29.
Ngày hôm sau, khi Copperfield xông vào phòng ngủ
mà không thèm gõ cửa, Tristan chỉ rên rỉ, lăn tròn, và vùi đầu vào gối. Arian
ngồi bật thẳng dậy, đỏ bừng đến tận chân tóc, và cố giật tấm trải satin lên tận
mũi. Không may, phần lớn chiều dài quanh co của nó đang quấn quanh bờ hông rắn
chắc của Tristan, và cô chỉ vừa vặn thành công trong việc che phủ được bờ ngực
trần.
“Buổi sáng tốt lành, Arian,” Cop nói hồ hởi, như
thể không ngạc nhiên chút nào trước sự hiện diện hoặc tình trạng khoả thân của
cô.
“Buổi sáng tốt lành,” Cô lí nhí, vẫn còn đang
kéo giật tấm trải giường một cách vô ích.
Cậu ấy giật chiếc gối ra khỏi đầu của Tristan.
“Dậy mau, đồ mê ngủ. Không còn thời gian để mắc nghẹn kẹo que trong giường suốt
cả ngày đâu.”
Chỉ một mắt của Tristan hé mở, nhưng chiều sâu đỏ
ngầu của nó trừng trừng vào cậu ấy như muốn giết người. “Tớ chưa sa thải cậu
sao?”
“Không. Tớ bỏ việc.”
“Vậy cậu bị sa thải.” Anh tìm lại gối, nhưng Cop
giật nó lại, gương mặt màu đồng của cậu sáng bừng vẻ phấn khích.
“Tớ cần cả hai đến phòng thí nghiệm ngay lập tức.
Tớ nghĩ tớ đã tìm thấy chìa khoá để chứng minh sự vô tội của Arian.”
Điều đó dụ dỗ được Tristan ngồi dậy. Anh bắn cho
Arian một ánh mắt thận trọng chỉ làm sâu thêm sự đỏ ửng của cô. Anh đã chứng
minh sự vô tội của cô bằng sự phá huỷ thành công – ít nhất là ở một khu vực.
Cop hất đầu về hướng phòng tắm. “Tớ sẽ đợi trong
phòng sinh hoạt chung trong lúc hai người tắm.”
Cả hai đều đỏ bừng khi nghe điều đó, và đều
không muốn là người đầu tiên nhìn vào mắt người kia.
“Điều đó không cần thiết đâu,” Tristan gầm gừ.
“Sẽ đến đó ngay.”
Đẩy tấm trải giường ra, anh quăng hai chân qua
thành giường và loạng choạng vào trong phòng tắm, không hề nao núng với tình trạng
khoả thân của anh, y như chàng David của Michelangelo*. Arian kéo tấm trải giường
trùm qua đầu.
Cop cười rạng rỡ xuống hình thể bị che dấu của
cô. “Tôi thật sự nên cảnh báo cô. Cậu ta là một kẻ cau có kinh khủng cho đến
khi uống được tám tách cà phê.”
(*Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni
(1475-1564) Một kién trúc sư, nhà điêu khắc, hoạ sĩ, kỹ sư thời Phục Hưng người
Ý. Ông đã góp phần thiết kế cho Thánh đường Peter ở Rome vẫn tồn tại lộng lẫy đến
tận ngày nay. Hai bức tượng nổi tiếng nhất của ông được sáng tác trước khi đến
tuổi 30 là Đức Mẹ Sầu Bi và Vua David. Những bức bích hoạ trên trần nhà nguyện
Sistine ở Rome cũng nhà những tuyệt tác để đời)
Chốn linh thiêng bí mật trong phòng thí nghiệm của
Tristan vẫn đúng y như Arian nhớ. Trắng toát. Vô cảm. Hoang vắng. Cô lơ đãng nhận
ra cái lỗ hổng mà cô đã phá hoại trên sàn nhà bằng tia chớp nghiệp dư của cô đã
được sửa chữa.
Cô đã bỏ qua những bộ đồ đầy màu sắc mà Tristan
mua cho cô khi họ hứa hôn để biệt đãi chiếc xà cạp màu đen và chiếc áo len có
mũ trùm màu đen. Nếu cô vẫn còn bị xét xử, vậy thì cô muốn trông đúng vai trò.
Hình ảnh một phù thuỷ bị buộc tội như vậy là hoàn hảo, tất cả mọi thứ cho đến
con mèo đen nằm trong khoeo tay cô. Cái quắc mắt đầy bão tố của Tristan cảnh
báo cô rằng anh không hoàn toàn quên về hình tượng của cô.
Cop ấn một tách cà phê nóng bốc hơi vào trong
tay Tristan trước khi lùa họ qua một quầy xây cố định dài gấp đôi chiếc bàn hội
nghị thông thường. Arian chỉ ngạc nhiên nhẹ khi thấy Sven đang chiêm ngưỡng ảnh
phản chiếu của anh ta trên mặt quầy sáng bóng.
Tristan quắc mắt nhìn anh ta. “Tôi chưa sa thải
anh à?”
Sven gạt phắt sự chú ý, vuốt bờm tóc mềm mại ra
sau. “Vâng, thưa ngài.”
“Tốt. Vậy thì anh được thuê.”
Arian ngồi xuống, đặt con mèo đang ngủ say trong
lòng. Tristan nâng niu cà phê của anh trong lúc Cop thả bộ quanh quầy, rõ ràng
là quá kích động để có thể ngồi yên. Hiển nhiên sự thừa mứa năng lượng đó khiến
Arian ngờ rằng cậu ấy thậm chí phải ngủ ít hơn cả cô và Tristan trong bốn mươi
tám giờ qua.
“Khi tớ trở về căn gác xép của tớ đêm hôm kia,”
Cậu nói, “Tớ không thể tập trung và tớ cũng không thể ngủ được. Vì thế cuối
cùng tớ trở lại toà Tháp và ép buộc Montgomery để tớ giám sát các thử nghiệm của
ông ta trên miếng bùa.”
Tristan lấy một hớp cà phê khác. “Đó là những gì
tớ nhận được để không bắt cậu nộp lại thẻ nhân viên của cậu à. Tớ sẽ ra lệnh
cho Sven nắm tai cậu ném ra ngoài nếu như anh ta không quá bận rộn chơi trò hiệp
sĩ trong bộ giáp sáng ngời với cô dâu chạy trốn của tớ.”
Cả ba người bọn họ đều trừng mắt nhìn anh và anh
xìu xuống, nhìn chằm chằm đầy hờn dỗi vào ly cà phê.
Copperfield đập một tệp hồ sơ mỏng xuống trước mặt
anh. “Đây là kết quả của Montgomery.”
Tristan mở tệp hồ sơ và xem xét nội dung. Điều
đó không mất nhiều thời gian. Vẻ mặt cáu kỉnh của anh lộ ra sự thất vọng. “Chẳng
có gì ở đây hết. Việc xác định niên đại bằng đồng vị carbon của cả chiếc vòng cổ
lẫn cây chổi đều mang lại những kết quả không thuyết phục. Các nhà nghiên cứu ở
Massachusetts đang nỗ lực chọn lọc những văn bản tối nghĩa của suốt ba thế kỷ.
Phần lớn trong số chúng quá dễ hư hỏng để có thể cầm bằng bàn tay của con người.
Hoàn toàn không có gì ở đây để chứng minh.” – Anh dành cho Arian một cái liếc
thận trọng – “Bất kỳ điều gì.”
Cop nghiêng người qua vai anh để gõ vào cuối
trang giấy. “Ngoại trừ cái này.”
Tristan đọc, “Bộ vi xử lý đã được bọc trong một
hợp chất chưa xác định…” Anh ném cho Copperfield một ánh mắt trống rỗng. “Rồi
sao?”
“Gordon Montgomery ghi nhớ công thức hoá học của
mọi hợp chất được biết bởi con người. Nếu như ông ta không thể định danh được
nó, vậy thì nó chưa được khám phá ra.”
Tristan đứng lên và bắt đầu bước theo một vòng
tròn ngược chiều kim đồng hồ. Arian trở nên hoa mắt mỗi lần đường đi của anh
giao nhau với của Copperfield. Cô cựa quậy trong ghế, gợi lên một tiếng càu
nhàu ngái ngủ chống đối của Lucifer.
“Vậy cậu đang gợi ý hợp chất này chỉ có thể đến
từ tương lai à,” Tristan nói.
“Hoàn toàn chính xác! Và nếu Arthur Finch có thể
du hành đến tương lai, vậy thì hắn có thể du hành…”
“Về quá khứ,” Tristan kết thúc thay cậu ta. Cả
hai người bọn họ xoay lại, mặt đối mặt nhìn nhau.
Trái tim của Arian bắt đầu thì thầm một giai điệu
hy vọng, nhưng cô vẫn cảm thấy buộc phải nhắc nhở họ về những thiếu sót của luận thuyết. “Điều đó
không giải thích được tại sao mẹ em có thể ăn trộm được Warlock từ Arthur Finch
cách đây hai mươi năm.”
Copperfield giơ một ngón tay, đóng đinh tất cả bọn
họ tại chỗ. “Không phải hai mươi năm. Ba trăm hai mươi tám năm. Sử dụng trí tưởng
tượng của cậu đi, Tristan. Chúng có lẽ đã han rỉ một chút, nhưng tớ biết là cậu
luôn có.”
Tristan chìm vào trong ghế, xoa nắn chiếc cằm
chưa cạo.
Cop nói, “Giả sử Arthur du hành đến năm một ngàn
sáu trăm sáu mươi chín cách đây mười năm, đánh mất Warlock cho một kẻ cắp giận
dữ nào đó mà hắn đã không nhân nhượng về mặt tiền bạc – xin lỗi nhé, Arian – rồi
trải qua hai mươi năm kế tiếp để tìm kiếm nó.”
“Hắn phải mất bằng đó thời gian để định vị được
người phụ nữ này sao? Hoặc đứa trẻ của bà ấy?” Tristan hỏi.
Cop gật đầu. “Có khả năng như thế. Cậu phải nhớ
rằng đó là thời kỳ trước khi có lượng thông tin liên lạc rộng khắp như bây giờ.
Hắn không thể gắn chính xác ảnh của bà ấy trên một hộp sữa được. Và vào lúc họ
gặp nhau, bà ấy không phải là gái bao hạng sang lừng danh nào đó. Bà ấy đơn giản
chỉ là một…”
“Con điếm,” Arian nhỏ nhẹ cung cấp.
Cop nhăn mặt. “Tôi thật lòng không tin Arthur muốn
lôi kéo sự chú ý vào bản thân bằng việc báo mất trộm cho những nhà chức trách địa
phương.”
Tristan gật đầu, thừa nhận quan điểm và khuyến
khích Cop tiếp tục.
“Cho dù Arthur tìm thấy chiếc vòng cổ, điều đó
cũng không có nghĩa là hắn sẽ phải quay trở về hiện tại vào chính xác hai mươi
năm sau khi hắn rời đi. Hắn ta có thể lập trình Warlock để chuyển hắn trở lại
đúng năm một ngàn chín trăm chín mươi lăm. Hắn già thêm hai mươi tuổi, nhưng cậu
thì vẫn còn là cùng một chàng trai ngượng ngùng, cả tin. Hoặc hắn cũng có thể
du hành trở lại năm một ngàn chín trăm sáu mươi ba và ngăn cản việc cậu được
sinh ra trên đời này.”
Arian rùng mình và Tristan với tay ngang qua bàn
để nắm tay cô.
Ánh mắt của Cop trôi dạt giữa hai người họ, giọng
cậu ta mất đi tính sắc bén như thể để làm giảm đi sự va chạm của tai hoạ sắp
giáng xuống. “Nếu Arthur mắc kẹt ở thế kỷ mười bảy trong hai mươi năm, con gái
của hắn có thừa thời gian để đạt đến tuổi đó.”
Con
gái.
Ngôn từ quả là ác độc với tính quả quyết của nó.
Tristan vẫn giữ tay cô trong lúc anh nghiên cứu gương mặt cô như thể đang tìm
kiếm vài dấu hiệu khó nắm bắt của người bạn cũ. Đó không phải là một cảm giác dễ
chịu. Mặc dù Arian thường tiêu khiển bằng cách tưởng tượng về người cha mà cô
chưa bao giờ gặp, cô chẳng thể tìm được chút an ủi nào với viễn cảnh là con gái
của một người đàn ông mà chồng cô khinh miệt.
Khi Tristan rụt tay lại, trái tim cô lộn nhào
đau đớn.
Anh nhìn Copperfield, rồi Sven. “Hai người vui
lòng thứ lỗi cho chúng tôi nhé?” Hai người đàn ông lặng lẽ đi thành hàng ra bên
ngoài, để lại họ với nhau.
Arian là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng ngượng
nghịu. “Anh có tìm thấy nét tương đồng gia đình nào không? Nếu anh muốn, anh có
thể kiểm tra bên dưới tóc em xem có cái sừng* nào không.”
Tristan lộ ra bóng dáng của một nụ cười. “Nếu em
dấu một cái đuôi hình chỉa ba*, anh nghĩ anh đã nhận ra vào đêm hôm qua rồi.” (Quỷ Satan được mô tả trong kinh thánh có hai sừng trên đầu
và một chiếc đuôi có đầu hình mũi tên sau mông. – Sẻ)
“Em không chắc chắn về điều đó đâu.”
Anh chỉ nhìn cô, tất cả những điều đã trải qua
giữa họ trong căn phòng tắm mù sương làm mắt anh tối sẫm.
Cô lùa những ngón tay qua bộ lông mượt mà của
Lucifer. Để giữ giọng cô nhẹ nhàng cần nhiều nỗ lực hơn. “Copperfield thất bại
khi vạch ra một điều hiển nhiên. Nếu em là con gái của Arthur, không phải có một
cơ hội là em đã liên kết với ông ấy ngay từ lúc đầu sao?”
“Em có không?”
Arian muốn Tristan bật cười, để chế diễu thành lời
trước nhận định lố bịch ấy, không phải xoáy vào cô với cái nhìn chòng chọc đó
và hỏi cô một câu hỏi mà cô không bao giờ trả lời được.
Cô cúi đầu, chẳng thể nào biết được liệu đêm qua
là tình yêu, trả thù, hay pháp thuật nữa. Ngay cả nếu cô vẫn còn sở hữu tấm
bùa. Chẳng có nguyền nào làm cho Tristan tin cô được, chẳng có lời nguyền nào
có thể xoá đi bóng tối nghi ngờ trong đôi mắt anh. Sự tin tưởng của anh phải là
tự nguyện. Cô sẽ không nài xin điều đó.
Nâng Lucifer vào trong cánh tay, cô đứng lên.
Gương mặt của Tristan để lộ nỗi thống khổ đầy
hoang mang khi anh với tay qua bàn và giữ lấy tay cô. Đôi tay anh dữ dội và đầy
tuyệt vọng. “Anh cần thời gian, Arian. Em có thể cho anh ít thời gian để quen với
ý tưởng đó không?”
Arian mỉm cười nhìn anh qua màn nước mắt. “Cứ lấy
tất cả thời gian mà anh cần. Em chắc chắn có chúng nhiều hơn em có thể sử dụng
mà.”
Cô nhẹ nhàng rụt tay lại và lướt nhanh ra khỏi
phòng, cảm thấy ánh mắt khổ sở của Tristan đuổi theo sau mọi chuyển động của
cô.
Arian co ro trên chiếc trường kỷ, những ngón tay
cô vùi trong bộ lông mềm của Lucifer, và nhìn bóng hoàng hôn trườn ngang qua
phòng sinh hoạt chung. Món salad mà Sven gởi lên cách đó gần hai giờ chưa hề được
chạm đến nằm trên bàn cà phê.
Cô chưa bao giờ cảm thấy giống một tù nhân nhiều
đến thế, ngay cả khi cô vị giam giữ trong cái lán nhỏ xíu ở Gloucester.
Cô không thể chịu nổi việc đi vào phòng ngủ với
những tấm trải giường nhàu nhĩ vẫn đượm hương nước hoa cologne của Tristan và lời
nguyền dễ chịu của tình yêu mà họ đã chia sẻ lúc bình minh. Phòng tắm thậm chí
còn tệ hơn với những chiếc khăn ẩm nằm rải rác và những ký ức đắm say.
Những mối nghi ngờ độc ác khuấy đảo và đan xuyên
qua trí óc cô, hành hạ cô. Sẽ ra sao nếu Tristan không đến? Sẽ ra sao nếu sự
khinh ghét Arthur Finch mạnh mẽ hơn tình yêu dành cho cô? Sẽ ra sao nếu anh
không bao giờ có thể nhìn cô mà không thấy âm vang tiếng cười chế nhạo của
Arthur trong nụ cười của cô? Có lẽ anh sợ phải trải qua phần đời còn lại của
mình để đánh gục những cái liếc xéo của cô và băn khoăn không biết khi nào thì
cô sẽ đâm dao vào lưng anh.
Cô biết điều đó chẳng dễ dàng gì đối với anh.
Anh không bao giờ tin tưởng ai hoàn toàn, ngay cả chính bản thân anh. Và cô
đang đòi hỏi anh phải tin tưởng cô, đòi hỏi kho báu vô cùng quý giá và mong
manh mà anh đã chôn dấu kể từ khi mẹ anh bỏ anh lại trên bậc thềm của trại trẻ
mồ côi đó – trái tim anh.
Arian với tay một cách máy móc tìm miếng bùa như
cô vẫn thường làm trong những lần cô gặp rắc rối. Bàn tay cô nắm vào không khí
trống rỗng. Miếng ngọc lục bảo đã không còn, nhưng nếu cô có học được điều gì
trong vài tuần lễ vừa qua, đó là thế giới đầy tràn những loại pháp thuật.
Không phải loại pháp thuật nông cạn mà những đứa
trẻ thường mơ đến, với những vị thần quyền năng muốn được thả khỏi mớ chai lọ
nào đó, và những con quái thú cô đơn biến thành hoàng tử nhờ một nụ hôn, mà là
loại pháp thuật sinh ra từ tình yêu chân chính, hy vọng về một ngày mai tươi
sáng, và nụ cười miễn cưỡng của một người đàn ông không dễ dàng mỉm cười.
Cúi đầu và nhắm chặt mắt, Arian ước, mạnh mẽ hơn
cô từng ước khi cô còn là một cô gái nhỏ. Cô không còn muốn triệu tập vị hoàng
tử cao quý nào đó đến với vòng tay cô nữa, mà đơn giản chỉ là một người đàn ông
với tất cả những nhược điểm và sức mạnh của anh.
Người đàn ông của cô.
Thang máy báo đến. Arian giật nảy đầu cô lên, gần
như tin đó là tiếng chuông ngân của cõi thiêng đường. Trái tim cô vút bay với dự
đoán khi cô đặt Lucifer trên gối và bật đứng dậy.
Cô đã ở trước cửa thang máy thậm chí trước khi
chúng bắt đầu hé mở, muốn thứ đầu tiên Tristan trông thấy là nụ cười chào đón của
cô.
Cô đứng yên ở đó, với nụ cười run rẩy trên môi
khi thân hình mềm oặt của Sven lăn qua chân cô.
Tristan đang đứng trong sân trong khi cảm giác
hoàn toàn bình tĩnh len lén trườn qua anh. Anh đã đứng ở đó được một lúc lâu,
tay nhét trong túi quần, nhìn chằm chằm vào đài phun đông tụ đầy băng, tuy vậy
lại không cảm thấy lạnh chút nào. Không gian thật yên tĩnh, anh có thể nghe thấy
tuyết đang rơi, mỗi bông tuyết dính vào nhau như lớp áo choàng lông chồn trải
qua sân trong. Sự yên tĩnh thanh bình trao cho vùng đất thần tiên bị bỏ hoang
này không khí của một lăng mộ, một thiên đường đổ nát.
Một phút trước, anh bị bẫy trong sự kẹp chặt do
dự, phút sau, tất cả những ngờ vực đã bị xua tan, nỗi sợ của anh đã dịu xuống.
Tinh thần của anh được vực dậy, tự do để bay vút lên lần đầu tiên trong một thập
kỷ.
Anh tôn sùng vợ anh. Cô kính yêu anh. Họ sẽ thực
hiện phần còn lại. Không quan trọng Arian có phải là người Thanh Giáo du hành
xuyên thời gian hoặc là con gái của Vlad Dracula* hay không, tất cả những gì
anh biết là anh muốn trải qua phần còn lại của cuộc đời anh để chứng tỏ niềm
tin của anh đối với cô.
(*Vlad
Dracula : là một ma cà rồng hư cấu trong truyện tiểu thuyết Bá tước Dracula được
viết bởi Bram Stoker 1897.)
Anh vươn vai, phủi tuyết bám khỏi chúng. Anh sẽ
mang Arian vào trong chiếc limo đêm nay, anh quyết định với một nụ cười. Anh sẽ
đề nghị người lái xe nghỉ đến hết tuần và tự lái xe đưa cô đến Connecticut. Anh
sẽ đặt một phòng tại nhà trọ thôn quê nào đó và trao tặng cô tuần trăng mật mà
cô luôn xứng đáng. Có lẽ nếu tuyết tan và chiếc giường ấm cúng của họ không
cung cấp được một sự cám dỗ không thể kháng cự, họ thậm chí sẽ ra ngoài đi săn
lùng đất đai. Chắc chắn cùng nhau, họ có thể tìm thấy một khoảng thiên đường
nho nhỏ để xây dựng giấc mơ của họ trên đó.
Anh quay người tiến đến dãy thang máy bằng kính,
háo hức đến tuyệt vọng để sum họp với cô dâu của anh.
Cop đã đứng ở đó, bám chặt lấy chiếc điện thoại
không dây trong bàn tay siết mạnh đến trắng cả các khớp. Trái tim của chính
Tristan thắt lại trước hình ảnh gương mặt thất sắc của bạn anh.
Cop giơ chiếc điện thoại ra cho anh. “Đó là Wite
Lize. Lão ta muốn trao đổi Arian lấy Warlock.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét