Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Chương 2 - Dream Lake


Chương hai

Người lạ nhìn xuống Alex với một vẻ ngạc nhiên có thể ganh đua với nỗi sửng sốt của chính anh.
“Ông là ai?” Alex hỏi lần nữa.
“Tôi không biết.” Người đàn ông nói chậm rãi, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.
Ông ta định nói điều gì đó khác, nhưng rồi, ông ta … nhấp nháy… giống như hình ảnh trong kênh truyền hình cáp bị nhiễu sóng… và biến mất.

Căn phòng lặng yên. Một con ong đậu trên ô cửa sổ có khung lưới và di chuyển theo những đường tròn lập đi lặp lại.
Alex đặt chiếc búa sang một bên và thả ra một hơi thở căng thẳng. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ véo vào góc mắt, thứ đang nhức nhối và sưng phồng từ cơn say của đêm hôm trước. Ảo giác, anh nghĩ. Những thứ ngớ ngẩn của một khối óc nghiện ngập.
Cơn thèm rượu mãnh liệt đến mức, trong một thoáng, anh nghĩ đến việc xuống bếp và lục lọi các hộc tủ. Nhưng Sam hiếm khi giữ rượu mạnh; sẽ chẳng có gì ngoài rượu vang.
Và vẫn chưa đến giờ trưa. Anh không bao giờ cho phép bản thân uống rượu trước buổi trưa.
“Này,” Giọng Sam đến từ ngưỡng cửa. Anh ấy trao cho Alex một cái nhìn kỳ lạ, “Em cần thứ gì đó à? Anh nghĩ anh nghe thấy em nói gì đó.”
Thái dương của Alex đang đau nhói theo từng nhịp tim đập của anh. Anh mơ hồ cảm thấy buồn nôn. “Những anh chàng trong đám thợ vườn nho của anh… có ai trong số họ có mái tóc ngắn màu đen, mặc một chiếc áo khoác bay kiểu cổ không?”
“Brian có tóc đen, nhưng chúng khá dài. Và anh chưa bao giờ thấy anh ta mặc áo khoác. Sao thế?”
Alex đứng lên và đi đến cửa sổ. Anh búng ngón tay vào khung lưới, hất con ong ra khỏi mặt lưới. Nó bay đi với một tiếng buzz ảm đạm.
“Em có sao không?” Anh nghe Sam hỏi.
“Em ổn.”
“Vậy, nếu như có bất kỳ điều gì em muốn nói về…”
“Không.”
“Được rồi,” Sam nói, với sự ôn tồn thận trọng đến mức làm phiền anh. Darcy thường sử dụng giọng điệu tương tự. Cứ làm như cô phải rón rén quanh anh vậy.
“Em sẽ hoàn tất ở đây và mang đi trong vài phút.” Alex đi đến bàn làm việc và bắt đầu đo chiều dài của món đồ gỗ trang trí.
“Phải rồi.” Nhưng Sam chần chừ ở ngưỡng cửa. “Al… gần đây em thường uống say à?”
“Không đủ say đâu.” Anh nói với vẻ chân tình hằn học.
“Em có nghĩ…”
“Đừng cho em thứ cứt đái đó vào lúc này, Sam.”
“Được thôi.”
Sam nhìn anh chăm chú, không bận tâm đến việc che dấu lòng thương cảm. Alex biết anh không nên bực bội với những dấu hiệu cho thấy anh trai anh thật sự quan tâm đến anh. Tuy vậy, bất kỳ dấu hiệu nồng ấm hoặc yêu mến nào, luôn gây cho anh phản ứng khác biệt với phần lớn người ta – nó khuấy động một bản năng chối từ và khép kín. Người ta hoặc là thỏa thuận với chúng, hoặc là chịu thua chúng. Điều đó cho biết anh ta là ai.
Anh giữ biểu hiện vô cảm và khuôn miệng đóng chặt. Trên hết, anh và Sam tuy là anh em trai, họ hầu như không biết gì về nhau. Alex có ý tiếp tục theo cách đó.


Sau khi Sam rời khỏi ngôi nhà, bóng ma hướng sự chú ý của ông trở lại với Alex.
Vào khoảnh khắc khi ông và Alex có thể nhìn thấy nhau, bóng ma đã bị chấn động bởi một nhận thức, một kết nối mở, đến mức ông có thể thấu hiểu mọi thứ mà chàng trai cảm thấy… Nỗi chua xót, nỗi khao khát chìm vào sự lãng quên tê liệt, một nhu cầu cô đơn xao động không gì có thể đáp ứng. Không phải bóng ma tự cảm thấy tất cả những điều này, cảm nhận đã làm bóng ma giật mình, và ông rút lui.
Và có vẻ như ông lại trở nên vô hình.
Tóc sẫm, mặc áo khoác bay… Đó là những gì tôi được nhìn thấy sao? Những gì chỉ có Alex thấy chăng?  Trông tôi có giống người mà cậu quen biết không? Có thể là ai đó trong một tấm hình cũ ? Hãy giúp tôi tìm ra tôi là ai.
Xáo trộn với thất vọng, bóng ma quan sát Alex lắp đặt phần còn lại của khung cửa. Mỗi nhát búa vang dội trong không trung. Ông lảng vảng gần Alex. Kết nối giữa họ tuy mong manh nhưng rõ ràng. Ông có một cảm nhận về sự hủy hoại chậm rãi của một linh hồn không bao giờ có một cơ hội, không bao giờ có đủ sự quan tâm, không bao giờ có đủ hy vọng, hoặc sự ân cần, hoặc bất kỳ thứ gì cần thiết, để xây dựng một mối tương quan tốt cho một con người. Dù Alex chắc chắn không phải là người ông sẽ chọn để gắn bó cùng – nói thẳng thắn hơn, là ám ảnh – Bóng ma không thấy có khả năng nào khác để lựa chọn.
Alex sắp xếp dụng cụ của Sam và nhặt chiếc khoan cần sửa chữa lên. Khi anh rời đi, bóng ma đi theo anh đến ngưỡng cửa trước.
Alex đi ra ngoài hiên trước. Bóng ma lưỡng lự. Với sự thôi thúc, ông tiến về phía trước. Lần này, không có sự tan rã nào, không có sự vỡ vụn ý thức nào. Thay vì thế, ông đã có khả năng theo sau Alex.
Ra ngoài.


Đi đến lối vào nơi xe của anh đang đậu, Alex cảm thấy một sự nôn nóng râm ran, nhoi nhói không thể nhận biết nguồn cơn. Những cảm giác của anh tăng cường một cách khó chịu, mặt trời quá mạnh đối với mắt anh. Mùi cỏ cắt và hương hoa violet ngọt ngào đáng tởm trong mũi anh. Hạ ánh mắt xuống lối đi trước mặt, anh nhận ra có gì đó kỳ lạ. Bằng trò bịp của ánh sáng, hai chiếc bóng đổ dài từ chân anh. Đứng im bất động, anh quan sát hai hình chiếu trên đường. Có phải một cái chuyển động nhẹ trong lúc cái kia đứng yên không nhỉ?
Anh ép buộc bản thân bước đi. Gạt bỏ những ảo giác, việc nói chuyện thành lời với ma quỷ sẽ hạ mông anh xuống đất trong trại tâm thần biệt giam. Darcy sẽ chộp lấy bất kỳ lời bào chữa nào để đá anh đi. Các anh trai của anh cũng sẽ như thế mà thôi.
Thong thả, anh hướng trí óc anh đến viễn cảnh trở về nhà. Darcy đã rời khỏi để đi săn căn hộ trong Seatle, điều đó nghĩa là ngôi nhà trống rỗng. Anh sẽ có thể xoay sở trong sự yên bình. Điều đó nghe có vẻ tuyệt. Quá tuyệt, thật vậy, đến mức chiếc chìa khóa xe lúc lắc nhẹ trong tay anh.
Alex bước vào chiếc xe BMW, chiếc bóng trượt vào bên trong cùng với anh, và yên vị ngang qua ghế hành khách giống như một chiếc áo gối rỗng. Và cùng nhau, họ đi về nhà.

Không có nhận xét nào: