PART
II
There be none of
Beauty's daughters
With a magic like
thee;
And like music on
the waters
Is thy sweet voice
to me
(Không người con gái của vẻ đẹp nào
Có pháp thuật giống như nàng;
Và như tiếng nhạc trên sóng nước
Là giọng nói ngọt ngào của nàng dành cho ta)
– George Noel
Gordon, Lord Byron
Everything that deceives may be said to enchant.
(Mọi điều
thất vọng có thể đổ lỗi cho bùa mê.)
- Plato
15.
“Lạy Chúa lòng lành, mình đã giết anh ấy rồi!”
Arian bịt một bàn tay lên miệng, nhìn chằm chằm với vẻ hoàn toàn kinh hoảng vào
hố bom sẫm đen, ám khói, nơi Tristan đã đứng. Một tiếng nức nở buột ra khỏi những
kẽ ngón tay cô. “Bà ngoại đã luôn cố cảnh báo là những cơn thịnh nộ của mình phần
lớn đều không thích hợp.”
“Tôi hy vọng em sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi đồng
ý với bà ấy.” Một giọng nói méo mó, run rẩy vang lên đàng sau bảng điều khiển.
Hơi thở của Arian bị bẫy lại trong cổ họng khi một
mái đầu vàng hoe bù rối ló ra, theo sau là một đôi vai rộng. Cô đã quá choáng
váng với sự nhẹ nhõm để thấy hài lòng với vẻ mặt sửng sốt của Tristan, với tình
trạng nhàu nhĩ của áo sơ mi, hay vệt mồ hóng đã làm hư chiếc mũi quý tộc của
anh.
Túm lấy phần còn lại của bảng điều khiển để chống
đỡ, anh trườn dậy, nhìn cô chăm chú với sự pha trộn kỳ lạ của kinh sợ và cảnh
giác. “Nhân bất kỳ sự tình cờ nào, em không phải đang chịu chứng PMS*, đúng
không?” (*PreMenstrual
Syndrome : hội chứng tiền kinh nguyệt)
Thôi thúc ngớ ngẩn đầu tiên của Arian - lao vào
trong đôi cánh tay anh, phủ kín gương mặt anh bằng những nụ hôn, và nài xin sự
tha thứ của anh - đã bị ngăn lại bởi sự cảnh báo khi cô nhận ra chính xác những
gì mà cơn tam bành nho nhỏ xấu xa của cô đã tiết lộ. Cô không tin chút nào rằng
cô có thể chịu đựng được nếu Tristan cũng xét đoán cô như Linnet.
Cô hạ thấp ánh mắt để che dấu sự tổn thương. “Thứ
duy nhất tôi đang phải chịu đựng, thưa ngài, là những lời chế nhạo nhẫn tâm của
ngài.”
Kéo ánh nhìn chằm chặp khỏi gương mặt ngoảnh đi
của Arian, Tristan nhìn vào màn hình computer để xác nhận sự nghi ngờ của anh.
Đường đồ thị ngoằn nghèo rối loạn vượt ra ngoài thang độ. Anh nhẹ nhàng với tay
tắt máy trước khi sự tuôn tràn của những dữ liệu bất khả thi ấy có thể phá tan
tành ổ cứng của máy. Các giác quan của chính anh cũng bị đe doạ bởi sự quá tải
tương tự. Tai anh vẫn còn kêu lách tách và mùi ozone bị cháy khét lẹt ngập đầy
hai lỗ mũi anh. Anh bước khỏi chiếc bục, trái tim anh đập dồn dập hoang dại
trong tai anh.
Anh ngờ rằng việc hồi phục từ cú bổ nhào liều
lĩnh của anh ra phía sau bảng điều khiển sẽ kéo dài lâu hơn sự hồi phục từ cú shock khi khám phá ra rằng
pháp thuật của Arian không phải là một trò bịp rẻ tiền biểu diễn trong phòng
khách. Ngay trước khi cô làm nổ tung anh, anh không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của
một máy phát vô tuyến, một bộ vi xử lý, hay thậm chí một sự phun khói hoặc tia
loé sáng phản bội của một chiếc gương.
Chỉ có mỗi Arian trong chiếc áo pajamas lụa của
anh và đôi chân trần, đôi mắt sẫm màu của cô loé sáng với cơn giận, đôi môi mềm
mại của cô run rẩy bởi vì sự độc ác của anh đã gần như khiến cô bật khóc.
Đôi chân thiếu vững vàng của anh phản bội anh.
Anh ngồi xuống đột ngột trên mép chiếc bục, đặt đôi tay trên đầu gối để kiểm
soát sự run rẩy dữ dội của chúng. “Em là ai vậy?” Anh thì thầm, vươn tay đến mặt
cô.
Nhìn vào đôi mắt như thiếc lỏng của Tristan,
Arian nhận ra anh không còn ra lệnh nữa, mà đang nài nỉ. Một lời khẩn cầu mà cô
gần như không thể kháng cự.
“Em là Arian Whitewood.” Cô thì thầm đáp lại, trải
rộng chiếc áo ngủ ngoại cỡ trong một động tác nhún gối cúi chào e lệ.
“Đến từ Pháp?” Anh thêm vào khàn khàn.
Cô gần như buột miệng nói sự thật, nhưng một phần
nào đó nhỏ nhoi, mê tín trong cô ngập ngừng viện dẫn đến tên của đức cha
Linnet. Tội lỗi duy nhất là của hắn, nhưng nỗi tủi hổ của giai đoạn tăm tối đó
dường như vấy bẩn đến cả nơi ẩn náu không chút bóng tối này. Cô ao ước được bỏ
lại Linnet và Gloucester trong quá khứ, nơi chúng thuộc về.
Tristan quan sát sự ngập ngừng của Arian, nhìn
thấy vẻ u buồn lướt qua mặt cô. Đã bao nhiêu lần anh cảm thấy sự hiện diện của
nỗi ám ảnh riêng tư mà duy chỉ có Eddie Hobbes, hoặc tay phóng viên nào đó
khác, trưng chúng ra trong ánh mặt trời, để cho những người lạ châm chọc và
khích bác? Anh chắc chắn không muốn Arian hoặc bất kỳ ai khác đào sâu vào quá
khứ của anh hoặc đẩy những bóng ma của anh thức dậy.
“Đừng,” Anh nói, nhấc bàn tay để chặn lại những
lời nói của cô. “Tất cả những gì anh yêu cầu là bằng chứng về pháp thuật. Em
không nợ anh bất kỳ thứ gì xa hơn điều đó.” Một tiếng cười bị bóp nghẹt thoát
ra khỏi anh. “Trừ phi, dĩ nhiên rồi, tờ Pratter’s đúng, và em thật sự là một
người ngoài hành tinh dâm đãng với sự thèm muốn không thể thoả mãn, người sẽ
mang anh bay vút lên tận sao Kim và giữ anh làm nô lệ tình dục cho đến khi anh
sản sinh ra một chủng tộc siêu sinh vật mới.” Tristan quen tiêu khiển với những
hình ảnh tưởng tượng như một cậu bé khao khát tình dục, cuồng Star Trek, nhưng với sự thất vọng não nề, anh
khám phá ra điều đó cũng không vươn dài sự tưởng tượng của anh thành hình ảnh
Arian trong bộ bikini dát bạc, chỉa thẳng một khẩu súng laser vào trái tim anh.
Quỷ thật, có lẽ cô thậm chí còn chẳng cần đến súng ống.
Đôi gò má cô thẫm lại trong vẻ bừng đỏ đáng yêu.
“Đừng ngớ ngẩn thế chứ. Em chỉ là một phù thuỷ thôi.”
“Chỉ là một phù thuỷ thôi,” Tristan lập lại, vịn
đứng dậy. Sự kinh ngạc trườn qua anh, nhẹ nhàng và không thể bỏ qua, giống như
một đám sương mù màu xanh lén lút phủ qua một khu vườn đang yên ngủ. “Chính xác
chỉ là một công chúa của bóng đêm, khuấy vạc, phóng tia chớp, cưỡi chổi thôi.”
Arian khịt mũi. “Em tin rằng đó là những từ tốt
đẹp nhất mà ai đó từng nói với em.”
Tristan tiến lại gần cô với vẻ tôn trọng mà anh
lẽ ra nên đối đãi với cô từ lúc ban đầu, nếu như anh không quá tuyệt vọng tránh
né vẻ quyến rũ của cô đến thế. “Anh đã không thật tốt với em, đúng không? Anh
là một kẻ ưa bắt nạt cực kỳ đáng ghét.”
“Một kẻ khốn hoàn toàn.” Giọng cô chìm trong tiếng
lầm bầm phòng thủ. “Em có thể kéo được một con thỏ ra khỏi chuồng mà.”
Tristan nhăn mặt. “Ánh chớp vẫn còn quá tốt đối
với anh. Em nên biến anh thành một con ếch.”
“Một con nòng nọc luôn.” Cô tán thành với một
cái gật đầu rầu rĩ. “Điều đó không nhiều hơn anh đáng bị…” Cô liếc nhìn anh,
đôi mắt cô bừng sáng với niềm hy vọng ẩn dấu hết sức đáng thương. “Anh có thật
sự tin là em có thể không? Biến anh thành một con ếch ấy?”
Tristan nâng niu cằm cô trong lòng tay anh, ngón
tay cái của anh đi lạc để mơn trớn vành môi đang mở hé của cô. Anh nghĩ đến việc
moi ra một lời thú nhận từ chúng, nhưng có vẻ như đêm nay, anh mới là người buộc
phải thú nhận.
“Phải, Arian.” Anh nói êm ái, “Anh tin.”
Bị mê mị bởi vẻ tôn kính toả sáng trong đôi mắt
anh, Arian tự hỏi không biết vì sao cô có thể cảm thấy niềm tự hào đầy hạnh
phúc nhường ấy, và cũng thiếu chắc chắn đến khốn khổ như thế, vào cùng một lúc
được. Dưới chiêu bài vuốt phẳng những nếp nhăn, cô nhét tấm bùa vào trong chiếc
áo ngủ, cầu nguyện rằng niềm tin mới tìm thấy của Tristan được đặt đúng chỗ.
Khi Tristan hành quân vào trong văn phòng của
Copperfield sáng hôm sau, nắm chặt một chiếc túi giấy từ một cửa hàng kim khí
điện máy gần đó thay vì một chồng hồ sơ. Vẻ cau có của Cop cảnh báo anh rằng,
lòng trung thành của cậu ta đã chuyển hướng. Hẳn là anh có thể gắn dòng chữ
“Michael Copperfield, người bảo trợ của các phù thuỷ trong trắng” mạ vàng trên
cánh cửa của cậu ta cũng chẳng sao. Tristan có thể nói với bạn anh rằng, sự thận
trọng của cậu ấy là cần thiết. Anh có mọi lý do để bảo vệ Arian tránh xa khỏi
chính anh.
Copperfield cáu kỉnh mở một bìa hồ sơ và sử dụng
nó để che dấu vẻ mặt của anh ta. “Đừng mè nheo. Tớ đã làm việc trên tài khoản
Monkman từ lúc bình minh kìa. Tớ sẽ đặt một bản báo cáo của tớ trên bàn của cậu
vào buổi trưa hoặc tớ có thể cắt bớt…”
“Chẳng có gì phải vội. Gần đây cậu đã làm việc hết
sức nỗ lực rồi. Có lẽ cậu cần một kỳ nghỉ.” Hài lòng với quai hàm trễ xuống của
Cop, Tristan nói thêm, “Thực ra, tớ quyết định sẽ lấy ngày nghỉ cho chính
mình.”
Người luật sư của anh trông không thể sững sờ
nhiều hơn nữa so với việc Tristan loan báo anh sẽ hiến tất cả tài sản của anh
cho từ thiện và gia nhập tu viện Sicilian. “Nhưng cậu không nghỉ ngày nào kể từ
năm một ngàn chín trăm tám mươi chín!”
“Chính xác là vấn đề của tớ.” Anh chống lòng bàn
tay lên bàn làm việc của Cop, quá hào hứng với dự tính để quan tâm xem liệu đôi
mắt anh có để lộ ra sự thích thú hay không. “Tớ muốn cậu đi cùng tớ. Tớ có một
điều ngạc nhiên đặc biệt dành cho cậu.”
“Phương án sinh lợi thứ chín mươi sáu à?” Cop
đánh bạo hỏi.
“Cái thứ quái quỷ này còn hứng thú hơn nhiều.”
Anh túm lấy cánh tay của Copperfield và kéo anh ta hướng thẳng đến cửa.
Cop hít vào một hơi thở sâu. “Tớ không thấy cậu
phù phiếm như thế này kể từ khi những người Cộng Hoà phản đối Quốc Hội. Cậu
đang say à?”
Mặc dù toà tháp vẫn còn bị bao vây bởi những chiếc
xe van của báo chí và các phóng viên vẫn đang ve vẩy những chiếc microphone,
sân trước của Lennox Enterprises vắng vẻ những tiếng la và sự chen lấn một cách
đầy nhân từ. Tristan đã ra lệnh đội ngũ an ninh tăng cường đóng chốt tại mỗi lối
vào với những mệnh lệnh rõ ràng là từ chối sự đến gần của bất kỳ ai không phải
nhân viên hoặc cư trú trong toà building. Sự cự tuyệt của anh về việc bình luận
về tình trạng của Arian chỉ kích thích thêm sự hiếu kỳ vô độ của đám báo chí.
Môi anh xoắn lại khi anh nén lại một nụ cười đắn đo. Cuộc họp báo mà anh đã lên
kế hoạch vào buổi trưa sẽ gởi tất cả bọn họ chạy nhốn nháo trở lại hang ổ của họ
để vót nhọn răng và mài sắc móng vuốt trong dự đoán về một sự giết chóc mới.
Khi họ vượt qua sân trước, Sven bị mắc kẹt bên
dưới một mành dương xỉ và ngã vào trong bậc cấp bên cạnh họ.
“Buổi sáng tốt lành, Nordgard,” Tristan nói.
“Buổi sáng tốt lành, thưa ngài.” Vẻ mặt thảm sầu
của người vệ sĩ ngụ ý đó chẳng phải buổi sáng tốt lành chút nào hết.
“Buổi diễn thử thế nào rồi?” Tristan hỏi, lờ đi
ánh mắt sửng sốt của Copperfield. Anh không biết chính xác anh nên quan tâm đến
cuộc sống cá nhân của nhân viên hay là thậm chí cho phép họ có được điều đó.
“Tôi không được phân vai,” Sven thú nhận bằng chất
giọng nam trung trang nghiêm. “Họ nói tôi quá nam tính.” Tristan nhìn vào những
bó cơ cổ phình lên của gã Na-Uy, tự hỏi không biết anh ta có thể khao khát vai
trò nào trong một vở tuồng về hai kẻ đồng tính bị lão hoá ấy. Khi họ đến gần
thang máy, Sven kéo ra một chiếc điện thoại lật nắp khỏi túi áo khoác. “Tôi sẽ
cảnh báo đội an ninh số ba chứ, thưa ngài? Ngài và Mr.Copperfield có rời khỏi
toà building không?”
“Điều đó không cần thiết.” Tristan đáp.
“Mr.Lennox có một ngạc nhiên dành cho tôi,” Cop
rụt rè xen vào và kiếm được cho bản thân một cái thúc vào sườn.
“Oh, Tuyệt. Tôi yêu những điều ngạc nhiên!” Sven
la, trông rạng rỡ hẳn lên.
Tristan ngừng bước. “Tôi hết sức tiếc, Sven, nhưng anh không được mời.” Anh ấn chiếc túi
giấy mà anh mang theo vào trong bàn tay tiu nghỉu của gã khổng lồ. “Tôi có nhiều
nhiệm vụ an ninh quan trọng để anh chăm lo. Tôi muốn những thứ này được lắp đặt
khắp toà cao ốc trước trưa nay.”
Sven kéo ra một món đồ bằng nhựa từ miệng túi,
trông có vẻ đần độn nhiều hơn bình thường. “Chúng là cái gì vậy, thưa ngài? Máy
dò bom ? Máy nghe trộm kiểu mới ?”
Tristan giật thiết bị có hai ngạnh khỏi tay Sven
và đóng cộp nó vào một ổ cắm điện gần nhất. “Có thể tôi lầm, nhưng tôi tin họ gọi
chúng là những chiếc nắp bảo vệ trẻ em.”
Tro
lưu huỳnh và sấm sét mùa đông - Xé rách mạng che chia tách cõi bồng.
Mũi
người hủi và môi thằn lằn bay - Tạo nên lửa
từ những ngón tay này!
Giọng của Arian nổi lên oai nghiêm, cao dần vào
những âm cuối của lời nguyền. Cánh tay duỗi dài của cô run rẩy với dự đoán.
Không có gì xảy ra. Những ngón tay của cô không
phát ra nhiều hơn một ánh lung linh mờ nhạt.
Đôi vai cô chùng xuống thất vọng khi cô nghiên cứu
hộp kem Haagen-Dazs còn tươi nguyên mà cô đã đặt vào lòng lò sưởi. Cô ấn ngón
tay vào bề mặt được tô điểm thành dải của nó chỉ để thấy nó gần rắn chắc như
khi cô lấy ra từ tủ đông thu nhỏ trên quầy bar.
"Kiểu phù thuỷ khốn khổ nào thậm chí không
thể làm tan chảy nổi một hũ kem lạnh chứ?” Cô lầm bầm, mút sạch ngón tay. Ngay
cả hương vị béo ngậy của chocolate tan trên lưỡi cô cũng thất bại trong việc an
ủi cô.
Cô có thể làm gì đây? Cô tự hỏi đầy chán chường.
Cô đã thức dậy từ bình minh luyện tập một câu thần chú có vẻ hợp lý. Cô đã kéo
những bức màn của phòng khách xuống và làm tối đi những ngọn đèn âm tường để tạo
ra một chốn âm u thích hợp. Thậm chí cô còn mặc chiếc áo choàng màu xanh nửa
đêm tối sẫm mà cô tìm thấy trong phòng trang phục và chải mái tóc cho đến khi
chúng kêu lách tách giống như một đám mây bao quanh gương mặt cô. Một cái liếc
thoáng vào chiếc gương trên mặt lò sưởi cam đoan với cô rằng, cô hoàn toàn là một
hình ảnh của một phù thuỷ đáng kính trọng.
Tất cả những gì cô thiếu là tài năng.
Sự thất vọng của cô buột ra trong một tiếng thở
dài đầy giông tố. Miếng bùa nằm ở nơi cô đã ép buộc bản thân bỏ lại nó, đang
loé sáng chống lại lớp lụa gợn vân của chiếc ghế nệm dài rườm rà.
Túm cao vạt chiếc áo choàng tắm của Tristan để
chúng không ngáng trở cô, cô hành quân ngang qua và trừng mắt với miếng bùa. Cô
đã bắt đầu cảm thấy y như thể nó không phải một cám dỗ, mà là một tai ương. Thứ
đồ đáng ghét đó dường như đang nhấp nháy với cô, đang mắng mỏ cô về sự kém cỏi
của cô. Cô bị giằng xé giữa việc muốn vồ lấy nó vào ngực hoặc ném nó vào chiếc
bô tiểu. Hẳn là đã đủ khả năng để cô yêu cầu một triệu dollar, nhưng điều đó
cũng không khiến cô thoả mãn với nhu cầu tuyệt vọng, không thể giải thích, là phải
chứng tỏ bản thân xứng đáng với niềm tin của Tristan.
Cô có ngủ đôi chút sau khi anh hộ tống cô trở về
căn hộ đêm hôm trước, dù anh để cô lại thang máy với lời tạm biệt không nhiều
hơn một cái hôn vội trong sáng trên trán. Gần như thể sự thân mật của họ trong
suốt sự cố mất điện chưa bao giờ xảy ra. Arian nhìn chăm chú vào chiếc thảm trải
sàn lộng lẫy bên dưới cửa sổ nơi họ đã nằm, đau nhói bởi sự dày vò của một niềm
khao khát mới mẻ.
Chỉ ‘gần
như’ thôi ư.
Bị chi phối bởi cả hiếu kỳ và khiếp đảm, cô vươn
đến tấm bùa bằng những ngón tay run rẩy. Khép chặt bàn tay quanh nó, cô duỗi thẳng
bàn tay còn lại, nheo mắt vào hộp kem lạnh và thì thầm, “Cháy lên.”
Một tia lửa dài mười feet bắn ra từ những đầu
ngón tay cô với một tiếng hú inh tai. Kem lạnh bắt đầu tan chảy, rồi sôi sùng sục,
cuối cùng là bốc hơi cho đến khi không còn lại chút gì của kem hay vật chứa ngoại
trừ một mảng hơi nước trông như giấy bồi.
Arian đập những ngón tay bốc khói vào miệng, dập
tắt chúng với tiếng xèo xèo. “Sacré
Bleu!” (Thánh thần ơi! – Tiếng Pháp cổ)
Nỗi kinh sợ của cô đã bị che mờ bởi sự thất bại
tan nát, cô ném mạnh miếng bùa vào bức tường phía xa, nếm trải một cơn run hài
lòng nhỏ nhen khi nó nảy lia thia và biến mất trong đám nệm căng đầy của chiếc
trường kỷ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, cưng yêu dấu,” Một giọng
chế diễu của đàn ông la rầy.
Arian xoay người và nhận ra thang máy đã đến
đúng lúc để Tristan chứng kiến cơn thịnh nộ của cô. Lần thứ hai trong hai ngày,
cô nhắc nhở bản thân với vẻ ngượng nghịu rúm ró.
“Tôi…um…Tôi không thể siết chặt tay,” cô bày tỏ
một cách khấp khiễng chẳng ăn nhập gì khi Copperfield theo sau Tristan ra khỏi
thang máy.
Nếu Cop có ngạc nhiên khi thấy cô vẫn còn ở lại
nơi cư trú sau cơn lũ của đêm qua, cậu cũng che dấu nó phía sau nụ cười cảm thông
khi chiếc thang máy đóng lại.
Sự kích động của Tristan có thể sờ thấy được, tạo
cho những bước chân của anh một vẻ sôi nổi mà cô chưa bao giờ thấy trước đó. Cả
sự đau đớn và xanh xao mà cô cho rằng cô phải chịu trách nhiệm về những thay đổi
đó.
Anh siết chặt cả hai bàn tay cô trong tay anh.
“Anh mang Copperffield đến đây để cậu ấy có thể thưởng thức hương vị của những
gì anh đã trải qua đêm qua.”
Trí óc mụ mị của Arian xua đuổi đi sự chạm trán
của họ trong phòng lab, thay vì thế, lại nhớ đến cú đánh nhẹ lười biếng của lưỡi
anh trên môi cô. “Tôi kh-không thể…”
“Lúc này đừng khiêm tốn nữa,” anh động viên.
“Anh đơn giản chỉ muốn em bộc lộ quyền năng của em với Cop thôi mà.”
Đến lượt Copperfield uốn cong một chân mày hoài
nghi. “Thôi nào, Tristan. Cô ấy là một cô gái quyến rũ, nhưng cho dù như thế, tớ
không bao giờ tin cô ấy sở hữu bất kỳ một sức mạnh siêu nhiên nào. Tớ là một luật
sư, có phải đồ ngốc đâu.”
Nụ cười tán tỉnh của Tristan đe doạ làm tan chảy
đến tận xương tuỷ của Arian hiệu quả hơn bất kỳ quả cầu lửa nào. Anh vuốt nhẹ
những khớp xương nhỏ của bàn tay cô bằng ngón tay cái. “Đừng xấu hổ, Arian. Thứ
gì đó đơn giản thôi cũng được. Chẳng hạn như khiến bản thân em vô hình hoặc làm
một chiếc gạt tàn bay lên.”
Kéo đôi tay cô ra khỏi tay anh, Arian lùi đến
chiếc trường kỷ, cố đào xới trong trí từ ngữ của một lời nguyền, bất kỳ lời
nguyền nào. Mama của cô đã ở cùng một tình nhân người Anh một thời gian ngắn,
người thường xuyên trích dẫn từ nhà thơ ưa thích của ông ta. “Uh, nhân đôi, nhân đôi, lao khổ và muộn phiền,”
Cô buột miệng, “lửa cháy bùng và chiếc vạc
sủi lên…”
“Tinh khôn đấy,” Cop nói cộc lốc, “nhưng đừng
trích nguyên văn như thế chứ”
Arian vấp vào gấu chiếc áo choàng của Tristan.
Lưng đầu gối của cô va vào chiếc trường kỷ. Cô đột ngột ngồi xuống, tận dụng cơ
hội để với tay ra sau lưng và mò mẫm tìm dấu vết của miếng bùa bên dưới những
chiếc gối.
Tristan bắn cho Copperfield một cái quắc mắt cảnh
báo. “Cô ấy vừa chịu đựng một giai đoạn hoảng sợ. Hãy cho cô ấy một lúc để trấn
tĩnh lại bản thân.”
Sự trấn tĩnh của chính Copperfield đang tuột dốc.
“Oh, tại sao cậu không ngừng mắng nhiếc cô gái tội nghiệp ấy đi? Điều đó giống
như đang đá vào một con mèo vô hại vậy. Cậu nên tự thấy xấu hổ mới phải.”
Sợ rằng họ có thể thật sự tỉnh trí và chỉa mũi
dùi vào cô, Arian rền rĩ, “Vuốt của rồng,
răng của sói!”
Cả hai người đàn ông ngừng việc trừng mắt với
nhau để há hốc miệng nhìn cô, sững sờ trước màn trình diễn. Cô mò mẫm điên cuồng
giữa những tấm nệm, nhăn mặt khi một trong những đầu ngón tay của cô bị xé
rách. Giá như cô có thể giữ được họ xao lãng cho đến khi cô có thể phát hiện vị
trí của tấm bùa…
“Mắt sa
giông và ngón chân của ếch.” Cô hạ thấp giọng một cách tuyệt vọng, thêu dệt
một bùa mê khổng lồ nhưng vô dụng bằng những lời lắp bắp mà cô đang thì thầm. “Lông của dơi và răng của chó!” Bị xúi giục
bởi ánh lấp lánh phê chuẩn trong đôi mắt của Tristan, cô ngửa đầu, gởi một dòng
thác loăn xoăn đổ xô ra sau lưng cô, và duyên dáng vẫy một bàn tay tự do vào
không khí. Vòng cung của xương sống lôi kéo lớp lụa đắt tiền bám chặt vào những
đường cong phong phú của cô.
“Mê hồn,” Tristan thì thầm.
Copperfield đảo tròn mắt chế diễu.
Arian nén lại một tiếng rên trộn lẫn sự hân hoan
và thất vọng khi sợi chuỗi của tấm bùa gợn lăn tăn như thuỷ ngân qua những ngón
tay cô. Đoạn thơ cầu kỳ của người thi sĩ bắt đầu lảng tránh cô. “Chân thằn lằn và cánh của chim cú; máu khỉ đầu
chó và… và thứ gì đó của lợn con…”
Cô thực hiện một cú thọc mạnh cuối cùng bên dưới
những tấm nệm, giọng cô dâng cao lên theo cùng nỗi thất vọng. Cô không thể chịu
đựng việc nhìn thấy nụ cười mong đợi của Tristan tàn phai thành vẻ châm chọc nhạo
báng tương tự như anh đã trao cho mẹ anh. “Mõm
của lợn con và mật của…” Những ngón tay cô chạm vào bề mặt trơn nhẵn của miếng
ngọc lục bảo. Cô nắm chặt lấy nó với một tiếng thét hân hoan – “Dê !”
Cánh cửa của buồng thang máy trượt mở. Một giây
trước Sven còn đứng ở đó, vẻ mặt của ông ta trống rỗng một cách khôi hài. Giây
kế tiếp, một con dê trông như một nùi bông màu vàng hoe thế chỗ, đang trệu trạo
nhai chòm râu của chính mình.
1 nhận xét:
TRời ơi, truyện hay quá! Cám ơn sẻ nhiều lắm.
Đăng nhận xét