Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Dream Lake 18


Chương mười tám.


Khi Alex đến ngôi nhà gỗ ở Dream lake vào sáng thứ hai, người y tá chăm sóc tại gia, Jeannie, gặp anh tại cửa với một biểu hiện cảnh báo ngay lập tức rằng có điều gì đó đã xảy ra.

“Chuyện gì vậy?” Alex hỏi.

“Thật là một cuối tuần cam go,” Bà nói lặng lẽ. “Emma có một cơn suy thoái.”

“Điều đó nghĩa là gì?”

“Giai đoạn TIA. Transient Ischemic Attacks – cơn thiếu máu cục bộ tam thời. Một tắc nghẽn nhỏ ngăn cản máu bơm lên não. Chúng nhẹ đến nỗi có thể không nhận ra bất kỳ triệu chứng đột quỵ nào, nhưng sự hủy hoại được cộng dồn. Với chứng mất trí nhớ hỗn hợp mà Emma đã có, sẽ có một sự suy sụp đều đặn với những bước đi xuống không thường xuyên này.”

“Bà ấy có cần khám bác sĩ không?”

Jeannie lắc đầu. “Huyết áp của bà ấy ổn, và bà ấy không có bất kỳ sự khó chịu thể chất nào. Nhiều lần, sau một cơn suy thoái, người bệnh sẽ cho thấy những dấu hiệu hồi phục tạm thời. Hôm nay, Emma đang rất tốt. Nhưng theo thời gian, những khoảnh khắc lẫn lộn và suy sụp sẽ kéo dài hơn và xảy ra thường xuyên hơn. Và những ký ức sẽ tiếp tục biến mất.”

“Vậy chính xác thì điều gì đã xảy ra? Bà có thể nói rõ một cơn TIA đã xảy ra như thế nào không?”

“Theo lời Zoe, Emma thức dậy vào thứ bảy với một cơn đau đầu nhẹ và vài sự lẫn lộn. Vào lúc tôi đến đó, Emma quyết định tự làm cho mình bữa sáng – bà khăng khăng với việc chiên trứng trên bếp. Điều đó không hay lắm. Zoe liên tục cố giúp bà –  đặt một lát bơ nhỏ vào chảo trước tiên, vặn lửa nhỏ lại – nhưng Emma đang ở trong tâm trạng khó chịu khi cố gắng làm một thứ gì đó mà bà ấy đã luôn làm, và điều đó khiến bà hoảng sợ và giận dữ.”

“Bà ấy trút điều đó lên Zoe sao?” Alex hỏi trong sự quan tâm.

Jeannie gật đầu. “Zoe là người thuận tiện nhất để làm hả cơn thất vọng của bà. Và cho dù Zoe thấu hiểu, nó vẫn gây căng thẳng.” Jeannie ngừng lại. “Ngày hôm qua Emma liên tục đòi hỏi chìa khóa xe, làm hỏng computer của Zoe khi bà cố vào internet, và tranh cãi với tôi về việc lấy cho bà vài điếu thuốc.”

“Bà ấy hút thuốc sao?”

“Không, trong bốn mươi năm, theo lời Zoe. Và thuốc lá là thứ tác động xấu nhất trong tình trạng của Emma.”

Bóng ma, đang đứng ngay phía sau Alex, lầm bầm. “Quỷ thật, hãy để cho bà ấy có chúng.”

Người y tá khoác một vẻ cam chịu. Alex không thể ngăn bản thân thôi băn khoăn, đã bao nhiêu lần bà ta đi cùng bệnh nhân theo phương thức này, quan sát tình trạng xấu đi không thể tránh khỏi của họ, gợi ý gia đình vượt qua đau thương và tuyệt vọng khi mất người thân từng ngày qua ngày. “Chúng có bao giờ trở nên dễ dàng hơn không?”

“Với bệnh nhân hay…”

“Với bà.”

Người y tá mỉm cười. “Cậu thật tử tế khi hỏi vậy. Tôi đã trải qua điều này với nhiều bệnh nhân, và cho dù đã biết trước điều gì được mong đợi… không, nó không dễ dàng hơn đâu.”

“Bà ấy sẽ có được bao nhiêu thời gian nữa?”

“Ngay cả những bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất cũng không thể dự báo…”

“Theo ý kiến cá nhân của bà. Bà là người trong cuộc, chắc hẳn bà có vài ý kiến. Bà cho rằng tiến trình sẽ kéo dài được bao lâu?”

“Khoảng một tháng. Tôi nghĩ bà ấy sẽ đương đầu với một cuộc đột quỵ chính hoặc chứng phình mạch. Và có lẽ đó là điều tốt nhất… Tôi đã chứng kiến khi nó là một tiến trình kéo dài và vượt dự tính. Cậu sẽ không muốn điều đó cho Emma hay Zoe đâu.”

“Zoe đâu rồi?”

“Cô ấy đã đến quán trọ như thường lệ, và sau đó sẽ mua một ít đồ tạp hóa.” Jeannie bước lui lại để anh vào bên trong nhà. “Emma đã thức và đã thay đồ, nhưng tôi nghĩ hôm nay bà sẽ tốt hơn nếu không có nhiều tiếng động.

“Tôi sẽ trét chất trám và sơn.”

Người y tá trông có vẻ nhẹ nhõm. “Cám ơn.”

Vào trong phòng chính, Alex thấy Emma đang xem TV với một chiếc khăn trải trên lòng bất chấp sức nóng ban ngày. Bóng ma đã ở bên cạnh bà rồi.

Dù cho Jeannie không kể với Alex chuyện gì đã diễn ra vào cuối tuần, anh cũng sẽ nhận ra ngay rằng có điều gì đó đã thay đổi. Có một vẻ mong manh mới về Emma, một chút rực rỡ bao quanh đường nét của bà, như thể linh hồn của bà đã không còn chất chứa toàn vẹn dưới làn da của bà nữa.

“Hi, Emma.” Alex nói, tiến lại gần bà. “Bà cảm thấy thế nào?”

Bà ra hiệu anh ngồi xuống bên bà. Lấy một ghế đệm gần sofa, Alex ngồi xuống và đối diện với bà, nghiêng người tới trước cho đến khi khuỷu tay anh chống lên đầu gối. Emma nhìn anh chăm chú, ánh mắt bà thông minh và thẳng thắn, biểu hiện trầm tĩnh.

“Tôi sẽ đi sắp xếp vài thứ. Bà có cần gì không, Emma?” Jeannie nói.

“Không, cám ơn cô.” Bà đợi cho đến khi người y tá ra khỏi tầm nghe. Ánh mắt bà quay trở lại Alex. “Ông ấy ở đây, phải không?”

Giật mình, Alex giữ cho gương mặt anh vô cảm. Bà có thể cảm nhận được bóng ma sao? Nhưng điều gì đã khiến bà cho rằng Alex có kết nối với ông ấy? Suy nghĩ của anh di chuyển với tốc độ nhanh. Emma đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Anh phải cẩn thận. Nhưng anh sẽ không nói dối bà.

Vì thế Alex dịu xuống khi trao cho Emma một cái nhìn trống rỗng và nói, “Ai cơ?”

“Chết tiệt, Alex.” Bóng ma bùng nổ, “Bây giờ không phải là lúc chơi trò ngớ ngẩn. Nói với bà ấy rằng tôi ở đây, rằng tôi đang ở bên bà ấy ngay đi, và tôi yêu và ấy, và…”

Alex bắn nhanh cho ông một cái quắc mắt, làm ông yên lặng.

Ánh mắt của Emma kiên định. “Cách tôi thường cảm thấy bất cứ khi nào ông ấy ở gần… Tôi biết rằng nếu tôi có bao giờ cảm thấy điều đó lần nữa, thì đó là vì ông ấy đã tìm ra cách để trở lại. Nhưng điều đó dường như chỉ xảy ra khi cậu ở gần. Ông ấy đi cùng cậu.”

“Emma,” Alex nói dịu dàng, “cũng nhiều như cháu muốn kể với và về điều này vậy, cháu không muốn gây căng thẳng cho bà.”

Một nụ cười nhẹ kéo căng vành môi mỏng khô héo của bà. “Cậu sợ sẽ mang lại cho tôi một cơn đột quỵ khác à? Lúc nào tôi cũng có chúng rồi còn gì. Tin tôi đi, không ai để tâm đến bất kỳ chứng huyết khối thặng dư nào đâu. Đặc biệt là tôi.”

“Đó là tuyên bố của bà thôi.”

“Tôi chưa bao giờ kể về ông ấy với bất kỳ ai,” Emma nói. “Nhưng tôi đang quên dần nhiều thứ mỗi ngày. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không còn nhớ được cả tên của ông ấy.”

“Vậy hãy nói với cháu đi.”

Emma đặt ngón tay lên môi như thể để giữ yên nụ cười run rẩy. “Tên ông ấy là Tom Findlay.”

Bóng ma nhìn chằm chằm vào bà, hết sức tập trung.

“Tôi đã không gọi tên ông ấy từ rất lâu rồi.” Một vệt ửng đỏ lan trên gò má bà, giống như ánh nắng chiếu xuyên qua lăng kính màu hồng. “Tom là loại đàn ông mà tất cả các bà mẹ phải cảnh giác cho con gái của họ.”

“Bao gồm cả mẹ bà?” Alex hỏi.

“Ồ, phải. Nhưng tôi đã không nghe.”

Anh cười, “Cháu không ngạc nhiên đâu.”

“Ông ấy làm việc tại nhà máy của cha tôi vào cuối tuần, cắt những dĩa thiếc và hàn thùng. Sau khi ông ấy tốt nghiệp Trung học, ông ấy trở thành thợ mộc – Ông ấy tự thuyết phục mình rời bỏ sách vở. Ông ấy rất thông minh, và ông ấy có đôi tay khéo léo. Giống như cậu. Mọi người đều biết khi ông ấy xây dựng thứ gì đó, nó được làm rất tuyệt.”

“Tom đã lớn lên trong loại gia đình như thế nào?” Alex hỏi.

“Không cha. Mẹ ông ấy đã có Tom vào thời gian bà ấy đến sống trên đảo, và có nhiều tin đồn… ồ, không phải những tin đồn hay ho. Bà ấy rất xinh đẹp. Mẹ tôi kể với tôi bà ấy là gái bao. Có nhiều mối quan hệ với những người đàn ông nổi bật trong vùng. Tôi nghĩ rằng, trong một thời gian, cha tôi cũng là một trong số họ.” Bà thở dài. “Tom đáng thương đã luôn mắc vào những cuộc đánh nhau. Đặc biệt khi những đứa trẻ khác nói gì đó về mẹ ông ấy. Những cô gái để ý ông ấy – ông ấy rất đẹp trai mà – nhưng không ai dám hẹn hò với ông ấy một cách công khai. Và ông ấy không bao giờ được mời đến những bữa tiệc hay những buổi picnic tử tế. Quá nhiều cho một kẻ hay gây rối.”

“Bà đã gặp ông ấy thế nào?”

“Cha tôi thuê ông ấy lắp đặt một khung cửa sổ kính màu được đặt hàng từ Portland. Mẹ tôi phản đối và muốn nhờ người khác làm. Nhưng cha tôi nói rằng, dù với tất cả cách thức hoang dại của Tom, anh ấy là thợ mộc tốt nhất trên đảo, và ô cửa sổ quá giá trị để đánh liều những cơ may.”

“Ô cửa sổ đó trông thế nào?”

Emma lưỡng lự rất lâu trước khi trả lời đến nỗi anh nghĩ chắc bà đã quên. Cuối cùng bà nói, “Một cái cây.”

“Loại cây nào?”

Bà lắc đầu, có vẻ lẩn tránh. Bà không muốn thảo luận về chúng. “Sau khi Tom lắp đặt ô cửa sổ, cha tôi thuê anh ấy làm vài thứ khác quanh nhà. Anh ấy đóng một bộ kệ và vài món đồ gỗ mỹ nghệ, tạo tác một mặt lò sưởi tuyệt đẹp cho lò sưởi ở phòng khách. Vì tôi hầu như miễn nhiễm với sự quyến rũ và vẻ đẹp trai của các chàng trai trẻ với một danh tiếng xấu xa, tôi nói chuyện với anh ấy trong lúc anh ấy làm việc.”

“Em tán tỉnh anh thì có.” Bóng ma nói.

“Nhưng tôi sẽ không hẹn hò với anh ấy,” Emma bảo Alex. “Vì tôi biết mẹ tôi sẽ không bao giờ chấp thuận. Một tối nọ, tôi gặp anh ấy tại một buổi khiêu vũ trong thị trấn. Anh ấy đã đến với tôi và hỏi liệu tôi có quá nhát gan để khiêu vũ cùng anh hay không. Dĩ nhiên là tôi dám nhận thách thức rồi.”

“Nếu không thì em đã không khiêu vũ với anh.” Bóng ma nói.

“Tôi đã nói với anh ấy rằng lần sau anh ấy nên mời như một quý ông.” Emma bảo Alex.

“Ông ấy có làm không?” Alex hỏi.

Bà gật đầu. “Anh ấy rất nhút nhát với những thứ đó – lắp bắp và đỏ bừng – đến mức tôi đã vương vấn yêu thương anh ấy ngay lúc đó.”

“Anh không lắp bắp.” Bóng ma phản đối.

“Chúng tôi giữ mối quan hệ của chúng tôi trong vòng bí mật,” Emma nói. “Chúng tôi gặp nhau suốt mùa hè. Căn nhà gỗ này là nơi hẹn hò ưa thích của chúng tôi.”

“Anh đã cầu hôn em ở đây.” Bóng ma nói, nhớ lại.

“Hai người chưa từng nói đến chuyện kết hôn sao?” Alex hỏi Emma.

Một vệt tối phủ ngang gương mặt bà. “Không.”

“Chúng ta có mà.” Bóng ma khăng khăng. “Bà ấy đã quên, tôi đã cầu hôn bà ấy.”

Phân vân trước sự mâu thuẫn, Alex ôn tồn hỏi, “Bà có chắc không, Emma?”

Bà nhìn thẳng vào anh, “Tôi chắc chắn tôi không muốn nói về điều đó.”

“Tại sao không?” Bóng ma van nài. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Alex không có ý định thúc đẩy Emma về những câu trả lời mà bà không muốn nói. “Bà có thể kể cho cháu điều gì đã xảy ra với Tom không?”

“Anh ấy đã chết trong chiến tranh. Máy bay của anh ấy đã vỡ tung trong bầu trời China. Phi đội của anh ấy được chỉ định phải bảo vệ những chuyến bay vận chuyển hang hóa ngang qua không phận Hump*, và họ đã bị tấn công.” Bờ vai bà sụp xuống, trông bà có vẻ mệt. “Sau đó tôi nhận được một bức thư từ một người lạ, một phi công Hump. Ông ấy lái một trong những chiếc máy bay to lớn xấu xí đó chuyên chở lính tráng và quân dụng…”

(*The Hump : thuật ngữ được các nước phi đồng minh trong thế chiến II dùng để chỉ máy bay vận tải quân sự từ Ấn Độ - Miến Điện – Trung Quốc ngang qua dãy Hymalaya. Vùng trời này cũng được gọi là không phận Hump hay đơn giản là the Hump.)

“AC-46” Bóng ma lầm bầm.

“Ông ấy viết để kể với tôi rằng Tom đã chết như một anh hùng, anh ấy đã bắn hạ hai máy bay địch trong không trung và giúp cứu sống tất cả ba mươi người trên chiếc máy bay vận chuyển. Tuy chiếc Warhawk của anh ấy vượt trội hơn, những chiếc chiến đấu cơ của Nhật nhẹ hơn và nhanh nhẹn hơn chiếc P-40 của chúng ta…” Trông bà kiệt sức và run rẩy, những ngón tay bà kéo giật thất thường vào chiếc khăn quàng.

Alex vươn tay phủ đôi tay bà trong bàn tay ấm áp của anh. “Ai đã viết thư cho bà thế?” Anh hỏi, dù anh nghĩ anh đã biết câu trả lời.

“Gus Hoffman. Ông ấy gởi cho tôi một mảnh vải đã được khâu vào trong áo khoác của Tom.”

“Một bức thư máu.”

“Phải. Tôi đã viết thư trả lời để cám ơn ông ấy. Chúng tôi trao đổi thư từ trong hai năm. Chỉ như bạn bè. Nhưng Gus đã viết rằng nếu như ông ấy có thể trở về, ông ấy muốn cưới tôi.”

“Tôi cá là hắn đã làm được.” Bóng ma nói dứt khoát. Bầu không khí sôi lên với cơn ghen.

“Và bà đã nói đồng ý?” Alex hỏi Emma.

Bà gật đầu. “Tôi cho rằng tôi đã nghĩ, nếu tôi không bao giờ có thể có Tom, chẳng quan trọng gì nữa dù tôi cưới ai. Và Gus đã viết những bức thư rất đáng yêu. Nhưng rồi máy bay của ông ấy cũng bị bắn rơi. Nó nhắc nhở tôi quá nhiều đến việc mất Tom. Khi tôi biết Gus còn sống, tôi đã rất nhẹ nhõm. Ông ấy bị thương ở đầu… họ phải mổ để lấy đi mảnh bom… và ông ấy được gởi lại Mỹ để chăm sóc y tế. Sau khi ông ấy rời khỏi bệnh viện, tôi đã cưới ông ấy. Nhưng đó là một sai lầm.”

“Loại sai lầm nào vậy?”

“Chắc là do vết thương ở đầu, nó đã thay đổi tính cách của ông ấy… bằng cách nào đó đã san phẳng nó. Ông ấy vẫn còn sáng suốt, nhưng cảm xúc của ông ấy đã không còn. Ông ấy thờ ơ với mọi thứ. Giống như người máy ấy. Gia đình ông ấy nói, ông ấy đã không còn như trước nữa.”

“Cháu có nghe điều tương tự đã xảy ra với vài tổn thương não bộ.” Alex nói.

“Ông ấy không bao giờ trở nên tốt hơn. Ông ấy không bao giờ thật sự quan tâm về bất kỳ điều gì. Ngay cả với con trai của chúng tôi.” Chớp mắt giống như một đứa trẻ kiệt sức, Emma rút tay ra khỏi tay anh và dựa lưng vào sofa. “Đó là một sai lầm. Gus đáng thương. Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi.”

“Cháu giúp bà lên phòng nhé?” Alex hỏi.

Bà lắc đầu. “Tôi thích ở đây.”

Anh đứng lên và với tay xuống để nhấc chân bà đặt lên chiếc ghế nệm.

“Alex.” Emma nói khi anh sắp xếp lại chiếc khăn choàng và kéo nó lên vai bà.

“Dạ?”

“Hãy để ông ấy giúp cậu.” Bà thì thầm, khép mắt. “Vì sự cứu rỗi của ông ấy.”

Alex lắc đầu, bối rối.

Bóng ma có vẻ run rẩy. “Ôi Chúa ơi, Emma.”



Nghe âm thanh một chiếc xe tiến vào bãi đậu, Alex đi ra bên ngoài. Đó là Zoe, vừa trở về từ tiệm tạp hóa. Cô bước ra khỏi xe và mở thùng xe, lấy ra một cáp túi vải chất đầy những món tạp phẩm.

“Để anh mang những thứ đó cho.” Alex nói, tiến về phía cô.

Zoe giật mình với âm thanh của giọng anh, và nhìn lên anh trong vẻ ngạc nhiên. “Hi.” Cô reo lên, rạng rỡ. Trông cô hết sức căng thẳng, gương mặt xanh xao, đôi mắt mệt mỏi. “Đám cưới thế nào?”

“Tốt đẹp.” Anh lấy chiếc túi khỏi tay cô. “Em thế nào?”

“Tuyệt.” Cô nói, hơi quá nhanh.

Alex đặt cặp túi xuống và xoay Zoe lại đối diện với anh. Cô đang đứng trên anh một bậc thềm, hơi thở dồn dập, những bắp cơ căng thẳng và khóa chặt. “Anh nghe được rằng Emma đã có cơn khó chịu cuối tuần này.” Anh thẳng thừng nói.

Zoe né tránh ánh mắt anh. “Ồ, bọn em có một chút gay go. Nhưng bây giờ thì ổn rồi.”

Alex khám phá ra rằng anh không thể chịu đựng được khi cô che dấu anh. Anh đặt tay lên hai bên hông cô. “Nói với anh.”

Zoe nhìn chằm chằm vào anh, trông có vẻ bối rối. Trong yên lặng, anh chầm chậm kéo cô dựa vào anh. Cô hít một hơi thở lo lắng, sự bình tĩnh của cô bị tách ra từng phần. Quàng cánh tay quanh cô, anh bao bọc cô bằng tất cả sự ấm áp và chiều dài của anh. Cô dựa vào anh vừa vặn một cách hoàn hảo, đầu cô áp vào chỗ uốn cong ở cổ và vai anh.

Anh trượt bàn tay vào trong mái tóc của cô và tách nhẹ những lọn tóc loăn xoăn. “Emma đã làm gì với computer của em thế?”

Giọng Zoe phả vào vai anh. “Bà đã phóng lớn màn hình đến mức các icon trở thành khổng lồ và em không thể đóng sự khuyếch đai đó lại được. Và bằng cách nào đó bà đã copy thanh công cụ thành ít nhất là tám cái, và em không thể xóa được chúng đi. Và trên tất cả những thứ đó, không hiểu sao bà đã xoay sở để xoay toàn bộ màn hình úp ngược xuống.”

“Anh có thể sửa chữa những thứ đó.” Anh nói.

“Em đã nghĩ Sam mới là một thiên tài về computer.”

“Hãy tin anh với điều này nhé : Đừng bao giờ cho phép Sam lại gần computer của em. Vào lúc anh ấy đi khỏi, anh ấy đã thay đổi toàn bộ password của em, móc nối bất hợp pháp em với mạng Quốc Phòng và mạng không dây – kết xuất mọi thứ trong nhà em cho đến khi em không thể sử dụng lò nướng của mình bởi vì nó không thể kết nối được.” Anh cảm nhận hình dạng nụ cười của Zoe tỳ vào cổ anh. Vuốt tóc cô ra sau, anh thì thầm vào tai cô, “Em không cần một thiên tài đâu. Em chỉ cần một anh chàng có thể làm vài thứ khắc phục sự cố thôi.”

“Anh được thuê.” Cô nói, gương mặt vẫn vùi trong cổ anh.

Anh nhấn môi anh trên tóc cô. “Anh có thể làm gì khác nữa không?”

“Hết rồi.” Nhưng cánh tay cô ngập ngừng trườn quanh anh.

“Nghĩ kỹ đi.” Anh dỗ ngọt.

“À…” Giọng cô trở nên sũng nước. “Em đã gọi cho ba em sáng nay. Hỏi xem liệu ông có thể ghé thăm không. Ông nên làm điều đó sớm. Hoặc Emma sẽ không nhớ ra ông vào lúc ông có cơ hội gặp bà”

“Ông ấy đã nói gì?” Cảm thấy cô căng thẳng trở lại, Alex bắt đầu xoa lưng cô.

“Ông ấy sẽ đến vào cuối tuần, với bạn gái của ông, Phyllis. Họ sẽ ở lại tại quán trọ. Ông ấy không mấy vui vẻ gì với điều đó, nhưng ông sẽ làm. Em sẽ nấu một bữa tối đặc biệt cho họ, Upsie, Justine, và…” Giọng cô tắt dần khi tay anh vuốt xuống thấp hơn trên xương sống của cô, xoa thành những vòng tròn nhỏ.

“Em có muốn anh đến không?” Anh thúc đẩy dịu dàng.

“Có.”

“Okay.”

“Thật không?”

“Anh sẽ thích mà.”

“Em rất vui là anh…” Cô ngừng lại và nắm khẽ vào áo anh.

Bàn tay anh giữ yên không di chuyển. “Anh làm đau em sao?”

Zoe ngước nhìn anh với đôi mắt mở rộng, gò má đỏ bừng. Chầm chậm, cô lắc đầu, trông như thể cô bị thôi miên.

Khao khát bắn xuyên qua anh khi anh nhận ra cô đã bị khuấy động chỉ với cách anh đang chạm vào cô. Trong vài giây kích động mạnh đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ là thân thể trần trụi của cô bị bắt giữ bên dưới anh giống như bông hoa bị ép giữa những trang sách.

“Có thêm một thứ nữa em cần từ anh” Cô nói. Âm thanh từ giọng cô có thể xếp vào nhóm chất kích thích dục tính hợp pháp được.

Alex dường như không thể buông cô ra được. Anh gần như phải cạy từng ngón tay anh ra khỏi cô. “Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau.” Anh nói khàn khàn và lái cô vào trong nhà.

Không có nhận xét nào: