Chương mười sáu.
“Trông
anh có vẻ tốt đấy” là lời đầu tiên Darcy thốt ra khi Alex mở cửa trước. Giọng của
cô ta bị biến chuyển với vẻ ngạc nhiên nhẹ, như thể cô ta mong đợi thấy anh nằm
dài trong một đống chai si-rô ho rỗng và những đồ dùng uống thuốc cá nhân.
“Tôi
vẫn thế.” Alex nói.
Darcy
sống và ăn diện như thể cô ta là chủ đề của bản thiết kế tạp chí thời trang, sẵn
sàng cho việc chụp ảnh với mọi góc độ ngẫu nhiên. Vẻ ngoài của cô sáng chói nhờ
trang điểm hoàn hảo và hợp thời trang. Chiếc áo cô đang mặc để hở nhiều hơn số
nút cần thiết, tóc kéo thẳng và nhuộm highlight một cách chuyên nghiệp. Nếu như
cô có bất kỳ mục tiêu nào sâu sắc hơn việc kiếm tiền bằng mọi cách có thể, cô
cũng không để lộ chúng. Alex không trách cô về điều đó. Anh biết mà không một
chút nghi ngờ gì rằng cô sẽ kết hôn sớm thôi, với ai đó giàu có và quan hệ rộng,
và cuối cùng cô sẽ giành được một vụ dàn xếp ly hôn tuyệt hảo từ người đó. Alex
cũng không trách cô vì điều đó. Cô chưa bao giờ làm ra vẻ khác hơn những gì cô
có.
Những
lời lẽ xã giao được trao đổi khi cô giới thiệu chuyên gia sắp đặt, một phụ nữ
trang điểm sắc sảo che dấu kỹ tuổi tác với mái tóc phân lớp được xịt keo cho đến
khi nó không còn động đậy được nữa. Tên bà ta là Amanda. Darcy và người chuyên
gia sắp đặt đi vẩn vơ khắp căn nhà trang bị đồ nội thất sơ sài, thỉnh thoảng hỏi
những câu hỏi buộc Alex phải theo sau họ. Căn nhà cực kỳ sạch sẽ, mọi bức tường
đều được làm mới bằng việc sơn sửa nhỏ, sự chiếu sáng và hệ thống nước trong
tình trạng hoạt động hoàn hảo, quang cảnh ngăn nắp với những chiếc giường trải
khăn phủ mới.
Darcy
đặt chiếc túi du lịch qua đêm hiệu Vuition bên trong lối vào cửa trước. Alex liếc
nhìn chúng với vẻ tư lự, hy vọng rằng Darcy sẽ không ở lại sau khi chuyên gia
săp đặt nội thất đi khỏi. Viễn cảnh phải trò chuyện với vợ cũ khiến anh nản
lòng. Họ đã cạn kiệt mọi thứ để nói với nhau thậm chí từ trước cuộc ly hôn.
Viễn
cảnh có sex với người vợ cũ còn chán nản hơn. Bất kể cơ thể anh đang chống đối
để được tuôn trào như thế nào, bất kể Darcy có khao khát và sẵn sàng như thế
nào… chuyện đó sẽ không xảy ra. Bởi vì ước muốn phải thử thứ gì đó mới mẻ và đáng
kinh ngạc sẽ khiến bạn không bao giờ trở lại và chấp nhận những thứ bạn thường
thích thú. Bạn sẽ không bao giờ xóa đi được nhận thức rằng, ở đâu đó ngoài kia
là một trải nghiệm tốt hơn mà bạn đã không có được. Bạn biết rằng bạn đang ăn
bánh biscuit đóng hộp sau khi bạn đã thử một chiếc bánh làm bằng tay mềm mịn,
dòn tan với một ít bơ tươi trên mặt bánh, và toàn bộ bề mặt rạn nứt của chiếc
bánh được rưới mật ong.
“Cậu
sẽ nói với Darcy trước khi cô ấy quyết định ở lại chứ?” Bóng ma đang nằm dài gần
đó, hỏi.
“Nói
với cô ta cái gì?”
“Rằng
cậu sẽ không ngủ với cô ta.”
“Điều
gì khiến ông nghĩ là tôi sẽ không ngủ với cô ta?”
Bóng
ma trơ trẽn cười toe. “Vì cậu đang nhìn vào chiếc túi xách như thể chúng chứa đầy
những con rắn hổ mang bành còn sống ấy.” Nụ cười thay đổi, dịu đi những gai
góc. “Và Darcy không phù hợp với khuynh hướng mới của cậu nữa.”
Bóng
ma đã có tâm trạng kỳ lạ trong vài ngày vừa qua, thiếu kiên nhẫn, bồn chồn, lo
lắng, và phần lớn lấp đầy với niềm vui dao động bừng bừng trong nhận thức ông sẽ
sớm gặp Emma. Điều đó đe dọa Alex bị cuốn vào trong cơn lốc cảm xúc mãnh liệt –
anh đã có đủ rắc rối trong việc giữ cảm xúc của riêng anh trong tầm kiểm soát.
Chắc hẳn thứ anh tiếc nhớ nhiều nhất trong việc say sưa đó là nó đã giữ anh tê
liệt cảm giác khỏi một phần tình trạng hỗn độn.
Điều
khiến Alex cảm kích là bóng ma đã có nỗ lực để cho anh nhiều không gian nhất có
thể, cố không quấy rầy. Nhận xét ông vừa nói về Darcy là thứ gần với sự ma mãnh
duy nhất mà ông nói trong nhiều ngày. Ông đã không nói gì về cách anh hôn Zoe tại
ngôi nhà gỗ. Thật ra ông thậm chí còn giả vờ là không để tâm. Về phần anh, Alex
đã cố hết sức để quên nó đi.
Ngoại
trừ rằng, một phần trí não của anh đã khóa chặt quanh nó, kẹp bằng mỏ cặp ê-tô,
và không buông ra. Đôi mắt xanh sáng lấp lánh của Zoe ngước nhìn anh, cách khêu
gợi khi cô nhón chân và áp sát bản thân vào anh. Anh chưa bao giờ bị áp đảo bởi
bất kỳ ai hay bởi ý tưởng rằng anh thật lòng muốn làm cho một người phụ nữ hạnh
phúc trong một khoảnh khắc. Và cô đã chuyển động cùng anh dễ dàng đến thế, cho
phép anh làm bất kỳ thứ gì anh muốn. Cô sẽ làm giống như thế trên giường, mở rộng
tấm lòng. Tin tưởng anh.
Chúa
ơi.
Nếu
điều đó xảy ra, chẳng bao lâu anh sẽ biến cô thành một người hoàn toàn khác, một
người yếm thế, giận dữ, phòng thủ. Giống như Darcy. Đó là thứ đã xảy ra với người
phụ nữ có dính líu tới anh.
Sau
đôi giờ phân tích ý tưởng, ngắm nghía những bức ảnh và bản thiết kế trên máy
tính bảng, Amanda nói đã đến lúc ra về. Bà không muốn lỡ chuyến phà chiều muộn.
“Tôi
sẽ đưa Amanda đến Friday Harbor và kiếm thứ gì đó cho bữa tối,” Darcy bảo Alex.
“Đồ ăn Ý nghe thế nào?”
“Cô
định ở lại qua đêm sao ?” Alex hỏi đầy miễn cưỡng.
Darcy
trông có vẻ mỉa mai. “Anh đã thấy túi xách của tôi.” Cô chớp mắt nhanh tỏ vẻ
không vui khi nhìn vào mặt anh. “Tôi hy vọng anh không có vấn đề với điều đó.
Xét đến sự việc rằng, đây là nhà của tôi.”
“Tôi
đang duy trì và trả hóa đơn cho nó cho đến khi nó được bán,” Anh nói. “Không phải
là ý tồi với cô nhỉ.”
“Thật
vậy.” Cô ta cười, ánh mắt khiêu khích. “Có lẽ sau đó tôi sẽ cho anh một phần
thưởng.”
“Không
cần thiết.”
Hơn
một giờ sau, Darcy quay lại với những chiếc hộp mì Ý mariana (mì ống
trộn cà chua tỏi) và salads. Họ dọn thức ăn ra dĩa và ngồi bên
bàn bếp, y như họ đã làm khi còn kết hôn. Vì chẳng ai trong bọn họ nấu ăn, họ sống
bằng những hộp thức ăn mua về hoặc bữa tối đông lạnh, hoặc đi ăn tại nhà hàng.
“Tôi
có một chai Chianti” (Một loại rượu vang miền Trung Ý khá nổi
tiếng.) Darcy nói, lục lọi ngăn kéo bếp để tìm đồ mở chai.
“Đừng
rót cho tôi. Cám ơn.”
Cô
ném một ánh mắt ngạc nhiên qua vai. “Anh đang đùa, đúng không?”
Bóng
ma đang ngồi trên một trong những quầy bếp, với đôi chân dài đung đưa, hỏi một
cách khoa trương. “Cậu biết đùa từ khi nào vậy hả?”
“Tôi
chỉ không cảm thấy thích uống tối nay.” Alex nói với Darcy, và gởi cho bóng ma
một cái liếc bén ngót.
“Okay.”
Bóng ma nói, tuột khỏi quầy bếp, thong dong rời khỏi. “Tôi để lại đôi uyên ương
một mình.”
Darcy
lấy ra hai chiếc ly uống rượu vang từ hộc tủ, đổ đầy cả hai, và mang chúng đến
bàn. “Amanda nói chúng ta cần làm cho ngôi nhà nhìn có vẻ ấm áp hơn. Điều đó sẽ
dễ dàng, vì ngôi nhà đã được dọn dẹp và mọi thứ đều mang vẻ trung tính. Bà ấy sẽ
mang đến những chiếc gối nhiều màu sắc cho sofa, một ít hoa mimosa, đồ trang
trí cho những chiếc bàn, những thứ tương tự như thế.”
Alex
nhìn vào ly Chianti, chất lỏng lóng lánh màu đỏ lựu. Anh nhớ hương vị của nó,
nguyên chất và dữ dội. Đã nhiều tuần từ khi anh ngừng uống rượu. Một ly vang sẽ
không gây hại gì. Người ta vẫn luôn uống rượu vang vào bữa tối đấy thôi.
Anh
với tay đến chiếc ly nhưng không cầm lên, chỉ lướt những ngón tay quanh chân ly
tròn láng rồi đẩy nó ra xa một inch.
Kéo
ánh mắt lên khuôn mặt của Darcy, anh tập trung vào những gì cô đang nói. Cô
đang nói về sự thăng tiến mới nhất của cô – Cô là nhà quản trị phương tiện tiếp
thị cho một công ty phần mềm lớn, và cô vừa đặc trách bản tin định kỳ nhóm kinh
doanh nội bộ, công việc sẽ phải giao tiếp với hàng ngàn người.
“Tốt
cho em.” Alex nói, “Tôi nghĩ em sẽ giỏi việc đó.”
Cô
cười toe toét với anh. “Có vẻ như anh thật sự có ý đó.”
“Tôi
có. Tôi luôn muốn em thành công.”
“Đó
là tin mới đối với em.” Cô uống cạn ly rượu vang. Duỗi thẳng đôi chân dài, cô đặt
bàn chân lên đùi anh. Ngón chân cô bắt đầu khéo léo thọc sâu vào trong đùi anh.
“Anh có ở cùng ai khác không?” Cô hỏi. “Từ lần cuối cùng của chúng ta ấy?”
Anh
lắc đầu và nắm lấy bàn chân đang ngọ nguậy của cô, giữ nó đứng yên.
“Anh
cần phải xả hơi.” Darcy nói.
“Không,
tôi ổn.”
Một
nụ cười hoài nghi chạm trên bờ môi cô. “Anh không đang cố gạt bỏ em đấy chứ?”
Alex
với tay đến ly rượu vang, những ngón tay anh khép nhẹ quanh ly rượu lóng lánh.
Anh ném một ánh mắt cảnh giác quanh bếp, nhưng bóng ma không ở nơi nào trong tầm
mắt. Nhấc chiếc ly lên, anh nhấp một hớp, và mùi rượu điền đầy miệng anh. Anh
nhắm mắt một thoáng. Nó hứa hẹn rằng anh sẽ cảm thấy tốt hơn ngay thôi. Anh muốn
nhiều hơn. Anh muốn nốc cạn một hơi.
“Tôi
đã gặp một phụ nữ.” Anh nói.
Đôi
mắt Darcy nheo lại “Anh có thích thú với cô ấy không?”
“Có.”
Đó là sự thật, không kể đến việc đã cực kỳ nói nhẹ đi. Nhưng dĩ nhiên anh không
có ý định làm bất cứ điều gì về việc đó.
“Cô
ấy sẽ không biết đâu.” Darcy nói.
“Tôi
biết là đủ rồi.”
Giọng
Darcy mỉa mai một cách lạnh lẽo. “Anh muốn chung thủy với một phụ nữ mà thậm
chí anh còn chưa có sex với cô ấy ư?”
Alex
thận trọng đẩy bàn chân cô ra khỏi lòng anh. Anh nhìn cô, thật sự nhìn cô, lần
đầu tiên sau một thời gian dài, nhận ra một ánh lung linh của điều gì đó… bất hạnh,
cô độc. Điều đó gợi anh nhớ về sự tổn thương miễn cưỡng mà anh đã cảm nhận được
khi Zoe kể với anh về nỗi thất vọng đối với chồng cô.
Darcy
cũng đã bị thất vọng bởi một người chồng, bởi anh.
Alex
tự hỏi, làm sao anh lại có thể thực hiện những lời thề nguyền dễ dàng đến thế
khi anh không có ý định giữ. Không ai trong họ có ý định giữ, nhưng với Darcy,
dường như điều đó chẳng quan trọng nhiều hơn gì so với anh. Chúng nên được xem trọng, anh nghĩ.
Với
một nỗ lực, anh đổ ly rượu vào bồn rửa và đặt chiếc ly sang một bên. Hương thơm
điền đầy không khí, hương trái cây, tannin* và sự lãng quên.
(*Tannin : Hợp chất có trong vỏ trái cây, lá cây tạo vị chát)
“Tại sao anh làm điều đó?” Anh nghe Darcy hỏi.
“Tôi
đã ngừng uống rượu rồi.”
Trông
cô có vẻ ngờ vực. Đôi mày cô cau lại “Chúa lòng lành, một ly vang thì có hại gì
đâu.”
“Tôi
không thích con người mà tôi trở thành khi tôi say sưa.”
“Em
không thích con người mà anh trở thành khi anh không say.”
Anh
mỉm cười mà chẳng có gì thích thú.
“Điều
gì đã xảy ra?” Darcy hỏi gặng. “Sao anh lại làm ra vẻ một người không phải là
anh? Em biết về anh rõ hơn bất kỳ ai khác. Em đã sống cùng anh. Người phụ nữ mà
anh đang gặp gỡ là ai thế ? Cô ta là một tín đồ đạo Mormon*,
Quaker*
hay thứ gì vậy?”
(*Mormon : là một
đạo bắt nguồn từ Ki tô giáo nhưng là tà đạo, họ sửa lại kinh thánh theo ý mình
thành sách Mormon, cấm rượu, thuốc lá, café và khuyến khích sinh nhiều con.
*Quaker : Thuộc
Thanh giáo Anh hay còn gọi là Hội Ái Hữu có nguồn gốc từ Cơ Đốc Giáo nhưng gắt
gao và cuồng tín hơn. Cái này Sẻ không hiểu nhiều lắm. Chỉ biết lờ mờ vậy thôi,
ai biết bổ sung dùm.)
“Điều
đó không quan trọng.”
“Thật
là chuyện nhảm nhí.” Darcy nói, nhưng đâu đó trong giọng căng thẳng cáu kỉnh của
cô, Alex nhận ra nét hoang mang. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy thương cảm
cho cô nhiều hơn tổng số thương cảm anh đã có trong cuộc sống hôn nhân của họ.
Trước đây, anh đã đọc và nghe đôi điều khá ấn tượng rằng không bao giờ là quá
trễ để cứu một mối quan hệ. Nhưng điều đó không đúng. Đôi khi quá nhiều sự hủy
hoại đã được hình thành. Có một ranh giới vô hình của sự “quá trễ” trong hôn
nhân, và sau khi nó đã như thế, mối quan hệ sẽ không bao giờ có thể sửa chữa lại
được nữa.
“Tôi
rất tiếc.” Anh nói, quan sát cô uống cạn ly rượu y như cách anh đã muốn uống
trong vài khoảnh khắc vừa qua. “Em đã có một thỏa thuận thiếu công bằng khi kết
hôn với tôi.”
“Tôi
có được ngôi nhà.” Cô nhắc nhở anh một cách gay gắt.
“Tôi
không nói về cuộc ly hôn. Tôi muốn nói về hôn nhân kia.” Một phần trong anh cảnh
báo đừng hạ thấp hàng rào phòng vệ của anh. Nhưng Darcy xứng đáng nghe sự thật.
“Em nên có được một người chồng tốt hơn. Tôi nên hỏi em ngày của em thế nào và
chú ý đến câu trả lời. Tôi nên mua cho chúng ta một con chó chết tiệt và tạo ra
một nơi giống một căn nhà thay vì như dãy phòng công đoàn tại Westin. Tôi rất
tiếc đã làm lãng phí thời gian của em. Em xứng đáng có được nhiều hơn những gì
tôi đã trao cho em.”
Darcy
đứng lên và tiến lại gần anh. Gương mặt cô đỏ bừng, và với sự ngạc nhiên của
anh, anh nhận ra những giọt lệ lấp lánh trong mắt cô. Hàm cô rung rung. Khi cô
tiến lại gần hơn, anh có ý nghĩ hết sức thiếu thoải mái rằng có thể cô sẽ cố ôm
anh, điều anh không muốn một chút nào hết. Nhưng bàn tay cô vung lên, và âm
thanh của một cái tát vang vọng qua gian bếp. Một bên mặt anh tê dại, rồi cháy
đỏ lên. “Anh không tiếc đâu.” Darcy nói. “Anh không có khả năng làm điều đó.”
Trước
khi anh có thể trả lời, Darcy tiếp tục bằng một giọng trầm mãnh liệt, “Đừng
mong biến tôi thành một người vợ bị ngược đãi, đáng thương, trói chặt trong
tình yêu. Anh tưởng tôi mong đợi tình yêu của anh sao? Tôi không ngốc. Tôi kết
hôn với anh bởi vì anh có thể làm ra tiền, và anh rất tuyệt trên giường. Bây giờ
anh không có cả hai thứ đó. Vấn đề là gì khi lúc này anh không thể dựng lên được
nào? Đừng nhìn tôi như thể tôi là một con khốn thế. Nếu tôi như thế thì đó là tại
anh. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng như thế sau khi kết hôn với anh.” Cô túm lấy
chai rượu và chiếc ly, lao vào phòng ngủ dành cho khách. Dường như toàn bộ ngôi
nhà rúng động bởi tiếng đóng sầm của cánh cửa phòng.
Xoa
bóp hàm chầm chậm, Alex dựa người vào quầy bếp, suy nghĩ về thái độ của Darcy.
Anh đã mong đợi những phản ứng khác thứ anh vừa trải qua.
Bóng
ma đến đứng bên cạnh anh, một vẻ cảm thông bạn hữu ánh lên trong đôi mắt sẫm
màu.
Alex
hít một hơi thở sâu và thở ra chầm chậm. “Sao ông không nói gì?”
“Khi
cậu bắt đầu uống rượu à? Tôi không phải là lương tâm của cậu. Đó là cuộc chiến
của cậu. Tôi không đi lòng vòng quanh cậu mãi mãi đâu, cậu biết mà.”
“Chúa
ơi, tôi hy vọng ông nói đúng.”
Bóng
ma cười. “Cậu đã làm đúng khi nói với cô ta điều đó.”
“Ông
cho rằng điều đó có thể giúp được cô ấy sao?” Alex hỏi một cách hoài nghi.
“Không,”
Bóng ma nói, “Nhưng tôi nghĩ nó giúp được cậu.”
Darcy
rởi khỏi mà không nói một lời vào sáng hôm sau. Alex trải qua phần lớn ngày nghỉ
cuối tuần làm việc tại ngôi nhà trên đường Rainshadow, dọn dẹp phần còn lại của
căn gác xép và bao phủ bức tường lửng. Vào tối chủ nhật, anh nhắn tin cho Zoe để
hỏi xem liệu Emma đã đến ngôi nhà gỗ chưa và mọi thứ có ổn không.
“Có nơi này thật tuyệt.” Cô nhắn
lại ngay lập tức. “Bà yêu ngôi nhà.”
“Có cần gì không?” Anh
không thể kháng cự được việc nhắn tin lại.
“Có. Đang làm bánh táo. Cần
giúp với nó vào sáng mai.”
“Bánh táo cho bữa điểm tâm à?”
“Sao không?”
“Ok” Anh bấm
tin.
“gn”
“gn”
Mặc
dù gn là chữ tắt của “goodnight” (ngủ ngon nhé!), trong
văn cảnh nào đó, nó có thể được hiểu là “get naked” (khỏa thân) Trí óc
của Alex gợi lên hình ảnh quần áo Zoe đang rơi xuống sàn, và điều đó dậy lên
cơn nhói đau thèm khát.
Cảm
giác đó bị thay thế nhanh chóng bởi một cơn chấn động lo lắng bắt nguồn từ bóng
ma.
“Thật
ớn lạnh.” Alex nói sẵng. “Nghe này, khi chúng ta đến đó vào ngày mai, nếu ông
xúc động khắp mọi nơi mọi chỗ như thế, tôi sẽ lê mông khỏi đó đấy. Tôi không thể
làm việc trong tâm trạng như thế này được.”
“Chắc
chắn rồi.” Nhưng rõ ràng là bóng ma thậm chí chẳng thèm nghe.
“Đây là những gì sẽ cảm thấy
khi yêu một ai đó…” Bóng ma đã nói với anh như thế trước đây. Alex
không muốn biết nó có cảm giác ra sao, ngay cả qua trung gian như thế này.
“Bà
vẫn đang ngủ.” Zoe nói êm ái khi cô mở cửa ngôi nhà gỗ để Alex vào trong. “Em
nghĩ em nên để bà nghỉ ngơi lâu nhất có thể.”
Alex
ngừng lại tại ngưỡng cửa, nhìn xuống cô. Có vài dấu hiệu kiệt sức dưới khóe mắt
cô, và tóc cô không được gội, cô mặc quần short kaki và chiếc áo cánh giản dị.
Cô mệt lử và rạng ngời, gương mặt không trang điểm một cách ngây thơ. Anh không
muốn điều gì hơn là ôm và an ủi cô.
Thay
vì thế, anh nói. “Anh sẽ trở lại sau.”
Bóng
ma đang đứng ngay sau anh, nói ngắn gọn. “Chúng ta ở lại.”
“Hãy
dùng điểm tâm với em.” Zoe nói, nắm lấy tay Alex, kéo anh vào trong nhà.
Không
gian dậy mùi bơ, đường và hương táo nóng hổi. Miệng Alex ứa nước miếng.
“Thay
vì bánh táo,” Zoe nói, “em đã làm món táo dòn áp chảo. Ngồi bên đảo bếp đi và
em sẽ lấy một ít cho chúng ta.”
Anh
bắt đầu đi theo cô vào trong bếp, ngừng bước khi anh thấy bóng ma dừng lại trước
một kệ sách trong phòng sinh hoạt chung. Dù không nhìn thấy gương mặt của bóng
ma, có thứ gì đó trong sự yên lặng tuyệt đối của ông cảnh báo Alex. Ra vẻ ngẫu
nhiên, anh vẩn vơ đến gần kệ sách để nhìn xem điều gì đã bắt được sự chú ý của
bóng ma.
Một
ngăn kệ chứa một hàng những khung ảnh, một số có màu nâu đỏ và đã phai tàn với
thời gian. Alex cười nhẹ khi anh thấy bức ảnh chụp nhanh hình Emma đang ôm một
đứa bé tóc vàng hiền lành, người chỉ có thể là Zoe. Bên cạnh đó là một bức hình
đen trắng của ba cô gái đứng trước một chiếc xe hơi dòng sedan đời những năm
1930s, Emma và hai chị gái của bà.
Ánh
mắt anh di chuyển đến ảnh một người đàn ông với mái tóc thời thập niên bảy mươi
và tóc mai dài, một gương mặt phóng khoáng với cái cằm nhô. Ông ta là kiểu người
ăn mặc xứng với địa vị, chẳng hạn như bộ lễ phục ba mảnh.
“Đây
là ai?” Alex hỏi, cầm bức ảnh lên.
Zoe
nhìn qua từ bếp. “Đó là cha em, James Hoffman con. Em đã yêu cầu một bức hình gần
đây hơn, nhưng ông không bao giờ nhớ để gởi cho em.”
“Có
bức hình nào của mẹ em không?”
“Không.
Cha em đã tống khứ tất cả sau khi bà rời bỏ chúng em.” Với cái nhìn chăm chú của
Alex, Zoe miễn cưỡng cười nhẹ. “Không cần hình đâu – Nhìn bề ngoài em giống y
như bà ấy.” Nụ cười mong manh không che dấu hết nỗi đau bị bỏ rơi.
“Em
đã bao giờ tìm hiểu xem tại sao bà bỏ đi chưa?” Alex hỏi dịu dàng.
“Không
thật sự. Cha em không bao giờ nói về điều đó. Nhưng Upsie nói, bà nghĩ mẹ em đã
kết hôn khi còn quá trẻ và không thể đương đầu với trách nhiệm khi có một đứa
bé.” Cô buông một hơi thở nhẹ thích thú. “Khi còn nhỏ, em nghĩ mẹ ra đi vì em
khóc quá nhiều. Vì thế trong phần lớn thời thơ ấu của mình, em cố hành động vui
vẻ mọi lúc, ngay cả khi em không cảm thấy như thế.”
Em vẫn làm như thế, Alex
nghĩ. Anh muốn đến với cô, quàng cánh tay anh quanh cô, nói với cô rằng, với
anh, cô không bao giờ phải giả vờ những gì cô không cảm thấy. Anh phải vận dụng
toàn bộ ý chí của anh để giữ anh đứng yên tại chỗ.
Bóng
ma nói khàn khàn, “Hỏi cô ấy về cái này.”
Bức
ảnh cuối cùng là một ảnh cưới. Emma, trẻ trung và duyên dáng nhưng không cười.
Và chú rể, James Augustus Hoffman cha… vạm vỡ và thô kệch. Sự tương đồng của
ông ta với con trai là không thể nhầm lẫn.
“Đây
là ông nội Gus của em à?” Alex hỏi.
“Vâng.
Sau này ông đeo kiếng. Chúng khiến ông trông giống y hệt Clack Kent (nhân
vật chính trong phim Superman khi ở vai giả dạng thường dân)
“Đó
là tôi sao?” Bóng ma hỏi với giọng chết lặng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Alex
lắc đầu. Bóng ma, với gương mặt gầy và đôi mắt sẫm màu đẹp trai, không có chút
tương đồng nào với James Hoffman.
Bóng
ma có vẻ bị giằng xé giữa sự nhẹ nhõm và thất vọng. “Vậy tôi là gã quái nào chứ?”
Alex
xếp thẳng hàng những bức ảnh trên kệ với sự quan tâm. Khi anh nhìn lên, bóng ma
đã đi vào phòng Emma.
Cảm
thấy bất an, Alex đi đến đảo bếp và ngồi trên chiếc ghế đẩu cao. Anh hết sức hy
vọng bóng ma sẽ không đe dọa Emma bằng một cuộc công kích tình cảm chết tiệt.
“Ai sẽ làm bữa điểm tâm tại quán trọ sáng nay?” Anh hỏi Zoe.
“Justine
và em có vài người bạn thỉnh thoảng thích giúp đỡ và kiếm thêm ít tiền… vì thế
em đã đặt một ít thịt hầm cho bữa sáng vào tủ đông và để lại lời chỉ dẫn về việc
hâm nóng mọi thứ.”
“Em
sẽ kiệt sức mất.” Alex nói, nhìn cô xúc món táo dòn với lớp mặt chiên vàng dễ vỡ,
vào hai cái tô. “Em cần nghỉ ngơi.”
Cô
mỉm cười với anh. “Xem ai đang nói kìa.”
“Em
có ngủ được nhiều không?”
“Có
lẽ nhiều hơn anh.” Cô nói.
Trong
đôi phút họ ngồi bên nhau tại đảo bếp, và Zoe kể với anh chuyện cô đưa bà nội
cô qua phà, và bà thích căn nhà gỗ nhiều như thế nào; về những thứ thuốc đa dạng
bà phải dùng. Và trong lúc cô nói, Alex ăn. Bề mặt bột yến mạch dòn tan giữa
răng anh với tiếng lạo xạo hóa nhanh thành thứ tuyệt diệu, phải nhai nhiều và
tan ra, món bánh hương vị thần thánh của táo biến cách với quế và vị cam.
“Anh
sẽ yêu cầu dành thứ này cho khu tử tù.” Alex bảo cô, và mặc dù anh không có ý
nói hài hước, cô bật cười. (Ý Alex là bữa ăn cuối cùng, một ân huệ
dành cho tử tù trước khi hành quyết.)
Âm
thanh tiếng cửa dành cho thú nuôi báo hiệu đường vào của Byron từ bên ngoài,
con mèo khổng lồ ung dung đi vào bếp như thể nó là chủ nơi đó.
“Cánh
cửa cho mèo vận hành tuyệt hảo như anh đã thấy.” Zoe nói. “Em thậm chí không cần
phải huấn luyện Byron nữa – Nó biết chính xác phải làm gì.” Cô gởi một cái nhìn
trìu mến đến con mèo Ba-tư đang đi vơ vẩn vào phòng sinh hoạt chung và nhảy lên
chiếc sofa. “Giá như chiếc vòng cổ không xấu xí đến thế. Liệu có gây ra vấn đề
kỹ thuật gì không nếu em trang trí nó?”
“Không.
Nhưng đừng trang trí nó. Hãy để lại cho cậu ta chút ít thể diện.”
“Chỉ
vài hạt sequin thôi mà.”
“Nó
là mèo, Zoe. Không phải một showgirl.”
“Byron
thích được trưng diện mà.”
Alex
trao cho cô một cái liếc sợ hãi. “Em đừng bao giờ mặc cho cậu ta những trang phục
bé tí xíu nhé. Em không phải là một trong những người đó đâu.”
“Không.”
Cô nói ngay lập tức.
“Tốt.”
“Có
lẽ chỉ đôi chút trang phục người giúp việc của Santa (ông
già Noel) quanh Giáng Sinh.” Cô ngừng lại. “Và Halloween vừa qua em
đã mặc cho nó một…”
“Đừng
nói với anh thêm điều gì nữa.” Alex nói, cố không cười. “Làm ơn đi.”
“Anh
đang cười.”
“Anh
đang nghiến răng.” Anh nói.
“Đó
là một nụ cười.” Cô khăng khăng vui vẻ.
Mãi
cho đến giữa một món ăn khác Alex mới thắc mắc về bóng ma và Emma. Cánh cửa
phòng ngủ chính đóng chặt, không nghe thấy một âm thanh hay chuyển động nào.
Nhưng Alex nhận thức rõ cảm xúc ngọt ngào trôi nổi đầy ắp không gian. Một niềm
hân hoan vây quanh họ cho đến khi anh không thể tránh né được việc hít thở
chúng, thẩm thấu chúng qua lỗ chân lông của anh. Cảm giác thậm chí còn uy lực
nhiều hơn bởi tính phức tạp của chúng, y như một nhúm muối nhỏ làm nổi bật
hương vị của chiếc bánh cake. Niềm vui khuấy đảo, xoay tít khiến ngực anh thít
chặt không thoải mái, như thể cảm xúc bị bật mở ra khỏi hộp. Anh nhìn xuống, tập
trung mãnh liệt vào thớ gỗ của mặt quầy bếp.
Đừng mà, anh
nghĩ, thậm chí không cần biết anh đang nói với ai.
Emma.
Bóng
ma tiến đến gần hình dáng đang ngủ trên giường, làn da mịn màng của bà được chiếu
sáng bởi ánh nắng tuôn tràn qua khe cửa chớp. Bà vẫn thật xinh đẹp… Vẻ đẹp đó ẩn
trong cấu trúc xương của bà, trong làn da ghi dấu hàng ngàn niềm vui và nỗi buồn
mà ông đã không có mặt để chia sẻ. Ông có thể chia sẻ cuộc đời với bà không?
gương mặt ông có thể được khắc họa những câu chuyện tương tự, những ghi dấu
tương tự theo thời gian không? Thể hiện cuộc đời trên gương mặt người ta… thật
là một tặng phẩm kỳ diệu.
“Hiya,”
Ông thì thầm chào, nhìn xuống bà.
Mí
mắt bà rung động. Bà chà tay lên mắt và ngồi dậy, trong một khoảnh khắc, ông đã
nghĩ có lẽ bà có khả năng nhìn thấy ông. Vui sướng thức dậy một cách nôn nóng.
“Emma?”
Ông hỏi lặng lẽ.
Bà
rời khỏi giường, thân thể bà nhỏ nhắn và yếu ớt trong bộ đồ ngủ viền đăng-ten.
Đến bên cửa sổ, bà nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Đôi tay bà run rẩy đưa lên mắt,
và tiếng nức nở buột ra qua kẽ những ngón tay. Âm thanh sẽ làm tan nát trái tim
ông, nếu như ông có một trái tim. Cũng tương tự như thế, cảnh tượng những giọt
lệ lấp lánh trong ánh nắng gần như đã làm vỡ tan linh hồn mà ông đang hiện hữu.
“Đừng
khóc.” Ông nài nỉ dù bà không thể nghe được. “Đừng sụp đổ. Chúa ơi, anh yêu em.
Anh sẽ mãi…”
Hơi
thở của bà đạt đến tốc độ của tình trạng hoảng hốt. Bà lảo đảo đi đến cửa phòng, thét lên dữ dội với mỗi bước chân.
“Emma,
cẩn thận, coi chừng ngã…” Tràn ngập với nỗi buồn đau và lo lắng, bóng ma đi
theo sau bà vào phòng chính.
Alex
và Zoe đang ngồi bên đảo bếp. Đầu họ quay lại cùng lúc khi Emma loạng choạng tiến
đến.
Gương
mặt Zoe trắng nhợt sợ hãi. Cô nhảy khỏi ghế và lao đến bên bà nội. “Upsie. Điều
gì đã xảy ra? Nội đã gặp ác mộng sao?”
“Sao
chúng ta lại ở đây?” Bà nức nở, run rẩy. “Làm sao bà lại ở đây vậy?”
“Bà
đi cùng cháu hôm qua. Chúng ta sẽ sống ở đây cùng nhau. Chúng ta đã nói về điều
đó mà, Upsie…”
“Bà
không thể. Đưa bà về nhà đi. Bà muốn về n-nhà.” Emma nói qua những tiếng nức nở.
“Đây
là nhà,” Zoe nói dịu dàng, “Mọi thứ của bà ở đây. Để cháu chỉ cho bà …”
“Đừng
chạm vào tôi!” Emma lùi vào một góc nhà, mỗi lúc mỗi quẫn trí hơn.
Alex
trao cho bóng ma một ánh mắt gay gắt. “Ông đã làm gì bà ấy thế?”
Mặc
dù những lời lầm bầm hướng về bóng ma, Zoe đáp. “Bà chưa uống thuốc sáng nay.
Có lẽ em không nên đợi…”
“Không,
không phải em,” Alex nói một cách thiếu kiên nhẫn, và Zoe chớp mắt bối rối.
“Bà
ấy không thể nhìn thấy hay nghe được tôi,” Bóng ma nói. “Tôi không biết cái gì
đã gây ra điều này. Hãy giúp bà ấy đi. Làm gì đó đi mà.”
“Upsie,
làm ơn ngồi xuống đây đi,” Zoe nài nỉ, vươn tay cho bà, nhưng Emma đập mạnh vào
bàn tay cô và lắc đầu hoang dại.
Alex
di chuyển về phía trước, tiến đến gần Emma.
“Cẩn
thận.” Bóng ma cáu kỉnh. “Bà ấy không biết cậu.”
Alex
lờ ông đi. Sự tương phản giữa họ - Alex, dồi dào sức mạnh thể chất, Emma, yếu
đuối và run rẩy – khiến bóng ma hoảng sợ. Tróng một khoảnh khắc ông đã nghĩ
Alex hẳn sẽ kềm chế Emma bằng sức mạnh hoặc làm gì đó để đe dọa bà. Có lẽ Zoe
cũng nghĩ tương tự, vì cô đặt tay lên cánh tay anh và bắt đầu nói gì đó.
Nhưng
Alex hoàn toàn tập trung vào bà cụ già. “Quý bà Hoffman, cháu là Alex. Cháu
đang mong được gặp bà.”
Giọng
nói không thân thuộc lôi kéo sự chú ý của Emma. Bà nhìn vào anh với đôi mắt ướt
hoảng hốt, ngực bà nhấp nhô trong tiếng nấc cụt thổn thức.
“Cháu
đã sửa sang nơi này để chuẩn bị sẵn sàng cho bà,” Alex tiếp tục. “Cháu là thợ mộc.
Cháu cũng giúp anh trai của cháu phục hồi ngôi nhà kiểu Victorian cũ kỹ ở
Rainshadow. Bà đã từng sống ở đó, đúng không?” Anh ngừng lại, một nụ cười ẩn nấp
trên khóe môi anh. “Cháu thường nghe nhạc trong lúc cháu làm việc. Bà có muốn
nghe một trong những bài hát ưa thích của cháu không?”
Với
sự ngạc nhiên của bóng ma và Zoe, Emma gật đầu và lau nước mắt.
Alex
kéo điện thoại ra khỏi túi quần, thao tác với nó trong vài giây, và mở loa
ngoài. Giọng nam trung của Jonny Cash thấm đẫm không trung qua phiên bản sầu muộn
tả tơi của bản “We’ll meet again”
(Nghe nhạc và xem
lyric ở đây : http://www.youtube.com/watch?v=Yf1NJTIXwDM – ý kiến riêng : Chán
òm! Heheh)
Emma
nhìn Alex chằm chằm trong vẻ ngạc nhiên. Nước mắt đã ngừng rơi, và tiếng nấc dịu
xuống thành những hơi thở không đều. Alex giữ ánh mắt bà khi họ lắng nghe những
thang âm đầu tiên của bài hát. Và rồi, thật bất ngờ, anh ngâm nga một – hai
thang âm, giọng anh nhẹ nhưng chuẩn.
Zoe
lắc đầu, quan sát như bị thôi miên.
Alex
mỉm cười và giơ tay cho Emma. Bà cầm lấy nó như thể bà vừa đi vào một giấc mơ.
Anh kéo bà lại gần hơn, và quàng cánh tay anh quanh bà. Âm nhạc lơ lửng trong
không trung như những sợi ru-băng bồng bềnh khi cặp đôi di chuyển trong điệu nhảy
Foxtrot, với sự lưu tâm của Alex về đôi chân yếu đuối của Emma.
Một
thanh niên trẻ đang cố quên đi quá khứ… Một phụ nữ già yếu đang tuyệt vọng níu
kéo ký ức… nhưng bằng cách nào đó họ đã tìm được mối dây liên kết trong khoảnh
khắc này.
Bóng
ma bị mê hoặc. Không thể tin vào mắt mình. Ông hiểu Alex thấu đáo đến mức có thể
thề rằng không điều gì về anh sẽ khiến ông ngạc nhiên. Nhưng ông không bao giờ
mong đợi điều này.
Alex,
đang hạ thấp gò má của anh trên tóc Emma, giữ bà trong vòng tay với vẻ dịu dàng
mà hẳn là anh đã mang theo cùng vài bí mật cất dấu trong đáy tim anh. Emma được
dìu theo tiếng ngâm nga trầm trầm của anh.
Bóng
ma nhớ lại ông đã khiêu vũ cùng Emma tại một dạ tiệc ngoài trời. Khu vực khiêu
vũ được thắp sáng với những dây đèn lồng nho nhỏ bằng kim loại sơn màu.
“Em không thực sự thích bài hát
này.” Emma nói.
“Em đã nói với anh đó là bài ưa
thích của em mà.”
“Nó thật tuyệt. Nhưng nó luôn
làm em buồn.”
“Tại sao, Tình yêu của anh?”
Ông hỏi dịu dàng. “Nó nói về việc tìm thấy nhau lần nữa. Về ai đó đã trở về
nhà.”
Emma nhấc đầu ra khỏi vai ông
và nhìn ông nghiêm trang. “Nó hát về việc mất đi ai đó, và về việc phải đợi chờ
cho đến khi được gặp lại nhau tại thiên đường.”
“Đâu có từ nào trong lời bài
hát nói về thiên đường.” Ông nói.
“Nhưng nó ngụ ý như thế. Em
không thể chịu đựng được ý tưởng bị chia lìa khỏi anh, trong suốt cuộc đời,
trong một năm, hay dù chỉ một ngày. Vì vậy, anh không nên đi đến thiên đường mà
không có em.”
“Dĩ nhiên là không,” Ông thì thầm.
“Anh sẽ không ở trên thiên đường mà không có em.”
Điều
gì đã xảy đến với họ? Tại sao họ không kết hôn? Ông không thể nào lý giải được
việc ông đã ra đi chiến đấu trong thế chiến mà lại không cưới Emma làm vợ trước.
Ông hẳn đã cầu hôn bà… Thật ra, ông cảm thấy chắc chắn là như thế. Có lẽ bà đã
từ chối ông. Có lẽ gia đình bà đã cản trở. Nhưng ông và Emma yêu nhau nhiều đến
thế, có vẻ như không thể có sức mạnh nào trên trái đất có thể chia tách họ được.
Có điều gì đó rất không đúng và ông phải tìm ra đó là gì.
Bài
hát kết thúc với điệp khúc nhẹ như hơi thở. Chậm rãi, Alex nhấc đầu lên và nhìn
xuống Emma.
“Ông
ấy thường hát bài này cho tôi nghe.” Bà bảo anh.
“Cháu
biết.” Alex thì thầm.
Bà
siết chặt những ngón tay anh cho đến khi những đường gân máu nổi rõ trên lưng
bàn tay bà giống như những dải buộc dễ vỡ màu xanh.
Zoe
tiến đến trượt cánh tay cô quanh vai bà nội, ngừng lại chỉ để nói với Alex bằng
một giọng bối rối. “Cám ơn anh.”
“Không
có chi.”
Khi
Zoe dìu bà đến chiếc ghế bên bàn ăn, Emma nói. “Cháu nói đúng, Zoe. Cậu ấy thật
cường tráng.”
Zoe
phóng một ánh mắt ngượng ngùng vào Alex. “Cháu không nói như thế.” Cô phản đối.
“Ý cháu là, cháu có nói, nhưng…”
Đôi
mày anh nhướng lên thành một vòng cung trêu chọc.
“Cháu
muốn nói là,” Zoe lúng túng nói, “cháu không ngồi loanh quanh để thảo luận về
kích thước của…” Cô ngừng lời và trở nên đỏ thẫm.
Alex
ngoảnh mặt đi che dấu một nụ cười toe toét. “Anh đi lấy dụng cụ trong xe đây.”
Anh nói.
Bóng
ma theo sau anh ra bên ngoài.
“Cám
ơn.” Bóng ma nói khi Alex nhấc một cặp thùng đựng dụng cụ từ sau xe. “Vì đã
chăm sóc Emma.”
Alex
đặt thùng dụng cụ xuống đất và quay người đối mặt với bóng ma. “Chuyện gì đã xảy
ra?”
“Bà
ấy thức dậy trong phiền muộn. Tôi không biết tại sao?”
“Ông
có chắc chắn là bà ấy không nhìn thấy hoặc không nghe được ông không?”
“Tôi
chắc chắn. Tại sao cậu mở bài hát đó cho bà ấy?”
“Bởi
vì đó là bài ưa thích của ông.”
“Làm
sao cậu biết điều đó?”
Alex
trông có vẻ nhạo báng. “Ông đã hát bài đó suốt đấy thôi. Sao trông ông có vẻ
như bị chọc giận vậy?”
Sau
một lúc lâu, bóng ma nói một cách ủ ê. “Cậu đã ôm bà ấy.”
“Ồ.”
Gương mặt Alex thay đổi. Anh trao cho bóng ma một ánh mắt cảm thông, như thể
anh hiểu sự tra tấn khi ở quá gần người mình yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời mà
không thể chạm vào cô ấy. Hiểu rằng, bạn chỉ là một chiếc bóng, một đường nét của
hình thể mà bạn đã từng có trước đây.
Trong
sự yên lặng cảm thông, Alex nói. “Bà ấy có mùi hương như hoa hồng và không khí
sau cơn mưa.”
Bóng
ma tiến sát lại, lắng nghe chăm chú từng từ.
“Bà
ấy có đôi tay mềm mại hơn bất cứ ai tôi từng gặp,” Alex nói. “Chúng hơi lạnh,
có vài phụ nữ như thế. Và xương của bà nhẹ như xương chim. Tôi có thể nói bà từng
là một người khiêu vũ giỏi – Nếu như không vì đôi chân yếu ớt, bà vẫn có thể di
chuyển rất tốt.” Anh ngừng lại. “Bà ấy có nụ cười thật đẹp. Đôi mắt bà bừng
sáng. Tôi dám cá là bà cực kỳ hài hước khi ta hiểu nhiều hơn về bà.”
Bóng
ma gật đầu, thư giãn.
Zoe
dọn bữa sáng cho bà nội cô và đi vào phòng tắm để chuẩn bị thuốc cho bà. Cô
nhìn hình phản chiếu của mình trong gương, đôi gò má đỏ bừng, mắt quá sáng. Cô
cảm thấy như thể cô cần học lại cách để thở.
Ba
mươi hai nốt nhạc. Chiều dài của một bài hát trung bình. Đó là tất cả thời gian
cần thiết để trái đất xoay khỏi trục của nó và đổ nhào vào mạng lưới của các vì
sao.
Cô
đã yêu Alex Nolan.
Cô
yêu anh vì mọi lý do và chẳng vì lý do nào hết.
“Anh là mọi thứ trong những thứ
ưa thích của em, anh là bài hát tình yêu của em, bánh sinh nhật của em, là tiếng
sóng biển ru bờ, là diễn từ Pháp, là tiếng cười của trẻ thơ. Anh là thiên thần
tuyết giá, là bánh crème brulée, là chiếc kính vạn hoa đầy sắc màu. Em yêu anh
và anh sẽ không thể ngăn em được, bởi vì em có được một khởi đầu thuận lợi và
trái tim em đang chạy đua với tốc độ ánh sáng.” Cô muốn
nói với anh như thế.
Một
ngày nào đó cô sẽ nói với anh cô cảm thấy như thế nào về anh, và anh sẽ rời khỏi
cô. Anh sẽ làm tan vỡ trái tim cô theo cách mà người ta đã làm khi trái tim của
chính họ đã tan vỡ từ lâu. Nhưng điều đó sẽ chẳng thay đổi được gì hết. Tình
yêu có cách riêng của nó.
Điều
chỉnh lại đôi vai, Zoe mang thuốc đến cho Emma, bà đã ăn được nửa chén bánh táo
cuộn. “Thuốc của bà đây, Upsie.”
“Cậu
ấy có đôi tay của thợ mộc.” Emma nói. “Mạnh mẽ. Tất cả những cục chai đó. Bà đã
từng say mê người có đôi tay như thế.”
“Vậy
ư? Tên ông ấy là gì thế?”
“Bà
không nhớ.”
Zoe
cười. “Cháu nghĩ là bà có nhớ.”
Alex
đi vào trong nhà, mang những hộp dụng cụ đến ngưỡng cửa phòng ngủ của Zoe. “Có ổn
không nếu anh vào bên trong?” Anh hỏi. “Anh muốn làm việc với chiếc tủ âm tường.”
Zoe
gặp khó khăn trong việc đáp trả ánh mắt của anh, gương mặt cô cháy rực lên sắc
màu mới. “Vâng, ổn ạ”
Sự
chú ý của anh quay trở lại Emma. “Cháu phải lắp một vài bức tường khô, thưa bà
Hoffman. Bà có cho rằng bà có thể đối phó với tiếng búa trong một lúc không?”
“Cậu
có thể gọi tôi là Emma. Ngay khi một người đàn ông nhìn thấy tôi trong bộ đồ ngủ
thì đã quá trễ cho những nghi thức trang trọng mất rồi.”
“Emma.”
Anh lập lại, với một nụ cười rộng mở mau mắn khiến Zoe muốn mê sảng.
“Ôi,
Trời.” Emma thì thầm, sau khi Alex khuất dạng vào trong phòng ngủ và đóng cửa lại.
“Thật là một anh chàng đẹp tuyệt trần. Dù thế, anh ta cần vỗ béo thêm một
chút.”
“Cháu
đang cố đây.” Zoe nói.
“Nếu
bà bằng tuổi cháu, bà đã mất trí vì cậu ta rồi.”
“Cháu
e là mất nhiều hơn cái đầu của cháu nữa, Upsie.”
“Đừng
lo lắng.” Emma nói. “Có những thứ còn tệ hại hơn so với trái tim tan vỡ.”
“Như
là gì?” Zoe hỏi một cách ngờ vực.
“Không
bao giờ tuyệt vọng vì yêu. Không bao giờ nhượng bộ tình yêu.”
Zoe
có vẻ quan tâm. “Vậy, bà nghĩ cháu nên làm gì?”
“Bà
nghĩ cháu nên nấu bữa tối cho cậu ấy vào đêm nào đó, và nói với cậu ấy cháu là
món tráng miệng.”
Zoe
không thể nén cười. “Bà đang cố kéo cháu vào rắc rối đấy à.”
“Cháu
đã ở trong rắc rối sẵn rồi.” Bà nội cô nói. “Bây giờ hãy tiến lên và thích thú
với nó đi.”
Phụ Lục : Lyric of
“WE’LL MEET AGAIN” by Jonny Cash
We'll meet again, don't know where,
don't know when
But I'm sure we'll meet again some sunny day
Keep smiling through, just the way you used to do
Till the blue skies chase the dark clouds far away.
Now, won't you please say "Hello" to the folks that I know
Tell 'em it won't be long
'cause they'd be happy to know that when you saw me go
I was singing this song.
We'll meet again, don't know where, don't know when
But I'm sure we'll meet again some sunny day
Keep smiling through, just the way you used to do
Till the blue skies chase the dark clouds far away.
Now, won't you please say "Hello" to the folks that I know
Tell 'em it won't be long
'cause they'd be happy to know that when you saw me go
I was singing this song
We'll meet again, don't know where, don't know when
But I'm sure we'll meet again some sunny day.
But I'm sure we'll meet again some sunny day
Keep smiling through, just the way you used to do
Till the blue skies chase the dark clouds far away.
Now, won't you please say "Hello" to the folks that I know
Tell 'em it won't be long
'cause they'd be happy to know that when you saw me go
I was singing this song.
We'll meet again, don't know where, don't know when
But I'm sure we'll meet again some sunny day
Keep smiling through, just the way you used to do
Till the blue skies chase the dark clouds far away.
Now, won't you please say "Hello" to the folks that I know
Tell 'em it won't be long
'cause they'd be happy to know that when you saw me go
I was singing this song
We'll meet again, don't know where, don't know when
But I'm sure we'll meet again some sunny day.
…
dịch nghĩa, không theo giai điệu:
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, dù chưa biết
nơi nào, dù chưa biết khi nào.
Nhưng anh chắc chắn vào một ngày nắng
đẹp nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau
Hãy giữ nguyên nụ cười tươi tắn như
cách em vẫn thường cười
Cho đến khi bầu trời xanh xua tan những
đám mây đen.
Giờ đây, làm ơn đừng nói “Hello” với
bài hát mà anh biết
Đừng nói với chúng như thế,
Vì chúng vui sướng khi biết rằng lúc
em nhìn anh ra đi
Anh đang hát bài hát này
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, dù chưa biết
nơi nào, dù chưa biết khi nào…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét