Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Chương 8 - Dream Lake


Chương tám.


Nghe tiếng thét của Zoe, Alex phản ứng và vươn đến cô trong vài giây. Cô đã chạy trốn khỏi khu bếp hẹp, đôi mắt cô mở rộng trên gương mặt thất thần. “Gì thế?” Anh hỏi.
“N-nhện.” Cô nói với giọng khàn khàn.
“Nó ở đây này.” Bóng ma gọi ra từ căn bếp. “Đồ chết dẫm ấy vừa nhảy từ quầy bếp này đến quầy bếp khác.”
Lao vào khu bếp hẹp, Alex túm lấy chiếc máy bay cũ và đập chết con nhện bằng một cú đánh dứt khoát.
Ngừng lại để nhìn gần hơn, Alex buông một tiếng huýt sáo trầm. Đó là một con nhện sói, một loại có khuynh hướng ẩn nấp suốt ngày và săn mồi vào ban đêm. Loại đặc biệt này lớn hơn bất kỳ loại nhện nào anh từng thấy trong sở thú.
Một nét hài hước làm quăn một góc miệng của anh khi anh nghĩ đến cách Sam sẽ phản ứng như thế nào trong tình huống này. Sam hẳn là sẽ tìm cách bắt con nhện mà không làm tổn hại đến nó và mang nó ra bên ngoài một cách an toàn, suốt thời gian đó anh ấy sẽ diễn thuyết về việc phải tôn trọng tự nhiên. Quan điểm của Alex về tự nhiên là, bất kỳ lúc nào, nếu nó cả gan xông vào bên trong nhà, nó sẽ thấy bản thân đương đầu với một chai Raid bự khủng. (Raid : một thương hiệu thuốc diệt côn trùng của Mỹ. – Ct của Sẻ)
Ánh mắt anh quét qua khu bếp, một tập hợp lưới nhện lẻ tẻ neo dính vào một góc trần nhà. Những con nhện thường giăng lưới gần nguồn thức ăn, điều đó có nghĩa là có một nguồn cung cấp côn trùng lớn đi cùng với sự ẩm ướt từ những chỗ rò rỉ trong tường.
“Alex.” Giọng khẩn cấp của bóng ma vang đến từ một phòng khác. “Có gì đó với Zoe.”
Cau mày, Alex rời khỏi bếp và tìm thấy Zoe ở giữa căn phòng chính, đôi tay quàng chặt quanh thân. Cô đang thở hổn hển thiếu không khí, như thể phổi cô đã đổ sụp. Anh đến bên cô với hai sải chân. “Gì thế?”
Cô dường như không nghe thấy anh. Đôi mắt cô mở rộng và thiếu tập trung. Toàn thân cô đang run rẩy.
“Nó có cắn em không?” Alex hỏi, xem xét mặt cô, cổ, cánh tay, mọi inch mà làn da cô lộ ra.
Zoe lắc đầu, thở khò khè khi cô cố nói. Alex thấy bản thân vươn tay ra cho cô và vội túm lấy bàn tay anh trở lại.
“Cơn choáng hoảng loạn.” Bóng ma nói. “Cậu có thể làm cô ấy bình tĩnh lại không?”
Alex lắc đầu một cách tự động. Anh giỏi làm cho phụ nữ tức giận, nhưng việc xoa dịu họ không phải là sở trường của anh.
Bóng ma có vẻ cáu tiết. “Chỉ nói chuyện với cô ấy thôi mà. Vỗ nhẹ vào lưng cô ấy đi.”
Alex trao cho ông một cái liếc kinh sợ. Chẳng có cách thức khả dĩ nào có thể giải thích cho việc không sẵn lòng chạm vào cô của anh. Biết chắc rằng nó sẽ dẫn đến thảm họa. Nhưng Zoe đang run rẩy toàn thân, nhìn như thể cô sắp ngất và chẳng có lựa chọn nào khác. Anh vươn tay cho cô, đôi bàn tay anh khép chặt vòng quanh cánh tay cô. Cảm nhận làn da cô tỳ vào lòng bàn tay anh, làn da mịn màng gởi một chấn động nóng bỏng xuyên qua anh, thứ mà trong những tình huống sáng sủa, chẳng có gì khác hơn sự trụy lạc.
Anh đã ở cùng phụ nữ với mọi vị trí nhục dục có thể hình dung ra được, nhưng anh chưa bao giờ giữ một người trong đôi cánh tay chỉ với một ý định duy nhất là an ủi cô ấy.
“Zoe, nhìn anh nào.” Anh nói lặng lẽ.
Với sự nhẹ nhõm của anh, cô vâng lời. Cô đang thở hổn hển, hớp hơi đầy đau đớn như thể cô không có đủ không khí, trong khi vấn đề là, cô đang lấy hơi quá nhiều.
“Anh muốn em hít sâu và thở ra thật chậm,” Alex nói. “Em có thể làm điều đó không?”
Zoe nhìn vào anh mà như không thấy anh, đôi mắt cô thất thần và mờ nước mắt. “N-ngực em…”
Anh hiểu ngay lập tức. “Em không bị đột quỵ đâu. Em không sao. Chúng ta cần làm chậm nhịp thở của em lại.” Cô tiếp tục nhìn anh chằm chằm, những giọt lệ rỉ ra từ khóe mắt cô, trộn lẫn với đám bụi mồ hôi lóng lánh như ngọc trai trên má cô. Cảnh tượng đó đã gây ra thứ gì đó xoắn vặn đầy đau đớn sâu trong ngực anh. “Em an toàn rồi.” Anh nghe bản thân đang nói. “Anh sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra với em đâu. Thả lỏng đi nào…” Bàn tay anh chạm vào một bên mặt cô. Gò má cô mát lạnh và mịn như nhung, giống như cánh hoa lan trắng. Thận trọng, anh chạm vào mũi cô, nhấn một bên lỗ mũi khép lại, giữ nó yên như thế. “Ngậm chặt miệng lại, chỉ thở qua một bên mũi thôi.”
Với việc lấy không khí vào bị giới hạn, hơi thở của Zoe bắt đầu điều hòa. Nhưng cũng chẳng dễ dàng gì. Cô hổn hển và nấc cụt, tiếp tục chiến đấu để thở như thể cô đang cố thổi si rô bắp qua một ống hút. Tất cả những gì Alex có thể làm là giữ cô một cách kiên nhẫn và để cho cơ thể cô tự tiến hành việc đó. “Cô gái ngoan,” Anh thì thầm, khi anh cảm thấy cô bắt đầu dịu đi. “Cứ làm y như thế nhé.” Vài hơi thở thắt lại nhiều hơn. Với sự nhẹ nhõm của anh, cô ngừng vùng vẫy. Anh để tay anh nâng niu gương mặt cô, trong lúc ngón tay cái chùi ngấn lệ trên má cô. “Lấy những hơi thở dài từ tận thâm tâm.”
Có vẻ kiệt sức, Zoe ngả đầu vào vai anh, những lọn tóc xoăn màu vàng sáng chạm vào hàm anh. Alex lặng người đi. “Xin lỗi.” Anh nghe cô thì thầm giữa những tiếng thở vụn vỡ “Xin lỗi.”
Không đáng xin lỗi bằng anh. Bởi vì cảm giác về cô đã gởi một cơn choáng khoái cảm xuyên qua anh, chân thực và thiêu đốt đến nỗi gần như đau đớn. Anh đã biết, bằng cách nào đó nó sẽ trở thành như thế này. Anh thấy bản thân kéo cô lại gần hơn, cho đến khi thân thể cô đúc khuôn với của anh, như thể xương cô đã hóa lỏng. Một vài cơn run còn lại chạy xuyên qua lưng cô, và anh đuổi theo chúng chậm rãi với bàn tay anh. Anh cảm thấy giác quan của anh mở ra để đưa cô vào bên trong, vẻ mong manh của cô gợi cảm đến không thể tin được. Cô có mùi như hương hoa bị vùi dập, một hương thơm tinh khiết và thuần chất, và anh khao khát muốn mở áo của cô ra và hít thở chúng trực tiếp từ làn da cô. Anh muốn nhấn môi anh tỳ vào nhịp mạch hoang dã trên cổ cô và nếm nó bằng lưỡi anh.
Nỗi khao khát xổ tung và lan tỏa xuyên suốt sự yên lặng. Thôi thúc được chạm vào cô một cách mật thiết, trượt bàn tay anh vào trong tóc cô và vào bên trong lớp quần áo của cô, gần như khiến anh phát điên. Nhưng đã là đủ khi chỉ đứng ở đây với cô, lạc hướng trong nỗi khao khát đang phun trào bên trong anh.
Qua mí mắt nặng nề, anh thấy một chuyển động ở gần đó. Là bóng ma, chỉ cách vài yard, đang săm soi anh với đôi mày nhướng cao.
Anh bắn cho ông ta một cái nhìn có thể thiêu cháy.
“Tôi cho rằng, tôi nên đi kiểm tra những căn phòng khác.” Bóng ma nói một cách lịch sự, và biến mất.


Zoe bám chặt vào Alex, người vừa trở thành thứ vững chắc nhất trên thế giới, trung tâm yên tĩnh của vòng quay ngựa gỗ. Cảm nhận mơ hồ về nhận thức đáng xấu hổ rằng, sau điều này, cô sẽ không bao giờ có thể đối mặt với anh lần nữa được. Cô đã hành động như một kẻ ngốc. Anh sẽ chẳng làm gì khác hơn ngoài việc xem thường cô. Ngoại trừ… anh đã rất ân cần, rất quan tâm. Bàn tay anh di chuyển trên lưng cô thành những vòng tròn chậm rãi. Đã rất lâu kể từ khi một người đàn ông ôm cô – Cô đã quên chúng có cảm giác tuyệt như thế nào. Điều ngạc nhiên là, Alex Nolan lại có khả năng nhạy cảm nhẹ nhàng, kềm chế đến thế. Cô có thể mong đợi bất kỳ điều gì từ anh, trừ điều này.
“Tốt hơn chứ?” Anh hỏi sau một lúc.
Cô gật đầu vào vai anh. “Em… em đã luôn ghét nhện. Chúng giống… miếng nùi xốp chết chóc rậm lông trên tám cái chân.”
“Thường thì chúng chỉ cắn người để tự vệ.”
“Em không quan tâm. Em vẫn thấy sợ chúng.”
Sự thích thú xào xạc trong ngực anh. “Phần lớn người ta cũng thấy thế.”
Zoe nhấc đầu lên để nhìn anh với đôi mắt mở rộng. “Bao gồm cả anh ư?”
“Không.” Anh vuốt ve cạnh hàm cô bằng lưng ngón tay. Gương mặt anh khắc khổ, nhưng ánh mắt anh ấm áp. “Trong phạm vi công việc của anh, anh đã nhìn thấy đủ để trở nên quen thuộc với chúng.”
“Em sẽ không thể như thế đâu.” Zoe nói mãnh liệt. Nhớ đến con nhện trong bếp, cô cảm thấy nhịp mạch của cô tăng vọt. “Đó là một con khổng lồ. Và cái cách nó rời khỏi hộc tủ rồi bắt đầu nhảy thẳng đến em…”
“Nó chết rồi.” Alex cắt ngang, bàn tay trở lại lưng cô, tiếp tục vuốt ve xoa dịu. “Thư giãn đi, hoặc em sẽ lại bắt đầu chứng thở gấp đấy.”
“Nó là con góa phụ đen à?”
“Không, chỉ là một con nhện sói thôi.”
Cô rùng mình.
“Nó không gây chết người.” Anh nói.
“Chúng phải có nhiều hơn. Ngôi nhà chắc đã tràn ngập chúng rồi.”
“Anh sẽ quan tâm đến điều đó.” Giọng anh nghe có vẻ hết sức quả quyết và rõ ràng rằng cô không thể làm gì khác ngoại trừ tin tưởng anh. Gương mặt anh gần gụi đến mức cô có thể thấy hàm râu mới nhú đổ bóng trên đó. “Cách duy nhất để những con nhện có thể vào được bên trong nhà,” Alex tiếp tục, “là chui xuyên qua những khe nứt và những chỗ chưa được niêm kín. Vì thế, anh sẽ lắp đặt thiết bị tầm soát cửa và màng lưới, trám trét tất cả các cửa sổ và cửa đi, và đặt lưới cho mọi lỗ thông hơi. Tin anh đi, đây sẽ là một ngôi nhà chống côn trùng tốt nhất trên đảo.”
“Cám ơn anh.”
Một lúc sau, Zoe chợt nhận ra rằng cô vẫn còn đang gắn chặt vào anh y như con hàu trên cọc bến cảng. Và trái tim cô vẫn còn trong tình trạng làm việc quá sức. Với sự gần gũi mà họ đang có, thật không thể không nhận ra anh đang trở nên kích động. Sự thúc bách của cơ thể anh cứng cáp và hưng phấn. Cô dường như không thể di chuyển, chỉ tựa vào anh trong sự tê liệt khoan khoái đến khô miệng.
Alex nới lỏng cô xa khỏi anh, và ngoảnh đi với một âm thanh không thể diễn tả.
Zoe vẫn cảm thấy dấu ấn đầy sức sống của thân thể anh ở mọi nơi chúng chạm vào. Một cảm giác rộn ràng nấn ná ngay bên dưới làn da cô.
Tuyệt vọng trong nỗ lực nghĩ ra một cách để phá vỡ sự yên lặng, cô quăng trí óc cô trở lại với những gì anh đã nói về phòng chống những thứ gây hại. Cô buột miệng, “Em sẽ phải từ bỏ cánh cửa dành cho mèo sao?”
Một âm thanh lạo xạo vang lên, như thể anh đang làm sạch cổ họng, và cô nhận ra rằng anh đang đấu tranh để giữ lại tiếng cười. Anh ném một cái liếc nhanh qua vai, mắt anh sáng rực với sự thích thú. “Phải.” Anh nói.


Sau khi Zoe rời khỏi cánh tay anh, Alex trở nên tháo vát trở lại. Trong lúc Zoe thận trọng kiểm tra phần còn lại của ngôi nhà nhỏ, anh tiếp tục công việc đo đạc sơ đồ mô phỏng sàn nhà. Anh cố tập trung vào bất kỳ thứ gì khác ngoài Zoe.
Anh muốn đưa cô đến nơi nào đó, một căn phòng yên tĩnh tối tăm, và cởi hết quần áo của cô, làm tình với cô theo đủ mọi góc độ. Nhưng cô sở hữu một lòng tự trọng mong manh đến mức, vì lý do nào đó, anh không muốn hủy hoại nó. Anh thích cách cô đương đầu với anh khi cô tranh cãi về mặt quầy bếp bằng gỗ cứng. Anh thích nụ cười nhẹ do dự bên dưới vẻ bẽn lẽn của cô. Anh thích quá nhiều thứ về cô, và có Chúa biết, sẽ chẳng có gì tốt đẹp về điều đó hết. Vì vậy, anh sẽ thực hiện cho cả hai một thiện ý và tránh xa khỏi cô.
Trong lúc Alex tách những mảnh giấy ghi chú và dính chúng thành một hàng vào chiếc bàn mạ crôm cũ kỹ, Zoe đi đến cửa hông mở ra chỗ đậu xe. “Alex,” Cô nói trong lúc nhìn xuyên qua khung cửa sổ kẻ sọc dơ bẩn. “Có gì khó khăn khi biến chỗ đậu xe thành một garage không?”
“Không. Về mặt kết cấu, nó đã được xây tương tự như một garage. Anh chỉ phải thêm vách, làm cách âm và một cánh cửa.”
“Vậy, anh sẽ thêm chúng vào báo giá chứ?”
“Chắc chắn.”
Ánh mắt họ quyện lấy nhau, và một cảm xúc tích điện nổ lốp bốp giữa họ. Với sự nỗ lực, Alex cố tập trung vào tập giấy ghi chú. “Bây giờ em có thể đi.” Anh nói, “Anh sẽ ở lại đây một lúc nữa, làm một vài đo đạc và chụp mấy bức hình. Anh sẽ khóa cửa khi anh rời đi và sẽ làm một chiếc chìa mới cho em.”
“Cám ơn.” Cô lưỡng lự. “Anh có cần em ở lại và giúp đỡ điều gì không?”
Alex lắc đầu. “Em sẽ chỉ cản đường thôi.”
Bóng ma tiến lại bàn. “Tất cả sự mê hoặc đó,” Bóng ma nói với Alex trong một giọng điệu kinh ngạc. “là tự nhiên, hay do cậu đã tác động lên chúng vậy?”
Zoe đến bên bàn và đợi cho đến khi Alex nhìn cô. “Em muốn… ờ… cám ơn anh.” Cô nói, gương mặt đỏ hồng.
“Không có chi.” Alex thì thầm.
“Anh đã rất tử tế.” Cô dai dẳng. “Có lẽ để đáp lại ân huệ… Em có thể làm bữa tối cho anh vào dịp nào đó.”
“Không cần đâu.”
Bóng ma có vẻ chán ghét. “Có gì sai với việc để cô ấy làm bữa tối cho cậu nào?”
“Không có vấn đề gì đâu,” Zoe cố nài. “Và, em… không phải một đầu bếp tồi. Anh nên thử xem.”
“Cậu nên thử ” Bóng ma lập lại mạnh mẽ.
Alex phớt lờ ông và nhìn Zoe. “Lịch làm việc của anh khá chặt chẽ.”
Bóng ma nói với Zoe, mặc dù cô không thể nghe thấy ông. “Cậu ấy muốn nói, cậu ấy thích ngồi một mình ở nơi nào đó và nốc rượu như một chú lạc đà đang chết khát hơn.”
Ánh mắt Zoe hạ xuống đáp lại sự khước từ của Alex.
“Trong vài ngày nữa,” Alex nói, “Anh sẽ mang đến nhà trọ vài bản vẽ. Chúng ta sẽ xem qua chúng và thay đổi nếu cần. Sau đó anh sẽ làm báo giá.”
“Hãy đến bất kỳ ngày nào sau bữa điểm tâm. Chúng kết thúc lúc mười giờ vào ngày thường, và mười một giờ ba mươi vào ngày cuối tuần. Hoặc… đến sớm một chút và dùng bữa điểm tâm nhé.” Zoe chạm vào mặt bàn mạ crôm với một đầu ngón tay gọn gàng thanh nhã. Đôi tay cô nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ, móng tay sơn màu sáng. “Em thích bộ bàn ăn này. Em ước chi có cách để phục hồi nó.”
“Nó có thể phục hồi lại.” Alex nói, “Tất cả những gì cần làm là chà tỉ mỉ bằng bùi nhùi thép và vài lớp sơn phủ crôm.”
Zoe nhìn chiếc bàn trầm tư. “Em nghĩ nó không đáng bõ công với những rắc rối, một chiếc ghế trong bộ đã mất.”
“Chiếc ghế thứ tư nằm trong một góc chỗ để xe,” Alex nói, “Em không thể thấy nó bởi vì xe của anh đã đậu ở đó.”
Zoe rạng rỡ với thông tin đó. “Ôi tốt quá. Nó đã đủ bộ để đáng tiết kiệm. Mặt khác, em nghĩ chúng ta sẽ phải 69 .”
Alex ngây người nhìn cô.
Cô nhìn trả lại anh với đôi mắt xanh ngây thơ.
“Em muốn nói 86 à,” Alex nói, giọng anh đều đều một cách cẩn trọng.
(Chỗ này Sẻ không biết dịch thế nào. Tác giả chơi chữ. Zoe muốn nói eighty-six tiếng lóng thể verb có nghĩa là tống khứ, vứt bỏ nhưng nói nhầm thành sixty-nine, một tư thế làm tình. Bó tay toàn tập, không thể nghĩ ra được thứ gì tương đương có thể lồng vào hết – help me!)
“Phải, những gì em…” Zoe ngưng lại đột ngột khi cô nhận ra lỗi lầm cô đã phạm. Một làn sóng màu đỏ thẫm bừng lên trên gương mặt cô. “Em phải đi.” Cô lí nhí, túm lấy chiếc túi xách và chạy vụt ra khỏi nhà.
Cánh cửa đóng lại với một tiếng sầm mạnh.
Bóng ma đang cười dữ dội đến mức tắt cả tiếng.
Alex chống hai tay trên bàn và gục đầu xuống. Anh đã bị kích động đến mức không thể đứng thẳng được. “Tôi không thể làm được điều này.” Anh xoay sở để nói.
“Anh nên hẹn hò với cô ấy.” Cuối cùng bóng ma nói, khi ông đã có thể nói được.
Alex lắc đầu.
“Tại sao không?”
“Có vô số cách tôi có thể làm tổn thương một phụ nữ như thế…” Alex ngừng lại với một nụ cười nản chí. “Quỷ thật. Tôi không thể ngờ được nó lại phấn khích đến thế.”

***

Sau khi Zoe kể cho người em họ nghe về mọi thứ đã xảy ra tại ngôi nhà bên hồ, Justine không chỉ thích thú đơn thuần, cô ấy cười cho đến khi gần như ngã khỏi ghế.
“Ôi, Chúa ơi.” Justine hổn hển, chộp lấy một mảnh khăn giấy để thấm nước mắt. Biểu hiện phẫn nộ của Zoe dường như chỉ làm tệ hơn. “Tớ xin lỗi, cưng à. Tớ đang cười cùng với cậu, không phải là cười cậu đâu.”
“Nếu như cậu đang cười cùng với tớ,” Zoe nói. “vậy thì tớ cũng phải đang cười chứ. Và tớ không. Bởi vì tất cả những gì tớ có thể nghĩ đến là tự đâm mình bằng thứ đầu tiên tớ có thể chụp được từ ngăn dụng cụ gần nhất.”
“Thậm chí đừng thử nhé.” Justine nói, vẫn còn khụt khịt. “Với may mắn cậu có được hôm nay, nó sẽ hóa thành món dưa hấu bi mất thôi.”
Zoe gục trán xuống mặt bàn bếp. “Anh ấy sẽ nghĩ tớ là kẻ ngốc vĩ đại nhất trên thế giới. Và tớ thì mong muốn đến tệ hại rằng anh ấy thích tớ.”
“Tớ chắc chắn là anh ấy thích cậu.”
“Không.” Zoe nói một cách thê lương. “Anh ấy không có.”
“Vậy thì hẳn là có gì đó không ổn với anh ấy rồi, vì mọi người khác trên thế giới sẽ làm thế.” Justine ngừng lại. “Tại sao cậu muốn anh ấy thích cậu?”
Zoe nhấc đầu lên và chống tay vào cằm. “Điều gì nếu tớ nói anh ấy hết sức đẹp trai?”
“Chúa ơi, điều đó nông cạn đến không thể tin được. Tớ hết sức thất vọng với cậu đấy. Kể thêm cho tớ đi nào.”
Zoe mỉm cười, “Không hẳn là về vẻ ngoài của anh ấy. Mặc dù anh ấy… làm lóa mắt.”
“Không kể việc là thợ mộc nhé.” Justine nói. “Ý tớ là tất cả những thợ mộc đều rất quyến rũ, ngay cả kẻ xấu nhất. Nhưng một thợ mộc đẹp trai… Ồ, khá khó khăn để kháng cự nhỉ.”
“Thoạt đầu tớ không hề bị cám dỗ chút nào, nhưng rồi anh ấy đã giết con nhện. Một điểm to đùng cho thiện ý của anh ấy.”
“Chắc chắn. Tớ yêu đàn ông giết những con bọ.”
“Và khi tớ mất hết hồn vía và không thể thở nổi, anh ấy đã hết sức… tử tế.” Zoe thở dài và thẹn thùng nhớ lại. “Anh ấy đã ôm tớ, và vỗ về tớ bằng một giọng… cậu biết đấy, trầm và khàn khàn…”
“Tất cả những người nhà Nolan đều nghe có vẻ như thế hết,” Justine nói một cách trầm ngâm. “Giống như họ bị chứng viêm phế quản nhẹ vậy. Hoàn toàn lôi cuốn.”
Một lọn tóc rơi xuống trước mắt Zoe, và cô thổi nó đi. “Lần cuối cùng một người đàn ông tập trung vào cậu là khi nào thế,” Cô hỏi đầy suy tư. “như thể cậu là thứ duy nhất trên thế giới ấy? Như thể anh ấy quan tâm đến từng nhịp tim của cậu. Như thể anh ấy đang cố để hấp thu mọi cảm xúc của cậu.”
“Chưa bao giờ.” Justine thú nhận.
“Đó là cách điều đó đã được cảm nhận,” Zoe tiếp tục. “Và tớ không thể ngừng suy nghĩ về những thứ giống như thế, với một người đàn ông như thế. Bởi vì trong quá khứ, bất cứ khi nào một người đàn ông nói với tớ rằng họ muốn tớ, tớ luôn biết điều họ thực sự muốn là thêm một vết khía thắng lợi khắc trên cột giường. Và với Chris, mặc dù anh ấy rất ngọt ngào và chu đáo, khi chúng tớ… cùng nhau, trong cách đó… điều đó chưa bao giờ…”
“Mãnh liệt?”
Zoe gật đầu. “Nhưng có điều gì đó về Alex khiến tớ nghĩ…” Giọng cô tàn dần khi cô suy nghĩ tốt hơn về những gì cô định nói.
Đôi mắt nhung nâu của Justine sẫm lại với sự quan tâm. “Zo. Cậu biết là tớ yêu chuộng sự vui vẻ. Và tớ đã nói với cậu trong nhiều tháng rằng cậu cần hẹn hò với người nào đó. Nhưng Alex không phải là anh chàng để bắt đầu.”
“Chính xác thì việc chúng ta biết anh ấy say sưa là một vấn đề sao?”
“Thậm chí nếu cậu phải hỏi điều đó thì đó là một vấn đề. Và khi cậu dính líu vào một người như thế, cậu đang mắc vào một tình yêu tay ba – cậu, anh ấy, và rượu. Cậu không cần kiểu vấn đề của anh ấy, đặc biệt vào lúc này, khi cậu đang có trách nhiệm chăm sóc Emma. Tớ không đang cố nói cậu phải làm gì, nhưng… đừng bận tâm, tớ có nói. Tớ đang nói cậu phải mạnh mẽ lên, đừng dính líu với Alex. Có quá nhiều gã trai tử tế, bình thường ở ngoài kia, tất cả sẽ thích mê việc được ở bên cậu.”
“Ở ngoài kia ư?” Zoe hỏi lạnh nhạt. “Sao tớ chưa bao giờ gặp bất kỳ ai trong số họ nhỉ?”
“Họ bị cậu dọa dẫm đó chứ.”
“Ôi, làm ơn đi. Cậu đã thấy tớ trong những ngày tồi tệ nhất của tớ, và khi tớ tăng bảy cân trong dịp lễ Tạ ơn, rồi sau đó, khi tớ mất chúng trong suốt những ngày đáng chán nhất của bệnh cúm… Chẳng có lý do gì để một gã đàn ông bị dọa dẫm bởi tớ hết.”
“Zoe, ngay cả trong những ngày tệ hại nhất của cậu, cậu vẫn là loại phụ nữ mà phần lớn đàn ông mơ tưởng đến việc có tình dục điên cuồng hoang dại cùng.”
“Tớ không muốn tình dục điên cuồng,” Zoe phản kháng, “Tớ chỉ muốn…” Không thể tìm ra từ ngữ thích hợp, cô lắc đầu thảm não, và đập mạnh ra sau lọn tóc buông lơi. “Tớ muốn các đáp án,” Cô thú nhận. “không phải có thêm rắc rối. Và với Alex, chẳng có gì ngoài rắc rối.”
“Phải. Vậy để tớ dàn xếp cho cậu nhé. Tớ biết cả tấn các anh chàng đấy.”
Zoe ghét các cuộc hẹn hò không có lối thoát gần nhiều bằng những con nhện. Cô cười và lắc đầu, cố quên đi cảm giác an toàn mà cô đã tìm thấy trong vòng tay của Alex Nolan. Đó là một thói quen xấu của cô… tìm thấy sự an toàn ở nơi không có bất kỳ sự an toàn nào.

Không có nhận xét nào: