Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG - KẾT

 PHẦN KẾT

 

Adrienne thở sâu. không gì có thể so sánh được với hương thơm của hoa hồng và mưa xuân, tiếng sóng vỗ không ngừng vào vách đá phía tây và hương muối nồng nàn trong bầu không khí hoang sơ. Nàng đã ngả đầu ra bên ngoài để ngắm hoàng hôn buông xuống trên biển. Sau đó nàng sẽ quay lại với Lydia và tiếp tục lên kế hoạch sinh con. Nàng dùng tay che miệng cười. Lydia cuối cùng đã thẳng thừng ra lệnh cho Hawk rời đi, phàn nàn rằng bà không thể chào đón con dâu trở lại đàng hoàng và chuẩn bị cho đứa cháu của mình nếu anh không ngừng hôn nàng. Không phải điều Adrienne bận tâm.

Giống như một cậu bé bị trừng phạt, Hawk trừng mắt nhìn.

“Hai người còn bên nhau suốt quãng đời còn lại,” Lydia nhận xét dứt khoát, “trong khi phụ nữ chúng tôi chỉ có vài tháng ngắn ngủi để chuẩn bị cho đứa bé.”

“Vài tháng ngắn ngủi?” Hawk có vẻ choáng váng. Rồi lại lo lắng. Anh vừa chạy đi vừa lẩm bẩm trong miệng.

Bây giờ Adrienne đang đứng trên cầu thang đá, ngửa đầu ra sau, tận hưởng vẻ đẹp tĩnh lặng của bầu trời nhung mịn. Một chuyển động nhấp nháy trên mái nhà thu hút sự chú ý của nàng.

Grimm ngó qua lan can về phía nàng và khuôn mặt đẹp trai của anh sáng lên một nụ cười. Nàng và Hawk đã nói chuyện chiều hôm đó và anh đã kể cho nàng nghe những gì đã xảy ra, bao gồm cả vai trò của Grimm trong việc giúp đưa nàng trở lại. Chỉ vài giờ trước đó, Grimm đã tỳ tay vào tim và quỳ gối cầu xin sự tha thứ vì đã nói dối. Nàng đã chấp nhận nó một cách dễ dàng.

“Hy vọng anh không đang tìm kiếm một ngôi sao, Grimm,” nàng gọi anh.

“Không bao giờ nữa,” anh thều thào.

Adrienne thở hổn hển, đúng lúc đó trên bầu trời một đốm trắng nhỏ xíu lóe lên và nhấp nháy, sau đó vẽ thành một đường xoắn ốc hướng xuống dưới. "Ôi Chúa ơi! Grimm, nhìn kìa! Một ngôi sao băng!" Nàng nhắm mắt lại và ước ao một cách mãnh liệt.

“Cô vừa ước gì thế?” anh gầm gừ với nàng, cứng đờ vì căng thẳng.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, nàng nói một cách xấc xược, "Tôi không thể nói được. Điều đó trái với quy định."

“Cô vừa ước gì thế?” Anh gầm lên.

“Ôi trời, chúng ta không phải là mê tín sao?” nàng trêu chọc với một nụ cười.

Anh trừng mắt nhìn nàng khi nàng quay trở lại lâu đài. Liếc nhìn qua vai, nàng nở một nụ cười tinh quái với anh. "Cố lên nhé, Grimm. Tôi sẽ nói với anh điều này—Tôi đã dành trọn điều ước của mình cho anh."

"Cô không biết việc ném ra những điều ước vu  sẽ nguy hiểm thế nào sao, cô gái!" anh gầm lên.

“Ồ, cái này không hề vu  chút nào,” nàng vui vẻ nói trước khi cánh cửa đóng lại. Trên mái nhà của Dalkeith, Grimm quỳ xuống và nhìn lên bầu trời, tuyệt vọng tìm kiếm một ngôi sao ước nguyện khác… để đề phòng.

 

* * * * *

Chiếc váy của Adrienne kêu sột soạt khi nàng trượt xuống hành lang. Lydia đã chỉ cho nàng biết nơi nàng có thể tìm thấy Hawk và, trong bữa trà bạc hà thơm phức, đã kể cho nàng nghe một vài điều mà chồng nàng chưa buồn nhắc đến với nàng. Chẳng hạn như việc anh đã phá hủy phòng trẻ yêu quý của nàng, nơi nàng đã nằm thao thức mơ mộng khi bị mắc kẹt ở thế kỷ 20. Vậy ra đó chính là lý do khiến anh vội vã bỏ đi với vẻ mặt hết sức lo lắng về "chỉ còn vài tháng nữa thôi." Nàng bước vào nhà trẻ rất lặng lẽ, Hawk không nghe thấy nàng đến gần.

Nàng vuốt ve bằng những ngón tay một cách nhẹ nhàng và đầy yêu thương trên một con búp bê được chạm khắc tinh xảo rồi dừng lại.

Anh đang quỳ bên một chiếc nôi, dùng vải mềm xoa dầu vào gỗ. Chỉ mặc chiếc váy màu xanh và bạc, mái tóc đen của anh xõa xuống phía trước thành một làn sóng mượt. Phòng trẻ rực rỡ với hàng chục chao đèn hình cầu thắp bằng dầu, đúccho cơ thể mạnh mẽ của anh một màu đồng sáng lấp lánh. Đôi mắt anh nheo lại để tập trung và các cơ trên cánh tay anh co lại khi anh chà sát.

Adrienne dựa vào khung cửa và im lặng quan sát anh, kiểm kê đồ đạc sơ sài trong phòng. Nhiều đồ chơi đã quay trở lại nhưng tất cả nôi và giường đều đã biến mất. Niềm đam mê phi thường nào hẳn đã bùng lên trong anh!

“Em cho rằng mình nên cảm thấy hãnh diện,” nàng nói nhẹ nhàng.

Đầu anh ngẩng lên đầy vẻ tội lỗi.

Adrienne bước vào phòng, ý thức được rằng bộ ngực của nàng, đầy đặn hơn khi mang thai, đung đưa bên dưới chiếc váy, và Hawk dường như bị mê hoặc bởi độ chín muồi của những đường cong săn chắc ấy. Chiều hôm đó họ đã làm tình một cách tuyệt vọng, nhanh và mãnh liệt, gần như không thể đi từ khu vườn đến phòng ngủ riêng tư của mình. Lydia đã kiên nhẫn đợi suốt một tiếng đồng hồ trước khi gõ cửa và yêu cầu được gặp con dâu.

Khi Adrienne bị mắc kẹt ở thế kỷ 20, lo sợ rằng nàng sẽ không bao giờ được thân mật với chồng mình nữa, những ký ức về niềm đam mê lạ thường của họ đã tràn qua tâm trí nàng với cơn giận dữ buồn vui lẫn lộn,  nâng cao nhận thức của nàng về tất cả những điều nhục dục mà nàng ao ước được làm với Hawk, nhưng không thể. Những tháng ngày tra tấn dài dằng dặc của ham muốn đó, cùng với những kích thích tố đòi hỏi khắt khe của thai kỳ, giờ đây đã nâng cao sự táo bạo của nàng. Nàng thèm khát thứ tình yêu chậm rãi, ngọt ngào mà nàng sợ rằng mình sẽ không bao giờ trải qua được nữa. "Hawk?"

Anh ngước nhìn nàng, vẫn cúi người trên sàn, sẵn sàng vồ lấy nếu nàng di chuyển dù chỉ một inch.

Adrienne di chuyển - một cách có chủ ý và khiêu gợi. Nàng cúi xuống nhặt một chú lính đồ chơi, cúi xuống đến nỗi bộ ngực của nàng như muốn trào ra khỏi vạt áo. Nàng ngậm môi dưới giữa hai hàm răng và gửi cho Hawk một cái nhìn âm ỉ dưới hàng mi rũ xuống. Anh đã đứng lên ngay lập tức.

"Dừng lại!" Adrienne giơ tay giữ anh lại.

Hawk khựng lại giữa bước đi.

“Em mong muốn gì ở anh, Adrienne?” Anh thì thầm khàn khàn.

“Em cần anh,” nàng nói không kịp thở. Anh lao về phía trước và nàng lại giơ tay lên. "Không, để em ngắm anh," nàng nói khi chậm rãi đi vòng quanh anh. Nàng mỉm cười khi mắt anh mở to. "Khi em quay trở lại thời của mình, một trong những điều em thực sự muốn làm sáng tỏ là câu hỏi về người Scotland và chiếc váy của họ___"

"Và câu hỏi đó là?"

“Một ngày nọ em đã thấy anh cưỡi ngựa—“

“Anh biết em đã làm vậy,” anh nói một cách tự mãn. “Em đang ở cửa sổ cạnh phòng trẻ.”

"Ồ! Anh cố tình làm điều đó!"

Hawk cười, đôi mắt tinh nghịch nheo lại và điều đó càng thúc đẩy quyết tâm táo bạo của nàng. Nếu anh có thể trêu chọc nàng—chà, hai người có thể chơi trò đó. Nàng sẽ thấy anh xử lý việc đùa giỡn với ham muốn của mình tốt như thế nào.

Bước lại gần hơn, Adrienne đặt tay lên đùi cơ bắp của anh và nhìn chằm chằm vào mắt anh đầy khiêu khích. Lỗ mũi anh phập phồng, và đôi mắt anh tối sầm dưới mí mắt khép hờ. Tay còn lại nàng kéo vạt áo, để bộ ngực tràn ra phía trên. Nàng cảm thấy xấu xa một cách hoàn hảo khi biết núm vú của mình hồng hào, săn lại và cầu xin được hôn. Khi anh nghiêng người về phía trước để làm điều đó, nàng tinh nghịch đẩy anh ra sau, trượt tay lên đùi anh và quấn quanh thân anh, vui mừng vì tiếng rên rỉ khàn khàn của anh. “Không có gì bên dưới tấm vải kẻ sọc này, đúng như em đã nghi ngờ,” nàng vui vẻ nhận xét.

"Adrienne. Em đang giết anh đấy."

“Em chỉ mới bắt đầu thôi, anh yêu.” Nàng quấn những ngón tay quanh sự kích thích tuyệt vời của anh và trượt tay lên xuống ngọn giáo của anh với một sự âu yếm mượt mà.

Hawk ôm lấy hông nàng, cúi đầu hôn nàng; nhưng thay vào đó nàng lại cử động đầu và cười khi anh vùi mặt vào ngực nàng.

“Dừng lại,” nàng ra lệnh.

"Cái gì?" Anh hỏi với vẻ không tin.

"Lùi lại," nàng khuyến khích. "Đừng chạm vào em cho đến khi em yêu cầu. Hãy để em chạm vào anh."

Hawk rên rỉ lớn tiếng nhưng lại thả tay ra khỏi cơ thể nàng. Đôi mắt anh dữ dội và hoang dại, và Adrienne nghi ngờ anh sẽ không cho phép nàng tra tấn tinh vi lâu hơn nữa.

Nàng nhàn nhã cởi chiếc váy của anh rồi thả nó xuống sàn. Chồng nàng đứng khỏa thân trước mặt nàng, cơ thể màu đồng của anh lấp lánh dưới ánh nến, cái thân cứng rắn của anh liên tục lắc lư. Adrienne vẽ một đường đầy mê hoặc và ngưỡng mộ qua vai anh và ngang qua bộ ngực rộng đầy cơ bắp. Nàng nhẹ nhàng chạm vào môi anh, hôn quai hàm, núm vú anh, dùng lưỡi trêu chọc phần bụng gợn sóng của anh, rồi quỳ xuống, miệng nàng cách ngọn giáo của anh vài inch, hai tay nàng trải dài trên đùi anh. " Adrienne !"

Nàng hôn lên sự ngọt ngào của anh, vuốt ve bằng lưỡi lên xuống chiều dài cứng rắn ấy. Hawk vùi tay vào tóc nàng và phát ra âm thanh thô ráp sâu trong cổ họng. "Đủ rồi!" anh kéo nàng đứng dậy và tựa nàng vào gờ đá bên dưới cửa sổ. Anh nhấc nàng, đặt lên gờ đá và hất tung váy nàng lên, dang rộng hai chân nàng để thích ứng với anh. " Bây giờ , Adrienne. Anh muốn em ngay bây giờ" Anh hôn nàng thật sâu khi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy vào vùng ẩm ướt đang vẫy gọi của nàng. Adrienne thở hổn hển vì sung sướng khi anh lấp đầy nàng hoàn toàn. Hawk nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, ghi chú cẩn thận từng cơn rùng mình, từng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi nàng, và ngay khi nàng co giật chạm tới đỉnh tuyệt đẹp, ngay khi nàng cảm thấy cơn run rẩy ngọt ngào bắt đầu - anh ngừng cử động hoàn toàn.

"Hawk!"

"Em sẽ lại trêu chọc anh như vậy nữa chứ, em yêu?" Anh lẩm bẩm.

"Chắc chắn rồi," Adrienne trả lời cộc lốc.

"Em sẽ ?"

"Tất nhiên rồi. Bởi vì em biết chồng em sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Cũng như em sẽ không bao giờ trêu chọc anh ấy nếu chưa thỏa mãn được ham muốn của anh ấy. Vì vậy, hãy thỏa mãn em đi, lãnh chúa vùng cao ngọt ngào của em. Đưa em đến Valhalla đi, chồng à."

Anh cười nhẹ nhàng, sau đó đẩy vào trong nàng một cách cẩn thận và nhẹ nhàng cho đến khi chúng đạt được nhịp độ hoàn hảo. Sự kết hợp mãnh liệt của họ, quá hoàn hảo cả về thể xác lẫn tâm hồn, khiến Adrienne phải thốt lên vì ngạc nhiên về điều đó.

Sau đó, Hawk đóng cửa phòng trẻ và bế người vợ thoả mãn, buồn ngủ của mình đến Phòng Con Công, nơi anh ôm nàng trong tay suốt đêm, ngạc nhiên trước sự trọn vẹn của cuộc đời anh khi có nàng trong đó.

 

* * * * * 

Lydia mỉm cười khi nghe thấy tiếng cửa phòng trẻ đóng lại phía trên mình. Mọi việc đều ổn ở Dalkeith-Upon-the-Sea. Bà tạm dừng một khoảnh khắc mơ màng để tưởng tượng những đứa nhóc sẽ sớm xuất hiện trong nhà trẻ.

Cuộc sống chưa bao giờ ngọt ngào hơn thế.

Nhưng nó còn có thể ngọt ngào hơn nữa, Lydia.

Lydia nheo mắt trầm tư nhìn vào lưng Tavis MacTarvitt khi ông đứng trầm ngâm trước ngọn lửa. Một làn sóng tội lỗi ập đến khi bà nhớ lại ông đã quay lại với bà như thế nào vào đêm hôm đó sau khi nói chuyện với Hawk, và bà đã lạnh lùng với ông, và một lần nữa rút lui vào sự an toàn quen thuộc của lễ nghi.

Sự căng thẳng trong nụ cười kiên nhẫn của ông là tất cả những lời khiển trách mà ông đã phản bội.

Tình yêu của anh, ông đã gọi bà như vậy, và bà cảm thấy thật tội lỗi vì đã có được tình yêu khi con trai bà  đơn đến mức bà đã từ chối thừa nhận điều đó. Nàng định lãng phí bao nhiêu thời gian nữa, cô gái ?

Rất lặng lẽ, Lydia cởi bím tóc, thả mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ của mình ra. Đôi mắt bà không hề rời khỏi lưng Travis. Với một nụ cười chờ đợi, bà cúi đầu xuống, dùng ngón tay chải tóc thành những lọn xoăn rối bù, sau đó lật ngược qua đầu, để nó rơi một cách hoang dã xuống lưng.

Nhiều năm như vậy sao?

Bà lo lắng kéo chiếc váy của mình, nghiên cứu tấm lưng của ông một lúc rồi nhún vai và cởi vài chiếc cúc ngọc trai ở cổ áo. Bà hít một hơi thật sâu, run rẩy khi những con bướm chấp chới trong bụng bà với những đôi cánh lụa.

"Tavis?" bà nhẹ nhàng gọi. Sau khi quyết định, bà hứa sẽ không lãng phí thêm một khoảnh khắc quý giá nào nữa.

Lưng Tavis thẳng lên và liếc nhìn bà qua vai.

Bà gần như bật cười khi mắt ông mở to và ông giật mình quay lại đối mặt với bà, ánh mắt lướt qua mái tóc hoang dã, chiếc cổ áo lỏng lẻo và đôi môi đang hé mở.

"Lydia?"

Bà nghe thấy hàng trăm câu hỏi chỉ trong một từ đơn lẻ ấy, và vui mừng khi biết rằng cuối cùng đã có được câu trả lời đúng cho ông. “Tôi đang thắc mắc một điều, ông thấy đấy, ông già,” bà nói và vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh. “Đôi bàn tay đó của anh…” Giọng bà nhỏ dần, ánh mắt lấp lánh tà ác. Một cách quyến rũ, bà làm ướt môi dưới của mình trong một lời mời lâu đời hơn cả thời gian.

"Ừ?" Có một sự khàn khàn trong giọng nói của ông.

“Vì chúng rất tài năng và mạnh mẽ…”

"Ừ?" Lông mày anh nhướn lên. Hơi thở của ông nghẹn lại trong cổ họng khi Lydia đưa ra lời đề nghị dành cho đôi bàn tay đó khiến Tavis MacTarvitt bị sốc và thích thú đến tận sâu thẳm tâm hồn.

 

* * * * * 

Cuối cùng, khi Grimm rời khỏi sân thượng vào đêm hôm đó và bước vào Đại sảnh đường, anh cố kìm lại lời nguyền rủavà nhón chân, hoàn toàn rút lui, quay trở lại cửa.  hội trường sao, trong tất cả các nơi! Lydia! Và Tavis !

"Ôi! Tình yêu!" anh càu nhàu với những ngôi sao lấp lánh phía trên anh với vẻ lộng lẫy vô tư.

 

* * * * *

Ba tháng sau, tiếng khóc khỏe mạnh của một bé trai vang vọng khắp hành lang của Dalkeith-Upon-the-Sea.

Hawk Douglas, tràn đầy tự hào, ngồi bên cạnh Adrienne trên giường.

"Nhìn thằng  kìa, Hawk! Chàng ta thật hoàn hảo!" Adrienne kêu lên.

Thằng  không phải là người duy nhất,” Hawk khàn khàn nói, vuốt tóc nàng ra sau.

Adrienne mỉm cười với anh. Anh đã nắm tay nàng trong suốt quá trình chuyển dạ, xen kẽ giữa việc nguyền rủa bản thân và nguyền rủa nàng vì đã để anh làm cho nàng có thai ngay từ đầu.

Nhưng sẽ còn nhiều lần như vậy nữa, Adrienne nghĩ, bởi vì nàng hoàn toàn có ý định sinh nửa tá đứa con. Hawk sẽ phải làm quen với quá trình đưa chúng vào thế giới.

Adrienne chạm vào má anh với vẻ băn khoăn. “Anh đang khóc,” nàng thì thầm.

"Những giọt nước mắt hạnh phúc. Em đã cho anh một cuộc sống mới, Adrienne—một cuộc sống mà anh chưa bao giờ mơ mình có được."

Nàng nhìn anh trìu mến, đứa con của họ rúc vào giữa họ.

Adrienne có thể vẫn như vậy trong nhiều giờ, nhưng ngay lúc đó Grimm bước vào Phòng Con Công, ra lệnh với vẻ lanh lợi cho những người lính canh. “Đặt nó ở đó, cạnh giường.”

Hawk liếc nhìn qua vai. "À, cái nôi. Anh đã làm xong nó tối qua. Anh nghi là thằng  sẽ không nhìn thấy nó nhiều trong một thời gian nữa." Hawk ôm đứa con trai bé nhỏ của họ vào lòng một cách chiếm hữu. “Con nên ngủ với chúng ta một thời gian, em có nghĩ vậy không?”

“Em không nghĩ em có thể để thằng bé rời khỏi tầm mắt của mình, phải không?”

Hawk gật đầu đồng ý trong khi chăm chú quan sát con trai mình. “Hàm của anh,” anh nói một cách tự hào. "Chỉ cần nhìn vào góc độ mạnh mẽ đẹp đẽ đó."

Adrienne cười lớn. “Góc độ bướng bỉnh thì có,” nàng trêu chọc, “và con đã có mái tóc đen rồi.”

Đằng sau họ, Grimm phát ra một âm thanh nghẹn ngào.

Hawk liếc qua vai anh đầy thắc mắc.

"Cái quái quỷ gì thế này... ờ, xin thứ lỗi, thưa phu nhân," anh nói với Adrienne, "và thứ lỗi cho bố nhé, bé con," anh nói với đứa bé. “Nhưng tại sao anh lại khắc thứ này lên cái nôi vậy, Hawk?” Grimm hỏi. "Không phải tất cả chúng ta đều đã chán bà Tiên phải gió đó rồi sao?"

Hawk nhướng mày bối rối. “Cậu đang nói gì thế, Grimm?” Anh nhẹ nhàng giao đứa con trai của họ cho Adrienne và sải bước đến chiếc nôi.

Những dòng chữ được khắc sâu vào gỗ. Toàn bộ chiếc nôi sáng bóng như được phủ một lớp bụi vàng. Hawk nhìn chằm chằm một lúc lâu vào những từ mà anh biết mình đã không đặt ở đó. Một nụ cười cong lên trên môi anh khi anh đọc to cho Adrienne:

 

Hãy nhớ điều này, phàm nhân—bạn có cách riêng của mình.

mãi mãi—sự bất tử của tình yêu.

Phước thay cho Douglas.


Aoibheal, Nữ hoàng của Fae

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 34

 CHƯƠNG 34

 

1 THÁNG 4 NĂM 1514

GÃ đã ở gần. Hawk có thể cảm nhận được GÃ khi anh ngồi trong phòng làm việc , đánh bóng một chú lính đồ chơi thành món đồ gỗ láng mịn trong khi anh ngắm nhìn bình minh di chuyển trên biển. Một cảm giác ngứa ran bắt đầu từ tận đáy cột sống và lan dần lên, nâng cao mọi giác quan của anh.

Hawk mỉm cười đen tối và cẩn thận đặt món đồ chơi sang một bên. Có điều gì đó xấu xa đang đến theo cách này. Phải. Và lần này tôi đã sẵn sàng rồi, đồ khốn !

Hawk đi ngang qua phòng đến bàn làm việc và cuộn tròn cuộn giấy da dày, nhét nó vào trong chiếc đai da của chiếc túisporran (túi da đeo trong trang phục Scotish – Sẻ). Anh đã sẵn sàng sử dụng nó, nhưng chỉ sau khi anh cảm thấy hài lòng về trận chiến sinh tử với gã thợ rèn.

Anh bước vào buổi sáng với cảm giác tràn đầy sức sống hơn những gì anh đã cảm thấy trong nhiều tháng. Hãy vững tâmvà tin tưởng vào anh, em yêu , anh thì thầm qua nhiều thế kỷ.

Bởi vì với tình yêu và niềm tin, bản thân chúng đã có phép thuật kỳ diệu.

 

* * * * *

“Ra đây đi, đồ hèn nhát,” anh gọi, hơi thở đóng băng trong không khí se lạnh của buổi sáng. Tuyết đã ngừng rơi cách đây vài tuần, chỉ còn sót lại những mảng tuyết thưa thớt, và chẳng bao lâu nữa mùa xuân sẽ lại đến với Dalkeith-Upon-the-Sea một lần nữa. Vợ tôi cũng vậy , anh thề hứa quyết liệt. Đã nhiều ngày nay anh căng thẳng, biết rằng có chuyện sắp xảy ra. Cảm nhận được điều đó trong tim mình, như người Rom đôi khi phải chịu đựng những linh cảm của mình. Thế rồi, sáng nay, anh thức dậy lúc nửa đêm và biết rằng đã đến lúc. Trận chiến sẽ diễn ra vào ngày hôm nay và đó là trận chiến mà anh sẽ thắng.

"Nào! Thật dễ dàng khi chiến đấu ẩn danh. Nó cho ta biết rằng mi quá hèn nhát khi tuyên bố chính mình và đối mặt với ta," anh chế nhạo bầu không khí mù sương.

Anh cảm thấy mình thật ngốc nghếch trong giây lát, rồi mạnh mẽ gạt cảm giác đó sang một bên. Adam Black đang ở gần, anh biết rõ điều đó từ tận xương tủy, bị thúc giục bởi những vở kịch của nghệ sĩ hát rong và sự yếu đuối của một kẻ ngốc.

"Kẻ thù! Hãy đối mặt với ta! Đồ hèn nhát, nhỏ bé, khốn nạn. Ta cá là hồi còn nhỏ mi từng trốn sau váy mẹ phải không? Run rẩy và mắng nhiếc sau lưng một cô gái như mi đã làm bây giờ?" Hawk chế nhạo vào buổi sáng im lặng. "Mi lợi dụngmột cô gái làm con tốt. Bất cứ ai cũng có thể chơi một trò chơi yếu đuối như vậy. Ta thách đấu với mi một trận thực sự, đồ sâu bọ ngu ngốc."

Gió nổi lên, mạnh hơn nhưng vẫn không có ai đến. Không khí xoáy đặc thành những đám mây bay nhanh với phần bụng đen. Hawk cười lớn, cảm thấy niềm vui và sức mạnh chảy trong huyết quản.

"Con người phàm trần bây giờ đã biết sự thật về mi, Adam - rằng mi không thể giành được vợ ta, rằng nàng đã khinh miệt mi vì ta." Đương nhiên, anh bỏ qua sự thật rằng Adam đã tạm thời thuyết phục được anh rằng Adrienne đã tự nguyện ra đi. Nhưng Hawk đã lấy lại được lý trí cùng với niềm tin và sự tin tưởng vào vợ mình. "Ta biết nàng đã từ chối mi, thợ rèn! Ta biết mi đã buộc nàng phải rời bỏ ta trái với ý muốn của nàng. Nàng đã chọn ta thay vì mi và cả đất nước bây giờ đều biết điều đó."

“Ngưng ngay, đồ phàm nhân,” giọng Adam thì thầm trong gió.

Hawk cười lớn.

"Anh thấy điều này buồn cười à? Anh nghĩ kích động cơn thịnh nộ của tôi và còn sống để cười về điều đó sao? Anh thực sự là một kẻ điên như vậy à? Vì anh không phải là đối thủ của tôi."

Hawk vẫn mỉm cười khi nhẹ nhàng nói: “Ta còn nhiều hơn là đối thủ của mi khi liên quan đến Adrienne.”

“Hãy đối mặt với tên đao phủ của ngươi, con chim xinh đẹp.” Adam bước ra khỏi màn sương mù dày đặc của Cao nguyên một cách đầy đe dọa.

Hai người đàn ông đánh giá lẫn nhau một cách dữ dội.

Adam bước lại gần hơn.

Chim ưng cũng vậy. "Trận chiến công bằng nhé, tiểu tiên thất thường. Trừ khi mi quá sợ hãi."

"Đây là lý do anh đã gọi tôi sao? Một trận đánh tay đôi?"

“Hãy biến thành phàm nhân đi, Adam. Hãy chiến đấu với tôi đến chết.”

"Chúng tôi không chết." Adam chế nhạo.

"Vậy thì hãy đấu với tôi một trận hòa. Hãy đấu với tôi một cách công bằng."

Họ đi vòng quanh nhau đầy cảnh giác, những cơ thể vạm vỡ với vẻ thù địch không che giấu. Bạo lực âm ỉ kể từ thời điểm hai người đàn ông này gặp nhau đã leo thang đến mức sôi sục. Thật là nhẹ nhõm cho Hawk khi đã giải phóng được điềuđó. Và ồ, cuối cùng thì anh cũng chạm được tay vào cái gã thợ rèn khốn nạn này!

“Trận chiến công bằng là tất cả những gì tôi từng làm.”

"Mi nói dối, đồ ngốc. Lần nào mi cũng lừa dối."

"Tôi chưa bao giờ lừa dối!"

"Chà, đừng gian lận nữa," Hawk cảnh báo khi họ đối mặt. "Tay không nhé. Đàn ông với đàn ông, mi có kích thước phù hợp với ta. Mi có sức mạnh, sự nhanh nhẹn và xảo quyệt không? Ta nghĩ là không."

Adam nhún vai một cách uể oải. “Ngươi sẽ hối hận về ngày ngươi được sinh ra, con chim xinh đẹp. Ta đã đánh bại ngươi và cướp vợ ngươi, nhưng ngày hôm nay, ta sẽ quyết định số phận của ngươi. Ngày hôm nay ta sẽ tiêu diệt Dalkeith, cho đến khi không còn gì ngoài những mảnh đá granit thổi bay qua vách đá để gặp đại dương đói khát, xương của ngươi sẽ nằm trong số đó, Hawk."

Hawk ngửa cái đầu đen tối của mình ra sau và cười lớn.

 

* * * * *

Bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc, triều đình Tuatha De Danaan theo dõi trận đấu.

"Hawk đang thắng!"

Silvery thở dài. "Nhiều quá anh bạn."

"Hãy xem anh ta di chuyển! Nhanh như một con báo, gây chết người như một con mãng xà."

"Đừng nghĩ đến anh ta, giờ anh ta đã an toàn trước tất cả chúng ta. Vì vậy, tôi đã ra lệnh," Nữ hoàng quát vào một cơn gió lạnh.

Một sự im lặng dài.

"Liệu kẻ ngốc có chơi công bằng không?" Aine, nàng tiên bỏ cuộc, buồn bã hỏi.

Nữ hoàng thở dài. "Anh ta đã từng như vậy sao?"

 

* * * * *

Adrienne nắm chặt tay Marie và thở hổn hển khi nàng cảm thấy cú đá nhẹ trong bụng mình. Bằng cách nào đó, có cảm giác như Hawk đang ở gần và cần sức mạnh cũng như tình yêu của nàng. Như thể có thứ gì đó huyền diệu đang lơ lửng, gần như đủ hữu hình để có thể nắm lấy những ngón tay thanh mảnh của nàng. Nàng nhắm nghiền mắt và đưa trái tim mình vượt qua vực thẳm thời gian.

 

* * * * *

Adam gầm gừ. "Trò ngu ngốc chết người này đủ rồi. Đã đến lúc kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi." Gã đang chảy máu, môi bị rách và mũi bị vỡ. Adam đã sử dụng sức mạnh bất tử của mình để ném Hawk xuống đất ngay dưới chân mình. Một thanh kiếm xuất hiện trong tay Adam, và gã kề lưỡi kiếm vào cổ họng của người phàm. “Hiệp ước chết tiệt,” Adam lẩm bẩm, kề cạnh bén của lưỡi gươm vào cổ Hawk. Gã nhướng mày và chế nhạo người phàm đã ngã xuống. "Anh biết đấy, trong giây lát, tôi đã lo rằng anh có thể đã biết được điều gì đó về chủng tộc của tôi, những điều mà chúng tôi không muốn người phàm biết. Nhưng có vẻ như tôi đã đúng về anh từ trước đến nay, và nỗi lo lắng của tôi là vô ích. Anh thực sự rất ngu ngốc. Anh thực sự nghĩ rằng có thể đánh bại tôi trong một trận đấu tay đôi sao? Adam lắc đầu và tặc lưỡi. "Khó đấy. Cần nhiều hơn thế để đánh bại chủng tộc của tôi. Ồ, và nhân tiện, hãy chuẩn bị chết đi, đồ phàm nhân."

Nhưng lời đe dọa đó không hề khiến huyền thoại dưới chân gã rung động. Thay vào đó, Hawk kiêu ngạo quấn bàn tay quanh lưỡi kiếm và nhìn sâu vào mắt Adam. Ánh mắt mãnh liệt của người phàm dán chặt vào mắt của Adam và được duytrì bằng sức mạnh của riêng nó.

Adam căng thẳng, và một thoáng bất an hiện lên trên khuôn mặt gã.

Hawk mỉm cười. " Amadan Dubh , ta buộc ngươi như vậy..."

Adam cứng đờ, quai hàm rớt xuống, biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc rất con người. Thanh kiếm tan biến khỏi tay gã khi những lời của nghi thức trói buộc cổ xưa nhấn chìm gã. "Ngươi không thể làm điều này!" Adam phun ra.

Nhưng Hawk có thể và đã làm được.

Adam gầm gừ trong cổ họng. Đó hoàn toàn không phải là âm thanh của con người.

Hai mươi phút sau, Adam há hốc mồm không tin nổi. Hawk thực sự đã mở một cuộn giấy da từ chiếc sporran của mình và đang đọc một danh sách các yêu cầu rất dài và rất cụ thể.

"… và cậu sẽ không bao giờ đến gần Dalkeith-Upon-the-Sea nữa..."

Adam rùng mình. “Ngươi sắp xong chưa, chú chim xinh đẹp?”

Hawk tiếp tục không ngừng nghỉ, cuộn cuộn giấy của mình ra xa hơn.

"Ngươi đã viết cả một cuốn sách chết tiệt phải không? Ngươi không thể làm như thế này," Adam nói qua hàm răng nghiến chặt. "Ngươi có được một mệnh lệnh. Ngươi không thể đọc toàn bộ điều đó."

Hawk gần như cười lớn. Trò lừa bịp sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Bất kỳ kẽ hở nào mà gã tiên thất thường này có thể tìm thấy, gã sẽ cố gắng tận dụng ngay. Nhưng Hawk đã không để lại bất kỳ sơ hở nào. Anh tiếp tục đọc.

"Ta bảo hãy bỏ cuộc đi, cái đống ấu trĩ, rên rỉ phàm nhân nhà ngươi. Nó sẽ không có tác dụng đâu."

“…và anh sẽ không bao giờ…” Hawk tiếp tục.

Adam gầm gừ và nổi cơn thịnh nộ, khuôn mặt băng giá của gã trở nên trắng bệch. “Ta sẽ nguyền rủa con của ngươi, con của con ngươi; ta sẽ nguyền rủa Adrienne và tất cả con cái của nàng ta…” Adam lẵng nhẵng bám theo một cách độc ác.

Hawk cứng người và dừng lại. Đôi mắt anh hướng về phía Adam.

Adam cố nén một tiếng cười khúc khích vui sướng, tin chắc rằng Hawk sẽ va vấp và phá vỡ chuỗi mệnh lệnh của mình.

Môi Hawk mím lại trong một tiếng gầm gừ dữ dội, “… và mi sẽ không bao giờ tìm cách nguyền rủa gia đình ta, hạt giống của ta, bản thân ta, hoặc gia đình, hạt giống hoặc bản thân của bất kỳ ai mà ta yêu cầu mi từ bỏ hoặc bất kỳ Douglas nào ra lệnh cho mi từ bỏ… bao gồm Adrienne; những Douglas được xác định rõ ràng là bất kỳ họ hàng nào qua quan hệ huyết thống trực tiếp, hôn nhân hoặc nhận con nuôi, hạt giống được xác định là con cháu, con nuôi hoặc có được theo cách khác, mi sẽ không làm hại bất kỳ động vật nào thuộc về…”

Adam đã bước đi trên một khoảng không gian cằn cỗi của trái đất, giờ đây nỗi sợ hãi hiện rõ trong mỗi bước đi của gã.

"… sự vâng lời được định nghĩa là… và khi mi đưa Adrienne quay trở lại với ta, tất cả sẽ ổn thỏa tại Dalkeith-Upon-the-Sea… Hawk và tất cả người của anh ấy được bảo vệ khỏi mọi tổn hại, còn sống và trong tình trạng sức khỏe tốt nhất mà không cần phải giở trò gì… và Adrienne sẽ mang con mèo của cô ấy an toàn quay ngược thời gian với cô ấy… và…”

Khuôn mặt vốn xinh đẹp của Adam bây giờ là một mặt nạ tím tái đầy hận thù, "Ta sẽ không thua! Ta sẽ tìm cách đánh bại ngươi, Hawk."

"… và mi sẽ từ bỏ mọi suy nghĩ hoặc hành động trả thù Douglas..."

Adam vẫy tay và Adrienne xuất hiện, trông hoàn toàn choáng váng, ôm chặt một con mèo đang cào cấu trong tay.

Hawk khẽ rùng mình, biết rằng đây chỉ là một thủ đoạn nữa của Adam nhằm khiến anh phá bỏ mệnh lệnh của mình. Năm tháng, năm tháng dài đằng đẵng, khủng khiếp, tàn nhẫn không nhìn thấy được khuôn mặt người anh yêu, và giờ đây nàng đang đứng trước mặt anh. Đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến nao lòng. Ánh mắt Hawk thèm khát dán chặt vào khuôn mặt nàng, vào mái tóc màu bạc, thân hình tươi tốt, cái bụng tròn trịa…

Cái bụng tròn trịa? Đôi mắt anh hướng về phía Adrienne, mở to đầy kinh ngạc và kính sợ, khi một sự chiếm hữu mãnh liệt làm rung chuyển cơ thể anh.

Con của anh! Con gái hay con trai của anh. Máu thịt của anh - của anh và của Adrienne.

Adrienne đã mang thai.

Hawk không nói nên lời.

Adam cười toe toét một cách độc ác—và Hawk đã nhìn thấy điều đó.

Anh sẽ không mất Adrienne. Anh còn quá nhiều thứ để đọc. Với ý chí sắt đá, Hawk rời mắt khỏi người vợ yêu dấu của mình.

Đó là điều khó khăn nhất mà anh từng làm trong suốt cuộc đời mình.

Đôi mắt của Adrienne như nuốt chửng anh.

Nàng sợ bị gián đoạn, sợ di chuyển. Bằng cách nào đó nàng đã bị kéo ra khỏi thư viện một cách kỳ diệu, và Moonie, đang ở bên kia căn phòng bên đống lửa, giờ đang cuộn tròn trong vòng tay nàng. Nàng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của Marie mờ dần trước mắt mình.

Và còn có Hawk, người chồng yêu dấu và chính cuộc đời.

“Làm sao em có thể cưỡng lại được anh, Người đẹp?” Adam đột nhiên lại trở thành thợ rèn, mặc váy và sáng lấp lánh. "Tôi xinh đẹp như Hawk và có thể làm hài lòng em theo những cách mà em thậm chí không thể mơ tới. Tôi có thể xoaychuyển em từ trong ra ngoài và khiến em khóc vì sung sướng. Làm sao em có thể bỏ rơi tôi?"

"Tôi yêu chồng tôi." Nàng đã mất nhiều tháng bám vào hy vọng rằng đứa con của Hawk đang lớn lên trong mình và nghiên cứu mọi thứ về truyền thuyết Celtic mà nàng có được với hy vọng tìm được đường quay trở lại. Nhưng có vẻ như Hawk đã tìm được nó cho nàng.

"Tình yêu. Thứ tình yêu này là gì mà loài người các ngươi đánh giá cao đến vậy?" Adam chế nhạo.

Đủ rồi, đồ ngốc , tiếng thở dài của Nữ hoàng Tiên vang lên.

Ngay cả Hawk cũng lắp bắp giữa câu trước giọng nói đó.

Và đủ từ bạn nữa, người đàn ông xinh đẹp, Hawk huyền thoại.

Ngọt ngào hơn cả tiếng chuông ngân vang, giọng nói của cô ấy là một âm thanh gợi cảm từ thiên đường. Nhưng Hawk vẫn tiếp tục, không để bị gián đoạn, "… và như được sử dụng trong lệnh này, từ người sẽ có nghĩa và bao gồm, khi thích hợp, một cá nhân hoặc thực thể khác; số nhiều sẽ được thay thế cho số ít và số ít cho số nhiều khi thích hợp; và các từ thuộc bất kỳ giới tính nào sẽ bao gồm bất kỳ giới tính nào khác…”

Adrienne nhìn chồng, đôi mắt rực sáng tình yêu và niềm tự hào.

Tiên ngốc sẽ vâng lời tôi. Tôi là Nữ hoàng của anh ấy.

Hawk dừng lời thì thầm trong một hơi thở, không đủ để phá vỡ sự liên tục, nhưng đủ để thừa nhận.

Và bên cạnh đó, bạn đã đi quá việc ra mệnh lệnh. Bạn đang tỏ ra trịch thượng và trở nên thừa thãi quá đáng. Tuy vậy,làm tốt lắm, người phàm. Cô ấy an toàn, cả hai bạn đều an toàn. Tôi sẽ giải quyết nó bây giờ và mãi mãi.

Hawk tiếp tục, "... tất cả các yếu tố được kết hợp bởi nếu, và, hoặc nhưng hoặc các đoạn dài liên kết khác sẽ không, khi dường như xung đột, hoạt động theo cách loại trừ hoặc giới hạn theo bất kỳ cách nào mà sẽ hoạt động liên kết, chồng chéo và cho phép định nghĩa rộng nhất có thể về các điều khoản được sử dụng ở đây…”

Nữ Hoàng Tiên thở dài. Ahhh, tôi hiểu rồi. Bạn sẽ không ngừng trò đùa này cho đến khi tôi đưa ra lời đảm bảo cho bạn. Người đàn ông thông minh. Bạn đang tìm kiếm sự tán thành của tôi sao? Tôi chấp nhận. Bạn có lời tuyên thệ của Nữ hoàng Tiên theo hiệp ước Tuatha De Danaan. Nó sẽ không bao giờ bị phá vỡ, kẻo chủng tộc của chúng ta sẽ biến mất .

Hawk thả cuộn giấy ra và nó cuộn lại với một tiếng tách có thể nghe được. Chỉ sau đó Adrienne mới nhìn thấy bàn tay anh run rẩy khi anh nhìn vào mắt nàng, ánh mắt đắc thắng.

"Cô ấy đã cho chúng ta sự bảo vệ và lòng trung thành." Nụ cười của anh có thể thắp sáng ngọn lửa Samhain. Đôi mắt anh quét qua nàng từ đầu đến chân, trìu mến nán lại từng centimet ở giữa.

"Chúng ta an toàn chứ?" Adrienne thì thầm, nước mắt trào ra.

Tôi sẽ tự mình giải quyết , giọng nói trong trẻo vang lên. Bây giờ và mãi mãi. Gã Ngốc ?

Adam gầm gừ.

Vì dường như tôi không thể giúp bạn thoát khỏi rắc rối nên bạn có một người bạn đồng hành mới. Aine sẽ dành năm trăm năm tiếp theo với bạn. Cô ấy sẽ cố gắng giữ bạn đúng mực.

Không phải Aine ! Lời cầu xin của Adam chẳng khác gì một lời than vãn. Nàng tiên nhỏ rình mò đó đã phải lòng tôi! Tôi có thể dành thời gian làm hài lòng người, thưa Nữ hoàng. Hãy cho phép tôi !

Bạn sẽ làm hài lòng Aine, đồ ngốc, hoặc bạn sẽ tự mình dành hàng nghìn năm tiếp theo dưới chân núi một mình. Bạn nghĩ bây giờ bạn đang chán sao?

Sau khi nhìn Hawk lần cuối, Adam biến mất.

Bây giờ chúng ta đã đến đâu rồi ? Nữ hoàng hỏi. Adrienne nheo mắt nhìn về phía giọng nói. Nàng hầu như không thể nhận ra bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ đang bay lơ lửng trong bầu không khí mù sương phía sau Hawk.

À, phải. Hai bạn sắp tổ chức đám cưới trên sườn núi cạnh biển. Kẻ ngốc có một cảm giác khủng khiếp về thời gian. Tôi sẽ tiếp tục nơi nó bị bỏ lại. Tôi, Aoibheal, Nữ hoàng Tuatha De Danaan, tuyên bố hai người là vợ chồng. Cả phàm nhân lẫn bất tử đều không bao giờ có thể xé xác hai bạn ra thành từng mảnh, kẻo họ phải hứng chịu cơn thịnh nộ vĩnh cửu của ta. Ở đó. Hai bạn đã được kết hôn bởi Nữ hoàng Tiên. Không ai có thể khẳng định có một truyền thuyết như vậy.

Adrienne và Hawk vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhau trong khoảng không gian của khu vườn, cả hai đều sợ di chuyển dù chỉ một inch.

Tốt? Hãy hôn người phụ nữ đi, người đàn ông to lớn xinh đẹp! Tiến lên nào!.

Hawk hít vào một hơi khó nhọc.

Anh đã thay đổi, Adrienne nhận ra. Thời gian đã khiến anh trở nên xinh đẹp hơn trước. Nàng không biết anh cũng có suy nghĩ tương tự về nàng. Đôi mắt anh lướt khắp người nàng, từ mái tóc vàng kim cho đến những ngón chân trần lộ ra bêndưới chiếc quần kỳ lạ.

Và rồi nàng nằm trong vòng tay anh, được ôm chặt trong vòng tay ấm áp mà nàng đã mơ ước hàng đêm trong suốt năm tháng qua khi nàng nằm trên giường, tay đặt lên cái bụng tròn trịa, cầu xin Chúa cho nàng thêm một ngày nữa với chồng mình. 

Anh lướt qua môi nàng bằng môi mình. "Trái tim của anh."

"Trái tim của anh là... ôi!" Nàng nín thở dưới đôi môi quyến rũ của anh.

Ahhh ," Nữ hoàng ngạc nhiên, vì ngay cả Tuatha De Danaan cũng kính sợ tình yêu đích thực. Bạn xứng đáng với những gì tôi trao cho bạn bây giờ , nàng thì thầm ngay trước khi biến mất. Hãy coi đó là một món quà cưới 

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 33

 CHƯƠNG 33

 

phải mất hơn một tháng loay hoay tìm kiếm người Rom. Họ đã chuyển đến những nơi có khí hậu ấm áp hơn để nghỉ đông. Chính Grimm cuối cùng đã lần ra họ và đưa Rushka trở lại Dalkeith. Hawk không biết rằng việc đưa Adrienne trở về đã trở thành sự xá tội mang tính cá nhân của Grimm, và việc tìm ra Rom chỉ là một bước nhỏ trên hành trình ấy.

" Adam Black thực sự là ai?" Hawk hỏi.

Mọi người tập trung tại Đại Sảnh đều đã từng thắc mắc câu hỏi tương tự vào thời điểm nào đó trong thời gian gã thợ rèn kỳ lạ lưu trú, nên tất cả họ đều nghiêng người lại gần hơn để nghe câu trả lời.

"Người Cao Nguyên các bạn gọi người của anh ta là daoine sith . Adam là vị tiên ngốc. Kẻ pha trò trong triều đình của Nữ hoàng Tiên." Rushka thở dài và lo lắng đưa tay vuốt mái tóc bạc của mình.

“Thần tiên,” Grimm nhắc lại một cách thận trọng.

"Ồ, đừng có hoảng lên với tôi, Grimm Roderick." Rushka ngắt lời. " Chính anh đã nghe thấy nữ thần báo tử vào cái đêm người dân của anh bị giết. Anh đã nhìn thấy nàng bean nighe , người thợ giặt, đang chà xát chiếc áo đẫm máu của mẹ anh trước khi bà chết. Điều đó chỉ khiến tôi thắc mắc anh đã chứng kiến điều gì khác nữa mà anh chẳng nói gì cả." Rushka đột ngột ngừng nói và lắc đầu. "Nhưng điều đó không phải ở đây cũng không phải ở đó. Sự thật đơn giản là các Tiên sinh sống trên những hòn đảo này. Họ đã tồn tại rất lâu trước khi chúng ta đến và có lẽ họ sẽ tiếp tục tồn tại rất lâu sau khi chúng ta rời đi."

“Tôi luôn tin,” Lydia nhẹ nhàng nói.

Hawk di chuyển bất an trước ngọn lửa. Anh đã được nuôi dưỡng bằng những truyền thuyết về Tiên, và Tiên ngốc —sinsiriche du —là kẻ nguy hiểm nhất trong số đó. "Hãy cho tôi biết cách đánh bại hắn, Rushka. Hãy kể cho tôi mọi thứ cần biết."

Giữ gìn những dấu vết của quá khứ là một khả năng ghi nhớ đáng kinh ngạc, và không phải tất cả người Rom đều có thể ghi nhớ trong đầu những ghi chép đầy đủ như vậy. Nhưng Rushka là một trong những người lưu giữ truyền thuyết giỏi nhất, và ông được kính trọng vì có thể đọc thuộc lòng từng chữ những câu chuyện cổ xưa—lời của cha ông và của cha ông trước ông—từ năm mươi thế hệ trước đó

"Người ta đã nói với tôi như sau." Rushka hít một hơi thật sâu và bắt đầu.

"Có hai cách để chắc chắn rằng một người được an toàn trước Fae. Một là thực hiện lời thề của Nữ hoàng theo hiệp ước Tuatha De Danaan. Điều đó gần như không thể đạt được vì bà hiếm khi bận tâm đến việc làm của người phàm. Cách thứ hai là để đảm bảo tên thật của vị tiên mà mình đang giao dịch. Sau đó, người ta phải phát âm tên chính xác bằng ngôn ngữ của chính sinh vật đó, đồng thời nhìn thẳng vào mắt vị tiên và đưa ra một mệnh lệnh. Mệnh lệnh này phải rõ ràng và đầy đủ vì nó sẽ được tuân theo một cách chính xác và đúng theo từng từ. Không có giới hạn về độ dài của mệnh lệnh nhưng nó phải được nói không ngắt quãng, liền mạch, không bao giờ kết thúc. Người ta có thể tạm dừng nhưng không được kết thúc câu cho đến khi toàn bộ mệnh lệnh đã hoàn tất. Nếu mệnh lệnh bị phá vỡ để tiếp tục trò chuyện với bất kỳ ai, mức độ vâng lời sẽ chấm dứt." Rushka dừng lại một lúc để nghiên cứu ngọn lửa. "Vì vậy, các bạn thấy đấy, lịch sử của chúng tôi nói rằng nếu bạn nhìn thẳng vào mắt anh ta trong khi gọi tên thật của anh ta, anh ta sẽ thuộc quyền chỉ huy của bạn." Rushka bước đi một cách bồn chồn trước ngọn lửa ở Đại sảnh đường.

"Tên thật của gã là gì?"

Rushka mỉm cười yếu ớt và vẽ vài biểu tượng lên tro của lò sưởi. "Chúng tôi không nói to điều đó. Nhưng anh ta là người da đen, kẻ mang đến sự lãng quên. Anh ta có nhiều cái tên khác, nhưng chỉ có cái tên này cần quan tâm."

Hawk tỏ ra hoài nghi. Nếu anh chỉ nói tên Adam bằng tiếng Gaelic thì anh đã có nó rồi. "Đơn giản vậy thôi sao, Rushka? Ý bạn là muốn nói với tôi rằng gã quá tự mãn và tự tin về bản thân đến mức tự gọi mình là Adam Black?" Amadan Dubh . Hawk lặp lại cái tên đó trong tâm trí riêng tư của mình. Dịch theo nghĩa đen có nghĩa là Adam Black.

"Phải. Nhưng vẫn còn một điều, Hawk. Ngài phải tìm ra anh ta trước. Anh ta chỉ có thể bị bắt nếu anh ta có mặt và bạn gọi tên anh ta trong khi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Và người ta nói rằng đôi mắt của anh ta có thể nhanh chóng đưa một người đàn ông vào sự điên cuồng."

“Đã ở đó rồi,” Hawk lơ đãng lẩm bẩm. "Tại sao ông không nói với tôi điều này khi gã vẫn còn ở đây? Trước khi gã đưa Adrienne đi?"

Rushka lắc đầu. "Liệu ngài có tin tôi không nếu tôi nói với ngài rằng Adam thuộc một chủng tộc thần thoại? Rằng chúng tôi tin rằng anh ta đã mang cô gái này đến đây để trả thù một cách kỳ lạ nào đó? Lydia nói với tôi rằng ngài thậm chí không tin cô ấy đến từ tương lai cho đến khi cuối cùng ngài tự mình nhìn thấy cô ấy biến mất.”

Đôi mắt Hawk tối sầm lại và anh xoa xoa quai hàm một cách thiếu kiên nhẫn. “Điều đó đúng,” cuối cùng anh cũng miễn cưỡng chấp nhận. “Nhưng lẽ ra ông có thể cảnh báo…”

"Tôi đã làm vậy, Hawk, nhớ không? Tôi cố gắng hết sức vào ngày chôn cất Zeldie."

Hawk gật đầu một cách nghiêm túc. Đúng vậy. Và lúc ấy tâm trí anh tràn ngập những suy nghĩ về vợ đến nỗi anh đã đặt những ham muốn của bản thân trước những lời cảnh báo.

"Hơn nữa, ngay cả khi tôi nghĩ ngài sẽ tin, tôi vẫn có thể không nói cho ngài biết. Việc ép buộc Tiên là biện pháp cuối cùng. Đó là một điều nguy hiểm. Với tên thật của gã ngốc, ngài chỉ có thể ép buộc anh ta một lần—và chính xác theo từng chữ trong luật pháp của ngài. Kẻ ngốc chỉ tuân theo đúng những gì ngài nói, chẳng hạn như "Tôi ra lệnh cho bạn mang Adrienne trở lại, anh ta sẽ phải mang cô ấy đến. Nhưng có thể cô ấy đã chết vì ngài đã không nói rõ trong tình trạng nào.”

Hawk ngửa đầu ra sau và phát ra một tiếng kêu thất vọng.

Rushka tiếp tục. “Hoặc, nếu ngài nói, 'Đưa tôi đến gặp cô ấy', anh ta sẽ phải làm vậy, nhưng ngài có thể đã chết. Hoặc biến thành một con thằn lằn nếu ý nghĩ đó lôi cuốn anh ta. Rất nguy hiểm khi cố ép buộc tiên ngốc."

Hawk xoa khuôn mặt được cạo sạch sẽ của mình và ủ ê nhìn vào ngọn lửa, chăm chú lắng nghe Rushka nói tiếp. Anh sắp xếp dòng suối thông tin đó, chọn lọc và lựa chọn một cách cẩn thận. Nó có thể được thực hiện. Đúng, nó có thể. Cuối cùng, khi Rushka yên lặng, họ trải qua một khoảng thời gian dài lặng lẽ không bị gián đoạn ngoại trừ tiếng lách tách của ngọn lửa lò sưởi.

“Nếu ngài chọn thử làm điều đó, chúng ta vẫn còn một vấn đề nhỏ, bạn của tôi,” Rushka cảnh báo.

"Đó là cái gì vậy?" Hawk lơ đãng hỏi.

"Anh ta đã đi rồi. Làm thế nào ngài tìm thấy anh ta? Tôi biết có những người đã tìm kiếm Tiên huyền thoại cả đời, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hơn một con tảo bẹ đi lạc, Hawk."

Hawk ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười. "Tự cao tự đại, ông nói anh ta như vậy nhỉ?"

"Ừ."

"Vô ích, hiển nhiên nhỉ."

“Ừ,” Rushka xác nhận.

"Dễ nổi giận và nghịch ngợm là thứ tôi tin là ông đã nói."

"Ừ."

"Và có vẻ như gã đã đến đây, bị kích động bởi một điều rất con người chẳng hạn như ghen tị. Với tôi."

"'Đó là sự thật."

"Tốt. Vậy thì tôi sắp thực sự làm rung chuyển thế giới nhỏ bé khó chịu của gã."

“Ngài đang nghĩ gì thế, Hawk?” Rushka hỏi, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt phong trần của ông.

Hawk cười toe toét và đứng dậy. Anh có việc phải làm.

 

* * * * * 

Adrienne chạy lên cầu thang ở số 93 đường Coattail với nhiều năng lượng hơn nàng có trong nhiều tháng.

"Marie! Marie!" nàng kêu lên khi lao qua cửa, tìm kiếm người phụ nữ Cuba nhỏ bé đã trở thành quản gia của nàng trong tháng qua; bây giờ cô ấy giống một người mẹ và một người bạn thân yêu hơn.

Adrienne đã thẳng thừng ra lệnh cho Marie chuyển đến sống trong nhà với nàng, và một cách thận trọng, cả hai đã ổn định những nghi thức đáng yêu của tình bạn; những bữa trà hàng đêm, những câu chuyện buổi sáng, những tiếng cười và những giọt nước mắt sẻ chia.

"Marie!" Nàng gọi lần nữa. Sau đó, phát hiện ra Moonie, nàng bế cô bé lên và xoay chú mèo con đang ngơ ngác quanh tiền sảnh.

"Adrienne?" cô ấy xuất hiện ở ngưỡng cửa, đôi mắt sáng ngời hy vọng. Marie đo lường Adrienne một cách cẩn thận; khuôn mặt rạng ngời, đôi mắt long lanh. "Cô đã gặp anh ấy - bác sĩ à?"

Adrienne lắc đầu và ôm chặt Moonie. Con mèo khịt mũi bất mãn và vặn vẹo. Adrienne và Marie ngơ ngác nhìn nhau qua đầu con mèo con.

“Và bác sĩ nói…” Marie khuyến khích.

"Bà nói đúng, Marie! Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi đang mang thai đứa con của Hawk, Marie," Adrienne kêu lên, không thể giữ tin tức đó lâu hơn được nữa. "Tôi có đứa con của Hawk trong người!"

Marie vỗ tay và cười thích thú. Adrienne sẽ lành lại kịp thời. Việc có được đứa con của người đàn ông mà mình yêu thương có thể gieo hy vọng vào trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào.

 

* * * * *

Hawk đã thuê năm mươi người chơi đàn và dạy họ những bài hát mới. Những bài hát về gã tiên ngốc nhỏ bé đã bị đuổi khỏi Dalkeith-Upon-the-Sea bởi Hawk huyền thoại. Và vì  một huyền thoại trong thời đại của mình, những câu chuyện của anh đã được thừa nhận bằng sự thật vĩ đại và sức mạnh bền vững. Người chơi rất vui thích trước sự hoành tráng của một câu chuyện hoang dại như vậy.

Khi họ đã luyện tập để hoàn thiện các bài hát và điệp khúc miêu tả sự thất bại của gã tiên ngốc, Hawk đã gửi họ đến các quận của Scotland và Anh. Grimm đi cùng nhóm người chơi đến Edinburgh để tự mình giúp truyền bá câu chuyện, trong khi Hawk dành nhiều giờ bên ngọn nến để viết nguệch ngoạc, gạch bỏ và hoàn thiện mệnh lệnh của mình khi gã ngốc đến. Đôi khi, vào lúc nửa đêm về sáng, anh với tay lấy bộ dùi và lưỡi dao bén ngót của mình và bắt đầu khắc từng người lính đồ chơi và búp bê, từng thứ một.

 

* * * * * 

Trên đảo Morar, Nữ hoàng nén một tiếng cười tinh tế bằng bàn tay nhỏ bé khi những giai điệu của vở kịch mới trôi dạt băng qua đại dương. Adam gầm gừ.

 tiên ngốc đã hả hê suốt nhiều tháng nay sau khi đánh bại Hawk. Một cách tự mãn, gã đã nói với Nhà vua và với bất kỳ ai khác sẽ lắng nghe, "Anh ta có thể xinh đẹp, nhưng anh ta không phải là đối thủ của tôi. Chỉ là một khuôn mặt xinh đẹp ngu ngốc mà thôi."

Nhà vua nhướng mày tinh nghịch, không thể cưỡng lại việc chế nhạo gã ngốc. "Anh ta thật ngu ngốc phải không? Anh ta đã bị đánh bại phải không? Ôi trời, đồ ngốc, có vẻ như chúng tôi đặt tên cho mi như vậy là đúng rồi. Truyền thuyết về tiên ngốc nghếch vừa được viết lại rồi kìa. Trong suốt cõi vĩnh hằng, phàm nhân sẽ nhớ đến thất bại của mi, chứ không phải của anh ta. "

Tên ngốc buông ra một tiếng gầm giận dữ kinh khủng và biến mất. Lần này, Finnbheara trực tiếp đến bên Nữ hoàng của mình.

“Gã ngốc đi đến chỗ Hawk,” ngài nói với nàng. Adam đang rất nóng nảy và tên ngốc đó đã suýt tiêu diệt chủng tộc của họ một lần trước đó. Hiệp ước không được bị phá vỡ.

Nữ hoàng lăn người sang một bên và đo lường người phối ngẫu của mình một lúc lâu. Sau đó nàng dâng môi mình cho những nụ hôn của ngài và Finnbheara biết rằng một lần nữa ngài lại được ban ân sủng tốt đẹp từ tình yêu của mình.

“Anh đã làm rất tốt khi nói với em điều đó, anh yêu.”

 

* * * * *

Đôi khi, vào đêm khuya, Adrienne mơ thấy mình lại đi dạo trên sườn dốc xanh tươi của Dalkeith. Vị mặn của không khí trong lành thơm mùi hoa hồng sẽ liếm qua tóc nàng và vuốt ve làn da nàng.

Trong giấc mơ của nàng, Hawk sẽ đợi nàng bên bờ biển; chàng lãnh chúa Scotland lộng lẫy, với chiếc váy truyền thống của mình. Anh sẽ mỉm cười và đôi mắt sẽ nheo lại, rồi tối sầm lại với niềm đam mê âm ỉ.

Nàng sẽ nắm lấy tay anh và đặt nhẹ nhàng lên cái bụng căng phồng của mình, khuôn mặt anh bừng sáng vì hạnh phúc và tự hào. Rồi anh sẽ nhẹ nhàng chiếm lấy nàng, ở đó, trên rìa vách đá, hòa cùng nhịp đập của đại dương. Anh sẽ thể hiện tình yêu mãnh liệt và chiếm hữu dành cho nàng và nàng sẽ ôm anh chặt nhất có thể.

Nhưng trước bình minh, anh sẽ tan chảy ngay qua kẽ ngón tay của nàng.

Và nàng sẽ thức dậy, gò má ướt đẫm nước mắt và đôi tay nàng chẳng ôm gì ngoài một mảnh chăn bông hoặc một chiếc gối.