Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Chương 13 - Dream Lake

Chương mười ba.


Ngay khi hợp đồng được ký kết và kế hoạch thanh toán thường kỳ được thỏa thuận, một số lớn quyết định đã tiến hành nhanh chóng. Zoe ưng thuận ngay lập tức những kệ tủ làm sẵn sơn màu kem và gỗ cây thích cho mặt quầy bếp, tuy vậy cô vẫn còn phải lựa chọn những thứ phụ tùng như là đấm cửa, tay kéo và những thứ lắp đặt cố định cho hệ thống nước, cũng như gạch lót sàn, thảm, các đồ dùng và đèn chiếu sáng.
“Đây là những thứ giúp ích cho một ngân quỹ giới hạn,” Alex bảo Zoe. “Vài quyết định nên thực hiện khi em xem xét giá cả.” Họ đồng ý giữ lại kiểu dáng nhà nghỉ bằng gỗ cho ngôi nhà nhiều nhất có thể, với ván ốp tường đơn giản, nhiều gỗ, và những viên đá mỏng thỉnh thoảng điểm xuyết thêm những màu sắc rực rỡ.
Justine không hứng thú với bảng màu hay xem qua những viên gạch mẫu, điều đó có nghĩa là Zoe sẽ lựa chọn trang trí và hoàn thiện. Justine bảo Zoe, “Hơn nữa, Cậu là người sẽ sống ở đó, vì thế cậu nên là người quyết định nó sẽ như thế nào.”
“Nếu cuối cùng cậu không thích nó thì sao?”
“Tớ thích mọi thứ.” Justine nói đầy phấn khởi. “Tiến hành đi.”
Điều đó thật tốt với Zoe, cô thích đi đến các của hàng cung cấp vật liệu xây dựng và xem những quyển latalog đồ phụ tùng. Và cô muốn có cơ hội được ở bên cạnh Alex nhiều hơn. Không quan trọng cô đã nghe nhiều như thế nào về anh, anh vẫn là một người lạ đầy mê hoặc. Anh không có vẻ lôi cuốn giống như anh trai Sam của anh, cũng không cố giống như anh ấy. Có thứ gì đó không thể hiểu được về anh, một vẻ xa cách không khoan nhượng. Nhưng không hiểu sao điều đó chỉ khiến anh quyến rũ hơn.
Dù Zoe không nghi ngờ gì về việc Alex uống quá nhiều – chắc chắn anh cũng không làm ra vẻ khác đi – trong chừng mực anh đã sống với danh tiếng đáng tin cậy của anh. Alex đến sớm bất cứ khi nào họ hẹn gặp nhau. Anh thích bảng kế hoạch và những danh sách, và anh sử dụng nhiều giấy dán ghi chú hơn bất kỳ ai Zoe từng gặp. Cô chắc chắn rằng anh đã phải mua chúng hàng đống. Anh dán chúng lên tường và các cửa sổ, đính chúng lên những mẫu dây cáp và mẫu sàn nhà, vào những quyển catalog, dùng chúng như danh thiếp, lời nhắc nhở cuộc hẹn, và danh sách mua hàng. Khi Zoe không biết vị trí của một nơi anh nói đến, anh vẽ một bản đồ nhỏ và nhét nó vào trong cạnh túi của cô. Khi họ đi đến một cửa hàng dụng cụ, anh dán những mảnh giấy vuông màu xanh trên tất cả các kiểu dáng của tủ lạnh, máy rửa chén và lò nấu có kích thước phủ hợp cho căn bếp.
“Anh đang phung phí cây cối đấy,” một dịp, Zoe đã bảo anh như thế. “Anh có bao giờ nghĩ đến việc ghi những ghi chú vào điện thoại của anh hoặc một chiếc máy tính bảng điện tử không?”
“Giấy ghi chú dán thì nhanh hơn mà.”
“Thế việc viết một danh sách trên một tấm giấy lớn thì sao?”
“Thỉnh thoảng anh có làm như thế.” Anh nói. “Trên giấy dán ghi chú loại lớn.”
Có lẽ vì anh đã quá nghiêm túc đến nỗi việc khám phá ra một thói quen là điều khuây khỏa đối với Zoe. Cô muốn biết nhiều hơn về anh, muốn tìm ra nhược điểm của anh. Để xem liệu cô có khả năng là một trong số chúng hay không.
Tuy vậy, chẳng có khe hở nào trong chiếc áo giáp đó hết. Alex đã đối xử với cô trong một sự lễ độ có tính toán, đến mức cô tự hỏi không biết cảnh tượng trong bếp ở Artist’s Point có phải là một giấc mơ hay không. Anh đã hỏi Zoe rất nhiều câu hỏi về gia đình và bà nội của cô. Anh thậm chí còn hỏi về ông nội Gus, người cô chưa bao giờ gặp và gần như không biết gì ngoài việc ông là một phi công trong chiến tranh, và sau đó đã hoạt động như một kỹ sư cho hãng Boeing. Cuối cùng ông đã chết vì bệnh ung thư phổi trước khi Zoe chào đời.
“Vậy ra ông ấy là một kẻ nghiện thuốc lá.” Alex nói với một giọng chỉ trích mơ hồ.
“Em nghĩ thời đó mọi người đều ủng hộ điều đó mà.” Zoe phiền muộn đáp. “Upsie đã kể với em rằng bắc sĩ của ông nội nói việc hút thuốc có lẽ tốt cho điều kiện thần kinh của ông ấy.”
Alex tỏ ra thích thú đặc biệt với điều đó. “Điều kiện thần kinh?”
“PTSD*. Hồi đó họ gọi chúng là ‘shell shock’ (bệnh hoang tưởng của người lính sau khi tham chiến, thuật ngữ này được sử dụng thời kỳ Thế chiến I, vào thế chiến II được gọi là Combat Stress Reaction và hiện nay gộp chung vào với PTSD : Posttraumatics Stress Disorder – chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương.) Em nghĩ ông nội Gus có triệu chứng khá nặng. Máy bay của ông bị bắn rơi ở rừng nhiệt đới Burmese (Miến Điện) sát biên giới Nhật. Ông đã phải ẩn nấp trong vài ngày, cô độc và tổn thương, trước khi ông được giải cứu.”
Sau khi kể với Alex về gia đình, Zoe chờ anh làm điều tương tự. Nhưng khi cô cố tìm hiểu nhiều hơn về anh, hỏi anh về vụ ly hôn, về các anh em của anh, hoặc thậm chí những thứ như tại sao anh lại trở thành nhà thầu xây dựng, anh trở nên im lặng và lạnh nhạt. Thật muốn phát điên. Cách duy nhất để cô đối phó với tính hay lãng tránh của anh là kiên nhẫn và động viên, hy vọng có lúc anh sẽ mở lòng ra với cô.
Zoe có một thôi thúc thiên bẩm là chăm sóc cho người khác. Điều đó hẳn phải có trong máu của gia đình Hoffman, vì Justine cũng y như thế. Cả hai đều thích chào đón những du khách kiệt sức hoặc mệt lử đến quán trọ, phần lớn trong số họ đang chiến đấu hoặc đã kết thúc với đủ loại rắc rối luôn song hành với cuộc sống con người. Thật đáng hài lòng khi cung ứng cho họ một căn phòng yên tĩnh, một chiếc giường thoải mái, và một bữa điểm tâm ngon vào buổi sáng. Dù những điều đó không thể sửa chữa được cho những rắc rối của bất kỳ ai, nó là một sự xoa dịu.
“Cậu có bao giờ thấy mệt mỏi với những thứ này không?” Có lần Justine đã hỏi cô, khi đang cất những chiếc dĩa sạch trong lúc Zoe làm bánh cookie. “Tất cả những công việc làm bánh, nấu nướng, và các thứ .”
“Không.” Zoe cán chỗ bột nhào thành một tấm phẳng hoàn hảo. “Sao cậu hỏi như thế?”
“Chẳng sao hết. Tớ chỉ đang cố suy đoán xem cậu thích gì thôi mà. Cậu biết tớ cảm thấy thế nào về việc nấu nướng rồi. Nếu không có lò vi sóng, tớ đã chết đói từ lâu trước khi cậu đến đây làm việc.”
Zoe cười tươi. “Tớ cũng thắc mắc tương tự về việc chạy bộ và cưỡi xe đạp leo núi của cậu. Rèn luyện thể lực là thứ chán nhất trên đời đối với tớ.”
“Việc ở bên ngoài với thiên nhiên rất khác mỗi ngày. Thời tiết, phong cảnh, các mùa… luôn thay đổi. Ngược lại với việc làm bánh… Tớ đã thấy cậu làm bánh cookie hàng trăm lần. Có vẻ như cậu không có được nhiều hứng khởi cho lắm.”
“Có chứ. Khi tớ cần hứng khởi, tớ thay đổi hình thể chiếc bánh.”
Justine phá ra cười.
Zoe gỡ những chiếc bánh được tạo hình như những bông hoa, bọ rùa, và những con bướm. “Tớ thích làm những thứ này. Nó nhắc tớ nhớ về thời gian trước đây trong cuộc đời tớ, khi phần lớn những rắc rối của tớ có thể được giải quyết bằng một chiếc bánh cookie.
“Đời tớ thì thật bình lặng vào lúc đó. Tớ chẳng có vấn đề gì hết. Không phải vấn đề thật sự. Và đó là chìa khóa để hạnh phúc – biết rằng thật tuyệt biết bao khi cậu có được điều đó trong lúc cậu vẫn còn có được điều đó.”
“Tớ có thể hạnh phúc hơn.” Zoe nói một cách trầm ngâm.
“Thế nào?”
“Tớ muốn có ai đó thật đặc biệt. Tớ muốn được biết tình yêu thực sự ra sao.”
“Không, cậu không nên. Sống độc thân là điều tốt nhất. Cậu độc lập. Hưởng thụ tự do của cậu, Zo – đó là một từ tuyệt vời.”
“Tớ đã hưởng thụ điều đó rồi, nhiều nữa là khác. Nhưng đôi khi, tự do có vẻ giống một từ mang ý nghĩa như là không có ai để ôm ấp mình trong đêm thứ sáu.”
“Cậu không cần phải yêu mới được ôm ấp bởi ai đó.”
“Được ôm ấp bởi ai đó mà cậu không yêu thì không thể có cùng cảm giác.”
Justine cười toe toét. “Chúng ta đang sử dụng từ “được ôm ấp” như là một phép ẩn dụ à? Bởi vì nó nhắc tớ nhớ đến một lời thông báo mà tớ đã đọc về Ann Landers, được viết trong cột báo được ưa chuộng nhất, về một cuộc thăm dò ý kiến xem liệu nữ giới thích sự ôm ấp hay sex. Ba phần tư độc giả của bà ấy thích sự ôm ấp.” Cô nhăn mặt.
“Cậu sẽ chọn sex à.” Zoe khẳng định nhiều hơn là hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Việc ôm ấp sẽ tuyệt trong khoảng ba mươi giây, sau đó chúng làm phát cáu.”
“Về mặt thể xác hay cảm xúc?”
“Mọi kiểu phát cáu. Và nếu cậu ôm ấp một anh chàng khá thường xuyên, nó sẽ khuyến khích anh ta nghĩ rằng cậu có một mối quan hệ, và điều đó tạo ra tất cả ý nghĩa.”
“Có gì sai với việc có ý nghĩa sao?”
“Có ý nghĩa là một từ đồng nghĩa với nghiêm túc. Và nghiêm túc thì trái ngược với vui vẻ. Và mẹ tớ đã bảo tớ rằng cuộc sống nên luôn vui vẻ.”
Dù Zoe chưa gặp mẹ của Justine, Aunt Marigold, trong nhiều năm, cô vẫn nhớ bà xinh đẹp và lập dị thế nào. Marigold đã nuôi nấng đứa trẻ duy nhất của bà như một linh hồn tự do, y như bà đã từng như thế. Thỉnh thoảng, bà đưa Justine đến tham dự những lễ hội có những cái tên bí hiểm, như là Ngày lễ Beltane (lễ hội đốt lửa mừng của người Xen-tơ cổ vào ngày 1 tháng năm) hoặc Old Earth Gather (Nghi lễ tà giáo với hai lễ chính là Beltaine vào tháng năm và Shamhain vào tháng mười với nghi thức Pagan-tà thuật và Shaman-xuất thần) . Bà làm ra những loại thức ăn mà Zoe chưa bao giờ nghe đến, chẳng hạn như Bánh mì biến hóa phù thủy với mật ong và quả thanh yên, bánh cake ngày chuột chũi, súp lơ nửa vầng trăng. Sau khi thăm viếng những họ hàng xa, Justine quay lại cùng những câu chuyện về việc tham gia nhóm gõ trống và nghi lễ “kéo vầng trăng xuống” tổ chức trong rừng vào giữa đêm.
Zoe thường tự hỏi tại sao Marigold chưa bao giờ ghé thăm quán trọ, tại sao bà và Justine gần như ghẻ lạnh với nhau. Khi cô thử thăm dò, Justine thẳng thừng từ chối thảo luận về chủ đề đó.
“Phần lớn các bậc cha mẹ,” Zoe đánh liều nói, “hay nói với con cái của họ rằng cuộc sống không nên luôn vui vẻ. Cậu có chắc đó không phải là điều bà ấy đã nói không?”
“Không, Tớ chắc chắn nó được gợi ý như thế. Đó là lý do tại sao quán trọ hoàn hảo đối với tớ - tớ thích gặp gỡ người mới, hiểu về họ một cách hời hợt và tống họ đi tiếp con đường của họ. Một sự cung cấp không ngừng những mối quan hệ ngắn hạn.”
Không giống Justine, Zoe muốn sự trường tồn trong cuộc đời cô. Cô thích tính ổn định của hôn nhân, sự bầu bạn, và cô hy vọng vào ngày nào đó cô sẽ kết hôn một lần nữa. Tuy vậy, lần kế tiếp cô sẽ lựa chọn thật cẩn thận. Dù cho việc ly hôn với Christ là chân thành, cô không bao giờ muốn trải qua điều tương tự như thế lần nữa.
Với Alex Nolan, anh không phải kiểu người phù hợp cho kế hoạch của cô. Zoe đã quyết định sẽ chỉ vun trồng một quan hệ bạn hữu với anh, không hơn. Cô hiểu bản thân đủ để chắc chắn rằng cô không phải kiểu người yêu đương ngắn hạn. Và cô sẽ phải chấp nhận lời của anh, khi anh tuyên bố cô không thể đối phó với anh như một người tình. “Anh phải có tất cả sự kiểm soát.” Anh đã bảo cô với giọng mượt mà sống sượng của anh, “và anh không tử tế.” Những thứ có ý định cảnh cáo cô tránh xa, nhưng đồng thời lại khuấy động sự hiếu kỳ hoang dại về những điều anh ngụ ý.

***

Alex thấy nhẹ nhõm khi bắt đầu tiến hành công việc sửa chữa, khởi đầu với việc tháo dỡ bức tường nhà bếp. Anh và hai người trong đội thợ của anh, Gavin và Isaac, chuẩn bị khu vực bằng tấm lót nhựa và gỡ bỏ những thứ lắp đặt cố định và ống nước. Gavin, một thợ mộc chuyên nghiệp, và Isaac, người đang trong tiến trình lấy bằng LEED về công việc xây dựng thân thiện môi trường, cả hai đều làm việc rất nghiêm túc. Alex có thể tin tưởng họ đến đúng giờ và hoàn thành công việc an toàn và hiệu quả nhất có thể. Mang kính bảo hộ và khẩu trang chống bụi, ba người họ nạy bức tường khỏi đinh tán bằng những thanh cạy. Họ tách gỗ khỏi thạch cao, thỉnh thoảng với lấy một chiếc cưa đảo chiều để cắt xuyên qua những chiếc đinh ngoan cố.
(LEED : Leadership in Energy and Environmental Design)
Công việc thể chất nặng nhọc cải thiện tâm trạng của Alex, giúp anh xoa dịu đi nỗi thất vọng dồn nén đã tích tụ suốt những ngày vừa qua cùng Zoe. Cô có những đặc tính hết sức quấy rầy anh. Cô tươi tỉnh thái quá trong buổi sáng sớm và dường như cô luôn muốn vỗ béo anh. Cô đọc sách nấu ăn cứ như thể chúng là tiểu thuyết, và cô kể về thực đơn nhà hàng với những chi tiết đáng ngạc nhiên, dường như mong anh sẽ tìm thấy chủ đề thú vị như cô đã thấy. Alex không bao giờ thích những người nhìn đời qua khía cạnh sáng chói, và Zoe đã sáng tạo điều đó thành một hình thức nghệ thuật. Cô không đoái hoài đến những cánh cửa bị khóa chặt. Cô tin những gã bán hàng. Cô đã khởi đầu cuộc trò chuyện với tay bán thiết bị xây dựng bằng cách kể với hắn chính xác là cô đã chi tiêu nhiều như thế nào.
Mọi nơi Alex đến cùng Zoe, bất kể đó là cửa hàng đồ phụ tùng hay là công ty cung cấp đồ lót sàn, hoặc cửa hàng sandwich để mua đôi ly đồ uống mát lạnh, đám đàn ông không dứt mắt khỏi cô. Một số cố tỏ ra dè dặt, một số chẳng thèm che dấu sự mê thích của họ với vẻ xinh đẹp đáng kinh ngạc và sự phá hủy cấp độ A của cô. Sự kiện là, Zoe trông như viên kẹo vậy, trừ phi làm biến dạng bản thân, chẳng có điều gì cô có thể làm được về điều đó. Tại cửa hàng Sandwich, một đám bốn, năm gã cứ liếc mắt đểu cáng cho đến khi Alex đứng chắn phía trước Zoe và bắn cho những gã đó ánh mắt chết chóc. Tất cả bọn chúng mới chịu tháo lui. Anh cũng đã làm điều tương tự vào những lúc khác, ở những nơi khác, cảnh báo bọn họ tránh xa cho dù anh không có quyền. Cô không thuộc về anh. Nhưng bất kể thế nào, anh tiếp tục canh chừng cho cô.
Việc chống lại những kẻ xâm phạm sẽ là một công việc toàn thời gian. Cho đến khi gặp Zoe, Alex hẳn sẽ chế nhạo với ý tưởng rằng xinh đẹp có thể là vấn đề với một ai đó. Nhưng thật khó khăn cho bất kỳ phụ nữ nào khi trở thành đối tượng cho những kiểu chú ý không ngừng nghỉ. Điều đó giải thích cho tính nhút nhát bẩm sinh của Zoe – Thật đáng kinh ngạc là Zoe vẫn còn đủ can đảm đi ra bên ngoài.
Lúc này, công việc tại ngôi nhà bên hồ Mộng đã bắt đầu, Alex sẽ không phải gặp Zoe trong ít nhất một tháng, ngoại trừ ngẫu nhiên. Đó sẽ là một sự giải thoát, anh nghĩ. Anh sẽ có thể xóa sạch đầu óc của anh.
Kỳ thanh toán đầu tiên đến hạn vào ngày mai. Justine đã đề nghị gởi chúng qua thư, nhưng Alex đã yêu cầu nhận chúng tại quán trọ vào buổi sáng. Anh cần đem nó trực tiếp đến ngân hàng. Anh đã chi trả bằng tiền riêng của anh cho nhà cung cấp và các phí tổn ban đầu, và từ khi ly hôn, đã chẳng có nhiều tiền dư trong két nữa.
Sau khi làm việc trễ với Gavin và Isaac, Alex về nhà. Anh đã mệt qua một ngày làm việc ráng sức đến mức anh không bận tâm đến bữa tối. Anh thậm chí cũng không với tới chai rượu, chỉ tắm và đi ngủ.
Khi đồng hồ báo thức vang lên vào lúc 6:30, Alex cảm thấy giống như địa ngục. Có lẽ anh đã mắc phải thứ gì đó. Miệng anh khô khốc, và đầu anh đau kinh khủng, nỗ lực nâng chiếc bàn chải đánh răng có cảm giác như đang nâng tạ. Sau khi tắm một hồi lâu, anh mặc quần jeans và một chiếc áo thun, nhưng anh vẫn thấy lạnh và run rẩy. Đổ đầy một chiếc ly nhựa từ bồn rửa, anh uống cho đến khi một cơn sóng buồn nôn buộc anh ngừng lại.
Ngồi bên cạnh bồn tắm, anh đấu tranh để giữ yên dạ dày, và khốn khổ tự hỏi có điều gì không ổn đối với anh. Dần dà, anh nhận ra bóng ma đang đứng tại ngưỡng cửa phòng tắm.
“Chỗ riêng tư.” Anh nhắc ông. “Ra ngoài.”
Bóng ma không di chuyển. “Cậu đã không uống chút nào đêm qua.”
“Thì sao?”
“Vì vậy cậu đang bị vật vã.”
Alex nhìn ông lặng lẽ.
“Đôi tay không vững, đúng không?” Bóng ma tiếp tục, “Đó là DTs*” (Delirium stremens – chứng cuồng sảng do rượu.)
“Tôi sẽ tốt sau khi tôi uống chút café.”
“Cậu nên uống một chút rượu. Những kẻ nghiện rượu như cậu nên bỏ từ từ tốt hơn là cai dứt ngay lập tức.”
Alex đắm chìm trong nỗi tổn thương đáng nghi ngờ. Bóng ma chỉ đang phóng đại bừa tình huống này. Anh uống nhiều, nhưng anh biết những gì anh có thể chịu đựng. Chỉ những kẻ nghiện rượu mới bị DTs, giống như những kẻ vô gia cư trong ngõ hẻm, hoặc những kẻ hay la cà tửu quán uống rượu suốt đêm. Hoặc như cha anh, người đã chết vì một cón đột quỵ trong lúc đang lặn tiêu khiển tại một khu du lịch ở Mexico. Sau một cuộc đời lạm dụng rượu, động mạch vành của Alan Nolan đã bị trở ngại, theo lời bác sĩ, ông có thể cần  một phẫu thuật tim nhân tạo gấp năm lần để sống được.
“Tôi không cần dứt bỏ thứ gì hết.” Alex nói.
Sẽ dễ dàng hơn nếu bóng ma chế diễu hoặc trịch thượng, hay thậm chí xin lỗi. Nhưng cách ông nhìn Alex với vẻ nghiêm nghị đượm lòng trắc ẩn, thì thật quá sức chịu đựng.
“Cậu nên nghỉ một ngày và dưỡng sức,” Bóng ma nói. “Vì cậu sẽ chẳng hoàn thành được nhiều việc đâu.”
Trừng mắt nhìn ông, Alex lảo đảo đứng lên. Thật không may, việc di chuyển là quá nhiều đối với hệ thống tiêu hóa bị tổn thương của anh, Alex đẩy người tới trước ngang qua toilet, nôn thốc nôn tháo.
Sau một lúc lâu, anh đứng lên lần nữa, súc miệng và tóe nước lạnh lên mặt. Nhìn vào trong gương, anh trông thấy một làn da xanh xao, hốc hác và đôi mắt sưng húp. Anh lùi lại trong kinh hoàng, anh đã trông thấy cha anh trong hình thể này cả hàng ngàn lần khi anh lớn lên.
Túm chặt mép của bồn rửa, anh ép bản thân ngước đầu lên và nhìn vào gương lần nữa.
Đây không phải là người anh muốn trở thành. Nhưng đó là những gì anh đã trở thành, những gì anh đã tạo ra cho chính anh.
Nếu như còn chút nước mắt nào hẳn anh sẽ khóc thét lên.
“Alex,” Một giọng nói lặng lẽ vang đến từ ngưỡng cửa. “Cậu không sợ phải làm lại đấy chứ. Cậu đã quen thuộc với việc nhổ phăng mọi thứ xuống mà. Xây dựng lại đi.”
Thậm chí khi phát ốm như thế, phép ẩn dụ cũng không làm Alex xao lãng nổi. “Những ngôi nhà không phải người ta.”
“Ai cũng đều có thứ gì đó cần sửa chữa.” Bóng ma ngừng lại. “Trong trường hợp của cậu, tình cờ lại là lá gan của cậu.”
Alex vùng vẫy để lột bỏ những chiếc áo thun, mồ hôi đã thấm ướt cả hai chiếc. “Làm ơn,” Anh xoay sở nói, “Nếu có chút xíu lòng nhân từ nào trong ông… đừng nói nữa.”
Bóng ma miễn cưỡng rút lui.
Vào lúc Alex đã ăn mặc tử tế lần nữa, cơn run rẩy đã lắng dịu, nhưng cảm giác nóng-lạnh lẫn lộn vẫn còn trườn trong anh. Thần kinh của anh căng như dây đàn. Khó khăn khi tìm đôi giày ống làm việc, thứ tương tự như những đôi anh đã mang trong những ngày trước đó, đã gởi anh vào một cơn giận bùng nổ. Ngay khi anh đặt được tay vào chiếc giày ống, anh ném một trong chúng vào tường, mạnh đến nỗi phá hủy lớp sơn và để lại một bết lõm trên tấm vữa tường.
“Alex,” Bóng ma xuất hiện trở lại. “Cậu đang hành động thật điên rồ đấy.”
Anh quăng chiếc giày ống khác,  bắn xuyên qua phần thân của bóng ma và để lại một vết lõm khác trên tường.
“Bây giờ đã cảm thấy tốt hơn chưa?” Bóng ma hỏi.
Lờ ông đi, Alex tìm lại đôi bốt và nhồi nhét đôi chân vào chúng. Anh cố nghĩ vượt lên trên những tiếng đập dữ dội trong đầu anh. Anh phải lấy tờ check từ Justine và mang nó đến ngân hàng.
“Đừng đi đến Artist’s Point” Anh nghe bóng ma nài nỉ. “Làm ơn đi. Trông cậu chẳng ra thể thống gì hết. Cậu không muốn ai khác nhìn thấy cậu như thế này đâu.”
“Ai khác mà ông ngụ ý là Zoe à?” Alex nói.
“Phải. Cậu sẽ làm cô ấy lo lắng.”
Alex nghiến chặt răng. “Tôi mặc xác cô ấy.” Chộp lấy chìa khóa xe, ví, và cặp kiếng đen, anh đi đến chiếc xe bán tải và chạy ra khỏi garage. Ngay khi anh lái xe vào trục lộ chính, ánh nắng như muốn chẻ đôi đầu anh ra với độ chính xác của dụng cụ phẫu thuật. Anh gầm gừ và đổi hướng, tìm một nơi để tấp vào lề phòng trường hợp anh cần nôn mửa.
“Cậu đang lái xe hệt như đang ở trong trò video game ấy.” Bóng ma nói.
“Ông quan tâm gì nào?” Alex cáu kỉnh.
“Tôi quan tâm bởi vì tôi không muốn cậu giết ai đó. Bao gồm cả bản thân cậu.”
Vào lúc họ đến Artist’s Point, Alex đã thấm đẫm mồ hôi thêm một chiếc áo thun khác, và anh run rẩy giống như đang lên cơn sốt.
“Vì lòng thương xót,” Bóng ma nói, “đừng đi qua cửa trước. Cậu sẽ dọa khách trọ chết khiếp mất.”
Tuy rằng Alex thích thách thức ông, bóng ma đã ghi điểm. Cáu kỉnh và kiệt sức từ nỗ lực lái xe, anh chạy vòng ra sau quán trọ và đậu xe gần lối vào bếp. Mùi thức ăn phảng phất bên ngoài, gây ra một châm chích sục sôi buồn nôn trong cổ anh. Vì cặp mắt kiếng tuột xuống trên mũi anh trong một đợt đổ mồ hôi mới, Alex lôi nó ra và ném nó ngang qua lối đi trải sỏi với một lời nguyền rủa.
“Kiểm soát bản thân đi.” Anh nghe bóng ma nói gọn lỏn.
“Cuốn xéo đi.”
Một cánh cửa lưới có thể co dãn che phủ lối vào phía sau của gian bếp. Xuyên qua những mắt lưới nhuyễn mịn, Alex thấy Zoe ở một mình trong bếp, đang làm bữa điểm tâm. Những chiếc nồi đang sôi trên bếp, và thứ gì đó đang được nướng trong lò. Mùi bơ và phô mai rán vàng gần khiến Alex chùn bước.
Alex gõ nhẹ vào thanh dọc của khung cửa, và Zoe nhìn lên từ chiếc thớt chất cao những trái dâu đã tách lá đài. Cô đang mặc váy màu hồng, mang sandal đế bằng, và một chiếc áo dây có diềm xếp cùng chiếc tạp dề cột tại eo. Đôi chân cô rắn chắc và bóng, bắp chân gần như tròn lẳn. Những lọn tóc loăn xoăn vàng óng ả buông xuống từ trên đỉnh đầu cô, Một vài lọn trốn thoát đang đong đưa trên gò má và cổ cô.
“Chào buổi sáng,” Cô nói với một nụ cười. “Vào đi. Anh sao rồi?”
Alex tránh ánh mắt cô khi anh bước vào trong bếp. “Tôi tốt hơn rồi.”
“Anh có muốn một vài…”
“Tôi đến đây vì tờ check.” Anh nói cộc lốc.
“Được rồi.” Mặc dù đây chắc chắn không phải là lầm đầu tiên anh cộc cằn với cô, Zoe trao cho anh một ánh mắt dò hỏi.
“Kỳ thanh toán đầu tiên.” Alex nói.
“Vâng, em nhớ mà. Justine chịu trách nhiệm về những công việc văn phòng, vì thế cô ấy sẽ viết check cho anh. Em không chắc chắn tài khoản nào để viết.”
“Tốt. Cô ấy đâu?”
“Cô ấy vừa đi khỏi vì một chuyện vặt. Cô ấy sẽ trở lại sau năm hoặc mười phút. Máy pha café lớn đã bị vỡ, vì thế cô ấy cần kiếm vài bình chứa hỗn hợp pha trộn cho bữa điểm tâm từ một chỗ ở địa phương.” Tiếng chuông báo hẹn giờ vang lên, và Zoe đến để lấy một chiếc khay ra khỏi lò nướng. “Nếu anh muốn đợi cô ấy,” Zoe nói qua vai, “Em sẽ rót cho anh ít café và anh có thể…”
“Tôi không muốn đợi.” Anh cần tờ check. Anh cần rời đi. Sức nóng và ánh sáng trong gian bếp đang giết anh, và tuy vậy, anh nghiến chặt răng để ngăn chúng khỏi khua lách cách giống như một trong số những chiếc đầu lâu lên dây cót từ cửa hàng đồ chơi. “Cô ấy biết tờ check đã đến kỳ thanh toán vào hôm nay. Tôi đã gởi tin nhắn cho cô ấy.”
Zoe đặt một chiếc dĩa bằng đất nung trên một chiếc giá ba chân. Nụ cười của cô phai nhạt đi, và giọng cô thậm chí còn mềm hơn thường lệ khi cô đáp, “Em không nghĩ cô ấy biết anh sẽ đến đây sớm như thế này.”
“Tôi nên đến vào giờ quái nào đây? Tôi còn phải làm việc tại căn nhà gỗ suốt cả ngày.” Cơn giận ào ạt xuyên qua anh trong những cơn sóng càng lúc càng mạnh hơn. Và anh không thể làm được gì để ngăn chúng lại.
“Nếu em đến chỗ anh sau bữa điểm tâm thì sao? Em sẽ lái đến căn nhà gỗ và…”
“Anh không muốn bị cắt ngang công việc.”
“Justine sẽ về đây ngay thôi mà.” Zoe đổ một ít café ra một chiếc tách bằng sứ màu trắng. “Anh… dường như không khỏe lắm.”
“Ngủ tệ thôi.” Alex đi đến quầy bếp và giật mạnh cuộn khăn giấy. Cuộn giấy sổ tung. Anh buông một lời nguyền rủa tục tĩu khi một dòng suối giấy bắn ra từ cuộn.
“Không hề gì đâu.” Zoe đến bên anh ngay lập tức. “Em sẽ sửa chữa nó. Ngồi xuống đây đi.”
“Anh không muốn ngồi.” Anh lấy một tấm giấy và thấm gương mặt đẫm mồ hôi, trong lúc Zoe khéo léo cuộn lại ống giấy trắng dài. Dù anh cố giữ miệng anh đóng chặt, từ ngữ tuôn ra, những âm tiết bị xé vụn giống như chúng bị kéo ngang qua một lưỡi dao cạo. Bồn chồn và điên tiết, anh muốn quăng ném thứ gì đó, đá vào thứ gì đó. “Đây là cách hai người bọn em điều hành doanh nghiệp sao? Đồng ý với điều gì đó và rồi không theo đến cùng ? Chúng ta sẽ viết lại thỏa thuận thanh toán. Có lẽ thời gian của tôi không quan trọng với bọn em, nhưng tôi kỳ vọng vài thứ sẽ được thực hiện khi chúng được cho là đã hoàn tất. Tôi còn phải làm việc. Những anh chàng của tôi chắc chắn đã đến đó rồi.”
“Em xin lỗi.” Zoe đặt một tách café trên quầy bếp bên cạnh anh. “Thời gian của anh quan trọng với em. Lần tới em sẽ chắc chắn tờ check là thứ đầu tiên chờ anh vào buổi sáng.
Anh ghét cách cô đang nói với anh, cứ như thể cô đang chiều lòng một người mất trí, hoặc đang vỗ về một con chó cắn càn. Nhưng chẳng hiểu sao nó lại có hiệu quả. Anh cảm thấy cơn giận rút cạn đi, đột ngột đến nỗi khiến anh choáng váng. Và anh mệt đến mức anh chỉ vừa vặn đứng được. Lạy chúa Jesus, có thứ gì đó thật sự không ổn với anh rồi.
“Anh sẽ trở lại vào ngày mai.” Anh xoay sở nói.
“Thứ này trước đã.” Zoe đẩy chiếc ly về hướng anh.
Alex nhìn xuống tách café. Cô đã đặt một ít cream trên đó. Anh luôn uống café đen. Nhưng anh thấy chính mình vươn tới chiếc tách, cầm chúng bằng cả hai bàn tay. Với sự xấu hổ cực kỳ của anh, chiếc tách run lắc dữ dội, chất lỏng bắn tung ra các cạnh.
Zoe đang nhìn anh chăm chú. Anh muốn nguyền rủa cô, quay đi, nhưng ánh mắt cô bám giữ mắt anh và không buông ra. Đôi mắt xanh to tròn đó đã nhìn thấy quá nhiều, những thứ anh đã tốn cả một cuộc đời để che đậy. Cô không thể ngăn được ngoại trừ nhìn anh đã ở gần sự vỡ vụn như thế nào. Nhưng không có sự đánh giá nào trong vẻ mặt của cô. Chỉ có sự ân cần. Thương cảm.
Anh có một thôi thúc đột ngột muốn khuỵu gối xuống và tựa đầu vào lòng cô trong nỗi khẩn nài kiệt sức. Bằng cách nào đó anh tiếp tục đứng yên được, run rẩy trên đôi chân cứng nhắc.
Thận trọng, Zoe đặt tay cô lên tay anh, vì vậy cả hai người họ cùng giữ chiếc tách. Dù tay cô chỉ lớn bằng phân nửa tay anh, sự nắm giữ của cô vững vàng đáng kinh ngạc, làm dịu đi sự run rẩy. “Đây.” Cô thì thầm.
Chiếc tách được nâng lên miệng anh. Đôi tay cô giữ anh vững vàng. Anh lấy một hớp. Chất lỏng nóng và dễ chịu, xoa dịu cổ họng như giấy nhám của anh, tan chảy xuyên qua những cơn run tận bên trong anh. Vị ngọt dịu nhẹ, và một chút cream đã làm dịu đi vị đắng, và nó tuyệt đến mức anh thấy bản thân đang tuyệt vọng nuốt nhanh phần còn lại. Tĩnh mạch anh đập dồn với một lòng biết ơn được đóng khung với sự sùng bái.
Đôi tay Zoe nới lỏng khỏi tay anh. “Thêm nhé?”
Anh gật đầu với lời thì thầm khàn khàn không rõ âm tiết.
Cô làm một tách café khác, khuấy thêm cream và đường vào đó, Trong lúc ánh nắng lách qua khe cửa sổ chớp và chạm nổi trên mái tóc cô những dải rực rỡ. Anh chợt nhận ra rằng cô đang làm bữa điểm tâm cho cả đám đông thực khách. Có những thứ vẫn còn đang được nấu trên bếp, trong lò nướng. Và anh không chỉ cắt ngang công việc của cô, mà anh còn đứng đó và quát mắng về kế hoạch của riêng anh cứ như là chúng quan trọng hơn của cô.
“Em đang bận rộn.” Anh lầm bầm đoạn dạo đầu của một lời tạ lỗi. “Anh không nên…”
“Mọi thứ ổn mà.” Giọng cô rất đỗi dịu dàng. Cô đặt tách café lên bàn, và kéo ra một chiếc ghế. Rõ ràng là cô định dành cho anh một chỗ ngồi.
Anh ném một cái liếc cảnh giác quanh gian bếp, tự hỏi bóng ma sẽ đánh giá thế nào về điều này, nhưng thật may, ông ta không ở nơi nào trong tầm nhìn. Alex đi đến bên bàn và ngồi xuống. Anh nhấm nháp café một cách từ tốn, có thể tự mình làm điều đó miễn là anh cẩn thận.
Zoe làm việc tại quầy bếp. Tiếng leng keng của dụng cụ, âm thanh của những chiếc nồi và dĩa được vận hành một cách khéo léo, xoa dịu căng thẳng một cách lạ lùng. Anh có thể ngồi đây và không ai quấy rầy anh. Khép mắt, anh để bản thân chìm vào cảm giác thanh bình tạm thời ấy. Vào điện thờ thiêng liêng ấy.
“Một tách nữa nhé?” Anh nghe cô hỏi.
Anh gật đầu.
“Trước tiên hãy thử một ít thứ này.” Cô đặt một dĩa thức ăn trước mặt anh. Khi cô nghiêng đến gần hơn, anh có thể ngửi thấy mùi da cô, tươi mát và ngọt ngào, như thể cô được ngâm trong trà mật ong.
“Anh không nghĩ anh có thể…”
“Chỉ thử thôi mà.” Cô đặt chiếc dĩa lên bàn và đi ra phía sau bếp nấu.
Chiếc nĩa nặng như một cái búa bằng chì. Alex nhìn xuống dĩa thức ăn. Nó chứa một phần ăn gọn gàng của thứ gì đó với những lớp bánh mì, trên mặt phồng nhẹ và có màu nâu vàng. “Thứ gì thế?”
“Một món điểm tâm địa tầng.”
Khi Alex thận trọng cắn một miếng, anh khám phá ra rằng, toàn bộ chúng được tẩm với sữa trứng xốp. Nó giống như món bánh trứng nhưng tinh tế hơn rất nhiều, bố cục hoàn hảo được trang hoàng bằng những lát cà chua chín và phô mai nhẹ. Mùi thơm của rau quế trộn lẫn trong phần còn lại, đánh vào lưỡi anh một vị hăng nồng, thuần khiết.
“Anh có thích nó không?” Anh nghe Zoe hỏi. Anh thậm chí không thể trả lời được. Cơn đói đang nổi sóng trong anh, và anh đã bị cuốn vào trong một hành động ăn uống mê mải.
Zoe mang đến một ly nước lạnh. Khi chiếc dĩa đã trống trơn, Alex đặt nĩa xuống, và uống nước, và thầm lượng giá điều kiện thể chất của anh. Sự thay đổi thật phi thường. Cơn đau đầu của anh đã phai tàn, và những cơn run đã hết. Anh đang lâng lâng với hương vị và ấm áp… giống như được uống say bằng thức ăn.
“Có cái gì ở trong đó thế?” Anh hỏi, giọng anh xa vắng như thể anh đang nói trong một giấc mơ.
Zoe đổ thêm café cho anh. Cô dựa hông vào bàn khi cô đối mặt với anh. Đôi gò má cô hồng lên từ nhiệt của bếp lò. “Bánh mì Pháp em tự làm. Cà chua gia truyền được mua từ chợ nông sản. Phô mai làm trên đảo Lopez, và trứng được đẻ sáng nay từ những con gà mái Bắc Mỹ. Rau húng quế được trồng trong khu vườn thảo mộc phía sau nhà. Anh có muốn ăn thêm một phần nữa không?”
Alex có thể ăn hết trọn một khay. Nhưng anh lắc đầu, quyết định không nên xô đẩy vận may của anh thì tốt hơn. “Em nên để lại cho những thực khách của em.”
“Có nhiều hơn là đủ mà.”
“Anh ổn.” Sau khi lấy một ngụm café, anh nhìn cô chăm chú, “Anh không cho rằng…” Anh ngừng lời, không thể mô tả được những gì vừa xảy ra cho anh.
Dường như Zoe hiểu. Một nụ cười mơ hồ chơi đùa trên góc miệng cô. “Đôi khi,” Cô nói. “Những thứ em nấu có vài loại… ảnh hưởng… đến người ta.”
Phía sau cổ anh nổi gai, không thoải mái. “Loại ảnh hưởng gì vậy?”
“Em không cho phép mình nghĩ về điều đó nhiều. Em không muốn phá hủy nó. Nhưng thỉnh thoảng, dường như nó làm cho người ta cảm thấy tốt hơn, trong một cách có phần… kỳ diệu.” Nụ cười của cô chuyển thành bâng khuâng. “Em chắc chắn anh sẽ không tin những thứ giống như thế đâu.”
“Anh có tâm hồn phóng khoáng đáng ngạc nhiên đấy.” Alex nói, nhận ra bóng ma đang đi vơ vẩn trở lại vào trong gian bếp.
“Ồ, nhìn cậu kìa,” bóng ma nghe có vẻ nhẹ nhõm. “Cậu sẽ không ngã lộn cổ và chết nữa rồi.”
Sự chú ý của Zoe đã chuyến hướng sang con mèo đang kêu meo meo tại cửa sau, tầm vóc to lớn đầy lông của nó có thể nhìn thấy được xuyên qua khung lưới. Ngay khi cô để Byron vào bên trong, nó ngồi xuống và nhìn cô, lúc lắc chiếc đuôi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Con quái vật đầy lông nhỏ bé đáng thương,” Zoe thủ thỉ, lấy một muỗng đầy thứ gì đó vào dĩa, đặt nó trên sàn.
Con mèo nuốt trọng sự thết đãi một cách hung tợn, nhìn giống như một loại thú nuôi có thể ăn cả chủ nhân của nó.
“Cho phép nó vào đây không chống lại bộ luật sức khỏe sao?” Alex hỏi.
“Byron không được phép ở gần khu vực ăn uống hoặc chuẩn bị thức ăn. Và nó chỉ ghé thăm gian bếp vài phút trong ngày. Phần lớn thời gian nó ngủ ngoài hiên hoặc căn nhà gỗ phía sau.” Cô đến để thu thập dĩa của Alex. Phía trước chiếc tạp dề hé mở để lộ vừa đủ khe ngực gợi cảm khiến anh muốn mê sảng. Anh kéo lê ánh mắt lên gương mặt Zoe.
“Anh thật cộc cằn,” Zoe nói dịu dàng, “Sau khi anh uống quá nhiều.”
“Không.” Alex nói, “Anh cộc cằn khi anh ngừng uống.”
Cô nhìn anh thật gần. “Anh muốn nói là mãi mãi?”
Alex trao cho cô một cái gật đầu ngắn gọn. Có vô số lý do để anh từ bỏ, nhưng lý do quan trọng nhất, là anh không muốn lệ thuộc vào bất kỳ thứ gì quá nhiều. Anh đã bị bẫy trong trạng thái mất cảnh giác bằng việc nhận ra anh đã trở nên lệ thuộc vào rượu nhiều như thế nào. Thật dễ để đánh lừa bản thân khi nghĩ rằng anh không có vấn đề gì bởi vì anh không xộc xệch hoặc vô gia cư, và chưa bao giờ bị bắt giữ. Anh vẫn còn có khả năng làm việc. Nhưng sau những gì đã xảy ra vào buổi sáng, anh không thể phủ nhận rằng anh có vấn đề.
Đó là trở thành một kẻ say sưa hạng nặng. Đó là trở thành một hũ hèm nở hoa.
Zoe đặt chiếc dĩa của anh vào bồn rửa. “Từ những gì em nghe được,” Cô nói qua vai, “Đó không phải là một thói quen dễ bỏ đâu.”
“Anh có ý định tìm ra xem có thật thế không.” Alex đứng lên khỏi bàn. “Anh sẽ trở lại sáng mai để lấy tờ check”
“Đến sớm nhé.” Zoe nói với vẻ lưỡng lự, “Em sẽ làm món cháo bột yến mạch.”
Ánh mắt họ gặp nhau ngang qua căn phòng.
“Anh không thích cháo yến mạch.” Alex nói.
“Anh sẽ thích món cháo của em.”
Dường như Alex không thể dứt mắt ra khỏi. Cô quá xinh xắn, quá rạng rỡ, và anh cho phép bản thân, chỉ một thoáng thôi, nghĩ về cách cô sẽ cảm thấy thế nào bên dưới anh. Tính nghiêm trọng của sức thu hút của anh đối với cô gần như áp đảo. Anh muốn nhiều thứ từ cô mà anh chưa bao giờ muốn từ bất kỳ ai, những thứ vượt xa khỏi sex, và không điều gì trong những thứ đó là có thể. Điều đó giống như đang đứng trên rìa vách đá, chiến đấu để đừng rơi xuống, trong lúc gió đẩy vào lưng anh.
Khi Zoe đáp lại ánh mắt anh, màu sắc tràn qua gương mặt cô, trái ngược với màu vàng nhạt rực rỡ của mái tóc. “Thức ăn ưa thích của anh là gì?” Cô hỏi, làm như thể câu hỏi cực kỳ riêng tư.
“Anh không có thức ăn ưa thích.”
“Ai cũng có món ưa thích mà.”
“Anh không có.”
“Chắc phải có vài…” Một hồi chuông hẹn giờ cắt ngang lời cô. “Bảy giờ ba mươi,” Cô nói. “Em phải rót café cho những thực khách đầu tiên. Đừng đi. Em sẽ trở lại ngay.”


Tuy vậy, khi Zoe quay trở lại, Alex đã đi rồi. Một mảnh giấy dán ghi chú gắn vào tấm chắn nước trên bồn rửa, với một từ được viết trong màu mực đen : THANKS.
Zoe cầm mảnh giấy ghi chú trong tay, rê ngón tay cái trên bề mặt của nó. Một nỗi đau ngọt ngào, đáng sợ dâng đầy ngực cô.
Đôi khi, cô nghĩ, bạn có thể cứu một người khỏi rắc rối. Nhưng có vài thứ rắc rối, người ta chỉ có thể tự cứu mình.
Tất cả những gì cô có thể làm cho Alex là hy vọng.

Không có nhận xét nào: