Chương mười lăm.
Một
tháng trôi qua, và bằng cách nào đó, khuynh hướng mới trong cuộc đời của Alex
tiếp tục duy trì. Bóng ma không mong đợi ông sẽ học hỏi được bất kỳ điều gì từ
Alex trong suốt mối liên kết bị ép buộc của họ, nhưng hóa ra ông lại có. Alex
đã chiến đấu với chứng nghiện của anh từng giờ, đôi khi thậm chí là từng phút,
nhưng anh tỏ ra ngoan cố ở mức độ cao nhất mà một gã đàn ông có thể làm. Với
bóng ma, việc cai rượu triệt để và đột ngột như thế khá giống với việc nhảy vào
trong nước và hy vọng bằng cách nào đó người ta có thể đoán ra được cách bơi
trước khi chìm nghỉm.
Alex
làm xao lãng bản thân qua công việc, và công việc thì luôn có thừa. Anh đã làm
công việc thủ công ở ngôi nhà bên Hồ Mộng tỉ mỉ đến mức bất kỳ tay thợ lành nghề
nào cũng sẽ tự hào để thừa nhận chúng. Nhiều hôm, Alex làm đến tận khuya, đánh
bóng bằng giấy nhám, đánh bóng bằng vải, nhuộm màu, sơn, và trong tiến trình đó
anh tiêu thụ những thanh kẹo đủ để đưa một người bình thường đến với cơn choáng
của chứng đái tháo đường. Nhờ những lời cằn nhằn của bóng ma, Alex cũng ăn những
bữa ăn thường lệ trong ngày, mặc dù có lẽ anh phải ăn nhiều hơn nữa để bù đắp
cho sự thâm hụt năng lượng mà anh sử dụng trong quá trình cai rượu.
Alex
đã gặp Zoe hai dịp, một lần để lấy mẫu sơn. Lần đó chỉ kéo dài khoảng một phút
rưỡi, sau đó anh đi ngay. Lần thứ hai, Zoe đến căn nhà gỗ để Alex chỉ cho cô thấy
sự tiến triển của việc sửa chữa. Anh tỏ ra chuyên nghiệp. Zoe rất kềm chế.
Gavin và Isaac, về phần họ, bị Zoe mê hoặc đến mức đóng búa vào tay trong lúc
cô ở đó.
Nhìn
bề ngoài, sự viếng thăm của Zoe dường như không ảnh hưởng gì đến Alex. Anh biết
làm thế nào để xây dựng nên một thành trì, làm thế nào để củng cố nó cho đến
khi không thứ gì có thể xuyên thủng. Bây giờ không cách nào để Zoe vươn đến với
Alex được, và có lẽ đó là điều tốt nhất. Tuy vậy, bóng ma không thể ngăn được cảm
giác nuối tiếc. Và Alex từ chối thảo luận về những gì - nếu như còn bất kỳ điều
gì - anh vẫn còn cảm thấy về Zoe. Chủ đề đó nằm ngoài giới hạn.
Bóng
ma hiểu.
Một
phụ nữ có thể làm điều đó với bạn – chạm đến một nơi thẳm sâu trong linh hồn bạn,
nơi những điều tốt nhất cũng như tồi tệ nhất được chôn dấu. Và ngay khi cô ấy ở
đó, cô ấy sẽ sở hữu nơi đó và không bao giờ rời đi nữa.
Đó
là lý do tại sao ông không kể với Alex về những ký ức mới tìm thấy của ông về
Emma Stewart, những cảnh tượng đã mở ra trước ông giống như một buổi chiếu
phim.
Emma
là người trẻ nhất và sôi nổi nhất trong ba cô con gái nhà Stewart. Cô ham đọc
sách, hài hước, và khôn ngoan đủ để thỉnh thoảng cần đôi kính đọc sách. Cặp
kính mắt mèo tuyệt vời với gọng màu đen dày, thứ cô thích đeo để trêu tức mẹ
cô, Jane. Mẹ cô đã nói cô sẽ không thể tóm được anh chàng nào nếu đeo cặp kính
đó. Và Emma đã tuyên bố rằng cô sẽ tóm được một anh chàng chính trực bằng cách
mang cặp kính đó.
Bóng
ma nhớ đã ở trong căn nhà gỗ cùng cô, chỉ có hai người họ, sau khi chia sẻ bữa
ăn ngoài trời bên cạnh Hồ Mộng. Cô đã đọc cho ông nghe một trích đoạn cô đã viết
về trường trung học địa phương đối với việc nghiêm cấm nữ sinh “sơn” mặt, nghĩa
là dùng son môi, phấn má hồng, hoặc phấn phủ. Các nữ sinh trung học của toàn bộ
hạt Whatcom là mục tiêu chỉnh đốn, và Emma đã phỏng vấn hiệu trưởng của ba trường
khác nhau về cuộc tranh luận đó.
“Tô son môi sẽ dẫn đến việc
thiêu hủy rào cản đầu tiên về bản chất tự nhiên của một thiếu nữ,” Emma trích dẫn
lời của một vị hiệu trưởng, đôi mắt cô bừng sáng với vẻ thích thú phía sau cặp mắt
kính. “Kế tiếp sẽ đến thuốc lá, rồi rượu, và sau đó, những hành động không thể
nói ra sẽ xảy ra.”
“Hành động không thể nói ra là
gì?” Ông hỏi cô, hôn lên má cô, cổ cô, hõm nhỏ mềm mại phía sau tai cô.
“Anh biết mà.”
“Anh không biết. Mô tả một thứ
cho anh xem nào.”
Emma cười sâu trong cổ.
“Không.”
Nhưng ông cố nài, hôn và trêu
chọc, cố kéo tay cô đến cơ thể ông, cô cười khúc khích và giả đò miễn cưỡng, biết
cách làm sao để kích động khao khát của ông.
“Chỉ cần kể với anh phần nào của
cơ thể có liên quan đến thôi mà,” Ông nói, và khi cô vẫn từ chối, ông đã gợi ý
về những gì rõ ràng được chỉ định là những hành động không thể nói ra.
“Ngôn ngữ xấu xa sẽ không đưa
anh đến đâu đâu.” Cô bảo ông một cách đức hạnh.
Ông cười nhăn nhở. “Nó sẽ đưa
anh vượt qua bốn nút đầu tiên trên áo em.”
Cô đỏ bừng và đứng yên khi ông
thì thầm êm ái với cô, kéo tất cả những chiếc nút rời khỏi khuy áo…
Việc
nhớ lại những thân mật thể xác với Emma y như một trạng thái nhiễm độc. Và tuy
nỗi khao khát và khoái cảm mà một linh hồn có thể trải nghiệm thì sâu sắc hơn
và thâm thúy hơn so với bất kỳ cảm xúc thể chất đơn thuần nào.
Ngày
ông gặp lại bà đang đến gần. Nhưng mong muốn mãnh liệt đó được xoa dịu bởi cảm
giác có điều gì đó sai, có điều gì đó ông cần phải biết, phải sửa lại. Ông biết
ơn về thời gian Alex trải qua tại căn nhà gỗ; nó cho ông thu thập đủ những sợi
tơ để thêu dệt thành một hoặc hai ký ức. Nhưng điều đó là không đủ. Ông cần trở
lại phố Rainshadow… Có điều gì đó đã xảy ra ở đấy mà ông cần phải nhớ lại.
***
Sau
khi lục lọi từ đầu đến cuối kho chứa đồ, nơi cô và Justine cất giữ những món đồ
nội thất cọc cạch, những khung tranh và những thứ khác mà họ chưa bao giờ thấy
hữu dụng, Zoe thu thập một nhóm đồ cho ngôi nhà ở Hồ Mộng. Trong đó có một bộ tủ
ngăn kéo để ở hành lang được trang trí bằng những dây nho kim loại, mỗi góc cửa
được sơn một màu khác nhau… một chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ có hình dáng
giống một tách café… một khung giường bằng gang kiểu Victorian màu xanh két. Cô
cũng nhận vài thứ đồ nội thất từ căn hộ cũ của Emma được gởi đến Friday Harbor,
bao gồm một bộ ghế bành da, một chiếc bàn bằng gỗ cây liễu gai, bộ sưu tập ấm
trà, thứ sẽ được bày trên những chiếc kệ âm tường. Sự pha trộn kỳ quặc sẽ rất
thích hợp trong những thứ mới tinh, sạch sẽ của ngôi nhà được phục hồi, và cô
biết bà nội cô luôn thích có một chút kỳ quái trong những thứ quanh bà.
Đã
sáu tuần kể từ khi Alex bắt đầu sửa chữa ngôi nhà gỗ. Đúng như lời anh, căn bếp
đã được hoàn thiện, phòng ngủ chính và phòng tắm cũng thế. Vì sàn gỗ không còn
dùng được, Zoe đồng ý để Alex lắp đặt sàn Laminate mang sắc thái gỗ sồi màu mật
ong, và cô thừa nhận là nó thật đẹp và giống gỗ tự nhiên đến kinh ngạc. Phòng
ngủ thứ hai và phòng tắm nhỏ đang trong quá trình sửa chữa, và garage vẫn chưa
tiến hành, điều đó có nghĩa là Alex sẽ làm việc ở căn nhà gỗ sau khi Zoe và
Emma chuyển đến ở. Zoe không chắc chắn cô cảm thấy như thế nào về điều đó.
Trong vài dịp gần đây khi cô gặp anh, khuynh hướng thiếu thoải mái với nhau khiến
cả hai lúng túng.
Alex
trông có vẻ khỏe mạnh hơn, thư giãn nhiều hơn, những quầng thâm đã biến mất
trên mắt anh. Nhưng những nụ cười hiếm hoi vẫn mỏng như lưỡi dao, miệng anh khắc
nghiệt với vẻ cay đắng của một người đàn ông biết rằng anh ta không bao giờ có
được những gì anh ta thực sự muốn. Vẻ cách biệt của anh có lẽ sẽ không làm phiền
Zoe nhiều, nếu như cô không biết về một khía cạnh khác của anh.
Với
sự giúp đỡ của Justine, Zoe sẽ trải qua đôi ngày ở căn nhà gỗ để chuẩn bị chén
dĩa, vải trải giường, tranh ảnh, và những thứ khác để làm cho ngôi nhà ấm cúng
và chào đón. Sau đó cô sẽ đến Everett và mang bà nội cô trở lại đảo.
Y
tá của Emma cung cấp hàng ngày về liệu pháp vật lý trị liệu và lịch dùng thuốc
mà họ áp dụng cho bà. Họ cũng đã cảnh báo cô rằng Emma đã bắt đầu cho thấy những dấu hiệu “hoàng hôn”, điều đó nghĩa là vào
chiều muộn hoặc buổi tối, bà có thể trở nên kích động và hỏi lặp đi lặp lại những
câu hỏi thường xuyên hơn lệ thường.
Qua
những bài học trong vài cuộc chuyện trò, Colette Lin, nhà tư vấn tâm lý người
cao tuổi, đã giúp Zoe hiểu những gì có thể xảy đến trong tương lai. Rằng vài khả
năng của Emma có thể biến mất bất cứ khi nào và chúng sẽ không thể hồi phục trở
lại. Rằng bà sẽ có hàng chuỗi rắc rối, làm những thứ theo cách không đúng, cho
đến khi những thứ đơn giản như pha một bình café hoặc sử dụng máy giặt sẽ là điều
không thể. Cuối cùng bà sẽ sa sút đến mức bắt đầu đi vơ vẩn và lạc đường, khi
đó bà phải được áp dụng những thiết bị có khóa an ninh vì sự an toàn của chính
bà.
Thật
khó để đọc tâm trạng của Emma, đặc biệt là qua điện thoại, nhưng có vẻ như bà
đương đầu với bệnh tật với cùng sự pha trộn giữa thực tế và hài hước mà bà luôn
tỏ ra trong cuộc đời của bà. “Nói với mọi người rằng, chứng quên của bà là một
sự công kích sớm,” Bà bảo Zoe trong tiếng cười lục cục tinh quái. “Theo cách đó,
họ sẽ nghĩ là bà vẫn còn trẻ.” Và một lần khác, “Mỗi đêm, không quan trọng cháu
làm thứ gì cho bữa tối của chúng ta, hãy nói với bà đó là món ăn ưa thích của
bà. Bà sẽ chẳng thể nhớ được liệu có đúng như thế hay không đâu.” Khi Zoe nói với
bà, cô sẽ tìm một y tá chăm sóc tại nhà để chăm sóc bà vào buổi sáng trong khi
cô đi làm, Emma chỉ hỏi là: “Thế cô ấy có chịu sửa móng tay không?”
“Tớ
biết sâu thẳm trong lòng bà đang sợ hãi,” Zoe kể với Justine vào đêm họ bắt đầu
chuyển những vật dụng vào trong căn nhà gỗ. “Giống như từng mảnh nhỏ của bà
đang vị vỡ ra khỏi cuộc đời bà vậy, và không điều gì cũng như không ai có thể
ngừng điều đó lại.”
“Nhưng
bà biết bà sẽ an toàn. Bà biết cậu sẽ ở đó.”
“Bà
biết điều đó ngay lúc này.” Zoe bắt đầu vỗ về Byron, kẻ vừa trườn vào lòng cô.
“Nhưng có lẽ rồi đây bà sẽ không luôn biết đâu.”
Sau
khi trao một ly rượu vang cho Zoe, Justine rót một ly khác và ngồi trên một cạnh
ghế sofa. “Thật kỳ lạ khi nghĩ về điều đó,” Cô nói, “Sẽ ra sao khi cậu mất đi
ký ức và những khao khát.”
“Cậu
sẽ chẳng là gì hết.” Zoe nói một cách ủ ê.
“Không,
cậu là một linh hồn. Một linh hồn trên một cuộc hành trình… và việc sống trên
trái đất chỉ là một phần của cuộc hành trình đó thôi.”
“Cậu
nghĩ điều gì sẽ xảy ra sau khi chúng ta chết?”
“Theo
gia đình tớ - ít nhất là theo quan điểm của mẹ tớ - một số linh hồn đủ may mắn
để tiến lên cuộc sống uy quyền tối thượng. Thiên đàng. Bất kể cậu muốn gọi đó
là gì.” Justine bắt chéo chân và ngồi thoải mái hơn vào một góc chiếc sofa.
“Nhưng những linh hồn khác, những người tạo ra nhiều sai lầm trong cuộc đời của
họ trên trái đất, sẽ phải đến một nơi chờ đợi”
“Loại
nơi chờ đợi nào thế?”
“Tớ
không chắc một cách chính xác. Nhưng đó là cơ hội để họ hiểu họ đã làm sai điều
gì và học hỏi từ chúng. Tổ chức phù thủy gọi đó là “Summerland”
Byron
nằm khoanh tròn trên lòng Zoe và bắt đầu kêu rừ rừ. Zoe nhấm nháp rượu vang và
nghiên cứu cô em họ với một nụ cười khó hiểu. “Cậu vừa nói ‘tổ chức phù thủy’
à? Như trong tà thuật ấy hả?”
“Ôi,
đó chỉ là một trò đùa mà mẹ tớ cùng bạn bè của bà thực hiện,” Justine nói với một
cái vẫy tay khinh miệt. “Họ gọi nhóm của họ là tổ chức phù thủy bất diệt. Thậm
chí họ còn đặt tên cho nó nữa cơ. Vịnh-Vòng-Tròn-Pha-Lê.”
“Cậu
có tham gia vào đó không?”
Justine
tạo ra một âm thanh chế diễu. “Cậu có bao giờ thấy tớ cưỡi chổi bay chưa?”
“Tớ
còn chưa từng thấy cậu hút bụi nữa là.” Zoe cười với ly rượu của cô, nhưng ngước
lên khi một ý nghĩ bất chợt đến với cô, “Về cái chổi xể cũ kỹ trong tủ đồ của cậu
thì thế nào?”
“Mẹ
tớ đã tặng tớ như một món trang trí mộc mạc. Tớ thích giữ nó ở gần quần áo của
tớ bởi vì nó có mùi như quế.” Cô nhăn mặt hài hước khi thấy vẻ mặt của Zoe. “Gì
thế ?”
“Từ
nào dung để diễn tả khi người ta chệch ra khỏi tín ngưỡng của họ nhỉ?”
“Sa
ngã.”
“Tớ
nghĩ cậu là một phù thủy sa ngã.”
Mặc
dù Zoe nói những lời đó một cách nhẹ nhàng, Justine nhìn cô chăm chú rất lạ,
trước khi hỏi với một nụ cười toe toét. “Có khác biệt gì không nếu tớ thật sự
như thế?”
“Có.
Tớ muốn cậu quăng ra một câu thần chú để khiến cho bà tớ tốt hơn.”
Biểu
hiện của em họ cô dịu đi. “Tớ sợ rằng thần chú chẳng giúp được gì. Nếu tớ thử,
mọi thứ chỉ trở nên tệ hơn thôi.” Cô duỗi chân và cọ một bàn chân vào bộ lông
dày của Byron. “Tất cả những gì tớ có thể làm là trở thành một người bạn với cả
hai người.” Cô nói, “Về bất kể thứ gì hữu ích.”
“Điều
đó hữu ích khá nhiều đấy.”
Buổi
sáng kế tiếp, sau khi làm bữa điểm tâm tại quán trọ, Zoe gọi cho Emma. “Đoán
xem cháu sẽ làm gì hôm nay nào?” Cô hỏi rạng rỡ.
“Cháu
sẽ đến thăm bà.” Bà nội cô đoán.
“Gần
đúng. Hôm nay và ngày mai cháu sẽ bận rộn để chuẩn bị cho ngôi nhà gỗ, và ngày
kia, bà và cháu sẽ chuyển đến đó cùng nhau. Giống y như trước đây.”
“Đến
đón bà ngay đi, bà sẽ giúp.”
Zoe
cười, biết rằng cho dù lời đề nghị là chân thành, Emma sẽ không giúp được gì
thiết thực. “Cháu không thể thay đổi lịch trình được.” Cô nói. “Justine và cháu
sẽ thực hiện mọi thứ. Bạn trai của cô ấy, Duane, sẽ giúp tụi cháu, và…”
“Anh
chàng trong băng đảng lái mô tô ấy ư?”
“Ồ,
đó không thực sự là một băng đảng đâu ạ, chỉ là một hội những người lái mô tô
thôi.”
“Xe
mô tô thì ồn ào và nguy hiểm. Bà không thích những người lái chúng.”
“Bọn
cháu thích những người có cơ bắp lớn để giúp di chuyển bàn ghế.”
“Duane
là người duy nhất giúp các cháu sao? Những chiếc ghế bành đó rất nặng đấy.”
“Không.
Alex sẽ ở đó.”
“Anh
ta là ai?”
“Nhà
thầu xây dựng. Anh ấy có xe bán tải với một toa moóc nối theo.”
Sự
hóm hỉnh mài sắc giọng bà nội cô, “Và anh ta cũng có cơ bắp lớn, hở?”
“Upsie.”
Zoe khiển trách, và cảm thấy ửng hồng khi cô nhớ lại chiều dài rắn chắc của
thân thể anh tỳ sát vào cô. “Vâng, thật ngạc nhiên là anh ấy như thế.”
“Anh
ta có hấp dẫn không?”
“Cực
kỳ.”
“Đã
kết hôn?”
“Đã
ly dị.”
“Tại
sao anh ta…”
“Đừng
nghĩ vẩn vơ thế,” Zoe nói, bật cười. “Cháu không hứng thú với cuộc sống yêu
đương vào lúc này. Cháu muốn tập trung vào việc chăm sóc cho bà.”
“Bà
muốn cháu tìm thấy một người đàn ông tốt trước khi bà ra đi,” Emma bâng khuâng
nói .
“Vậy
thì tốt hơn bà nên đi lòng vòng xem sao, bởi vì với tốc độ này, cháu e là sẽ mất
một thời gian khá lâu đấy.” Nghe thấy tiếng cửa sau bếp mở ra, Zoe quay lại và
thấy Alex đang đi vào. Cô mỉm cười với anh, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.
“Khi
nào cháu đến đón bà?” Emma hỏi.
“Ngày
kia.”
Bà
nội cô có vẻ lo lắng, “Bà đã hỏi điều đó rồi sao?”
“Vâng.”
Zoe nói dịu dàng. “Điều đó ổn mà.” Qua góc mắt, cô thấy Alex đang nhìn vào khay
bánh muffin trên mặt quầy bếp, cô ra hiệu cho anh lấy một cái. Anh làm theo mà
không lưỡng lự. Zoe đến để rót một ít café cho anh trong lúc cô vẫn nói điện
thoại. “Bây giờ tốt hơn cháu nên trở lại với công việc.”
Nhưng
lỗi lầm nhỏ đó đã khiến Emma sợ hãi. Bà nói. “Ngày nào đó bà sẽ nhìn cháu, và
bà nghĩ ‘đó là cô gái xinh đẹp đã làm bữa tối cho tôi’, bà không biết cháu là
cháu của bà.”
Những
lời đó đã gây ra một cú giật đau nhói trong ngực Zoe. Cô nuốt xuống khó khăn và
đổ một ít cream vào ly café của Alex. “Cháu vẫn biết bà là ai mà.” Cô nói, “và
cháu vẫn yêu bà.”
“Đó
là khía cạnh khủng khiếp đấy. Có gì tốt với một người bà không nhớ được gì hết
chứ?”
“Bà
quan trọng với cháu hơn những gì bà nhớ.” Zoe trượt một ánh mắt tạ lỗi đến
Alex, biết rằng anh không thích chờ đợi. Nhưng dường như anh thư giãn và kiên
nhẫn, ánh mắt anh ngoảnh đi khi anh ăn bánh muffin.
“Bà
sẽ không còn là chính mình nữa.” Emma nói.
“Bà
vẫn là bà. Bà chỉ cần giúp đỡ đôi chút thôi. Cháu sẽ ở đó để nhắc cho bà mọi thứ.”
Với sự im lặng của bà nội cô, Zoe nói êm ái, “Cháu phải đi, Upsie. Cháu sẽ gọi
cho bà sau hôm nay. Trong lúc chờ đợi, tốt hơn bà nên bắt đầu đóng gói đi. Cháu
sẽ đón bà vào ngày kia.”
“Ngày
kia.” Bà nội cô lập lại. “Bye nhé, Zoe.”
“Bye,
Yêu bà.”
Kết
thúc cuộc trò chuyện, Zoe trượt chiếc điện thoại vào túi sau và khuấy một ít đường
vào café của Alex. Cô trao nó cho anh.
“Cám
ơn.” Gương mặt anh thật khó dò khi anh nhìn cô.
Cổ
họng Zoe bị thít chặt đến nỗi cô không chắc có thể nói chuyện.
Dường
như thấu hiểu, Alex điền đầy sự thinh lặng bằng cách nói trôi chảy, “Anh đã chất
những chiếc hộp vào xe rồi. Anh sẽ đưa em và Justine đến ngôi nhà gỗ và bọn em
có thể bắt đầu sắp xếp chén dĩa, sách vở và những thứ linh tinh. Khi Duane đến
đó, bọn anh sẽ gắn toa moóc và chuyển bàn ghế khỏi kho.” Anh ngừng lại để hớp một
ngụm café, ánh mắt anh thoáng lướt qua cô.
Zoe
đang mặc quần jeans, một chiếc áo thun rộng lùng phùng, và một cặp giày mềm cũ
kỹ. Không giống như Justine, luôn thon thả và chân dài bất kể cô mặc gì. Zoe chẳng
có hình thù gì trong những bộ quần áo rộng thùng thình. Đặt trên một phụ nữ với
bộ ngực và cặp hông như cô, bất kỳ thứ gì không thích hợp là điều không thuận lợi.
“Bộ
đồ này khiến em trông có vẻ xấu xí.” Zoe nói, và ngay lập tức bực bội với chính
mình. “Hãy quên những gì em vừa nói.” Cô bảo anh trước khi anh có thể đáp. “Em
không câu những lời bình luận, em chỉ cảm thấy bấp bênh thôi. Về mọi thứ.”
“Thật
bình thường để cảm thấy theo cách đó,” Alex nói. “Khi em đang phải đương đầu với
quá nhiều thách thức. Nhưng ‘xấu xí’ không bao giờ là từ có thể được áp dụng với
em.” Anh uống cạn tách café và đặt nó xuống. “Và nếu như em cần một lời bình luận…
Em là một đầu bếp tuyệt vời.”
“Anh
có thể khen em về một thứ gì đó không phải tài nấu nướng của em không?” Cô hỏi
buồn bã.
Điều
đó gần như khiến anh mỉm cười – cô có thể thấy nếp hằn tinh tế trên khóe miệng
anh. “Em,” anh nói sau một lúc, “là người tử tế nhất anh từng biết.”
Trước
khi Zoe có thể trấn tĩnh, anh đã bước đến cửa. “Lấy túi của em đi.” Anh nói với
giọng tự nhiên. “Anh sẽ chở em đến hồ Mộng.”
Căn
nhà gỗ trên đường Hồ Mộng sạch sẽ, sáng sủa và xinh đẹp, những hàng cửa sổ hai
cánh mới lấp lánh trong ánh nắng. Nó có mùi dễ chịu của sơn và gỗ mới. Họ mang
những chiếc hộp vào bên trong, Alex mang hai thùng chén dĩa nặng đến đảo bếp mới.
Theo sau anh, Zoe kinh ngạc khi thấy bộ bàn ăn hoài cổ đã được hoàn thiện với một
lớp phủ lấp lánh của crome mạ bạc, những chiếc ghế được thay lớp bọc bằng nhựa
vinyl gần như màu nguyên gốc. Cô đặt chiếc hộp cô đang mang xuống và nhìn chằm
chằm vào bộ bàn ăn trong sự kinh ngạc. “Anh đã phục hồi được nó.” Cô nói, vuốt
những ngón tay qua lớp mặt bàn màu trắng bóng.
Anh
nhún vai, “Chỉ cần cho nó một ít nhát xịt crome thôi mà.”
Cô
không bị lừa phỉnh bởi vẻ thờ ơ của anh. “Anh phải làm nhiều hơn như thế.”
“Thỉnh
thoảng anh làm nó khi anh cần xao lãng. Nhân tiện, em không cần sử dụng nó đâu.
Em có thể bán nó đi và dùng tiền mua một bộ bàn ăn khác.”
“Không,
em thích bộ này. Nó hoàn hảo.”
“Nó
đi cùng với những ổ khóa kiểu bowling của em.” Anh đồng ý.
Zoe
cười tươi. “Anh đang đùa về thị hiếu trang trí của em sao?”
“Không,
anh thích nó mà.” Thấy vẻ hoài nghi của cô, anh nói thêm, “Thật đấy, nó rất
xinh xắn.”
Nụ
cười của cô yếu đi, “Em nghĩ, thị hiếu trang trí của anh rất trang nhã cơ.”
“Nó
không có cá tính.” Anh nói. “Darcy luôn nói rằng chẳng ai có thể nói được gì về
cả hai bọn anh bằng cách nhìn vào ngôi nhà. Anh đã gần như thích nó như thế.”
Nhận
ra vài món đồ ở trung tâm bàn, Zoe nhặt một món lên. Đó là một sợi dây bằng nhựa
nhỏ với một cái khóa, và thứ gì đó giống như một máy phát tín hiệu nhỏ. “Đây là
cái gì thế?”
“Nó
dành cho con mèo.” Anh thu lại một món khác trên bàn, một kiểu remode điều khiển
từ xa nhỏ xíu, và giơ cho cô xem. “Thứ này đi cùng với nó.”
Cô
lắc đầu, bối rối. “Cám ơn anh… Nhưng Byron không cần đến một chiếc vòng cổ gây
sốc đâu.”
Điều
đó kéo ra được một tiếng cười nhẹ từ anh. “Nó không phải vòng cổ gây sốc.” Nắm
lấy vai cô, anh đẩy cô đến cánh cửa dẫn ra hiên sau. “Nó dành cho thứ đó.”
Một
ô vuông bằng kính Plexiglas nhỏ đóng khung được gắn vào tường bên cạnh cửa
chính. Alex nhấn một nút trên chiếc remode điều khiển, và tấm kính trong suốt
trượt lên trên với một tiếng rít lặng lẽ.
Miệng
cô trễ xuống. “Anh… Anh đã đặt một chiếc cửa cho mèo sao?”
“Chiếc
vòng cổ sẽ tự động kích hoạt nó, nhưng chỉ khi Byron tiến thẳng đến đó. Vì vậy,
không gì khác vào được bên trong, bao gồm cả nhện.” Vì Zoe im lặng, anh nói
thêm. “Đó là một món quà. Anh đoán em sẽ đủ bận rộn với bà của em, em không cần
phải mở cửa cả tá lần mỗi ngày cho một con mèo.” Alex chỉ vào một mảnh giấy ghi
chú dán vào hộc tủ gần đó. “Đó là hướng dẫn sử dụng. Thao tác thủ công phòng
khi…” Anh ngừng đột ngột khi Zoe vươn tới anh. Theo phản xạ, anh chộp lấy cổ
tay cô trước khi cô có thể đặt chúng vòng qua cổ anh. Chiếc remode rơi xuống
sàn.
“Em
chỉ định ôm anh thôi.” Zoe nói trong tiếng cười. Không món quà nào từng làm cô
vui lòng nhiều đến thế. Cô đã quá tràn trề với nỗi vui sướng để có thể cảnh
giác.
Cú
chụp của anh trên cổ tay cô tuy nhẹ nhàng nhưng không thể lay chuyển. Gương mặt
anh căng thẳng, hãi hùng, như thể anh thấy bản thân đang ở trong tình trạng cực
kỳ nguy hiểm.
“Một
cái ôm thôi.” Cô thì thầm, mỉm cười.
Alex
lắc đầu nhẹ.
Zoe
quan sát, bị mê hoặc, khi một dải màu lan tỏa ngang qua gò má anh và rực rỡ
trên mũi anh. Phía trước cổ anh gợn sóng vì nuốt khan. Cách nổi bật khác thường
của đôi mắt anh, những lằn sọc xuyên qua tròng mắt màu xanh sáng giống như những
cánh sao. Anh nhìn cô như thể anh muốn ăn sống cô. Và thay vì sợ hãi, cô bị lấp
đầy bởi sự phấn khích đến choáng váng.
Vì
anh vẫn giữ tay cô, cô nhón chân và nghiêng người gần hơn, cho đến khi môi cô bắt
giữ nhẹ nhàng môi anh. Cô để yên cổ tay cô trong tay anh, hiểu rằng anh đang
chiến đấu với cuộc chiến nội tâm. Cô cảm nhận được khoảnh khắc anh chịu thua.
Chậm rãi, anh mang tay cô ra sau lưng, tỳ sát chúng vào dưới chân xương sống của
cô cho đến khi ngực cô ưỡn cong ra phía trước. Miệng anh phủ trên miệng cô. Anh
giữ cô theo cách khiến cho sự chuyển động là không thể - Cô chỉ có thể đáp trả
anh bằng miệng cô, môi cô bám chặt một cách tuyệt vọng.
Vẫn
hôn cô, anh buông cổ tay cô ra và nhấc tay lên mặt cô, nâng niu đôi gò má cô.
Dường như anh đã quyết định hút lấy mọi cảm xúc và khiến nó kéo dãi mãi mãi.
Không ai trong họ còn đủ sáng suốt, không còn chỗ cho suy nghĩ. Chỉ có cảm
giác. Chỉ có ham muốn. Zoe với tay đến chiếc áo thun của anh cho đến khi lưng
anh áp sát vào lòng bàn tay cô. Cô vuốt chúng chậm rãi dọc theo bắp cơ hai bên
cột sống của anh. Anh đáp lại bằng tiếng làu bàu thầm lặng và đẩy lưng cô vào cạnh
của mặt quầy bếp bằng gỗ cứng và kéo giật phía trước áo của cô lên. Hơi thở của
anh dồn dập, nhưng bàn tay anh dịu dàng trên ngực cô, xiết chặt và ve vuốt khi
anh hôn cô. Anh liếm sâu bên trong miệng cô, nóng bỏng và sâu sắc. Những ngón
tay anh luồn vào cạnh trên của chiếc áo nịt ngực cho đến khi khớp ngón tay chải
nhẹ vào đỉnh nụ nhạy cảm. Vùng da thịt mềm mại trở nên săn chắc, và qua cú chạm
của anh, cô cảm nhận một nỗi đau ngọt ngào xuyên suốt qua cô. Anh bắt lấy đỉnh
nhọn đó và kéo mạnh, dày vò nó nhẹ nhàng cho đến khi khoái cảm khiến cô quằn quại.
Cô vùng vẫy để tỳ sát vào anh hơn, nhón trên đầu ngón chân, trong lúc anh hôn
cô như thể anh đang ăn cô, mở rộng miệng, ướt át, và chậm…
Ai
đó đang mở cửa trước.
Quá
giật mình để phản ứng, Zoe cảm thấy Alex kéo áo của cô xuống. Anh chộp lấy một
chiếc hộp trên đảo bếp và mang nó đến khu vực quầy bếp gần bồn rửa.
“Chúng
tớ đến rồi.” Justine loan báo, lách người vào bên trong căn nhà gỗ cùng một chiếc
hộp trên tay. “Duane đi ngay sau tớ. Wow. Nhìn nơi này kìa. Siêu tưởng!”
Thật
khó để suy nghĩ rõ ràng qua đám mây cảm xúc mơ màng đầy màu sắc đang vây bọc
quanh cô. “Nó không đẹp sao?” Zoe hỏi, vẫn còn ngây ngất và run rẩy khi cô nhặt
chiếc remode nhỏ bé trên sàn.
“Nó
tuyệt vời, và là một món đầu tư hời.” Justine đáp. “Tớ sẽ dễ dàng cho thuê nơi
này vào ngày nào đó. Làm tốt đấy, Alex.”
“Cám
ơn.” Anh lầm bầm, dùng chiếc dao gấp để mở thùng.
“Hết
hơi rồi à, lão già?” Justine hỏi với nụ cười toe toét. “Thật tốt khi có Duane ở
đây để giúp di chuyển những thứ nặng nề.”
“Nhìn
chỗ này đi, Justine!” Zoe hấp tấp nói, trước khi Alex có thể mở miệng. “Alex đã
lắp một cánh cửa đặc biệt cho Byron nè.”
Cánh
cửa điện cho thú nuôi được chiêm ngưỡng một cách thích đáng trong lúc Duane đi
vào căn nhà gỗ với chồng hộp khác.
Duane
là một người tốt bụng, thường xuyên trông nom hội mô tô của anh . Anh có khuynh
hướng ồn ào và bốc đồng, nhưng anh trung thành với bạn bè và luôn sẵn sàng giúp
đỡ những ai cần đến anh. Sự xuất hiện của anh hết sức doạ dẫm – Đôi tay đầy cơ
bắp nhô lên khỏi chiếc áo khoác da, cả hai cánh tay phủ đầy hình xăm từ cổ tay
lên đến tận vai, gương mặt anh bị che khuất bởi bờm tóc mai hình chiếc giày ống
dài – thứ khiến Zoe phải mất một thời gian để cảm thấy thoải mái quanh anh.
Nhưng dường như anh hết sức tận tuỵ với Justine, người anh đã hẹn hò trong gần
một năm nay.
“Tớ
không phải kiểu vương lụy tình yêu đâu.” Một lần, Justine đã phấn khởi nói như
thế, khi Zoe hỏi liệu mối quan hệ với Duane có thể sâu sắc để trở thành một mối
tình lâu dài hay không.
“Ý
cậu là cậu nghi ngờ chuyện vướng vào tình yêu hay có điều gì đó về Duane…”
“Ồ,
tớ chẳng nghi ngờ gì hết. Và Duane rất tuyệt. Chỉ là tớ không thể yêu ai hết.”
“Cậu
là một người cực kỳ đáng yêu mà.” Zoe phản đối.
“Với
bạn bè và gia đình, phải. Nhưng tớ không thể yêu ai đó theo cách lãng mạn mà cậu
hay nói đến được đâu.”
“Nhưng
cậu có sex đấy thôi.” Zoe nói, kinh ngạc.
“Ồ,
chắc chắn rồi. Người ta có thể có sex mà không yêu, cậu biết mà.”
“Một
ngày nào đó,” Zoe nói với vẻ đăm chiêu. “thật tuyệt để thử cả hai thứ cùng một
lúc.”
Nhiều
chiếc hộp dãn nhãn hơn được mang vào bên trong nhà, bao gồm những hộp chứa những
thứ thứ thuộc về Emma. Sau khi Alex và Duane rời đi để chuyển những món đồ nội
thất khỏi kho chứa, Justine và Zoe khui thùng chứa giày và túi xách. Họ sắp xếp
vào máng giày và những kệ tủ trong tủ âm tường của phòng ngủ chính. “Tớ không
nhớ tất cả những thứ xây âm tường này có trong danh sách của hóa đơn tính tiền,”
Justine nói. “Có vẻ như Alex đã làm vài việc nhiều hơn quanh đây. Cậu có thanh
toán cho anh ấy phần phụ trội không đấy?”
“Không,
anh ấy đã làm mà thậm chí còn không thèm hỏi.” Zoe nói. “Anh ấy thật sự muốn tạo
một ngôi nhà thoải mái cho Emma.”
Miệng
của Justine dãn ra với vẻ nhăn nhở thích thú. “Tớ không nghĩ Emma là người anh ấy
hướng đến. Có gì đó đang xảy ra giữa cậu và tảng băng trôi đó à?”
“Không.
Hoàn toàn không có gì hết.” Zoe nói dứt khoát.
Đôi
mày của Justine nhướng lên. “Tớ sẽ tin cậu nếu như cậu nói ‘một chút tán tỉnh
này nọ’, hoặc ‘chúng tớ trở thành bạn bè’. Nhưng ‘không gì hết’ thì… không, tớ
không chấp nhận được. Tớ đã thấy cách anh ấy nhìn cậu khi anh ấy nghĩ rằng
không ai để ý.”
“Cách
gì?”
“Giống
như anh ấy là một kẻ leo núi đói khát vừa được giải cứu sau ba ngày mà lại chẳng
có đồ tiếp tế gì hết, và cậu là một cửa hàng bánh Cinnabon*.”
(*Cinnabon : Chuỗi cửa hàng bánh nướng kinh doanh kiểu nhượng quyền
thương mại thường thấy ở sân bay hoặc những trung tâm thương mại lớn, nổi tiếng
nhất là món bánh quế cuộn. Năm 2009 có hơn 750 lò bánh hoạt động trên nhiều nước,
trụ sở chính nằm tại Sandy Spring – Georgia – USA. Theo Wikipedia – Ct của Sẻ)
“Tớ
không muốn nói về điều đó.” Zoe nói.
“Okay.”
Justine tiếp tục sắp xếp những đôi giày.
Sau
một lúc, Zoe bùng nổ. “Không có gì vượt xa hơn nụ hôn hết. Anh ấy đã làm minh bạch
điều đó.”
“Tớ
rất mừng khi nghe điều đó, vì cậu đã biết quan điểm của tớ rồi mà.” Justine bắt
đầu mở một chiếc hộp khác.
“Anh
ấy là người tốt hơn so với cậu nghĩ.” Zoe không thể ngăn được việc nói ra. “Anh
ấy là người tốt hơn anh ấy đã nghĩ.”
“Đừng
làm điều đó, Zoe.”
“Đừng
làm điều gì?”
“Cậu
biết tớ đang nói về điều gì mà. Cậu đang nghĩ đến việc thực hiện nó, và cậu
đang cố tìm ra tất cả các cách để bào chữa cho sự cuốn hút của cậu đối với một
người không có cảm xúc.”
“Có
lần,” Zoe bắt bẻ, “Cậu đã nói với tớ rằng cậu vô cảm đối với đàn ông. Điều đó
có nghĩa là không ai có thể có sex với cậu hay sao?”
“Không,
nó chỉ có nghĩa là vài anh chàng nên có sex với tớ hoặc là họ sẽ bị thiêu cháy.
Và nếu anh ta bị như thế, đó là lỗi của anh ta.”
“Tuyệt.
Nếu tớ bị tàn phá là kết quả của việc dính líu với Alex, hoặc ai đó, tớ sẽ
không yêu cầu sự thương cảm của cậu.”
Giọng
nói cáu kỉnh của Zoe khiến Justine nhìn cô kinh ngạc.
“Này,
tớ ở bên phe cậu mà.”
“Tớ
biết điều đó. Và thậm chí tớ khá chắc là cậu đúng. Nhưng tuy vậy, vẫn có cảm
giác như tớ đang bị điều khiển loanh quanh ấy.”
Justine
lấy những chiếc giày ra khỏi hộp. “Dù sao thì cũng chẳng quan trọng.” Cô nói
sau một lúc. “Cậu sẽ hết sức bận rộn với Emma, cậu không có thời gian để ngốc
nghếch loanh quanh cùng Alex.”
Sau
đó, Duane và Alex mang mang những món đồ nội thất và nệm vào trong nhà và đặt từng
thứ vào nơi Zoe ra dấu. Nắng chiều đã chín muồi vào lúc công việc nặng nhọc
hoàn tất. Lúc này chỉ còn việc đặt một binh đoàn những thứ nhỏ hơn vào đúng chỗ
của nó, điều Zoe sẽ làm vào ngày mai.
Alex
mang mô hình cô người mẫu cũ của Zoe vào căn phòng nhỏ hơn, nơi vẫn chưa được
sơn. Anh mở chiếc khăn quấn khỏi mô hình người mẫu. Chúng đã che phủ đáng kể
khu vườn châu báu trâm cài được làm bằng pha lê, đá quí, gốm sứ, hoặc sơn mài.
“Em muốn để thứ này ở đâu?” Anh hỏi Zoe.
“Góc
đó là tốt rồi.” Zoe đã để lại phần lớn bộ sưu tập trâm cài của cô ghim trên mô
hình mannequin, chỉ lấy đi khoảng nửa tá những thứ giá trị hơn. Lấy chúng ra khỏi
túi xách, cô đi đến để ghim chúng trở lại .
“Anh
rất tiếc căn phòng này vẫn chưa xong.” Anh cau mày khi anh nhìn quanh căn phòng
nhỏ bé. Thảm trải sàn mới, nhưng căn phòng vẫn còn phải sơn lại, và đèn lắp cố
định phải thay thế. Mặc dù tủ âm tường đã được lắp dựng, nó vẫn chưa có vách và
chưa gắn gắn những cánh cửa.
“Anh
đã hoàn thành một số lượng công việc đáng kinh ngạc rồi.” Zoe đáp. “Và phần lớn
những thứ quan trọng là bếp và phòng của bà nội em, chúng thật tuyệt vời.” Chăm
chú vào cô mannequin, Zoe ghim một chiếc trâm cài vào một chỗ trống. “Em hoặc
là phải ngừng sưu tập, hoặc là phải kiếm một cô mannequin khác thôi.” Cô nói.
Alex
đứng bên cạnh cô, nhìn qua binh đoàn trang sức. “Em bắt đầu sưu tập tự khi
nào?”
“Khi
em mười sáu. Bà nội đã tặng cái này cho em vào ngày sinh nhật. “Cô chỉ cho anh
một bông hoa được bao phủ bằng pha lê. “Và em đã mua cái này để mừng tốt nghiệp
trường nấu ăn.” Cô giơ lên một con tôm hùm bằng sứ màu đỏ với lớp men óng ánh
vàng trước khi cài nó vào ngực cô mannequin.
“Điều
gì về cái này?” Alex hỏi, nhìn vào một mảnh ngà voi chạm trổ bọc vàng kiểu cổ.
“Quà
cưới của Chris.” Cô cười. “Anh ấy bảo em, nếu em sở hữu một miếng ngà chạm
trong bảy năm, nó sẽ trở thành lá bùa may mắn.”
“Em
xứng đáng có một vài may mắn.” Anh nói.
“Em
nghĩ người ta không luôn nhận biết khi may mắn đến với họ. Hoặc họ chỉ có thể
nhận ra sau đó. Giống như việc ly hôn với Chris. Hóa ra đó lại là điều tốt nhất
cho cả hai người bọn em.”
“Đó
không phải là may mắn. Đó là thoát hiểm sau một sai lầm.”
Cô
khẽ nhăn mặt với anh. “Em cố không nghĩ hôn nhân là một sai lầm, nhưng có lẽ nó
giống như thứ mà số mệnh đã đặt vào em nhiều hơn. Để giúp em học hỏi và trưởng
thành.”
“Em
đã học được điều gì?” Anh hỏi với ánh lấp lánh giễu cợt trong mắt.
“Cách
tốt hơn để tha thứ. Cách để trở nên độc lập hơn.”
“Em
không cho rằng em vẫn có thể học được những thứ đó mà không cần đến vài sức mạnh
siêu nhiên đặt em trải qua một cuộc ly hôn sao ?”
“Anh
thậm chí còn không tin vào sức mạnh siêu nhiên.”
Anh
nhún vai. “Thuyết hiện sinh luôn có nhiều ý nghĩa với anh hơn là số mệnh, Chúa,
hoặc cơ hội.”
“Em
chưa từng chắc chắn một cách chính xác thuyết hiện sinh là gì.” Zoe thú nhận.
“Đó
là việc nhận ra thế giới điên khùng và vô nghĩa, vì thế em phải tìm thấy sự thật
của riêng em. Điều ý nghĩa của riêng em. Bởi vì không điều gì khác có ý nghĩa hết.
Không có sức mạnh siêu nhiên nào hết, chỉ có con người đang va vấp suốt cuộc đời
mà thôi.”
“Nhưng…
trở thành vô thần có khiến anh hạnh phúc hơn không?” Cô hỏi đầy ngờ vực.
“Với
người theo thuyết hiện sinh, em chỉ có thể hạnh phúc nếu em có thể xoay sở để sống
trong tâm trạng phủ nhận những điều vô lý về sự tồn tại của con người. Vì thế…
hạnh phúc không được tính đến.”
“Thật
đáng sợ.” Zoe nói, bật cười. “Và cách đó quá sâu sắc với em. Em thích nghĩ những
thứ em có thể chắc chắn về chúng. Như là công thức làm món ăn. Em biết một lượng
bột làm bánh thích hợp sẽ làm bánh cake nở phồng. Và trứng sẽ kết dính những
thành phần khác lại với nhau. Và cuộc sống cơ bản là tốt, cũng như thế ở phần lớn
người ta, và chocolate là bằng chứng rằng Chúa muốn chúng ta hạnh phúc. Thấy
chưa? Trí óc của em vận hành ở mức độ hời hợt nhất có thể.”
“Anh
thích cách trí óc em vận hành.” Khi Alex giữ ánh mắt cô, có một ánh lung linh
khao khát thoáng qua mắt anh. “Hãy gọi nếu như em có bất kỳ rắc rối nào nhé. Nếu
không, em sẽ không gặp anh trong một đôi ngày.” Anh nói.
“Em
không mơ đến chuyện làm phiền anh trong những ngày nghỉ của anh đâu. Anh đã làm
việc hầu như không ngừng từ khi dự án bắt đầu.”
“Chẳng
có chút gian khổ nào với công việc khi anh được trả công tốt.” Anh nói.
“Dù
thế nào em cũng rất cảm kích.”
“Anh
sẽ đến vào thứ Hai. Từ giờ trở đi, anh sẽ không bắt đầu cho đến khoảng mười giờ,
để bà nội em có thời gian thức dậy và ăn sáng trước khi tất cả những tiếng ồn bắt
đầu khởi động.”
“Gavin
và Isaac có đến cùng anh không?”
“Không.
Chỉ mình anh trong tuần đầu tiên. Anh không muốn Emma phải đương đầu với quá
nhiều thứ mới một cách đột ngột.”
Zoe
đã cảm động và hơi ngạc nhiên khi nhận ra Alex quan tâm đến cảm giác của bà nội
cô chu đáo đến thế. “Anh định làm gì vào ngày nghỉ cuối tuần?” Cô hỏi, buộc
Alex phải ngừng lại ở ngưỡng cửa.
Anh
trao cho cô một ánh mắt tối sầm. “Darcy đến thăm. Cô ta muốn sắp xếp ngôi nhà
cho dễ bán.”
“Em
nhớ anh đã nói nó không có cá tính. Đó không phải là mục tiêu của sự sắp đặt
sao?”
“Có
vẻ không luôn như thế. Darcy mang đến một chuyên gia trong việc trình bày có mục
đích. Dựa trên lý thuyết cho rằng việc làm đầy ngôi nhà với những màu sắc và vật
thể khiến cho khách hàng tiềm năng kết nối cảm xúc với nơi ở.”
“Anh
có nghĩ điều đó hiệu quả không?”
Anh
nhún vai. “Chẳng quan trọng anh nghĩ gì, đó là nhà của Darcy.”
Vậy
là Alex sẽ trải qua ít nhất là một phần cuối tuần, nếu không phải là tất cả,
trong việc bầu bạn với người vợ cũ của anh. Zoe nhớ đến những gì anh đã từng
nói với cô trước đây, rằng anh và Darcy ngủ với nhau sau khi ly hôn chỉ hoàn
toàn là sự thuận tiện. Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra lần nữa, cô nghĩ trong lúc nỗi
chán nản đọng lại trong cô. Chẳng có lý do gì để Alex gạt bỏ gợi ý về sex nếu
như Darcy mong muốn.
Có
lẽ đó không phải là phiền muộn. Nó có cảm giác tệ hơn như thế. Cảm giác như thể
cô làm một chiếc bánh nướng với trái cây nhiễm độc và ăn hết tất cả.
Không,
chắc chắn không phải phiền muộn. Đó là ghen tuông.
Zoe
cố mỉm cười lướt qua những cảm giác như thể cô không quan tâm. Nỗ lực đó khiến
miệng cô đau đớn. “Chúc cuối tuần tốt lành.” Cô xoay sở nói.
“Em
cũng vậy nhé.” Và anh bỏ đi.
Anh
luôn đi mà không nhìn lại, Zoe nghĩ, và thọc mạnh một chiếc trâm cài khác và mô
hình người mẫu sáng lấp lánh.
“Tất
cả những thứ tào lao đó là vì cái gì thế?” Đi bên cạnh Alex, bóng ma hỏi với giọng
cáu kỉnh. “Thuyết hiện sinh… Cuộc sống là vô nghĩa… Cậu không thể thật lòng tin
điều đó được.”
“Tôi
đã tin. Và ngừng việc nghe trộm tôi đi.”
“Tôi
sẽ không như thế nếu như có bất kỳ điều gì khác để làm.” Bóng ma quắc mắt nhìn
anh. “Nhìn lại mình đi. Cậu đang bị một linh hồn ám ảnh đấy nhé. Điều đó chẳng
có gì liên quan đến thuyết hiện sinh như cậu nói đến hết. Sự việc tôi ở cùng cậu
nói rằng cái chết không phải là kết thúc. Và điều đó cũng có ý nghĩa là ai đó,
hoặc thứ gì đó, đã đặt tôi vào trong đời cậu là có lý do.”
“Có
lẽ ông không phải là một linh hồn.” Alex lầm bầm. “Ông có thể là một sự hoang
tưởng trong trí tưởng tượng của tôi.”
“Cậu
làm gì có trí tưởng tượng cơ chứ.”
“Có
lẽ ông là một triệu chứng của sự suy sụp.”
“Vậy
sao cậu không uống vài viên Prozac* đi, và xem xem liệu tôi có biến mất hay
không?”
(*Prozac
: Một loại thuốc chống suy nhược thần kinh, chống trầm cảm.- Ct của Sẻ)
Alex
ngừng lại cạnh cửa xe và nhìn chăm chú bóng ma với vẻ cau có trầm mặc. “Bởi vì
ông sẽ không biến đi,” Cuối cùng anh nói. “Tôi mắc kẹt cùng với ông.”
“Vậy
cậu không phải kẻ theo thuyết hiện sinh.” Bóng ma nói một cách tự mãn. “Cậu vẫn
đúng y là một kẻ đê tiện.”
2 nhận xét:
Mỗi lần đọc là một lần cảm xúc khác nhau. Cám ơn Sẻ.
Sẻ có chuyện gì không nhỉ? Mấy hôm rồi không thấy Sẻ đâu. Mình không định dục Sẻ mà chỉ muốn hỏi thăm thôi, nên nếu mình gây cho Sẻ khó chịu thì mình xin lỗi nha.
Chúc Sẻ luôn vui!
Đăng nhận xét