Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Chương 6 - Dream Lake


Chương sáu.


Zoe quay trở lại đảo sau ba ngày hoạt động như đang trong cơn sốt. Cô đã sắp xếp quần áo và vật dụng cá nhân của Emma, thuê một công ty thu dọn chuyên nghiệp để giúp bao bọc những món đồ dễ vỡ và đặt mọi thứ vào thùng carton. Hàng chồng hình cũ và những quyển sách lưu niệm được đặt vào trong những thùng có đánh dấu đặc biệt – Zoe không chắc bà nội cô có muốn nhìn qua chúng hay là không nữa.
Ngay khi cô đến quán trọ, Justine nhìn cô chăm chú và nói “Đi ngủ một chút đi. Trông cậu hoàn toàn kiệt sức.”

“Ừ, tớ rất mệt.” Chậm rãi, Zoe đi đến căn nhà gỗ và ngủ gần hết buổi chiều. Cô thức dậy khi ánh nắng chiều chiếu xiên qua khe cửa chớp màu kem của gian phòng ngủ và trải qua tấm khăn trải giường in hoa màu hồng những dải nắng rực rỡ. Một búp bê mặc đồ mẫu của thợ may đứng ở góc phòng, sáng lấp lánh lên với bộ sưu tập trâm cài cổ xưa của Zoe.
Byron nằm gần đó, đang quan sát cô qua đôi mắt xanh ánh vàng. Khi Zoe cười và với tay vuốt ve cậu ta, con mèo bắt đầu kêu rừ rừ thành tiếng.
“Justine đã chải lông cho mày.” Zoe thì thầm, lùa những ngón tay qua bộ lông trắng mềm như lụa của chú mèo. “Tao cá là cô ấy cũng cho mày một cuộc mát xa mèo, đúng không?”
Tiếng bước chân tiến đến ngưỡng cửa. “Chỉ để cậu ta im miệng thôi.” Giọng của Justine vang lên. “Cậu ta liên tục kêu ngao ngao tìm cậu.” Cô thò đầu vào bên trong ngưỡng cửa. “Cậu đang làm gì thế? Tớ có thể vào không?”
“Vào đi. Tớ đã cảm thấy tốt hơn rồi.”
“Cậu vẫn còn mang đôi mắt của gấu trúc.” Justine ngồi xuống bên cạnh giường và săm soi nhìn cô với vẻ quan tâm rõ ràng.
“Ngay cả với sự trợ giúp thu dọn chuyên nghiệp,” Zoe nói, “Cũng mất đến hai ngày dọn dẹp hết căn hộ của Emma. Những hộc tủ chứa đầy các món đồ linh tinh. Tớ bỏ qua việc đếm xem bà có bao nhiêu bộ dĩa. Và quá nhiều những món lặt vặt cũ kỹ - một chiếc máy hát dĩa, một radio bọc da, một lò nướng bằng gốm từ những năm ba mươi – Tớ có cảm giác như mình đang ở trong một trích đoạn của vở Hoarders ấy.” (Hoarder : bộ phim tài liệu truyền kỳ phát sóng trên A&E mô tả về cuộc đấu tranh thực tế cuộc sống và điều trị những người mắc chứng cuồng tích trữ, rối loạn ám ảnh, lo âu… Tập đầu tiên ra mắt vào 17/8/2009. - Ct của Sẻ)
“Tớ cảm nhận một bảng liệt kê hàng bán trên eBay trong tương lai của cậu.”
Zoe rên rỉ và ngồi dậy, cào ngón tay qua mớ tóc vàng hoang dã của cô. “Tớ có nhiều thứ để kể với cậu.” Cô nói.
“Muốn qua khu bếp lớn và làm một tách café kha khá không?”
“Thay vì thế, chúng ta có thể dùng rượu không?”
“Lúc này cậu là người đang nói mà.”
Khi họ thả bộ đến nhà chính, với Byron theo sát phía sau, Zoe kể cho người em họ  về mọi thứ cô đã thảo luận với nhà tư vấn chăm sóc người cao tuổi. Họ vào gian bếp, rộng lớn và vui mắt, những bức tường được che phủ với giấy dán tường hoài cổ được tô điểm bằng những bó cherries. Trong lúc Justine mở một chai vang, Zoe nhìn lướt qua chiếc dĩa hình vòm bằng thủy tinh đựng đầy bánh nướng. Khi cô vắng mặt, Justine đã nhờ một tiệm bánh địa phương cung cấp bữa điểm tâm cho khách trọ.
“Chúng ổn cả.” Justine nói để trả lời cho câu hỏi chưa thốt ra thành lời của Zoe, “nhưng chẳng có thứ gì được gần như những món của cậu. Những khách trọ mới đến lần đầu chẳng biết thứ gì tốt hơn để so sánh, vì thế họ vui vẻ, nhưng cậu nên nghe những tiếng cằn nhằn thường xuyên “Zoe đâu rồi?” và “Tôi đã mong chờ bữa điểm tâm quá nhiều, và đây là những gì chúng tôi có được sao?” Tớ không đùa đâu, Zo : Nơi này không còn tương tự khi thiếu cậu.”
Zoe cười, “Ôi, thôi mà.”
“Thật đấy.” Justine trao cho cô một ly rượu vang, và họ ngồi bên bàn bếp. Byron nhảy lên lòng Zoe và cuộn thành một trái banh lông màu trắng kêu rừ rừ.
“Điều gì sẽ xảy ra sau đó?” Justine hỏi lặng lẽ. “Dù tớ nghĩ tớ đã biết rồi.”
“Emma cần tớ.” Zoe nói đơn giản, “Bà sẽ đến sống cùng tớ.”
Justine cau mày trầm tư. “Cậu không thể tự chăm sóc bà một mình được.”
“Không, tớ sẽ tìm một phụ tá chăm sóc tại gia, người đó sẽ giúp tớ những thứ cơ bản và coi chừng Emma khi tớ đi làm.”
“Điều đó sẽ kéo dài bao lâu? Ý tớ là trước khi Emma…” Justine ngừng lại, lúng túng.
“Trước khi bà trở nên quá suy sụp để không còn sống được với tớ nữa?” Zoe kết thúc câu dùm cô ấy. “Tớ không biết. Có thể nhanh hay chậm. Nhưng khi điều đó xảy ra, tớ sẽ đưa bà đến một nơi ở Everett – nó được gọi là dưỡng trí viện. Tớ đã đến đó hôm qua và nói chuyện với một nhà lão khoa hàng đầu, một người hết sức tốt. Và sau đó, tớ cảm thấy khá có lỗi, vì tớ nhận ra rằng, khi bà tớ không thể đi lại hoặc tự tắm rửa được nữa, họ có thể giữ cho bà được thoải mái hơn, và an toàn nhiều hơn tớ có thể làm.”
“Cậu có muốn đưa bà đến căn nhà gỗ ở phía sau không? Hai người có thể ở đó, và tớ sẽ lấy một trong những căn phòng ở nhà chính.”
Zoe xúc động trước lòng tốt của cô em họ “Cậu thật tốt, nhưng nơi đó quá nhỏ cho những gì tớ và bà tớ cần. Emma có một căn nhà bên hồ trên đảo. Nó khoảng một ngàn hai trăm feet vuông, và có hai phòng ngủ, một cái bếp. Tớ nghĩ tớ và bà sẽ thử sống ở đó.”
“Emma có một căn nhà bên hồ sao? Làm thế nào mà tớ lại không biết điều đó nhỉ?”
“Ồ, nó được thừa kế từ phía họ của bà – nhà Stewart – và tớ nghĩ, bà đã trải qua rất nhiều thời gian ở đó khi bà còn khá trẻ. Nhưng bà đã không đến đó ba mươi năm nay, và nó bị đóng cửa. Thỉnh thoảng, một công ty quản lý bất động sản kiểm tra và thực hiện vài bảo dưỡng.” Zoe lưỡng lự, “Tớ nghĩ căn nhà lưu giữ nhiều kỷ niệm của Emma. Tớ đã hỏi tại sao bà không bán nó, nhưng bà không muốn giải thích… Hoặc có lẽ bà chỉ đang mệt.”
“Cậu có nghĩ, bây giờ, bà thật sự muốn ở đó không?”
“Có. Bà là người đề nghị điều đó mà.”
“Chính xác thì chỗ này ở đâu thế?”
“Đường Dream Lake”
“Tớ cá là nó khá mộc mạc.”
“Phải,” Zoe nói một cách rầu rĩ. “Tớ đã lái xe đến đó một hai lần, nhưng chưa vào bên trong nhà. Tớ chắc chắn tớ sẽ phải tốn khá nhiều tiền cho nó. Những thanh vịn trong nhà vệ sinh, một tay nắm cho phòng tắm vòi sen, và phải dỡ bỏ tam cấp hiên trước phòng khi Emma cần một chiếc xe lăn. Những thứ tương tự như thế. Tớ có cả một danh sách gợi ý cho việc cải tạo ngôi nhà từ nhà tư vấn chăm sóc người cao tuổi.”
Justine lắc đầu chậm rãi. “Cậu sẽ cần cả đống tiền đây.”
Một dải tóc phía trước trán buông lỏng khỏi túm tóc cột cao kiểu đuôi ngựa. Justine kéo giật nó một cách lơ đãng như cô vẫn thường làm trong lúc chìm sâu vào trong suy nghĩ. “Điều gì xảy ra nếu như tớ mua căn nhà đó với một giá công bằng, và để cậu ở đó miễn phí? Cậu có thể để dành tiền cho việc chăm sóc Emma. Tớ cũng sẽ thanh toán cho việc tu sửa.”
Mắt Zoe mở rộng, “Tớ không thể để cậu làm điều đó.”
“Tại sao không?”
“Điều đó không công bằng với cậu.”
“Tớ sẽ có được tiền sau này, bằng cách cho thuê nó sau khi Emma… À, sau khi hai người không cần đến nó nữa.”
“Cậu thậm chí còn chưa thấy chỗ đó.”
“Tớ muốn giúp bất kỳ cách thức nào tớ có thể. Tớ cũng phải có trách nhiệm với Emma mà.”
“Không thật sự. Bà không có quan hệ huyết thống với cậu. Bà chỉ là bà thím họ liên kết bởi hôn nhân của cậu thôi.”
“Họ của bà là Hoffman, đúng không? Điều đó đủ tốt với tớ rồi.”
Zoe cười, ngẫm nghĩ rằng, bên dưới vẻ táo bạo hồ hởi của cô em họ, có một nền móng của lòng trắc ẩn. Justine là một người ân cần. Người ta không thường nhận ra chúng sâu sắc như thế nào, hay chúng khiến cô ấy dễ tổn thương ra sao.
“Tớ thực sự yêu cậu, Justine.”
“Tớ biết, tớ biết…” như vẫn luôn không thoải mái với sự phô bày tình cảm, Justine vẫy tay mạnh bạo vào khoảng không. “Tớ sẽ cần tìm ra ai đó để bắt đầu sửa chữa ngôi nhà ngay. Bất kỳ nhà thầu nào làm việc nghiêm túc đều đã kín chỗ hết rồi, và ngay cả những kẻ tốt cũng chậm như một cuối tuần say sưa mà thôi.” Cô ngừng lại, “Ngoại trừ… có lẽ… Ồ, tớ không biết nữa…”
“Cậu đang nghĩ đến ai thế?”
“Em trai của Sam Nolan, Alex. Anh ấy xây dựng một số ngôi nhà ở Roche – anh ấy rất thạo việc, và trong quá khứ anh ấy có tiếng là một người đáng tin cậy. Nhưng anh ấy vừa trải qua một vụ ly hôn, và một trong những thương vụ phát triển địa ốc của anh ấy chẳng đi đến đâu, và có tin đồn rằng anh ấy đã trở thành một bợm rượu. Vì thế, tớ không biết cậu chuyện của anh ấy ra sao. Tớ đã không gặp anh ấy một thời gian rồi. Tớ sẽ kiểm tra thông tin từ Sam.”
Zoe hạ tia mắt của cô xuống con mèo trong lòng cô và ve vuốt mớ lông rậm rạp của nó. Con mèo vặn mình và khoanh tròn như một chiếc bánh mì vòng. “Thật ra, tớ… tớ đã gặp anh ấy.” Cô thận trọng giữ giọng cô như bình thường. “Khi tớ đến phố Rainshadow để thăm Lucy. Anh ấy đang làm vài việc cho ngôi nhà.”
“Cậu đã không đề cập đến điều đó.” Mày của Justine nhướng lên, “Cậu nghĩ sao về anh ấy?”
Zoe nhún vai thiếu thoải mái. “Chúng tớ nói chuyện trong khoảng mười giây. Tớ thật sự không có cơ hội để có được một cảm tưởng nào.”
Một nụ cười toe toét trải rộng qua gương mặt của Justine. “Cậu là kẻ nói dối tệ chưa từng thấy. Kể cho tớ đi nào.”
Zoe đấu tranh với lời đáp, trí óc cô từ chối thể hiện chúng thành lời. Làm sao cô có thể giải thích được phản ứng của cô đối với Alex Nolan đây? Choáng, bất an, thân hình hoàn hảo một cách khắc khổ của anh, đôi mắt rực rỡ như thể được thắp sáng từ điện áp nhân tính dự trữ cuối cùng của anh. Anh trông có vẻ hoàn toàn vỡ mộng, mọi thứ ân cần và hy vọng trong anh bây giờ đã bị nén lại cứng như kim cương. May mắn thay, anh chỉ dành cho cô chút xíu chú ý, gạt bỏ cô ra khỏi sự quan tâm của anh. Điều đó chỉ tốt cho Zoe thôi.
Kể từ khi lên mười tuổi, đàn ông luôn ngộ nhận về cô, kết quả là những người tốt thì luôn giữ một khoảng cách và để lại chiến trường mở cho những kẻ không tử tế. Cô luôn bị áp sát bởi những loại đàn ông có ý tưởng săn lùng và cám dỗ một phụ nữ gợi cảm như là một môn thể thao. Nếu gã đưa được một phụ nữ lên giường, gã chiến thắng trò chơi. Zoe không muốn trở thành một mức độ trên giải đai lưng chiến thắng của một gã nào đó, và cô không muốn bị lợi dụng.
Cô đã nghĩ rằng, với việc cưới Chris, cuối cùng cô cũng có thể tìm thấy một người sẽ coi trọng cô như cô xứng đáng. Anh ấy là một người biết quan tâm và nhạy cảm, người luôn lắng nghe cô và đối xử với cô trong sự tôn trọng và trung thực. Điều đó đã để lại nhiều sự tàn phá hơn, khi Chris kể với cô, một năm sau hôn lễ của họ, rằng anh đã yêu một người đàn ông khác. Sự phản bội đó độc ác và đáng kinh ngạc một cách mỉa mai khi đến từ một người luôn nâng đỡ lòng tự trọng cho Zoe. Từ khi đó, cô đã sống qua hai năm mà không trải qua một cuộc tình nào. Cô không tin vào bản năng của cô khi dính líu đến đàn ông. Và một người đàn ông như Alex Nolan thì rõ ràng vượt xa khả năng cô có thể đương đầu.
“Tớ nghĩ anh ấy rất đẹp trai.” Cuối cùng Zoe xoay sở để nói, nghĩ về Alex. “Nhưng cực kỳ thiếu thân thiện.”
“Tớ có cảm giác là anh ấy không thích phụ nữ.”
“Ý cậu anh ấy là…”
“Không, tớ không ngụ ý theo cách đó – Anh ấy chính trực với tất cả các đối tác. Anh ấy có sex với phụ nữ, nhưng tớ không nghĩ anh ấy yêu thích họ.” Justine ngừng lại và nhún vai, “Dĩ nhiên, điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc sửa chữa ngôi nhà. Vì vậy, nếu tớ gọi Sam và anh ấy nói Alex vẫn còn tiếp tục công việc, cậu sẽ nghĩ gì? Có vấn đề gì với việc thuê anh ấy không?”
“Không hề.” Zoe nói, dù dạ dày của cô cuộn nhẹ với ý tưởng gặp lại anh lần nữa.


“Không.” Alex nói thẳng thừng, khi Sam kể với anh về cuộc gọi của Justine. “Em rất bận.”
“Anh đang hỏi em như một ân huệ mang tính riêng tư,” Sam nói. “Cô ấy là bạn của Lucy. Hơn nữa, em cũng cần công việc mà.”
Bóng ma nằm dài gần đó khi hai anh em trét một mảng lớn nhựa thông trên trần của chiếu nghỉ tầng hai. “Cậu ấy nói đúng.” Bóng ma bảo Alex, người vừa bắn cho ông ta một cái quắc mắt.
“Em không trao tặng cái quái gì hết.” Alex lầm bầm. Anh ở trên một chiếc thang gấp, trét keo dán vào phía sau mảng tường khô bên trên, trong lúc Sam đứng bên dưới với một cây chống bịt vải tự chế.
“Hạ hỏa đi, Đèn-hàn.” Sam nói một cách hòa nhã. “Có gì tổn thương trong việc chú kiếm chút tiền đâu nào.”
Alex nhún vai kềm lại sự cáu tiết của anh. Anh thậm chí đã trở nên quen thuộc với ý tưởng rằng chỉ vì anh có thể nghe và thấy được bóng ma, không có nghĩa là ai khác có thể. “Hãy nói cô ấy tìm ai khác để làm điều đó.”
“Làm gì còn ai khác chứ. Mọi nhà thầu trên đảo đã kín lịch cho mùa hè rồi, trừ chú mày. Và Justine vừa thăm dò anh, với kiểu khéo léo như búa tạ thường lệ của cô ấy, xem liệu chú có còn khả năng đương đầu với công việc hay không đấy.”
“Sửa chữa một ngôi nhà gỗ bên hồ ư?” Alex phẫn nộ. “Tại sao em không thể đương đầu với điều đó?”
“Anh không biết, Al. Có lẽ có gì đó với những ấn tượng mà người ta có được gần đây… rằng, nếu cuộc đời của chú được phác họa trên một mặt bánh nướng, một nửa của nó sẽ là “mặt heo” và nửa kia là “sâu rượu” chăng. Phải, em có thể cho anh một ánh mắt ác cảm, nhưng nó chẳng thay đổi được sự thật rằng, ngày nào đó sớm thôi, em sẽ quá say để làm việc và quá suy sụp trong việc say sưa.”
“Cậu ấy cũng nói đúng về điều đó nữa.” Bóng ma bình luận.
“Chết tiệt các người.” Alex nói với cả hai người bọn họ. “Tôi sẽ không bỏ lỡ một ngày làm việc khốn kiếp vì bất kỳ lý do nào.”
Sam lèn cây chống bịt vải vào mảng vữa, trong lúc Alex kiểm tra dấu bút chì trên trần để chắc chắn mảng nhựa thông không dịch chuyển.
“Anh tin điều đó.” Sam nói nhanh. “Nhưng em cũng phải đi ra ngoài đó và chứng tỏ với những người khác, Al. Từ những gì anh có thể nói, kế hoạch hưu trí 401k của em bây giờ sắp chuyển thành bảo hiểm y tế 501k rồi.”
“Điều đó nghĩa là gì?”
“Giá trị ròng của em bây giờ được đặt trong túi quần Levi’s của em.”
“Em vẫn còn dự án phát triển khu Dream Lake. Em chỉ cần tìm ra nhà tài trợ mới thôi.”
“Tuyệt. Trong khi chờ đợi, căn nhà nhỏ này của Zoe nằm ngay trên đường Dream Lake. Có lẽ chú đã lái xe qua đó hằng trăm lần rồi. Vì thế chú có thể bỏ ra đôi tuần để sửa chữa nhà của cô ấy, và…”
“Zoe ư?” Alex hỏi gay gắt, hạ xuống thang. “Em nghĩ anh đã nói đó là nhà của Justine mà.”
“Justine là người gọi cho anh về điều đó. Zoe sẽ sống ở đó với bà nội của cô ấy, người vừa mắc chứng Alzheimer. Em nhớ Zoe chứ, đúng không? Cô nàng tóc vàng có gương mặt ngọt ngào với những chiếc bánh muffin tuyệt diệu.” Sam toét miệng cười khi nhìn thấy gương mặt của Alex. “Giúp anh đi mà. Cô ấy là một trong những người bạn tốt nhất của Lucy. Hãy làm điều đó để anh có thể thu hoạch được những lợi ích từ lòng biết ơn của Lucy.”
Bóng ma nhìn Alex chằm chằm với vẻ thích thú không che đậy. “Tại sao không nhỉ?” Ông hỏi, “Trừ phi cậu không dám.”
“Tại sao tôi lại không dám chứ?” Alex cáu kỉnh hỏi, trước khi anh suy nghĩ tốt hơn.
“Không dám cái gì?” Sam hỏi, bối rối. “Zoe á?”
“Không.” Alex nói cực kỳ giận dữ. “Đừng để ý.”
“Không có gì phức tạp đâu.” Sam bảo Alex. “Hãy đến sửa chữa nhà cho một phụ nữ xinh đẹp và bà nội của cô ấy. Có lẽ em sẽ gặp may, và cô ấy sẽ sửa chữa cho em bữa ăn tối.”
“Và nếu cậu không,” Bóng ma thêm, “chúng ta sẽ biết cậu thực sự là kẻ nhát cáy nhiều như thế nào.”
“Tôi sẽ làm.” Alex nói với hàm răng nghiến chặt. Quá rõ ràng rằng, bóng ma sẽ quấy rầy anh không ngừng nếu anh không làm. Và anh cảm thấy nhu cầu phải chứng tỏ với bóng ma – và có lẽ với chính anh – rằng Zoe Hoffman sẽ không là vấn đề gì đối với anh. “Cho em số của cô ấy. Em sẽ tìm hiểu xem cô ấy muốn gì và lập một bảng định giá. Nếu cô ấy không thích nó, cô ấy được hoan nghênh trong việc tìm người khác.”
“Và em sẽ cho cô ấy một thỏa thuận tốt, đúng không?”
“Em cho bất kỳ ai một thỏa thuận tốt,” Alex nói lạnh như băng. “Em không xâu xé khách hàng của em, Sam”
“Anh biết điều đó,” Câu trả lời của Sam đến nhanh. “Không hàm ý gì khác đâu.”
“Em sẽ đưa ra một báo giá công bằng, em sẽ làm việc đàng hoàng, và em sẽ hoàn tất đúng hạn. Giống như em vẫn luôn làm thế. Và sau đó, nếu như anh không cuốn xéo khỏi việc chê bai cuộc sống của em, em sẽ lấy cây chống này và đẩy nó vào…”
“Thỏa thuận.” Sam nói vội vàng.

Không có nhận xét nào: