Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 25

 CHƯƠNG 25

NÀNG chỉ ngừng la hét khi giọng cỦA NÀNG CẠN KIỆT. Thật ngu ngốc , nàng tự nhủ. Làm thế để đạt được điều gì? Không gì hết. Mi bị trói như một con gà sắp bị vặt lông và giờ mi thậm chí không thể lén được một cái liếc phản đối .

“Chỉ cần cởi mũ ra thôi mà, Hawk,” nàng cầu xin bằng giọng thì thầm rệu rạo. "Xin vui lòng?"

"Quy tắc số chín. Tên anh từ lúc này trở đi là Sidheach. Sidheach , không phải Hawk. Khi em sử dụng nó, em sẽ được khen thưởng. Khi em không sử dụng, anh sẽ không cho phép s tha thứ nào."

"Tại sao anh muốn em sử dụng cái tên đó?"

"Vì n thế, anh biết em hiểu anh thực sự là ai. Không phải là Hawk huyền thoại. Mà chỉ là một người đàn ông. Sidheach James Lyon Douglas. Chồng của em."

“Ai đã gọi anh là Hawk lần đầu tiên?” Nàng hỏi bằng giọng khàn khàn.

Anh kìm lại một lời chửi thề nhanh và nàng cảm thấy những ngón tay anh ở cổ họng nàng. "Ai gọi anh lần đầu tiên là Hawk không có gì khác biệt. Mọi người đều gọi như vậy. Nhưng đó không phải là tất cả những gì nhà vua gọi anh." Anh nghiến răng. Anh không nói thêm rằng trong suốt cuộc đời mình anh chưa bao giờ cho phép một cô gái nào gọi anh ta là Sidheach. Không một ai hết.

Anh cởi mũ trùm đầu và nhấc nó ra khỏi mặt nàng, rồi đổ nước mát vào miệng nàng, làm dịu đi phần nào cảm giác bỏng rát khiến giọng nàng trở nên khàn khàn. "Tối nay cố gắng đừng hét nữa nhé cô gái. Cổ họng em sẽ chảy máu đấy."

“Vua James chỉ sử dụng cái tên đó thôi à?” Nàng hỏi nhanh.

Lại một tiếng thở dài nữa. "Đúng."

"Tại sao?"

Nàng có thể cảm thấy cơ thể anh căng cứng phía sau nàng. “Bởi vì ông ấy nói anh là con Diều Hâu bị giam giữ của riêngông ấy, và đó là sự thật. Ông ấy đã kiểm soát anh trong mười lăm năm, chắc chắn như người nuôi chim ưng kiểm soát con chim của mình.”

“Chúa ơi, ông ta đã làm gì anh thế?” nàng thì thầm, kinh hãi trước sự lạnh lùng sâu thẳm trong giọng nói của anh khi anh nói về sự phục vụ của mình. Hawk bị người khác điều khiển sao? Không thể hiểu được. Nhưng liệu sự đe dọa hủy diệt Dalkeith, mẹ anh và các anh chị em của anh có đè nặng lên đầu anh không? Sự đe dọa sẽ giết chết hàng trăm người trong tộc của anh thì sao? Diều Hâu cao quý sẽ làm gì để ngăn chặn điều đó?

Câu trả lời đến một cách dễ dàng. Người chồng mạnh mẽ, khôn ngoan, đạo đức của nàng sẽ làm bất cứ điều gì anh phải làm. Hawk sẽ đơn giản giết chết bất kỳ người đàn ông nào khác. Nhưng người ta không thể giết được Vua Scotland. Không, nếu không muốn sự tồn tại của gia tộc mình bị quân đội của nhà vua xóa bỏ hoàn toàn. Kết quả tương tự, không có sự lựa chọn. Bản án mười lăm năm, tất cả chỉ vì một vị vua hư hỏng cảm thấy bị xem thường.

"Em không thể chấp nhận anh như bây giờ sao, cô gái? Mọi chuyện kết thúc rồi. Anh đã tự do." Giọng anh trầm và vang vọng nỗi thống khổ khiến nàng đông cứng. Lời nói của anh khiến nàng mất thăng bằng; đó là điều mà nàng có thể đã tự nói nếu người mà nàng quan tâm đối mặt với quá khứ của nàng. Chồng nàng hiểu về nỗi đau, có lẽ cả nỗi xấu hổ và chắc chắn là cả niềm ân hận nữa. Nàng có quyền gì mà phán xét và lên án một người có quá khứ đen tối chứ? Nếu thành thật với chính mình, nàng thậm chí sẽ chỉ ra rằng quá khứ của nàng chẳng qua chỉ là kết quả của những sai lầm ngây thơ của chính nàng, trong khi thử thách đau đớn của anh là thử thách mà anh buộc phải chịu đựng để giữ an toàn cho gia tộc và gia đình của mình.

Nàng muốn chạm vào và chữa lành người đàn ông đang ngồi cứng đờ cách xa nàng, nhưng nàng không chắc nên bắt đầu như thế nào. Điều này quá rõ ràng - anh không phải là đồ điếm của nhà vua - bất kể đó là gì - bởi vì anh muốn thế; sự thật đó đã giúp nàng xoa dịu tâm trí rất nhiều. Hơn bất cứ điều gì, nàng muốn hiểu người đàn ông dữ dội và kiêu hãnh này. Để xóa đi bóng tối trong đôi mắt đen tuyệt đẹp của anh. Nàng giật mạnh khi cảm thấy làn lụa sượt qua quai hàm mình.

"Không! Đừng đội mũ trùm đầu lại cho em. Làm ơn đi mà."

Hawk phớt lờ sự phản đối của nàng, và nàng thở dài khi anh buộc dây lại.

“Anh sẽ cho em biết chính xác tại sao chứ?”

"Tại sao cái gì?"

"Sao bây giờ anh lại bịt mắt em?" Nàng đã làm gì chọc giận anh sao?

"Anh đã nhường bước, cô gái. Anh đã cho em thứ mà không người đàn ông nào khác có thể cho em. Anh đã cho em thời gian để chọn anh theo ý muốn của em. Nhưng có vẻ như ý chí của em quá ngu ngốc và cần được thuyết phục. Em sẽ chọnanh. Và khi em làm vậy, sẽ không có tên người đàn ông nào khác trên môi em, không có cái tên của người đàn ông nào khác giữa hai đùi em, không có khuôn mặt của người đàn ông nào khác trong con mắt tâm trí của em."

“Nhưng…” Nàng muốn biết tại sao thời gian của nàng lại đột ngột chấm dứt như vậy. Điều gì đã khiến anh tức giận?

"Không nhưng nhị gì nữa hết. Không thêm một từ nào nữa, cô gái, trừ phi em cũng muốn anh bịt miệng em lại. Từ giờ trở đi em sẽ nhìn mà không cần đến đôi mắt xinh đẹp dối trá đó. Có lẽ anh không phải là một kẻ ngốc hoàn toàn. Có lẽ em có thể thấy sự thật bằng tầm nhìn bên trong của mình. Tuy nhiên, có thể không. Nhưng bài học đầu tiên của em là việc anh trông như thế nào không liên quan gì đến con người thật của anh. Trong quá khứ anh có thể trở thành ai không liên quan gì đến việc anh là ai. Cuối cùng khi em nhìn thấy anh rõ ràng, lúc đó và chỉ khi đó em mới có thể nhìn thấy bằng mắt mình lần nữa."

 

* * * * *

Họ đến Uster ngay sau bình minh. Thúc ngựa suốt đêm, Hawk biến cuộc hành trình kéo dài hai ngày thành chưa đầy một.

Anh dẫn nàng vào nơi ở của lãnh chúa, đi qua đám nhân viên đang trố mắt nhìn, lên cầu thang và vào phòng ngủ. Không nói một lời, anh dùng dao găm cắt dây trói trên cổ tay nàng, đẩy nàng lên giường, khóa cửa lại sau khi rời đi.

 

* * * * *

Ngay khi tay Adrienne được tự do, nàng cởi chiếc mũ trùm đầu bằng lụa ra. Nàng đã định xé nó thành những mảnh nhỏ nhưng nhận ra rằng có lẽ anh sẽ dùng thứ khác nếu nàng phá hủy nó. Hơn nữa, nàng trầm ngâm, nàng không hề có ý định chiến đấu với anh. Nàng đã phải vật lộn đủ nhiều khi cố gắng đối mặt với cảm xúc của chính mình; hãy cứ để anh làm những gì anh cảm thấy cần phải làm. Nó giúp nàng có thêm thời gian để làm quen với những cảm xúc mới bên trong mình. Trời ơi, nhưng anh lại giận nàng. Nàng không chắc anh tức giận về điều gì, nhưng quyết tâm của nàng vẫn đúng. Trước cơn thịnh nộ của anh, binh lính của nàng vẫn không thay đổi ý định. Tất cả họ đều đứng về phía Hawk một cách kiêu hãnh, và nàng đứng cùng với họ.

Anh đã lên kế hoạch quyến rũ nàng một cách nhẫn tâm thế sao? Để mở tầm nhìn nội tâm của nàng về anh?

Anh không cần biết rằng nó đã được mở ra rồi và nàng đã trơ tráo chờ đợi từng giây phút quyến rũ ấy.

 

* * * * *

Hawk bước chậm rãi qua những con phố ở Uster. Vào giờ muộn thế này, đường phố gần như vắng tanh, chỉ có những người dũng cảm, ngu ngốc hoặc có ác ý mới đi bộ trên đường vào đêm khuya khi sương mù dày đặc kéo đến. Anh tự hỏi mình thuộc loại nào.

Nhiều việc đã được bắt đầu ngày hôm nay, nhưng vẫn còn nhiều việc chưa hoàn thành. Anh đã dành gần như cả buổi sáng để xem lại sổ sách của người thợ xay bột và nói chuyện với những người dân làng giận dữ cáo buộc người đàn ông này đã thay thế ngũ cốc của họ. Chỉ có một chiếc cối xay được người của nhà vua bố trí như vậy trước khi Hawk được giải phóng khỏi lời cam kết phục vụ. Là người duy nhất, hắn đã có thể kiểm soát tuyệt đối số ngũ cốc của dân làng và, thông đồng với thừa phát lại địa phương, thực sự đã gian lận về trọng lượng, tráo đổi bột mốc với ngũ cốc tốt hơn, và kiếm được lợi nhuận kha khá ở ba thị trấn phía bắc.

Hawk thở dài. Đó chỉ là vấn đề đầu tiên trong hàng tá vấn đề đòi hỏi sự chú ý của anh. Anh sẽ phải mở các phiên tòa trong hai tuần để giải quyết tất cả những gì đã xảy ra do sự lơ là trong thời gian anh phục vụ James.

Nhưng anh đã có thời gian để chữa trị nhiều căn bệnh của dân làng và anh sẽ chữa được chúng. Người của anh rất vui mừng khi có anh trở lại và một lần nữa quan tâm đến nhu cầu của họ. Tính đến hôm nay, ba người đàn ông ở Uster hiện đang nắm giữ các công cụ của thợ xay và quyền của thợ xay. Hawk mỉm cười. Sự cạnh tranh sẽ tốt cho người dân của anh.

Mùi ngải đắng và bạc hà cuộn ra khỏi cửa một căn hộ đang mở cửa khi anh đi ngang qua. Một người phụ nữ vẫy tay ra hiệu từ ngưỡng cửa, chỉ mặc một mảnh lụa mỏng manh và bẩn thỉu. Hawk nhướng mày thích thú và mỉm cười, nhưng từ chối khi tiếp tục đi xuống phố. Đôi mắt anh trở nên tối tăm và cay đắng. Anh có nhiều thứ hơn những gì anh có thể xử lý đang chờ anh ở nhà.

 

* * * * *

Adrienne giật mình ngồi dậy khi nghe thấy Hawk mở cửa phòng. Nàng đã tưởng tượng ra sự quyến rũ ngọt ngào mà anh dành sẵn cho nàng và phải dùng hết sự bình tĩnh để che giấu sự phấn khích khi anh trở lại.

“Ồ, anh về rồi,” nàng dài giọng, hy vọng đã thành công trong việc che giấu niềm vui của mình.

Anh băng qua phòng bằng hai sải chân, ôm nàng vào lòng và cau mày với nàng. Anh ghé đầu xuống môi nàng một cách quyết liệt, và nàng quay mặt đi. Không nản lòng, anh dùng răng sượt qua cổ nàng cho đến khi chạm tới chân cổ nơi cácmạch máu phản bội của nàng đang đập dữ dội. Hơi thở của nàng nghẹn lại trong cổ họng khi anh cắn nàng và lướt lưỡi dọc theo gáy nàng. Nếu sự gần gũi của anh khiến nàng rùng mình, thì những nụ hôn của anh sẽ hoàn toàn hủy hoại nàng. Bộ râu thô ráp của anh cọ vào da nàng khi anh kéo đầu nàng ra sau và nhẹ nhàng cắn vào dái tai nàng. Adrienne thở dài hài lòng, rồi thêm vào một chút tiếng rít phản đối để thuyết phục.

“Em sẽ quên gã thợ rèn, cô gái ạ,” anh hứa. Một cú giật mạnh vào tóc buộc nàng phải nhìn vào mắt anh.

"Dù sao thì tôi cũng không có ý định nhớ đến anh ta. Anh ta chẳng qua là một tên vô lại tự đề cao, hống hách và tự do."

“Cố gắng tuyệt đấy, vợ à,” Hawk nói khô khốc.

"Ý anh là gì, cố gắng á? Tại sao anh lại bị ám ảnh bởi gã thợ rèn vậy?"

Tôi ư? Em mới là người bị ám ảnh bởi gã thợ rèn!" Anh nâng chiếc mũ trùm lên đầu nàng.

"Anh thật ngu ngốc, thậm chí không nhìn ra sự thật khi nó ở ngay trước mặt anh."

"Ồ, nhưng đó mới chính là vấn đề, cô gái ạ. Ngày hôm đó tôi đã tận mắt nhìn thấy sự thật trong vườn. Phải, hết sức rõ ràng, và ký ức về nó sôi sục trong tâm trí tôi, chế nhạo tôi. Tôi vừa bị thương khi cứu cuộc sống hay thay đổi của em, nhưng em không quan tâm đến điều đó. Không, em đang có những kế hoạch ngọt ngào khác và sự vắng mặt của tôi chỉ khiến nó dễ dàng hơn cho em. Rời khỏi em trong vài giờ và em đã nằm trên đài phun nước bên dưới hắn ta nhanh hết mức. Đài phun nước của tôi. Vợ của tôi.”

Ra là vậy , nàng trầm ngâm. Anh đã quay lại và nhìn thấy gã thợ rèn khi gã đang làm những điều đáng sợ không minh bạch đó với nàng, khi nàng đang chiến đấu với gã. Anh đã đứng đó chứng kiến gã thợ rèn cưỡng hiếp nàng và trong tâm trí anh tin rằng nàng sẵn lòng. Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc giúp nàng.

“Có lẽ em không phải là người duy nhất không thể nhìn rõ ràng được,” nàng nói một cách gay gắt. “Có lẽ có hai người trong phòng này có thể được hưởng lợi từ một chút tầm nhìn nội tâm.”

“Em nói gì thế, cô gái?” Hawk nhẹ nhàng nói.

Nàng sẽ không đánh giá cao sự ngu ngốc của anh bằng một câu trả lời. Một người đàn ông gần như đã cưỡng hiếp nàng, và chồng nàng chỉ đứng nhìn trong cơn ghen tuông. Càng phản đối sự vô tội của mình, nàng càng trông có vẻ tội lỗi hơn. Và càng nghĩ về điều đó, nàng càng tức giận. “Em chỉ khuyên anh nên tự mình tìm ra con mắt bên trong đó thôi, chồng ạ,” nàng nói cũng nhẹ nhàng không kém.

Vẻ nghiêm nghị lặng lẽ của nàng khiến anh phải dừng lại. Không kêu meo meo, nói dối hay quỳ gối. Không có lời biện minh nào. Phải chăng anh đã hiểu nhầm những gì mình nhìn thấy trên đài phun nước? Có lẽ. Nhưng anh sẽ xóa ký ức của nàng về gã thợ rèn, điều mà anh đã thề sẽ làm bằng được.

Anh mỉm cười u ám và bịt mắt nàng với chiếc mũ trùm đầu bằng lụa lần nữa. Phải, vào lúc anh xong việc, nàng sẽ quên mất sự tồn tại của Adam Black.

Điều đó anh biết mình có thể làm được. Anh đã được đào tạo cho việc đó. Đầu tiên là bởi những người Gypsy và sau đó là Nữ công tước xứ Courtland. “Tình dục không chỉ đơn thuần là một thú vui nhất thời,” bà ta đã hướng dẫn anh. "Đó là một nghệ thuật cần được thực hành với bàn tay nghiên cứu và khả năng phân biệt. Tôi sẽ dạy bạn điều này, bước đột phá tốt nhất vào vụ bê bối của con người. Bạn sẽ là người tình tuyệt vời nhất mà vùng đất này từng biết đến khi tôi hoàn thành công việc. Dễ dàng thôi, vì không nghi ngờ gì rằng bạn là người xinh đẹp nhất."

Và những bài học đã bắt đầu. Bà ta đã đúng - thực sự có nhiều điều anh chưa biết. Và bà ta chỉ cho anh, điểm này ở đây, đường cong kia, cách di chuyển này, hàng nghìn tư thế, những cách tinh tế để sử dụng cơ thể anh để mang lại nhiều loại khoái cảm khác nhau, và cuối cùng, tất cả những trò chơi trí óc đi kèm với nó.

Anh đã học rất tốt, ghi nhớ nghệ thuật này. Và theo thời gian, cơn đói khát trẻ thơ háo hức của anh đã biến mất trong một biển những cuộc chinh phục và tình nhân vô nghĩa.

Ồ, anh là người giỏi nhất, không nghi ngờ gì về điều đó. Anh để các cô gái cầu xin sự chú ý của mình. Truyền thuyết về Hawk ngày càng lớn. Rồi một ngày nọ, một người phụ nữ mà Hawk đã nhiều lần hắt hủi—Olivia Dumont—đã cầu xin Vua James ban ân huệ như thể anh là một phần tài sản được ban cho.

Và giống như tài sản hoàng gia, James đã ban phát anh, đồng thời đe dọa sẽ gây tổn hại cho Dalkeith nếu anh không vâng lời.

James đã yêu thích điều đó biết bao - đặc biệt là khi ông ta nhận ra Hawk đã bị điều đó sỉ nhục đến mức nào. Và vì vậy nhà vua đã nói, ngươi sẽ là bất cứ ai mà Chúng tôi muốn ngươi trở thành, ngay cả khi đó là một điều tầm thường như con điếm của Chúng tôi, để làm hài lòng những quý bà được yêu mến của Chúng tôi . Những người đàn ông khác được gửi đến trận chiến. Hawk được đưa lên giường với Olivia. Nhục nhã gấp bội.

Nhiều người đàn ông đã ghen tị với Hawk - người yêu của rất nhiều phụ nữ xinh đẹp. Vẫn còn nhiều đàn ông ghét Hawk vì sức mạnh và sự nam tính của anh cũng như vì những truyền thuyết mà các quý bà thêu dệt về anh.

Cuối cùng, James đã chán ngấy việc nghe những truyền thuyết. Chán ngấy việc những người phụ nữ của mình la hét về người đàn ông đẹp trai, James đã cử Hawk ra nước ngoài thực hiện những nhiệm vụ vô lý và mạo hiểm. Để đánh cắp một viên ngọc quý từ Ba Tư. Để đánh lừa một tác phẩm nghệ thuật vô giá từ một nữ thừa kế cũ ở Rome. Bất cứ kho báu kỳ lạ nào mà James tham lam đã nghe nói đến, Hawk đều được cử đi để giành lấy bằng cách công bằng hoặc gian ác. Con điếm của nhà vua chỉ đơn giản là thế: một kẻ làm “công việc bẩn thỉu” của nhà vua, bất cứ điều gì mà vị vua thất thường của anh mong muốn vào thời điểm đó.

Bây giờ ánh mắt anh quay lại nhìn cô gái đang đứng im lặng trước mặt anh.

Nàng quá khác biệt so với bất kỳ ai anh từng biết. Ngay từ ngày đầu tiên gặp nàng, anh đã nhận ra rằng nàng thực sự không hề giả tạo hay hèn nhát. Mặc dù nàng có thể có những chiều sâu ẩn giấu, nhưng chúng không độc hại hay ích kỷ mà sinh ra từ đau khổ và cô đơn, không phải từ sự lừa dối. Anh đã nhận ra rằng nàng có một trái tim thuần khiết, trong sáng, chân thật và đầy tiềm năng giống như những cánh đồng bao la của anh, và nó đã được trao cho một người đàn ông không xứng đáng! Cho hình mẫu của sự lừa dối và kỹ xảo kỳ lạ. Cho Adam Black.

Bằng cách móc nối, lừa đảo hay bất cứ cách nào cần thiết, anh sẽ tán tỉnh và giành được nàng. Anh sẽ khiến nàng nhận ra lỗi lầm trong những cách thức của mình - rằng nàng đã trao trái tim mình cho nhầm người.

Nàng đã bị che mắt khuất khỏi cả anh lẫn gã, cho đến khi nàng học được cách nhìn bằng trái tim thuần khiết đã bị chôn giấu lần nữa. Anh sẽ đánh thức nó, lay nó dậy và buộc nó phải ra ngoài và đối mặt với thế giới một lần nữa. Và khi nàng đã học được cách nhìn con người thật của anh, nàng có thể nhìn thấy anh bằng chính đôi mắt của mình một lần nữa.

Adrienne đứng bất động và không chắc chắn. Thật kỳ lạ, biết anh đang ở trong phòng nhưng lại không biết anh đang ở đâu và đang làm gì. Thậm chí bây giờ anh có thể đang đứng trước mặt nàng, cơ thể anh khỏa thân và lấp lánh dưới ánh đèn dầu. Nàng tưởng tượng anh được thắp sáng bởi ánh sáng dịu nhẹ của những ngọn nến. Nàng yêu thích những ngọn lửa và ngọn đuốc của thế kỷ này. Loại lãng mạn nào có thể sống và thở dưới ánh đèn huỳnh quang của thời đại nàng được cơ chứ?

Nàng hối hận vì chiếc mũ trùm đầu đã khiến nàng không thể nhìn thấy anh, nhưng quyết định rằng đó là điều tốt nhất. Nếu nàng có thể nhìn thấy anh, điều đó có nghĩa là anh có thể nhìn thấy đôi mắt nàng, và chúng chắc chắn sẽ phản bội khitỏ rõ sự say mê của nàng, nếu không phải là sự sẵn lòng của nàng.

Nàng cảm nhận được tiếng thì thầm của một làn gió. Anh ở phía bên trái sao? Không, bên phải.

"Lần đầu tiên là để xóa đi mọi ký ức của em về một người đàn ông khác."

Anh đang đi vòng quanh nàng. Tim nàng đập mạnh. Với bất kỳ người đàn ông nào khác, việc không thể nhìn thấy sẽ có cảm giác bị đe dọa, nhưng với Hawk thì không. Vì bất chấp cơn giận dữ của mình, anh đã chứng tỏ mình là người đáng kính trọng. Nàng biết rằng mặc dù anh nhìn thấy nàng, nhưng anh làm vậy với mục đích để giành được tình yêu và sự tin tưởng của nàng - không phải để thống trị hay khuất phục nàng. Không có gì đe dọa trong việc anh đã bịt mắt nàng lại; anh đã mở rộng trái tim nàng bằng chiếc mũ trùm đầu bằng lụa. Việc thiếu tầm nhìn đã nâng cao tất cả các giác quan khác của nàng lên trạng thái tinh tế.

Khi bàn tay anh vuốt ve gáy nàng, nàng nuốt lại một tiếng thở dài sung sướng.

Hawk tiếp tục đi vòng quanh nàng; bên cạnh nàng, rồi đến phía sau nàng, và trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận sau đó, vòng ra phía trước nàng. Tai nàng căng ra tìm kiếm manh mối, cơ thể nàng rung lên vì căng thẳng, băn khoăn, chờ đợi.

"Lần thứ hai sẽ là dạy học. Dạy em cảm giác được yêu bởi một người đàn ông như anh. Đó là điều em sẽ không bao giờ quên."

Hơi thở của anh phả vào gáy nàng, những ngón tay anh vuốt ve một lọn tóc nàng. Nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp - của anh hay của nàng, nàng không chắc. Nàng cứng người khi bàn tay anh chạm vào đường cong ở hông nàng, cảm thấy một luồng điện giật mạnh chạy khắp cơ thể mình.

"Lần thứ ba sẽ là trói chân và dây xích. Anh hứa với em rằng lần đó sẽ là dấu chấm hết cho sự phản kháng của em."

Anh lướt những ngón tay xuống cổ, dọc theo bầu ngực, từ núm vú này sang núm vú khác, rồi xuống vùng bụng săn chắc của nàng. Sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh lướt qua giữa hai chân nàng rồi biến mất, để lại đằng sau cơn đói nhức nhối.

"Nhưng lần thứ tư, à, lần thứ tư khi anh nghe thấy tiếng khóc ngọt ngào của em, đó là dành cho anh, cô gái ạ. Vì sự chờ đợi, khao khát và đau đớn khi muốn có em. Chỉ dành cho anh thôi."

Tay anh đặt trên vai nàng, trượt lớp lụa của chiếc váy lên làn da nàng. Cởi từng chiếc cúc ngọc trai nhỏ xíu sau gáy bằng thứ gì đó giống như… răng? Ôi! Lưỡi anh lướt nhẹ trên làn da nhạy cảm sau gáy nàng rồi tiếp tục di chuyển xuống thấp hơn.

Ôi trời ơi nhưng cái vuốt ve gợi cảm này của lưỡi anh có thể khiến nàng hoàn toàn bị hủy hoại. Chiếc lưỡi thô ráp như nhung của anh lần theo dọc sống lưng nàng, rồi tiếp tục thấp hơn. Nàng run rẩy.

Đầu gối nàng yếu đi, nàng đu đưa trong im lặng. Không thể phát ra âm thanh, nàng tự nhắc nhở mình. Dù sao thì đó cũng không phải là một âm thanh hay. Chỉ có sự chống đối thôi.

Ngay khi nàng chắc chắn rằng mình không thể giữ im lặng thêm một giây nào nữa, anh bước lùi lại, và nàng cảm thấy một làn gió chậm rãi theo sau anh. Nàng quay lại, cố gắng theo dõi anh trong im lặng.

Phần lưng váy của nàng mở ra, làn da nàng ẩm ướt vì những nụ hôn. Nàng chờ đợi trong sự chờ đợi câm lặng. Anh ở đâu ?

Ở đó , nàng nghĩ khi đột nhiên cảm thấy anh nắm lấy làn vải váy của nàng. Anh kéo chiếc váy và nó rơi xuống sàn tạo thành tiếng sột soạt. Tiếp theo là chiếc áo sơ mi, và rồi không còn lại gì ngoài tất, dây buộc và dép lê.

Hawk rất mừng vì nàng đã bị bịt mắt, vì nàng không thể nhìn thấy sự run rẩy của bàn tay anh khi anh quỳ xuống trướcnàng và từ từ cởi một chiếc tất ra, lăn nó xuống từng inch. Anh lướt những nụ hôn tôn kính xuống đôi chân dài mượt của nàng. Từ bắp đùi mềm mại đến phía sau đầu gối cho đến mắt cá chân thon gọn, anh chiều chuộng đôi chân của nàng, đầu tiên là chân này, sau đó là chân kia, bằng những nụ hôn nóng bỏng, đảm bảo rằng anh không bỏ lỡ một tấc da thịt mịn như kem ngon lành nào mà anh sắp chết  nếm thử.

Nàng không rên rỉ, nhưng anh hiểu trò chơi của nàng. Vì ghét anh như vậy, nàng chắc chắn sẽ không thốt ra một âm thanh vui sướng nào trừ phi anh có thể xé nó ra khỏi cổ họng nàng. Và để làm được điều đó anh phải giữ một cái đầu tỉnh táo. Anh không được mất kiểm soát và bắt đầu nghĩ về những lọn tóc xoăn lung linh đó ở điểm giao nhau ngọt ngào giữa haiđùi, chỉ cách miệng anh vài inch, hay cái núm mềm mại nằm bên trong, chính là trung tâm đam mê của nàng. Từ vị trí của mình dưới chân nàng, anh say sưa trong từng vùng bằng phẳng và từng đường cong trên cơ thể hoàn hảo của nàng. Đôi mắt anh lướt qua cặp đùi săn chắc, lên vùng bụng săn chắc, hơi tròn, qua bộ ngực trắng ngần đến chiếc cổ thạch cao nơi nó tiếp giáp với chiếc mũ trùm đầu bằng lụa đen.

Adrienne biết rằng nếu điều gì đó không xảy ra nhanh chóng, chân nàng sẽ khuỵu xuống và nàng sẽ ngã đập vào mặt anh. Không phải là một ý tưởng tồi , tâm trí nàng đưa ra. Nàng bị sốc. Kinh hoàng. Nhưng có lẽ…

Nàng hơi lắc lư về phía trước.

Hawk rên rỉ khi những lọn tóc xoăn lung linh của nàng lướt qua đôi má không cạo râu của anh. Quỳ dưới chân nàng, anh nhắm mắt lại để xua đi hình ảnh, sự khao khát mà không biết rằng lưỡi anh đang liếm vào môi và miệng anh đang đòi hỏi…

Run rẩy, anh gầm gừ và đứng dậy, rồi tay anh đặt trên người nàng và anh biết mình đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Hawk đã đi đâu rồi ? anh tự hỏi khi đẩy nàng một cách thô bạo trở lại giường. Gã Lothario đa tình ở đâu? Bậc thầy kiểm soát huyền thoại đó sẽ trêu chọc nàng đến mức không thể chịu nổi và phá vỡ hàng phòng thủ của nàng? Ý chí của anh đã biến đi đâu rồi? Điều gì sẽ đến? anh tự hỏi, vì anh đang lạc vào một cánh đồng xanh ngây thơ, ngọt ngào và tươi tốt hơn bất kỳ cánh đồng nào anh từng biết.

Adrienne rên rỉ khi cơ thể anh phủ lên người nàng, ấn nàng xuống chiếc giường mềm mại. Anh là một người đàn ông nóng bỏng và khắt khe đến từng inch. Ôi trời ơi , người phụ nữ bên trong nàng đang rên rỉ. Ôm lấy tôi , nàng muốn khóclên. Nhưng không dễ dàng như vậy, nàng sẽ không nhượng bộ quá nhanh.

Bằng một động tác nhanh nhẹn, Hawk xé chiếc mũ trùm đầu ra khỏi đầu nàng và hôn nàng, vùi tay vào tóc nàng. Anh hôn nàng thật sâu đến nỗi nàng mất đi hơi thở và nỗi sợ hãi cuối cùng còn sót lại.

Trước đây nàng đã từng hôn vài người đàn ông. Nhiều hơn một vài. Những nụ hôn rụt rè, những nụ hôn cuồng nhiệt. Những nụ hôn của Eberhard khiến nàng lạnh cóng. Một người đàn ông không hôn như thế này trừ khi anh ta yêu rất sâu sắc.

Anh yêu nàng. Ý thức run rẩy trong nàng, ngay dưới lớp da trên cùng, rồi thấm sâu hơn, xuyên thấu hoàn toàn. Thật tuyệt vời biết bao khi biết anh yêu nàng nhiều đến thế. Không có câu hỏi nào về nó. Anh đang ôm lấy khuôn mặt nàng bằng đôi bàn tay khỏe mạnh của mình như thể nàng là điều quý giá nhất trong vũ trụ. Nàng mở mắt và bắt gặp ánh mắt bối rối của anh, cố gắng nói bằng sự im lặng trong trẻo của mình về tất cả những gì nàng thực sự cảm thấy, bởi vì nàng không thể nói thành lời. Nàng không biết làm thế nào. Không có chút kinh nghiệm nào.

Khi anh chuyển nàng xuống bên dưới anh và sự kích thích mãnh liệt của anh cưỡi lên giữa hai chân nàng, nàng đã làm điều đó, tạo ra tất cả âm thanh mà nàng đã thề rằng nàng sẽ không làm. Thực tế là gầm lên. Vậy, đây là nó. Đây chính là điều khiến con người phát điên vì đam mê, mong muốn và khao khát. Đây chính là điều mà Shakespeare đã từng biết trong đời mình để viết nên Romeo và Juliet , để viết nên những vần thơ tình yêu ngọt ngào như vậy. Đây chính là ý nghĩa của Hawk khi nói đến Valhalla.

Nàng cong người dựa vào anh, các cơ sâu bên trong nàng bốc cháy, khao khát thứ gì đó, đau nhức và trống rỗng.

“Ari,” anh thở ra khi cúi đầu ngậm một đầu vú vào miệng. Anh hôn, kéo và hành hạ nó. Anh thả cái đỉnh nụ căng cứng ra và thổi luồng khí mát vào nơi đã được làm nóng. Cắn nhẹ nó rồi nhẹ nhàng chà bộ râu thô ráp, mờ tối của mình qua đó. Một tia lửa bùng lên trong nàng, tỏa ra từ ngực nàng và tràn ngập toàn bộ cơ thể nàng với những làn sóng ham muốn.

Anh rải những nụ hôn xuống thấp hơn, lướt qua bụng nàng, đường cong của hông và đùi nàng. Khi anh dừng lại ngay phía trên trung tâm nóng bỏng ngọt ngào, hơi thở của anh phả vào làn da nhạy cảm ấy thực sự là một sự tra tấn.

Nhịp tim tăng lên gấp bội, và nàng đông cứng chờ đợi sự vuốt ve tiếp theo của anh.

Khi nó đến, nàng rên rỉ khe khẽ. Anh thả những nụ hôn lên phía trong chân nàng, rồi nếm chính giữa cơn đói của nàng. Khi lưỡi anh thè ra, liên tục vuốt ve cái núm nhỏ bé, căng cứng ấy, nàng kêu lên và cơ thể nàng run rẩy dựa vào anh. Nàng cảm thấy mình đang vươn tới, đang bay lên để tìm kiếm thứ gì đó ngoài tầm với và rồi… Ôi chao!

Làm thế nào nàng chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này trước đây nhỉ? Hawk đã ném nàng lên bầu trời đầy sao và xoay nàng giữa các hành tinh, đưa nàng xuống Dải Ngân hà và xuyên qua một ngôi sao trở thành siêu tân tinh. Làm rung chuyển vũ trụ của nàng từ đầu đến cuối hệ mặt trời. Và khi cuối cùng anh nhẹ nhàng để nàng quay trở lại, nàng rùng mình bên dưới anh với nỗi đau đớn và ngây ngất, biết rằng nàng sẽ không bao giờ còn như xưa nữa. Có thứ gì đó đã thức dậy bên trong nàng và nàng chớp chớp đôi mắt bạc, không quen với ánh sáng chói lóa và cường độ choáng ngợp của thế giới mới này.

Nàng nằm đó, thở hổn hển và hơi sợ hãi, nhưng đã sẵn sàng. Sẵn sàng trao trọn bản thân mình cho chồng và làm cho cuộc hôn nhân của họ thăng hoa như nàng biết điều đó có thể. Sẵn sàng cố gắng bắt đầu nói với anh những điều nàng cảm thấy dành cho anh. Nàng thực sự ngưỡng mộ sự nhạy cảm và lòng trắc ẩn của anh biết bao. Nàng ngưỡng mộ sức mạnh và sự dũng cảm của anh biết bao. Nàng thậm chí còn trân trọng những cơn thịnh nộ và cuồng nhiệt của anh nữa. Nàng hạnh phúc biết bao khi được làm vợ anh. "Hawk-

“Ari, Ari… anh… không. Anh không…” Khuôn mặt anh khắc nghiệt và hoang dã, và nàng đưa tay về phía anh. Nhưng nàng đã trượt.

Bởi vì Hawk đã cứng người lại với tiếng gầm đau đớn và nhảy ra khỏi giường. Nhảy khỏi nàng và gần như chạy khỏi phòng mà không nhìn lại.

Căn phòng chìm vào im lặng ngoại trừ tiếng cạch của ổ khóa.

Adrienne nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ bối rối.

Điều này giống như lên giường với những hoa hồng và thức dậy trong bùn nhão vậy.

Làm sao anh có thể đứng dậy và bỏ rơi nàng sau điều đó ?

 

* * * * *

Cây giáo đau nhức sẽ không thể chịu đựng được sự tra tấn đó nữa.

Nhưng anh không muốn trao hạt giống của mình cho nàng cho đến khi anh biết nàng thuộc về anh. Không muốn có khả năng không biết nàng sẽ sinh con cho ai.

Và rồi anh nhớ lại chiếc bình mà người Rom già đã tặng anh. Anh cân nhắc nó một cách trầm ngâm, tự hỏi liệu bây giờ có phải là lúc sử dụng lọ thuốc đó hay không.

Anh cũng có thể làm thế, anh trầm ngâm, mặc dù anh ghét những tác dụng phụ. Cái cách nó khiến anh trở nên lạnh lùng và xa cách giữa niềm đam mê lớn nhất mà anh từng biết.


* * * * *

Lần tiếp theo anh đến với nàng là trong im lặng, từ đầu đến cuối.

Khoảng mười lăm phút trước, anh nhăn mặt khi dùng răng kéo nút đậy ra. Anh đã thề sẽ không bao giờ uống thuốc nữa, nhưng lần này là cần thiết. Anh phải làm cho nàng muốn anh, ràng buộc nàng với anh bằng ham muốn để anh có thể bắt đầu làm cho nàng yêu anh. Và anh cần một cái đầu tỉnh táo để làm điều đó.

Đêm qua anh gần như đã biến mình thành kẻ ngốc. Anh chắc chắn đã mất kiểm soát. Đã gần gũi và đổ tràn vào nàng bằng cả thể xác và trái tim; những lời yêu thương dại khờ, hạt giống và hy vọng về những đứa con và cả cuộc đời bên nhau.

Vì vậy, anh đã ngửa đầu ra sau, nuốt thứ đắng nghét trong chai và chờ đợi.

Khi anh có thể cảm nhận được những ngón tay kỳ lạ của nó đang luồn lách khắp cơ thể mình, chỉ lúc đó anh mới tiến đến chỗ nàng.

Anh lột trần nàng và dìu nàng xuống sàn. Nàng không có động thái gì để ngăn anh lại; nàng duy trì sự im lặng, với một biểu cảm khó hiểu trong mắt. Đó là sự mê hoặc thầm lặng, nhưng anh không biết điều đó. Đôi mắt nàng âu yếm lướt qua.

Không có nhận xét nào: