Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Chương 10 - Dream Lake


Chương mười.


Khi Zoe xếp phần còn lại của những chiếc dĩa ăn điểm tâm vào máy rửa chén, cô nghe một tiếng sột soạt từ cửa sau bếp. Cô đến để mở cửa, và Byron đi vào với một tiếng meo ai oán, chiếc đuôi giương cao như một quý ông đang giơ nón. Nó ngồi xuống và nhìn cô với đôi mắt mong chờ.
Zoe cười tươi và vươn tay ve vuốt bộ lông trắng mượt mà. “Tao biết mày đang theo đuổi điều gì rồi.”
Cô đến bên bếp và múc vài muỗng trứng bác từ chảo vào dĩa của Byron. Chú mèo chạy đến ăn một cách cảnh vẻ, tai và đuôi chàng ta ve vẩy thích thú.
Justine đi vào bếp. “Có người đến thăm cậu đấy. Tớ không biết nói với anh ta thế nào.”
“Alex à?” Thần kinh của Zoe nảy lên vui thích. “Làm ơn đưa anh ấy đến đây đi.”
“Không phải anh ấy đâu. Đó là chồng cũ của cậu.”
Zoe chớp mắt. Cô đã không gặp hoặc nói chuyện với Chris hơn một năm nay rồi, tiếp xúc của họ giới hạn trong vài bức e-mail bâng quơ. Trong chừng mực Zoe biết, chẳng có lý do nào để anh ấy đến đảo hết.
“Anh ấy đi một mình hay đi cùng cộng sự thế?”
“Một mình.” Justine đáp.
“Anh ấy có nói tại sao anh ấy đến đây không?” Zoe hỏi.
Justine lắc đầu. “Muốn tớ tống cổ anh ấy đi không?”
Zoe gần như bị cám dỗ với ý tưởng nói ‘có’. Không phải cô và Chris chia tay trong một kết thúc cay đắng. Thật ra, cuộc ly hôn của họ là một tiến trình chẳng hề xúc động và hoàn toàn thiếu sinh khí. Là vợ anh, cô phải cảm thấy bị phản bội, nhưng là bạn anh, cô không thể ngăn được cảm giác thương cảm về nỗi đau và sự ngượng ngập mà anh rõ ràng đang trải qua. Ngay sau ngày lễ kỷ niệm đầu tiên của họ, Chris đã đến bên cô với những giọt lệ trong mắt, và cố giải thích rằng, mặc dù anh yêu cô, sẽ luôn yêu cô, anh đang có một cuộc tình với một người đàn ông làm việc cùng anh trong hãng luật. Chris giải thích rằng cho đến gần đây, anh chưa bao giờ dám đối mặt với những cảm xúc và khao khát của anh, nhưng anh không thể giả vờ thêm được nữa. Trong quá khứ, bất cứ khi nào anh bị lôi cuốn bởi đàn ông, anh đã luôn bị giằng xé vì những cảm xúc như thế, biết rằng gia đình bảo thủ của anh sẽ không bao giờ phê chuẩn. Tuy vậy, đã đến lúc anh không thể kéo dài cuộc sống giả dối được nữa. Và điều anh ân hận nhất là đã gây ra cho Zoe sự thất vọng và đau đớn. Anh không bao giờ có ý định làm tổn thương cô.
“Bất luận thế nào,” Justine đã nói với Zoe, đánh giá điều này lần cuối cùng. “Anh ta đã hành xử không đúng. Chris có thể đến và nói với cậu “Zoe, anh đang có vài cảm xúc phức tạp.” và rồi các cậu nói chuyện về chúng. Thay vì thế, anh ta nói dối cậu hết lần này đến lần khác, cho đến khi cậu bị đánh úp. Anh đã đã lừa gạt cậu. Và điều đó khiến anh ta trở thành một con lừa, bất kể anh ta là gay hay bình thường.”
Lúc này, nghĩ đến viễn cảnh gặp lại Chris, Zoe cảm thấy nỗi khiếp sợ đè trong dạ dày cô nặng như chì. “Tớ sẽ nói chuyện với anh ấy.” Cô nói một cách miễn cưỡng. “Tớ không cảm thấy đúng khi quay lưng với anh ấy.”
“Cậu là người cực kỳ nhẹ dạ.” Justine gầm gừ. “Được rồi, tớ sẽ mang anh ta đến đây.”
Trong đôi phút, cánh cửa mở ra và Chris thận trọng bước vào.
Anh vẫn đẹp trai như trước đây, mảnh dẻ và ăn mặc hợp thời trang, mái tóc màu lúa mì lộng lẫy. Chris vẫn luôn có hình thể tuyệt hảo, và anh xem xét rất tỉ mỉ khẩu phần ăn hằng ngày, hiếm khi ăn thịt đỏ hoặc uống ly rượu vang thứ hai. “Không bơ, kem, hoặc chất bột đường,” Anh luôn nói với Zoe như thế khi cô nấu nướng cho anh. Cô bị gò bó, nhưng thấy bị hạn chế nhiều hơn là bực mình. Bữa ăn đầu tiên cô làm cho bản thân, sau khi cô chuyển ra khỏi căn hộ của họ, là một tô mì Ý carbonara khổng lồ, với sốt vang trắng, và ba trái trứng nguyên vẹn, toàn bộ được bao phủ trong một lớp giống như tuyết của phô mai Pecorino-Romano và Permesan mài nhuyễn và rải lên bằng những lát ba rọi xông khói chiên giòn.
Christ mỉm cười khi anh nhìn thấy cô. “Zoe.” Anh nói lặng lẽ và bước thẳng đến cô.
Một thoáng lúng túng khi họ tiến đến với nhau trong ý định cho một cái ôm nhưng kết thúc lại thay thế bằng cái bắt tay. Zoe thầm ngạc nhiên vì việc gặp lại anh lại có thể tuyệt đến thế, và rằng cô đã nhớ anh nhiều như thế nào.
“Trông em tuyệt quá.” Anh nói.
“Anh cũng thế.” Nhưng cô nhận thấy có một nỗi buồn lan tỏa quanh đôi mắt màu nâu lục của anh, và những nếp hằn căng thẳng đã được chạm khắc quá nhanh và quá sâu.
Với tay vào túi áo được may đo hoàn hảo của anh, Chris lấy ra một vật nhỏ đựng trong túi vải. “Anh tìm thấy thứ này phía sau tủ áo,” Anh nói, trao nó cho cô. “Có nhớ chúng ta đã tìm kiếm nó khó khăn thế nào không?”
“Ôi Trời,” Zoe nói khi cô nhìn thấy chiếc trâm cài bên trong túi. Nó luôn là thứ yêu thích trong bộ sưu tập của cô, chiếc trâm hình ấm trà cổ xưa chạm hoa văn lá nho và cẩn đá thạch anh tím. “Em đã nghĩ em sẽ không bao giờ thấy lại nó.”
“Anh muốn đích thân mang nó lại cho em,” Chris nói. “Anh biết nó có ý nghĩa nhiều như thế nào với em.”
“Cám ơn anh.” Cô trao cho anh một nụ cười thiếu cảnh giác. “Anh đến đảo nghỉ cuối tuần sao?”
“Phải.”
“Một mình ư?” Cô đã vượt qua bản thân khi hỏi như thế. Cả hai người đang cố một cách khó khăn để cư xử bình thường, che dấu những khía cạnh và những góc khó xử trong cuộc chuyện trò giữa hai kẻ đang thử hàn gắn.
Chris gật đầu. “Anh cần đi xa và suy nghĩ đôi chút. Anh đã thuê một căn nhà trước biển trong vài đêm. Hy vọng thấy được vài con cá kình, có lẽ làm vài chuyến dạo xuồng kayak.” Đôi mắt anh quét nhanh quanh khu bếp, nhận thấy những chiếc xoong cần làm sạch, những thứ còn lại của bữa điểm tâm. “Anh đến vào thời điểm tệ quá. Em vẫn đang ở giữa những thứ…”
“Không sao đâu, ổn mà. Anh có muốn ở lại một lúc và uống chút café không?”
“Nếu em cũng uống cùng với anh.”
Zoe ra hiệu cho anh đến ngồi bên bàn bếp. Cô pha một bình café mới. Nhiều hơn việc lấy một chiếc ghế, Chris dựa lưng vào chiếc bàn vững chắc và quan sát cô.
“Ngôi nhà mà anh đang thuê ở đâu thế?” Zoe hỏi, lường café vào rổ lọc.
“Nó ở Lonesome Cove (Vịnh cô đơn)” Chris ngừng lại trước khi nói thêm, “Một cái tên thích hợp đấy nhỉ, xét đến hoàn cảnh hiện tại của anh.”
“Ôi, bạn thân yêu,” Zoe đến bồn rửa để đổ đầy bình chứa café. “Có rắc rối với… cộng sự của anh sao?”
“Anh sẽ miễn cho em những chi tiết. Nhưng có nhiều thứ đang chi phối trí óc anh. Những hồi ức và những ý tưởng… và những thứ anh cứ day dứt mãi, lập đi lập lại, đó là anh chưa bao giờ thật sự tạ lỗi về những gì anh đã làm với em. Anh đã hành xử mọi thứ theo cách thức sai trái. Anh rất xin lỗi về những điều đó. Anh…” Anh ngậm miệng, quai hàm siết chặt, nhưng những bó cơ trên gò má anh co giật giống như một mảng cao su bị kéo quá căng.
Thận trọng. Zoe mang bình nước đến máy pha café và đổ vào máy. “Nhưng anh đã làm rồi mà.” Cô nói. “Anh đã xin lỗi nhiều hơn một lần. Và có lẽ anh có thể đã đương đầu tốt hơn thế, nhưng em đã không thể hình dung điều đó hẳn khó khăn như thế nào với anh. Em quá tập trung vào cảm giác đau đớn của riêng mình đến mức không nhận ra có biết bao nhiêu nỗi kinh hoàng đã xảy đến cho anh. Biết bao nhiêu khó khăn khi anh đối mặt với phản ứng của mọi người. Em đã tha thứ cho anh từ rất lâu rồi, Chris.”
“Anh không thể tha thứ cho bản thân,” Chris nói, làm thông cổ họng một cách khó khăn. “Anh đã không chu toàn trách nhiệm. Anh đã nói với em rằng đó không phải là lỗi của anh. Anh đã không nghĩ về những gì anh đã áp đặt lên em. Trong một thời gian, anh phần nào đã trở lại tuổi thiếu niên, trải qua tất cả những thứ anh đã bỏ lỡ trong suốt tuổi thanh xuân. Anh rất tiếc, Zoe à.”
Không nói nên lời, Zoe khởi động máy pha café và xoay người đối mặt với anh. Bàn tay cô xoa nhẹ phần yếm phía trước chiếc tạp dề màu trắng bếp trưởng. “Không sao đâu.” Cuối cùng cô nói. “Thật sự không sao đâu. Em ổn. Nhưng em lo cho anh. Tại sao trông anh có vẻ không hạnh phúc? Anh sẽ kể với em có gì sai chứ?”
“Anh ấy đã bỏ anh vì một người khác,” Chris nói, với một tiếng cười tả tơi. “Hết sức công bằng, đúng không?”
“Em rất tiếc.” Cô nói dịu dàng. “Bao lâu rồi?”
“Một tháng. Anh không thể ăn, không thể thở, không thể ngủ. Anh đã đánh mất cảm giác về mùi và vị. Anh đã đến bác sĩ… em có tin được rằng có một mức độ suy sụp khi em thậm chí không thể cảm nhận mùi vị không?” Anh buông một tiếng thở dài run rẩy. “Em là người bạn tốt nhất anh từng có. Em luôn là người đầu tiên anh muốn kể khi có bất kỳ thứ gì xảy ra.”
“Anh cũng là người bạn tốt nhất của em.”
“Anh nhớ điều đó. Em có cho rằng…” Anh nuốt xuống khó khăn. “Em có nghĩ chúng ta có thể trở lại như thế không? Không như khi chúng ta kết hôn… Ý anh là chỉ phần tình bạn thôi.”
“Em có thể làm phần đó.” Cô nói một cách sẵn lòng. “Ngồi xuống đi và kể với em về những gì đã xảy ra. Và trong khi anh làm việc đó, em sẽ làm cho anh một ít điểm tâm. Y như thời gian trước đây.”
“Anh thật sự không đói.”
“Anh không phải ăn đâu.” Cô nói, quay lại lò để hâm nóng một khay sắt màu đen. “Nhưng em sẽ làm thứ gì đó cho anh.”
Khi họ còn sống với nhau, việc này xảy ra gần như mỗi đêm – Chris sẽ ngồi và kể cho Zoe trong lúc cô nấu nướng. Thật quen thuộc để lại làm như vậy, cho dù sau tất cả những khoảng thời gian cách biệt mà họ đã trải qua. Chris giải thích vấn đề mà anh và cộng sự của anh anh đang phải đối phó, những phấn khích ban đầu của chuyện tình lãng mạn phai tàn theo mỗi ngày của cuộc sống thường nhật bên nhau. “Và rồi những thứ tưởng chừng như không quan trọng trước đây – mưu mô, tiền tài, thậm chí những thứ ngu ngốc như giấy vệ sinh tuột ra từ đỉnh, hay giữa hay đáy cuộn – bỗng trở nên quan trọng. Bọn anh bắt đầu cãi nhau.” Anh ngừng lại, khi anh nhận ra Zoe đang đập trứng vào trong tô chỉ với một tay. Một, hai, ba. “Em định làm thứ gì thế?”
“Trứng cuộn omelet.”
“Nhớ là không bơ nhé.”
“Em nhớ mà.” Zoe thả một cái liếc qua vai và nhắc. “Anh đang kể về việc cãi cọ.”
“Phải. Anh ta trở thành một người khác hẳn khi bọn anh chiến tranh. Anh ta sẽ sử dụng bất kỳ vũ khí nào, bất kỳ thứ gì mà em đã tin cậy trao cho anh ta trong sự riêng tư. Chiến thắng bằng mọi giá…”  Anh ngừng lại khi Zoe tưới một ít bơ trong vào trong chiếc chảo nhỏ. “Này…”
“Đó là món trứng omelet kiểu Pháp,” Cô nói lý lẽ. “Em phải làm theo cách này thôi. Chỉ cần nhìn đi chỗ khác và tiếp tục kể đi.”
Chris thở dài với vẻ nhẫn nhục và tiếp tục, “Anh đã muốn làm hài lòng anh ta quá nhiều. Không thể tiếp tục với anh ta được nữa. Nhưng anh ta là người đàn ông đầu tiên anh từng…” Anh rơi vào im lặng.
Zoe cắt một ít thảo mộc tươi – rau mùi tây, ngải dấm, húng quế - và khuấy chúng vào trong trứng. Cô hiểu tiến trình mà Chris đang phải trải qua. Có bao nhiêu cách bạn sẽ tìm ra để đổ lỗi cho bản thân sau khi đổ vỡ, cách bạn sẽ hồi tưởng lại hàng trăm cuộc trò chuyện để suy đoán những gì nên hoặc không nên nói. Cách bạn liên tục muốn ngủ ngay cả khi đã ngủ quá nhiều rồi, và bạn không thể ăn cho dù thân thể bạn gần như đã bị bỏ đói.
Và cách xuẩn ngốc không thể giải thích được mà bạn cảm thấy khi ai đó không còn yêu thương bạn nữa.
“Chẳng có cách nào để đoán biết được một mối quan hệ sẽ dẫn đến đâu,” Zoe nói. “Anh phải thử mới biết.”
“Anh đã làm thế đấy.” Chris cay đắng nói, vẫn không nhìn cô. “Nhưng khi chấp nhận là gay anh đã chẳng gặp may mắn gì hơn so với khi bình thường.”
“Chris… hầu như không ai đi đến cùng với người đầu tiên mà họ yêu hết.”
“Vài người chẳng hề đi đến cùng với bất kỳ ai. Anh không muốn là một trong số họ.”
“Justine đã nói, nếu như bạn không bao giờ tìm thấy quý ngài Chính-Trực, bạn nên tìm thấy nhiều vui vẻ nhất có thể được với quý ngài Sai-Trái.”
Anh buông một tiếng cười ảm đạm. “Điều đó nghe y như Justine.”
“Và cô ấy cũng nói, người ta sẽ học hỏi được điều gì đó từ mỗi mối quan hệ.”
“Anh phải học điều gì đây?” Anh hỏi ủ rũ.
Zoe giơ tay qua chiếc chảo, thử độ nóng qua hơi nóng phả lên bàn tay cô. Khi cảm thấy đủ nóng, cô đổ trứng vào trong chảo và bắt đầu làm việc với một cái sạn. “Anh biết được nhiều hơn về việc anh là ai.” Cuối cùng, cô nói. “Và anh mong muốn loại tình yêu nào.”
Cô dằm chỗ trứng đang đông vón và lắc chiếc chảo bằng một cái búng cổ tay khéo léo, làm việc với chỗ trứng, cuộn xoáy cho đến khi hỗn hợp kết chắc lại. Mở lửa cao hơn, cô cho chỗ trứng cuộn một cái ve vuốt cuối cùng của nhiệt độ cao, kết thúc nhanh để bề mặt trứng được mịn màng. Đổ nhẹ chảo qua một chiếc dĩa, cô cuộn trứng omelet thành một chiếc ống màu nắng vàng.
Cô trang hoàng dĩa trứng với những lát cam và cánh hoa oải hương, và đặt chiếc dĩa trước mặt Chris..
“Thứ đó trông có vẻ tuyệt vời.” Chris nói, “Nhưng anh không nghĩ anh có thể ăn được gì đâu.”
“Thử một hoặc hai miếng cũng được.”
Có vẻ cam chịu, Chris cắt một miếng omelet và đưa vào miệng. Rắng anh cắn vào tổ hợp kết cấu – miếng trứng mềm mại, phảng phất vị thơm nồng của thảo mộc, nụ hôn của biển cả, và làn khói tiêu đen. Không một lời, anh lấy một miếng khác, rồi một miếng khác. Sắc màu ửng nhẹ trên gò má anh khi anh ăn với vẻ thỏa mãn cao độ.
“Nếu anh là người bình thường,” anh nói sau một lúc, “anh sẽ cưới em lần nữa.”
Zoe cười và đổ thêm café vào ly của anh.
Trong lúc Chris ăn, Zoe làm bánh teacake đào và chanh cho bữa trà chiều, đó là bữa chiêu đãi hàng ngày cho các khách trọ. Cô phối trộn các thành phần và đổ bột nhão vào trong một khay khuôn bánh muffin mini. Khi cô làm việc, cô kể với Chris về sức khỏe suy giảm của bà nội cô. Anh lắng nghe với sự cảm thông thầm lặng.
“Thật là khó khăn cho em,” Anh nói. “Anh có biết vài người chăm sóc cho người thân mắc chứng mất trí.”
“Em sẽ xoay sở được.” Cô nói.
“Sao em có thể chắc chắn như thế được chứ?”
“Không có lựa chọn nào khác. Kế hoạch của em là tiến lên nắm bắt cơ hội, bất kể cơ hội sẽ hóa thành cái gì.”
“Em có kể với ba em về quyết định của em không?”
Một nụ cười chế diễu trải qua môi Zoe khi cô ngồi xuống bên bàn bếp. “Ông ấy và em không nói chuyện. Chỉ e-mail thôi. Ông ấy cho biết ông ấy sẽ đi thăm bọn em ngay khi em đưa Emma về ngôi nhà bên hồ.”
“Ôi, vui nhỉ.” Chris đã gặp cha Zoe, James, vào một dịp lễ, và thứ duy nhất mà họ có chung đó là, cũng như những người đàn ông, cả hai người họ cùng sở hữu cặp nhiễm sắc thể XY. Sau lễ cưới, Chris đã nói đùa rằng, cha của Zoe đã đưa cô đi giữa hai hàng ghế trong nhà thờ với tất cả sự dịu dàng của một người chuyển phát bưu chính của UPS* store. (United Parcel Service Store. Một công ty chuyển phát lớn nhất của Mỹ với 4700 chi nhánh độc lập. - Ct của Sẻ)
“Em không nghĩ Emma sẽ sốt sắng với điều đó nhiều hơn em chút nào.” Zoe thú nhận. “Họ đã không liên lạc với nhau từ vụ ly hôn.”
“Vụ ly hôn của chúng ta ư?” Chris hỏi với vẻ hoài nghi. “Tại sao chứ?”
“Ống ấy chống ly hôn vì bất kỳ lý do nào.”
“Nhưng ông ấy đã có một lần đấy thôi.”
“Thật ra, ông ấy không có. Mẹ em đã bỏ đi, nhưng chưa từng có vụ ly hôn nào.” Zoe cười khi cô nói thêm một cách rầu rĩ. “Ông ấy bảo em rằng, em nên cố trở thành một người vợ tốt hơn, khuyên bảo anh, và rồi anh sẽ không trở thành gay nữa.”
“Anh không trở thành gay. Anh gay. Là.” Chris lắc đầu với tiếng cười rối bời. “Khuyên bảo sẽ không thay đổi được điều đó nhiều hơn gì so với việc thay đổi mũi anh hay màu mắt anh. Xem nào, em có muốn anh nói với ông ấy điều này không? Anh không bao giờ mơ đến việc ông ấy đổ lỗi cho em về những thứ như …”
“Không. Đó là sự ngọt ngào không thể tin được, nhưng không cần đâu. Sâu thẳm trong lòng ông, em không nghĩ cha em thật sự đổ lỗi cho em. Ông chỉ chụp lấy mọi cơ hội ông có được để phê phán. Ông không thể kềm được điều đó. Bởi vì việc đổ lỗi cho người khác thì dễ dàng hơn việc nghĩ đến những gì bản thân ông ấy phải chịu trách nhiệm.” Cô vươn tay và đặt tay cô trên tay anh. “Nhưng cám ơn anh.”
Chris xoay lòng bàn tay lên và siết chặt tay cô trước khi buông ra. “Có điều gì khác trong cuộc sống của em không?” Anh hỏi sau một lúc. “Có quý ngài Chính-Trực nào trong toàn cảnh không? Hoặc quý ngài Sai-Trái?”
Zoe lắc đầu. “Không có thời gian cho chuyện yêu đương. Công việc của em giữ em bận rộn. Và trên tất cả những điều đó, em phải có được ngôi nhà sẵn sàng cho bà nội em.”
Chris đứng lên để mang chiếc dĩa của anh đến bồn rửa. “Em sẽ cho anh biết nếu như em cần sự giúp đỡ chứ, anh hy vọng thế.”
“Vâng.” Zoe cũng đứng lên. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể mối quan hệ của họ cuối cùng cũng đã trở thành những gì đã được mong đợi Tình bạn… không hơn, không kém.
“Cám ơn em.” Chris nói đơn giản. “Em là một phụ nữ xinh đẹp, Zoe. Và anh không chỉ nói đến bề ngoài thôi đâu. Anh cầu mong với Chúa rằng, ngày nào đó, em sẽ tìm ra người xứng đáng. Anh rất tiếc là anh đã không ở trong cách đó.” Anh vươn tay cho cô, và cô đi vào trong đôi tay anh, ôm anh. “Anh cần tìm ra xem liệu em có còn ghét anh hay không,” Chris nói qua đầu cô. “Anh rất vui rằng em đã không ghét anh.”
“Em không bao giờ ghét anh.” Cô phản đối.
Cửa bếp mở ra khi có người đi vào. Đôi tay Chris buông lỏng. Zoe liếc vào khung cửa, nghĩ rằng sẽ trông thấy Justine.
Alex Nolan đứng ở đó, khắc khổ và nghiêm nghị. Trong không gian chật hẹp của khu bếp, Alex trông có vẻ to lớn hơn cô từng nhớ, và tiều tụy hơn, và cô gần như có thể thề rằng khoảnh khắc anh ôm cô tại ngôi nhà bên hồ chẳng là gì ngoài một giấc mơ. Khi tia mắt lạnh lùng của anh quét qua Zoe, một vẻ căng thẳng không thể nhầm lẫn được hiện diện trong sự tĩnh lặng của anh.
“Chào.” Zoe nói, “Đây là chồng cũ của em, Chris Kelly. Chris, đây là Alex Nolan. Anh ấy sẽ sửa chữa ngôi nhà bên hồ.”
“Điều đó vẫn chưa được quyết định.” Alex nói.
Vẫn giữ một cánh tay quàng quanh vai Zoe, Chris vươn tay để bắt tay Alex. “Rất vui được gặp anh.”
Alex đáp lại cái bắt tay theo lối xã giao, ánh mắt anh quay trở lại với Zoe. “Tôi sẽ trở lại vào lúc khác.” Anh nói một cách cộc cằn.
“Không, làm ơn ở lại. Chris sắp đi rồi.” Nhìn bìa hồ sơ trong tay anh, Zoe hỏi. “Đó là những bản vẽ sao? Em rất mong được thấy chúng.”
Alex quay sự chú ý của anh trở lại Chris. Dù vẻ mặt anh chẳng để lộ điều gì, một sự căng thẳng thù địch dường như đốt cháy cả không khí. “Anh sống ở đất liền à?” Anh hỏi.
“Seatle.” Chris nói điềm đạm.
“Có gia đình ở đây sao?”
“Chỉ Zoe thôi.”
Lời đáp kéo theo sau là sự yên lặng, nhức nhối như bụi gai cây bách chết chóc.
Buông tay khỏi Zoe, Chris lầm bầm, “Cám ơn về bữa điểm tâm. Và… vì mọi thứ khác.”
“Bảo trọng nhé.” Cô nói hòa nhã.
Một tiếng leng keng cắt xuyên qua không khí. Alex đang làm trò với chùm chìa khóa của anh trong một màn trình diễn thiếu kiên nhẫn.
Chris trao đổi một cái liếc thầm kín với Zoe, đôi mày anh nheo lại như thể hỏi thầm rằng,  lối cư xử của hắn có nghĩa gì thế?
Zoe không hoàn toàn chắc chắn. Cô trao cho Chris một cái lắc đầu nhẹ sửng sốt.
Chồng cũ của cô rời khỏi bếp, đóng cửa một cách cẩn thận phía sau anh.
Zoe quay lại để đương đầu với Alex. Anh ăn mặc xuề xòa hơn cô từng thấy ở anh, trong chiếc áo thun xám và chiếc quần jeans đã bạc màu. Trang phục mòn vẹt trông có vẻ tuyệt trên anh, loại vải denim treo lỏng lẻo trên những đường nét rắn chắc của thân thể anh, ống tay áo căng lên trên đôi cánh tay cường tráng.
“Anh dùng một ít điểm tâm nhé?” Zoe hỏi.
“Không, cám ơn.” Alex đi đến để đặt ví và chìa khóa của anh trên bàn. Anh lấy ra một tập giấy từ bìa hồ sơ. “Thứ này sẽ không lâu đâu. Tôi sẽ chỉ ra vài thứ và để bản vẽ lại cho em.”
“Em không vội đâu.” Zoe nói.
“Tôi có đấy.”
Một cái nhíu đan giữa cặp chân mày của cô. Cô đến đứng bên cạnh anh tại bàn, trong lúc anh trải một cách kỹ lưỡng các bản vẽ sơ đồ sàn nhà, thang máy, và những chi tiết nội thất.
Alex nói mà không nhìn cô. “Sau này tôi sẽ mang đến vài quyển catalog để em có thể thấy sự hoàn tất và đồ đạc. Em đã ly hôn bao lâu rồi?”
Zoe chớp mắt, bối rối với câu hỏi đột ngột. “Đôi năm rồi.”
Anh không tỏ lộ điều gì khác hơn sự hằn sâu của vết ngoặc đơn trên mỗi khóe miệng.
“Bọn em là đôi bạn thân nhất từ thời trung học,” Zoe nói. “Khi sự việc thành ra như thế, chúng em chỉ nên duy trì tình bạn. Em đã không gặp Chris trong một thời gian dài. Anh ấy chỉ vừa xuất hiện sáng nay trong vẻ thất vọng chán chường.”
“Em làm gì với chồng cũ của em là việc riêng của em.”
Zoe không thích cách anh nói điều đó. “Em không làm điều gì với anh ấy hết. Chúng em đã ly hôn.”
Bờ vai anh giật lên trong một cái nhún vai căng thẳng. “Nhiều người vẫn có sex với vợ chồng cũ của họ.”
Cô chớp mắt kinh ngạc. “Lý do do ngủ với người ta là gì sau khi anh đã ly hôn họ chứ?”
“Tiện lợi.” Với cái nhìn chằm chằm ngơ ngác của cô, anh nói thêm. “Không tiệc tối, không kỳ vọng, không kiểu cách. Nó tương đương với một bữa ăn mang về thôi mà.”
“Em không thích bữa ăn mang về,” Zoe nói, tức giận. “Và đó là lý do tệ nhất em từng nghe về việc có sex với ai đó, chỉ vì họ tiện lợi. Đó là… đó là… nuốt.”
Anh uốn cong chân mày, vẻ gây hấn lầm lì của anh dường như nhạt đi. “Nuốt cái gì?”
“Thứ gì đó bị hoàn nguyên. Luôn luôn đáng sợ. Như là khoai tây chiên, hoặc thức ăn đóng hộp, hoặc sản phẩm bột trứng.”
Một góc môi anh xoăn lên. “Nếu em đủ đói, việc nuốt cũng không quá đáng sợ đâu.”
“Nhưng đó không phải là thức ăn thật sự.”
“Ai quan tâm chứ? Chỉ là một hoạt động thể xác thôi mà.”
“Việc ăn ư?”
“Anh đang nói đến sex.” Anh nói lạnh nhạt, “Nhưng không phải mọi thức ăn – hoặc hoạt động sex – đều phải là những trải nghiệm có ý nghĩa.”
“Em không đồng ý. Với em, sex hàm ý cam kết, tin cậy, trung thực, tôn trọng…”
“Lạy chúa Jesus.” Anh bắt đầu cười lặng lẽ, không theo cách tốt đẹp. “Với tiêu chuẩn như thế, em chưa bao giờ nằm xuống sao?”
Zoe nhìn chằm chằm vào anh đầy phẫn nộ.
Khi Alex nhìn trả lại cô, sự thích thú của anh tan biến. Anh chống tay trên mặt bàn, mỗi tay một bên người cô, thân thể họ gần nhưng không chạm vào nhau. Hơi thở của cô nông, và tim cô bắt đầu đạp theo một nhịp điệu hoang dã.
Gương mặt anh ở ngay phía trên của cô, hơi thở anh mơn man mát lạnh và ngọt ngào, giống như gum hương quế. “Em chưa bao giờ có sex chỉ vì thứ quái quỷ đó sao?”
Zoe chớp mắt. “Em không chắc ý anh là gì.” Cô xoay sở nói.
“Anh muốn nói đến thứ sex rung chuyển thế giới với người em không định trao tặng thứ chết tiệt gì hết. Sống sượng, nhanh, mạnh trong mọi mức độ. Nhưng em không quan tâm bởi vì cảm giác của nó quá tuyệt để dừng lại. Em làm bất kỳ điều gì em muốn vì em sẽ không phải nói về chúng sau đó. Không luật lệ, không hối tiếc. Chỉ hai người trong bóng tối, vật lộn với nhau trong tất cả các cách thức có thể làm.”
Trong một phần giây, những hình ảnh buông thả bám chặt vào tâm trí Zoe, và cú giật nóng bỏng xóc lên trong hõm dạ dày của cô. Cô có thể cảm thấy nhịp mạch của cô đập rộn ràng trước cổ. Tia nhìn của Alex lần theo sự rộn ràng hữu hình ấy trước khi trở lại với đôi mắt mở rộng của cô. Trong một chuyển động đột ngột, anh kéo người ra xa khỏi cô. “Lúc nào đó em nên thử.” Anh lạnh lẽo khuyên. “Có vẻ chồng cũ của em có thể được đấy.”
Zoe nhét tóc ra sau tai và chỉnh lại tạp dề. “Chris không đến thăm em vì điều đó.” Cuối cùng cô nói. “Anh ấy vừa đổ vỡ với cộng sự. Anh ấy cần tâm sự.”
“Với em ư.” Alex nhìn cô nhạo báng.
“Phải.” Cô nói một cách cảnh giác, cảm thấy rất gần sự sỉ nhục. “Tại sao không là em chứ?”
“Với một phụ nữ trông giống như em ư? Nếu chồng cũ của em xuất hiện để kể với em về vấn đề của anh ta, bánh nướng nhỏ à, đó không phải vì sự sáng suốt tâm lý sắc sảo của em đâu. Đó là một cuộc ghé thăm có âm mưu.”
Trước khi cô có thể đáp, đồng hồ hẹn giờ của lò nướng báo hiệu.
Đau nhói lòng, Zoe cố ra lệnh cho anh ra khỏi bếp của cô. Cô nhặt lên cặp lót tay và đi đến lò nướng. Ngay khi cô mở cửa, mùi thơm ngào ngạt của bánh nướng nóng hổi trào dâng với hương đào, va-ni và các gia vị nồng nàn. Hít một hơi sâu các mùi hương ngọt ngào phong phú, Zoe nghĩ rằng Alex là người yếm thế nhất trên đời mà cô từng gặp. Thật đáng sợ biết bao khi nhìn thế giới theo cách của anh.
Nếu như anh không phải là một kẻ ưa bắt nạt ngạo mạn đến thế, cô hẳn sẽ lấy làm tiếc cho anh.
Với tay vào trong lò với miếng lót tay trên mỗi bàn tay, Zoe túm lấy chiếc khay bằng gang nặng nề. Khi cô kéo nó ra ngoài, một cạnh chiếc khay chạm vào bên trong cánh tay cô và cô hít mạnh. Cô đã quá quen thuộc với những tai nạn nhỏ trong bếp đến mức cô không thốt ra một từ nào. Chỉ bình tĩnh đặt chiếc khay trên mặt quầy bếp.
Alex đến bên cô ngay tức khắc. “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Không có gì.”
Ánh mắt anh bắn vào vết phỏng màu đỏ nhức nhối trên cánh tay cô. Cau có, anh kéo cô đến bồn rửa và mở vòi nước lạnh. “Giữ nó bên dưới đây. Em có bộ đồ sơ cứu nào không?”
“Có, nhưng không cần đâu.”
“Nó ở đâu?”
“Trong hộc tủ bên dưới bồn rửa.” Zoe di chuyển tránh sang bên vài inch, để anh có thể mở cửa và lôi ra một hộp nhựa màu trắng. “Chỉ là một vết phỏng nhỏ thôi mà.” Cô nói, kéo cánh tay ra khỏi nước để xem xét. “Thậm chí chưa đủ phồng rộp lên.”
Alex cầm cổ tay cô để đổi vị trí cánh tay cô bên dưới nước. “Giữ nó ở đó.”
“Anh phản ứng quá mạnh rồi.” Cô bảo anh, “Anh không thấy những dấu trên bàn tay và cánh tay em sao? Tất cả những người đầu bếp đều mang sẹo. Vết này trên khuỷu tay em…” Cô cho anh coi cánh tay tự do của cô, “…là khi em cố đặt tay nghỉ trên mặt quầy sau khi quên rằng em vừa đặt một chiếc chảo nóng ở đó.” Cô chỉ vào một vị trí trên bàn tay trái. “Và dấu vết này là từ những con dao… Cái này từ việc cố tách một hột lê chưa đủ chín, và cái này từ việc rút xương cá. Có lần em đâm ngay vào lòng bàn tay khi em bóc một con hàu…”
“Sao em không mang dụng cụ bảo vệ?” Anh hỏi.
“Em cho rằng em có thể mặc một áo khoác của bếp trưởng,” Zoe nói, “nhưng trong những ngày nóng nực như hôm nay, nó rất không thoải mái.”
“Em cần mang ống tay áo Kevlar của thợ hàn. Anh có thể mang đến cho em vài cái.”
Ném một ánh mắt sửng sốt vào Alex, Zoe nhận ra anh không nói đùa. Một ít tức giận của cô tàn phai. “Em không thể mang ống tay áo thợ hàn trong bếp được.” Cô nói.
“Em cần vài loại bảo vệ.” Alex cầm bàn tay tự do của cô và kiểm tra nó với cái cau mày nhẹ, những đầu ngón tay di chuyển từ vết sẹo này đến vết sẹo khác. “Anh không bao giờ nghĩ nấu nướng lại là một nghề nguy hiểm,” Anh nói. “Trừ phi một trong những người anh của anh hoặc là anh đang thử ăn thứ gì đó bọn anh làm.”
Sự chải nhẹ của những ngón tay anh gây ra một gợn sóng cảm xúc lan trên cánh tay cô. “Không ai trong các anh biết nấu nướng sao?” Cô hỏi.
“Sam không đến nỗi tệ. Người anh lớn nhất của bọn anh, Mark, chỉ giới hạn trong việc chế biến café. Nhưng đó là thứ café rất tuyệt.”
“Còn anh?”
“Anh có thể xây dựng nên những căn bếp tuyệt hảo. Anh chỉ không thể làm ra thứ gì có thể ăn được bên trong chúng thôi.”
Zoe không phản đối khi anh điều chỉnh cánh tay cô bên dưới nước lần nữa. Anh nâng niu bàn tay cô như thể chúng là cánh chim bị thương.
“Anh cũng có sẹo kìa.” Zoe đánh bạo đặt ngón tay lên một lằn mỏng trên ngón tay trỏ của anh. “Thứ đó từ cái gì thế?”
“Máy cắt hộp.”
Cô di chuyển đến một vết đã lành khác, một rãnh sâu trên lòng ngón tay cái. “Còn cái này?”
“Cưa bàn.”
Zoe nhăn mặt.
“Phần lớn những tai nạn của nghề thợ mộc xảy đến từ việc muốn tiết kiệm thời gian,” Alex nói. “Như là khi em cần lắp một bộ gá để giữ thứ gì đó vào đúng chỗ trong lúc em đang vận hành máy bào soi. Nhưng thay vì em làm nhanh hơn, thì em lại phải trả giá cho nó.” Anh buông bàn tay cô ra và mở hộp sơ cứu, lục lọi cho đến khi anh tìm thấy một chai nhỏ thuốc giảm đau acetaminophen. “Em để ly ở đâu thế?”
“Hộc tủ bên trên máy rửa chén.”
Alex lấy xuống một chiếc ly để uống nước trái cây từ hộc tủ và đổ đầy nước từ vòi tủ lạnh vào đó. Anh trao cho Zoe hai viên thuốc và đưa ly nước cho cô.
“Cám ơn anh. Em nghĩ cánh tay em lúc này ổn rồi.”
“Cho nó thêm một chút thời gian nữa đi. Sự tàn phá do bỏng sẽ phát ra sau khi bắt đầu vài phút.”
Cam chịu, Zoe nhìn làn nước khi nó chảy qua da cô. Alex ở lại bên cạnh cô, không tạo ra một chuyển động nào để chạm vào cô lần nữa. Không giống như sự thinh lặng bầu bạn mà cô chia sẻ với Chris, sự im lặng này căng thẳng và tích điện.
“Zoe,” Anh nói với lời thì thầm hơi khàn. “Những gì anh nói với em lúc nãy… Anh đã ra ngoài giới hạn.”
“Vâng, anh đã.”
“Anh… xin lỗi.”
Đoán rằng, anh là kiểu đàn ông hiếm khi và không bao giờ dễ dàng nói lời xin lỗi, Zoe mủi lòng. “Không sao đâu.”
Trong sự im lặng tích điện tiếp theo sau đó, Zoe nhận thức sâu sắc về sự hiện diện của Alex bên cạnh cô, những đối âm đều đặn của hơi thở của anh và của chính cô. Anh với tay để kiểm tra nhiệt độ nước, cẳng tay anh đầy cơ bắp và phủ một lớp lông sẫm màu.
Cô kín đáo ngắm vẻ hoàn hảo khắc khổ qua hình dáng trông nghiêng của anh, vẻ đẹp như một ác thần của một chàng trai đã bị đánh cắp những lạc thú bất cứ khi nào anh tìm thấy chúng. Những dấu hiệu trác táng – những bóng tối tinh vi bên dưới mắt anh, những chỗ trũng trên gò má anh – dường như chỉ khiến anh quyến rũ hơn, thanh lịch chết người.
Một chuyện tình với anh sẽ đòi hỏi một phụ nữ trả giá bằng mọi ý tưởng mà cô ấy có.
Justine nói đúng – Nếu Zoe muốn bắt đầu chuyện hẹn hò lần nữa, Alex không phải là người để khởi đầu cùng. Nhưng Zoe nghi ngờ rằng, dù cho việc lên giường với anh chắc chắn sẽ trở thành sai lầm, gần như chắc chắn đó là thứ mà một phụ nữ sẽ thích thú thực hiện.
Việc dầm nước lạnh kéo dài gởi một cơn rùng mình xuyên qua cô. Cô càng cố trấn tĩnh, chúng càng trở nên tệ hại hơn.
“Em có chiếc áo khoác hay áo len nào quanh đây không?” Alex hỏi.
Cô lắc đầu.
“Anh sẽ hỏi Justine…”
“Không.” Zoe nói ngay lập tức. “Justine sẽ gọi xe cứu thương và một đội cấp cứu đến. Chúng ta hãy giữ cô ấy ở ngoài chuyện này đi.”
Vẻ thích thú nhấp nháy trong mắt anh. “Được rồi.” Anh đặt một bàn tay lên lưng cô, sự ấm áp của lòng bàn tay anh lan tỏa xuyên qua lớp áo thun mỏng của cô.
Zoe khép mắt lại. Sau một thoáng, cô cảm thấy cánh tay Alex trượt quanh vai cô. Anh to lớn và ấm áp, thân thể anh gần như một nguồn nhiệt. Một mùi hương dễ chịu mang vị muối, vị nắng, phảng phất quanh anh.
“Em phải nói với anh vài thứ.” Cô xoay sở nói. “Về việc làm sao em biết Chris đến thăm em không phải là một chuyến thăm viếng có âm mưu.”
Cánh tay Alex lỏng ra. “Đó không…”
“Lý do em chắc chắn,” Cô nói, “Là bởi vì…” Cô lưỡng lự, từ ngữ bị  nghẹn lại trong cổ cô. Alex hẳn sẽ đổ lỗi cho cô về thất bại trong hôn nhân như cách mà cha cô và gia đình Chris đã làm. Anh có lẽ sẽ xúc phạm, hay thậm chí tàn nhẫn. Hoặc tệ hơn, anh không quan tâm chút nào.
Chỉ có một cách để tìm ra.
Khi cô ép buộc bản thân nói điều đó, cục nghẹn vỡ òa, ngực và cổ họng cô nóng bừng. “Chris rời bỏ em vì một người đàn ông khác.”

Không có nhận xét nào: