Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Dream Lake 22


Chương 22


“Có lẽ cậu sẽ có may mắn giống như tôi.”

Dù Alex không muốn thừa nhận, từ ngữ đó quấy rầy anh nhiều hơn bóng ma có thể ngờ được. Anh biết thật ngu ngốc khi nói với bóng ma rằng có lẽ ông ấy tốt hơn khi chết trẻ. Thật hết sức sai khi nói với ai đó một điều như thế, cho dù đó là thứ anh tin tưởng.

Chỉ có điều là, Alex không hoàn toàn chắc chắn về những gì anh đã tin nữa.

Tự vấn chưa bao giờ là thế mạnh của anh. Anh đã lớn lên với ý nghĩ rằng nếu như bạn không mong đợi điều gì, khi không có được bạn sẽ không thất vọng. Nếu bạn không để cho ai đó yêu thương, bạn sẽ không bao giờ bị tan nát trái tim. Và nếu bạn tìm kiếm điều tệ nhất trong một con người, bạn sẽ luôn tìm thấy. Niềm tin đó đã giữ anh an toàn.

Nhưng anh không thể kềm được việc nghĩ về những dòng chữ đau khổ mỏi mòn mà Emma đánh máy cách đây đã lâu… điều gì đó về những lời cầu nguyện bị mắc bẫy giống như những con cút đốm bên dưới lớp tuyết. Loài chim trú ngụ trong hang dưới mặt đất, ngủ cuộn tròn thật chặt vào mùa đông, chào đón những bông tuyết bao phủ trên chúng thành một lớp cách ly. Nhưng đôi khi lớp tuyết đó hóa thành băng, bẫy chúng trong một lớp vỏ cứng đến mức chúng không thể thoát ra được. Và chúng chết vì đói, ngạt thở, và đông cứng đến chết. Không thể nhìn, không thể nghe được.

Nhiều lần, anh có cảm giác như thể Zoe đã phá vỡ những lớp hàng rào phòng thủ của anh. Cô đã trao cho anh những khoảnh khắc hạnh phúc mà anh chưa từng có trong đời. Nhưng anh biết, anh không bao giờ có khả năng để sống với cảm giác đó một cách trọn vẹn vì niềm tin không thể lay chuyển được rằng chúng sẽ không kéo dài. Và điều đó mang ý nghĩa Zoe là mối nguy hiểm đối với anh. Cô là một chất gây nghiện mà anh không thể kháng cự.

Anh khác biệt với những anh em trai của anh, họ khoan dung hơn, thoải mái hơn trong việc trao tặng và tiếp nhận cảm giác yêu mến. Từ những gì anh nhớ về chị gái Vickie, cô cũng giống như thế. Nhưng không ai trong họ còn sống ở nhà khi cha mẹ họ chìm đắm tệ hại nhất trong chứng nghiện rượu. Không ai trong họ bị bỏ mặc nhiều ngày hoặc nhiều tuần liên tiếp trong ngôi nhà tĩnh lặng. Không ai trong họ phải trao ra những ly rượu để giữ được sự bình yên vào những ngày cuối tuần.

Bất chấp những vấn đề của riêng mình, Alex không hề cảm thấy ghen tị với niềm hạnh phúc mới tìm thấy của Sam. Sam đã trở về cùng Lucy. Anh kể với Alex rằng mối quan hệ đó là nghiêm túc, và anh ấy có ý định kết hôn với Lucy vào ngày nào đó. Họ lên kế hoạch Lucy sẽ nhận tài trợ nghệ thuật tại New York, cô và Sam duy trì mối quan hệ cách trở cho đến khi cô trở về Friday Harbor.

“Vì thế, thật thuận tiện cho việc em chuyển đến phố Rainshadow,” Sam bảo Alex. “Anh định đến New York ít nhất một lần một tháng để thăm Lucy. Trong lúc đó, em lưu ý đến các thứ dùm anh.”

“Bất kỳ điều gì để tống khứ được anh.” Alex nói. Không thể kềm được nụ cười khi Sam trao cho anh một sự vui sướng ở cấp độ năm. “Jeez. Hơi hạnh phúc quá đấy. Có thể hạ anh xuống bớt một cấp độ không? Chỉ để em có thể đứng trong cùng một phòng với anh ấy mà.”

“Anh sẽ cố.” Sam rót một ly rượu vang cho chính mình và nhìn Alex ngờ vực. “Muốn một ly không?”

Alex lắc đầu. “Em không còn uống nữa.”

Sam trao cho anh một ánh mắt thoáng chăm chú. “Thật tốt.” Anh ấy bắt đầu đặt ly rượu sang một bên, nhưng Alex ra hiệu anh giữ nó.

“Uống đi. Em ổn mà.”

Sam nhấp một hớp rượu vang. “Điều gì khiến em quyết định ngừng uống vậy?”

“Em đã ở quá gần ranh giới vô hình.”

Sam dường như hiểu ý. “Anh rất mừng,” Anh nói chân thành. “Trông em có vẻ tốt hơn, khỏe mạnh hơn.” Ngừng một chút để cân nhắc, anh nói tiếp, “Có vẻ như hẹn hò với Zoe thích hợp đấy.”

Alex cau mày. “Ai kể với anh điều đó thế?”

Sam cười toe toét. “Đây là Friday Harbor, Alex à. Cộng đồng liên thông chặt chẽ, nơi chúng ta sống để biết về những chi tiết cá nhân nhớp nhúa của cuộc đời người khác. Lập danh sách người không kể với anh có vẻ dễ dàng hơn nhiều. Em đã bị trông thấy đi cùng Zoe hàng trăm lần, em sửa chữa nhà cho cô ấy, xe của em đậu trên lối vào nhà cô ấy suốt đêm… Anh hy vọng rằng em không nghĩ có gì là bí mật.”

“Không, nhưng em không đoán ra mọi người hứng thú quái quỷ đến thế đối với cuộc sống riêng tư của em.”

“Dĩ nhiên là họ hứng thú rồi. Chẳng có gì vui khi chuyện phiếm về những thứ không riêng tư. Vậy, em và Zoe…”

“Em không nói về điều đó,” Alex cho anh biết. “Đừng hỏi em mối quan hệ đó sẽ ra sao, hoặc sẽ dẫn đến đâu.”

“Anh không quan tâm đến điều đó. Tất cả những gì anh muốn biết là sex nóng bỏng thế nào.”

“Mê mẩn.” Alex nói. “Cực đỉnh ở mức độ từng tế bào.”

“Chết tiệt.” Sam nói, trông có vẻ bị ấn tượng.

“Mọi thứ còn đáng kinh ngạc hơn với sự việc có một quý cụ bà thường xuyên trong nhà, và một con mèo rít gào bên ngoài cánh cửa.”

Sam bật cười thanh thản. “Ồ, em sẽ có cơ hội ở một mình với Zoe vào tuần tới. Anh sẽ đi New York vài ngày để giúp Lucy ổn định trong căn hộ mới. Vì vậy, nếu em chuyển những món đồ của em đến đây kịp thời…”

“Em chỉ mất tối đa nửa ngày,” Alex nói. Nghe tiếng báo tin nhắn trên điện thoại, anh kéo nó ra khỏi túi quần. Nó đến từ người môi giới bất động sản gần đây đã tiếp cận anh với lời chào hàng tiềm năng về mảnh đất Hồ Mộng của Alex. Dù Alex nói anh không thích thú với chuyện mua bán – anh muốn tự mình phát triển mảnh đất – người môi giới cứ cố nài rằng đề nghị này rất đáng để quan tâm. Người mua, Jason Black, là một tay thiết kế trò chơi điện tử cho Inari Enterprises. Anh ta đã tìm thấy một chỗ để xây dựng cộng đồng nghiên cứu ẩn dật . Dự án rất lớn với một số tòa building và những tiện nghi. Bất cứ ai xây dựng nó sẽ kiếm được khá tiền. “Và đây mới là phần thú vị,” Người môi giới bảo Alex. “Black muốn tất cả được xây với chứng nhận LEED, bằng tất cả những thiết bị thân thiện môi trường mới nhất và tiết kiệm năng lượng. Và khi tôi kể với đại diện của anh ấy rằng anh được chính thức công nhận và có kinh nghiệm xây dựng những ngôi nhà có giấy chứng nhận xanh… Ồ, lúc này họ rất hứng thú nói chuyện với anh. Có một cơ hội để anh có thể bán điền sản đó với điều khoản là anh được thuê như một nhà thầu xây dựng.”

“Tôi thích làm việc với thứ mình làm chủ hơn.” Alex nói. “Tôi không muốn bán. Và ý tưởng phải trả lời một tay chuyên viên trò chơi điện tử - làm sao tôi biết được anh ta không phải là một tên gàn dở chứ.”

“Chỉ cần gặp anh ấy thôi.” Người môi giới nài nỉ. “Không phải chúng ta đang nói về việc kiếm tiền thôi đâu, Alex, chúng ta đang nói về chuyện chán ghét tiền đấy.”

Liếc nhìn anh trai, Alex nảy ra ý tưởng rằng Sam hẳn quen thuộc với những công ty trò chơi điện tử. “Này, anh có biết gì về Inary Enterprises không?”

“Inary à? Họ vừa cho ra lò Skyrebels.”

“Đó là cái gì?”

“Em đang sống dưới thời đồ đá nào vậy hả? Skyrebels là phiên bản thứ tư của Dragon spell chronicles (Cẩm nang bùa phép Rồng)

“Làm sao em lại có thể bỏ lỡ điều đó nhỉ?” Alex tự hỏi thành lời.

Sam tiếp tục với sự nhiệt tình. “Skyrebels là game được chơi nhiều nhất. Họ đã bán được năm triệu bản trong tuần lễ phát hành đầu tiên. Nó là một loại hình thế giới mở với người chơi đóng vai trò chính, có đặc tính không thể dự đoán rõ ràng cuộc chơi và được đồ họa chính xác không thể tin được với màn tự chắn và chuyển động lờ mờ…”

“Nói tiếng Anh đi, Sam à.”

“Chúng ta vừa nói đó là một game tiêu tốn thời gian lớn nhất, tốt nhất, tuyệt nhất từng biết cho đàn ông, và lý do duy nhất mà anh không chơi chúng hai mươi bốn giờ một ngày là vì thỉnh thoảng anh cần phải nghỉ để ăn hoặc làm tình.”

“Vậy anh có nghe về Jason Black không?”

“Một trong những nhà sáng tạo game đỉnh cao trong mọi thời đại. Khá bí ẩn. Thông thường, một anh chàng ở trong vị trí của anh ta sẽ nói nhiều về những sự kiện kỹ nghệ game và phô trương, nhưng anh ta lại giữ gìn một tiểu sử khiêm tốn. Anh ta có hai người chăm lo việc xuất hiện trước công chúng và phát ngôn cho mình. Tại sao em hỏi về anh ta vậy?”

Alex nhún vai và nói mơ hồ. “Nghe nói anh ta muốn mua nhà trên đảo.”

“Jason Black đủ khả năng để mua toàn bộ hòn đảo.” Sam quả quyết với anh. “Nếu em có cơ hội làm bất cứ việc gì dính líu với anh ta hoặc Inary, hãy chộp lấy và theo đuổi đến cùng nhé.”

“Đó là một game giống như Angry Birds à?” Zoe hỏi vài ngày sau đó, khi Alex kể với cô về Skyrebels.

“Không, đây là một thế giới toàn vẹn, giống như phim ảnh, nơi em có thể thám hiểm nhiều thành phố khác nhau, những trận chiến, săn rồng… Số lượng viễn cảnh tiềm năng không giới hạn. Em cũng có thể tạm nghỉ khỏi cuộc truy lùng chính để đọc sách từ một kệ sách ảo hoặc nấu những bữa ăn ảo.”

“Cuộc truy lùng chính là gì?”

“Chết tiệt nếu như anh biết.”

Zoe cười khi cô đập vụn chocolate trắng nấu chảy để lạnh từ chiếc chảo nhỏ vào một cái tô. Cô và Alex ở một mình tại căn nhà trên phố Rainshadow. Sam đã đi New York thăm Lucy. Justine tình nguyện ở lại ngôi nhà bên Hồ Mộng cùng Emma. “Tớ không làm điều này vì Alex, tớ làm vì cậu.” Cô ấy đã bảo Zoe. “Cậu nên có một đêm đặc biệt khi cậu không phải lo lắng cho Emma.”

Đặt chiếc chảo rỗng sang một bên, Zoe nói. “Sao người ta lại muốn tốn thời gian trong thế giới ảo thay vì thế giới thật nhỉ? Anh có thể gặp tất cả các rắc rối khi nấu một bữa ăn ảo, và rồi anh vẫn không có một bữa tối thật để ăn.”

“Các game thủ không muốn có bữa tối thật,” Alex nói. “Họ thích những thứ chỉ cần ăn với một bàn tay. Bánh chip khoai tây. Pop-Tart chẳng hạn.” Anh bật cười trước vẻ mặt của cô, và quan sát đầy thích thú khi Zoe dùng con dao bay để trộn chocolate trắng vào tô cream xốp. “Sao em phải khuấy đảo nó như thế?”

“Em đang trộn. Nếu anh khuấy nó theo cách thông thường, nó sẽ không mịn nhuyễn được.” Cô cắt chiếc dao nhựa dọc qua tô cream xốp và chocolate trắng lỏng, quét ngang đáy tô, lên cạnh và trên đỉnh của hỗn hợp. Mỗi lần cô kết thúc chuyển động, cô xoay chiếc tô một phần tư. “Thấy không? Cách này giữ cho hỗn hợp nhẹ. Đây, làm thử xem.”

“Anh không muốn phá hủy nó,” Alex chống đối khi cô đưa cho anh con dao bay.

“Anh sẽ không phá hủy nó đâu.” Cô đặt tay cô trên tay anh, và chỉ cho anh cách chuyển động. Anh đứng phía sau cô, cánh tay anh vòng quanh cô, trong lúc cô khéo léo hướng dẫn bàn tay anh. “Xuống, quét ngang, lên trên, phủ qua. Xuống, quét ngang, lên trên, phủ qua… Vâng, đó là kỹ thuật.”

“Anh đang bắt đầu thấy hứng rồi.” Anh nói và cô cười.

“Anh quả là đòi hỏi không nhiều.”

Anh trả chiếc dao bay lại cho cô và rúc vào lọn tóc xoăn của cô khi cô hoàn tất việc trộn bột bánh. “Em đang làm thứ này cho món gì thế?”

“Bánh bơ giòn với dâu và chocolate trắng.” Cô nhúng ngón tay vào trong món cream xốp thơm ngát và xoay người trong cánh tay anh. “Nếm đi.”

Anh thưởng thức cream từ ngón tay cô. “Chúa ơi. Ngon quá. Cho anh miếng nữa đi.”

“Không thêm nữa sau lần này đâu đấy.” Zoe nói nghiêm khắc, nhúng ngón tay vào trong tô cream một lần nữa. “Chúng ta phải giữ phần còn lại cho bánh quy giòn.”

Ngón tay bị mút sâu trong bờ môi ấm nóng của anh. “Mmmn.” Cúi đầu xuống, anh chia sẻ hương vị với cô, lưỡi anh ngọt ngào như vị chocolate trắng. Zoe thư giãn dựa vào anh, môi cô hé mở. Nụ hôn kéo dài, trở thành biếng nhác và sâu trong lúc tay anh trượt qua cánh tay và vai cô, túm lấy đường viền của chiếc áo thun, anh bắt đầu kéo chúng lên, và cô ngừng anh lại bằng tiếng ré nhẹ phản đối.

“Đừng, Alex. Chúng ta đang ở trong bếp.”

Môi anh kéo rê dịu dàng xuống cổ cô. “Không có ai ở đây hết.”

“Cửa sổ…”

“Không có ai trong nhiều dặm xung quanh.” Anh tuột chiếc áo khỏi người cô. Miệng anh bắt giữ miệng cô với vẻ tham lam đầy nhục dục khiến đám lông tơ trên cổ và cánh tay cô dựng đứng. Khi cô nhận ra anh đang kéo sợi dây áo lót xuống, cô căng người bứt rứt nhưng vẫn để anh làm. Những ngón tay anh, hết sức khéo léo và chắc chắn, lần ra phía sau chiếc áo nịt ngực và mở những chiếc móc nhỏ xíu. Một… hai… ba. Những sợi dây và vải nịt co dãn rời ra.

Bàn tay anh phủ trên bầu vú của cô bằng sức ép nóng ấm và khuấy động, lòng bàn tay chà sát nhẹ nhàng, rồi ngón tay cái đánh nhẹ cho đến khi những nụ hồng săn lại rắn chắc. Cô tựa lưng vào cạnh cứng của quầy bếp, cố nói qua tiếng thở hổn hển. “Làm ơn… lên lầu…” Cô muốn sự bao bọc riêng tư tăm tối của phòng ngủ, sự mềm mại của chiếc giường.

“Ở đây.” Alex khăng khăng một cách êm ái. Anh tuột áo của mình và thả xuống sàn, với tất cả bắp cơ dẻo dai và nam tính, thân thể anh đã bị khuấy động mãnh liệt. Đôi mắt anh rực sáng và xanh như quỷ dữ khi anh vươn tay đến tô cream xốp và xúc một ít vào hai ngón tay. Cô chớp mắt khi nhận ra anh định làm gì.

“Thậm chí đừng nghĩ đến điều đó.” Cô khò khè, cười khúc khích, cố trốn thoát. “Có gì đó sai với anh rồi.” Nhưng bàn tay tự do của anh túm lấy cạnh trước chiếc quần short của cô, níu cô vào đúng vị trí và xoa hỗn hợp chocolate trắng mát lạnh trên đỉnh vú cô. Cô nhắm mắt, run rẩy khi anh khom xuống liếm và mút hương vị ngọt ngào trên cô. Anh đứng lên và hôn cô lần nữa, miệng anh có vị ngọt ngào và đói khát. Bàn tay anh lần vào trong chiếc quần short, lòng bàn tay ấm nóng tỳ sát vào da cô. Cô không thể suy nghĩ được nữa, chỉ vừa đủ hít thở. Ngay khi cho phép anh, cơ thể cô giục giã, khoái cảm trào dâng. Cô để anh cởi bỏ quần short và quần lót, để anh hôn lên vùng nhạy cảm trên bụng cô và ôm trọn mông cô bằng bàn tay anh. Để anh khuỵu gối xuống phía trước cô, miệng anh lần theo hương vị phấn khích của cô.

Đôi chân cô run rẩy, cô tỳ lưng vào mặt quầy bằng granite lạnh lẽo để chống đỡ. Gai ốc bao phủ khắp nơi trên da cô. Anh với tay đến tô cream. Một ít cream mát lạnh chấm nhẹ giữa hai đùi, anh mở cô ra bằng miệng anh, bằng cú đánh nhẹ của lưỡi anh. Xuống, quét ngang, lên trên, phủ qua… Nhịp điệu bền bỉ, tàn nhẫn, không cho phép cô có thời gian để suy nghĩ những lại hào phóng tặng cô một cảm xúc mãnh liệt đến mức rút ngắn khoảng cách giữa các nhịp tim của cô. Cô nghe chính mình tạo ra những âm thanh giống như một kẻ mê sảng không ý thức. Hông cô chuyển động trong một vòng tròn chặt chẽ tỳ vào miệng anh. Da thịt cô sưng phồng, và anh đánh lưỡi sâu hơn, mạnh hơn, nhanh hơn, đưa cô vào trong sự rung chuyển. Mọi thứ quanh họ lung linh mờ ảo. Anh ở cùng cô, vuốt ve cô trong khi sự giải thoát tan chảy trong cô cho đến khi cô rên rỉ và mệt lử.

Vươn người, Alex kéo giật khóa quần jeans, cánh tay vẫn bao quanh cô, kéo cô dậy tỳ vào hình thể cương cứng của anh. Cô quàng tay quanh cổ anh, đầu cô ngả trên vai anh. Không cần đến condom nữa vì cô đã bắt đầu uống thuốc tránh thai. Với tay xuống, anh nghiêng hông cô, đặt bản thân vào vị trí, và cô hổn hển khi một nhát đẩy lên cao mạnh mẽ gần như nhấc những ngón chân cô hổng khỏi mặt sàn. Thân thể cô ghì sát quanh người anh, cộng tác cùng cuộc xâm lược mạnh bạo đó cho đến khi anh gầm gừ và đẩy mạnh lần nữa. Cô cảm thấy nhẹ bổng, chỉ được níu lại bởi sức ép của anh bên trong cô, những cơn run khoái cảm truyền từ da thịt của cô sang anh và hình thành trở lại lần nữa. Tiếng thở rít lên giữa hai hàm răng của anh khi anh tiến đến trạng thái xúc cảm mãnh liệt, đôi tay anh siết chặt quanh cô. Họ đứng khóa chặt vào nhau và run rẩy, trao cho nhau những nụ hôn dịu nhẹ, mãn nguyện sẽ nhanh chóng trở thành ham muốn… Kiểu hôn mà bạn chia sẻ với người mà bạn có thể không có được mãi mãi, nhưng bạn có thể có được ngay lúc này.

Họ lên lầu, đến giường của Alex, với khan trải giường màu trắng mát mẻ và ô cửa sổ có khung lưới mở ra đón làn gió mang vị muối biển từ vịnh False. Khi Alex hôn và mơn trớn cô, vầng trăng mùa Thu lan tỏa ánh sáng màu tím lạnh lẽo vào trong phòng. Cô cảm thấy tác động của nó, vầng trăng làm trào dâng cảm xúc và năng lượng khi Alex làm tình với cô như thể anh sở hữu cô. Như thể anh muốn cảm giác về anh chìm sâu vào trong ký ức của cô và không bao giờ tẩy xóa đi được.

Anh quá mạnh mẽ trên cô, quá thận trọng, điền đầy cô với những nhát đẩy mạnh mẽ trong lúc ánh trăng bao phủ quanh họ. Đôi tay anh đặt dưới mông cô, di chuyển cô theo những chuyển động của anh. Ham muốn tập trung đến một cường độ gây đau đớn, và cô rên lên vào khoảnh khắc trước khi vỡ tung, nhưng anh rút lui, chậm lại, không để cô đạt đỉnh. Anh xoay tròn hông, trêu chọc cho đến khi cô quằn quại. Cô hổn hển buột ra vài từ nài xin, nói với anh rằng cô muốn anh, cần anh, cô sẽ làm bất kỳ điều gì vì anh. Điều đó không đủ. Anh lại mang cô đến gần đỉnh và rút lui cho đến khi cả hai toát mồ hôi và run rẩy vì khao khát, và anh thở ra tên cô với mỗi cú thúc khi anh dẫn cô đi trong nhịp điệu chậm rãi, nhẫn tâm. Cô cảm thấy những giọt lệ nóng bỏng khoái lạc chảy khỏi mắt cô, và anh hôn chúng, nhấn những tiếng hổn hển không lời trên gò má cô.

Và cô chợt hiểu những gì Alex muốn, những gì anh đang cố ép lấy được từ cô mà thậm chí anh không nhận thức rõ việc anh đang làm. Khoảnh khắc cô trao chúng cho anh, cô sẽ mất anh. Nhưng cô đã biết ngay từ khi mới bắt đầu rằng đây là nơi họ sẽ đến. Chối bỏ sự thật chẳng làm thay đổi sự thật khi đó là điều không thể tránh được.

Xoay mặt đi, cô thì thầm sát bên tai anh. “Em yêu anh.”

Cô cảm thấy một cú xóc bắn xuyên qua anh, như thể cô vừa làm đau anh. Nhưng anh bắt đầu thúc mạnh hơn, mất kiểm soát. “Em yêu anh.” Cô lập lại, và anh đè nghiến môi anh trên môi cô, hông anh lên xuống dữ dội. Cô cảm thấy bản thân vỡ vụn, trạng thái mê ly tràn ngập và trải rộng. Nhấc môi thoát khỏi anh, cô lập lại cụm từ như thể chúng là một câu thần chú, một bùa mê, để phá bỏ lời nguyền, và anh vùi mặt vào cổ cô tìm kiếm sự giải thoát choáng váng của riêng anh.

1 nhận xét:

Hải Lam nói...

Hôm nay mh qua nhà Sẻ ( dù không nghĩ sẽ có gì mới) nhưng thật không ngờ. Hihihii, vui quá là vui. Cứ tưởng Sẻ đã bay đi "trú đông" tại nơi nào rồi không về nữa cơ. Cám ơn Sẻ.