Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Dream lake 17


Chương mười bảy.

“Hãy dùng tay trái của bà.” Đứng cùng Emma tại phòng giặt bên cạnh chạn bếp, Zoe hướng dẫn một cách kiên nhẫn. Cô đang đọc từ một quyển sách nhỏ do bác sĩ vật lý trị liệu của Emma cung cấp, mô tả những bài tập công việc gia đình thường nhật sẽ giúp củng cố những bắp cơ bị suy yếu bởi một cơn đột quỵ thứ cấp.

Emma mở cửa máy giặt bằng tay trái và nhìn Zoe.

“Bây giờ, đưa tay vào bên trong và túm lấy một mảnh quần áo và thả vào trong máy sấy khô. Đây, nắm tay cháu để giữ thăng bằng…”

“Bà sẽ nắm vào cạnh của máy giặt.” Emma gắt gỏng nói.

Alex ngừng lại tại ngưỡng cửa phòng ngủ của Zoe, nơi anh đang lắp một phòng tắm trong một nơi nhỏ xíu trước đây là một tủ âm tường. Anh quan sát hai người bọn họ với vẻ thích thú thầm lặng trong lúc bóng ma ngồi trên nóc máy giặt với đôi chân dài đung đưa.

“Đừng túm hai cái một lần.” Zoe nhắc khi bà nội cô thả hai chiếc áo vào máy sấy.

“Như vậy sẽ nhanh hơn.” Emma phản đối.

“Mục đích sẽ không đạt hiệu quả. Giá trị ở chỗ những ngón tay của bà mở ra và đóng lại nhiều nhất có thể.”

“Bà được cho là sẽ làm gì sau điều này?”

“Chuyển quần áo khô vào giỏ đựng đồ giặt một cái một lần. Và sau đó chúng ta sẽ làm vài công việc phủi bụi để bà luyện tập cổ tay.”

“Bây giờ thì bà đã hiểu tại sao cháu muốn bà sống cùng cháu rồi.” Emma nói.

“Tại sao?” Zoe hỏi.

“Cô hầu miễn phí.”

Alex cười khúc khích.

Nhận ra âm thanh, Zoe trao cho anh một cái nhướng mày hài hước. “Đừng cổ vũ bà. Cả hai người đã trải qua quá nhiều thời gian bên nhau rồi đấy – Em không thể nói được người nào (Who) có ảnh hưởng tệ hơn đối với người nào (on Who) nữa.”

“Whom” Emma nói, thọc sâu vào bên trong máy giặt để lấy nhiều quần áo hơn. “ ‘Who’ thường được sử dụng khi nó là chủ thể (subject) của một động từ, ‘whom’ khi nó là một đối tượng (object)

Zoe cười toe toét trìu mến qua đỉnh đầu bà. “Cám ơn nhé, cảnh sát văn phạm.”

Giọng của Emma âm vang trong máy sấy quần áo. “Bà không biết tại sao bà có thể nhớ điều đó mà lại không nhớ được tên trang báo mà bà đã làm việc.”

“Nhật báo Bellingham Herald.” Zoe trao đổi ánh mắt với Alex khi anh băng ngang phòng và đi vào bồn rửa trong bếp để lấy một ly nước. Lúc này anh đã quen thuộc với ánh mắt đó, càng lo lắng cô càng không thể che dấu hoàn toàn nhu cầu cần vững tâm mà không ai khác có thể mang lại.

Trong suốt thời gian hai tuần kể từ khi Emma đến sống tại phố Dream Lake, bà đã trải qua nhiều khoảnh khắc mất trí nhớ, thất vọng, lo âu. Vài ngày bà tỉnh táo và bình thường, vài ngày bà ở trong tâm trạng hoang mang. Không có bất kỳ dự báo nào cho biết bà sẽ cảm thấy thế nào hay bà sẽ nhớ được gì từ hôm đó cho đến hôm sau.

“Đừng lảng vảng nữa, Zoe” Vào một buổi chiều, Emma cáu kỉnh nói. “Hãy để bà xem TV trong thanh bình.”

Tạ lỗi, Zoe đi vào trong bếp, ở đó cô liên tục lén nhìn trộm Emma đầy quan tâm.

“Cháu vẫn cứ lảng vảng.” Emma nói.

“Bằng cách nào cháu có thể lảng vảng khi cháu đứng cách bà hai mươi feet hở?” Zoe phản đối.

“Alex,” Emma yêu cầu. “Cháu có thể đưa cháu gái của bà đi dạo một chút không?”

“Cháu không thể để bà lại một mình được. Jeannie không ở đây.” Zoe nói.

Jeannie, bà y tá chăm sóc tại nhà bán thời gian, đến vào sáng sớm để chăm sóc Emma, và thường rời khỏi vào giờ ăn trưa. Dáng vẻ điềm tĩnh của bà ấy khiến Emma dễ chịu để chấp thuận sự giúp đỡ của bà ấy trong những công việc cá nhân như mặc quần áo, tắm, và vật lý trị liệu.

“Chỉ mười lăm phút thôi mà.” Emma khăng khăng. “Hãy ra ngoài và hít thở không khí trong lành cùng với Alex. Hoặc đi một mình nếu cậu ấy không giữ con bầu bạn.

Alex cầm điện thoại của Emma từ đảo bếp lên và lưu số của anh vào đó. “Cháu sẽ đi cùng Zoe. Emma, miễn là bà hứa không di chuyển trong lúc chúng cháu ra ngoài.” Anh đi đến trao cho bà chiếc điện thoại. “Nếu có bất kỳ vấn đề gì, gọi cho cháu nhé. Bà sẽ làm chứ?”

“Được rồi.” bà nói với vẻ toại nguyện.

Quan sát tất cả những điều này, bóng ma nhăn mặt. “Tôi không thích ý tưởng này chút nào.”

“Bà ấy sẽ ổn thôi mà.” Alex nói, và chuyển hướng ánh mắt anh đến Zoe, giọng anh dịu đi. “Đi với anh nào. Sẽ không có điều gì xảy ra cho Emma đâu.”

Cô vẫn có vẻ miễn cưỡng. “Đang ở giữa thời gian làm việc của anh.”

“Anh có thể nghỉ giải lao một lúc mà.” Chìa bàn tay, Alex trao cho cô một ánh mắt mong đợi.

Chậm rãi, Zoe giơ tay và đặt bàn tay cô vào trong tay anh.

Những thứ bình thường như cảm giác về những ngón tay của cô trong tay anh khiến anh rạo rực và khát khao. Anh thưởng thức mọi tiếp xúc tình cờ nhỏ nhoi giữa họ, sự chải nhẹ của cánh tay cô, những lọn tóc mềm mại của cô mơn man trên tai anh khi cô nghiêng người đặt chiếc dĩa trước mặt anh. Anh lưu ý đến mọi chi tiết về cô, vết thâm tím trên ống quyển nơi cô va vào thứ gì đó, hương hoa của xà bông tắm mới mà cô mua từ chợ nông sản.

Không ngôn từ nào diễn tả về loại quan hệ này, về cách cô khiến anh cảm thấy. Cái siết chặt của đôi tay họ chứa đựng thứ gì đó nhiều hơn là sự sẻ chia hơi ấm, nhiều hơn chỉ là làn da áp vào một làn da… Nó có cảm giác như thể họ đang cùng nhau lưu giữ thứ gì đó, giữ gìn cho nó được an toàn.

Ngay cả khi anh buông tay cô ra, anh vẫn còn cảm thấy cái siết của đôi tay họ và dấu vết vô hình của thứ gì đó bí mật, huyền diệu giữa họ.


Emma tựa lưng vào ghế sofa để xem TV, có vẻ hài lòng nhiều hơn một chút. Byron nhảy lên và trườn vào trong lòng bà.

Bóng ma đứng phía trên Emma. “Kẻ chủ mưu bé nhỏ,” ông nói trong giọng thích thú êm ái, “Em muốn họ ở bên nhau. Em có khẩu vị sa đọa với đàn ông đấy, em có biết điều đó không hả?”

Dù ông mong muốn đến tệ hại được ở cùng bà, cuối cùng ông cảm thấy lực hút quen thuộc kết nối ông với Alex, và ông buộc phải ra ngoài.


“Em không thể kềm chế được,” Zoe nói khi cô và Alex dạo bước trên lề đường, bên dưới tán của những cây thích lá lớn và cây Pacific madrone (thuộc họ thạch nam ở Bắc Mỹ), mặt đất của khu rừng lèn chặt những cây dương xỉ cam thảo, dương xỉ lá kiếm và những bụi cây mâm xôi đen ở những nơi ánh nắng có thể lọt vào. “Em biết em lo lắng quá nhiều, quá vụn vặt tiểu tiết. Nhưng em không muốn bà bị tổn thương. Em không muốn bà cần thứ gì đó mà lại không thể lấy được.”

“Những gì bà cần – những gì cả hai người nhà em cần – là một cuộc nghỉ ngơi đột xuất tách khỏi nhau. Em nên ra ngoài chơi ít nhất một đêm một tuần.”

“Anh có muốn đi xem phim với em không?” Zoe thu hết can đảm nói. “Có lẽ cuối tuần này chăng?”

Alex lắc đầu. “Anh trai Mark của anh sẽ tổ chức đám cưới ở Seatle.”

“Oh, đúng vậy, Em quên mất. Lucy sẽ đi cùng Sam. Anh có đưa ai đi cùng không?”

“Không.” Alex thấy ân hận vì cơn bốc đồng đã đưa Zoe đi dạo. Ở một mình với cô là cách chắc chắn nhất mang đến cho anh cảm giác choáng váng, say sưa mà anh khiếp sợ, phát súng vui vẻ đã được kiểm chứng hằng trăm lần đó đe dọa chẻ vỡ lồng ngực anh ra.

“Lucy và Sam có vẻ hạnh phúc bên nhau,” Zoe nói. “Anh có nghĩ điều đó có thể trở thành thứ gì đó nghiêm túc không?”

“Như là hôn lễ ư?” Alex lắc đầu. “Chẳng có lý do gì để họ làm điều đó.”

“Đó là một lý do tuyệt.”

“Chung sức sắp xếp bản liệt kê thuế của họ à?”

“Không.” Zoe nói với một tiếng cười chọc tức. “Tình yêu. Người ta nên cưới nhau vì họ yêu nhau.”

“Người muốn ở lại trong tình yêu thì nên làm điều tốt nhất của họ để tránh xa hôn nhân.” Khi anh thấy nụ cười của cô nhạt đi, Alex cảm thấy hổ thẹn và tồi tệ. “Xin lỗi.” Anh nói, “Anh ghét đám cưới. Và đây là nơi xếp đầu danh sách mà anh không thể…” Anh cau có và thọc sâu đôi tay vào trong túi quần khi anh bước đi.

Zoe hiểu ngay lập tức. “Có một quầy bar mở ở buổi chiêu đãi sao?”

Anh gật đầu nhẹ.

Một câu hỏi dịu dàng khác, “Anh không nói với bất kỳ ai trong gia đình là anh đã ngừng uống rượu sao?”

“Không.”

“Có lẽ anh nên để họ giúp anh. Cho anh một sự ủng hộ tinh thần. Nếu họ biết…”

“Anh không muốn sự ủng hộ. Anh không muốn bất kỳ ai quan sát anh và chờ đợi anh thất bại.”

Anh cảm thấy cánh tay Zoe trượt qua tay anh, những ngón tay cô quấn vòng quanh khuỷu tay anh.

“Anh sẽ không thất bại.” Cô nói.



Tổ chức trên một chuyến phà không còn sử dụng ở Hiệp hội Seatle’s Lake, ngày cưới của Mark và Maggie là một ngày đầy nắng và quang đãng. Nhưng dù có mưa đi nữa thì cô dâu và chú rể đã có quá nhiều tình yêu để lưu tâm đến. Sau khi rượu champagne được phục vụ và Sam nâng ly chúc mừng, các khách mời làm đầy dĩa của họ tại quầy buffet công phu. Alex rút lui vào phía sau chiếc phà và chiếm cứ một chiếc ghế dặt cạnh lan can. Anh không thích tham gia những cuộc chuyện trò nho nhỏ, và đặc biệt không muốn duy trì sự bầu bạn với những người đang giữ rượu champagne hay cocktail. Thật kỳ lạ khi đương đầu với tình huống này mà lại không có rượu như là một sự hổ trợ. Có cảm giác gần như thể anh đang cố mạo nhận chính mình vậy. Anh sẽ phải quen với điều đó.

Anh nhận ra Sam đang khiêu vũ với Lucy Marinn, cô vẫn còn mang nẹp chân từ tai nạn xe đạp. Họ đu đưa cùng nhau, tán tỉnh và hôn. Sam nhìn Lucy theo cách anh ấy chưa từng nhìn ai trước đó, biểu lộ sự biến đổi vô hình thỉnh thoảng xảy đến cho ai đó đang bận rộn lập ra một kế hoạch khác. Họ đã trở thành một cặp. Alex khá chắc chắn rằng Sam thậm chí còn không nhận ra rằng điều đó đã xảy ra. Anh chàng ngốc vẫn còn nghĩ anh ta là một gã độc thân có một mối quan hệ vô tư lự.

Alex ẩn vào một góc, uống Cokes đá trong một ly uống rượu chân cao. Bóng ma nằm dài bên cạnh anh, im lặng và sầu muộn.

“Ông đang nghĩ gì thế?” Cuối cùng Alex thầm thì hỏi.

“Tôi băn khoăn không biết Emma có yêu chồng bà ấy không?” Bóng ma nói.

“Ông muốn bà ấy phải yêu ông ta sao?”

Bóng ma cân nhắc câu trả lời. “Phải.” Cuối cùng ông nói. “Nhưng tôi muốn bà ấy yêu tôi nhiều hơn.”

Alex cười, đảo đá trong thức uống của anh.

Bóng ma trầm ngâm nhìn vào mặt nước lấp lánh ánh nắng. “Tôi đã làm gì đó không đúng. Tôi đã làm tổn thương Emma. Tôi chắc chắn như thế.” Ông nói.

“Ý ông là trước khi ông chết ấy à?”

Bóng ma gật đầu.

“Chắc là ông đã khiến bà bực mình bằng cách gia nhập quân đội.” Alex nói.

“Tôi nghĩ là còn tồi tệ hơn điều đó nữa. Tôi cần phải nhớ lại trước khi điều gì đó xảy ra.”

Alex trao cho ông một ánh mắt ngờ vực. “Ông nghĩ là điều gì sắp xảy ra?”

“Tôi không biết. Tôi phải dành nhiều thời gian có thể nhất ở bên Emma. Tôi nhớ lại được nhiều hơn khi tôi ở cùng bà ấy. Một ngày khác…” Bóng ma ngừng lại. “Đến lúc im miệng rồi. Maggie đang đến đây.”

Người vợ tóc đỏ của Mark – bây giờ là chị dâu của Alex – tiến lại gần anh. Cô đang cầm một ly café bằng sứ màu trắng. “Hi, Alex.” Cô rạng rỡ với hạnh phúc, đôi mắt nâu của cô sáng lấp lánh. “Chú có vui không?’

“Vâng, đám cưới thật tuyệt.” Anh bắt đầu đứng lên khỏi ghế.

“Đừng đứng lên,” Maggie bước đến nhanh, giữ anh ngồi lại trong ghế. “Chị chỉ muốn kiểm tra chú thôi. Nhân tiện, có vài phụ nữ đang khao khát muốn gặp chú. Bao gồm những chị em gái của chị. Nếu chị đưa họ đến, chú có…”

“Không.” Anh nói nhanh. “Cám ơn, Maggie, nhưng em không có tâm trạng trò chuyện.”

“Chị lấy cho chú thứ gì đó nhé?”

Anh lắc đầu. “Hãy đi khiêu vũ với chồng chị đi.”

“Chồng. Chị thích nghe từ đó.” Maggie cười và trao cho anh chiếc tách cô đang cầm. Nó được đổ đầy café đen đang bốc khói. “Đây, chị nghĩ chú sẽ thích thứ này.”

“Cám ơn, nhưng em…” Alex ngưng ngang khi anh thấy cô dè dặt thu hồi chiếc ly mới uống một nửa của anh trên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh ghế.

“Cô ấy nghĩ rằng cậu đã say rồi.” Bóng ma nói giúp. “Cậu đã uống khoảng bốn ly và bây giờ đang ngồi trong góc này và nói chuyện một mình.”

“Họ có thức uống không cồn mà.” Alex nói.

“Oh, dĩ nhiên.” Maggie rạng rỡ nói.

Bóng ma khịt mũi. “Cô ấy không mua chúng.”

Với nụ cười tự diễu, Alex nhấp một hớp café đen đắng nghét. Căn cứ vào quá khứ của anh, thật hoàn toàn hợp lý để nghĩ rằng anh hẳn sẽ say nhân dịp như thế. Và Maggie, với trái tim nhân hậu, đang cố xoay sở theo cách không kể đến lòng kiêu hãnh của anh. “Nhân tiện, em không nói chuyện một mình đâu. Có một gã vô hình đang ngồi ngay bên cạnh em.” Anh nói.

Maggie bật cười. “Chị rất vui là em đã kể với chị. Hơn nữa, chị có thể tình cờ ngồi trên lòng ông ấy.”

“Cứ việc sờ soạng tự do.” Bóng ma nói không chút lưỡng lự.

“Ông ấy không phiền đâu.” Alex bảo Maggie. “Lấy một chỗ ngồi đi.”

“Cám ơn, nhưng chị phải để em lại trò chuyện với bạn em thôi.” Cô khom người hôn lên má anh. “Uống hết tách café nhé, được không?” Và cô rời đi, mang theo ly Coke uống dở của anh cùng cô.

Không có nhận xét nào: