Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Chương 4 - Dream Lake


Chương ba.

Điều này thật mỉa mai : Sau bao nhiêu năm mơ ước được thoát khỏi ngôi nhà ở đường Rainshadow, chỉ một vài tuần bầu bạn cùng Alex đủ để khiến bóng ma muốn quay trở về. Nhưng chỉ đi xa được đến mức bóng ma có thể chạm vào giới hạn của một ngục tù vô hình khác. Ông đã bị mắc kẹt với Alex. Ông có thể chiếm cứ một căn phòng khác, hoặc lướt ra xa một vài yards, nhưng chỉ có vậy. Khi Alex rời khỏi ngôi nhà cực kỳ hiện đại của anh ở Roche Harbor, bóng ma thấy bản thân bị kéo theo sau giống như quả bóng bay được níu bởi một sợi dây… hay đúng hơn, như một con cá vô dụng bị mắc vào đầu dây câu.

Phụ nữ thường sáp lại gần anh, bị lôi cuốn bởi sự mê hoặc của vẻ đẹp trai của anh. Nhưng Alex là một người cách biệt và vô cảm. Nhu cầu nhục dục của anh được đáp ứng không mấy thường xuyên bởi Darcy, hiện giờ cô đang sống ở Seatle nhưng thỉnh thoảng ghé thăm, mặc dù họ đã đồng ý một vụ ly thân hợp pháp như một khởi đầu cho cuộc ly hôn. Họ có những cuộc trò chuyện mà ngôn từ bén như dao cạo, theo sau là tình dục, một hình thái kết nối họ đã từng xoay sở được. Darcy đã bảo Alex rằng, tất cả những thứ khiến anh trở thành một người chồng đáng sợ, cũng chính là những thứ khiến anh rất tuyệt trên giường. Bất cứ khi nào họ bắt đầu làm điều đó, bóng ma rút lui một cách khôn ngoan đến căn phòng xa nhất trong nhà, và cố lờ đi tiếng thét đê mê của Darcy.
Darcy có thân thể săn chắc của một con chó săn và xinh đẹp. Mái tóc đen thẳng. Cô phát ra một vẻ tự tin tỏa sáng như kim cương tinh khiết đến mức làm cho việc xem thường cô là điều không thể, ngoại trừ rằng, bóng ma đã lưu ý đến những dấu hiệu dễ bị tổn thương… những vết hằn thiếu ngủ nhẹ như lông trên khóe miệng và mắt cô, những thoáng rạn vỡ trong tiếng cười của cô, tất cả những thứ đó có nguyên do từ nhận thức rằng, hôn nhân của cô đã trở nên tệ hơn về mọi mặt.
Bóng ma đã đi cùng Alex quanh dự án đầu tư phát triển khu dân cư của anh trong Roche Harbor – thứ bóng ma đã nghe anh trình bày như là một khu phụ cận. Một nhóm những ngôi nhà được chăm sóc kỹ lưỡng, sắp xếp quanh một bãi cỏ xanh công cộng và một cụm thùng thư. Người ta không nhất thiết phải yêu thích Alex, nhưng họ coi trọng công việc của anh. Anh hiểu biết về cách điều hành một cơ sở kinh doanh chặt chẽ và hoàn thành dự án kịp tiến độ, ngay cả trong một nơi mà nhà thầu phụ nhắm đến để làm việc với thời gian tách biệt.
Tuy vậy, thật rõ ràng với mọi người trên đảo rằng, Alex uống quá nhiều và ngủ quá ít, và cuối cùng điều đó sẽ đuổi kịp anh. Và chẳng bao lâu sau, sức khỏe của anh sẽ xấu đi, y như hôn nhân của anh vậy. Bóng ma nồng nhiệt hy vọng rằng, ông sẽ chứng kiến sự suy tàn của cuộc đời anh chàng này.
Bị bẫy trong tầm ảnh hưởng của Alex, bóng ma nóng lòng được ghé thăm trang trại Rainshadow, nơi những thay đổi lớn đang xảy đến cho những người còn lại của nhà Nolan.
Vài ngày sau khi bóng ma rời khỏi Rainshadow, điện thoại rung lên vào một giờ khuya khoắc bất thường. Bóng ma, kẻ không bao giờ ngủ, đi vào trong phòng của Alex khi ngọn đèn ngủ đầu giường được bật lên.
Xoa bóp đôi mắt, Alex nói trong một giọng ngái ngủ. “Sam. Gì thế?”
Khi Alex lắng nghe, biểu hiện của anh không đổi, nhưng gương mặt anh trắng sáp như xác chết. Anh nuốt xuống hai lần trước khi trả lời. “Họ có chắc không?”
Khi cuộc trò chuyện tiếp tục, bóng ma ước đoán được rằng, cô gái nhà Nolan, Victoria, đã bị cuộn vào trong một chiếc xe bẹp dúm. Cô đã chết ngay tại hiện trường. Vì Victoria chưa kết hôn, cô cũng chưa từng tiết lộ cha của đứa trẻ,  bé gái sáu tuổi con của cô, Holly, vừa trở thành trẻ mồ côi.
Alex gác điện thoại và nhìn trân trối vào bức tường trống, đôi mắt ráo hoảnh.
Bóng ma cảm nhận được một sự pha trộn giữa bàng hoàng và đau khổ, mặc dù ông chưa bao giờ gặp Victoria. Cô chết quá trẻ - Tính chất ác nghiệt của điều đó, cảm giác bất công với sự mất mát như thế, đã rung lên một hợp âm của lòng thương cảm. Bóng ma ao ước có được sự xa hoa của những giọt lệ, sự trợ giúp của chúng. Nhưng là một linh hồn không có thân thể, ông không có được khả năng khóc.
Hình như Alex Nolan cũng không.

Ngoài bi kịch về cái chết của Victoria Nolan, vài thứ đáng kể đã xảy ra : Mark đã nhận chăm sóc cho con gái của cô ấy, Holly, và bọn họ chuyển đến ở cùng Sam. Lúc này ba người bọn họ sống cùng nhau tai ngôi nhà trên đường Rainshadow.
Trước khi Holly đến, bầu không khí trong ngôi nhà chẳng khác gì nhiều so với phòng thay đồ của đám cầu thủ. Máy giặt chỉ hoạt động khi tất cả những lựa chọn về quần áo đã tận dụng hết mọi khả năng. Giờ ăn chẳng theo hệ thống nào hết và hết sức qua loa; hiếm khi có được thứ gì trong tủ lạnh vượt xa hơn những cái chai gia vị còn một nửa, một lốc sáu lon bia, và thỉnh thoảng là bánh pizza còn thừa trong một chiếc hộp lốm đốm vết dầu mỡ. Sự thăm viếng của bác sĩ là thứ chỉ xảy ra khi cần đến những mũi khâu và máy khử rung tim.
Nhưng bằng cách nào đó, Mark và Sam đã xoay sở để tạo ra một chỗ trong cuộc đời của họ cho cô gái nhỏ sáu tuổi, và hành động đầy lòng trắc ẩn đó đã thay đổi mọi thứ. Những gã độc thân yêu những thức ăn độc hại đã bắt đầu đọc những nhãn hiệu dinh dưỡng như thể đó là điều quan trọng giữa cuộc sống và cái chết. Nếu như chúng không công bố được thành phần cấu tạo, chúng bị cấm. Họ nghiên cứu những từ mới như là “bệnh còi xương” và “chứng viêm ruột do virus”, thuộc tên của ít nhất nửa tá các nàng công chúa Disney, và cách sử dụng bơ đậu phộng để lấy đi một nùi bã singum ra khỏi tóc.
Ngay lập tức, hai anh em khám phá ra rằng, khi họ mở trái tim cho một đứa trẻ, điều đó cũng cho phép họ mở lòng ra với những người khác. Trong năm, kể từ lần đầu Holly đến sống cùng họ, Mark đã yêu một cô quả phụ trẻ tóc đỏ tên Maggie, và tất cả những định kiến từ lâu của anh trong việc chống lại hôn nhân đã đổ sụp giống như miếng bánh mì ướt. Sau tiệc cưới vào tháng Tám, Mark, Maggie, và Holly sẽ sống trong căn nhà riêng của họ trên đảo, và Sam sẽ có lại ngôi nhà tại đường Rainshadow cho riêng mình.
Dường như chỉ là vấn đề thời gian trước khi Sam, cũng thế, quyết định có một cơ hội cho tình yêu. Nỗi sợ hãi của anh hoàn toàn có thể hiểu được – Những phụ huynh nhà Nolan, Jessica và Alan, đã chứng tỏ với bốn đứa trẻ của họ rằng những hạt giống của nỗi thất bại và sự hủy diệt đã được gieo vào thời điểm khởi nguồn của mọi mối quan hệ. Nếu bạn yêu người nào đó, chẳng sớm thì muộn, bạn cũng sẽ thu hoạch những vụ mùa cay đắng mà thôi.
Sau cuộc chiến ghê tởm về mặt luật pháp, Alex và Darcy đã đồng ý với những điều khoản sẽ cho phép cuộc ly thân của họ chuyển thành một vụ ly hôn. Rốt cuộc cô đã vét sạch anh, thắng được phần lớn tài sản của họ, bao gồm cả ngôi nhà. Cùng lúc đó, kinh tế suy thoái và thị trường bất động sản lao dốc. Những nhà băng tịch thu thế nợ đối với dự án phát triển Roche Harbor của Alex, và đặt kế hoạch phát triển khu đất ở hồ Mộng của anh vào tình trạng kéo dài không thời hạn.
Alex chìm trong rượu, cho đến khi anh có cái vẻ già trước tuổi của một kẻ kiệt sức quá sớm. Anh muốn được tê liệt mọi cảm giác. Được lãng quên. Bóng ma chỉ có thể phỏng đoán rằng, là đứa trẻ nhỏ nhất của những bậc cha mẹ say sưa, sự sống còn của Alex đã tùy thuộc vào thái độ thờ ơ. Nếu ta không bao giờ có cảm giác với bất kỳ điều gì, nếu ta từ chối mọi nhu cầu hoặc sự mềm yếu, ta không thể bị tổn thương được.
Mỗi ngày Alex bị hủy hoại nhiều thêm một chút. Bóng ma tự hỏi, liệu còn bao lâu nữa, trước khi chẳng còn lại thứ gì của anh?
Với dự án Roche Harbor đã tiêu tùng và kế hoạch phát triển khác của anh lâm vào tình trạng bế tắc, Alex trải qua phần lớn thời gian để làm việc tại ngôi nhà trong vườn nho trên đường Rainshadow. Một số căn phòng đã bị hủy hoại vì rò rỉ nước đến mức anh phải phá hủy tận bên trong để làm lại chúng, bắt đầu với lớp nền mới. Mới đây, anh đã lắp đặt giấy dán tường mô phỏng kỹ thuật in lưới trong phòng sinh hoạt chung, sau khi cắt bằng tay những tấm giấy và đường viền từ cuộn. Dù Sam đã cố trả tiền công làm việc cho Alex, nhưng anh từ chối. Anh biết anh trai anh không hiểu nổi tại sao anh có sự hứng thú như thế trong công việc. Phần lớn đó là sự xoa dịu lương tâm của anh – hoặc những gì còn lại của chúng – qua việc đã không tình nguyện giúp nuôi dưỡng Holly trong quá khứ. Chẳng có cách quái quỷ nào để Alex có thể làm được những thứ liên quan đến việc chăm sóc một đứa trẻ. Tuy vậy, việc tạo ra một ngôi nhà an toàn và thoải mái trong lúc cô bé sống ở đó là thứ anh có thể làm, thứ anh có kỹ năng.
Đã là giữa mùa hè, và nhân công tại trang trại Rainshadow bận rộn với việc chăm sóc những dây nho và xén bớt lá để phơi bày nhiều hơn những chùm nho chín ra ánh nắng mặt trời. Alex đến vào buổi sáng để làm vài việc trên tầng áp mái. Trước khi lên tầng trên, anh đến bếp cùng Sam để uống Café.
Hương thơm của bữa ăn buổi tối hôm trước – soup gà gia vị với lá xô thơm – lảng đảng trong không khí, phảng phất nhưng phù hợp. Một chiếc vại hình chuông cổ xưa bằng thủy tinh úp trên một miếng phô mai hình nêm trên mặt quầy bếp.
“Al à, sao em không để anh chiên cho em vài quả trứng trước khi em bắt đầu công việc chứ?” Sam hỏi.
Alex lắc đầu. “Không thấy đói. Chỉ muốn uống Café thôi.”
“Được rồi. Nhân tiện… Anh rất cảm kích nếu như em giữ tiếng ồn ở mức độ thấp hôm nay. Anh có một người bạn đang ở đây, và cô ấy cần nghỉ ngơi.”
Alex cau có, “Nói cô ấy mang tàn dư chè chén của cô ấy đi nơi khác đi. Em có vài công việc cưa cắt phải làm.”
“Để sau đi.” Sam nói. “Và không phải là tàn dư chè chén nào hết. Cô ấy bị tai nạn ngày hôm qua.”
Trước khi Alex có thể đáp, chuông cửa kêu vang. Đó là một trong những chiếc chuông xoay cơ học kiểu cổ được vận hành với một chiếc khóa xoay.
“Đó có lẽ là một trong những người bạn của cô ấy,” Sam lầm bầm. “Cố không là một cục nợ nhé, Alex.”
Trong đôi phút, Sam đưa người phụ nữ vào trong bếp.
Alex hiểu ngay lập tức rằng, anh đã gặp rắc rối, loại rắc rối anh chưa bao giờ trải qua trước đây. Một cái nhìn vào trong đôi mắt xanh to tròn, và đó là một cú đo ván. Một sự bại trận ngay tức khắc. Sự hoảng hốt và nỗi khao khát đông cứng anh tại chỗ.
“Zoe Hoffman, đây là em trai anh, Alex,” Sam nói.
Anh không thể nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể đáp lại băng một cái gật đầu cáu kỉnh khi cô nói lời chào. Anh cố ổn định đôi tay run rẩy – thật là một sai lầm khi chạm vào cô.
Cô giống những thứ ngoài bìa của một tạp chí quảng cáo tiêu biểu, một cô nàng tóc vàng gợi tình với mái tóc loăn xoăn. Thiên nhiên thật hào phóng với cô, ban tặng vẻ xinh đẹp nhiều hơn một người mong muốn có được. Nhưng cô đứng với dáng vẻ có lỗi mơ hồ của một người phụ nữ luôn nhận kiểu chú ý sai trái từ đàn ông.
Zoe quay lại với Sam. “Anh có tình cờ có một cái dĩa đựng bánh để tôi có thể đặt vào đó những chiếc bánh muffin này không?” Giọng cô dịu nhẹ và nghe rõ tiếng thở, như thể cô thức dậy trễ sau một đêm hoan lạc kéo dài.
“Nó ở một trong những hộc tủ gần tủ lạnh Sub-zero (tủ lạnh lớn hai cửa, nhiều ngăn, vừa làm lạnh vừa lưu trữ rượu vang – Ct của Sẻ). Alex, em sẽ giúp cô ấy trong lúc anh lên lầu kiếm Lucy nhé?” Sam liếc Zoe. “Anh sẽ tìm hiểu xem liệu cô ấy muốn ngồi trong phòng sinh hoạt chung dưới này hay gặp em trên lầu.”
“Dĩ nhiên,” Zoe nói, và đi đến tủ bếp.
Viễn cảnh ở một mình cùng Zoe Hoffman bất kể kéo dài bao nhiêu, dù chỉ một phút, trao cho Alex một cảnh báo thôi thúc rời đi. Anh đến ngưỡng cửa cùng lúc với Sam, hạ thấp giọng của anh xuống một chút, “Em có vài thứ phải làm. Em không có thời gian tán gẫu với cô nàng Betty Boop đâu.” (nhân vật hoạt hình nổi tiếng từ những năm 30, xinh đẹp và có trái tim nhiều hơn bộ não – một biểu tượng tình dục – Ct của Sẻ)
Đôi bờ vai của Zoe đông cứng.
“Al,” Sam thì thầm, “chỉ cần giúp cô ấy tìm ra cái dĩa chết tiệt ấy thôi mà.”
Sau khi Sam rời đi, Alex tiến lại gần Zoe, cô đang ráng sức để với lấy một chiếc dĩa hình vòm bằng thủy tinh trên kệ tủ. Đứng phía sau cô, anh bắt được hương thơm của làn da phụ nữ rắc phấn thơm. Một làn sóng khao khát tuôn tràn qua anh, chân phương và bản năng. Không nói một lời, anh lấy chiếc dĩa cho cô và đặt nó trên mặt đá hoa cương của quầy bếp, những chuyển động của anh giống như trong giấc mơ với tính kỷ luật. Nếu anh buông lỏng kiểm soát dù chỉ một giây, anh e sợ những gì anh có thể làm hoặc nói.
Zoe bắt đầu chuyển những chiếc bánh Muffin khỏi khay. Alex ở lại bên cạnh cô, tay anh chống trên mặt quầy bếp.
“Bây giờ anh có thể đi,” Zoe thì thầm, cằm cô nghiêng xuống. “Anh không phải ở lại và tán gẫu đâu.”
Nghe tiếng vọng đầy quở trách của những lời nói mới rồi của anh, Alex biết rằng anh nên xin lỗi. Ý nghĩ bốc hơi mất khi anh nhìn cách những ngón tay cô tạo hình quanh mỗi chiếc bánh muffin, nhẹ nhàng nhấc chúng ra khỏi khay.
Nước bọt ứa đầy miệng anh.
“Cô bỏ cái gì vào trong những thứ đó thế?” Anh xoay sở để hỏi.
“Những trái dâu xanh blueberries,” Zoe nói. “Tự lấy đi, nếu anh muốn một cái.”
Alex lắc đầu và dò dẫm tìm ly café của anh. Bàn tay anh không vững vàng cho lắm.
Không nhìn anh, Zoe lấy một chiếc bánh và đặt nó trên chiếc dĩa lót ly để trống của Alex.
Alex đứng yên và im lặng, trong lúc Zoe tiếp tục sắp bánh ra dĩa. Trước khi anh có thể kềm chế bản thân, anh vươn tay đến món quà, những ngón tay anh làm lõm hình thể mềm mại trong lớp lót bằng giấy không tẩy trắng của chiếc bánh, và anh rời khỏi bếp.
Một mình trên hiên trước, Alex nhìn xuống chiếc bánh muffin. Đó không phải loại thức ăn thường hấp dẫn anh. Những món bánh nướng thường gợi anh nhớ về tấm vữa lót tường.
Miếng cắn đầu tiên nhẹ và mềm, miếng chip khoai tây dòn tan rã trên miếng bánh nướng mềm mại. Lưỡi anh nếm được vị của vỏ cam và dòng chất lỏng sẫm màu tươi mới của trái blueberries. Mỗi miếng cắn mang đến một sự xao động ngọt ngào mới mẻ. Anh ép buộc bản thân ăn trong sự kềm chế, không ngấu nghiến chiếc bánh. Đã bao lâu, kể từ khi anh thật sự thưởng thức bất kỳ thứ gì rồi ấy nhỉ?
Sau khi ăn xong, anh ngồi yên lặng, cho phép cảm giác ấm áp bao bọc. Anh cho phép bản thân nghĩ về người phụ nữ trong bếp. Đôi mắt xanh, những lọn tóc rực rỡ, gương mặt nữ tính và tươi tắn như một cô tình nhân kiểu cổ điển. Anh bực bội với phản ứng của anh dành cho cô, cảm giác tiếp xúc mạnh mẽ đã lưu luyến một cách không thể tha thứ.
Cô không phải loại phụ nữ anh từng muốn trước đây. Không ai chọn một phụ nữ giống như thế một cách nghiêm túc hết.
Zoe.
Anh không thể gọi tên cô mà không tạo ra hình thể của một cái hôn.
Suy nghĩ của anh tập trung vào những hình ảnh tưởng tượng, một trong chúng là anh trở vào bên trong với Zoe, xin lỗi về sự khiếm nhã của anh, quyến rũ cô hò hẹn với anh. Họ sẽ đi picnic tại khu đất của anh gần hồ Mộng… anh sẽ trải một tấm khăn bên dưới bóng mát của một cây táo dại, và ánh nắng lọc xuyên qua kẽ lá, lốm đốm trên làn da của cô với sắc màu rạng rỡ.
Anh tưởng tượng chính mình đang chậm rãi tháo bỏ quần áo của cô, phơi bày những đường cong trắng ngần phong phú. Anh sẽ úp mặt vào vành cung nơi cổ cô và khiêu khích những cơn rùng mình từ thân thể cô… nếm trải sự bùng cháy của cô bằng lưỡi anh…
Alex giũ bỏ những hình ảnh đó bằng cách lắc mạnh đầu. Anh hít một hơi thở sâu, và thêm một hơi khác.
Anh không trở lại bếp. Anh lẻn lên lầu để làm việc tại tầng áp mái, cẩn thận tránh né một cuộc chạm trán khác với Zoe Hoffman. Mỗi bậc thang là một hành động của ý chí. Anh sẽ không cho phép bản thân yếu đuối dưới bất kỳ hình thức nào.


Dù ông không đọc được suy nghĩ của Alex khi anh ngồi trên hiên trước, bóng ma đã cảm nhận được chúng. Chung cuộc, đây là thứ Alex muốn, nhiều đến mức khao khát của anh đặc quánh cả không khí, giống như đường nấu chảy. Đó là hành vi mang tính người nhất mà bóng ma từng thấy ở anh.
Nhưng vào khoảnh khắc Alex quyết định tránh xa khỏi Zoe, chính xác vì anh muốn cô, bóng ma đã có đủ. Ông đã kiên nhẫn trong một thời gian rất dài, và điều đó đã không làm được cho ai bất kỳ điều tốt đẹp nào. Không với bản thân ông, không với Alex. Họ đã chẳng đi đến đâu. Với tất cả những thứ đó, bóng ma không thấu hiểu được về tình huống của ông – về việc bằng cách nào, hay tại sao, ông đã trở thành người bầu bạn trung kiên của một hũ hèm đã khởi động cho một vụ tự sát chậm – Khá hiển nhiên rằng, ông mắc kẹt với Alex vì một nguyên do nào đó.
Nếu ông có ý định thoát khỏi cái đồ chết tiệt này, ông sẽ phải làm điều gì đó.

Gác mái là một nơi rộng rãi với trần dốc nghiêng và cửa sổ mái. Ở vị trí những bức tường gối vào nhau được lắp đặt trong một nỗ lực tạo ra một nơi có thể ở được, nhưng chúng được dựng một cách tồi tàn và khá lạnh lẽo. Alex ở trong tiến trình điều chỉnh những tấm cách nhiệt bằng xốp nhựa cứng qua những thanh rầm của sàn và trét keo lại.
Ngồi trên gót chân, anh bắt đầu tháo ống silicon của súng bắn keo. Anh ngồi yên khi anh nhìn thấy những thứ trên tường… một dáng vẻ tối tăm của một chiếc bóng mọc lên từ  đống vôi vữa và đồ nội thất bị hỏng.
Lúc này chiếc bóng đã ở cùng anh trong nhiều tuần. Alex cố lờ nó đi, cố uống say để nó biến đi, ngủ để nó không còn, nhưng không cách nào thoát khỏi sự hiện diện thao thức của nó. Gần đây, anh bắt đầu cảm nhận một cảm giác thù địch từ nó. Điều đó có nghĩa là anh hoặc bị điên… hoặc bị ma ám.
Khi chiếc bóng sáp lại gần anh hơn, Alex cảm thấy dấu ấn của Adrenaline trong mọi huyết mạch. Hoàn toàn theo bản năng, anh di chuyển để phòng thủ. Trong một chuyển động đột ngột, anh ném khẩu súng bắn keo. Ống keo trượt đi, silicone lỏng trắng xóa bắn tung tóe trên tường.
Hình thể tăm tối ngay lập tức biến mất.
Alex vẫn cảm thấy sự hiện diện thù địch không xa, đang chờ đợi và quan sát. “Tôi biết ông ở đó.” Anh nói, giọng anh lầm bầm trong cổ. “Cho tôi biết ông muốn gì?” Mồ hôi rịn ra trên mặt anh và tụ tập bên dưới chiếc áo thun. Nhịp tim anh nhanh và không đều. “Và cho tôi biết cách tống khứ ông đi.”
Yên lặng.
Những hạt bụi ướp muối không khí trong một sự suy sụp chậm rãi.
Chiếc Bóng quay trở lại. Mang dáng vẻ của hình thể một người đàn ông. Một hình thể sống động, trong không gian ba chiều.
“Tôi cũng đang tự hỏi điều tương tự.” Người lạ nói. “Làm sao để tống khứ cậu.”
Alex cảm thấy màu sắc của anh bị rút cạn. Anh ngồi bệt xuống sàn, cố không bị ngã đổ giống như quân cờ domino.
Chúa ơi, mình điên rồi.
Anh không nhận ra anh đã nói to thành lời, cho đến khi người lạ đáp lại.
“Không, cậu không điên. Tôi có thật.”
Người đàn ông cao, mảnh dẻ, mặc một chiếc áo khoác bay bằng da mòn xơ xác. Đôi mắt tối tăm và đang đánh giá. Ông có vẻ giống một vai phụ trong phim của John Wayne, kẻ gian ngoan chống đối phải học để tuân lệnh.
·         (John Wayne có tên thật là Marion Mitchell Morrison (1907-1979), là một diễn viên điện ảnh, đạo diễn và nhà sản xuất film hành động của Mỹ. Ông là hình ảnh thu nhỏ của nam tính và trở thành một hình tượng của nước Mỹ. Ct của Sẻ)
“Xin chào.” Người lạ nói một cách thiếu trang trọng.
Chậm rãi, Alex đứng lên, hơi loạng choạng. Anh không bao giờ là người duy tâm, anh chỉ tin những thứ cụ thể, được chứng minh bằng cảm nhận của anh. Mọi thứ trên trái đất được tạo từ những thành phần mà khởi thủy được sản xuất từ vụ nổ của các vì sao, điều đó có nghĩa là con người, về mặt cơ bản, là những bụi sao khôn ngoan.
Và khi anh chết, anh sẽ biến mất mãi mãi.
Vậy… Thứ này là cái gì?
Một loại ảo giác.
Di chuyển tới trước, Alex vươn tay ra trong một cử chỉ thăm dò. Bàn tay anh xuyên thẳng qua ngực người đàn ông. Trong một lúc, tất cả những gì Alex có thể thấy là cổ tay của chính anh đã ấn vào một vị trí tại vùng bụng của người lạ.
“Jesus!” Alex giật bàn tay trở lại thật nhanh và xem xét nó, lật lòng bàn tay lên xuống.
“Cậu không thể làm tổn thương tôi,” Người đàn ông với một giọng không hề ngạc nhiên. “Cậu đã đi xuyên qua người tôi cả trăm lần trước đây rồi.”
Để thực nghiệm, Alex duỗi thẳng bàn tay và tạt mạnh nó qua cánh tay và vai của người đàn ông. “Ông là cái gì vậy?” Anh xoay sở để hỏi. “Một thiên thần? Một hồn ma?”
“Cậu có thấy đôi cánh nào không?” Bóng ma hỏi một cách nhạo báng.
“Không.”
“Đừng nghĩ thế. Tôi đang nói, tôi là một bóng ma.”
“Tại sao ông ở đây? Tại sao ông đi theo tôi?”
Ánh mắt tăm tối nhìn thẳng vào anh, “Tôi không biết.”
“Ông không có kiểu thông điệp nào đó cho tôi à? Loại công việc chưa hoàn thành mà tôi được cho là phải giúp ông chăng?”
“Không.”
Alex rất muốn tin đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng nó có cảm giác quá thật, sự ấm áp quá mức của không khí trên tầng áp mái, ánh nắng màu vàng chanh đầy bụi chiếu xuyên qua những ô cửa sổ, những hóa chất để trám trét luôn có mùi nhẹ như mùi chuối. “Về việc để lại tôi một mình thì sao?” Cuối cùng anh hỏi. “Có phải là một lựa chọn không?”
Bóng ma trao cho anh một cái liếc mắt cực kỳ cáu tiết. “Tôi ước là tôi có thể.” Ông nói một cách xúc động. “Tôi không có ý tiêu khiển bằng việc quan sát cậu ngập chìm trong một phần năm gallon Jack Daniel’ mỗi đêm. (một thương hiệu rượu wishky rất mạnh của Mỹ. - Ct của Sẻ) Tôi đã chán ngấy việc được xả cảng trong vài tháng qua rồi. Tôi không thể tin là tôi đang nói điều này, nhưng tôi hạnh phúc hơn khi sống ở đây với Sam.”
“Ông…” Alex tiến đến chồng ván sàn gần đó và ngồi xuống một cách nặng nhọc. “Sam có…”
“Không. Trong chừng mực nào đó, cậu là người duy nhất có thể thấy và nghe được tôi.”
“Tại sao?” Alex gặng hỏi với vẻ tổn thương. “Tại sao lại là tôi chứ?”
“Không phải lựa chọn của tôi đâu. Tôi đã bị bẫy ở đây trong một thời gian dài. Ngay cả sau khi Sam mua ngôi nhà này, tôi cũng không thể rời khỏi nó được, bất luận tôi đã cố gắng như thế nào. Rồi vào tháng Tư, tôi phát hiện ra tôi có thể theo cậu ra bên ngoài, và tôi đã làm thế. Thoạt đầu, điều đó thật nhẹ nhõm. Tôi vui mừng được ra khỏi đây, cho dù điều đó có nghĩa là tôi bị ràng buộc cùng cậu. Rắc rối ở chỗ, tôi bị xích chặt vào cậu. Tôi phải đi bất cứ nơi nào cậu đi.”
“Phải có một cách để giũ bỏ ông chứ.” Alex lầm bầm, chà xát gương mặt bằng bàn tay. “Liệu pháp điều trị. Dược phẩm. Người trừ tà. Phẫu thuật thùy não.”
“Những gì tôi nghĩ…” Bóng ma bắt đầu, nhưng ngừng lại bởi tiếng bước chân bước lên cầu thang.
“Al?” Giọng Sam bị bóp nghẹt. Đầu anh nhô lên khi anh tiến gần đến đỉnh cầu thang, vẻ cau có của anh bắn xuyên qua khung xương sơn màu kem của hàng chấn song. Ngừng lại trên đỉnh, anh đặt tay trên đỉnh tay vịn và hỏi cộc lốc. “Điều gì đang diễn ra thế?”
Liếc từ anh trai đến bóng ma, kẻ đang đứng chỉ cách anh vài feet. Alex có thôi thúc muốn hỏi Sam xem liệu anh có thấy ông ta không. Bóng ma mang hình dáng con người, rắn chắc và hoàn toàn ở đó đến nỗi có vẻ như Sam không thể nào mà không nhận thấy ông ta.
“Tôi sẽ không làm thế đâu.” Bóng ma nói, như thể đọc được suy nghĩ của anh. “Vì Sam không thể nhìn thấy tôi, nên cậu sẽ có vẻ hơi điên. Và tôi hoàn toàn không tha thiết với ý tưởng chia sẻ một căn xà lim độn bông cùng với cậu.”
Alex kéo ánh mắt của anh trở lại với Sam, “Không có gì đâu.” Anh nói để trả lời câu hỏi của Sam, “Sao anh lên đây?”
“Vì anh nghe thấy em nói chuyện” Một sự dừng lại cáu kỉnh, “Anh đã yêu cầu em giữ yên tĩnh, nhớ không? Bạn anh, Lucy cần nghỉ ngơi. Em đang la to về cái gì thế?”
“Em đang nói chuyện điện thoại thôi mà.”
“Tốt, có lẽ em nên đi. Lucy cần yên tĩnh và im lặng.”
“Em đang ở giữa việc sửa chữa căn gác mái chết tiệt của anh miễn phí, Sam. Sao anh không yêu cầu bạn gái của anh hoãn lại giấc ngủ ngắn của cô ấy cho đến khi em làm xong nhỉ?”
Sam trao cho anh một cái nhìn cảnh cáo bén ngót. “Cô ấy bị tạt ngang bởi một chiếc xe hơi trong lúc cô ấy cưỡi xe đạp ngày hôm qua. Thậm chí em nên có một chút thương cảm với điều đó chứ. Vì vậy, trong khi người phụ nữ bị thương đang cố để khỏe lên trong nhà của anh…”
“Được rồi, đừng nổi giận nữa. Em sẽ đi.” Mắt Alex nheo lại khi anh nhìn chăm chú người anh trai. Sam không bao giờ đánh mất vẻ điềm tĩnh của anh vì đàn bà. Và hơn nữa, Sam không bao giờ cho phép bất kỳ bạn gái nào ở lại nhà anh qua đêm. Có gì đó bất thường đang xảy ra với điều đó rồi,
“Phải, anh ấy đã đổ vì cô ấy rồi.” Bóng ma nói từ phía sau anh.
Alex liếc qua vai. Trước khi suy nghĩ thấu đáo, anh hỏi. “Ông có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?”
“Gì cơ?” Sam hỏi với vẻ hoang mang.
Alex cảm thấy mặt anh nóng nên vì ngượng. “Không có gì đâu.”
“Câu trả lời là không.” Sam nói. “Và anh rất mừng. Vì có lẽ việc biết được suy nghĩ của em sẽ dọa anh chết khiếp.”
Alex xoay người để bắt đầu đóng gói dụng cụ của anh. “Anh sẽ chẳng có ý tưởng nào đâu.” Anh nói một cộc cằn.
Sam bắt đầu xuống thang, rồi ngừng lại, “Thêm một điều nữa… Sao lại có chất trét tung vãi trên tường thế?”
“Đó là một phương pháp thực hành mới.” Alex cáu kỉnh.
“Tốt.” Sam nói với một tiếng khịt mũi nhẹ và rời khỏi.
Alex quay lại với bóng ma, kẻ đang đứng nhìn anh với một nụ cười tự mãn.
“Tôi không thể đọc được trí óc cậu,” Bóng ma nói, “Nhưng chẳng có gì khó để đoán được những gì cậu đang nghĩ. Phần lớn thời gian.” Ánh mắt ông trở nên trầm tư, “Có những lần không thể nào hiểu nổi cậu. Giống như hôm nay, cách cậu hành động quanh cô gái tóc vàng xinh đẹp đó…”
“Đó là việc của tôi.”
“Phải, nhưng dù sao tôi cũng phải nhìn mà, và nó thì rất khiêu khích đấy. Cậu thích cô ấy. Tại sao lại không nói chuyện với cô ấy? Có điều gì với…”
“Tôi thích hơn khi ông vô hình,” Alex nói, quay khỏi ông ta. “Cuộc trò chuyện chấm dứt.”
“Điều gì xảy ra nếu tôi tiếp tục nói chuyện?”
“Nói với cái đầu ông ấy. Tôi sẽ về nhà, nơi tôi có thể uống cho đến khi ông biến mất.”
Bóng ma nhún vai và dựa người thờ ơ vào bức tường. “Có lẽ cậu sẽ là người biến mất,” Ông nói, và quan sát Khi Alex nạo những vệt keo tung tóe.

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Một trang blog rất tuyệt vì toàn văn học nước ngoài của các tác giả "đỉnh". Cám ơn bạn đã dành thời gian dịch và chia sẻ.
Bạn ơi, chương 3 và chương 4 trùng nhau, mong bạn sớm sửa lại. Cám ơn lần nữa.

Angelika nói...

Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)