Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Dream Lake 21


Chương 21.


Vì mối quan hệ với một người nhà Nolan luôn có giới hạn về thời gian, Alex không ngạc nhiên khi Sam và Lucy đổ vỡ vào giữa tháng tám. Tuy vậy, anh thấy thương cảm. Trong đôi tháng vừa qua, Sam đã hạnh phúc nhiều hơn Alex từng thấy ở anh ấy. Rõ ràng Lucy có nhiều ý nghĩa đối với anh ấy. Nhưng Lucy đã được đề nghị một tài trợ nghệ thuật đòi hỏi cô phải chuyển đến New York trong một năm. Cô sẽ nhận tài trợ đó. Và Sam, chính là Sam, đã không có ý định can thiệp vào điều đó và yêu cầu cô ở lại để cứu một mối quan hệ chẳng dẫn đến đâu.

Alex đang làm vài công việc trên cầu thang tầng trên tại Rainshadow, tình cờ anh ở đó vào ngày Lucy đến để chia tay Sam. Trong lúc Alex đóng những miếng chêm vào bề mặt bậc thang và vách cầu thang, bóng ma đi để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

“Lucy vừa chia tay với Sam.” Mười phút sau, Bóng ma tường thuật lại .

Alex ngừng đóng búa. “Ngay bây giờ à?”

“Phải. Rõ ràng và đơn giản. Cô ấy nói với cậu ấy rằng cô sẽ chuyển đến New York, và cậu ta không thử ngăn cô ấy lại. Tôi nghĩ điều đó đánh vào cậu ấy khá nặng nề. Tại sao cậu không đi xuống lầu và nói chuyện với cậu ấy đi?”

Alex khịt mũi. “Nói về điều gì cơ?”

“Hỏi xem cậu ấy có ổn không. Nói với cậu ấy rằng còn có nhiều con cá khác ở ngoài biển.”

“Anh ấy chẳng cần tôi nói với anh ấy điều đó đâu.”

“Cậu ấy là anh trai cậu. Tỏ ra quan tâm một chút đi, tại sao lại không chứ? Và trong lúc cậu ở đó, có lẽ cậu muốn đề cập đến chuyện sẽ dọn về ở chung với cậu ấy.”

Alex cau có. Darcy vừa e-mail cho anh rằng cô đang xin lệnh tạm thời từ tòa án gia đình để đá anh ra khỏi nhà của họ. Nhà của cô ta.

Chuyển đến ở cùng Sam sẽ ít tốn phí hơn thuê một căn hộ, và thay vì trả tiền thuê nhà, Alex sẽ tiếp tục công việc khôi phục căn nhà phố Rainshadow. Chỉ có Chúa mới biết lý do tại sao Alex cảm thấy thôi thúc phải làm việc ở chỗ này đến vậy. Thậm chí ngay cả ông ấy cũng không biết. Nhưng anh không thể chối cãi về sự quyến luyến của anh đối với nó.

Đã ba tuần kể từ khi anh bắt đầu có sex với Zoe – ba tuần tuyệt nhất và cũng tồi tệ nhất trong cuộc đời anh. Anh đã hạn chế thời gian ở bên cô trong khi anh muốn gặp cô mỗi phút trong ngày. Anh sáng tạo ra đủ thứ lý do để gọi điện thoại cho cô, chỉ để lắng nghe cô nói về công thức nấu nướng mới hoặc giải thích về sự khác nhau giữa hương vani của Tahiti, Mexico, Madagascar. Anh tìm thấy bản thân mỉm cười trong những lúc rỗi rãi trong ngày, nghĩ về những thứ cô nói hoặc làm, điều đó chẳng giống anh một chút nào và anh biết rằng anh đã lâm vào rắc rối nghiêm trọng.

Anh ao ước có thể đổ lỗi cho Zoe vì đã trở nên đòi hỏi, nhưng cô biết khi nào nên tiến và khi nào nên rút lui. Cô đã chế ngự được Alex giỏi hơn bất kỳ ai khác có thể, và cho dù anh biết mình đang bị điều khiển, anh không thể tách bản thân ra khỏi đối tượng. Giống như đêm anh nói với cô anh không thể ở lại, cô đã làm một khay thịt quay mà hương thơm điền đầy ngôi nhà gỗ, và dĩ nhiên là anh chần chừ đủ lâu để ăn tối, và sau đó anh thấy mình đã ở trong giường cùng cô. Bởi vì món thịt quay áp chảo đó, như anh biết, là một loại thuốc kích dục đối với bất kỳ người đàn ông nào ở vùng Tây bắc Thái bình dương.

Anh đã cố hạn chế số đêm ở lại bên cô, nhưng điều đó không dễ dàng. Anh muốn cô mọi lúc, trong mọi cách. Sex với cô hết sức diệu kỳ nhưng thậm chí còn lạ lùng nhiều hơn là cách anh muốn Zoe vì những lý do khác nữa. Những thứ trước đây thường chọc tức anh – Vẻ tươi tỉnh, sự lạc quan ngoan cường – không biết bằng cách nào đã trở thành những thứ ưa thích về cô. Cô liên tục phát ra những ý nghĩ phấn khởi giống như những trái bong bóng trang trí bữa tiệc mà anh không thể khiến bản thân đập vỡ.

Có một điều Zoe không thể tự lừa dối được là tình trạng đang tuột dốc của Emma. Mới đây, người y tá chăm sóc tại gia, Jannie, đã thực hiện với bà vài kiểm tra về nhận thức. Nhắc lại ngôn từ, vẽ mặt đồng hồ trên một mảnh giấy, và trò đếm đồng xu đơn giản. Emma đạt điểm thấp hơn đáng kể so với những bài kiểm tra tương tự đã được thực hiện vào tháng trước đó. Đáng buồn hơn là Emma đã mất cảm giác đói, cũng như thiết lập một bữa ăn cân bằng. Nếu Janice và Zoe không có ở đó để nhắc nhở bà, bà hẳn sẽ trải qua cả ngày mà không ăn, hoặc ăn những thứ như bắp nổ và mù tạt vàng vào bữa điểm tâm.

Hết sức lo lắng, Zoe nhận ra rằng bà nội cô, người luôn ăn mặc tề chỉnh, dường như không còn để ý hay quan tâm xem liệu tóc bà có được chải hay chưa hoặc móng tay bà có được giũa không. Justine đến ít nhất hai lần mỗi tuần để đưa Emma đến mỹ viện hoặc rạp hát. Thỉnh thoảng Alex giữ Emma bận rộn sau bữa tối trong lúc Zoe dọn dẹp bếp hoặc đi tắm. Anh chơi bài cùng Emma, cười toe toét trước sự gian lận trắng trợn của bà, thậm chí anh còn mở nhạc và khiêu vũ cùng bà trong lúc bà bình phẩm về kỹ thuật nhảy điệu foxtrot của anh.

“Chân cậu xoay quá trễ,” Emma phàn nàn, “Cậu sẽ vấp vào tôi cho xem. Cậu học nhảy ở đâu vậy hả?”

“Cháu học ở một nơi trong Seatle.” Alex nói khi họ nhảy ngang qua phòng trong giai điệu của bài “As Time Goes By.”

“Cậu nên đòi tiền lại đi.”

“Họ đã làm nên phép màu.” Anh bảo bà. “Trước khi học, cách cháu nhảy giống như một diễn viên kịch câm đang rửa xe hơi ấy”

“Cậu đã học bao lâu?” Emma hoài nghi.

“Đó là một khóa học cấp tốc cuối tuần. Hôn thê của cháu muốn cháu có thể nhảy trong đám cưới của chúng cháu.”

“Cậu đã kết hôn khi nào vậy?” Emma hỏi một cách gắt gỏng. “Không ai kể với tôi điều đó hết.”

Mặc dù Alex đã kể với bà về đám cưới của anh và Darcy, Alex nhận ra bà đã quên. Anh nói trong một tông giọng thản nhiên “Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi. Chúng cháu đã ly dị.”

“Tốt, nhanh đấy.”

“Không đủ nhanh đâu.” Alex nói một cách rầu rĩ.

“Cậu nên cưới Zoe của tôi. Cô ấy có thể nấu ăn ngon.”

“Cháu không kết hôn nữa đâu,” Anh nói. “Cháu đã sợ chết khiếp rồi.”

“Thực hành làm nên sự hoàn hảo.” Bà bảo anh.

Đêm hôm đó, khi Alex ở lại căn nhà gỗ và ôm Zoe trong lúc cô ngủ, rốt cuộc anh đã nhận ra cảm giác ngọt ngào đau đớn thít chặt trên ngực là gì, thứ đã luôn quấy rầy anh kể từ khi anh gặp cô. Đó là niềm hạnh phúc. Và điều đó khiến anh cực kỳ thiếu thoải mái. Anh đã nghe về chất gây nghiện chắc chắn mà nếu anh đã có nó một lần, anh sẽ muốn có nhiều hơn nữa. Đó là sức hút bản năng của anh đối với Zoe – ngay lập tức, bùng nổ và không hy vọng hồi phục.

Ba ngày sau khi Sam và Lucy đổ vỡ, Alex ngừng lại trên phố Rainshadow để lấy vài món dụng cụ anh để lại đó. Một chiếc xe tải chuyển phát thư theo sau anh trên lối vào, và đậu lại phía trước nhà. Hai người đàn ông đến để dỡ xuống một bưu kiện lớn. “Ai đó cần ký vào đây.” Một trong họ nói với Alex khi họ mang thùng bưu phẩm lên bậc cấp hiên trước. “Nó đã được bảo hiểm đến tận mông.”

“Cái gì thế?”

“Ô cửa sổ kính màu.”

Từ Lucy, Alex đoán. Sam đã kể với anh rằng Lucy đang chế tác một ô cửa sổ cho mặt tiền ngôi nhà. Ô cửa sổ mà Tom Findlay lắp đặt trước đây nay đã bị vỡ, bị tháo dỡ và thay thế bằng kính thường. Sam đã nói gì đó rằng Lucy đã nghiên cứu bản vẽ trong thời gian cô ở tại phố Rainshadow, vài hình ảnh cô đã thấy trong một giấc mơ.

“Tôi sẽ ký nhận.” Alex nói. “Anh trai tôi đang ở ngoài vườn nho.”

Người giao hàng để lại khung cửa đồ sộ trên sàn và xé một phần bao gói để chắc chắn không có sự hủy hoại nào xảy ra khi vận chuyển. “Nhìn có vẻ ổn.” Một trong hai người họ nói. “Nhưng nếu như cậu tìm ra bất kỳ điều gì sau khi chung tôi đã đi rồi, một vết nứt bằng sợi tóc hay thứ gì đó, hãy gọi số ghi trên tờ biên nhận nhé.”

“Cám ơn.”

“Chúc may mắn.” Chàng trai ân cần nói. “Sẽ rất gay go khi lắp đặt đấy.”

“Có vẻ thế.” Alex đáp với nụ cười rầu rĩ, ký nhận thùng bưu phẩm.

Bóng ma đứng bên cạnh ô cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống nó, sững sờ. “Alex.” Ông nói bằng tông giọng kỳ lạ. “Nhìn này.”

Sau khi những người giao hàng đi khỏi, Alex đến nhìn ô cửa sổ, ô cửa tạo tác một cây mùa đông với những cành trơ trụi, bầu trời xám xịt và tím, và một vầng trăng màu trắng. Sắc màu nhuốm vẻ huyền ảo, những miếng kính được sắp xếp và hàn bằng chì để tạo hiệu quả 3D rực sáng. Alex không biết nhiều về nghệ thuật, nhưng sự tinh xảo hiển hiện trên ô cửa sổ thật rõ ràng. Quả là bậc thầy.

Sự chú ý của anh quay trở lại với bóng ma đang hoàn toàn bất động và câm lặng. Sảnh vào trở nên lạnh lẽo bất chấp sức nóng mùa hè. Nỗi đau khổ chân thực đến nỗi Alex cảm thấy cổ họng và đôi mắt nhức nhối. “Ông nhớ thứ này sao?” Anh hỏi bóng ma. “Nó có giống cái mà ông đã lắp đặt cho cha của Emma không?”

Bóng ma quá suy sụp để có thể trả lời. Ông đáp bằng cái gật nhẹ. Sự đau khổ gia tăng, điền đầy không gian cho đến khi mỗi hơi thở như một ngọn roi băng giá. Ông đang nhớ ra điều gì đó, và chúng chẳng tốt đẹp chút nào.

Alex thối lui một bước, những chẳng có nơi nào thoát được. “Thôi đi.” Anh thô lỗ nói.

Bóng ma chỉ lên tầng hai, và trao cho Alex một ánh mắt van nài.

Alex hiểu ngay lập tức. “Được rồi. Tôi sẽ lắp nó hôm nay. Chỉ cần… đừng xúc động như thế.”

Sam đi vào trong nhà. Với vẻ chán ghét của Alex, người anh trai thất tình của anh hầu như chảng quan tâm đến ô cửa sổ khi anh ấy hỏi liệu Lucy có đính kèm lời nhắn nào vào đó không. Nhưng không có lời nhắn nào cả.

Lôi điện thoại ra, Alex định gọi cho Gavin và Isaac. Anh sẽ kéo họ khỏi việc sửa chữa garage của Zoe chiều nay và đến đây. “Em sẽ gọi vài tay thợ của em đến giúp lắp đặt ô cửa sổ.” Anh nói. “Hôm nay, nếu được.”

“Anh không biết nữa.” Sam ủ rũ nói.

“Biết gì?”

“Anh không biết liệu anh có muốn lắp chúng hay không nữa.”

Cảm thấy một làn sóng thất vọng mới từ bóng ma ùa đến, Alex nói trong sự bực bội. “Đừng cho em thứ tào lao ấy. Ô cửa được làm cho ngôi nhà này. Chỗ này cần đến nó. Đã có một cái y như thế từ rất lâu trước đây.”

Sam có vẻ bối rối. “Làm sao em biết điều đó?”

“Em chỉ muốn nói rằng nó có vẻ rất phù hợp thôi mà.” Alex đi ra xa, bấm số điện thoại. “Em sẽ quan tâm đến chúng.”

Ngay sau bữa trưa, Gavin và Isaac gặp Alex tại ngôi nhà trong vườn nho, và họ cùng lắp đặt ô cửa sổ kính màu. Công việc được tiến hành nhanh chóng nhờ độ chính xác trong việc đo đạc của Lucy. Cô đã thiết kế ô cửa màu để nó vừa vặn một cách hoàn hảo trong khung cửa hiện hữu. Họ dán các cạnh bằng keo silicon trong suốt và cố định nó vào đúng vị trí, sử dụng những miếng chêm bằng giấy bồi xếp lại để bảo vệ lớp kính khỏi đám dây buộc cố định. Sau giai đoạn chờ khô hai mươi bốn giờ, họ sẽ chêm gỗ quanh các cạnh.

Bóng ma quan sát họ chăm chú. Không một lời mỉa mai, hỏi han, hoặc bình luận, chỉ im lặng, ủ rũ trong nỗi sầu muộn. Ông từ chối giải thích về ô cửa sổ hay ký ức đã làm ống chấn động.

“Ông có nghĩ tôi có quyền nghe vài câu trả lời không?” Alex hỏi gặng vào buổi tối sau đó. “Ít ra ông có thể cho tôi một manh mối về điều gì đã xảy ra với ô cửa sổ chết tiệt đó chứ. Tại sao ông muốn tôi lắp đặt nó? Điều gì đã đặt ông vào trong tâm trạng tệ như thế?”

“Tôi không sẵn sàng để nói về chúng.” Lời đáp tức điên vang lên.

Sáng hôm sau Alex ngừng lại ngôi nhà Rainshadow để kiểm tra chất trét silicon trước khi đến căn nhà gỗ của Zoe. Anh đã dùng chiếc BMW, nghĩ rằng anh nên thỏa thích với nó đôi ngày trước khi giao nó cho người môi giới bán xe. Nhớ lại khi anh mua chiếc xe sedan này (dòng xe hơi 2 hoặc 4 chỗ, có mui hoặc mui trần) , anh và Darcy đã muốn một chiếc xe sành điệu cho những chuyến đi nghỉ cuối tuần ở Seatle. Nó phù hợp với phong cách sống của họ, hay ít ra là loại phong cách mà họ khao khát. Bây giờ anh không thể đoán ra nổi tại sao điều đó dường như không còn quan trọng.

Dọc theo lối vào, anh vượt qua Sam đang đi lang thang trong vườn nho. Vẻ mặt anh ấy ngơ ngẩn và thất vọng, như thể anh ấy đang nghe thứ nhạc mà không ai khác có thể nghe thấy. Ngoại trừ chẳng thấy bóng dáng của cái tai nghe.

“Anh ấy có vẻ lạ lùng quá đỗi.” Alex nói với bóng ma, tiếp tục lái xe tiến đến ngôi nhà.

“Mọi thứ đều có vẻ kỳ lạ” Bóng ma đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ông nói đúng. Một sự lộng lẫy kỳ bí thấm đẫm quang cảnh. Mọi màu sắc của vườn nho và khu vườn đều mềm mại hơn, sống động hơn, mọi bông hoa và lá tốt tươi bừng sáng trong không khí. Ngay cả bầu trời cũng khác, ánh bạc chỗ tiếp giáp với mặt nước của vịnh False chuyển dần dần thành màu xanh đến nhức mắt.

Rời khỏi xe, Alex hít một hơi thở sâu nồng hương cây cỏ đan quyện trong làn gió nhẹ. Bóng ma đang nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ trên tầng hai. Chúng trông rất khác. Sắc màu trên kính đã thay đổi – nhưng hẳn đó là một trò bịp của anh sáng, hoặc góc nhìn mà họ đang quan sát từ đó.

Alex tiến về ngôi nhà và lên cầu thang đến chỗ chiếu nghỉ. Rõ ràng có điều gì đó đã xảy ra với ô cửa sổ - Cây mùa đông bây giờ được bao phủ bởi sắc xanh rực rỡ, vô khối những chiếc lá như dát ngọc sáng lấp lánh trên đó. Mặt trăng buồn thảm đã biến mất, và bầu trời bằng kính bừng lên với những màu hồng, cam, tím, tất cả hòa trộn thành bầu trời ban ngày.

“Ô cửa sổ đã bị thay thế,” Alex nói đầy vẻ hoang mang. “Điều gì đã xảy ra với cái kia nhỉ?”

“Cùng một ô cửa thôi mà.” Lời đáp của bóng ma vang lên.

“Không thể nào. Màu sắc rất khác. Mặt trăng đã biến mất. Có những chiếc lá trên cành nữa kìa.”

“Đây là cách nó được trông thấy suốt những năm tháng đó khi tôi lắp đặt nó cách đây nhiều năm. Đúng đến từng chi tiết. Nhưng một ngày kia…” Bóng ma ngưng bặt khi nghe tiếng Sam đi vào nhà.

Trèo lên thang, Sam đến đứng bên cạnh Alex. Anh nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ, say mê và chú tâm.

“Anh đã làm gì nó thế?” Alex hỏi anh trai.

“Không gì cả.”

“Làm sao…”

“Anh không biết.”

Bối rối, Alex nhìn từ Sam sang bóng ma, cả hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Dường như họ có ý tưởng tốt hơn anh về những gì đang diễn ra. “Điều đó nghĩa là gì?” Anh hỏi.

Không nói một lời, Sam rời khỏi, nhảy hai bậc thang một lần, tiến thẳng đến chiếc xe bán tải bằng những sải chân gần như không chạm đất. Động cơ rú lên khi chiếc xe lao khỏi lối vào.

Nỗi muộn phiền khắc sâu thêm sự hoang mang của Alex. “Sao anh ấy chạy như ma đuổi thế nhỉ?”

“Cậu ấy đuổi theo Lucy.” Bóng ma nói với vẻ điềm tĩnh chắc chắn.

“Để tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra với ô cửa sổ à?”

Bóng ma trao cho anh một cái liếc nhạo báng và bắt đầu dạo bước quanh chiếu nghỉ. “Sam không quan tâm đến sự việc xảy ra với ô cửa sổ đâu, điều quan trọng là tại sao nó lại xảy ra.” Với sự im lặng khó hiểu của Alex, ông nói tiếp. “Ô cửa sổ thay đổi bởi vì Sam và Lucy. Bởi vì cách họ cảm thấy về nhau.”

Điều đó chẳng giải thích được gì. “Ông đang nói đây là ô cửa sổ mầu nhiệm thay đổi theo tâm trạng à?”

“Dĩ nhiên là không.” Bóng ma nói gay gắt. “Bằng cách nào nó có thể như thế được nếu nó không thích hợp với niềm tin đầy tính hiện sinh của cậu chứ? Chắc là một loại ảo giác do rối loạn tâm thần khác rồi. Ngoại trừ rằng Sam đi cùng điều này.” Ông đến bên bức tường và ngồi xuống sàn, đôi cánh tay ôm hờ hững quanh gối. Trông ông có vẻ kiệt sức và nhợt nhạt. Nhưng ông không thể mệt – ông là một linh hồn vượt xa khỏi thân xác nô lệ yếu đuối mà. “Ngay khi tôi nhìn thấy ô cửa trong gói bưu phẩm hôm qua,” Bóng ma nói, “Tôi đã nhớ ra điều gì đã xảy ra với tôi và Emma. Những gì tôi đã làm.”

Alex tỳ cánh tay trên thành lan can và nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ. Những chiếc lá xanh như nạm ngọc lấp lánh gây ảo giác về sự chuyển động, về làn gió nhẹ đang thổi qua những nhánh cây.

“Tôi lớn hơn Emma vài tuổi,” Bóng ma nói, cảm xúc lan tỏa trong không khí giống như khói hương. “Tối tránh né cô ấy bất cứ khi nào có thể. Cô ấy nằm ngoài tầm với của tôi. Lớn lên trên đảo, cậu đã biết những người nào cậu có thể kết giao, cô gái nào cậu có thể ve vãn và cô gái nào cậu không thể.”

“Ve vãn ?”

Bóng ma cười nhẹ “Đó là từ ngữ họ ám chỉ chuyện hôn hít ấy mà.”

Alex có phần giống như thế. Ve vãn… hôn… bốc hỏa.

“Emma nằm ngoài nhóm của tôi,” Bóng ma tiếp tục. “Thông minh, nổi trội, gia đình khá giả. Đôi khi cô ấy có thể hơi cứng đầu – nhưng cô ấy có cùng sự ân cần như Zoe. Cô ấy không bao giờ làm tổn thương ai nếu như cô ấy có thể ngăn được. Khi ông Stewart thuê tôi lắp đặt ô cửa sổ kính màu, vợ ông đã nói với cả ba cô con gái tránh xa tôi ra, không giao thiệp với kẻ làm thuê. Dĩ nhiên Emma lờ bà đi. Cô ấy đã ngồi và nhìn tôi làm việc, hỏi những câu hỏi. Cô ấy thích thú với mọi thứ. Tôi đã đổ gục trước cô ấy quá mãnh liệt, quá nhanh chóng… Cứ y như là tôi đã yêu cô ấy từ trước khi tôi gặp cô ấy nữa kia.”

“Chúng tôi bí mật gặp nhau suốt mùa hè và một phần mùa thu – Chúng tôi trải qua phần lớn thời gian ở Hồ Mộng. Đôi khi chúng tôi mướn thuyền của ai đó bên ngoài đảo và trải qua cả ngày bên nhau. Chúng tôi không nói nhiều về tương lai. Chiến tranh mới diễn ra ở Châu Âu nhưng mọi người đều biết chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng tôi cũng bị mắc vào đó. Và Emma biết tôi có kế hoạch đầu quân. Sau khóa huấn luyện cơ bản, không quân có thể trở thành thường dân không cần trải nghiệm chiến tranh nào để chuyển thành một phi công tiêu chuẩn trong đôi tháng.” Ông ngừng lại. “Đầu tháng 11 năm 41 – trước trận Trân Châu Cảng – Emma nói với tôi cô ấy có thai. Tin này giáng xuống tôi như một nhát búa, nhưng tôi bảo cô ấy rằng chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi đã nói chuyện với cha cô ấy và xin ông cho phép. Dù ông không thật sự xúc động về tình huống, ông muốn đám cưới diễn ra ngay khi có thể để tránh tai tiếng. Ông khá tử tế về điều đó. Tôi nghĩ mẹ cô ấy mới là người muốn giết tôi. Bà ấy tin rằng Emma đã hạ thấp bản thân trong chuyện cưới tôi, và bà ấy đúng. Nhưng đã có một đứa trẻ sắp tạo thành, không ai được chọn lựa gì nữa. Chúng tôi đặt ngày cưới vào Giáng Sinh.”

“Ông đã không hạnh phúc về điều đó.” Alex nói.

“Quỷ thật, không, tôi sợ chết khiếp. Một người vợ, em bé… không thứ gì có bất kỳ nối kết với người như tôi hết. Nhưng tôi biết việc lớn lên không cha là như thế nào. Không cách gì tôi cho phép điều đó xảy ra cho đứa bé.”

“Sau trận Trân Châu Cảng, mọi chàng trai mà tôi biết đều đến văn phòng tuyển dụng quân sự địa phương để đăng ký. Emma và tôi đã đồng ý rằng tôi sẽ hoãn việc tuyển quân cho đến sau đám cưới. Vài ngày trước Giáng Sinh, mẹ của Emma gọi và bảo tối đến nhà. Điều gì đó đã xảy ra. Tôi biết đó là điều xấu qua giọng của bà ấy. Tôi đến đó vừa kịp lúc bác sĩ ra về. Ông ấy và tôi nói chuyện ở hiên trước trong vài phút, rồi tôi lên lầu với Emma, cô ấy đang nằm trên giường.”

“Bà đã mất đứa trẻ.” Alex lặng lẽ nói.

Bóng ma gật đầu. “Cô ấy bắt đầu ra máu vào buổi sáng. Lúc đầu chỉ một ít thôi, nhưng càng lúc càng tệ hơn cho đến khi cô ấy sẩy thai. Trông cô ấy quá nhỏ bé trên giường. Cô ấy bắt đầu khóc khi nhìn thấy tôi. Tôi ôm cô ấy một lúc lâu. Khi cô ấy dịu xuống, cô ấy tháo chiếc nhẫn đính hôn ra và trả cho tôi. Cô ấy nói cô ấy biết tôi không muốn cưới cô ấy, và bây giờ đứa bé đã không còn, lý do cũng không còn. Tôi đã bảo cô ấy không nên quyết định gì vào lúc đó. Nhưng trong một phần giây tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và cô ấy đã nhận ra điều đó. Vì thế cô ấy hỏi tôi liệu tôi có nghĩ tôi sẽ sẵn sàng cho chuyện kết hôn vào một ngày nào đó không. Liệu cô ấy có nên chờ đợi tôi không. Tôi đã bảo cô ấy rằng không, đừng đợi. Tôi nói cho dù tôi qua được cuộc chiến và trở về cô ấy cũng không nên trông mong gì vào tôi. Tôi đã bảo cô ấy rằng tình yêu không kéo dài mãi – cô ấy cũng sẽ cảm nhận theo cách tương tự với những anh chàng khác vào lúc nào đó. Thậm chí tôi tin điều đó. Cô ấy đã không tranh cãi với tôi. Tôi biết tôi đã khiến cô ấy bị tổn thương, nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ miễn cho cô ấy đau đớn nhiều trong tương lai. Tôi tự nhủ điều đó tốt cho cô ấy.

“Tàn nhẫn để tốt đẹp” Alex tán thành.

Bóng ma dường như không lắng nghe anh. Sau một lúc im lặng trầm tư, ông nói. “Đó là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy. Khi tôi ra khỏi phòng ngủ và hướng về cầu thang, tôi đã đi ngang qua ô cửa sổ này. Khung kính đã thay đổi. Những chiếc lá biến mất, bầu trời xám xịt, và vầng trăng mùa đông xuất hiện. Một phép thuật chân thực. Nhưng tôi không cho phép bản thân nghĩ về những gì chúng ngụ ý.”

Alex không thể hiểu những gì bóng ma nghĩ thì có gì quá kinh sợ và đáng xấu hổ như thể đang thú tội như thế. Ông đã hành động đáng kính trọng trong việc đề nghị kết hôn với Emma trong hoàn cảnh hoàn toàn xứng đáng. Không có gì sai trong việc đổ vỡ hôn sự sau khi sảy thai. Emma hầu như không bị bỏ rơi đơn độc và cơ cực. Và dù sao thì Tom cũng đã tòng quân mà.

“Ông đã làm đúng.” Alex động viên. “Ông đã trung thực với bà ấy.”

Bóng ma nhìn anh với sự cháy bùng của một cơn giận bất ngờ. “Điều đó không trung thực chút nào. Đó là hèn nhát. Tôi nên cưới cô ấy. Tôi nên chắc chắc rằng bất kể xảy ra điều gì, cô ấy sẽ luôn biết rằng cô ấy có ý nghĩa với tôi nhiều hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này.”

“Không phải là vô cảm,” Alex bắt đầu, và quắc mắt nhìn nụ cười không chút đùa cợt của bóng ma. “Nhưng dù sao thì ông có thể chết trong chiến tranh. Vì thế đâu có giống với việc hai người có được thời gian bên nhau nữa.”

“Cậu không hiểu chút nào cả, đúng không?” Bóng ma hỏi với vẻ hoài nghi. “Tôi yêu cô ấy. Và tôi đã hủy hoại cô ấy. Tôi đã hủy hoại cả hai người chúng tôi. Tôi đã quá hèn nhát để dám nắm bắt một cơ hội. Một số đàn ông trải qua suốt cuộc đời để mơ có được một tình yêu như thế, và tôi đã ném nó đi. Mọi cơ hội để sửa lại sai lầm đã vỡ tan tành cùng tôi và chiếc máy bay đó mất rồi.”

“Có thể ông đã gặp may. Ông có nghĩ về điều đó không? Nếu ông sống sót qua cuộc chiến và trở lại với Emma, có thể ông đã tàn đời với một cuộc hôn nhân tồi tệ. Cả hai người hẳn kết thúc bằng việc căm ghét nhau. Có lẽ ông đã tốt hơn theo cách mà mọi thứ đã trở thành.”

“May mắn ư?” Bóng ma nhìn anh với vẻ kinh hoàng, giận dữ, chán ghét. Ông đứng lên và đi vơ vẩn bâng quơ quanh chiếu nghỉ. Đôi lần ông ngừng lại và nhìn Alex với vẻ hiếu kỳ đượm chút khó chịu. Cuối cùng, ông ngừng lại trước ô cửa sổ và nói với giọng thù địch. “Tôi đoán là cậu đúng. Thật tốt khi chết trẻ và tránh được mọi nỗi khổ, nỗi hoang mang khi yêu ai đó. Cuộc sống chẳng có nghĩa lý gì cả. Thật tốt khi vượt qua nó.”

“Chính xác.” Bực bội trước vẻ dạy đời. Sau rốt, anh mong muốn thực hiện lựa chọn của anh và trả giá vì chúng, y như bóng ma đã làm. Đó là quyền của anh.

Nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ, với tất cả màu sắc phong phú của chúng, bóng ma nói hoàn toàn ác hiểm. “Có lẽ cậu sẽ có may mắn giống như tôi chăng.”

Không có nhận xét nào: