.

Khi môi gã chạm vào cổ nàng, nàng cố hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

“Em biết tôi sẽ đến,” gã thở vào tai nàng, “phải không, em yêu?”

Adrienne muốn phản đối, muốn hét lên phủ nhận, nhưng phần nào đó trong nàng đã biết - ở mức độ nội tâm, tiềm thức sâu sắc. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những cuộc gặp gỡ kỳ lạ của nàng với Adam Black đột nhiên hiện rõ trong tâm trí nàng. “Anh làm đã tôi quên đi,” nàng rít lên, khi những ký ức tràn ngập trong nàng. “Những điều kỳ lạ mà anh đã làm - khi anh chiếm đoạt khuôn mặt của Hawk ở đài phun nước - bằng cách nào đó anh đã khiến tôi quên đi,” nàng buộc tội.

Adam cười lớn. "Tôi đã làm em quên khi tôi đưa em đến Morar, thậm chí còn sớm hơn thế. Bây giờ em có nhớ đã nằm trên cát với tôi không, Người đẹp ngọt ngào? Tôi đang trả lại chúng cho em, những khoảng thời gian bị đánh cắp đó. Em có nhớ tôi đã chạm vào em không? Em có nhớ khi tôi đưa em đến thế giới của tôi để chữa trị cho em không?

Adrienne rùng mình khi những ký ức hiện lên trong tâm trí nàng.

"Tôi đã lấy đi khỏi em những gì em không cần phải nhớ, Người đẹp. Tôi có thể lấy đi những ký ức mà em muốn đánh mất. Tôi có nên làm vậy không, Người đẹp? Tôi có nên giải thoát em khỏi Eberhard mãi mãi không?" Adam áp môi mình vào cổ nàng trong một nụ hôn kéo dài. "Không, tôi biết rồi, tôi sẽ xóa mọi ký ức của em về Hawk - khiến em ghét anh ta, biến anh ta thành một người xa lạ với em. Em có muốn điều đó không?"

"Anh là ai?" Adrienne nghẹn ngào khi nước mắt tràn mi.

Adam chậm rãi xoay nàng trong vòng tay cho đến khi nàng đối mặt với gã. Khuôn mặt gã lạnh lùng và chắc chắn không phải là con người trong ánh sáng lờ mờ xám xịt. "Là người sẽ hủy hoại chồng em và mọi thứ ở Dalkeith nếu em không làm đúng như tôi nói, Adrienne đáng yêu. Tôi đề nghị em hãy nghe tôi thật kỹ nếu em yêu anh ta."

 

* * * * * 

Hawk không thể tìm thấy Adam. Anh không thể tìm thấy Grimm. Và bây giờ anh không thể tìm được vợ của chính mình. Cái ngày cưới quái quỷ gì thế này?

Hawk đi qua hành lang phía dưới gọi tên nàng, tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Trên sườn núi, mọi người đã bắt đầu tụ tập. Người trong thị tộc lũ lượt kéo đến từ nhiều dặm xung quanh. Khi chạng vạng sẽ có gần bảy trăm người mặc váy kẻ sọc tụ tập trên bờ biển Dalkeith; Douglas là một gia tộc lớn với nhiều chủ đồn điền canh tác trên đất. Sáng sớm Hawk đã cử lính canh của mình đến vùng đồi và thung lũng để thông báo về đám cưới của lãnh chúa vào đêm trước, nhờ đó đảm bảo sự tham dự của tất cả những người cuối cùng, già cũng như trẻ.

Nhưng sẽ không có đám cưới nào nếu anh không tìm được vợ mình.

"Adrienne!" anh gọi. Nàng đã đi đâu thế này? Không ở lâu đài, không  trong vườn… không ở Dalkeith?

Không!

"Adrienne!" Anh gầm lên, tốc độ của anh nhanh chóng trở thành một cuộc chạy. Gọi tên nàng, anh phóng qua tháp chim ưng.

"Hawk, em ở đây!" Anh nghe thấy tiếng kêu của nàng vang vọng phía sau anh.

"Adrienne?" Anh dừng chân và quay lại.

"Em ở ngay đây. Xin lỗi," nàng nói thêm khi đóng cửa toà tháp tròn và bước ra ngoài.

"Đừng bao giờ rời xa anh lần nữa mà không nói cho anh biết em sẽ đi đâu. Em không nghe thấy anh gọi em sao?" Anh gầm gừ, nỗi sợ hãi khiến giọng anh trở nên thô ráp.

"Em đã nói là em xin lỗi, Hawk. Chắc là em đang đi lấy len." Nàng dừng lại ở nơi mình đang đứng.

Trái tim Hawk xoắn lại trong lồng ngực. Anh đã tìm thấy nàng, nhưng tại sao điều đó vẫn chưa xóa bỏ được nỗi sợ hãi của anh? Có điều gì đó dai dẳng - một thứ vô hình nhưng lại có thật và tiềm ẩn nguy hiểm như những vách đá lởm chởm ở Dalkeith. Gần như có thể cảm nhận được mùi sai trái đang lơ lửng trong không khí xung quanh tháp đá.

"Cô gái, có chuyện gì vậy?" anh hỏi. Mỗi inch cơ thể anh căng lên khi nàng bước ra khỏi bóng tối ở phía đông của tòa tháp béo lùn. Một nửa khuôn mặt của nàng bị chìm sâu trong bóng tối của mặt trời đang lặn, nửa còn lại rõ ràng nhợt nhạt trong ánh sáng mờ dần. Hawk chịu đựng một khoảnh khắc thoáng qua của sự đối nghịch bất khả; như thể một nửa khuôn mặt của nàng đang mỉm cười trong khi nửa còn lại nhăn nhó vì đau đớn. Ảo ảnh rùng rợn lao theo ngọn giáo báo điềm gở xuyên qua trái tim anh.

Anh dang tay ra, và khi nàng không di chuyển khỏi hiệu ứng hai mặt kỳ lạ như quân cờ domino giữa ánh sáng và bóng tối, anh sải bước mạnh mẽ về phía trước và kéo nàng vào vòng tay anh.

“Em bị bệnh sao, vợ yêu?” anh hỏi, nhìn xuống nàng. Nhưng anh vẫn chưa kéo nàng về phía trước đủ xa. Cái bóng đáng ghét đó vẫn chiếm trọn một phần ba khuôn mặt của nàng, che giấu đôi mắt của nàng khỏi anh. Với một lời nguyền rủa thô bạo, anh lùi lại cho đến khi nàng thoát khỏi bóng tối. Cái bóng đó, cái bóng chết tiệt đó từ toà tháp đã khiến anh cảm thấy như thể một nửa của nàng đang trở nên vô hình và nàng có thể tan biến ngay dưới bàn tay anh và anh sẽ bất lực để ngăn chặn điều đó. "Adrienne!"

“Em ổn, Hawk,” nàng nói nhẹ nhàng, trượt tay quanh eo anh.

Khi ánh sáng mờ nhạt chiếu trọn lên khuôn mặt nàng, anh đột nhiên cảm thấy ngu ngốc, tự hỏi làm sao anh có thể nghĩ, dù chỉ trong giây lát, rằng có một cái bóng che khuất khuôn mặt đáng yêu của nàng. Ở đó không có cái bóng. Chẳng có gì ngoài đôi mắt bạc mở to tràn đầy tình yêu khi nàng ngước nhìn anh.

Một khoảnh khắc run rẩy trôi qua, rồi môi nàng cong lên một nụ cười ngọt ngào. Nàng vén lọn tóc đen lòa xòa ra sau mặt anh và hôn lên quai hàm anh một cách dịu dàng. “Hawk xinh đẹp của em,” nàng thì thầm.

"Nói chuyện với anh đi, cô gái. Hãy kể cho anh nghe điều gì đã khiến em như vậy," anh nói thô ráp.

Nàng nở một nụ cười rạng rỡ đến mức làm xáo trộn suy nghĩ của anh. Anh cảm thấy những lo lắng của mình tan biến như những cánh hoa theo gió bên dưới những lời hứa nhẹ nhàng không thành lời trong nụ cười đó.

Anh chạm môi mình vào môi nàng và cảm thấy sự đáp ứng ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể anh từ đầu đến chân. Cái bóng nào ? Những nỗi sợ hãi ngu ngốc, những tưởng tượng ngu ngốc, anh nhăn nhó nhận ra. Anh đang để trí tưởng tượng của mình bay xa trước sự khiêu khích dù là nhỏ nhất. Một cái bóng ngớ ngẩn lướt qua khuôn mặt nàng và Hawk vĩ đại phải chịu đựng những hình ảnh diệt vong và hoang tàn. Ôi! Không cô gái nào có thể cười như thế nếu cô ấy đang lo lắng về điều gì đó.

Anh chiếm lấy môi nàng bằng một nụ hôn tàn bạo và đầy trừng phạt. Trừng phạt cho nỗi sợ hãi mà anh cảm thấy. Trừng phạt, bởi vì anh cần nàng.

Và nàng tan chảy trong anh như ngọn lửa lỏng, nhào nặn và ép mình vào anh với sự khẩn trương mãnh liệt. “Hawk…” nàng thì thầm trên môi anh. “Chồng ơi, tình yêu của em, hãy chiếm lấy em đi… lần nữa nhé.”

Ham muốn dâng trào trong huyết quản của anh, khuất phục mọi dấu vết hoảng loạn của anh. Anh không cần phải đượckhuyến khích thêm nữa. Họ còn vài giờ trước khi người của Chúa trói họ dưới tấm áo choàng Samhain. Anh kéo nàng về phía toà tháp đá.

Adrienne cứng người ngay lập tức. "Không, không phải trong tháp đá."

Thế là anh đưa nàng vào chuồng ngựa. Đến đống cỏ ba lá dày màu tím ngọt ngào, nơi họ dành những giờ còn lại trong buổi chiều của ngày cưới của mình như những đồng xu quý giá cuối cùng của người ăn xin trong một bữa yến tiệc huyhoàng.

Không có nhận xét nào: