Epilogue.
Một tuần sau lễ tang của Emma, Zoe trở lại làm việc tại
quán trọ. Đó là buổi sáng tháng Chín đẹp đẽ, trời trong vắt và đầy nắng. Phiên
chợ nhà nông đã bắt đầu với sự đa dang được đánh giá cao của những trái táo, song song
với đám bí, cà tím, cà rốt và thì là. Từng tốp cá kình đã bắt đầu du ngoạn
ngoài khơi xa của hòn đảo, khi cá hồi đã hoàn tất chuyến hành trình của chúng
và trở về những dòng sông xưa tìm chỗ sinh sản. Đoàn chim lặn và những con vịt
trời trú đông bắt đầu di chuyển từ đảo này sang đảo khác thưởng thức những bữa
tiệc của cuộc sống biển, và những chú đại bàng trắng nhộn nhịp trong việc đan
thêm cành cây vào chiếc tổ khổng lồ của chúng.
Khi Zoe làm bữa sáng, cô băn khoăn không hiểu tại sao
quán trọ hết sức tĩnh lặng. Justine lật đật ra ra vào vào trong bếp chỉ vừa vặn
trao đổi với cô một từ. Và dù Alex đã hứa sẽ đến đúng bữa sáng sau khi làm vài
việc lặt vặt, anh vẫn chưa xuất hiện. Các khách trọ, cũng y như thế, yên lặng một
cách lạ lùng, không có những cuộc trò chuyện thường lệ và tiếng rung chuông yêu
cầu cafe.
Trước khi Zoe lấy can đảm rời khỏi bếp để tìm hiểu xem
chuyện gì đang diễn ra, Justine xuất hiện.
“Bữa sáng đã sẵn sàng chưa?” Justine hỏi mà không cần mào
đầu.
“Nó sẽ sẵn sàng trong khoảng mười lăm phút nữa.” Zoe trao
cho cô ấy một nụ cười thăm dò. “Điều gì đang xảy ra thế? Tại sao mọi người im lặng
quá.”
“Đừng bận tâm. Có người ngoài hiên trước muốn gặp cậu
kìa.”
“Ai vậy?”
“Không thể nói với cậu được. Cởi tạp dề và đi với tớ
nào.”
“Cậu không thể đưa họ đến đây sao?”
Justine lắc đầu và kéo Zoe đi cùng cô. Họ đi xuyên qua
hành lang và bước vào trong sảnh ăn tối vắng lặng.
“Các khách trọ đi đâu hết rồi?” Zoe bối rối hỏi. “Có điều
gì với họ vậy?”
Câu hỏi của cô được trả lời bằng quang cảnh một đám đông
tụ tập ở sảnh đón khách. Tất cả mọi người đang cười toe toét với cô. Cô đỏ bừng
khi nhận ra họ được triệu tập để trở thành một phần trong ý định khiến cô ngạc
nhiên. “Đâu phải sinh nhật của tôi.” Cô phản đối. Những tiếng cười lan toả
trong nhóm. Họ tách ra, và cửa trước mở rộng. Thận trọng, Zoe bước ra ngoài hiên
trước.
Mắt cô mở to khi ban nhạc Jazz năm loại nhạc cụ bắt đầu
chơi.
Alex xuất hiện, trao cho cô một bó hoa nhỏ. Anh mỉm cười
với cô. “Anh đã sắp đặt để chúng ta có một điệu nhảy.”
“Em có thể nhận ra điều đó.” Zoe cầm bó hoa, hít hương
thơm từ những bông hoa tươi tắn, và ngước nhìn anh với đôi mắt lấp lánh. “Có lý
do đắc biệt nào không?”
“Chỉ muốn thực hành điệu nhảy foxtrot thôi.”
“Hiểu.” Bật cười, Zoe đặt bó hoa trên thành lan can hiên
trước nhà và bước vào trong vòng tay anh, cho phép anh dẫn cô vào điệu nhảy nhịp
nhàng, thanh thoát. Vài đôi khác tham gia cùng họ, trẻ cũng như già, và khách
qua đường dừng lại lắng nghe. Vài đứa trẻ bắt đầu nhún nhảy và uốn éo vào lúc
điệu nhạc trở nên sôi nổi. “Sao lại là buổi sáng đặc biệt này?” Zoe hỏi Alex.
“Và tại sao lại ở ngoài hiên trước của quán trọ?”
“Anh đang trong tâm trạng muốn thực hiện một tuyên bố
công khai.”
“Ôi, không.”
“Ồ, vâng.” Nghiêng người gần hơn, Alex thì thầm trong vẻ
tâm tình. “Anh có một món quà cho em.”
“Nó đâu?”
“Túi sau của anh.”
Đôi mày cô nhướng lên. “Em hy vọng đó không phải một chiếc
trâm cài. Anh có thể khiến mình bị đau.”
Alex cười toe toét. “Nó không phải là trâm cài. Nhưng trước
khi anh trao cho em, anh cần biết vài thứ. Nếu anh quỳ một chân xuống trước mặt
tất cả những người này và hỏi em một câu hỏi yes-or-no... Em sẽ nói gì?”
Zoe ngước nhìn lên đôi mắt xanh trong ấm áp của anh.
Chúng là đôi mắt mà một người phụ nữ có thể lạc lối trong đó suốt đời. Cô ngừng
khiêu vũ và nhón trên ngón chân để hôn anh. “Thử đi và sẽ tìm thấy câu trả lời.”
Cô thì thầm trên môi anh.
Và anh đã làm.
...
(And... A HAPPY ENDING. – the end.)
Se Sẻ Nâu
9/9/2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét