Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Dream Lake 14


Chương mười bốn.


Alex vật vã với ác mộng từ giữa đêm cho đến sáng, Thân thể anh co giật như thể anh bị tác động bởi một dòng điện. Anh mơ thấy đám yêu ma đang ngồi trên sàn cạnh giường anh, chờ đợi để cào xé anh bằng những chiếc vuốt dài sắc nhọn, hoặc mặt đất mở ra bên dưới anh và anh rơi vào bóng tối vô tận. Trong một cơn mơ, anh bị tông bằng một chiếc xe hơi trên con đường tối tăm. Cú va chạm đánh văng anh ra phía sau ngã vào lớp nhựa đường đen kịt thô cứng. Anh đứng bên trên thân thể bất tỉnh trên đường nhìn xuống gương mặt của chính anh. Anh đã chết.
Giật mình tỉnh giấc, Alex ngồi dậy trên giường, tấm khăn trải dính chặt vào anh như một lớp màng ẩm ướt. Đờ đẫn liếc nhìn đồng hồ, nó cho thấy mới hai giờ sáng.
“Chó chết thật.” Anh lầm bầm.
Bóng ma ở gần đó. “Đi lấy một chút nước đi.” Ông nói. “Cậu đang bị mất nước.”
Alex lảo đảo rời khỏi giường, đi vào phòng tắm. Anh uống một ít nước, mở vòi tắm và đứng ở đó một lúc lâu để cho luồng nước ấm xoa nắn phía sau cổ anh. Anh muốn uống rượu. Nó sẽ làm cho anh cảm thấy tốt hơn. Nó sẽ đưa anh thoát khỏi những cơn ác mộng, thoát khỏi sự vã mồ hôi vô cùng tồi tệ. Anh muốn thưởng thức hương vị rượu, sự đốt cháy ngọt ngào của chúng trong miệng anh. Nhưng cách anh ham muốn nó tồi tệ đến thế đủ để anh củng cố quyết tâm chống lại nó.
Sau khi tắm xong, Alex kéo ra chiếc quần pajamas và kéo một tấm chăn ra khỏi giường. Quá kiệt sức để thay đổi tấm khăn trải, anh đi đến phòng sinh hoạt chung. Thở nặng nề vì nỗ lực, anh đổ sụp xuống chiếc ghế dài.
“Có lẽ cậu nên gặp một bác sĩ.” Bóng ma góp ý từ một góc nhà. “Hẳn là có vài thứ mà họ có thể cung cấp cho cậu để khiến cho điều này dễ dàng hơn .”
“…”
“Cậu đang mạo hiểm khi cố tự mình làm điều này. Cậu sẽ thất bại cho xem.”
“Tôi sẽ không thất bại.”
“Làm sao cậu có thể chắc chắn như thế được?”
“Bởi vì nếu tôi gây ra điều gì,” Alex nói, “tôi sẽ kết thúc nó.”
Bóng ma trao cho anh một ánh mắt bén ngót, “Kết thúc cuộc đời cậu ấy à?”
“Phải.”
Bóng ma im lặng, nhưng không gian như sủi bọt với lo lắng và giận dữ.
Khi hơi thở của Alex chậm lại, những ký ức trượt quanh tâm trí anh. “Vào thời gian các anh và chị của tôi rời khỏi nhà,” Anh nói sau một lúc, mắt khép lại. “Cả cha và mẹ tôi đều uống không ngừng. Và khi ông sống cùng những kẻ say, toàn bộ tuổi thơ của ông chỉ kéo dài khoảng ba mươi phút. Những ngày tốt đẹp là khi họ quên rằng tôi có mặt ở đó. Nhưng, khi một trong hai người bọn họ nhớ ra rằng còn có một đứa trẻ ở trong nhà, đó là khi nó bị cuốn vào trong dòng xoáy. Việc sống cùng họ chẳng khác nào ở trong một bãi mìn. Ông không bao giờ biết được khi nào ông đặt bước chân không đúng. Thỉnh thoảng việc hỏi mẹ tôi về thức ăn hay cố xin bà ký vào giấy phép về những sơ suất trong trường học đã tạo ra cơn bùng nổ của bà. Có một lần, tôi đổi kênh TV khi cha tôi đang ngủ trong chiếc ghế dựa, và ông ấy tỉnh dậy chỉ đủ lâu để làm một cú đánh trái vào tôi. Tôi học được rằng không bao giờ hỏi về bất kỳ điều gì. Không bao giờ cần bất kỳ điều gì.”
Đó là lần đầu tiên Alex từng kể cho ai đó nghe về cách anh đã lớn lên. Anh chưa bao giờ nói về chúng, ngay cả với Darcy. Anh cũng không chắc tại sao anh lại muốn bóng ma hiểu.
Không có âm thanh hay sự chuyển động nào, nhưng Alex có cảm giác rằng bóng ma đã đậu lại trong đêm tối, choán một bóng tối trong góc phòng. “Các anh trai và chị gái của cậu thì sao? Có ai trong số họ cố gắng giúp đỡ không?”
“Họ có những vấn đề của riêng họ. Chẳng có thứ gì của một gia đình bình thường lành mạnh quanh những kẻ say sưa hết. Rắc rối dính líu đến mọi người.”
“Có ai trong cha hay mẹ cậu thử làm điều này chưa.”
“Ông muốn nói là cai rượu à?” Alex buông một hơi thở thích thú thầm lặng. “Không, cả hai người bọn họ đều cưỡi trên chuyến xe lửa bị tách khỏi đường ray đó.”
“Trong lúc cậu vẫn còn ở trên tàu à.”
Alex thay đổi vị trí trên chiếc sofa, nhưng điều đó chẳng giúp gì được cho cảm giác thiếu thoải mái đang trườn trên da anh. Thần kinh của anh đau buốt, cảm giác của anh nhức nhối. Những cơn ác mộng đã sẵn sàng lẻn trở lại ngay khi anh cố ngủ. Anh có thể cảm thấy chúng chờ đợi ở gần đó giống như bầy sói hoang.
“Tôi mơ thấy tôi chết.” Anh nói đột ngột.
“Lúc sớm đêm nay ư?”
“Phải. Tôi đang đứng bên trên thân xác của tôi.”
“Một phần trong cậu đang chết.” Bóng ma nói một cách võ đoán. Với sự im lặng choáng váng của Alex, bóng ma nói thêm, “Một phần trong cậu muốn say để né tránh những tổn thương. Nhưng việc né tránh nỗi đau sẽ chỉ khiến chúng tồi tệ hơn thôi.”
“Vậy tôi được cho là nên làm cái quái quỷ gì đây?” Alex hỏi trong một vẻ chống đối kiệt sức.
“Vào một lúc nào đó,” Một lúc sau bóng ma đáp, “cậu sẽ bị mất kiểm soát và để cho chúng bắt được cậu.”

Sau vài giờ ngủ chập chờn trên chiếc ghế dài chẳng khác chi một giấc ngủ tra tấn, Alex tắm, mặc quần áo, và đi đến Artist’s Point giống như một xác chết biết đi. Anh hết sức hy vọng rằng anh sẽ không gặp Justine – Hôm nay anh sẽ không thể chịu đựng nổi cô ấy.
Với sự nhẹ nhõm của anh, Zoe ở một mình. Cô chào đón anh vào trong bếp, thúc giục anh ngồi xuống bên bàn ngay lập tức. “Sáng nay anh thế nào?”
Anh trao cho cô một ánh mắt rầu rĩ. “Nếu em có thể đo những cơn đau đầu bằng một cái cân Fujita, anh sẽ đạt mức F-5.”
“Em sẽ lấy cho anh ít café.”
Cú đập tồi tệ phía trước sọ anh khiến anh muốn khoét mắt ra khỏi đầu. Thận trọng, anh hạ thấp trán xuống đôi cánh tay và cố suy nghĩ vượt trên nỗi bồn chồn đó. “Sao em không mang cho anh một lốc sáu lon Old Milwaukee cao mà những chàng thanh niên hay mang theo cùng ấy.” Anh nói trong một giọng bị bóp nghẹt.
Zoe đặt một chiếc tách trên bàn. “Thử thứ này trước đã.”
Alex dò dẫm tìm ly café.
“Để em…” Zoe bắt đầu, vươn tay ra để làm vững đôi tay anh.
“Anh không cần giúp.” Anh càu nhàu.
“Được rồi.” Cô điềm tĩnh nói, buông tay.
Sự kiên nhẫn của cô chọc giận anh. Giấy dán tường in hoa anh đào làm tổn thương mắt anh. Đầu anh đang đập dồn dập giống như ban nhạc gõ hợp xướng.
Ngay khi đưa được tách café lên miệng, anh uống như thể cuộc sống của anh tùy thuộc vào chúng. Anh yêu cầu một ly nữa.
“Một ít thứ này trước đã.” Cô nói, đặt một chiếc tô cao trước mặt anh.
Chiếc tô chứa một góc tư thứ giống như bánh cake màu vàng óng phủ mứt trái cây cắt thành từng dải không dày hơn một sợi râu mèo. Mùi quế thơm ngát bốc lên mũi anh. Zoe rót một ít sữa tươi vào trong tô và đưa cho Alex một cái muỗng.
Món cháo yến mạch bỏ lò lợn cợn và mềm, các góc loăn xoăn, vị ngọt tinh tế thấm đẫm bởi vị cam quýt nồng say. Khi sữa ướt sũng món cháo yến mạch, nó loãng ra và mỗi muỗng trở nên ẩm ướt và thơm hơn trước. Nó vượt xa hơn hết thảy những món cháo yến mạch xám xịt như vữa hồ xây dựng trong thời thiếu niên của anh.
Khi anh ăn, chất độc dường như rời khỏi anh, anh thư giãn và bắt đầu thở sâu hơn. Thứ gì đó gần giống sự phấn khích đọng lại trong anh, một sự ấm áp trấn an. Zoe di chuyển quanh bếp, khuấy đảo thứ chứa trong những chiếc nồi, đổ sữa vào bình, tán gẫu nhẹ nhàng mà không đòi hỏi lời hồi đáp. Anh không để tâm cô đang nói đến điều gì – thứ gì đó về sự khác biệt giữa bánh ga tô nhân hoa quả và món bánh táo nướng, không thứ gì trong đó tạo nên được nhận thức nào trong anh. Nhưng anh muốn được bao bọc trong âm thanh giọng nói của cô, giống như một chiếc khăn vải cotton sạch sẽ.


Ngày của anh đã rơi vào một khuôn mẫu : Mỗi sáng trước khi đến chỗ làm, anh đến bếp của Artist’s Point và ăn bất kỳ thứ gì cô đặt trước mặt anh. Nửa giờ anh trải qua bên cô là khoảng thời gian anh ở ngoài mọi thứ dính líu đến xây dựng. Sau khi anh dời đi, cảm giác sung sức phai tàn theo từng giờ cho đến khi anh đến với những buổi tối đau đớn và tả tơi.
Giấc ngủ của anh dồn dập những cơn ác mộng. Anh thường xuyên mơ thấy mình uống rượu trở lại, và anh thức dậy ngạt thở vì nhục nhã. Dù hiểu rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi, rằng anh không ngã khỏi xe hàng, anh vẫn thất bại trong việc xoa dịu nỗi đau. Thứ làm anh có thể qua được những đêm kinh hoàng đó là biết rằng anh sẽ được gặp Zoe sớm.
Cô luôn nói “Buổi sáng tốt lành” như thể chúng thật sự là như thế. Cô đặt những chiếc dĩa đựng những thức ăn tuyệt vời trước mặt anh, mỗi miếng ăn thăng hoa với màu sắc và hương vị xô đẩy nhau tiến lên trong những cách thức tài tình. Món bánh phồng nhẹ đến mức như thể chúng được bơm căng bởi lòng thèm muốn, món trứng Benedict rưới sốt bơ chanh có màu hoa của hướng dương. Cô sáng tạo ra những bản giao hưởng của trứng và thịt, những vần thơ của bánh mì, những giai điệu của trái cây.
Gian bếp mang nhiều dấu ấn cá nhân của Zoe hơn so với phòng ngủ của cô. Đó là không gian sáng tạo của cô, sắp đặt chính xác như cô muốn. Một kho thực phẩm mở, đầy từ sàn đến trần với những ngăn kệ, lưu giữ những hàng đồ gia vị đủ màu sắc chứa trong những chiếc ống tròn bằng thủy tinh, và những vại kẹo phổ thông kiểu cũ khổng lồ chứa đầy bột mì, đường, bột yến mạch, bột bắp màu vàng tươi, những hạt hồ đào nửa màu be tròn trĩnh. Có những chai dầu ô liu Tây Ban Nha màu xanh nhạt, những chai giấm đen thơm lừng, xi rô đường cây thích vùng Vermont, mật ong hoa dại, những vại mứt và trái cây ngâm tự làm, sáng rực rỡ lên như những viên đá quý. Zoe là một biệt tài ngoại lệ trong công việc của cô cũng giống như Alex trong việc tạo ra những góc thẳng đứng và vuông vắn khi tạo hình cho một ngôi nhà, hoặc trong việc sử dụng đúng tay nghề thợ mộc vào những nhiệm vụ cụ thể.
Alex thích nhìn Zoe làm việc. Cô di chuyển vòng quanh bếp  với đặc tính của diễn viên múa ba-lê vụng về, những chuyển động thanh nhã thường đến vào lúc đột ngột kết thúc, trong việc nhấc lên chiềc nồi nặng bằng cả hai tay, hay một chiếc cửa lò nướng được đóng lại một cách dứt khoát. Cô cầm chiếc chảo dẹt để làm món áp chảo cứ như thể nó là một thứ nhạc cụ, túm chặt tay cầm và xóc mạnh nó ra sau bằng một chuyển động lắc khuỷu tay gọn gàng đến mức vật chứa trong đó giống như tự nhảy và tung bật lên.
Vào buổi sáng Alex ăn điểm tâm tại quán trọ lần thứ bảy, Zoe mời anh ăn một dĩa bột yến mạch sữa khử bơ rắc phô mai và những mảnh xúc xích cay khô màu đỏ hấp dẫn. Cô đã trộn một ít xúc xích trình diễn đó vào bột yến mạch, cho thêm muối, gia vị đậm đà của trái đất.
Khi anh ăn, Zoe đi đến bàn và ngồi xuống bên cạnh anh, nhấm nháp café của cô. Sự gần gũi của cô khiến anh bứt rứt. Cô thường làm việc khi anh ăn điểm tâm. Anh lén liếc nhìn vào làn da mỏng bên trong cánh tay cô, nhận ra vết phỏng đã lành. Anh muốn đặt môi anh lên đó.
“Những kệ bếp đã được đem đến,” Anh bảo cô, “Bọn anh sẽ lắp đặt chúng sau vào tuần sau, và anh sẽ xây đảo bếp.”
“Xây ư? Em đã nghĩ là anh sẽ đặt mua một cái làm sẵn.”
“Không, nó sẽ rẻ hơn được một chút – và sẽ hợp ý mình hơn – Nếu bọn anh làm ra một cái bằng cách cắt gọt vài kệ tủ kho , hoàn thiện bên ngoài bằng ván nhựa, và thêm vào mặt quầy bếp.” Anh mỉm cười khi anh nhìn thấy vẻ mặt cô. “Nó sẽ đẹp mà, anh hứa.”
“Em không nghi ngờ anh chút nào hết,” Cô nói, “Em chỉ đang cảm động thôi.”
Alex dìm nụ cười của anh trong tách café. “Anh không làm điều gì đặc biệt hết,” Anh nói, “Chỉ là công việc thợ mộc cơ bản thôi mà.”
“Nó đặc biệt khi nó là nhà của em.”
“Vào tuần sau nữa, anh sẽ cần biết em muốn sơn màu gì.”
“Em đã lựa chọn phần lớn màu sơn rồi. Màu trắng dịu cho ván nhựa và đồ trang trí, màu vàng bơ cho những bức tường, và màu hồng cho phòng tắm.”
Alex trao cho cô một ánh mắt hoài nghi.
“Đó là một màu hồng dễ thương.” Cô nói, bật cười. “Một sắc thái ửng hồng. Lucy đã giúp em chọn đấy. Bạn ấy nói, màu hồng là màu rất tuyệt cho phòng tắm bởi vì cảm giác ấm áp phản chiếu từ nó sẽ được tôn lên.”
Hình ảnh tưởng tượng nhảy vào tâm trí anh trước khi anh có thể kềm lại… Zoe, đang bước ra khỏi bồn tắm, vây quanh bởi những bức tường màu hồng, những đường cong ẩm ướt mềm mại chiếu lấp lánh trong chiếc gương mù sương…
Đứng lên, Zoe đi kiểm tra thứ gì đó trong lò nướng. “Anh có muốn uống nước không?”
Anh đang hừng hực từ đầu cho đến tận ngón chân. “Có, cám ơn.” Cầm điện thoại, anh gắn chặt ánh mắt vào đó, nhắc nhở bản thân một cách tuyệt vọng là phải giữ khoảng cách với Zoe.
Cô ngừng lại bên cạnh anh và đặt một ly nước đá cạnh dĩa của anh. Cô đứng đủ gần để anh có thể hít thở hương thơm của cô, nhẹ thoảng và đầy hoa, với mùi khói phảng phất từ xúc xích cay, và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là anh mong muốn được xoay người lại và dụi mặt anh vào cô, khóa đôi cánh tay anh quanh hông cô nhiều như thế nào. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, cuộn lên cuộn xuống một cách mụ mẫm qua đoạn tin nhắn anh đã đọc rồi.
Zoe nấn ná bên cạnh anh. “Anh cần phải cắt tóc đi.” Cô thì thầm, một nụ cười ẩn trong giọng cô. Anh cảm thấy cái chạm nhẹ nhàng phía sau cổ anh… những ngón tay của cô… vờn êm ái quanh đám tóc gáy. Bàn tay anh nắm chặt chiếc điện thoại cho đến khi chiếc vỏ đe dọa sẽ bị vỡ vụn.
Anh xoay sở tạo ra được một cái nhún vai nhanh, cáu kỉnh đến mức khiến tay Zoe buông nhanh xuống. Cô đi trở lại bếp nấu, và anh nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đang khuấy trong nồi. Cô đang nói như thường lệ về kế hoạch đi đến chợ cá di động dọc theo cầu tàu chính trong Friday Harbor, họ vừa mang về một mẻ cá bơn tươi. Vùng vẫy để thoát khỏi làn sương mù cảm xúc, Alex cân nhắc những vấn đề trong đầu anh. Khi điều đó không hiệu quả, anh đành phải chộp lấy chiếc nĩa để cho những chiếc răng nhọn của nó đâm vào lòng bàn tay anh. Điều đó dẹp yên được những khao khát đang nổi loạn đủ để anh có thể đi. Anh lùi ra hỏi bàn và đứng lên, lầm bầm gì đó về việc đi làm.
“Vậy, ngày mai nhé.” Zoe nói hết sức rạng rỡ. “Bánh kếp ngô vị gừng.”
“Ngày mai anh không làm điều đó được.” Nhận thức rõ giọng anh nghe có vẻ cộc cằn như thế nào, Alex nói thêm, “Anh phải đi làm sớm. Ngày mai bọn anh sẽ lắp đặt tấm vữa tường.”
“Em sẽ làm cho anh thứ gì đó mang đi,” Zoe nói, “Chỉ ngừng lại và em sẽ trao nó qua cửa. Anh thậm chí không phải vào trong đâu.”
“Không.” Cáu tiết, anh không thể nghĩ ra được cách nào để làm dịu sự khước từ.
Bóng ma đi vào trong bếp. “Chúng ta sắp đi à?”
“Phải.” Alex nói một cách phản xạ.
“Vậy anh sẽ đến à?” Zoe hỏi trong vẻ bối rối.
Không.” Anh cáu kỉnh.
Zoe đi theo anh đến cửa sau, có vẻ căng thẳng và khổ sở. “Em xin lỗi. Em không có ý làm anh khó chịu.”
Bóng ma trông có vẻ rối trí và phẫn nộ. “Cô ấy có ý gì vậy? Điều gì đã xảy ra? Cậu kể cho tôi trước khi…”
“Đừng bắt đầu.” Alex cảnh cáo ông một cách tức giận. Liếc xuống gương mặt đầy lo lắng của Zoe, anh sửa lại. “Đừng bắt đầu nhảy ngay đến kết luận như thế. Chẳng có gì để xin lỗi hết.”
“Có thứ gì đó phải xin lỗi đấy,” Bóng ma khăng khăng, “Vì từ những gì tôi thấy, hormone đang bay trong không trung giống như một loại bệnh dịch trong kinh thánh Cựu Ước ấy.”
Zoe ngước nhìn Alex như thể cô đang cố đọc suy nghĩ của anh. “Vậy tại sao anh lại phản ứng như thế khi em chạm vào anh?”
Alex lắc đầu trong tâm trạng bực dọc đã được kiểm soát.
“Rõ ràng anh không thích điều đó.” Zoe nói, đỏ bừng toàn thân.
Chết tiệt, Zoe.” Cách duy nhất anh có thể ngăn bản thân khỏi túm chặt cô là đấm tay trên mặt quầy bếp hai bên người cô. Cô nảy người lên một chút, mắt cô đảo quanh. “Anh thích điều đó.” Alex khàn giọng bảo cô, “Nếu anh thích thêm một chút xíu nữa thôi, anh sẽ chiếm lấy em trên mặt quầy bếp ngay bây giờ, và điều đó sẽ không giúp em cán phẳng mớ bột bánh biscuit đâu.”
Bóng ma làu bàu. “Thứ lỗi nhé.” Ông nói, và thoát đi nhanh gọn.
Zoe đỏ bừng với sự thô lỗ cố tình của anh. “Vậy tại sao…” Cô bắt đầu.
“Đừng cho anh điều đó.” Alex gắt gỏng nói. “Em biết tại sao mà. Anh là một kẻ say đang trong tiến trình cai rượu. Anh vừa ly hôn, và anh có mức lương chỉ đủ để tránh khỏi sự khánh kiệt. Anh không biết gì về sự bầu bạn khốn kiếp nhiều hơn bản chất mà một người đàn ông đã có. Ngoại trừ có thể là nỗi bất lực trên tất cả những thứ đó.”
“Anh đâu có bất lực.” Cô phản đối. Sau một thoáng lưỡng lự, cô hỏi. “Đúng không?”
Alex che mắt anh bằng một tay và bắt đầu cười. “Chúa lòng lành,” anh nói đầy xúc động, “Anh ước chi anh được như thế.” Sau một khoảnh khắc, nhìn thấy vẻ hoang mang tổn thương trên gương mặt cô, anh nghiêm trang lại và thở dài, “Zoe, anh không kết bạn với phụ nữ. Và khả năng duy nhất chỉ có thể là sex, điều sẽ không xảy ra với chúng ta.” Alex ngừng lại, nhìn vào vệt bụi trắng như tuyết của bột mì trên gò má cô. Không thể cưỡng lại, anh với tay và phủi nó đi một cách dịu dàng bằng ngón tay cái của anh. “Cám ơn em vì đã giúp anh trải qua tuần vừa rồi. Anh nợ em điều đó. Vì vậy, điều tốt nhất anh có thể làm cho em để đền đáp, là dừng lại đây vừa đủ để em và anh có thể tránh xa khỏi điều này.”
Zoe im lặng, nhìn anh chăm chú, cân nhắc lời lẽ của anh. Thiết bị định giờ của lò nướng vang lên, và một dấu hiệu thích thú tiếc nuối kéo khóe môi cô thành cặp dấu móc lửng. “Mọi khoảnh khắc của cuộc đời em được đo bằng thiết bị định giờ của lò nướng.” Cô nói, “Làm ơn đừng đi vội.”
Anh ở lại, quan sát cô đến để kéo chiếc khay ra khỏi lò. Mùi bánh nóng tràn ngập gian bếp.
Quay trở lại, Zoe đứng sát bên Alex. “Em biết anh nói đúng,” Cô nói, “Và em biết em phải vượt lên chính mình. Có lẽ nhiều hơn em có thể đối phó. Bà nội em sẽ đến đây trong một tháng nữa, và sau đó…” Cô nhún vai nhẹ, “Vì vậy em biết giới hạn của em, và em nghĩ em cũng biết giới hạn của anh. Nhưng vấn đề là…” Một tiếng cười nhẹ căng thẳng. “Đôi khi anh gặp gỡ một anh chàng thật sự tử tế, không quan trọng anh đã cố gắng thế nào, anh dường như không thể khiến cho bản thân ham muốn anh ta. Nhưng điều đó không tệ bằng khi anh gặp một anh chàng không phù hợp, và anh không thể khiến cho bản thân không ham muốn anh ta. Anh cảm thấy trống rỗng sâu tận bên trong, chỉ chờ đợi, ao ước và mơ mộng. Anh có cảm giác giống như mọi khoảnh khắc đều dẫn đến thứ gì đó huyễn hoặc đến mức không có tên để gọi, và nếu như anh chỉ có thể ở đó cùng anh ấy, nó cũng đã khá… thỏa mãn. Nó sẽ là tất cả những gì anh từng cần.” Cô buông một tiếng thở dài run rẩy. “Em không muốn tránh xa khỏi anh. Có lẽ em không nên nói điều đó, nhưng em phải cho anh biết làm sao em…”
“Anh biết.” Anh lạnh nhạt nói, chết tận trong lòng. “Dừng lại đi, Zoe. Anh phải đi.”
Zoe gật đầu. Cô thậm chí không tỏ ra bị xúc phạm. Bằng cách nào đó cô biết, rằng đó là cách duy nhất anh có thể rời khỏi cô, rằng có vài thứ không thể lắng dịu đi để khiến họ buông trôi dễ dàng hơn.
Alex vươn tay đến tay nắm cửa, nhưng cô ngừng anh lại bằng một cái chạm nhẹ vào cổ tay anh.
“Đợi đã.” Cô nói, “Thêm một điều nữa thôi.”
Dù cô không còn chạm vào anh nữa, làn da trên cổ tay anh trở nên sống động với nỗi khao khát. Điều đó đang trở nên tệ hơn, anh nghĩ với cảm giác gần như thất vọng, nhu cầu này đe dọa sẽ bật dậy bên trong anh.
“Từ giờ trở đi em sẽ không đề cập đến chuyện này nữa đâu,” Zoe nói. “Hoặc kể với anh về cảm giác của em, hay thậm chí cố kết bạn với anh. Nhưng để đáp lại, em muốn một ân huệ.”
“Cái cửa dành cho mèo chứ gì.” Alex nói với vẻ nhẫn nhục.
Zoe lắc đầu. “Em muốn anh hôn em. Một lần thôi.”
“Gì cơ? Không.” Anh thất kinh. “Không.”
“Anh nợ em một ân huệ mà.”
“Thế quái nào mà em lại muốn điều đó chứ?”
Zoe tỏ ra bướng bỉnh. “Em chỉ muốn biết nó có cảm giác thế nào thôi mà.”
“Anh đã hôn em trước đây rồi. Ở ngay đây.”
“Lần đó không tính. Anh đã kềm chế.”
“Em muốn anh kềm chế.” Anh quả quyết với cô.
“Không, em không muốn.”
“Zoe, chết tiệt, điều này sẽ không thay đổi được gì hết.”
“Em biết. Em không mong sẽ thay đổi được bất kỳ điều gì.” Cô gần như rung chuyển với lo lắng. “Em chỉ muốn nó, kiểu như … một món amuse-bouche thôi mà.”
“Món amuse-bouch là cái gì vậy?” Anh xoay sở hỏi, sợ nghe câu trả lời.
“Đó là một thuật ngữ Pháp cho một món ăn ngon do chính bếp trưởng làm, được người phục vụ mang đến vào lúc bắt đầu bữa ăn. Anh không phải đặt món hay thanh toán gì hết, chúng chỉ để… trao tặng.” Với sự im lặng choáng váng của anh, cô nói thêm một cách hữu ích. “Dịch theo nghĩa đen là “để cho vui miệng””
Alex trao cho cô một ánh mắt tăm tối. “Em muốn một ân huệ từ anh, nó sẽ bao gồm cả cái phần thưởng y như khuôn mẫu xưa nay vẫn thế, hoặc sự thêm thắt dư thừa những khả năng có thể. Anh đặt ra giới hạn ở chỗ thích thú với món ngon của em thôi nhé.”
Một nụ hôn là điều không thể sao? Hai mươi giây để đặt môi anh lên môi em  đáng sợ đến thế hay sao?”
“Lúc này em còn tính cả thời gian nữa cơ đấy.” Anh nói nhạo báng.
“Em không tính thời gian.” Cô phản đối. “Đó chỉ là gợi ý thôi.”
“Tốt. Anh sẽ quên điều đó.”
Nhìn cô có vẻ bị xúc phạm. “Em không hiểu tại sao anh lại giận.”
“Đến chết mất thôi. Cả hai chúng ta đều biết em đang cố chứng minh một quan điểm.”
“Đó là quan điểm gì thế?”
“Em muốn chắc chắn rằng anh biết anh đang từ bỏ điều gì. Em muốn anh hối tiếc về việc không theo đuổi em.”
Cô mở miệng định cự tuyệt. Nhưng cô lưỡng lự.
“Nếu anh hôn em,” Alex nói. “Lý do duy nhất anh làm là vì em đã yêu cầu và điều đó sẽ khiến anh cực kỳ hối tiếc.” Anh trao cho cô một ánh mắt gay gắt, ao ước là cô sẽ thối lui. “Vẫn còn muốn sao?”
“Vâng.” Zoe nói ngay lập tức, nhắm mắt lại và ngước mặt lên.



Dĩ nhiên là Alex đã đúng. Bất kỳ mối quan hệ nào giữa họ là một ý tưởng tồi, vì nhiều lý do. Nhưng cô vẫn muốn anh hôn cô.
Cô đứng đó với đôi mắt khép chặt, cổ vũ bất kỳ điều gì anh sẽ làm. Một sự yên lặng tích điện vây quanh họ. Cô cảm thấy anh di chuyển đến gần hơn, và cánh tay anh bao quanh cô chậm đến mức một cơn rùng mình chạy xuyên qua cô, giống như một tia lửa điện cực mạnh. Có một cảm xúc kỳ lạ mà cô nhớ từ nụ hôn trước đó, về việc bị cuốn đi, bị hòa tan như thể anh đang cảm nhận cô bằng tất cả các giác quan của anh, uống lấy mọi hơi thở của cô, đỏ bừng và tim đập dồn.
Một bàn tay anh tìm đến gương mặt cô, di chuyển hàm cô hướng lên trên, những ngón tay anh lần theo khung xương mảnh dẻ. Một cái chải nhẹ lướt qua miệng cô, và một cái nữa, những nụ hôn chóng vánh khiến môi cô có cảm giác sưng phồng lên. Sự thăng bằng của cô sụp đổ, nhưng anh túm chặt cô dựa vào sự chống đỡ của cơ thể anh và giữ cô vững vàng. Cúi đầu thấp hơn, anh kéo rê miệng anh dọc theo làn da nóng bỏng mỏng manh trên cổ cô. Cô cảm thấy đầu lưỡi anh nghỉ lại trên vị trí mạch đập, và cô trở nên yếu ớt, tay cô níu chặt vai anh. Chậm rãi, anh hôn cô dần lên quai hàm, trong khi một bàn tay anh khum lấy phía sau đầu cô để đỡ nó lên, và cuối cùng cô cảm nhận một sức ép đầy đủ, cứng rắn của miệng anh trên miệng cô. khiến cô choáng váng với quá chừng nỗi nhẹ nhõm.
Âm thanh rền rĩ nhẹ thoát ra khỏi cổ cô. Cô với lên để giữ chặt đầu anh bằng cả hai tay, bất kỳ thứ gì để giữ nguyên miệng anh trên miệng cô. Nhưng nụ hôn tan ra trong nụ cười bị bóp nghẹt, và anh nhìn xuống gương mặt sững sờ của cô với vẻ thích thú nhạo báng đầy âu yếm mà cô chưa từng thấy từ anh trước đây.
Cô đấu tranh để nói qua hơi thở rời rạc. “Alex… làm ơn…”
“Shhh.” Mí mắt anh phủ hờ che đôi mắt rực rỡ đáng ngạc nhiên trên gương mặt hồng hào. Đôi tay bồn chồn dịu dàng của anh di chuyển trên tóc cô, trên thân thể cô, trên lưng cô.
“Em muốn…” Cô cố nói, nhưng sự nồng nàn đáng kinh ngạc khiến cho việc suy nghĩ là bất khả. Cô cố lần nữa. “Em muốn…”
“Anh biết em muốn gì mà.” Dấu vết cười cợt đã bị thiêu cháy, và đầu anh cúi xuống lần nữa.
Anh mở miệng cô bằng miệng anh, gởi lưỡi anh vào sâu. Nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, ẩm ướt hơn, đạt đến một nhịp điệu gợi tình huyền ảo. Với sự xấu hổ của cô, hông cô bắt đầu dấn tới trước, tìm kiếm sự thúc ép rắn chắc của anh. Cô không thể kiểm soát bản thân. Giá như cô ở một nơi nào đó khác cùng anh, nơi nào đó yên tĩnh và tối, nơi sẽ  không có thứ gì trên đời quấy rầy họ. Chỉ có hai người bọn họ tách biệt với phần còn lại của thế giới. Khoái cảm càng dày lên, suy nghĩ của cô càng tan dần. Những cảm xúc trộn lẫn thành một nỗi đau ngọt ngào dường như đến từ bên ngoài và bên trong cùng một lúc. Cô hối hả uốn cong người, cố tỳ sát vào anh nhiều hơn nữa.
Alex kéo miệng anh ra khỏi miệng cô, và ghì chặt cô vào ngực anh. “Không thêm nữa.” Anh nói. Nghe có vẻ run rẩy. “Zoe… đừng… Yên nào…”
Cô rùng mình khi anh ôm cô, hơi thở của anh dồn dập nóng bỏng phả vào tóc cô. Liên kết đôi tay cô quanh vòng eo gầy guộc của anh, cô để cho ngón tay cô rụt rè tấn công vào cạnh trên của túi quần sau của anh, trong lúc nhịp tim của anh đổ dồn trên của cô. Cảm giác như thể cô sẽ tan thành nhiều mảnh nếu không có vòng tay ôm của anh giữ cô lại.
“Bây giờ chúng ta hòa rồi nhé.” Cô nghe anh thì thầm.
Cô xoay sở gật đầu, gương mặt cô vùi trong ngực anh.
“Anh không có ý làm theo cách đó.” Alex cắn nhẹ vào vành tai ngoài của cô. “Anh định làm nó đau cơ, chỉ một chút thôi.”
“Sao anh không làm?”
Một thoáng do dự lâu, đáng kinh ngạc. “Anh chỉ không thể làm được thôi.”
Anh nới lỏng vòng tay ôm. Zoe ép buộc bản thân nhìn vào đôi mắt anh, và nhận thấy sức ép tương tự của ý chí đã thôi thúc anh ngừng uống rượu lúc này đang lập lại.
Điều này sẽ không xảy ra lần nữa. Anh sẽ không cho phép nó.
Tiếng thiết bị định giờ vang lên lần nữa, và cô nhảy bật ra sau khi nghe âm thanh chói lói đó.
Alex cười nhẹ, phá vỡ ánh mắt chia sẻ của họ, và quay đi.
Zoe đi đến bên chiếc lò mà không nhìn lại. Cô nghe thấy tiếng cửa sau mở ra và đóng lại.
Cả hai người họ không nói bất kỳ điều gì.
Đôi khi im lặng là điều dễ dàng nhất, khi lời cuối cùng là good-bye.
 

1 nhận xét:

Hải Lam nói...

Ấm áp như những món ăn của Zoe ấy. Cám ơn Sẻ nhiều nhiều.