Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Chương 11 - Dream Lake


Chương mười một.

Vào lúc nghe những lời của Zoe, bóng ma, kẻ đang đi vơ vẩn vô hình quanh đấy, buột miệng. “Ra khỏi đây thôi.” Và biến mất.
Sững sờ, Alex nhìn xuống gương mặt đang ngước lên của Zoe. Trước khi anh có thể phản ứng, cô vội vã nói tiếp trong sự lo lắng cấp bách. “Em không biết anh ấy là gay khi tụi em cưới nhau,” Cô nói. “Chris cũng không biết, hoặc ít nhất là anh ấy cũng chưa sẵn sàng đối mặt với nó. Anh ấy quan tâm em một cách chân tình, và anh ấy đã nghĩ… đã hy vọng rằng… việc cưới em sẽ giải quyết tất cả các rắc rối. Rằng em sẽ đủ cho anh ấy. Nhưng em đã không.”
Cô ngừng lại, một màu đỏ sa khoáng bừng lên trên mặt cô. Bàn tay tự do của cô dìm xuống bên dưới nước, sau đó vỗ những ngón tay ướt vào hai bên má. Nhìn những giọt nước lấp lánh trượt trên làn da mịn màng của cô gần như là quá nhiều đối với Alex. Cẩn thận, anh di chuyển cánh tay ra khỏi lưng cô.
Được khuyến khích bởi sự im lặng của anh, cô tiếp tục. “ ‘Một người phụ nữ như em’… em đã nghe cụm từ đó trong suốt cuộc đời em rồi, và chúng chưa bao giờ mang ý nghĩa tốt đẹp. Những kẻ nói những điều đó luôn cho rằng, họ biết chính xác em là ai, mà chưa từng bận tâm đến việc tìm hiểu về em. Họ nghĩ em câm, hoặc giả vờ, hoặc đồng lõa. Họ cho rằng tất cả những gì em thích là có sex hoặc… Ồ, anh biết họ nghĩ gì mà.” Cô ném vào anh một ánh mắt cảnh giác, dường như chờ đợi một sự nhạo báng. Không thấy gì, cô cúi đầu và tiếp tục “Em nảy nở sớm hơn nhiều so với những người khác – khi em mười ba, em đã phải mặc áo nịt ngực cup C. Có gì đó trong dáng vẻ của em khiến cho các cô gái khác không thích em, và lan truyền những lời đồn về em ở trường. Bọn con trai la to vào em khi chúng lái xe đi ngang qua em. Ở trường trung học, họ mời em đi chơi chỉ để họ có thể vẫy tay với em và khoác lác với bạn bè của họ rằng, em đã cho phép họ tiến xa như thế nào. Vì thế, trong một thời gian, em không đi chơi với ai nữa. Em không tin ai hết. Nhưng rồi em trở thành bạn của Chris. Anh ấy thông minh, vui vẻ và tử tế, và anh ấy không xem trọng vẻ ngoài của em ra sao. Bọn em trở thành một cặp – Bọn em cùng nhau đi đến mọi nơi, giúp đỡ nhau vượt qua những lúc khó khăn.” Một nụ cười sầu muộn lướt qua môi cô. “Rồi Chris đến trường luật, và em đến trường dạy nghệ thuật nấu ăn. Nhưng bọn em luôn gần gũi. Bọn em nói chuyện với nhau qua điện thoại bất kỳ lúc nào, và trải qua những mùa hè và các kỳ nghĩ lễ cùng với nhau, và… cuối cùng tất cả những thứ đó dẫn đến đám cưới.”
Alex không hoàn toàn chắc, làm thế nào anh lại đi đến tình thế này, đứng bên bồn rửa với Zoe trong lúc cô tâm sự những bí mật thầm kín với anh. Anh không muốn nghe một chút nào. Anh đã luôn ghét trò chuyện về những vấn đề cá nhân – của anh và của những người khác – Nhưng Zoe vẫn tiếp tục nói, và dường như anh không thể tìm ra cách để cô im miệng. Sau đó anh nhận ra rằng, nếu anh thật sự muốn cô im miệng, anh đã làm rồi. Anh thật sự muốn nghe, muốn hiểu cô, và điều đó khiến anh khiếp vía.
Anh nghe thấy chính mình đang hỏi. “Trước đám cưới, em và anh ta …”
“Có.” Gương mặt Zoe có phần ngoảnh đi, nhưng anh có thể nhìn thấy đường cong đỏ hồng của gò má bên dưới bờ mi sẫm màu của cô. “Rất trìu mến. Rất… ân cần. Em không biết chắc liệu hai người bọn em có say đắm hay không, nhưng em không có đủ kinh nghiệm để biết nó ra sao. Em đã nghĩ, với thời gian, bọn em sẽ tốt hơn.”
Trìu mến. Ân cần. Tâm trí Alex tập trung vào ý tưởng về hình ảnh khỏa thân ngọt ngào của Zoe và những gì anh có thể làm với cô, chỉ với một nửa cơ hội. Những lọn tóc lấp lánh của cô rũ xuống như những dải ru băng loăn xoăn, và anh không thể ngăn mình đừng chạm vào chúng, chơi đùa với những dải tơ rối đó. “Em đã tìm ra khi nào?”
Zoe hít một hơi thở sâu khi ngón tay anh chạm vào đường cong trên da đầu cô và vuốt ve nó một cách dịu dàng. “Anh ấy nói cho em biết, rằng anh ấy đang dan díu với một người đàn ông khác. Một luật sư trong hãng. Anh ấy không có ý định để điều đó xảy ra. Anh ấy không muốn làm tổn thương em. Nhưng có thứ gì đó đã bị thiếu trong mối quan hệ của bọn em, và anh ấy chưa bao giờ có thể đoán ra được đó là gì.”
“Với sự việc anh ta đã ngủ với một người đàn ông khác” Alex nói, “Khá rõ ràng về thứ đã bị thiếu rồi còn gì.”
Zoe nhìn nhanh vào anh, nhưng khi cô trông thấy vẻ hài hước lấp lánh trong mắt anh, cô dịu đi.
Trượt tay vào sau gáy cô, Alex thích thú với làn da mát lạnh, mềm mại, những bó cơ thanh nhã bên dưới chúng. Gian bếp dường như đang thở quanh họ, khuấy đảo luồng điện của không gian được sưởi ấm, một không gian phảng phất hương thơm ngọt đắng của vỏ chanh, sự ẩm ướt ngọt ngào từ những tấm thớt gỗ được cọ rửa, bồng bềnh mùi bánh nướng béo ngậy, những miếng quế khô dòn, và hương vị tăm tối của café. Tất cả những thứ đó kích động một cơn đói rùng mình sâu lắng. Có vẻ như Zoe là một phần của yến tiệc quanh anh, khiến anh muốn được thưởng thức, được cảm nhận, và được thích thú một cách nhục cảm. Điều duy nhất giữ anh lại trong việc tránh xa cô, là sợi chỉ danh dự mong manh đã bị kéo căng gần điểm đứt gẫy. Nếu anh cho phép bản thân làm những gì anh muốn, nếu Zoe không ngăn anh, anh sẽ kết thúc với việc trở thành thứ tệ hại nhất từng xảy ra với cô. Anh phải làm cho cô hiểu điều đó.
“Trong trường trung học,” Anh nói, “anh thuộc nhóm những kẻ đáng khinh, sẽ trêu chọc và bắt nạt em.”
“Em biết.” Sau một thoáng, Zoe nói. “Anh hẳn sẽ gọi em là cô nàng tóc vàng ngớ ngẩn.”
Thật tệ. Anh đã giận dữ với thế giới. Anh ghét tất cả những thứ anh không thể có được. Và anh đặc biệt ghét ai đó dịu dàng và xinh đẹp như Zoe.
Cô lấy một hơi thở sâu trước khi hỏi. “Bây giờ anh nghĩ gì về em?”
Dù cô vừa trao cho anh một cách thức tuyệt vời để đặt ra một khoảng cách giữa hai người họ, Alex không thể cho phép bản thân sử dụng chúng. Thay vì thế, anh nói với cô sự thật. “Không. Anh nghĩ em thông minh. Anh nghĩ em thật tuyệt với những điều em đã làm.”
“Anh có nghĩ em… hấp dẫn không?” cô hỏi đầy băn khoăn.
Anh gần như chết chìm trong nỗi khao khát được chứng minh anh thấy cô hấp hẫn thế nào. “Em hết sức quyến rũ ấy. Và nếu anh nghĩ em có thế đương đầu được với kiểu rắc rối của anh, chúng ta sẽ không đứng đây nói chuyện đâu. Ngay lúc này đây, anh có thể kéo em vào một góc tối tăm gần nhất mà anh có thể tìm thấy và…” Anh đột ngột ngừng lại.
Zoe trao cho anh một ánh mắt khó diễn tả. Cuối cùng cô hỏi, “Điều gì khiến anh chắc chắn rằng em không thể đương đầu được với anh?”
Cô không biết cô đang hỏi về điều gì, từ một người đàn ông không thể nhớ được chút gì về những thứ như là sự ngây thơ. Túm nhẹ tóc cô, Alex buộc gương mặt cô lại gần mặt anh. Những lọn tóc vàng nhảy nhót quanh ngón tay anh và cù vào lưng bàn tay anh. “Anh là một kẻ đốn mạt trên giường, Zoe,” Anh nói lặng lẽ. “Anh ích kỷ và tầm thường như quỷ ấy. Anh phải có được tất cả sự kiểm soát. Và anh… không ân cần đâu.”
Đôi mắt cô mở rộng. “Ý anh là gì?”
Anh không định thảo luận về sở thích tình dục của anh với cô. “Không, chúng ta sẽ không đi đến đó đâu. Tất cả những gì em cần biết là anh không làm tình với phụ nữ, anh sử dụng họ. Với em, sex là ân cần, trung thực, cam kết… Ồ, anh không mang những thứ đó lên giường. Nếu em thông minh như anh nghĩ, em nên tin điều đó.”
“Em có tin mà.” Zoe nói ngay lập tức.
Kéo đầu ra sau một inch, Alex nhìn chằm chằm vào cô. “Thật ư?”
“Vâng.” Nhưng sau một lúc lưỡng lự, ánh mắt cô cụp xuống và một khóe miệng cô cong lên. “Không.” Cô thú nhận. “Em thật sự không tin.”
“Chết tiệt. Zoe…” Anh ngừng lại thất vọng, tất cả những điều đó còn gây kích động nhiều hơn, vì cô đang cố không cười, như thể cô nghĩ anh giống một chú mèo to lớn đang thử làm điệu bộ của một con hổ. Cô đang đùa với lửa. Cô không chịu hiểu về sự trụy lạc đã xuyên suốt cuộc sống yêu đương của anh. Anh biết anh là ai, và anh biết làm thế nào để làm tổn thương người khác – Chúa biết anh đã làm như thế đủ thường xuyên.
Một dấu hiệu thích thú lướt nhẹ qua môi cô khiến anh phát điên. Trước khi anh biết mình đang làm gì, anh đã đè nghiến môi anh trên môi cô, giữ chặt đầu cô để cô không thể kéo giật ra sau. Anh mong đợi sự phản kháng. Anh muốn làm cô khiếp sợ. Đó là một bài học cho cô. Nhưng sau cái giật mình ngạc nhiên hết sức ngây thơ lúc đầu, cô trở nên mềm mại và thoải mái dựa vào anh, những ngón tay cô luồn vào tóc anh, uốn quanh xương sọ anh. Alex cảm thấy xấu hổ với sức ép đáp ứng của chính anh. Anh chẳng phá vỡ được sự bám chặt của cô vào anh nhiều nhặt gì so với việc đóng một cây cọc sắt vào cả hai.
Cô có vị như mật hoa oải hương. Những nụ hôn kết hoa sâu lắng ngọt ngào, mời gọi tất cả giác quan của anh tập trung cùng một lúc, một cảm giác khoan khoái đến ngây ngất.
Quá trễ, anh nhận ra cô không phải là người đang đùa với lửa.
Là anh.
Anh với tay xuống để ôm trọn lấy cô, tất cả những đường cong và làn da mềm mại như cánh hoa hồng và sức nóng mượt mà. Cảm giác về cô quá gợi cảm, không hề giống với vẻ gầy gò của cô vợ cũ của anh, đến mức anh liên tục điều chỉnh vòng ôm của anh, cố để kéo sát cô vào anh hơn, và sự va chạm khêu gợi ấy khuấy động anh không thể chịu nổi.
Một lần trước đây, khi còn trong tuổi thiếu niên, anh đã lướt sóng cùng với bạn bè trên một chuyến tàu đến Westport, và anh đã gặp một cơn sóng nguy hiểm cao sáu foot. Anh đã bị quăng đập và xoay tròn, giống như bị nhồi vào trong một chiếc máy giặt khổng lồ, cho đến khi anh tấp được vào bờ, anh đã bị mất phương hướng đến nỗi, trong vài phút, anh không thể nhớ nổi tên mình. Lúc này, anh đang cảm thấy giống y như thế, nhưng lần này, anh muốn lặn sâu xuống và không bao giờ trồi lên nữa.
Đôi tay anh vòng qua eo cô và di chuyển lên phía trên một cách mụ mẫm. Vươn tới bên cạnh bầu ngực cô, anh chạm vào rìa chiếc áo nịt ngực với những dải vững chắc được thiết kế để nâng đỡ những đường cong đáng kể. Ngón tay anh lần theo sợi dây, đến đỉnh vai cô, rồi trở xuống.
Bờ môi cô dứt khỏi miệng anh. Alex đứng yên, hổn hển với những hơi thở đứt đoạn. Zoe bắt giữ ánh mắt anh, đôi mắt cô xanh thuần khiết, thờ thẫn và đam mê. Cô không hiểu anh đã tiến sát giới hạn như thế nào. Cô với tay ra phía sau eo để tháo tạp dề và sợi dây của nó phía sau cổ. Chiếc tạp dề rơi xuống mềm rũ trên sàn. Nhón trên ngón chân, cô hôn anh lần nữa, những ngón tay cô chạm vào hai bên mặt anh, mơn trớn đầy âu yếm. Khoảnh khắc này sẽ ám ảnh anh trọn phần đời còn lại, khuôn miệng như đóa hoa ngọt ngào của cô, sự đáp ứng nồng nhiệt đến mê mẩn của anh dành cho cô, cách thời gian bị cuốn đi giống như ánh sáng của một đốm lửa và biến mất trước khi anh có thể bắt được chúng.
Anh cảm thấy cô vụng về tìm kiếm tay anh, cố gắng kéo chúng vào với cô. Cô muốn anh chạm vào cô. Chúa ơi, nếu như anh bắt đầu, anh sẽ không thể ngừng lại. Nhưng ý chí của anh bị xói mòn trong những làn sóng cảm xúc thuần khiết, và việc anh cưỡng lại cô chẳng nhiều nhặt hơn gì khả năng chống lại nhịp đập của trái tim anh. Zoe cầm lấy cổ tay cứng nhắc của anh và bẽn lẽn thúc giục bàn tay anh tìm đến phía trước áo cô. Lưng bàn tay anh chải nhẹ trên ngực cô, đỉnh của chúng nhô ra một cách rõ rệt chống lại lớp vải co dãn của chiếc áo nịt. Trong một giây, anh không thể thở. Bàn tay anh mở ra để ôm trọn sức nặng xa hoa đó, ngón tay cái chải nhẹ trên đỉnh theo những vòng tròn dịu nhẹ, cho đến khi cô thở hổn hển phả vào môi anh.
Alex lấy tay ra khỏi cô, giữ thăng bằng bằng cách túm lấy cạnh của bồn rửa phía sau cô. Trạng thái cân bằng của anh đã tiêu tan. Điều đó chẳng giúp đỡ được gì khi Zoe bắt đầu rúc sát vào cổ anh với vẻ yếu đuối gợi tình, nhấm nháp và hôn, những cái chạm của môi cô chuyển đến những khoái cảm. Thân thể anh không còn gì ngoại trừ bị cuốn đi và cảm nhận. Anh với tay ôm lấy mông cô bằng cả hai tay, kéo cô lên cao và ghì sát. Đôi mắt Zoe hé mở khi cô cảm nhận sự thúc bách nóng hổi hiển hiện rõ ràng cho dù qua hàng hàng lớp lớp quần áo. Anh thúc vào cô sát hơn, cho phép cô cảm nhận anh đã ham muốn cô nhiều như thế nào, cho phép phần cứng rắn nhất của anh trượt thân mật vào phần mềm mại nhất của cô. Cô rùng mình, một tiếng gầm gừ ngân lên trong cổ họng của cô… Và rồi cô ngại ngần buông một tiếng rên thỏa mãn không thể lầm lẫn.
Cả hai đã quên vết phỏng trên cánh tay cô. Cô vô tình chạm chúng trên vai anh. Nó hẳn phải hết sức đau. Sự nhận biết đó đã làm cho trí óc anh sáng sủa trở lại. Anh tách ra khỏi cô và thận trọng túm lấy tay cô để xem xét. Vết phỏng có kích thước bằng đồng 25 cent trên cánh tay cô có màu tía, làn da bóng lên và phồng dộp.
Zoe ngước nhìn anh, gò má cô ửng đỏ như đang sốt, bờ môi thâm tím bởi những nụ hôn. Bàn tay cô tìm đến bề mặt căng thẳng trên gò má anh, và anh cảm nhận sự rung động của lòng bàn tay cô. Cô đang run rẩy. Hoặc có lẽ là anh.
Cô bắt đầu nói gì đó, nhưng một tiếng kêu ngao ngao bí hiểm cắt ngang.
“Đó là cái quái quỷ gì thế?” Alex hỏi với giọng khàn khàn, tức điên lên vì bị kéo ra khỏi giấc mơ tình ái, trái tim anh đang đổ dồn những cú đập hoang dại.
Cả hai nhìn xuống cội nguồn của tiếng ồn dưới chân họ. Đôi mắt xanh căm phẫn nhìn chằm chằm lên từ một khối lông trắng khổng lồ. Cái cần cổ dày được cột bằng một chuỗi pha lê lấp lánh.
“Đó là Byron.” Zoe nói. “Con mèo của em.”
Đó là một con mèo to lớn dáng vẻ khác thường, với gương mặt bẹt và số lông đủ để tạo cho ít nhất ba con mèo.
“Nó muốn gì thế?” Alex hỏi, bực bội.
Zoe khom xuống để vỗ về con mèo. “Sự chú ý.” Cô buồn phiền nói. “Nó đang ghen đấy mà.”
Byron bắt đầu kêu rừ rừ khi cô vuốt ve nó, âm thanh có thể sánh ngang với động cơ máy bay Cessna một cánh quạt.
“Nó sẽ có được sự chú ý sau khi anh rời đi.” Alex với tay tắt nước, và nhấc hộp sơ cứu lên. Biết ơn vì sự xao lãng, anh mang hộp sơ cứu đến bàn và ngồi xuống, ra hiệu vào chiếc ghế bên cạnh. “Ngồi xuống đó đi.”
Zoe vâng lời, trao cho anh một ánh mắt mê mải.
Alex sắp xếp cánh tay cô trên bàn với vết phỏng ngửa lên trên. Tìm một ống kem thuốc kháng khuẩn, anh trét lên đó một lớp dày, đầu anh cúi xuống trên vết phỏng. Đôi tay anh run run.
Zoe với tay xuống để vuốt ve con mèo khổng lồ đang bước qua bước lại giữa các chân ghế của cô. “Alex,” Cô hỏi với giọng thỏ thẻ. “Chúng ta có định…”
“Không.”
Anh biết cô muốn nói về điều gì. Nhưng từ chối là kỹ năng đã được cải tiến qua nhiều thế hệ nhà Nolan, và nó được áp dụng hết sức tốt trong tình huống này.
Trong im lặng, Alex nghe giọng nói nhạo báng của bóng ma. “Quả là an toàn khi tháo lui vào lúc này nhỉ?”
Mặc dù Alex rất muốn buông một lời đáp gay gắt, anh giữ im lặng.
Zoe lạc trong bối rối. “Anh… anh có muốn giả vờ rằng những gì vừa xảy ra chưa từng xảy ra không?”
“Đó là một sai lầm.” Alex dán một miếng băng, tỉ mỉ bịt kín các cạnh.
“Tại sao?”
Alex không bận tâm làm mềm đi những nét thiếu kiên nhẫn trong giọng anh. “Nhìn xem, em và anh không cần hiểu nhau nhiều hơn ta đã có. Em sẽ chẳng gặt hái được gì và mất đi mọi thứ. Em cần tìm anh chàng tử tế nào đó để hẹn hò – người sẽ dịu dàng và nói chuyện về những cảm giác của em và tất cả những thứ tào lao nhạy cảm đó. Em cần một người tốt. Và đó không phải là anh.”
“Tôi sẽ nói…” Bóng ma xen vào.
“Vì vậy, chúng ta phải quên những gì vừa xảy ra,” Alex tiếp tục. “Không thảo luận, không lập lại cuộc trình diễn đó. Nếu em muốn tìm một nhà thầu khác cho việc sửa chữa, anh hoàn toàn hiểu. Thật ra…”
“Không.” Bóng ma phản đối.
“Em muốn anh.” Zoe nói, rồi đỏ bừng ngượng ngập, “Em muốn nói, anh là người rất thạo việc.”
“Em thậm chí còn chưa coi bản thiết kế.” Alex nói.
Bóng ma đảo tròn quanh họ. “Cậu không thể bỏ việc được. Tôi cần có thời gian với căn nhà gỗ đó.”
Cứ xô đẩy xem. Alex nghĩ.
Cau có, bóng ma khoanh tay và dựa người vào cửa kho đồ khô.
Zoe cầm lên vài trang giấy trên bàn và nghiên cứu chúng.
Alex đóng chiếc hộp sơ cứu lại. “Đó là căn bếp sau khi bức tường đã bị tháo dỡ và thay thế bằng một đảo bếp.” Anh đã thêm vào nhiều chỗ dự trữ nhất có thể, cũng như một hàng cửa sổ để đón nhiều ánh sáng thiên nhiên.
“Em thích kiểu mở của gian bếp,” Zoe nói. “Và đảo bếp thật hoàn hảo. Người ta có thể ngồi bên cạnh này của nó không?”
“Được. Em có thể sắp vào đó một hàng bốn chiếc ghế quầy bar.” Alex ngả người gần hơn vào chỗ trang giấy kế bên. “Đây là hình phối cảnh trên một cạnh khác – ngăn đặt lò vi sóng, một ngăn gia vị, và một cánh cửa âm với bộ phận nâng hỗn hợp.”
“Em luôn muốn một bàn nâng,” Zoe nói một cách bâng khuâng, “Nhưng có vẻ tất cả chúng đều quá đắt.”
“Anh đã lên danh sách các hộc tủ làm sẵn trong danh mục đầu tư – chúng rẻ hơn nhiều so với đặt đóng theo ý muốn. Và anh biết một nhà cung cấp đang bán những vật liệu xây dựng tồn đọng, vì thế chúng ta có thể tiết kiệm tiền cho mặt quầy bếp. Nếu như sàn gỗ sử dụng lại được, nó cũng sẽ làm giảm phí tổn xuống.”
Zoe nhặt thêm vài trang giấy lên khỏi bàn. “Đây là cái gì thế?” Cô giơ lên bản vẽ căn phòng ngủ thứ hai. “Có một cái tủ âm tường ở đó, đúng không?”
Anh gật đầu. “Anh đã bao gồm trong danh mục một lựa chọn chuyển chỗ đó thành một phòng tắm đầy đủ.”
“Một phòng tắm đầy đủ trong một chỗ nhỏ xíu đó sao?” Zoe hỏi
“Phải, nó khá chật.” Alex với tay qua để tìm bản thiết kế phòng tắm. Anh trao nó cho cô. “Không có chỗ cho một tủ ngăn kéo. Nhưng anh có thể đặt một bộ kệ âm tường chứa khăn và các vật dụng vệ sinh. Anh nghĩ…” Anh lưỡng lự. “Anh nghĩ khi sống quá thường xuyên với bà của em, có lẽ em cần đôi chút riêng tư thay vì phải chia sẻ phòng tắm chính.”
Zoe tiếp tục nhìn vào bản vẽ. “Nó tốt hơn em hy vọng. Sẽ phải mất bao lâu để thực hiện tất cả những thứ này?”
“Ba tháng, kể cả làm tại chỗ và mang đi.”
Một cái cau mày làm nhàu vầng trán cô. “Bà nội em sẽ phải rời bỏ dưỡng đường trong một tháng. Em có khả năng chi trả cho bà trong đôi tuần, nhưng chắc chắn không thể lâu hơn được.”
“Bà có thể ở trong nhà trọ không?”
“Nó không được chuẩn bị các tiện nghi cho bà. Quá nhiều những bậc thang. Chúng em không thể thuê một phòng suốt thời gian được. Sẽ bị mất thu nhập. Đặc biệt trong mùa hè.”
Alex nhịp nhẹ những ngón tay trên mặt bàn, cân nhắc. “Anh có thể trì hoãn việc sửa garage và đặt vài nhà thầu phụ làm việc cùng lúc… Trong sáu tuần, anh có thể tạo ra một ngôi nhà có thể ở tạm. Nhưng phần lớn những công việc hoàn tất – những đường gờ trang trí, đóng hộp, sơn – sẽ tiếp tục phải làm. Chưa kể việc thay thế máy điều hòa không khí. Bà em có lẽ sẽ không chịu nổi với những tiếng ồn và các hoạt động đó.”
“Bà sẽ ổn.” Zoe nói. “Miễn là bếp và phòng tắm chính được làm xong, chúng em sẽ chịu được mọi thứ.”
Alex trao cho cô một ánh mắt hoài nghi.
“Anh không biết nội của em đó thôi,” Zoe nói. “Bà yêu thích tiếng ồn và các hoạt động. Bà là một phóng viên cho nhật báo Bellingham Herald trong suốt chiến tranh, trước khi bà kết hôn.”
“Điều đó thật tuyệt.” Alex nói, ngụ ý đúng như thế. “Trở lại những ngày tháng đó, một phụ nữ viết bài cho một tờ báo chắc chắn là một…”
“Hot tomato (Phụ nữ cuồng nhiệt).” Bóng ma nói.
“…Hot tomato.” Alex lập lại, rồi cáu kỉnh đóng chặt miệng, cảm thấy giống như một kẻ ngốc. Anh gởi cho bóng ma một cái trừng mắt kín đáo. – Hot tomato cơ đấy – thậm chí điều đó có nghĩa là gì chứ?
Zoe mỉm cười thách đố khi nghe cụm từ cổ xưa đó. “Vâng, em nghĩ bà đã như thế.”
Bóng ma bảo Alex. “Hỏi xem bà nội cô ấy thế nào đi?”
“Thì tôi đang định hỏi đây.” Alex lầm bầm.
Zoe ngước lên khỏi bản thiết kế. “Hở?”
“Anh đang định hỏi em,” Alex nói. “Bà nội của em ra sao rồi.”
“Đang tiến hành vật lý trị liệu. Bà đã mệt mỏi với việc ở lại dưỡng đường, và đang nôn nóng đi khỏi đó. Bà yêu đảo – bà đã không sống ở đây từ rất lâu rồi.”
“Bà từng sống ở Friday Harbor sao?”
“Vâng, căn nhà bên hồ là của bà – Nó thuộc về gia tộc từ rất lâu rồi. Bà nội em thậm chí đã lớn lên tại ngôi nhà trên đường Rainshadow. Căn nhà mà anh đã giúp Sam khôi phục lại ấy.” Nhìn thấy vẻ thích thú của Alex, cô tiếp tục. “Gia đình Stewart – đó là gia đình của bà – là chủ của một doanh nghiệp chế biến cá hộp trên đảo. Nhưng họ đã bán ngôi nhà Rainshadow rất lâu trước khi em sinh ra – Em chưa bao giờ đặt chân đến đó cho đến khi em đến thăm Lucy.”
Nghe thấy rời nguyền rủa của bóng ma, Alex liếc nhanh vào ông.
Bóng ma có vẻ choáng váng, bồn chồn và kích động. “Alex,” Ông nói. “Đó là tất cả các mối liên kết. Người bà, Rainshadow, căn nhà gỗ bên hồ. Tôi đã tìm ra tôi phù hợp thế nào.”
Alex trao cho ông một cái gật đầu nhẹ.
“Đừng làm rối tung lên nữa.” Bóng ma nói.
Okay.” Alex thì thầm, muốn ông im miệng.
Zoe trao cho anh một ánh mắt dò hỏi.
“Điều đó ổn.” Alex hấp tấp sửa sai. “Nếu em muốn đưa bà đến thăm phố Rainshadow. Bà có thể vui mừng khi thấy nó được khôi phục.”
“Cám ơn anh. Em nghĩ bà sẽ như thế. Em định đi thăm bà vào cuối tuần này, và em sẽ nói với bà. Điều đó sẽ cho bà đôi thứ để hướng đến.”
“Tuyệt.” Alex quan sát cô khi cô tiếp tục xem các bản vẽ. Anh xúc động nhận ra rằng, cô thật vị tha khi hy sinh một năm cuộc đời của cô hoặc nhiều hơn nữa để chăm sóc cho một người bà ốm đau. Cô có được sự trợ giúp nào khác hay không? Ai sẽ chăm sóc cho Zoe? “Này…” Anh nói nhẹ nhàng. “Em có ai cùng góp sức chia sẻ điều này không? Ý anh là chăm sóc cho bà của em.”
“Em có Justine. Và nhiều bạn bè.”
“Còn cha mẹ em thì sao?”
Cô nhún vai theo cách người ta hay làm khi cố che dấu thứ gì đó không vui. “Cha em sống ở Arizona. Ông ấy và em không gần gũi cho lắm. Và em thậm chí không nhớ mẹ em ra sao. Bà ấy đã thoát khỏi chúng em khi em vẫn còn khá nhỏ. Vì thế cha em đã trao em cho bà nội nuôi dưỡng.”
“Tên bà ấy là gì?” Bóng ma hỏi với vẻ đăm chiêu.
“Tên bà nội em là gì?” Alex hỏi Zoe, có cảm giác như anh đang chơi trò điện thoại lúc nhỏ, mà trong đó, một câu nói được lập lại cho đến khi nó chẳng còn mang ý nghĩa gì nữa.
“Emma. Thật ra là Emmaline.” Zoe phát âm từ cuối cùng ‘lin’ như thể nó không có chữ e cuối. “Bà đã nhận nuôi em khi cha chuyển đến Arizona. Bà là một góa phụ vào lúc đó. Em nhớ ngày cha bỏ em lại tại nhà bà ở Everett – Em đã khóc và Upsie thật ngọt ngào với em …”
“Upsie?”
“Khi em còn nhỏ,” Zoe bẽn lẽn giải thích, “bà luôn nói ‘Upsie-daisy’ khi bà đón em… Vì thế, em bắt đầu gọi bà như vậy. Chẳng hiểu sao, khi cha bỏ em lại với bà, bà đưa em vào trong bếp và đặt em trên một chiếc ghế cạnh quầy bếp, và chúng em làm bánh biscuit cùng nhau. Bà chỉ cho em cách nhúng bánh vào trong bột mì, để cho những vòng tròn bột nhào được xếp vào nhau một cách tuyệt hảo.”
“Mẹ anh thỉnh thoảng cũng làm bánh biscuit,” Alex nói, trước khi kịp suy nghĩ về điều đó. Anh không có thói quen tiết lộ quá khứ của anh cho bất kỳ ai.
“Từ việc nhào trộn hay từ hỗn hợp làm sẵn?”
“Từ một chiếc hộp. Anh thích nhìn cách bà đập chúng trên mặt quầy bếp cho đến khi nó bung ra.” Nhìn Zoe có vẻ kinh hoàng đến mức anh thầm thấy thích thú. “Chúng không phải là thứ biscuit dở tệ đâu.” Anh bảo cô.
“Em sẽ làm cho anh ít bánh quy bơ sữa ngay bây giờ.” Cô nói. “Em có thể làm gấp mà không tốn chút thời gian nào.”
Anh lắc đầu và đứng lên khỏi bàn.
Đứng trong gian bếp thơm ngát với giấy dán tường in hình cherry, Alex quan sát Zoe lượm chiếc tạp dề từ nơi nó bị thả xuống sàn nhà trước đó. Cô khom người, chiếc quần lửng bằng vải denim bị kéo căng trên đôi mông hình trái tim hoàn hảo của cô. Chỉ chừng đó thôi đã khiến anh ham muốn cô lần nữa. Anh có một thôi thúc điên cuồng đi đến bên cô, đưa cô vào trong vòng tay anh, và ôm cô, chỉ ôm cô và hít thở hương thơm dịu nhẹ của cô trong lúc thời gian gặm mòn những giờ dài tĩnh lặng.
Anh đã mệt mỏi với việc từ chối bản thân những gì anh khao khát và mong muốn, và trên tất cả, anh đã phát chán khi cứ mê mải nhặt những mảnh vỡ của cuộc đời anh và khám phá ra rằng, chúng thậm chí là những mảnh anh không hề muốn. Anh chẳng học được điều gì trong cuộc hôn nhân tan vỡ với Darcy. Họ luôn làm những điều cần thiết để thỏa mãn những nhu cầu ích kỷ của chính họ, chỉ biết nhận mà không hề trao tặng. Biết rằng điều đó sẽ không làm tổn thương nhau, bởi vì sự tổn thương tệ hại nhất đã giáng xuống rồi.
“Hãy bỏ ra vài ngày để xem xét những thứ này.” Anh bảo Zoe khi cô quay lại bàn. “Hãy làm điều đó cùng Justine. Em đã có địa chỉ e-mail và số phone của anh nếu như em cần hỏi điều gì đó. Nếu không có gì khác thì anh sẽ phác thảo chi tiết để bắt đầu vào tuần sau.” Anh nhìn vào miếng băng dán trên cánh tay cô. “Để ý đến nó nhé. Nếu nó bắt đầu có vẻ nhiễm trùng…” Anh ngừng lại đột ngột.
Zoe mỉm cười nhẹ khi cô ngước nhìn anh. “Anh sẽ dán một miếng băng khác lên sao?”
Alex không cười đáp lại.
Anh cần sự quên lãng. Anh cần uống cho đến khi nửa tá ly lờ mờ ngả rạp giữa anh và phần còn lại của thế giới.
Quay khỏi cô, anh nhặt chìa khóa và ví lên. “Gặp em sau.” Anh nói sẵng, và rời đi mà không nhìn lại.

Không có nhận xét nào: