Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Chương 7 - Dream Lake


Chương bảy

“Tại sao người đến gặp anh ấy tại căn nhà gỗ lại không thể là cậu nhỉ?” Zoe hỏi khi cô và Justine dọn những chiếc dĩa ăn điểm tâm trong phòng ăn.
“Đó sẽ là nhà của cậu mà.” Justine nói lý lẽ, đi theo cô vào bếp. “Và cậu là người biết rõ về những gì Emma cần.”
“Tớ vẫn mong cậu đi cùng tớ.”
“Tớ không thể. Tớ đã hẹn gặp nhân viên tín dụng của ngân hàng. Cậu sẽ làm tốt mà. Chỉ cần nhớ đến ngân quỹ thôi.”

“Ngân quỹ không phải là thứ tớ lo lắng,” Zoe nói, bỏ những chiếc dĩa ăn điểm tâm vào bồn rửa chén với vẻ hăng hái quá mức. “Cậu biết là tớ không thích nói chuyện với người lạ mà.”
“Alex không phải là người lạ. Cậu đã gặp anh ấy trước đây rồi.”
“Trong khoảng ba mươi giây.”
“Cậu vừa đi Everett và nói chuyện với cả đống những người lạ đấy thôi.”
“Điều đó không tương tự.”
“Ồ.” Justine ngừng lại giữa chừng công việc chất những chiếc dĩa vào trong máy rửa chén. “Tớ hiểu rồi. Nhưng tớ hứa là anh ấy sẽ không làm bất kỳ điều gì khiến cậu không thoải mái. Anh ấy là một người chuyên nghiệp.”
“Cậu có chắc không?”
“Dĩ nhiên, tớ chắc chắn. Anh ấy là em trai Sam. Anh ấy biết Sam sẽ đá vào mông anh ấy nếu như anh ấy xúc phạm cậu.”
“Tớ nghĩ…”
“Cậu đã nói chuyện với anh ấy trên điện thoại về cuộc gặp này, đúng không? Anh ấy thân thiện chứ?”
Zoe cân nhắc điều đó. “Anh ấy không hề thân thiện tí nào…”
“Nhưng anh ấy lễ độ chứ?”
Zoe nhớ lại về cuộc trò chuyện ngắn ngủi mà họ đã trao đổi. Không một lời pha trò, không một dấu vết quyến rũ thoải mái nào của Sam trên em trai anh. Nhưng, phải… anh lễ độ. Cô gật đầu để trả lời câu hỏi của Justine.
“Cách duy nhất để vượt qua sự nhút nhát của cậu,” Justine đang nói với vẻ thực dụng. “là thực hành. Cậu biết đấy, trở nên thân thiện, tạo những cuộc truyện trò nho nhỏ. Đám con trai không khác biệt nhiều so với chúng ta đâu.”
“Có, họ là thế.”
“Được rồi, họ khác chúng ta. Ý tớ là họ không phức tạp.”
“Có, họ như vậy.”
“Ồ, thỉnh thoảng họ có phức tạp, nhưng họ hoàn toàn có thể đoán trước.”
Zoe buông một tiếng thở dài. Cô ghen tị với vẻ tự tin của Justine, và cô biết Justine nói đúng : Cô cần phải thực hành. Nhưng ý tưởng ở một mình trong ngôi nhà bên hồ với một người đàn ông dọa dẫm cô trên mọi mức độ đã gây căng thẳng đến mức khó tin.
“Cậu đã biết những gì tớ làm khi tớ đương đầu với những thứ tớ khiếp sợ rồi đấy.” Justine tình nguyện, “Tớ phân chia chúng thành nhiều bước. Vì thế, nếu tớ là người đến gặp Alex tại ngôi nhà gỗ, tớ sẽ không để bản thân nghĩ đến toàn bộ ba giờ thử thách…”
“Sẽ mất những ba giờ sao?”
“Đúng hơn là hai thôi. Vì thế, tớ sẽ bắt đầu tự nhủ, ‘Bước một. Tất cả những gì phải làm là lên xe và lái đến ngôi nhà gỗ.’ Đừng lo lắng về phần còn lại, chỉ làm điều đó thôi. Và trước khi cậu ở đó, hãy tự nhủ ‘Bước hai. Tất cả những gì cần làm là mở khóa cửa và vào bên trong để đợi.’ Và khi Alex xuất hiện : ‘Bước ba. Mình sẽ để anh ấy vào nhà và tán gẫu trong đôi phút’”. Justine trao cho cô một nụ cười tự mãn. “Thấy chưa? Không điều nào trong những điều đó quá đáng sợ hết. Chỉ khi cậu xem xét tất cả chúng cùng một lúc thì cậu mới bắt đầu cảm thấy như mình đang chạy hết tốc lực để tránh xa một con cọp cuồng dại thôi.”
“Nhện.” Zoe nói. Tớ không căng thẳng khi nghĩ về một con hổ cuồng dại. Những con nhện là thứ dọa tớ chết khiếp.”
“Tuyệt, nhưng điều đó đã thiệu rụi phép ẩn dụ mất rồi. Chẳng có ai chạy cuống lên vì những con nhện hết.”
“Những con nhện sói truy đuổi tận cùng con mồi của chúng. Và nhện góa phụ đen có thể di chuyển rất nhanh. Và những con nhện nhảy…”
“Bước một,” Justine cắt ngang một cách mạnh mẽ. “Tìm chìa khóa xe của cậu.”

***

Vào khoảnh khắc Alex dừng lại ngôi nhà bên hồ, bóng ma dường như bị tê liệt. Ông ngừng nói trong một lúc lâu và nhìn chằm chằm vào mọi thứ trong trạng thái bị cuốn hút không dấu diếm.
Alex không thể đoán ra ông đã tìm thấy điều gì thích thú đến thế. Ngôi nhà nhỏ bé và mộc mạc với vách bằng gỗ tuyết tùng nứt nẻ, một hiên trước có mái che, những hàng hiên rộng, và một ống khói xây bằng đá. Những chi tiết tinh xảo như hàng cột hình khối vuông trên hiên trước và một nền nhà lát đá phiến đã tạo cho nó thành một nơi mà khi được phục hồi đúng đắn, chắc chắn sẽ mang một vẻ rất hấp dẫn. Nhưng nhà để xe rẻ tiền nằm bên cạnh đã làm cho ngôi nhà bị giảm giá trị. Và, ngay với cái nhìn đầu tiên, thật rõ ràng rằng công ty quản lý bất động sản đã thực hiện công việc bảo dưỡng rất sơ sài. Sân vườn không gọn gàng và um tùm, lối đi trải sỏi mọc đầy cỏ dại. Nếu bên trong cũng được bảo trì tệ như bên ngoài, sẽ có nhiều vấn đề phải giải quyết.
Vì họ đến sớm và Zoe vẫn chưa đến, Alex quyết định đi vòng quanh bên ngoài để xem xét khung nhà, những vách nhà bị hư hại, hoặc những khe nứt dưới nền móng.
“Tôi biết chỗ này.” Bóng ma nói với vẻ trầm tư, theo Alex ra khỏi xe. “Tôi nhớ đã ở đây. Tôi nhớ…” Ông đột ngột ngừng lại.
Alex nhìn xéo ông, cảm nhận nỗi tiếc nuối trong tâm trạng của ông. “Ông đã sống ở đây sao?”
Trong vẻ phiền muộn, bóng ma nói nhanh, “Không, tôi… đến thăm… một người nào đó.”
“Ai thế?”
“Một phụ nữ.”
“Về việc gì?” Alex dai dẳng.
Dù bóng ma không có khả năng đỏ mặt, vẻ thiếu tự nhiên của ông không thể bỏ qua. “Không phải việc của cậu.” Lời đáp cộc lốc vang đến.
“Ông đã xoáy của bà ấy à?”
Bóng ma trừng mắt nhìn anh, “Xoáy cái đầu chú mày ấy.”
Khoái chí vì đã quấy rầy được ông, Alex tiếp tục đi vơ vẩn quanh bề ngoài của ngôi nhà. Dù vậy, cảm giác vui thích tàn đi nhanh chóng, bị chôn vùi trong cảm nhận về nỗi mong ước quá mạnh mẽ và chân thực đến mức gần như đau đớn. Bóng ma có biết ai hay cái gì đã gợi lên cảm giác đó không? Alex định hỏi ông, nhưng dường như bất kỳ cách nào cũng là thô bạo… Với nỗi đau không thể diễn đạt bằng lời nói, chỉ một cách duy nhất được đánh giá cao, là tiếp tục im lặng.
“Cô ấy đến rồi.” Bóng ma nói, khi họ nghe thấy tiếng lạo xạo của lốp xe nghiến trên lối đi trải sỏi.
“Tuyệt.” Alex nói với vẻ thiếu thân thiện. Viễn cảnh phải trò chuyện với Zoe, phải tương tác ngay cả trong những cách bình thường nhất, cũng đủ khiến anh toát mồ hôi lạnh. Anh với tay ra vùng sau cổ để xoa nắn những bắp cơ đang căng thẳng.
Bóng ma đã đúng khi ông gọi Alex là kẻ chết nhát. Nhưng Alex không lo lắng cho sự an toàn của anh.
Hôn nhân thất bại của anh với Darcy đã xác tín thêm cho một trong số những điều tồi tệ nhất mà Alex đã từng ngờ vực về bản thân. Điều đó đã dạy anh rằng, sự thân mật không chỉ trao cho bạn vũ khí, mà còn làm tổn thương đến người bạn gần gũi nhất. Và phần lớn những điều đó đã thuyết phục anh rằng, anh được định đoạt để kết thúc giống như cha mẹ anh. Anh chắc chắn sẽ phá hủy mọi thứ và mọi người anh quan tâm đến.
Sự tàn phá tệ hại nhất đã trở thành hiển nhiên sau khi anh và Darcy ly thân. Họ tiếp tục quan hệ tình dục trong những dịp thỉnh thoảng cô đến đảo. “Vì những hồi ức êm dịu.” Darcy đã nói vào một lần nọ, nhưng chẳng có gì là hồi tưởng hay nuối tiếc trong cuộc đọ sức hoang dại của họ hết. Chỉ có sự giận dữ. Thù hận. Họ đã giao hợp trong nỗi oán hận lẫn nhau, và tệ nhất là, chúng tốt hơn nhiều so với bất kỳ trải nghiệm nào mà họ đã chia sẻ với nhau vì tình thương mến. Anh vẫn còn bị ám ảnh bởi những ký ức về những gì họ đã kết thúc, cách họ quay lưng lại với nhau trong một phiên bản tồi tệ nhất có thể của mình.
Chẳng có hồi đáp nào là vô tội sau điều đó.
Và chẳng có chỗ nào trong cuộc đời anh dành cho một người như Zoe Hoffman. Hành động tốt đẹp duy nhất anh có thể đưa ra là tránh xa khỏi cô.
Trước khi đi đến lối vào phía trước nhà, Alex thầm thì. “Tránh khỏi đường của tôi và đừng làm tôi phân tâm trong lúc nói chuyện với cô ấy. Người ta thường không muốn thuê một nhà thầu mắc chứng tâm thần phân liệt đâu.”
“Tôi sẽ ngậm chặt miệng.” Bóng ma hứa hẹn.
Lời hứa thật đáng nghi ngờ. Nhưng cả hai đều biết, nếu bóng ma chọc giận Alex, anh sẽ từ chối lục lọi căn gác mái và xem xét đống đồ tạp nhạp đã bị quên lãng từ lâu, thứ có lẽ chứa đựng những manh mối về cuộc đời trước đây của ông. Và bóng ma thì mong muốn đến tuyệt vọng để tìm ra ông là ai. Dù Alex sẽ không bao giờ thừa nhận rằng, anh cũng đã trở nên tò mò y như thế. Thật không thể nào mà không tự hỏi, tại sao bóng ma lại bị quy kết tội cách ly tàn nhẫn đến thế. Có lẽ bóng ma đang phải trả giá cho những lỗi lầm trong quá khứ của ông – có lẽ ông đã làm gì đó vô đạo đức hoặc đồi bại. Nhưng điều đó không giải thích được tại sao rốt cuộc Alex lại kéo lê ông đi vòng quanh.
Alex ném một ánh mắt vào ông, nhưng bóng ma không mảy may chú ý. Ông đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, và hình dáng đang đến gần của Zoe, bị mê hoặc bởi những bóng hình xa xưa.

***

Với sự khiếp đảm của Zoe, một chiếc xe bán tải đã đậu gần chỗ đậu xe. Alex đã đến rồi ư? Vẫn còn năm phút trước giờ hẹn của họ.
Tim cô muốn ngừng đập. Cô đậu xe bên cạnh chiếc bán tải, nhìn vào gương chiếu hậu, và kiểm tra để chắc chắn rằng những chiếc nút trên chiếc áo in hoa màu hồng của cô đã được cài chặt. Hai nút trên cùng để mở đến xương đòn. Sau một thoáng suy nghĩ, cô cũng cài hai nút đó lại. Ra khỏi chiếc VW (VolskWagen-một thương hiệu xe hơi của Đức – Ct của Sẻ), cô tiến lại gần chiếc bán tải và nhận ra nó trống trơn. Alex đã tìm ra cách để vào bên trong nhà sao?
Cô băng qua lối đi trải sỏi trong đôi giày đế phẳng màu hồng đến cửa hiên trước, và nhận ra nó vẫn còn khóa kín. Cô lục túi tìm đám chìa khóa lấy từ công ty quản lý bất động sản. Cái đầu tiên không khớp. Khi cô lấy chiếc chìa thứ hai và lách nhẹ nó vào ổ khóa, cô bắt đầu nhận ra có người đang tiến lại từ bên hông nhà. Đó là Alex, đang đi vòng quanh bên ngoài nhà. Anh có một cách di chuyển mạnh mẽ, dẻo dai. Thân thể anh gầy gò trong áo sơ mi đen và quần jeans. Anh đến đứng bên cạnh cô, một sự hiện diện to lớn và nguy hiểm.
“Chào.” Cô nói với vẻ phấn khởi gượng ép.
Alex trao cho cô một cái gật nhẹ, ánh nắng trượt qua những lớp tóc sẫm màu của anh. Anh có vẻ đẹp gần như đe dọa, với xương gò má góc cạnh và đôi chân mày đậm, mạnh mẽ trên đôi mắt như ngọn lửa băng giá. Có điều gì đó bồn chồn ẩn nấp bên dưới vẻ bề ngoài được kiểm soát của anh, như thể anh đã không ăn đủ, không ngủ đủ, hoặc không đủ… thứ gì gì đó. Nhu cầu bí ẩn và khó diễn đạt đó gần như sáng rực lên bên dưới làn da của anh.
Không nghi ngờ gì rằng vụ ly hôn đã mang lại mất mát về thể chất – Anh có lẽ cần vài bữa ăn ngon. Zoe không thể ngăn cô nghĩ đến những gì có thể nấu cho anh, nếu có cơ hội. Có lẽ súp bí ngô, được tô điểm với những vệt táo xanh và thịt ba rọi xông khói, dùng chung với bánh mì nướng bơ rắc muối.
Cô xoay chiếc chìa mạnh hơn trong ổ khóa bất hợp tác, trí óc cô vẫn còn bị xâm chiếm bởi bữa tối tưởng tượng. Có lẽ cô sẽ nấu thứ gì đó chất lượng và no bụng hơn … bắp cải cuộn thịt chế biến bằng thịt heo, thịt bê và những mẩu bánh mì Pháp thô. Khoai tây nghiền được khuấy chung với hành phi vàng… và những hạt đậu hình trăng khuyết một mặt xanh một mặt vàng được áp chảo chậm trong dầu ô-liu và tỏi cho đến khi chúng thơm ngát – mềm…
Sự mơ màng của Zoe bị cắt ngang khi chiếc chìa khóa gãy làm hai mảnh. Với sự thảng thốt, cô nhận ra rằng, phần bằng kim loại bị gẫy nằm lại trong ổ khóa. “Ôi.” Cô đỏ bừng và ném một cái liếc xấu hổ về hướng Alex.
Gương mặt anh không thể dò đoán được. “Điều đó thường xảy ra với những chiếc chìa khóa cũ. Chúng có khuynh hướng dòn hơn.”
“Có lẽ chúng ta nên thử đi qua cửa sổ.”
Anh liếc chùm chìa khóa kêu leng keng trong tay cô. “Có chìa khóa nhà nào khác nữa không?”
“Em nghĩ thế. Nhưng anh phải lấy chiếc chìa gãy đó ra khỏi ổ khóa trước…”
Không nói một lời, Alex đi đến xe của anh, với tay vào bên trong, và kéo ra một hộp dụng cụ bằng kim loại kiểu cổ điển màu đỏ. Anh mang nó đến hiên trước và lục lọi qua đám dụng cụ kêu loảng xoảng.
Cẩn thận để không làm vướng lối đi, Zoe đứng bên cạnh cửa và quan sát Alex chèn một chiếc dùi vào ổ khóa bị kẹt. Trong một hoặc hai phút, anh nạy chiếc chìa gãy lỏng ra. Một cách khéo léo, anh túm lấy đoạn thò ra bằng một chiếc kềm và kéo chúng ra khỏi ổ khóa.
“Anh làm điều đó có vẻ dễ dàng quá chừng.” Zoe kêu lên.
Anh đặt lại các dụng cụ vào hộp và đứng yên. Cô có cảm tưởng rằng anh phải đấu tranh để gặp ánh mắt cô. “Tôi có thể không?” Anh hỏi, và giơ tay về chùm chìa khóa.
Cô trao chúng cho anh, cẩn thận tránh chạm vào những ngón tay anh.  Anh phân loại chúng, thử một cái, và cánh cửa mở ra với một tiếng cọt kẹt.
Ngôi nhà tối tăm, bốc mùi mốc và thinh lặng. Alex đi phía trước Zoe vào trong phòng chính, tìm công tắc đèn, và bật lên.
Zoe đặt chiếc túi xách của cô tại cửa, và đánh bạo tiến xa hơn vào khu vực sinh hoạt chính. Quay một vòng chậm rãi, cô vui mừng nhận ra rằng bố trí sàn đơn giản và rộng mở. Tuy vậy, bếp là một kiểu bếp ăn giản tiện trên tàu, bó hẹp và thiếu thốn một cách đáng tiếc những kệ tủ treo, sàn bếp được lót bằng lớp bạt phủ sơn cũ kỹ. Đồ nội thất duy nhất trong tầm nhìn là một chiếc bàn bếp mạ crôm kiểu cổ với ba chiếc ghế bọc nhựa vinyl xám xịt, và một lò nấu củi bằng gang trong một góc. Những bức mành bằng nhôm xếp nếp che phủ những ô cửa sổ trông như một hàng xương sườn.
Zoe đến mở một vỏ bọc cửa sổ để đưa một ít không khí trong lành vào trong nhà, nhưng cô không thể nhúc nhích nổi nó. Ô cửa sổ đã bị kẹt.
Alex tiến lại, quét ngón tay dọc theo đường nối ô cửa kính trượt và khung cửa. “Nó đã bị sơn dính lại rồi.” Anh đi đến cửa sổ bên cạnh. “Cái này cũng vậy. Sau này, tôi sẽ cắt qua lớp sơn.”
“Sao người ta sơn dính những ô cửa sổ vậy?”
“Thường là để tránh luồng khí đối lưu. Rẻ tiền hơn so với việc hàn kín thời tiết.” Vẻ mặt anh truyền đạt chính xác những gì anh nghĩ. Anh đi đến góc nhà, kéo một chỗ thảm bị bong ra và nhìn vào bên dưới. “Sàn nhà bằng gỗ ở dưới đây.”
“Thật ư? Nó có thể nào tái hoàn thiện lại được không?”
“Có thể. Không thể nói trước được điều gì về tình trạng sàn nhà cho đến khi lột bỏ tất cả thảm lót sàn. Đôi khi chúng bị che phủ là có lý do.” Alex đi đến bếp và hạ thấp người trên hông để kiểm tra một vùng tường, nơi một đốm mốc trải rộng giống như một vết bầm. “Có hiện tượng rò rỉ.” Anh nói, “Chúng ta sẽ phải dỡ đi một phần tường. Tôi đã thấy đám kiến đỏ ở bên ngoài nhà – chúng đang làm tổ vì có sự ẩm ướt.”
“Ôi.” Zoe cau mày. “Em hy vọng rằng đáng bõ công để phục hồi nơi này. Em hy vọng nó không quá trễ.”
“Có vẻ không tệ đến thế đâu. Nhưng em cần có một sự kiểm tra.”
“Điều đó có tốn kém nhiều không?”
“Đôi trăm đồng, có lẽ thế.” Anh đặt hộp dụng cụ trên chiếc bàn mạ crôm xám xịt. “Em sẽ sống ở đây với bà nội em sao?”
Zoe gật đầu. “Bà bị chứng mất trí nhớ do mạch máu. Có lẽ sẽ sớm đến lúc bà cần đến khung tập đi hoặc một chiếc xe lăn.” Cô đến bên túi xách của cô, lục tìm một quyển sách mỏng, và mang nó đến cho anh. “Đây là những thứ cần thực hiện để tạo ra một ngôi nhà an toàn cho bà.”
Sau khi nhìn sơ qua quyển sách mỏng, Alex trao nó lại cho cô.
“Có lẽ anh nên giữ nó.” Zoe nói.
Alex lắc đầu. “Tôi biết tất cả về những chuẩn mực ADA*.” Với một cái liếc suy tính ném ra khu vực xung quanh, anh nói tiếp. “Nếu bà của em sẽ cần đến khung tập đi hoặc xe lăn, em nên lắp đặt sàn nhà Laminate.” (Laminate : ván gỗ nhân tạo phủ nhựa trên bề mặt trông giống như gỗ thật – Ct của Sẻ)
(*ADA codes : American with Disabilities Act codes. Đây là những chuẩn mực về những chi tiết xây dựng nhằm giúp đỡ người khuyết tật trong những hoạt động sinh sống thường nhật. Chuẩn mực này được ghi rất cụ thể trong đạo luật bảo vệ và chống phân biệt đối xử đối với người khuyết tật ban hành ở Mỹ năm 1990, được sửa đổi và bổ sung 2009. – Ct của Sẻ.)
Zoe không vui khi anh chỉ nhìn sơ qua bảng danh sách. Dáng vẻ của anh thấp thoáng nét trịch thượng. “Em không thích Laminate. Em đề nghị gỗ tự nhiên.”
“Laminate rẻ hơn và bền hơn.”
“Em sẽ quan tâm đến điều đó. Nhưng em muốn những phòng ngủ được trải thảm.”
“Miễn là nó không quá dày. Việc cố đẩy xe lăn qua chúng chẳng khác việc cố đẩy qua cát đâu.” Alex đứng lại chỗ trống của khu bếp hẹp và bật đèn lên. “Tôi không nghĩ đây là một bức tường kiên cố. Tôi sẽ dỡ bỏ nó đi và biến chỗ này thành một đảo bếp. Sẽ có gấp đôi những kệ tủ bếp và mặt quầy bếp cho em.”
“Anh có thể ư? Thật tuyệt vời khi có một gian bếp mở.”
Alex lấy một tập giấy ghi chú từ hộp dụng cụ và viết nguệch ngoạc vào tờ đầu tiên. Anh cầm một cây thước cuộn và đi vào trong bếp. “Em có biết em muốn loại mặt quầy bếp loại nào không?”
“Ồ, có chứ.” Zoe nói ngay lập tức. “Gỗ cứng.” Việc có một mặt quầy bếp bằng gỗ cứng đã luôn là mơ ước của cô, nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội. Khi cô bắt đầu làm việc ở Artist’s Point, mặt quầy bằng đá sa khoáng đã được lắp đặt sẵn rồi.
Chiếc thước cuộn kêu sột soạt vài lần. “Nếu em nấu nướng nhiều, gỗ cứng sẽ cho thấy sự hao mòn nhanh chóng. Chúng cũng đắt nữa. Và chi phí bảo dưỡng cao.”
“Em biết rõ điều đó.” Zoe nói. “Em đã làm việc trong những khu bếp có mặt quầy bằng gỗ cứng.”
“Đá hầm mỏ thì thế nào?”
“Em đề nghị gỗ cứng.”
Alex nhô ra khỏi bếp với đôi môi hé mở như thể anh định tranh cãi. Tuy vậy, khi anh trông thấy biểu hiện phòng thủ của cô, anh ngậm miệng lại và tiếp tục viết ghi chú.
Zoe nhận thấy mình đang bắt đầu tích cực không ưa anh. Sự im lặng của anh đặc biệt làm mất tinh thần vì đã không tiết lộ bất kỳ manh mối nào về những gì ẩn phía sau chúng. Chẳng có gì khó hiểu về việc anh đã ly hôn… ý niệm về việc có ai đó sống thoải mái với người đàn ông này là điều bất khả.
Cẩn thận không nhìn anh, Zoe đi ra phía sau nhà, nơi một cặp cánh cửa kiểu Pháp mở ra một hàng hiên nhỏ tí xíu với những thanh dầm đã mục nát. Đó là một khoảnh sân nho nhỏ xinh xắn, được rào quanh bởi một hàng chấn song hoa văn bằng sắt, với một rặng cây và hồ Mộng ở phía xa.
“Có thể đặt vào đây một cái cửa dành cho mèo không?” Zoe hỏi.
“Một cái gì cơ?” Giọng anh vang đến từ phía khác của căn phòng, gần lò nấu bằng củi.
“Một cái cửa cho mèo. Ở phía sau đây.”
“Lại còn có cả mèo nữa cơ đấy.” Cô nghe anh lầm bầm.
“Điều đó có nghĩa gì?” Zoe hỏi, đỏ bừng.
“Không có gì.”
“Có gì sai với việc có một con mèo chứ?”
Alex kéo dài cuộn thước bằng kim loại dọc theo sàn nhà. “Tôi không quan tâm em có loại thú nuôi nào. Quên những gì tôi đã nói đi. Và, phải, tôi có thể lắp đặt một cái cửa cho mèo. Mặc dù tôi không thể bảo đảm một con gấu trúc Mỹ hoặc một con chồn sẽ không vào trong nhà.”
“Tôi chấp nhận rủi ro.” Zoe nói ngắn gọn.
Im lặng.
Trong lúc Alex đo phòng chính và ghi chép. Zoe đến kiểm tra căn bếp hẹp. Như cô đoán, nó không có lò vi sóng, không máy rửa chén. Cô và Justine đã đồng ý với nhau từ trước rằng, phần ngân quỹ của họ sẽ bao gồm những thiết bị nhà bếp mới, vì căn bếp được nâng cấp sẽ làm tăng giá trị căn nhà. Zoe nghĩ, sẽ thật thuận tiện nếu microwave được xây chìm trong đảo bếp. Máy rửa chén sẽ ở cạnh bồn rửa, và tủ lạnh sẽ ở khu vực nơi cô có thể mở cửa mà không va nó vào tường.
Hẳn là sẽ có thể tiết kiệm được tiền nếu sơn lại những tủ bếp và thêm vào đó những phụ tùng mới. Cô mở một cánh cửa tủ. Bên trong chúng phủ đầy bụi. Trông thấy một vật nằm trên kệ giữa, Zoe nhón chân để kéo nó xuống. Đó là một mô hình máy bay trực thăng kiểu cũ, lớp kim loại đã rỉ sét với một chỗ gồ lên bằng gỗ. Dù nó chẳng hữu dụng gì, ai đó hẳn đã muốn nó như một món đồ trang trí. Rầu rĩ, Zoe ngẫm nghĩ rằng, việc trở thành một người bán hàng trên eBay là điều hầu như không thể tránh được, với thứ này và tất cả những thứ cổ xưa mà Emma đã lưu trữ.
Khi cô đặt chiếc máy bay trực thăng sang một bên, Zoe giật mình vì một vật thể có kích thước bằng lòng bàn tay buông mình xuống từ cạnh hộc tủ và đậu trên mặt quầy bếp.
Đó là một con nhện. Một con nhện khổng lồ.
Và nó bắt đầu nhảy lò cò và chạy thẳng đến cô với một tốc độ kinh dị, những chiếc chân có đốt của nó đầy lông lá.

Không có nhận xét nào: