Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

chương 5 - Dream Lake


Chương năm


Giọng nói căng thẳng của Darcy lọc xuyên qua máy trả lời khi cô để lại một tin nhắn vào chín giờ sáng. Nghe chúng, Alex kéo lê bản thân rời khỏi giường, lấy ra một chiếc quần lưng thun dài, và lảo đảo đi đến bếp.
“… không biết liệu anh đã tìm được nơi khác để sống chưa,” Darcy đang nói, “nhưng thời gian đã hết. Tôi sẽ bắt đầu cho xem nhà vào tuần tới, vì vậy anh phải rời khỏi đó. Tôi muốn nhờ Labor Day bán chúng. Nếu anh muốn mua nó, anh có thể nói chuyện với nhà môi giới…”

“Tôi sẽ không thanh toán hai lần cho một căn nhà chết tiệt,” Alex lầm bầm, lờ đi phần tin nhắn còn lại. Anh nhấn nút máy pha café espresso tự động và đợi nó nóng lên. Xuyên qua đôi mắt mớ hé, anh thấy bóng ma đáng đứng tại đảo bếp với cẳng tay chống trên mặt quầy bếp bằng đá granit.
Bóng ma bắt gặp tia mắt anh, “Xin chào.”
Alex không đáp.
Đêm qua, anh đã bật TV và ở trên sofa với một chai Jack Daniel’s. Bóng ma ngồi trên chiếc ghế gần đó, hỏi một cách mỉa mai, “Bây giờ cậu không thèm bận tâm lấy một chiếc ly à?”
Nhấc chai rượu lên môi, Alex phớt lờ ông, và dán mắt vào màn hình TV. Bóng ma rơi vào im lặng một cách gia ơn… nhưng ông ta ở lại cho đến khi Alex bất tỉnh.
Và sáng nay ông ta vẫn ở đây.
Nhận thấy máy pha café đã sẵn sàng, Alex nhấn nút khởi động. Âm thanh kim khí của sự nghiền trộn tự động điền đầy không gian. Chiếc máy lách cách bơm café ra cặp vòi của máy espresso và làm rỗng chỗ chứa bằng nhựa được che dấu. Alex uống một hơi và bỏ chiếc ly rỗng vào bồn rửa chén.
Anh quay người đối mặt với bóng ma trong một vẻ cam chịu đáng sợ. Thật vô ích khi tiếp tục lờ ông ta đi, vì ông ta không tỏ ra sẽ bỏ đi đâu hết. Và trong cách thức trung gian kỳ bí, Alex có thể cảm nhận tâm trạng của bóng ma, sự kiên nhẫn buồn chán của một người đàn ông đã cô độc trong một thời gian dài. Mặc dù Alex không bao giờ cho phép có sự đa cảm, anh không thể ngăn cảm giác thương cảm mơ hồ.
“Ông có tên chứ?” Cuối cùng Alex hỏi.
“Tôi đã có, trước đây. Nhưng tôi không thể nhớ ra được.”
“Điều gì với chiếc áo khoác bay vậy?”
“Tôi không biết.” Bóng ma nói. “Có miếng dán phi đội nào trên đó không? Một thẻ ghi tên chẳng hạn.”
Alex lắc đầu. “Nhìn giống như dấu A-2 cũ kỹ với những chiếc túi đắp nổi lên ấy. Ông không thấy chúng sao?”
“Tôi chỉ có thể được nhìn thấy bởi cậu thôi.”
“May mắn cho tôi nhỉ.” Alex quan sát ông một cách thiếu thân thiện. “Nghe này… Tôi không thể nào làm việc khi ông đi theo tôi đến mọi nơi được. Vì thế, ông cần vô hình trở lại đi.”
“Tôi không muốn bị vô hình. Tôi muốn tự do.”
“Điều đó phù hợp với cả hai chúng ta mà.”
“Có lẽ nếu cậu giúp tôi tìm ra tôi là ai… tôi đã là ai… Điều đó có thể chỉ cho tôi một cách để giải thoát. Tôi có thể có khả năng tách ra khỏi cậu chăng.”
“Có lẽ và có thể chưa đủ tốt đâu.”
“Đó là tất cả những gì tôi biết.” Bóng ma bắt đầu sải những bước ngắn. “Thỉnh thoảng tôi nhớ ra được vài thứ. Từng miếng và từng mảnh của cuộc đời tôi.” Ông ngừng lại bên cửa sổ bếp để nhìn ra bên ngoài mặt phẳng xanh trong quyến rũ của Friday Harbor. “Lần đầu tiên khi tôi… tỉnh dậy, tôi đoán cậu sẽ nói thế… Tôi ở trong ngôi nhà trên phố Rainshadow. Tôi cho rằng trong cuộc đời cũ của tôi, tôi có một kết nối với nơi đó. Vẫn còn khá nhiều đồ linh tinh ở đó, đặc biệt trên tầng áp mái. Có lẽ chúng đáng để lục lọi cho vài manh mối.”
“Tại sao ông không làm điều đó?”
“Bởi vì tôi cần phải có một hình hài để làm được điều đó,” Bóng ma nói, mọi từ ngập chìm trong mỉa mai. “Tôi không thể mở một cái cửa hoặc di chuyển một mẩu đồ nội thất. Tôi không có “sức mạnh”.” Ông phụ thêm vào lời nói với một cái phất tay huyền bí bằng tất cả những ngón tay ông. “Tất cả những gì tôi có thể làm, là quan sát trong lúc người khác phung phí cuộc đời của họ.” Ông ngừng lại, “Dù sao thì, cuối cùng, cậu cũng sẽ phải dọn dẹp những thứ tào lao đó ra khỏi căn gác mái thôi mà.”
“Sam sẽ. Đó là nhà của anh ấy.”
“Tôi không thể nói chuyện với Sam được. Và cậu ấy có thể bỏ qua vài thứ quan trọng. Tôi cần cậu làm điều đó.”
“Tôi không phải quý bà quét dọn của ông.” Alex rời khỏi bếp, và bóng ma theo sau. “Có đủ thứ đồ trong căn gác mái đó để đổ đầy một thùng đựng rác rộng mười yard đấy,” Alex tiếp tục “Tôi sẽ mất nhiều ngày để đào bới nó một mình. Có lẽ nhiều tuần.”
“Nhưng cậu sẽ làm chứ?” Bóng ma hỏi một cách thiết tha.
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Trong thời gian đó, tôi sẽ đi tắm cái đã.” Alex dừng lại và bắn vào ông một cái trừng mắt. “Và trong lúc tôi ở trong đó, tránh xa khỏi tôi.”
“Thư giãn đi.” Bóng ma nói một cách gay gắt. “Không hứng thú đâu.”

***

Khi bắt đầu học lớp Ba, Cha Zoe đã nói với cô rằng ông sẽ đi tìm một công việc mới ở Arizona, và cô sẽ phải sống với bà nội cho đến khi ông yêu cầu cô đến. “Ta phải tìm một ngôi nhà sẵn sàng cho con,” Ông đã nói thế, “Con muốn ta sơn phòng  con màu gì nào?”
“Màu xanh.” Zoe hăm hở nói. “Như màu trứng chim Robin ấy. Ồ, và cha ơi, con có thể có một con mèo con khi con chuyển đến nhà mới của chúng ta không?”
“Chắc chắn là con có thể rồi. Miễn là con chăm sóc nó.”
“Ôi, con sẽ làm mà. Cám ơn, Daddy!”
Trong nhiều tháng, Zoe đã vẽ nên hình ảnh căn phòng mới của cô và con mèo nhỏ của cô sẽ trông như thế nào, và kể với tất cả những người bạn của cô rằng cô sẽ đến sống ở Arizona.
Cha cô đã không bao giờ yêu cầu cô đến. Ông đến thăm vài lần, và trả lời điện thoại khi cô gọi, nhưng bất cứ khi nào cô đánh bạo hỏi xem liệu căn nhà đã sẵn sàng cho cô chưa, liệu ông có dành một chỗ trong cuộc đời của ông cho cô hay không, ông lảng tránh và cáu kỉnh. Cô đành phải nhẫn nhịn. Có những thứ ông phải quan tâm đến trước cô.
Vào năm đầu tiên Trung học, Zoe gọi cho cha để kể về lớp học và thầy cô mới của cô. Một giọng nói lạ đã trả lời điện thoại của cha cô – một phụ nữ -  nghe có vẻ khá tử tế và nói rằng bà sẽ thích gặp Zoe vào ngày nào đó. Họ nói chuyện trong vài phút. Và đó là cách cô đã biết được rằng cha cô đã yêu cầu một người phụ nữ với đứa con gái mười hai tuổi đến sống cùng ông. Họ đã là một gia đình mới. Zoe chẳng là gì ngoài một nhắc nhở không mong muốn về cuộc hôn nhân thất bại và một người phụ nữ đã rời bỏ ông.
Cô đã đến với bà nội, dĩ nhiên, và khóc lóc thảm thiết trong lúc đặt đầu cô gối trên lòng Emma. “Tại sao ông ấy không muốn con?” Cô nức nở. “Con gây quá nhiều rắc rối sao?”
“Con không có lỗi gì hết,” Giọng Emma vỗ về và dịu dàng, gương mặt bà buồn rầu với vẻ cảm thương khi bà khom người qua mái đầu óng ánh vàng bù rối của Zoe. “Con là cô gái tốt nhất, thông minh nhất, kỳ diệu nhất trên thế giới. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ tự hào khi có con là con gái.”
“Vậy, t-tại sao ông ấy lại không?”
“Ông ấy đau khổ, cưng ạ, theo một cách mà nội e rằng không ai có thể sửa chữa được. Mẹ con… Ồ, cách bà ấy rời bỏ ông ấy … đã làm gì đó với ông ấy. Ông ấy đã thay đổi kể từ khi đó. Nếu như con biết ông ấy trước đây, con sẽ không thể nhận ra ông ấy. Ông ấy luôn có một tinh thần sung mãn. Mọi thứ vận hành theo cách của ông ấy. Nhưng ông ấy đã yêu mẹ con quá sức sâu đậm… Điều đó giống như rơi xuống một cái giếng sâu mà không có cách gì để trèo lên được. Và mỗi khi ông ấy nhìn vào con, ông ấy không thể kềm được việc nghĩ đến bà ấy.”
Zoe lắng nghe từng lời, cố hiểu những bí mật lèn giữa những phát hiện đơn sơ. Cô cần biết tại sao cô lần lượt bị bỏ rơi bởi ca cha lẫn mẹ. Chỉ có một câu trả lời duy nhất : Khiếm khuyết nằm ở nơi nào đó bên trong cô.
Bàn tay dịu dàng của bà nội vuốt ve mái tóc cô khi bà tiếp tục. “Không ai đổ lỗi cho con hết, Zoe à, về việc trở nên giận dữ và cay đắng.Nhưng con cần tập trung vào những thứ tốt đẹp trong cuộc đời con, và nghĩ về tất cả mọi người yêu thương con. Đừng để điều này biến con trở thành con người chua chát từ bên trong.”
“Con sẽ không thế đâu, Upsie.” Cô thì thầm. Đó là tên cô đã gọi bà nội của cô kể từ khi cô có thể nhớ được. “Nhưng con cảm thấy… con cảm thấy như thể con không thuộc về nơi nào hết.”
“Con thuộc về nội.”
Ngước nhìn gương mặt của Emma, những nếp nhăn mềm mại như được chạm khắc bởi vẻ hóm hỉnh, nỗi sầu muộn, và ảnh phản chiếu của bảy thập niên cuộc đời, Zoe đã nghĩ rằng, bà nội cô sẽ luôn là điều bất biến trong cuộc đời cô.
Sau đó họ cùng đến bếp để nấu nướng.
Ba lần một tuần, Emma làm những bữa ăn thặng dư để mang đến cho vài người hàng xóm cao niên hơn trong phu phố của họ. Zoe, người rất thích làm việc trong bếp, luôn phụ giúp bà.
Zoe chẻ nhỏ những thanh chocolate đen cho đến khi chiếc thớt  chồng đống những hạt nhỏ thơm ngát. Trong lúc làm nóng lò nướng, cô nấu chảy chocolate, cùng với vài thanh bơ, trong một chiếc tô bằng thủy tinh đặt trên một chảo nước đang sôi. Sau khi tách tám cái trứng, cô khuấy kỹ lòng đỏ trứng, một muỗng vun hương va-ni vào chocolate nấu chảy và thêm đường nâu vào.
Nhẹ nhàng, cô cuộn những dải ruy băng bóng láng của chocolate lỏng vào trong một đám mây lòng trắng trứng đánh xốp. Thứ bột nhão xốp như bọt, béo ngậy được múc nhẹ vào những tách trà riêng rẽ, thứ được đặt trong một khay nước và cho vào lò nướng. Khi những chiếc bánh đã hoàn tất, Zoe để chúng nguội đi trước khi cô phủ trên mặt mỗi cái bánh một cuộn cream xốp.
Emma đến  nhìn những chiếc bánh chocolate bột mì nướng trong những chiếc tách trà. Một nụ cười trải rộng trên gương mặt bà. “Cám dỗ đấy.” Bà nói, “Và chúng có mùi tuyệt trần.”
“Thử một cái đi.” Zoe nói, trao cho bà một cái muỗng.
Emma lấy một miếng và phản ứng của bà là tất cả những gì Zoe hy vọng có được. Bà tạo một tiếng ngâm nga nho nhỏ hài lòng, nhắm chặt mắt để tập trung tốt hơn vào hượng vị đậm đà. Nhưng khi bà nội cô mở mắt, Zoe sửng sốt khi trông thấy những giọt lệ lấp lánh trong chúng. “Gì thế, Upsie?”
Emma cười, “Hương vị này giống như tình yêu mà con đã không nghĩ đến nữa… nhưng sự ngọt ngào của nó vẫn ở yên đó.”

Zoe đi chầm chậm trong hành lang bệnh viện, đôi giày đế cao su mềm của cô kêu cót két trên sàn nhà màu xanh bóng lộn. Trí óc cô bị xâm chiếm bởi những thông tin mà vị bác sĩ vừa trao cho cô – những chi tiết về căn bệnh thuộc về mạch máu não, chứng nhồi máu gây ra bởi cơn đột quỵ, khả năng Emma có thể bị “hội chứng mất trí hỗn hợp”, một sự liên kết giữa chứng mất trí do mạch máu và do Alzheimer. Quá sớm để nói.
Giữa tất cả những câu hỏi và những vấn đề, có một thứ rõ ràng : Sự độc lập của Emma sẽ không còn. Chẳng bao lâu nữa, bà sẽ không thể ở lại với cộng đồng sinh sống được trợ giúp. Từ giờ trở đi, bà sẽ cần được chăm sóc và giám sát nhiều hơn họ có thể cung cấp. Những trị liệu vật lý hàng ngày cho cánh tay và chân trái của bà. Những cải thiện an toàn cho môi trường sống của bà, chẳng hạn như những thanh vịn phòng tắm, và một bồn toilet có những tay vịn hai bên. Và với tình trạng chắc chắn xấu đi của bà, thậm chí bà sẽ cần đến nhiều sự trợ giúp hơn nữa.
Zoe cảm thấy bị áp đảo. Chẳng có người bà con nào mà cô có thể nương tựa: Cha cô đã từ chối dính líu đến cuộc đời cô từ lâu rồi. Và dù gia tộc nhà Hoffman khá đồ sộ, ràng buộc giữa họ vô cùng ít ỏi. “Cô độc như những con chồn hôi ấy.” Justine đã từng mỉa mai trước đây về những họ hàng thiếu gần gũi của họ, và đó là sự thật, có một tâm tính hướng nội tàn nhẫn trong những người nhà Hoffman, đến mức luôn khiến cho viễn cảnh tụ họp gia đình là điều không thể.
Tuy vậy, điều đó không quan trọng. Emma đã thu nhận Zoe khi không ai, bao gồm cả cha cô, muốn cô. Zoe chẳng hề đắn đo gì với suy nghĩ, giờ đây, cô sẽ chăm sóc cho Emma.
Phòng bệnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bíp bíp thầm lặng của máy đo nhịp tim và tiếng thì thầm không thường xuyên từ xa của các y tá vọng đến hành lang. Thận trọng, Zoe đi đến cửa sổ, và khẽ hé một mảnh rèm chớp, cho phép sự tuôn tràn của thứ ánh sáng dịu nhẹ ảm đạm.
Đứng bên cạnh giường, Zoe nhìn xuống làn da tái nhợt của Emma, vào đôi mi khép chặt mong manh như cánh hoa của bà, vào mái tóc rối màu vàng ánh bạc. Zoe muốn chải tóc và cột nó ra phía sau cho bà.
Mắt của Emma đu đưa mở ra. Đôi môi nứt nẻ của bà xoăn lại với một nụ cười khi bà tập trung và Zoe.
Cổ họng của Zoe nghẹn lại khi cô nghiêng người để hôn bà nội của cô. “Chào Upsie.” Emma thường có mùi như phấn bột L’Heure Bleue, loại nước hoa mà đã xức trong nhiều thập kỷ. Bây giờ hương thơm của bà xung đột với mùi thuốc khử trùng bệnh viện.
Đứng bên cạnh giường, Zoe với tay xuyên qua những chấn song bằng kim loại để nắm tay bà. Những ngón tay mát lạnh, được bọc trong bàn tay cô. Với một dấu hiệu nhăn mặt của bà nội, Zoe buông tay ra ngay lập tức, nhớ ra quá trễ rằng, cánh tay trái của bà bị ảnh hưởng bởi cơn đột quỵ. “Con xin lỗi. Tay nội có bị đau không?”
“Có.” Emma đặt chéo cánh tay phải của bà lên bụng, và Zoe vươn tay để giữ bàn tay ấy, cẩn thận không động đến mũi kim truyền tĩnh mạch. Đôi mắt xanh của Emma tuy mệt mỏi nhưng ấm áp khi bà nhìn Zoe. “Con đã nói chuyện với bác sĩ chưa?”
Zoe gật đầu.
Không bao giờ là người lẩn tránh kết quả, Emma thẳng thừng thông báo với cô. “Họ nói bà bị mất bi rồi.”
Zoe trao cho bà một ánh mắt hồ nghi, “Con cam đoan đó không phải cách mà họ đã nói.”
“Đó là những gì họ ngụ ý mà.” Bàn tay họ siết chặt. “Bà đã sống rất thọ rồi.” Bà nói sau một lúc, “Bà không bận tâm đâu. Nhưng đây không phải cách bà muốn điều đó xảy ra.”
“Vậy, như thế nào?”
Bà nội cô cân nhắc câu trả lời. “Nội muốn ra đi trong giấc ngủ. Giữa một giấc mơ.”
Zoe nhấn lòng bàn tay cô bên trên lưng bàn tay mát lạnh của bà nội, với những mạch máu chằng chịt đan chéo nhau những dải dây buộc dễ vỡ. “Loại giấc mơ nào thế?”
“Nội cho rằng… nội đang khiêu vũ trong vòng tay một người đàn ông đẹp trai… và nhạc đang trỗi lên bài hát ưa thích của nội.”
“Người đó là ai nào?” Zoe hỏi, “Ông nội Gus à?” Ông là người chồng đầu tiên và duy nhất của Emma, đã qua đời vì ung thư phổi nhiều năm trước khi Zoe được sinh ra.
Nét hóm hỉnh quen thuộc của Emma xuất hiện. “Đàn ông, những bài hát, có phải việc của cháu đâu nào.”

Khi Zoe rời khỏi phòng bệnh, cô đến văn phòng của Colette Lin, nhà tư vấn chăm sóc người cao tuổi của Emma. Colette tử tế nhưng thản nhiên khi bà trao cho Zoe một chồng những thứ sách mỏng, những công văn thủ tục, những quyển sách giúp cô hiểu về tính thế mà Emma sẽ phải đối mặt.
“Chứng quên do mạch gần như không thể dự báo được như chứng quên trong bệnh Alzheimer,” Collete nói. “Nó có thể đến đột ngột hoặc từ từ, và nó tác động đến những bộ phận khác nhau của cơ thể một cách ngẫu nhiên. Và luôn có khả năng là một cơn đột quỵ chính sẽ xảy ra mà không hề cảnh báo.” Collete ngừng lại trước khi thêm vào. “Nếu Emma mắc chứng mất trí nhớ hỗn hợp, như bác sĩ đã nghi ngờ, cô sẽ chứng kiến vài chu trình lập đi lặp lại trong hành vi… Bà ấy sẽ quên những thứ vừa mới xảy ra, nhưng lại nhớ được những ký ức từ rất lâu. Đó là những vị trí sâu hơn của bộ óc – chúng được bảo vệ kỹ hơn.”
“Ngay lúc này bà ấy cần gì?” Zoe hỏi, “Tình huống tốt nhất với bà ấy là gì?”
“Bà ấy cần một môi trường sống ổn định và lành mạnh. Thực phẩm chất lượng tốt, tập luyện, nghỉ ngơi, lịch dùng thuốc phù hợp. Không may là bà ấy không thể trở về căn hộ cũ – giờ đây, chúng không thể cung cấp mức độ chăm sóc mà bà ấy cần được nữa.”
Đầu Zoe kêu o-o một cách khó chịu. “Tôi sẽ phải làm gì đó với đồ nội thất của bà ấy… Tất cả mọi thứ của bà…”
Emma là một con chuột nhặt nhạnh. Những đồ kỷ niệm của cả đời sẽ phải đặt vào trong những chiếc hộp và lưu trữ ở một nơi nào đó. Những món đồ cổ, những chiếc dĩa, một núi sách, những quần áo từ những thập niên kể từ khi Truman còn đương nhiệm.
“Tôi có thể gợi ý một công ty dọn nhà rất tốt,” Collete nói, “Một kho chứa hàng địa phương thuận tiện.”
“Cám ơn bà.” Zoe với tay và nhét lọn tóc vào sau tai. Miệng cô khô khốc, và cô hớp một hớp nước từ chiếc ly nhựa. Quá nhiều quyết định cần thực hiện nhanh. Cuộc sống của cô có khuynh hướng thay đổi một cách trầm trọng chẳng khác gì của Emma. “Chúng tôi còn được bao lâu,” Cô hỏi, “trước khi bà nội tôi phải rời khỏi bệnh viện?”
“Tôi có thể làm một phỏng đoán… có lẽ ba tuần., có thể bốn. Bảo hiểm bổ sung của bà ấy có thể chi trả cho một tuần hồi phục cấp bách, sau đó cô sẽ được phép với một tiện ích điều dưỡng có kỹ năng. Những gói bảo trợ y tế của chính phủ cho người cao tuổi thông thường chỉ có thời gian ngắn. Nếu cô muốn bà ấy ở lại lâu hơn, cô sẽ phải gánh những chi phí chăm sóc hàng ngày – việc có người giúp tắm và mặc đồ và cho bà ấy ăn uống – một mình cô thôi. Đó là khi chúng trở nên quá đắt đỏ.”
“Nếu bà nội tôi đến sống cùng tôi,” Zoe hỏi, “ Bảo hiểm có thanh toán cho người đến nhà mỗi ngày để giúp tôi chăm sóc bà ấy không?”
“Nếu đó chỉ là cho việc chăm sóc hàng ngày, cô sẽ phải chi trả cho chúng, không sớm thì muộn thôi.” -  Colette trao cô một tờ rơi khác – “bà nội của cô sẽ cần được kiểm tra bằng những thiết bị giam giữ ở những nơi có sự giám sát thường xuyên, và được giúp đỡ với những nhu cầu sống hàng ngày. Tôi hoàn toàn có thể giới thiệu chỗ này. Đó là một nơi rất tốt, với một phòng cộng đồng, nhạc piano, thậm chí những bữa trà chiều.”
“Giam giữ ư.” Zoe ủ rũ lập lại, nhìn chằm chằm vào tờ rơi, những hình chụp có màu hổ phách ấm áp và màu hoa hồng. “Tôi không nghĩ tôi có thể để Emma ở đó. Tôi chắc chắn bà sẽ muốn tôi ở bên cạnh, và vì tôi sống ở Friday harbor, tôi chỉ có thể ghé thăm mỗi…”
“Zoe…” Colette cắt ngang, đôi mắt xếch, sẫm màu của bà dịu nhẹ với mối thương cảm, “Bởi vì có thể bà ấy sẽ không nhớ ra cô nữa kìa.”

Không có nhận xét nào: