Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Dream Lake 19


Chương mười chín.

Mặc dù Emma ổn định trong vài ngày vừa qua, Zoe nhận ra bà lẫn lộn và lơ đãng nhiều hơn. Emma cần được nhắc nhở thường xuyên để hoàn thành thông lệ vệ sinh buổi sáng – Bà có thể quên ăn sáng hoặc tắm. Hay khi đang tắm, bà có thể bỏ lỡ một bước như dùng dầu gội hoặc dầu xả tóc.

Vào gần cuối tuần, Justine trải qua một buổi chiều cùng Emma, đưa bà đến tiệm để làm tóc. Sau đó, họ ăn trưa ở bến tàu. Zoe rất biết ơn vì được nghỉ ngơi một chút, và Emma có tâm trạng tốt khi Justine đưa bà về.

“Bà đã thuyết giảng tớ trong ít nhất một giờ về loại đàn ông mà tớ hẹn hò,” Justine kể với Zoe vào sáng hôm sau, khi Zoe lau chén dĩa tại quán trọ.

“Không phải dân mê mô-tô.” Zoe đoán.

“Chính xác. Và rồi bà quên mất rằng vừa mới thuyết giảng xong, và lập lại với tớ toàn bộ mọi thứ lần nữa.”

“Tớ rất tiếc.”

“Không sao mà. Nhưng, jeez, cái kiểu tái diễn đó sẽ khiến tớ phát điên nếu như tớ phải sống cùng bà.”

“Không tệ đến thế đâu. Vài ngày tệ hơn những ngày khác. Vì nguyên do nào đó, mỗi khi Alex ở gần, bà trở nên tốt hơn.”

“Thật ư? Sao lại thế?”

“Bà thích anh ấy. Bà thật sự cố gắng tập trung khi anh ấy ở đó. Anh ấy đang dán gạch trong phòng tắm nhỏ mà anh ấy tạo dựng ở chỗ trước đây là một tủ âm tường cũ. Vào một ngày, tớ bắt gặp bà đang ngồi trên giường, tán tỉnh dữ dội, trong lúc anh ấy đang dán gạch và vữa hồ.”

“Vậy thì ngay cả những bà ngoại cũng nghĩ thợ mộc là nóng bỏng rồi.”

Zoe bật cười. “Tớ đoán thế. Và Alex rất kiên nhẫn với bà. Cực kỳ ngọt ngào.”

“Ha! Lần đầu tiên tớ nghe có người nói Alex Nolan ngọt ngào.”

“Anh ấy có mà.” Zoe nói. “Cậu không thể hình dung sự khác biệt mà anh ấy đã làm cho Emma đâu.”

“Và với cậu thì sao?” Justine thúc giục, nhìn cô chăm chú.

“Phải, anh ấy sẽ đến đây tham dự bữa ăn tối vào đêm thứ bảy. Tớ đã nhờ anh ấy như một sự ủng hộ tinh thần, vì cha tớ sẽ có mặt.”

“Cậu đã có tớ ủng hộ tinh thần rồi mà.”

Zoe bắt đầu cọ rửa chiếc khay nướng trong bồn rửa. “Tớ cần tất cả các sự ủng hộ mà tớ có thể có được từ nhiều người nhất. Cậu biết cha tớ thế nào rồi đấy.”

Justine thở dài. “Nếu điều đó khiến đêm thứ bảy dễ dàng hơn cho cậu, Alex Nolan được hoan nghênh. Thậm chí tớ sẽ tử tế với anh ta. Nhân tiện, cậu định làm những gì?”

“Thứ gì đó đặc biệt.”

Justine nhảy dựng lên trong trạng thái đề phòng. “Cha cậu không xứng đáng với bữa tối mà cậu làm cho ông ấy. Nhưng tớ rất vui mừng là tớ được thu hoạch lợi ích từ đó.”

Zoe cố nhịn để không kể với người em họ rằng cô không thật sự nấu nướng vì cha cô, hoặc thậm chí cho Emma. Là vì Alex. Cô sẽ nói với anh trong ngôn ngữ của hương thơm, màu sắc, kết cấu, hương vị… Cô sẽ dùng tất cả kỹ năng và bản năng của cô để sáng tạo một bữa ăn mà anh sẽ không bao giờ quên.



Justine gặp Alex ở cửa trước của quán trọ và mời anh vào trong. Mái tóc cô buông lơi như một bức màn lụa sẫm, trái ngược với túm tóc đuôi ngựa thường lệ. Cô lôi cuốn một cách ấn tượng trong chiếc quần màu thuốc lá mỏng manh, giày đế phẳng, và chiếc áo cánh màu lục bảo cổ khoét sâu. Nhưng đêm nay cô có một vẻ thuần phục, sự mạnh mẽ thường lệ của cô dường như suy giảm.

“Hi, Alex.” Ánh mắt cô chiếu vào những chiếc vại bằng thủy tinh trong tay anh, chúng chứa đầy hoa lavender vùng ngập mặn được cột bằng những chiếc nơ màu tím mỏng manh. “Đó là gì thế?”

“Quà cho chủ tiệc.” Anh trao chúng cho cô. “Tặng em và Zoe.”

“Cám ơn.” Cô nói, trông có vẻ ngạc nhiên. “Thật tuyệt. Lavender là hương thơm ưa thích của Zoe.”

“Tôi biết.”

Justine nghiên cứu anh tỉ mỉ. “Gần đây hai người đã trở nên gần gũi, huh?”

Anh lập tức cảnh giác. “Tôi không nói thế .”

“Anh không cần phải nói. Sự kiện anh ở đây tối nay đã khiến cho điều đó khá rõ ràng. Quan hệ của Zoe với cha cô ấy là một bãi mìn cảm xúc. Ông ấy không bao giờ trao tặng điều chết tiệt nào cho cô ấy. Tôi nghĩ ông ta là lý do khiến cô ấy luôn bị thu hút bởi những người đàn ông chắc chắn sẽ làm cô ấy thất vọng.”

“Cô đang định dẫn dắt đến đâu đây?”

“Phải. Nếu anh làm tổn thương Zoe theo bất kỳ cách nào, tôi sẽ ám một lời nguyền tai ương lên anh.”

Justine trông có vẻ chân thật đến mức Alex không thể ngăn được câu hỏi, “Loại lời nguyền tai ương nào thế?”

“Thứ gì đó suốt đời và bất lực.”

Dù Alex bị cám dỗ muốn nói với Justine là cô hãy quan tâm đến vấn đề của riêng cô, một phần trong anh xúc động với sự quan tâm mãnh liệt của cô dành cho người chị họ. “Hiểu rồi.” Anh nói.

Có vẻ hài lòng, Justine dẫn anh đến thư viện riêng của quán trọ.

“Duane có ở đây tối nay không?” Alex hỏi.

“Chúng tôi chia tay rồi.” Cô lầm bầm.

“Tôi có thể hỏi tại sao không?”

“Tôi đã dọa anh ấy.”

“Sao cô có thể… đừng bận tâm, chúng ta đổi chủ đề thôi. Khi nào cha Zoe đến đây?”

“Tối muộn.” Cô nói. “Ông ấy và bạn gái của ông, Phyllis, đã trải qua phần lớn ngày hôm nay với Emma.”

“Bà ấy thế nào?”

“Bà khá tốt – thỉnh thoảng bà lại lẫn lộn một chút và liên tục hỏi Phyllis là ai. Nhưng Phyllis khá tử tế. Tôi nghĩ anh sẽ thích bà ta.”

“James thì sao?”

Justine khịt mũi. “Chẳng ai thích James hết.”

Họ đi vào thư viện, nơi một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ đã được đặt những món đồ bằng pha lê và trải khăn trắng, được trang trí bằng một hàng những chiếc tô thủy tinh thả nổi những bông hoa tú cầu màu xanh dịu. Emma đang đứng với con trai bà  và bạn gái của ông ấy gần lò sưởi, trên đó lấp kín với những ngọn nến đã được thắp sáng trên giá nến ly màu thủy ngân đủ loại.

Emma tươi cười khi bà nhìn thấy anh. Bà đang mặc chiếc váy lụa màu mận chín, mái tóc màu vàng sáng của bà lấp lánh trong ánh nến. “Cậu đây rồi.” Bà la lên.

Alex đi đến bên bà và khom xuống hôn lên má bà. “Trông bà thật xinh đẹp, Emma.”

“Cám ơn cậu.” Bà quay lại với người phụ nữ da ngăm đen bên cạnh bà. “Phyllis, tay ác quỷ đẹp trai này là Alex Nolan. Cậu ấy là người đã sửa chữa căn nhà gỗ.”

Người phụ nữ cao và khung xương lớn, mái tóc bới thành búi. “Rất vui được gặp cậu.” Bà ta nói, trao cho Alex một cái bắt tay mạnh mẽ và nụ cười thân thiện.

“Và đây,” Emma tiếp tục, ra hiệu về một người đàn ông đậm người vuông vức. “là con trai tôi, James.”

Alex bắt tay ông.

Cha Zoe chào đón anh với tất cả sự hài lòng của một ông thầy dạy thế vừa được bổ nhiệm vào một lớp học bất trị. Ông ta có một kiểu gương mặt lộ ra cùng lúc một vẻ trẻ con và đứng tuổi, đôi mắt phẳng bẹt như những đồng xu phía sau cặp kính có vành dày nặng nề.

“Hôm nay chúng tôi đã ghé thăm căn nhà gỗ.” James bảo anh. “Có vẻ như cậu phải hoàn thành một công việc khá đấy.”

“Đó là một phiên bản khen ngợi của James,” Phyllis can thiệp nhanh. Bà cười với Alex. “Đó là một ngôi nhà bên hồ thật tuyệt vời. Theo lời Justine và Zoe, cậu đã làm thay đổi nơi đó.”

“Vẫn còn nhiều việc cần phải làm.” Alex nói. “Tuần này, chúng tôi sẽ bắt đầu sửa chữa garage.”

Khi cuộc trò chuyện tiếp tục, James tiết lộ rằng ông là người quản lý của một cửa hàng đồ điện tử ở Arizona, và Phyllis là một bác sĩ thú y chuyên về ngựa. Họ đang quan tâm đến việc mua một trại ngựa rộng năm mẫu Anh. “Nó nằm bên ngoài một thành phố điêu tàn,” Phyllis nói. “Đã có lúc thị trấn có một mỏ bạc lớn nhất trên thế giới, nhưng sau khi tất cả đã được khai thác, thị trấn đã chết.”

“Nó bị ma ám à?” Emma hỏi.

“Vài người công bố rằng có một bóng ma trong quán rượu cũ.” Phyllis bảo bà.

“Không kỳ quặc sao,” James hỏi nhạo báng, “khi chẳng bao giờ nghe thấy những con ma ám nơi nào đó xinh đẹp? Chúng luôn chọn những ngôi nhà suy tàn hoặc những dinh cơ bỏ hoang đầy bụi.”

Bóng ma, đang đi vơ vần gần những kệ sách và đọc lướt những tựa đề, nói một cách mỉa mai, “Làm như tôi được lựa chọn giữa căn gác xép với Ritz ấy.” (Ritz : Khách sạn 5 sao nổi tiếng có ở nhiều nơi như Paris, London, NewYork…)

Emma đáp lời với một vẻ mặt nghiêm túc. “Hồn ma thường ám những nơi dằn vặt họ nhiều nhất.”

“Mẹ à, mẹ không tin có ma chứ, phải không?”

“Tại sao không?”

“Chưa có ai có thể chứng minh chúng tồn tại.”

“Cũng chẳng có ai chứng minh được rằng họ không tồn tại.” Emma chỉ ra.

“Nếu mẹ tin có ma, mẹ hẳn cũng sẽ tin có yêu tinh và ông già Noel.”

Tiếng cười của Zoe vang đến từ ngưỡng cửa khi cô mang một bình nước vào. “Ba đã luôn nói với con ông già Noel không có thực,” Cô nói với toàn bộ căn phòng. “Nhưng con muốn tin là có ông ấy. Vì thế con đã hỏi một quyền năng cao hơn.”

“Chúa ư?” Justine hỏi.

“Không, tớ hỏi Upsie. Và bà nói tớ có thể tin bất cứ thứ gì tớ muốn.”

“Quá nhiều cho sự thấu hiểu trung kiên của mẹ tôi về sự thật.” James  gay gắt nói.

“Tôi thấu hiểu sự thật,” Emma nói với vẻ nghiêm trang. “Nhưng đôi khi tôi muốn bóp cổ nó để quy phục.”

Bóng ma tán thưởng bà với một nụ cười toe toét. “Đúng là phụ nữ.”

Zoe bật cười và liếc nhìn Alex. “Hi,” Cô nói nhẹ nhàng.

Alex nhất thời đánh mất khả năng nói. Zoe xinh đẹp đến không thể tin trong chiếc đầm màu đen không tay với những sợi dây và vòng xoắn phía trước, làn vải dãn nhẹ và bám vào những đường cong ngoạn mục của cô. Trang sức duy nhất của cô là chiếc trâm cài ở vị trí thấp nhất của viền cổ xẻ hình chữ V, một nửa vầng trăng thiết kế nghệ thuật, khảm đá thạch anh vùng sông Rhine trắng và xanh.

“Em quên nhạc mất rồi.” Cô bảo anh. “Anh có playlist trên điện thoại của anh không? Có lẽ vài giai điệu cũ mà Upsie thích ấy? Có một kết nối với những chiếc loa ở trên kệ sách.”

Khi Alex chậm trả lời, bóng ma nôn nóng nói. “Danh sách nhạc Jazz ấy. Chọn vài bài đi.”

Alex lắc đầu để tỉnh trí lại, rồi đi đến để gắn điện thoại của anh vào chỗ kết nối. Trong một phút, giai điệu đầy nhục cảm của Duke Ellington với bài “Prelude to a kiss” thấm đẫm không gian.

Ngồi bên cạnh Emma tại bàn, Alex quan sát Zoe mang đến một khay muỗng bằng sứ màu trắng. Cô đặt một cái trước mặt anh. Nó chứa một vỏ sò nhỏ, hoàn hảo, đã được nung chín có đính thứ gì đó hình chấm bi màu xanh.

“Đó là một con sò được nướng với thịt xông khói kiểu Ý kèm với a-ti-sô nghiền mịn.” Zoe bảo anh. “Hãy ăn hết tất cả trong một miếng.”

Alex đưa chúng vào miệng anh. Thịt xông khói kiểu Ý mặn mòi kêu lạo xạo trên miếng sò ngọt lịm, vị cay dịu của tiêu sưởi ấm viên a-ti-sô mịn màng. Anh nghe vài tiếng trầm trồ vui thích quanh bàn.

Zoe nấn ná bên cạnh Alex, mi mắt cô hạ thấp khi cô quan sát hành động của anh. “Anh có thích nó không?” Cô hỏi.

Đó là thứ tuyệt nhất anh từng được thưởng thức. “Có thêm nữa không? Vì anh có thể bỏ qua phần còn lại của bữa tối và chỉ ăn món này.”

Zoe lắc đầu với một nụ cười tươi tắn, với tay để thu thập chiếc muỗng trống. “Amuse-bouche” Cô bảo anh, và đi vào bếp để mang ra món kế tiếp.

“Bản này hay quá.” Phyllis la lên, lắc lư một chút tại chỗ ngồi khi bài hát “Sing Sing Sing” của Benny Goodman bắt đầu. Bà giơ ra chai rượu vang đầy cám dỗ. “Alex, có muốn một ít không?”

“Không, cám ơn.” Alex nói.

“Sự kiêng khem khiến cho trái tim gia tăng trìu mến.” Emma thì thầm, và đập nhẹ vào vai anh.

Không hiểu làm sao James nghe thấy từ phía bàn đối diện. “Mẹ, mẹ nói sai rồi.”

“Thật ra,” Alex nói, mỉm cười với Emma. “Bà nói cực kỳ đúng.”

Món kế tiếp là một dĩa nhỏ chứa hình dáng một mũi thuyền uốn cong, được cuộn chặt bằng lá lược và lá dương xỉ non. Sau khi làm tái đi trong nước nóng cho đến khi có màu xanh nổi bật, chiếc thuyền được thả vào dầu giấm ấm làm bằng bơ nâu, chanh tươi, và muối. Hạt hồ đào nướng được rải lên trên, cùng với bông tuyết bằng phô mai Parmesan. Khách mời suýt xoa qua món salad, đưa lưỡi cuộn hương thơm vào bên trong lồng ngực. Phyllis và Justine cười khúc khích cùng nhau với nỗ lực vét đến giọt cuối cùng từ dĩa salad. Ánh mắt của Zoe thường dõi nhìn Alex như thể cô thưởng thức vẻ hài lòng của anh đối với món ăn.

Dường như chỉ có James là không xúc động. Ăn được nửa dĩa, ông đặt nĩa xuống, trông có vẻ bất mãn. Ông nhấc ly rượu vang đỏ lên miệng và uống một hơi.

“Anh không định ăn hết dĩa salad sao?” Phyllis hỏi ngờ vực.

“Anh không quan tâm đến nó.” Ông nói.

“Vậy em giúp anh nhé.” Phyllis với tay qua và bắt đầu xiên phần còn lại của chiếc thuyền đầy phấn khởi.

Zoe, vừa bắt đầu ăn dĩa salad của mình, nhìn cha cô với vẻ quan tâm. “Ba à, con mang cho ba thứ khác nhé? Một dĩa rau xanh chăng?”

Ông lắc đầu, trông giống như một hành khách đang đợi số chuyến bay của ông được gọi.

Diễn xuất sinh động của Bille Holiday qua bài “I’m gonna lock my heart” chập chờn qua bàn ăn tối. Ngay khi Justine và Zoe mang đến những tô trai đặc biệt, hương thơm nồng nàn của chúng lan tỏa với rượu vang trắng, nghệ tây, bơ, mùi tây. Thực khách cầm chiếc vỏ trai lấp lánh sẫm màu bằng những ngón tay, và dùng chiếc nĩa nhỏ xíu đâm xiên qua miếng thịt chứa bên trong. Những chiếc tô trống được đặt trên bàn để chứa vỏ trai.

“Chúa ơi. Zoe.” Justine la lên sau khi nếm miếng trai đầu tiên. “Thứ nước sốt này. Tớ có thể chỉ cần uống nó.”

Một tâm trạng thoải mái và vui vẻ trải rộng khắp phòng, đi kèm với tiếng lách cách của những chiếc vỏ trai. Thật là một món ăn đòi hỏi hoạt động tích cực, dồn hết tâm trí, suýt xoa. Nước suýt tuyệt đến khiếm nhã, một món ngon đến mức cuốn phăng đi sự tế nhị, âm thầm cảm nhận qua miệng anh. Alex đã định yêu cầu một chiếc muỗng, nhưng rõ ràng rằng anh đã quyết định không thể bỏ lại chiếc tô cho đến khi anh anh vét hết tất cả mọi giọt. Nhưng món cuộn kiểu Pháp tự làm đang được dọn ra, các mép loăn xoăn, kết cấu tuyệt hảo và lạo xạo bên trong. Thực khách xé bánh mì bằng tay và sử dụng để thấm đi thứ chất lỏng béo ngậy.

Cuộc thảo luận chuyển qua chuyến du ngoạn nửa ngày ngắm cá voi mà Phyllis và James đã sắp xếp để thực hiện vào sáng hôm sau, và nông trại lạc đà không bướu alpaca mà Phyllis muốn ghé thăm.

“Dì đã bao giờ trị bệnh cho alpaca chưa?” Zoe hỏi Phyllis.

“Chưa. Phần lớn bệnh nhân của tôi là chó, mèo và ngựa” Phyllis mỉm cười hồi tưởng lại khi bà nói thêm “Có lần tôi đã điều trị cho một con chuột lang bị viêm xoang.”

“Ca điều trị kỳ lạ nhất của bà là gì?” Justine hỏi.

Phyllis nhăn mặt. “Lần đó thật là gian khổ. Tôi đã thấy nhiều chuyện không bình thường. Cách đây không lâu, một người đàn ông và một phụ nữ mang đến một con chó có vấn đề với dạ dày. Phim chụp X-quang cho thấy có một vật cản kỳ lạ gây tắc nghẽn, tôi đã phải lấy nó ra bằng camera nội soi. Hóa ra đó là một chiếc quần lót dây màu đỏ. Tôi đã đặt nó vào trong một chiếc túi nhựa và trao nó cho người phụ nữ.”

“Thật ngượng làm sao.” Emma la lên.

“Còn tệ hơn cơ.” Phyllis nói. “Người phụ nữ chỉ cần nhìn sơ vào chiếc quần rồi lấy túi xách đang đeo đập người đàn ông túi bụi và rời khỏi văn phòng trong cơn giận dữ. Vì món đồ lót đó không phải của bà ta. Người đàn ông ở lại thanh toán hóa đơn cho con chó vừa làm lộ tẩy trò bịp của mình.”

Câu chuyện được tán thưởng bằng những tiếng cười khan.

Những chiếc ly lại được đổ đầy và chậu nước rửa tay nhỏ rải những cánh hoa được mang ra. Họ rửa tay và lau khô chúng bằng khăn mới. Món tráng miệng để làm sạch mùi vị được phục vụ với những trái chanh phủ sương được khoét thành một chiếc tách nhỏ chứa một chất kem sền sệt lốm đốm vỏ chanh và bạc hà.

Khi Justine và Zoe đi vào bếp để chuẩn bị món kế tiếp, Phyllis trầm trồ. “Tôi chưa bao giờ được ăn những thức ăn giống như thế này trong đời. Thật là một trải nghiệm đáng nhớ.”

James cau mày. Thật kỳ quặc, ông trở nên thiếu thân thiện hơn và kềm chế với mỗi phút trôi qua. “Đừng khoa trương thế.”

“Chúa lòng lành, James,” Emma nói. “Cô ấy nói đúng. Quả là một trải nghiệm.”

Ông gầm gừ dưới hơi thở và đổ thêm rượu vào ly.

Justine và Zoe trở lại với dĩa chim cút quay da dòn, thịt chim được ngâm với muối và tẩm mật ong trước khi nướng trong lò. Món cút ăn kèm với chả viên, bánh hấp nhỏ xinh xinh được làm bằng nấm mồng gà băm nhỏ và những nụ nhỏ ngọt ngào của cây dạ hương.

Alex đã từng ăn món chim cút quay trước đây, nhưng không hề giống như món này, được tẩm gia vị cay nồng, nướng dòn, thơm lừng. Cuộc trò chuyện bỗng hóa thành uể oải, những gương mặt bừng đỏ, những đôi mắt chớp nhẹ khi tình trạng say mê trải khắp phòng. Café và kẹo chocolate mềm tự làm được phục vụ, tiếp theo sau là những pot-de-crème, kem va-ni, trứng và mật ong được đặt trong bình giữ nhiệt. Chất kem thơm ngát ngọt ngào hòa tan trong miệng và trượt êm ái xuống cổ họng, bao phủ các nụ vị giác vào trong nỗi mê ly.

Chỉ riêng James Hoffman im lặng giữa những tiếng cảm thán của cả nhóm. Alex không thể hiểu nổi có gì không ổn đối với ông. Hẳn là ông bị ốm, nếu không chẳng có lý do khả dĩ nào khác có thể giải thích vì sao ông ăn ít đến thế.

Dường như vươn đến cùng kết luận, Phyllis hỏi ông với vẻ quan tâm, “Anh sao thế? Hầu như anh không chạm đến thức ăn trong suốt bữa tối.”

Ông không nhìn bà, ánh mắt ông tập trung vào hũ kem trước mặt ông, một vệt màu lan nhanh trên gò má ông. “Anh không ăn được. Nó đắng nghét. Tất cả mọi thứ.” Ông đứng lên, thả khăn ăn trên bàn và ném một ánh mắt giận dữ, phẫn uất vào những gương mặt sững sờ quanh ông. Ánh mắt ông đậu lại trên gương măt trống rỗng của Zoe. “Có lẽ cô đã làm gì đó với thức ăn của tôi,” Ông nói. “Nếu vậy, mục đích của cô đã đạt được.”

“James,” Phyllis phản đối, mặt bà tái nhợt. “Em đã ăn từ dĩa của anh và nó giống y như trong dĩa của em. Tối nay vị giác của anh hẳn là làm sao rồi.”

Ông lắc đầu và sải bước ra khỏi phòng. Phyllis vội vã theo sau ông, dừng lại và quay lại từ ngưỡng cửa để nói với Zoe một cách chân thành. “Thật ấn tượng. Bữa ăn tuyệt nhất trong đời tôi.”

Zoe xoay sở một nụ cười. “Cám ơn dì.”

Justine lắc đầu sau khi Phyllis khuất dạng. “Zoe, cha cậu điên rồi. Bữa ăn này thật kỳ diệu.”

“Zoe biết nó là thế mà.” Emma nói, nhìn Zoe chăm chú.

Zoe nhìn bà với vẻ nhẫn nhục. “Đó là những thứ tốt nhất con có thể làm.” Cô nói đơn giản. “Nhưng điều đó không bao giờ là đủ đối với ông ấy.” Cô đứng dậy rời khỏi bàn và ra hiệu họ ngồi yên trên ghế. “Tôi sẽ trở lại ngay. Tôi định pha một bình café khác.” Cô ra khỏi thư viện.

Thấy Justine bắt đầu đứng lên, Alex nói lặng lẽ. “Để tôi.”

Cô nhăn mặt nhưng ngồi lại khi anh đi theo sau Zoe. Alex không chắc anh nên nói gì khi anh gặp Zoe. Trong hai giờ vừa qua, anh đã nhìn cô đặt hết dĩa thức ăn tuyệt diệu này đến dĩa thức ăn ấn tượng khác trước mặt cha cô, người không hề cảm kích trước những món quà được trao tặng như thế. Anh hoàn toàn thấu hiểu tình huống đó. Từ những trải nghiệm của riêng anh, Alex biết rằng tình yêu của cha mẹ chỉ là tưởng tượng, không có gì bảo đảm. Một số bậc cha mẹ chẳng trao gì cho con cái họ. Và một số khác, giống như James Hoffman, đổ lỗi và trừng phạt con cái của họ về những thứ chúng chẳng hề làm.

Zoe đang lường café vào trong chiếc giỏ nhỏ của máy pha. Nghe tiếng chân anh, cô quay lại đối mặt với anh. Trông cô như đang mong đợi, chăm chú một cách kỳ lạ, như thể cô muốn thứ gì đó từ anh. “Em không ngạc nhiên đâu.” Cô nói. “Em biết những gì được mong đợi từ cha em.”

“Vậy tại sao em lại nhọc công làm bữa tối này cho ông ấy?”

“Chúng không dành cho ông ấy đâu.”

Mắt anh mở rộng.

“Nếu anh không đồng ý đến đây tối nay,” Zoe tiếp tục. “Bọn em sẽ đến nhà hàng. Em muốn nấu ăn cho anh. Em đã xem xét mọi món và cố nghĩ xem anh sẽ thích gì.”

Thất vọng và bối rối quyện lẫn vào nhau bên trong anh. Anh nhận ra mình đã bị thao túng trong một cách thức êm ái nhất, giống như mạng lưới lụa giăng bẫy quanh anh. Một phụ nữ không làm những thứ này chỉ hoàn toàn vì tử tế và hào phóng. Có vài thứ ẩn phía sau hành vi đó, một động cơ mà anh chỉ khám phá ra khi đã quá trễ.

“Tại sao em làm những thứ đó cho anh?” Anh hỏi một cách thô ráp.

“Nếu em là một ca sĩ opera, em sẽ hát cho anh nghe một giai điệu trữ tình. Nếu em là một nghệ sĩ, em sẽ vẽ chân dung anh. Nhưng nấu nướng là thứ em làm tốt nhất.”

Anh vẫn còn cảm nhận hương vị của món pot-de-crème, cỏ ba lá, hoa dại và rượu trái cây màu hổ phách. Hương vị nở hoa trên lưỡi anh, thít chặt cổ họng anh trong sự ngọt ngào, và chảy tràn qua  anh cho đến khi hương mật ong gần như rỉ từ lỗ chân lông của anh. Dù không định làm thế, anh đến bên Zoe trong hai sải chân và kéo cô vào trong vòng tay anh. Cảm giác về cô, gợi cảm và mềm mại, khiến máu anh chạy đua. Cảm xúc và cảm nhận khuấy đảo cùng nhau trong một sự pha trộn bất định, và tất cả những thứ đó như một tia lửa phá hủy anh. Anh đã quá thèm khát, quá ham muốn cô. Quá mệt mỏi trong việc cố ép mình tránh xa khỏi cô.

“Zoe,” Anh nói. “Điều này phải ngừng lại thôi. Anh không muốn em làm thứ gì cho anh hết. Anh không muốn em nghĩ cách  để làm hài lòng anh. Em đã phá hủy anh rồi. Trong suốt phần đời còn lại của anh, anh sẽ không bao giờ có thể nhìn một người phụ nữ nào khác mà không mong muốn cô ấy là em. Anh thậm chí không thể nằm mơ mà không có em ở đó. Nhưng anh không thể ở cùng em. Anh làm tổn thương người ta. Đó là điều anh giỏi nhất.”

Gương mặt cô thay đổi, miệng cô tròn thành chữ O với nét hoảng sợ mong manh. “Alex, không.”

“Anh sẽ làm tổn thương em.” Anh nói một cách tàn nhẫn. “Anh sẽ biến em thành một người mà cả hai ta đều căm ghét.” Sự thật nảy ra từ nơi thẳm sâu nhất trong linh hồn anh. Mày không là gì hết. Mày không xứng đáng với điều gì hết. Mày chẳng có điều gì để trao tặng cho ai ngoài nỗi đau. Thấu hiều điều đó, tin vào điều đó, là cách duy nhất thế giới có ý nghĩa.

Khi Zoe giữ ánh mắt anh, anh nhìn thấy cơn giận tụ tập trên gương mặt cô. Quang cảnh làm anh hồi tưởng. Điều đó có nghĩa là cô sắp đánh anh, hắt hủi anh. Nó có nghĩa là cô sẽ an toàn.

Bàn tay cô vươn đến gò má anh. Êm ái.

Những ngón tay cô lần theo quai hàm anh đầy dịu dàng, ngón tay cái chải nhẹ trên môi dưới của anh như thể để tẩy xóa đi những lời lẽ nhói buốt. Điều đó đẩy anh vào sự hoang mang cực độ khi nhận ra rằng cơn giận của cô không hướng vào anh. “Không.” Cô thì thầm. “Anh đã bóp méo mọi thứ quanh anh. Anh mới là người bị tổn thương. Không phải anh đang cố bảo vệ em đâu, là anh đang cố bảo vệ chính mình đó thôi.”

Anh đẩy tay cô ra khỏi anh. “Không quan trọng anh đang cố bảo vệ ai. Cái chính là vài thứ đã quá vỡ vụn để có thể sửa chữa.”

“Không phải về người ta.”

“Đặc biệt là người ta.”

Vài giây trôi qua, cắt xuyên suốt sự im lặng.

“Nếu cả hai chúng ta đều bị tổn thương,” Zoe thận trọng nói. “chẳng lẽ sẽ tốt hơn nếu không cho phép một cơ hội sao”

“Em muốn có một cơ hội với thứ đã vô vọng à,” Anh nói bằng giọng điệu khinh mạn.

Cô lắc đầu. “Thứ có hy vọng chứ.”

Trong khoảnh khắc đó Alex thấy ghét cô vì những gì cô đang cố làm, vì đã khiến anh muốn tin cô. “Đừng ngốc thế. Em sẽ chẳng đạt được điều gì trong việc có dính líu với anh đâu.”

“Chúng ta đã có dính líu rồi.” Cô nói với vẻ phát cáu. “Chúng ta đã có trong một thời gian rồi.”

Alex túm lấy cô, muốn lắc cho đến khi nhận thức rơi khỏi cô. Nhưng thay vì thế, anh kéo cô lại gần hơn, dựa vào lồng ngực đang đập dồn dập của anh, ép cô đứng nhón trên những ngón chân. Anh không hôn cô, chỉ ôm cô với mái đầu cúi xuống sát đến nỗi anh có thể cảm nhận hơi thở của cô trên mặt anh,

“Em muốn anh.” Cô thì thầm. “Và anh cũng muốn em. Vậy hãy đưa em về nhà và làm gì đó đi. Tối nay.”

Âm thanh tiếng cửa bếp khiến anh nao núng, nhưng anh vẫn không thể buông Zoe ra được.

“Oops,” Anh nghe Justine nói khẽ. “Xin lỗi nhé.”

Zoe xoay mặt cô về hướng em họ “Justine,” Cô nói, nghe có vẻ điềm tĩnh khác thường. “Cậu không phải đưa Emma và tớ về căn nhà gỗ đâu. Alex sẽ làm.”

“Anh ấy ư?” Justine hỏi đầy cảnh giác.

Đôi mắt xanh ấm áp của Zoe ngước nhìn anh. Thách thức anh. Khẩn khoản.

Vậy thì, được rồi. Rốt cuộc anh đã đạt đến đỉnh điểm mà anh không muốn quan tâm đến nữa. Anh phát ốm với việc đấu tranh, những nhu cầu và việc anh không bao giờ có được chúng. Anh không trao tặng cái chết tiệt gì ngoại trừ có được điều anh muốn.

Alex trao cho cô cái gật nhẹ.

Chống lại mọi bản năng mà anh có.

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

tớ yêu bạn kinh khủng vì bạn đã dịch truyện này và giới thiệu cho mọi người, lâu lắm rồi, từ khi annie's song bị tạm dừng tớ mới lại đươc đọc truyện hay thế này. cảm ơn sẻ nhiều nhiều