19.
Thứ gì đó đang đập rầm rầm vào cửa phòng ngủ.
Arian nhảy bật ra khỏi giường của Tristan, xoa nắn
đôi mắt đau buốt và tự hỏi không biết cô đã thức dậy chưa, hay đây chỉ là một
giấc mơ sinh động đầy xáo trộn khác đã quấy rầy cô suốt đêm. Khi cô va mạnh ống
quyển vào bậc lên xuống, cơn đau nảy bật chân cô lên, cam đoan với cô rằng đây
không phải giấc mơ. Mặt trời chiếu xiên qua những tấm màn sẫm màu, cảnh báo cô
trời đã gần trưa.
Cắn lại một lời nguyền rủa, cô loạng choạng tiến
đến cánh cửa, trí nhớ mờ mịt của cô vẫn còn bị ám ảnh bởi những tiếng dội từ những
hình ảnh tưởng tượng mà giấc ngủ đem lại. Cô đã ở tại một buổi khiêu vũ, cô cố
nhớ xuyên qua màn sương mụ mị, đang lướt xuống một cầu thang bằng đá hoa cương
vào trong vòng tay đang chờ đợi của chàng hoàng tử mặc trang phục màu đen của
cô. Cô thở dài ao ước, nhưng hình ảnh ngây thơ ấy đã bị tàn phá bởi một thứ hết
sức tội lỗi và tuyệt vời đã mang một cơn nóng sốt trộn lẫn giữa khao khát và
ngượng ngùng châm chích trên gò má cô.
“Cô gái hư đốn,” Cô lầm bầm với bản thân, “Goody
Hubbins sẽ nói gì đây?”
Giấc mơ của cô thậm chí còn trở nên phi lý hơn
khi đêm dần trôi qua, lên đến đỉnh điểm với cảnh Tristan đang yêu cầu cô trở
thành cô dâu của anh. Arian lảo đảo ngừng lại, gần như thương hại bản thân vì
đã để cho sự tưởng tượng lố bịch đến thế gởi một sự rộn ràng của niềm thích thú
thuần khiết bắn xuyên qua trái tim cô.
“Không thêm kem chocolate trước giờ đi ngủ nữa,”
Cô lầm bầm, tống khứ trạng thái choáng váng thống thiết ấy đi.
Tiếng đập cửa đã ngừng, nhưng Arian thề rằng cô
nghe thấy một tiếng rì rầm mờ nhạt, giống như tiếng đại dương lúc thuỷ triều xuống
hoặc tiếng rù rì của nhiều giọng nói. Cô áp tai vào cửa, nhăn mặt. Có lẽ chỉ là
Sven đang xem tiếp phim hoạt hình.
Cô kéo lê cánh cửa mở ra và bước vào trong phòng
sinh hoạt chung, chiều theo một cái ngáp hết cỡ. “Được rồi, Sven. Không coi
Monsieur Roadrunner* hỗn xược và tiếng ‘beep-beep’ quấy rối của chú ta trước
khi tôi được coi Dreaming of Mademoiselle
Jeannie đấy nhé.”
(*Road
Runner và Coyote : Một bộ film hoạt hình gồm 48 tập vui nhộn về một chú ngỗng
và một chú cáo, tương tự Tom và Jerry, chiếu lần đầu vào năm 1948. Trong film
chàng ngỗng láo xược hay dùng “beep-beep” để trêu chọc, và làm giật mình chú
cáo Coyote.)
Có ít nhất hai mươi cặp mắt đang đảo vòng mụ mẫm
vào cô. Không cái nào số chúng là của Sven.
Arian đặt một bàn tay lên nùi tóc rối bời, rồi hạ
xuống như thể chúng đủ để che dấu hình dáng chỉ được bao bọc vừa vặn bởi chiếc
áo ngủ bằng lụa nhăn nhúm của Tristan. Cô loạng choạng giật lùi về phòng ngủ,
nhưng lộ trình trốn chạy của cô đã bị chặn bởi một phụ nữ nghiêm trang đang ôm
một chồng tạp chí nặng.
“Buổi sáng tốt lành, Miss Whitewood. Mr.Lennox
yêu cầu tôi lùng sục các quầy báo tìm những thứ này. Ngài ấy nói ngài hy vọng
cô sẽ tìm thấy cảm hứng từ chúng.”
Người phụ nữ thả chồng tạp chí vào trong cánh
tay của Arian và rút lui với một chuyển động chỉ là một cái lắc lư ngắn của sự
nhún gối cúi chào. Arian bắt được một cái liếc nhanh của một quý bà mặc đồ trắng
trên một trong những bìa báo bóng loáng. Các nữ tu? Cô nghĩ , nỗi hoang mang của
cô lớn thêm. Tại sao Tristan gởi cho cô những tạp chí về các nữ tu?
Cô có rất ít thời gian để suy nghĩ về điều đó, vì
cứ như thể sự tiến đến của người phụ nữ đã tháo cống thoát cho những người lạ
đang liếng thoắng.
“Miss Whitewood, nếu cô ký vào mẫu biên nhận này
với ba bản như nhau, Mr. Copperfield có thể sắp đặt công việc giấy tờ về thoả
thuận tiền hôn nhân vào bản kiến nghị.”
Cô giật lùi khỏi cây bút mạ vàng thúc vào gương
mặt cô.
Một người phụ nữ gầy trơ xương lao đến cô, đôi
môi mím thành một đường kẻ đầy vẻ chê trách. “Ngay khi cô chọn mẫu váy, tôi phải
nhấn mạnh rằng cô cần lấy một cái hẹn để lấy các số đo. Mr.Lennox cho chúng ta
rất ít thời gian.” Bà ta lúc lắc một sợi dây màu vàng, liếc nhìn đầy hy vọng
vào bộ ngực của Arian. “Có lẽ thậm chí tôi có thể lấy số đo của cô ngay bây giờ.”
Arian cố thoái lui, nhưng họ đã đuổi theo cô
ngang qua tấm thảm, kêu inh ỏi giống như một bầy ngỗng.
“Cô thích bánh tôm hay bánh tart gan ngỗng hơn
cho tiệc chiêu đãi?” Một anh chàng bảnh bao với nụ cười hờn mát cáu kỉnh nói.
Một tu sĩ lớn tuổi tươi cười rạng rỡ với cô.
“Mr.Lennox đã cự tuyệt tư vấn trước hôn nhân, nhưng tôi muốn cô biết tôi rất sẵn
lòng nếu cô muốn thảo luận những vấn đề thầm kín như là…”
“…Trứng cá hồi xông khói hay vịt con? Nếu cô
thích, chúng ta có thể cuộn và bơ…”
“…tiệm bánh tốt nhất New York,” Một người đàn
ông to lớn mặc chiếc tạp dề trắng vương đầy bột mì kêu lên.
“Tôi đã làm bánh cưới cho gia đình Trump, cô biết
đấy, cả hai người nhà họ luôn.”
“Thịt viên Bavarian hay món ốc sên escargot? Cô
là người Pháp, đúng không? Tôi phải điện cho Paris ngay lập tức. Chúng ta đơn
giản là không thể thực hiện chủ đề Gallic* tại tiệc chiêu đãi mà không có ốc
sên tươi được.” (*Gallic : một tên khác của
nước Pháp cổ cũng như Gaul)
Arian đổ sụp xuống ghế trường kỷ, những giọng
nói nhoà nhạt thành một tạp âm vô nghĩa. Dường như họ đang nói chẳng phải tiếng
Anh cũng chẳng ra tiếng Pháp, mà là một ngôn ngữ nào đó khác cách xa khỏi sự thấu
hiểu của cô. Nếu không có vật thể rắn chắc đang chọc vào mông, cô hẳn đã nghĩ
mình đang trôi dạt trong một cơn ác mộng kỳ dị khác. Cô thoáng nghĩ đến việc chạm
vào miếng bùa và ước họ biến mất, nhưng một cơn đau nhói của lương tâm đã ngăn
cô lại. Cô không hoàn toàn chắc chắn họ sẽ kết thúc ở đâu.
Cho đến khi bức tường đối diện huýt lên mở ra,
cô mới nhận ra cô đang ngồi lên chiếc remote điều khiển từ xa. Sự chú ý rối bời
của cô dễ dàng bị xao lãng bởi một bức ảnh màu rộng ba mươi lăm inch với gương
mặt của Tristan.
“Im đi mà!” Cô nài nỉ, đứng lên.
Những kẻ đuổi theo cô rơi vào trong sự yên lặng
đầy tôn kính, tự động lùi ra sau để thông thoáng con đường giữa Arian và chiếc
ti-vi. Vẫn bám chặt lấy chồng tạp chí, cô lướt đến màn hình, bị mê hoặc bởi vẻ
xinh đẹp báng bổ của gương mặt ấy. Cô muốn rên rỉ thất vọng khi chúng bị thay
thế bởi hình ảnh của một người lạ buồn rười rượi mặc một chiếc áo khoác màu da
và bám chặt chiếc microphone. Cô nhận ra với một cái giật mình thiếu thoái mải
rằng ông ta đang đứng phía trước toà Tháp.
“Vậy, phù thuỷ lắm mưu nhiều kế này là ai, người
đã thả câu thần chú hôn nhân lên người tỷ phú từng được bầu là người độc thân đủ
tư cách và khó với tới nhất nước Mỹ?”
ông ta nói trầm bổng. “Dường như không ai dám chắc, nhưng sáng sớm hôm
nay, trong một cuộc họp báo đã làm chấn động cả cộng đồng doanh nghiệp và giới
truyền thông, Tristan Lennox loan báo anh ta sẽ kết hôn với Miss Arian
Whitewood vào ngày hai mươi ba tháng mười một trong một nghi thức hoa lệ được tổ
chức tại nhà nguyện Saint Paul trên phố Broadway.”
Tấm mạng nhện cuối cùng của cơn ngái ngủ trôi tuột
khỏi trí óc của Arian chỉ bằng một hơi thở choáng váng.
Người phóng viên tiếp tục. “Nhà tài phiệt máy
tính bí ẩn đã xác nhận anh ta và vị hôn thê mê hoặc có ý định công bố sự đính
hôn của họ trong buổi lễ trao giải đêm qua tại Plaza, nhưng một trò đùa
Halloween đã vượt khỏi sự kiểm soát, dẫn đến kết quả là một cuộc viếng thăm từ
ban phòng cháy New York và sự chấm dứt sớm của lễ hội.”
Giống y như những giấc mơ kỳ dị của cô, Arian
nghĩ. Những chiếc camera loé sáng vào mặt cô; Tristan trong cánh tay người phụ
nữ khác; chiếc limousine lao đi như tia chớp xuyên qua màn đêm.
“Tôi có nên dọn dẹp thứ này cho cô không,
ma’am?” Người hầu gái hỏi, giơ chiếc váy Givenchy lên.
Không phải mơ, Arian giật mình nhận ra, mà là những
ký ức. Mọi thứ cuối cùng của chúng.
Tristan đang đợi cô dưới chân cầu thang.
Sự dịu dàng tinh tế của tay tay anh trên cô.
Lời tuyên bố sống sượng của anh trước khi anh
thoát khỏi chiếc limo.
Hoàn toàn quên lãng sự yên lặng chờ đợi của cô hầu
gái, Arian liếc xuống tờ tạp chí trên cùng và khám phá ra một người phụ nữ trẻ
đang tươi cười, rạng rỡ trong lớp vải satin trắng. Không phải một nữ tu, mà là
một cô dâu. Một Cô Dâu Hiện Đại, theo dòng chữ thanh nhã khắc bên trên tấm mạng
che cuộn sóng của cô ấy.
Arian chầm chậm di chuyển ánh mắt đến màn hình
và tìm thấy chính cô đang nhìn chòng chọc vào đôi mắt diễu cợt của ông chồng
tương lai.
Copperfield lao sầm sầm vào trong văn phòng của
Tristan chẳng bận tâm gõ cửa và đập một trang giấy kích thước quy chuẩn trên
bàn.
“Báo cáo Monkman hử?” Tristan chất vấn, uốn cong
một chân mày.
“Thư từ chức của tớ. Tớ bỏ việc!”
Tristan nhặt bức thư lên, kéo mở một ngăn kéo của
tủ lưu trữ hồ sơ, và bỏ nó vào bên trong. Bức thư rơi xuống đậu trên mặt của một
đống những bức thư tương tự. “Đó chỉ mới là lần thứ ba trong tháng này. Cậu trượt.”
Copperfield lúc lắc một ngón tay vào anh. “Ý tớ
đó là lần này. Tớ đã có đủ những trò chơi nho nhỏ tai ác của cậu rồi.”
Tristan ngồi trở lại ghế, vắt một chân lên đầu gối
đối diện. “Đó là cuộc họp báo, đúng không? Tớ đã mắc phải một lỗi ngữ pháp mà
người ta sẽ quy cho cậu sao? Tớ đã vô tình gọi Arian là ‘finance’* của tớ thay
vì ‘fiancee’* chăng?” (*Finance : tài chính / *Fiancee
: hôn thê)
“Chính xác quan điểm của tớ. Rõ ràng cậu không cần
sự giúp đỡ của tớ để thao túng giới báo chí. Cậu đã khiến họ chảy nước dãi dưới
chân cậu rồi.” Cop khịt mũi. ‘“Phù thuỷ đa mưu túc trí’ cơ đấy!”
Tristan không thể nhịn được một nụ cười mỉm hài
lòng. “Tớ khá là tự hào về điều đó đấy.”
“Tốt thôi, tớ lấy làm mừng là cậu đủ khéo léo để
hôn mông của chính cậu, bởi vì Michael Copperfield sẽ không ở loanh quanh để
làm điều đó thêm nữa đâu.”
Copperfield đi hiên ngang ra cửa, nhịp chân của
cậu chậm dần với mức độ cực nhỏ trong mỗi bước. Tristan quan sát cây kim bằng đồng
đang nhích từng giây của chiếc đồng hồ đặt trên bàn, đếm thầm bên dưới hơi thở.
Đó là một trò mà họ vẫn thường chơi, thử xem Copperfield có thể thật sự tiến được
bao xa trước khi Tristan gọi cậu ta lại. Anh đợi cho đến khi cây kim giây vươn
đến số mười hai, cho đến khi bàn tay của Cop cuộn quanh nắm cửa trong một chuyển
động chậm kềm hãm.
“Đừng đi.”
Copperfield giả vờ do dự cho đến khi Tristan đảo
tròn mắt và thêm vào một cách mệt mỏi, “Làm ơn.”
Người luật sư quay lại để rơi phịch vào trong
chiếc ghế bọc da ở cạnh bàn đối diện. Chính sự thiếu vắng vẻ hờn dỗi thường lệ
của Copperfield khiến Tristan nhận ra anh đã làm tổn thương bạn anh sâu sắc như
thế nào. Nếu như việc khám phá ra tham vọng không giới hạn của Arian không để lại
Tristan trong sự tê dại đến thế, anh hẳn đã cảm thấy một sự nhói buốt ân hận rồi.
“Tớ là người bạn thân nhất của cậu,” Cop nói.
“Quỷ thật, Tớ là người bạn duy nhất của cậu mới đúng. Nếu cậu không thể tâm sự
với tớ khi cậu rơi vào tình yêu thì cậu còn có thể tâm sự với ai đây?”
Tristan chuyển một chồng giấy tờ từ góc bàn này
đến góc bàn khác, né tránh đôi mắt Cop. “Tớ có bao giờ nói tớ đang yêu đâu
nào.”
“Đừng lố bịch thế. Dĩ nhiên là cậu đang yêu rồi.
Cậu đã ngon lành cành đào cho đến khi Arian và cây chổi thần kỳ của cô ấy quét
cậu văng ra khỏi chân, nếu như bất kỳ ai khác ngâm nga giai điệu ‘The Wedding
March’* với sự hiện diện của cậu, hẳn là cậu sẽ vừa thét lên vừa chạy biến khỏi
phòng rồi.”
(*The
Wedding March : Được Felix Mendelssohn viết năm 1842 để chơi trong vở ‘giấc mộng
đêm hè’ của Shakespeare. Khi các cô dâu là con gái của Nữ hoàng Victoria, người
rất yêu nhạc Mendelssohn, diễn tấu trong các đám cưới hoàng gia Anh, sau đó
giai điệu này được sử dụng rộng rãi trong các lễ cưới ở nhà thờ ở Châu Âu)
“Tình yêu
không phải là lý do duy nhất để người ta phải kết hôn. Ai cũng luôn cần sự bầu bạn.”
“Vậy thì kiếm một con mèo ấy.”
Tristan bắn một cái trừng mắt cháy bỏng vào cậu
ta. “Và sex.”
Cop nghiêng người tới trước, hạ giọng xuống
thành tiếng thì thầm chế nhạo. “Đây là những năm chín mươi. Tớ ghét là người
làm rõ điều này với cậu, nhưng cậu không cần phải kết hôn mới có sex.”
“Tớ phải làm nếu tớ muốn có điều đó với Arian
Whitewood.”
Cop chìm sâu vào trong chiếc ghế. “Cậu đạt được
trò đùa rồi đấy. Chà, nếu cậu lên kế hoạch cưới mọi cô phù thuỷ đồng trinh mà cậu
gặp, tớ nên cảnh báo với cậu rằng, song hôn là hợp pháp ở bang này.” Khi gương
mặt của Tristan chẳng lộ ra một dấu vết thích thú nào, nụ cười của Copperfield
tàn đi. “Chúa Ki-Tô ơi, điều này không chỉ là một trò đùa Halloween khác, đúng
không? Cậu thật sự có ý định đi tới cùng sao?”
Để đáp lại, Tristan chọn ra một tập hồ sơ và đẩy
chúng ngang qua bàn. “Tớ đã gởi Dauber từ phòng Pháp Lý đến lấy chữ ký của
Arian cho những văn bản xác nhận rồi. Khi anh ta quay lại, cậu có thể bắt đầu
làm việc với thoả thuận tiền hôn nhân.”
Cop xoay tập hồ sơ lại trong tay, một cái cau
mày bồn chồn làm nhăn vầng trán rộng. “Cậu có tâm hồn cực kỳ lãng mạn, đúng
không? Cậu đã thuyết phục Arian chịu cưới cậu bằng cách nào thế? Quỳ một chân,
đập một bàn tay lên trái tim, và trích dẫn những số liệu thống kê về ly hôn mới
nhất à?”
“Tớ cho rằng cậu nên vỗ tay tán thưởng tài tiên
đoán của tớ. Không phải cậu là người luôn nhắc nhở tớ rằng không có điều gì kéo
dài mãi mãi sao?”
Tiếng thở dài của Copperfield gần như đăm chiêu.
“Tớ đoán thế. Nhưng có lẽ có vài thứ nên như thế.” Cậu chỉnh Tristan với ánh mắt
băn khoăn. “Có chút ý tưởng nào xẹt qua tâm trí cậu rằng có lẽ có những khó
khăn về mặt pháp lý hiện thời khi cưới một ai đó có vẻ như không tồn tại hay
không vậy?”
Tristan hất đầu về hướng tập hồ sơ. “Cậu sẽ tìm
thấy trong đó ba bản copy tương tự chứng nhận khai sinh của Arian và giấy chứng
thực công dân Hoa Kỳ.”
Cop ngồi thẳng lên. “Bằng cách nào trên trái đất
cậu có được trong tay những thứ đó thế?”
“Tớ mua chúng.”
Cop sụm xuống. “Ôi, tớ đã nghĩ có lẽ rốt cuộc cô
ấy cũng giãi bày với cậu. Cậu biết đấy, ngày nào đó cậu sẽ đụng phải thứ gì đó
hoặc ai đó mà cậu không thể mua được.”
Tristan sợ rằng nụ cười gượng của anh đã phản
chiếu nỗi cay đắng của anh. “Tớ vẫn chưa thấy.”
Cop mở tập hồ sơ để xem xét những văn bản giả mạo.
“Tớ biết cậu khinh miệt sự phô trương như thế nào. Vậy tại sao lại họp báo? Lễ
cưới hoa lệ ? Sao không phải là một chuyến đi nhanh chóng đến một thẩm phán toà
hoà giải nhỉ?”
“Sao thế, Cop, tớ thật thất vọng với cậu quá!
Không phải cậu đã đề nghị trở thành người bảo vệ cho hình tượng công chúng của
tớ sao? Thật không tốt cho hình ảnh khi một CEO của Lennox Enterprises lại làm
một cuộc dạo chơi đến Vegas để được kết hôn bởi một người đóng vai Elvis.” Anh
gõ nhẹ chiếc bút mạ vàng trên bàn, không thể kềm được sự sắc bén của giọng anh.
“Tớ muốn cô dâu của tớ có được những gì tốt nhất. Tớ muốn trao cho cô ấy một
ngày cưới mà cô ấy sẽ không bao giờ quên.”
“Và một đêm tân hôn?” Cop nghiêng đầu sang bên cạnh,
đôi mắt cậu ta hẹp lại với nỗi ngờ vực không hề giảm. “Tại sao cậu thật sự làm điều này?”
Tristan giữ cho giọng anh sôi nổi và thiết thực.
“Bởi vì chúng ta sống trong thời đại văn minh. Sẽ là không đúng đắn khi ném
Arian qua vai, mang cô ấy đến hang động của tớ, và cưỡng hiếp cho đến khi cô ấy
không đi nổi nữa.”
“Nhưng cậu tin là một giấy phép kết hôn sẽ cho
phép cậu làm điều đó ư?”
Tristan nhún vai. “Tuỳ thuộc vào cô ấy thôi.”
“Vậy đây chỉ là một cuộc hôn nhân vụ lợi thôi, hử?
Cậu có được cô nàng và cô ấy có được…” Cop ngập ngừng, vò đầu. “Cô ấy có được
cái gì nhỉ? Một chiếc xe công ty? Một chiếc đồng hồ nạm vàng nhân lễ kỷ niệm lần
thứ năm mươi?” Đôi mắt sáng ngời sẫm màu của cậu ta ánh lên sắc sảo. “Hoặc một
cuộc ly hôn nhanh ở Reno* vài tuần sau đám cưới?”
(*Reno
là một thành phố nhỏ ở bang Navada, với biệt danh thành phố nhỏ huyênh hoang nhất
thế giới, sát bên Las Vegas, cũng là một
thành phố với các lễ hội, cờ bạc và giải trí. Reno còn là nổi tiếng như một “thủ
đô ly hôn” vì thủ tục nhanh, gọn, dễ dàng nhất trên thế giới.)
Tristan ngả lưng vào ghế, ánh lửa nghiêm khắc
trong đôi mắt anh cảnh báo Copperfield rằng thăm dò càng xa thì càng ít khôn
ngoan. “Đừng lo lắng về cô dâu của tớ. Tớ có thể hứa với cậu rằng tớ sẽ đích
thân xem xét để cô ấy có được mọi thứ cô ấy xứng đáng .”
Arian thậm chí không bao giờ cho phép bản thân
mơ rằng một người đàn ông như Tristan Lennox có thể cố biến cô thành vợ anh.
Cô chỉ có được chút ít thời gian để suy tư về số
phận kỳ lạ của cô, vì mọi khoảnh khắc náo động trong tuần lễ kế tiếp đã bị phá
huỷ bởi một cuộc diễu hành bất tận của các nhà may, hiệu bánh, người cung cấp
thực phẩm, luật sư, thợ chụp hình và đại lý du lịch, những kẻ cứ vẫy những mẫu
vải, các công thức chế biến món ăn, bánh tôm, những hợp đồng khó hiểu, và những
bức ảnh dễ chịu của những bãi biển đầy cát với những cây cọ đang đu đưa bên dưới
mũi cô cho đến khi cô muốn thét lên.
Cô không bao giờ ngờ rằng việc mọi ước muốn của
cô đều được phục vụ tận tình lại thật sự chán ngán như thế. Chỉ cần cô có chút
xíu dấu vết rằng cô thích cá hồi xông khói hơn pate gan ngỗng, nó lập tức xuất
hiện một cách thần kỳ tận tay cô để cô nếm thử.
Cô đã lật hết một quyển sách phồng lên với những
mẫu satin vào một buổi sáng, khi cô lỡ bước vào trong một nơi cô không được
phép có được cách của riêng cô.
Cô đã kiểm tra những mẫu ban đầu, không thể kềm
được một cái hít vào hồ nghi. “Tôi thật sự không quan tâm đến màu trắng. Nó rất
dễ bị dính dơ. Cô có thứ gì trong màu đen tinh tế, hợp lý không?”
Người phụ nữ với mái tóc mũ ni hoàn hảo đã giới
thiệu về bản thân như là một ‘nhà tư vấn đám cưới chuyên nghiệp’ đã chiếu cố
Arian với một nụ cười kẻ cả. “Chúng tôi có vài thứ đáng yêu màu đào pha kem
trong bộ sưu tập mùa thu, nhưng tôi e rằng Mr.Lennox khăng khăng đòi màu trắng.
Ngài ấy đã nói phải nhắc cô rằng đó là một dấu hiệu của sự trinh nguyên.” Người phụ nữ nhấn mạnh vào tuyên bố với một cái
nháy mắt gợi ý.
Arian chớp mắt nhìn bà ta, tự hỏi không biết có
phải cô đang bị chế nhạo hay không, nhưng trước khi cô có thể thúc ép câu trả lời,
thang máy đã tuôn tràn ra một dòng người phục vụ xun xoe khác.
Cô bắt đầu băn khoăn không biết liệu cuộc đột
kích lễ độ đó có được cố tình dàn dựng để làm xao nhãng cô khỏi sự kiện rằng,
cô đã không gặp, dù chỉ thoáng qua, vị hôn phu của cô từ khi anh loan báo với
toàn thể thế giới trên đài truyền hình quốc gia rằng cô sẽ là cô dâu của anh
hay không nữa.
Có lẽ đó chỉ là một tục lệ kỳ quặc ở thế kỷ này
để chia tách cô dâu và chú rể trước ngày cưới. Nhưng điều đó không giải thích
được sự vắng mặt lạ thường của Copperfield trong cuộc đời của cô hay tâm trạng
trầm ngâm của Sven.
Thậm chí cô còn đương đầu với một cuộc điện thoại
vào một đêm muộn, một giọng nói kỳ quái thông báo với cô rằng Mr.Lennox không
còn cư trú trong Tower nữa mà đã đặt phòng tại khách sạn Carlyle. Cô đặt lại điện
thoại vào giá, sự bất ổn của cô tăng cao khi hình ảnh sống động về Tristan rối
bời trong vòng tay của Cherie phủ bóng tối trên ký ức của cô. Cô ép buộc bản
thân tống khứ hình ảnh lố lăng đó đi. Sau tất cả, anh đâu có cưới Cherie, anh
cưới cô cơ mà.
Cô xoay sở để gạt bỏ những khía cạnh khó chịu của
đêm định mệnh đó, đẩy chiếc ví nhỏ màu vàng ánh kim chứa tấm hối phiếu một triệu
dollar và bức ảnh Tristan bị còng tay nhàu nát vào dưới đáy của một ngăn kéo.
Quá khứ không còn quan trọng nữa, cô nhắc nhở bản thân một cách nghiêm khắc, chỉ
cần tương lai thôi.
Những món quà bắt đầu đến trong tuần lễ tiếp
theo – những đôi giày, khăn choàng, bông tai, vòng đeo tay, chuỗi đeo cổ, và hết
hộp này đến hộp khác quần áo bằng mọi loại vải và các màu sắc của cầu vồng. Phần
lớn trong chúng là trang phục cho mùa đông đang đến, được làm từ len tốt hoặc
linen dày trong những sắc thái mạnh mẽ của màu vàng bí ngô đến đỏ thắm. Mọi món
Arian mặc thử đều vừa vặn một cách hoàn hảo với hình dáng nhỏ nhắn của cô. Cô
đã tiêu tốn nhiều giờ để xem xét bản thân trước tấm gương trong phòng tắm, xoay
hết hướng này đến hướng khác khi cô cố hình dung chính mình trên cánh tay của
Tristan. Nhưng những hình ảnh ấy liên tục tan thành bụi trước khi kết tinh trọn
vẹn.
Một buổi sáng, Sven mang đến một hộp màu vàng
kim trang nhã in nhãn hiệu Victoria’s Secret*. Arian mở nắp hộp và tìm thấy một
chiếc váy dài màu trong mờ được lồng trong một mảnh giấy bạc.
(*Victoria’s
Secret : ‘Bí mật của Victoria’ là một thương hiệu đồ lót và nước hoa phụ nữ nổi
tiếng của Mỹ thành lập năm 1977 bởi Roy Raymond. Từ một chàng trai ngượng ngùng
đi mua nội y tặng vợ, Raymond đã dùng 80.000 USD mà phân nửa số này là đi vay,
để lập nên thương hiệu này. Năm 1982, Raymond bán công ty cho Leslie Wexner với
giá 1 triệu dollar. Đến nay VS đã nâng vốn lên 1 tỷ dollar và doanh thu gần 7 tỷ
trong năm 2012)
“Đẹp quá chừng!” Cô la lên, ôm nó vào ngực ngay
lập tức trước khi nhận ra loại trang phục đó hoàn toàn trong suốt.
Cô hạ thấp chiếc hộp, nuốt xuống lo lắng, rồi
khom người để túm lấy một nhúm vải khiêu khích đó ra khỏi đáy hộp. Cô thọc ngón
tay qua kẽ hở của lớp lụa và lúc lắc chúng vào Sven. “Anh nghĩ thứ này là cái
gì thế? Một loại mạng che mặt chăng?”
Gã Na-Uy khắc kỷ ấy đỏ bừng đến tận chân tóc trước
khi bước đến để thì thào gì đó vào tai cô.
Arian thậm chí còn chuyển sang một sắc thái sẫm
hơn của màu hồng. “Ôi, trời!” Cô thốt lên, nhìn chăm chú vào thứ đồ lót suy đồi
đó với sự pha trộn giữa e ngại và mê mải. (apprehension
– appreciation : dịch theo vần.) “Không ngạc nhiên chút nào khi Victoria gọi nó
là một bí mật!”
Arian nghiêm túc nhắc nhở bản thân rằng đây là
thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô và cô nên tận hưởng từng giây phút.
Không chỉ vì cô đã chạy trốn được bóng ma độc ác của quá khứ mãi mãi, mà còn vì
cô đã được tự do để tiến lên một tương lai rực rỡ trong cánh tay của người đàn
ông cô yêu. Tuy vậy, khi mỗi ngày trôi qua mà không có đến một tin nhắn ngắn gọn
từ Tristan, dự đoán của cô càng sâu sắc hơn cho đến khi nó trở thành một sức nặng
chết chóc chìm trong hõm dạ dày của cô.
Cơn lũ quà tặng lên đến đỉnh điểm vào một ngày
thứ Hai đầy mưa, với sự chuyển đến của chiếc nhẫn đính hôn. Một cặp vệ sĩ mặc đồng
phục do dự lùi lại ở một khoảng cách tôn kính khi người quản trị có gương mặt ảm
đạm của Tiffany bật mở chiếc hộp bọc da và để lộ một chiếc nhẫn vàng dày tôn
vinh một viên kim cương có kích thước của một quả trứng nhỏ.
“Nó… um…” Arian nuốt nghẹn một cái nhăn mặt chán
ghét, “…đáng yêu.”
Cô chưa từng thấy thứ gì thô tục đến thế. Cô phải
kềm một cái rùng mình khi quý ông đó đẩy cái thứ lấp lánh ấy vào ngón tay cô.
Có vẻ như nó còn nặng hơn toàn bộ trọng lượng của bàn tay, xích cô vào cảm giác
sợ hãi dữ dội bằng một sợi chuỗi vô hình.
Tối hôm ấy, Arian đứng tại cửa sổ phòng sinh hoạt
chung, thưởng thức khoảnh khắc tĩnh mịch quý báu khi cô nhìn xuyên qua bức màn
mưa đã đều đặn rơi suốt cả ngày dài, xám xịt. Với những ngọn đèn bị mờ đi trong
mưa và những con đường loáng nước, phố phường bên dưới hoang vắng không một
bóng người, ngoại trừ những khách bộ hành dũng cảm nhất, thành phố giống hệt một
vương quốc hoang tàn bị bỏ rơi bởi chính vị vua của nó.
Mưa tuôn giống như những giọt lệ trên gò má hình
ảnh phản chiếu buồn bã của cô. Lúc này Tristan đang ở đâu? Cô bâng khuâng tự hỏi.
Anh có nghĩ về cô như cô đang nghĩ về anh không, mơ đến ngày anh trở thành chồng
của cô?
“Chồng,” Arian thì thầm, một từ ngọt ngào hiệu
nghiệm hơn bất kỳ câu thần chú nào.
Thế nhưng, chiếc nhẫn đính hôn của cô loé sáng
giống như một khúc băng trên ngón tay cô, đâm một mảnh ngờ vực lạnh lẽo vào
trái tim cô.
Chiếc hộp đã mở một nửa rải bừa bộn phía sau cô,
tuôn đổ thứ trang phục quý giá loá mắt của chúng ngang qua chiếc trường kỷ và
trên chiếc ghế dài phục phịch. Khi Arian quay lại để xem xét chúng, cô nhận ra
chính xác điều gì đang gây rắc rối cho cô.
Tristan không đối xử với cô như một cô dâu tương
lai được yêu thương. Anh đang đối xử với cô như một người tình.
Giữ cô bị giam hãm trong căn penhouse trên đỉnh
tháp này với những người phục vụ thoả mãn mọi ý thích bất chợt của cô. Trút xuống
cô những món quà phung phí. Ra lệnh rằng ý kiến của cô được quan tâm trên những
vấn đề nhỏ bé hoặc không quan trọng. Biết bao nhiêu lần cô đã thấy mẹ cô bị hạ
cố chỉ với những thứ đáng nguyền rủa pha trộn giữa cảm xúc và sự khinh miệt như
thế? Nhưng khi đêm xuống và bóng tối trườn qua những tấm khăn trải giường nhàu
nhĩ, mẹ cô được mong đợi trao tặng thứ gì đó để đền đáp. Tristan đã tặng thưởng
cho cô tất cả những khoái lạc và đặc quyền trở thành điếm hạng sang của anh,
chưa hề đòi hỏi bất cứ điều gì để trao đổi.
Chưa.
Arian nâng món đồ lót mỏng manh ra khỏi hộp để
chạm vào thứ vật liệu nhẹ như tơ trời. Làn vải thanh nhã vướng vào chiếc nhẫn
đính hôn. Chiếc váy lộng lẫy và viên kim cương chói lọi có phải là dấu chỉ cho
thành tâm của Tristan không, cô tự hỏi, hay chỉ đơn giản là thanh toán cho một
dịch vụ nâng cao được đáp trả bằng đêm tân hôn của họ?
Trong chưa đầy một tuần nữa, Tristan sẽ trở
thành chồng cô. Khi đám cưới hoa lệ trôi
qua, món trứng cá caviar xông khói đã được ăn hết, và khách khứa đã ra về, anh
sẽ đến với cô trong tình yêu sao? Hay anh sẽ đến với cô để tìm kiếm khoái cảm của
anh bằng đôi tay băng giá và ánh mắt của một người lạ, anh sẽ chế nhạo lời thề
nguyền đầy xúc động của họ chăng? Arian rùng mình, biết rằng cô sẽ không thể chịu
đựng nổi nếu anh làm thế. Một cô nhân tình có thể có được sự xa hoa để cự tuyệt
người tình, nhưng một người vợ đã bị từ bỏ quyền lợi đó khi cô ấy tuyên thệ lời
thề thiêng liêng của mình trước người đàn ông và trước Chúa.
Arian hy vọng rằng tình yêu của cô dành cho chồng
sẽ đủ cho một cuộc hôn nhân. Nhiều phụ nữ mà cô quen biết, cả ở Pháp lẫn
Gloucester, đã ổn định vì ít hơn như thế nhiều. Nhưng đột ngột cô nhận ra rằng
cô không thể nói lời thề đó mà không biết liệu Tristan có đáp lại tình yêu của
cô không. Cuộn tấm áo lót thành một trái banh cẩu thả, Arian ném nó vào lòng lò
sưởi và sải bước đến thang máy.
Hành lang của Lennox Enterprises vắng vẻ, những
dãy văn phòng yên lặng và tối sẫm. Arian đi xuyên qua qua không gian ảm đạm đó
chỉ chạm trán bởi một người bảo vệ đơn độc đang rút lui vào lúc ông ta nhận ra
cô. Ít nhất Tristan đã không ra lệnh bắn cô ngay tại hiện trường, cô nghĩ với một
nụ cười buồn.
Cô đẩy mở cánh cửa kính mờ dẫn vào văn phòng bên
trong của của anh, gần như không nhớ sự hỗn loạn hồ hởi mà cô đã chứng kiến
trong lần ghé thăm đầu tiên. Những chiếc điện thoại câm lặng trên giá, âm thanh
vui tươi của chúng bị yên lặng bởi sự muộn giờ. Với tất cả những gì Arian biết,
Tristan hẳn đã rút lui vào dãy phòng phô trương của anh tại khách sạn Carlyle.
Nhưng sự nhận biết náo nức nào đó kéo cô tiến
lên, vượt qua những chiếc bàn giấy vắng vẻ và những phòng nhỏ bằng kính trống
trải đến căn phòng đệm của người trợ lý. Một luồng ánh sáng màu bạc mảnh mai
chiếu từ bên dưới cặp cánh cửa gỗ nhạc ngựa đang canh giữ văn phòng của anh.
Khi Arian bước đến ốc đảo ánh sáng cô đơn đó, cô
tự hỏi không biết đây có phải là cách mẹ của Tristan cảm thấy khi bà lại gần
chiếc ngai vua tập đoàn của con trai bà hàng tháng không – Miệng khô khốc và
lòng bàn tay ẩm ướt giống như loại ứng viên không chút giá trị nào đó, kinh sợ
với sự tiếp đón. Lần đầu tiên kể từ cuộc gặp gỡ ấy, Arian cảm thấy một nỗi nhức
nhối thương cảm dành cho người phụ nữ.
Một trong hai cánh cửa đã mở hé, chỉ cần một cái
đẩy nhẹ để mở nó ra. Tristan ngồi đàng sau chiếc bàn đồ sộ của anh, đang nghiên
cứu một thếp giấy dày. Chiếc đèn để bàn bằng đồng thả một quầng sáng vàng trên
mái đầu nghiêng nghiêng của anh. Vùng sáng chỉ nhấn mạnh thêm những bóng ma đói
khát đang lảng vảng quanh anh.
Arian thề rằng cô không tạo ra một âm thanh nào,
nhưng đầu anh giật bắn lên như thể cô đã thì thầm tên anh. Mái tóc anh bù rối
vì bị cào đi cào lại bằng những ngón tay và một cặp kính gọng vàng đậu trễ trên
sống mũi. Trong khoảnh khắc thiếu cảnh giác đó, Arian biết rằng anh sẽ không
bao giờ là một người lạ đối với cô. Cô biết anh rõ ràng như cô biết nhịp điệu của
trái tim cô.
Nhưng ảo ảnh đó đã vỡ vụn khi anh kéo lại cặp
kính và vuốt láng mái tóc ra sau trước khi liếc nhìn quyển lịch đặt ở một cạnh
bàn. “Buổi tối tốt lành, Miss Whitewood. Trợ lý của tôi đã không cho tôi biết rằng
em đã lên kế hoạch cho một cuộc hẹn.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét