Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Dream Lake 20



Chương hai mươi.

Emma ngái ngủ và hài lòng trên đường trở về hồ Mộng, không kể đến việc liên tục nhắc nhở Zoe rằng cô không nên buồn phiền về cách hành xử của cha cô.
“Dĩ nhiên là cháu không buồn.” Zoe nói với tiếng cười nhẹ. “Cháu biết ông ấy như thế nào mà. Dù vậy, cháu thấy vui là ông ấy đã đưa Phyllis đến. Cháu thích bà ấy.”
“Bà cũng vậy.” Emma nói, bà ngừng lại đăm chiêu. “Điều đó nói lên là James vẫn còn thứ gì đó tốt đẹp nên mới thu hút được một người phụ nữ như bà ấy.”
“Có lẽ ông ấy đổi khác khi ông ấy cách xa khỏi chúng ta,” Zoe nói. “Có lẽ khi ông ấy ở Arizona, ông ấy lạc quan hơn.”
“Bà hy vọng thế.” Emma nói đầy ngờ vực.
Alex im lặng, bận rộn với cuộc chiến nội tâm dữ dội. Anh biết rằng anh nên thả Zoe và Emma xuống căn nhà gỗ và bỏ đi ngay. Anh thậm chí còn nghĩ có một cơ may để anh có thể làm được điều đó. Tỉ lệ là bảy mươi trên ba mươi nghiêng về phía dời đi.
Có lẽ là sáu mươi trên bốn mươi.
Alex đã muốn có Zoe tệ hại đến mức chẳng còn chỗ cho bất kỳ thứ gì khác. Anh đã tan chảy tận bên trong, nhưng trong vài phút vừa qua, trái tim anh đã khép lại và trở thành sông băng. Sự biến thiên nhiệt độ, căng thẳng giữa lửa và băng, đe dọa chẻ vỡ lồng ngực anh trong từng đợt công kích.
Bóng ma, chiếm băng ghế sau bên cạnh Emma, cũng im lặng. Rõ ràng là ông đã cảm nhận được tình trạng rối loạn của Alex. Ông hiểu có gì đó đã sai.
“Alex sẽ vào nhà uống chút gì đó,” Zoe kể với Emma khi họ ra khỏi xe.
“Ồ, tuyệt đấy.” Emma quyện cánh tay với cháu nội khi họ tiến đến cửa trước.
“Bà có thích uống một chút không, Upsie?”
“Vào giờ này à? Không, không đâu, bà đã có một ngày tuyệt diệu, nhưng bây giờ bà đã mệt rồi.” Bà nhìn qua vai. “Cám ơn đã đưa chúng tôi về, Alex.”
“Không có chi.”
Họ đi vào bên trong nhà và Zoe thì thầm với Alex. “Em sẽ chỉ mất vài phút thôi. Có nước chanh hương lavender trong tủ lạnh đấy.”
Cô đi vào phòng của Emma và khép cửa.
Nước chanh hương lavender. Alex ngờ rằng nó sẽ có hương vị giống như thứ nước thừa từ một bình hoa cũ. Nhưng sức nóng đang bừng bừng trong thân thể anh, khiến da anh khô và thiêu đốt miệng anh. Anh đi đến tủ lạnh, tìm thấy một bình nước chanh và rót một ly.
Nó chua và mát dịu tuyệt vời. Anh uống cạn, ngồi trên chiếc ghế bên đảo bếp. Bóng ma không ở đâu trong tầm nhìn.
Cả một khối cảm xúc chất chồng bên trong anh, và anh đấu tranh để tách biệt chúng thành từng phần có thể nhận biết. Đầu tiên và trước hết là ham muốn. Giận dữ. Có lẽ có đôi chút sợ hãi nữa, nhưng nó trộn lẫn trong cơn giận đến mức anh không dám chắc. Và tệ hơn hết mọi thứ là sự dịu dàng phản bội đáng sợ mà anh chưa bao giờ cảm thấy với bất kỳ ai trong cuộc đời anh.
Những phụ nữ anh đã ở cùng trong quá khứ, bao gồm cả Darcy, có tất cả vẻ từng trải, tự tin, dày dạn. Với Zoe thì khác. Những lời lẽ quen thuộc về sex… cỡi, xoáy, dập… không phù hợp. Cô sẽ mong đợi anh dịu dàng… lịch thiệp. Chúa giúp anh, anh phải tìm ra cách giả mạo thôi…
Cánh cửa phòng ngủ mở ra và đóng lại lặng lẽ. Zoe lách ra trên đôi giày cao gót. Cô bước thẳng đến chỗ anh trong chiếc váy đen khiêu khích đó, làn vải bám lấy mọi đường cong lộng lẫy của cô. Alex không di chuyển khỏi chiếc ghế quầy bar. Một cảm giác căng thẳng phủ tràn qua anh, nỗi khao khát đe dọa hủy diệt anh, và cô đi cùng anh.
“Lúc này bà đã ngủ rồi.” Cô thì thầm, tiến đến đứng trước anh. Nụ cười của cô run run. Anh vươn tay chạm vào đường cong thuần khiết của chiếc cần cổ xanh xao như ánh trăng của cô. Ngón tay anh trượt êm ái xuống xương đòn. Cái chạm nhẹ nhàng mang đến một cơn run rẩy từ thẳm sâu bên trong cô.
Anh kéo cô lại gần hơn vào giữa cặp đùi mở rộng của anh và kéo một dải dây vai trên váy cô xuống dưới vài inch. Nhấn môi vào một bên cổ cô, anh hôn lên làn da mịn màng thấp dần xuống dưới. Dịu dàng, anh nhấm nháp bó cơ xinh đẹp, rắn chắc trên đỉnh vai cô. Một tiếng hổn hển thoát ra khỏi cô. Anh có thể cảm thấy sức nóng đang cháy bùng bên trong cô, lan tỏa ra bề mặt da. Trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ cần ôm cô như thế này, chỉ cần nếm hình thể nữ tính bị bắt giữ giữa hai đùi anh, cảm thấy màn tóc của cô mơn man trên mặt và cổ anh.
“Em biết điều này là một sai lầm.” Anh thì thầm, nhấc đầu lên.
“Em không quan tâm.”
Anh lùa tay vào trong tóc cô và hôn cô, mở miệng cô ra cùng anh, xâm chiếm hung hăng bằng lưỡi anh, rồi mơn trớn những nhát liếm nhẹ nhàng hơn, sâu hơn. Cô bồn chồn dựa sát vào anh, một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng cô, đôi tay cô dò dẫm quanh vai anh.
Anh chưa bao giờ biết đến một nhu cầu mãnh liệt đến thế, nhiều hơn có thể thỏa mãn trong mười cuộc đời. Anh muốn trải rộng cô ra giống như một yến tiệc, hôn và nhấm nháp mọi phần của cô. Với tay ra phía sau cô, anh tìm chiếc khóa kéo che dấu trên váy cô và kéo nó xuống trong tiếng rít của kim loại. Bàn tay anh trượt vào bên trong khu vực được mở ra, ngón tay anh ve vuốt tấm lưng ấm áp mượt mà như satin của cô. Khoái cảm trong việc được chạm vào cô bắn xuyên qua anh. Miệng anh mơn man trên cổ cô và anh thì thào tên cô, cọ sát những âm tiết vào trong làn da cô bằng môi và lưỡi anh…
Một tiếng gào chói tai vang lên từ phía sau họ. Giật mình, anh gần như nhảy bật khỏi chỗ đứng. Anh quay người để nhìn chú mèo to lớn đáng sợ đang trừng trừng nhìn anh.
Zoe rời khỏi vòng tay của Alex, đôi mắt cô mở rộng. Nhìn chú mèo, cô hổn hển bật cười. “Ta rất tiếc, Byron đáng thương!” Cô khom người vuốt ve chú mèo Ba-tư.
“Byron đáng thương ư?” Alex hỏi kiểu không thể tin được.
“Cậu ta cảm thấy bấp bênh.” Zoe giải thích. “Em cho rằng cậu ta cần dỗ dành đôi chút.”
Alex trao cho chú mèo một cái liếc nheo nheo mắt. “Anh cho rằng cậu ta cần bị đá ra khỏi bậc cửa trước.” Sự chú ý của anh chuyển hướng khi Zoe dùng một tay hé mở phía trước chiếc váy.
“Chúng ta vào trong phòng đi.” Cô nói. “Cậu ta sẽ dịu xuống trong ít phút.”
Theo sau Zoe, Alex xoay và đóng cánh cửa phòng ngay trước mặt chú mèo. Sau một thoáng yên lặng, họ nghe một tiếng tru dài thê lương, đi cùng tiếng cào cửa.
Zoe nhìn Alex với vẻ tạ lỗi. “Cậu ta sẽ im lặng nếu chúng ta để cửa mở.”
Không đời nào anh để con mèo quan sát trong lúc anh làm tình. “Zoe, em có biết từ ‘cookblocked’ nghĩa là gì không?” (cook : con gà trống – blocked : chặn đứng, cookblocked diễn nôm na là “tịt ngòi”… hehehe)
“Không.”
“Đó là những gì con mèo của em đang cố làm với anh.”
“Em sẽ mang cho nó một ít catnip (cây bạc hà mèo),” Zoe nói trong một khoảnh khắc nín thở. Mở cửa, cô ngừng lại tại ngưỡng cửa và nói với anh. “Đừng thay đổi suy nghĩ trong lúc em đi nhé.”
“Anh không thể thay đổi suy nghĩ được đâu.” Anh nói ủ ê, “Anh đánh mất nó rồi.”
Zoe đặt một muỗng catnip khô vào trong một chiếc túi giấy hàng tạp phẩm màu nâu, và để chúng vào một bên sàn bếp. Byron kêu rừ rừ và cong người dựa vào tay cô, hài lòng vì có được toàn bộ sự chú ý của cô. “Hãy là một chàng trai tốt và ở lại đây nhé, okay?” Zoe thì thầm.
Còn mèo hít hít chiếc túi hàng tạp phẩm và trườn vào bên trong. Chiếc túi giấy kêu lách cách và lún xuống khi Byron thực hiện cú lộn vòng bên trong.
Quay trở lại phòng ngủ, Zoe đóng cửa lại.
Alex đã cởi giày và đang ngồi đợi trên một cạnh giường được phủ bằng mền lông vũ. Trông anh to lớn và nguy hiểm trong phòng ngủ nhỏ bé của cô. Ánh sáng dìu dịu của chiếc đèn phủ bóng trên sự hoàn mỹ khắc nghiệt của dáng hình anh, những vệt đen lóng lánh phân lớp trên mái tóc anh.
“Có lẽ chúng ta phải có đôi chút sáng tạo thôi.” Anh nói. “Không được chuẩn bị trước, anh không có bất kỳ sự bảo vệ nào cho em hết.”
“Em đã mua một ít để phòng hờ rồi.” Cô thú nhận.
Một phía chân mày của anh cong lên “Em khá chắc chắn là anh sẽ kết thúc ở chỗ của em nhỉ.”
“Không chắc đâu.” Cô nói. “Chỉ lạc quan một chút.”
“Đưa chúng cho anh nào.” Vẻ mượt mà nguyên sơ của giọng anh khiến lưng cô nổi gai trong sự phấn khích.
Zoe đi đến phòng tắm tí hon và mở cửa. Sau khi cởi váy và trượt vào trong chiếc đầm hồng mềm mại, cô tìm hộp condom, và quay trở lại giường.
Ánh mắt Alex chu du khắp chiếc đầm hồng, xuống khớp gối để lộ và đôi chân trần, rồi trở lại gương mặt đỏ bừng của cô. Lấy chiếc hộp từ tay cô, anh mở hộp, lấy ra một gói nhỏ, và đặt nó lên bàn đầu giường. Trước sự ngạc nhiên của cô, anh lấy ra một gói khác và đặt bên cạnh gói thứ nhất. Cô chớp mắt và cảm thấy mặt cô nóng bừng. Gởi cho cô một cái liếc châm chọc, Alex đặt gói thứ ba lên chiếc bàn đầu giường.
Zoe không thể kềm giữ được tiếng cười khúc khích. “Lúc này anh mới là người đang lạc quan đấy chứ.”
“Không.” Lời đáp có cân nhắc của anh bật ra. “Anh chắc chắn.”
Cô nghĩ trong sự thích thú riêng tư rằng, có những tình huống mà trong đó, đôi chút ngạo mạn đàn ông không nhất thiết là một điều xấu.
Alex đặt chiếc hộp sang một bên và đứng lên. Anh mở khuy chiếc áo sơ mi màu than chì và để nó rơi xuống sàn. Chiếc áo thun lót cổ chữ V màu trắng tương phản với làn da rám nắng của anh. Ngập ngừng, Zoe vươn tay đến đường viền chữ T, làn vải cotton tẩy trắng lưu giữ hơi ấm và mùi hương của thân thể anh. Cô kéo chiếc áo lên, và anh chuyển động để trợ giúp cô. Khi chiếc áo lót được cởi bỏ, thân hình anh lộ ra, thanh nhã trong vẻ đẹp mảnh mai, rắn chắc. Trong một phần giây, cô băn khoăn không biết anh có đủ dịu dàng, đủ chu đáo hay không. Đã quá lâu rồi cô không gần gũi với ai hết.
Anh chăm chú nhìn cô, hiểu được biểu hiện sửng sốt của cô. “Lo lắng sao?” Anh hỏi khẽ, bàn tay anh vươn đến cánh tay cô, mơn trớn qua chiếc đầm ngủ.
“Không, em…” Cô trao cho anh một nụ cười thiếu chắc chắn. “Em chỉ muốn nhắc anh nhớ rằng em không giỏi cho lắm.”
“Anh hiểu điều đó mà.” Anh nói. Kéo cô lại gần, anh vùi mặt vào tóc cô, hơi thở nồng ấm của anh phả vào da đầu cô.
Phải. Cô cũng biết như thế. Nhận thức về sự từng trải của anh khiến dạ dày cô cuộn lên một làn sóng run rẩy lo lắng.
Alex đưa cô vào giường và nằm bên cạnh cô. Bàn tay chai sần của anh đặt lên một bên mặt cô, ấm áp và thô nhám, nâng niu gò má cô. Anh hôn cô chậm và tham lam, anh có vị ngọt và chua của nước chanh. Cô nhiệt tình mở miệng để thưởng thức và xoay người để tựa vào anh, run rẩy trong nỗi phấn khích khi cảm nhận thân thể nam tính rắn chắc áp sát suốt toàn thân cô. Đôi tay cô lang thang khắp làn da đang bị khuấy động của anh, những mớ lông nhám nhám mềm mại trên ngực anh, bắp cơ cứng rắn đẹp đẽ trên vai anh, hàm râu mới nhú trên hàm anh.
Anh rúc vào bên dưới hàm rồi lần ra hõm phía sau tai cô, chạm lưỡi vào dái tai. Rùng mình, cô quay mặt lại để tìm kiếm môi anh. Tìm kiếm những nụ hôn mê mẩn hơn, sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Sức nóng tích tụ quá sức chịu đựng bên dưới chiếc đầm hồng. Cô quằn quại để thoát khỏi làn vải đang giam hãm cô, cô đang bốc cháy, ngạt thở. Lóng ngóng trong nỗi khao khát, cô dò dẫm nút thắt áo. Chiếc nút thắt thách thức nỗ lực của cô, siết chặt cho đến khi cô bắt đầu giật mạnh trong tuyệt vọng.
Ngẩng đầu lên, Alex hiểu điều cô muốn. “Để anh làm cho,” Anh nói, với tay đến chiếc dây lưng. “Vẫn còn cột mà.”
Zoe xoay lưng lại, hổn hển. Sức nóng tụ tập bên trong miệng cô và trong từng chân tóc, giữa những ngón tay và từng ngón chân. Mọi nơi. Cô siết chặt đùi chống lại sự ẩm ướt sôi sục. Cô chưa từng muốn thứ gì trong đời nhiều như cô muốn anh đi vào bên trong cô… Cô đã nôn nóng và bị khuấy động, lạc trong một giấc mơ hẳn sẽ kết thúc quá sớm.
“Alex” Cô liều lĩnh nói, “Anh không phải bận tâm đến việc thực hiện những thứ phụ trội đâu.”
“Thứ gì cơ?” Anh hỏi, bận rộn với việc mở dây lung của chiếc đầm ngủ.
Cô không thể ngăn được một tiếng rền rĩ nhẹ nhõm khi mảnh áo tuột ra. “Màn dạo đầu. Lúc này em không cần chút nào đâu. Bởi vì em đã sẵn sàng rồi.”
Bàn tay anh ngưng lại. Anh nhìn xuống gương mặt đỏ hồng của cô, ánh lấp lánh thích thú trong mắt anh. “Zoe à, anh có bao giờ đi vào bếp và chỉ em cách làm món bánh phồng không?”
“Không.”
“Đúng vậy. Vì đó là phạm vi chuyên môn của em. Và phần này là của anh.”
“Nếu em làm bánh phồng,” Cô nói, vùng vẫy để kéo cánh tay khỏi chiếc đầm. “vào lúc này em sẽ làm nó cháy khét mất thôi.”
“Tin anh đi, em sẽ không đâu… Ôi Chúa ơi.” Hai bên tà chiếc đầm tách ra, hé lộ những đường cong trắng hồng phong phú của thân thể cô. Nhìn xuống cô, Alex chầm chậm lắc đầu. “Nguy hiểm quá. Đây là cách người ta chết đây mà.”
Với một nụ cười bẽn lẽn, Zoe kéo cánh tay thoát khỏi chiếc đầm, gò ngực cô nảy lên với mỗi chuyển động.
Alex nói gì đó không thể hiểu được, màu sắc lan tỏa trên anh.
“Chiếm lấy em bây giờ đi.” Cô thúc giục, quàng cánh tay cô quanh cổ anh. “Em không muốn đợi.”
“Zoe…” Anh không thở tốt lắm. “Với một thân hình như của em, bỏ qua màn dạo đầu không phải là một lựa chọn. Thật vậy… bất kỳ thời gian nào bỏ qua trên giường là sự phí phạm.”
“Có phải anh đang nói em chỉ tuyệt cho tình dục thôi chăng?”
“Không, em tuyệt với nhiều thứ khác nữa,” Anh nói, ánh mắt anh khóa chặt vào gò ngực cô. “Anh chỉ không nghĩ ra được bất kỳ điều gì ngay lúc này thôi.”
Tiếng cười của cô bị bóp nghẹt khi anh hôn cô. Anh trượt xuống thấp hơn, kéo rê miệng anh dọc theo cổ cô, hơi thở của anh nóng hổi phả vào da cô. Bàn tay anh khum lấy bầu ngực, nhấc lên khi anh đưa đỉnh nụ săn cứng vào miệng anh, lưỡi anh đánh thành từng vòng tròn êm ái. Cô nhắm mắt chống lại sự xoa dịu của ánh đèn, những giác quan của cô rền rĩ với khoái cảm khi anh cắn nhẹ, lặp đi lặp lại.
Không còn thế giới bên ngoài chiếc giường, không còn gì ngoại trừ hai người họ. Anh chạm vào giữa đùi cô, nơi đã ẩm ướt và sẵn sàng, và hông cô rướn lên theo phản xạ, ngón tay cái của anh tách đường nối giữa vùng da thịt nhạy cảm, mơn trớn dịu dàng, những vết chai trượt tuyệt diệu qua vùng ẩm ướt. Cô đã ở quá gần, quá tuyệt vọng trước xu hướng lơ lửng ngay bên ngoài tầm với đến mức mắt cô nhức nhối với những giọt lệ thất vọng.
Trong ánh sáng lờ mờ và bóng tối, anh đang thì thầm cô hãy tin anh, hãy để anh chăm sóc cô. Bàn tay anh khum lấy cô, một ngón tay anh đi vào bên trong vùng mềm mại. Đi sâu vào bên trong, anh lần theo một khuôn mẫu tinh tế, khớp ngón tay anh uốn éo dịu dàng.
Bàn tay run rẩy của cô trượt xuống cổ tay anh, nơi cô có thể cảm nhận những chuyển động phức tạp của xương và gân. Căn phòng ngủ thật yên tĩnh khi hai người họ tập trung vào những chuyển động bí mật trong cô. Một trạng thái căng thẳng mới bắt đầu tại chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể cô và trải rộng khắp các mạch máu. Gương mặt anh sẫm tối bên trên gương mặt cô, những ngón tay của anh chậm rãi và khéo léo.
“Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi qua cặp môi khô.
Mí mắt anh hạ thấp qua một cái búng nhẹ của một tia lửa xanh, anh khom người thì thầm sát tai cô. “Viết tên anh.”
“Gì cơ?” Cô hỏi, mất phương hướng.
“Tên anh,” Anh thì thầm, “bên trong em.”
Những chuyển động khiêu khích của đầu và khớp ngón tay không ngừng lại. Khoái cảm tụ tập lại và bắt đầu biến đổi khi lòng bàn tay anh nhấn vào cô một cách nhịp nhàng. Đầu cô ngả ra sau tỳ vào cánh tay kích thích của anh, và cô cảm thấy miệng anh mơn trớn cổ họng cô.
“Chữ đó… nhiều hơn bốn ký tự mà” Cô xoay sở nói một cách yếu ớt.
“Alexander.” Anh giải thích. “Và đây là…” Một cái cù thấp, gợi tình. “Đây là tên đệm của anh.”
“Là gì vậy?”
Cô cảm nhận nụ cười của anh trên da cô.
“Đoán đi.” Anh thì thầm.
“Em không thể. Ôi, làm ơn đi…”
“Anh sẽ nói cho em biết,” Anh thì thầm. “Miễn là em không lên đỉnh trước khi anh kết thúc.”
Không thể nào ngăn chận được khoái cảm tuôn trào. Không thể nào lờ đi cảm xúc đang xô đến càng lúc càng mạnh và nhanh. Cô trân mình, níu chặt vai anh. Những cơn rùng mình bắt đầu, khoái cảm trào dâng như những ngọn sóng, mỗi cơn sóng tăng cao dần cho đến khi cô nghĩ cô không thể nào chịu nổi nữa. Anh kéo cô dựa sát vào anh, nuốt trọn tiếng nức nở của cô vào miệng anh, đưa cô lướt qua những cảm xúc và kéo chúng dài thêm mãi.
Sự giải thoát tuyệt đối đến mức Zoe bất động trong nhiều phút sau đó, tay chân cô co giật như thể có một dòng điện. Alex bắt đầu một dự án nhàn nhã mới trong việc hôn cô từ đầu đến chân. Trên quãng đường ngược lại, anh tách đôi chân của cô ra bằng những mơn trớn đầy dụng ý, miệng anh lướt qua vùng nhạy cảm bên trong đùi cô cho đến khi cô giật thót người lên.
“Anh không cần làm điều đó đâu,” Cô nói, quằn quại. “Em đã sẵn… không, thực mà, Alex…”
Anh ngước nhìn cô qua những nhấp nhô lên xuống của vùng bụng đang run rẩy. “Phạm vi chuyên môn.” Anh nhắc nhở cô.
“Vâng, nhưng…” Cô cà lăm khi anh nắm vào chân cô, phía sau đầu gối, đẩy chúng lên cao và tách ra. “Anh có thể phá hủy món bánh phồng khi nhồi quá kỹ bột bánh.”
Tiếng cười lặng lẽ của anh ngân lên phả vào vùng nhạy cảm nhất của cô, khiến chân cô run rẩy. “Em không được nhồi quá kỹ.” Anh thì thầm. “Chưa đâu.” Anh rúc sát thêm vào cô, gò má với hàm râu đã cạo nhẵn của anh cù nhẹ vào làn da mỏng manh. Cô đấu tranh để thở, trái tim cô đập dồn dập trong một nhịp điệu mãnh liệt.
“Tắt đèn nhé?” Cô nài nỉ, đỏ ửng từng inch trên người cô.
Với một cái lắc đầu nhẹ, miệng anh đẩy vào sâu hơn. Cô ngã ra sau trong một tiếng rên nhẹ, nảy người lên với từng cú liếm tinh quái nóng bỏng của lưỡi anh.
“Shhh,” Anh thì thầm, chỉnh người cô lại, và tiếng thổi từ hơi thở của anh thậm chí còn kích động cô nhiều hơn. Một cú liếm khác nữa… một nhát đẩy trêu chọc… một sự nhấm nháp khuấy đảo sâu tận bên trong. Cô túm chặt mảnh chăn lông vũ in hoa, suy nghĩ của cô tan biến trong cảm xúc thể xác bùng cháy của những gì anh đang làm với cô. Anh kích thích cô đầy chủ tâm, chú ý đến mọi lời rên rỉ, mọi cú co giật và quằn quại của thân thể cô.
Cuối cùng anh nhấc đầu lên và thì thầm, “Nhiều hơn nhé.” Nhưng từ ngữ nghiêng về ý dò hỏi và anh đợi cô trả lời.
“Vâng.” Bất kỳ thứ gì anh muốn. Mọi thứ anh muốn.
Alex rời khỏi giường, và cô nghe âm thanh chiếc quần jeans rơi xuống sàn, tiếng xé rách dứt khoát của chiếc vỏ bao đặt trên bàn đầu giường. Anh trở lại bên cô, hạ thấp người anh bên trên cô, lông ngực anh chải nhẹ trên vú cô. Hơi thở của cô lỗi nhịp khi cô cảm nhận sức ép thân mật của anh.
Anh đẩy sâu hơn, mọi chuyển động đều thận trọng và dễ dàng. Cô rên rỉ khi cô cảm thấy cơ thể cô nhường chỗ cho một sức ép kiên định.
“Anh làm em đau sao?” Cô nghe anh thì thào.
Cô lắc đầu một cách mụ mị. Cảm xúc đã áp đảo nhưng anh quá đỗi dịu dàng, đẩy vào cô thật chậm rãi, cho phép cô cảm nhận từng mức độ xâm nhập. Và trong suốt thời gian đó, anh lướt những nụ hôn trên miệng và cổ cô, thì thầm rằng cô thật ngọt ngào, mềm mại, xinh đẹp, rằng không điều gì từng tuyệt vời thế này, không điều gì sẽ từng như thế này lần nữa.
Giống như một giác mơ, với sự chiếm hữu chậm rãi không thể lay chuyển, cả hai người họ mê mải để thân thể cô chấp nhận anh nhiều nhất có thể. Và rồi anh gắn chặt vào cô, lưng cô bị áp phẳng vào giường, cơ thể cô bị đè nặng và gắn kết với của anh. Cô úp mặt vào chỗ lồi trên bắp tay anh, da anh có vị muối dễ chịu trên bờ môi cô. Anh bắt đầu đu đưa cô, một chuyển động nhục dục trong việc thúc tới, cọ sát và mơn trớn. Hoan lạc vỡ òa. Cô trân người, đôi chân trải rộng khi cô bị hất tung vào trong nỗi cực khoái đến mê mụ. Những cú thúc của anh kéo dài, thẳng vào tâm điểm và sâu, rồi Alex rùng mình và ôm chặt lấy cô như thể thế giới sắp kết thúc.
“Nói cho em đi.” Một lúc lâu sau đó, trong bóng tối, cô nói. Giọng cô thấp hơn thường lệ, bất ổn, như thể đã bị nung đến điểm nóng chảy.
Bàn tay Alex mơn trớn lười nhác trên thân thể thỏa mãn của cô. “Nói cho em điều gì?”
“Tên đệm của anh.”
Anh lắc đầu.
Cô kéo nhẹ nhúm lông trên ngực anh. “Cho em một manh mối.”
Anh cầm tay cô và kéo nó lên miệng anh, hôn lên những ngón tay. “Đó là một tổng thống Mỹ.”
Cô lần theo bờ môi đẹp đẽ kiên định của anh. “Quá khứ hay hiện tại?”
“Quá khứ.”
“Lincohn.” Khi anh lắc đầu, cô tiếp tục đoán. “Jefferson. Washington. Ôi, cho em manh mối khác nữa đi.”
Miệng anh cong lên tỳ vào lòng tay cô. “Sinh ở Ohio.”
“Millard Fillmore.”
Điều đó kéo được một tiếng cười trầm từ anh. “Millard Fillmore không sinh ở Ohio.”
“Manh mối khác đi.”
“Cuộc nội chiến.”
“Ulysses S. Grant? Tên lót của anh là Ulysses à?” Cô rúc vào bên anh, mỉm cười trên vai anh. “Em thích cái tên đó.”
“Anh không thích chút nào. Cả ngàn trận đánh nhau được bắt đầu bằng việc ai đó gọi anh bằng tên lót đấy.”
“Sao cha mẹ anh lại đặt tên đó cho anh vậy?”
“Mẹ anh gốc ở Point Pleasan, Ohio, nơi ông ấy được sinh ra. Bà tuyên bố rằng chúng tôi có họ hàng. Vì Grant có tiếng là say xỉn, anh gần như có thể tin được điều đó.”
Zoe hôn lên vai anh.
“Tên lót của em là gì?” Alex hỏi.
“Em không có. Và luôn muốn có… Em không thích chỉ có hai chữ trong chữ ký. Khi em cưới Chris, cuối cùng em có được  ba chữ. Nhưng em lại trở lại thành Zoe Hoffman khi em ly hôn.
“Em vẫn có thể giữ tên cưới hỏi của em được mà.”
“Vâng, nhưng dường như nó không thích hợp với em.” Cô cười và ngáp. “Em hay suy nghĩ lẩn thẩn, anh luôn biết mà.”
“Luôn biết cái gì?”
Mắt cô đóng lại, sự kiệt sức áp đảo đè nặng trên cô. “Anh là ai.” Cô nói uể oải. “Anh có ý định trở thành ai.”


Bóng ma nằm cạnh hình thể đang ngủ của Emma, mái tóc và gương mặt của bà được chạm khắc những vệt sáng bạc khi ánh trăng trượt xuyên qua một phần ô cửa chớp. Ông lắng nghe hơi thở dập dờn êm nhẹ của bà, xao động nhẹ khi bà bị cuốn vào những giấc mơ. Nằm bên cạnh bà, gần đến mức họ có thể chạm vào nhau nếu như ông có một thân thể, ông có thể nhớ lại cảm giác thời thanh xuân ở bên bà, nỗi hồi hộp được sống và được yêu, hứa hẹn rằng mọi thứ vẫn còn ở phía trước họ. Không có ý tưởng nào về sự phù du của cuộc đời.
Một ký ức chợt ùa đến, về một Emma yếu đuối và quẫn trí, đôi mắt cô sưng phồng vì khóc.
“Em có chắc không?” Ông hỏi, Từ ngữ bật ra một cách khó nhọc.
“Em đã đến bác sĩ.” Tay cô tỳ vào bụng, không theo cách thức đầy bảo vệ của một bà mẹ triển vọng mà cuộn trong một nắm đấm.
Ông cảm thấy muốn bệnh, giận dữ, trống rỗng. Cố xua điều đó khỏi trí óc. “Em muốn gì?” Ông hỏi. “Anh nên làm gì?”
“Không gì cả. Em không biết.” Emma bắt đầu khóc, tiếng khóc khào khào đau đớn của người đã khóc một thời gian dài. “Em không biết.” Cô lập lại một cách vô vọng.
Ông quàng tay quanh cô, giữ yên cô, và hôn lên gò má ướt đỏ ửng của cô. “Anh sẽ làm điều đúng đắn. Chúng ta sẽ kết hôn.”
“Không. Anh sẽ ghét em.”
“Không bao giờ. Đây đâu phải lỗi của em.”
Im lặng.
“Anh muốn kết hôn với em.” Ông nói.
“Anh đang nói dối.” Cô nghẹn lời, nhưng tiếng nức nở của cô đã dịu lại.
Phải, ông đang nói dối. Ý tưởng kết hôn, có em bé, khiến ông tan nát cõi lòng. Hôn nhân sẽ là một nhà tù. Nhưng ông yêu Emma nhiều đến mức không muốn làm cô đau lòng với sự thật. Và ông biết những rủi ro trong việc dan díu với cô. Một cô gái xinh đẹp, xuất thân từ một gia đình tử tế, đang đối mặt với việc bị hủy hoại bởi vì cô yêu ông. Cho dù điều đó có giết chết ông, ông cũng không thể để cô phải gánh chịu. “Anh muốn thế.” Ông lập lại.
“Em… Em sẽ nói chuyện với ba mẹ em.”
“Không, anh sẽ nói chuyện với họ. Anh sẽ lo mọi thứ. Em chỉ cần bình tĩnh lại. Thật không tốt nếu như em suy sụp.”
Nhưng Emma đang run lên nhẹ nhõm, ôm chặt ông, thậm chí cố để gần ông hơn nữa. “Tom. Em yêu anh. Em sẽ là một người vợ tốt. Anh sẽ không phải hối tiếc đâu. Em thề đấy.”
Ký ức phai dần, và bóng ma bị bỏ lại với cảm giác tủi hổ, kinh sợ. Chúa cứu rỗi, có điều gì sai với ông vậy? Tại sao ông quá mức sợ hãi với điều ông mong muốn nhất trên đời như vậy? Ông là một gã ngốc. Giá như ông được làm điều đó lần nữa, mọi thứ sẽ khác. Điều gì đã xảy ra với đứa bé? Tại sao Emma lại nói dối khi bà bảo Alex rằng bà và Tom chưa bao giờ bàn đến chuyện cưới xin? Tại sao lễ cưới không xảy ra?
Ông ngắm gương mặt tĩnh lặng của Emma. “Anh xin lỗi.” Ông thì thầm. “Anh không bao giờ có ý làm em đau lòng. Em là tất cả những gì anh từng mong muốn. Tất cả những gì anh từng yêu. Hãy giúp anh tìm ra cách trở lại với em.”

Không có nhận xét nào: