Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

Magic 9


9.



Khi chiếc thang máy dành cho phục vụ thu ngắn quãng đường xuống tầng trệt của Lennox Tower, Tristan nghiên cứu Arian qua khoé mắt. Anh đã phải tự cắn vào mặt trong gò má để tránh làm tồn thương cô gái Pháp. Chiếc váy màu đen tồi tàn lấy cắp từ Housekeeping (phòng quản lý nội dịch) không cải thiện nhiều cho trang phục gốc của cô, nhưng ít ra anh đã có thể dỗ ngọt cô cởi bỏ đi chiếc tạp dề trắng.
Sự khởi hành của họ đã bị chậm lại trong hơn một giờ trong lúc anh lùng sục Lennox Enterprises tìm một đôi vớ phù hợp. Một nhà điều hành trẻ đầy tham vọng lao đến, vẫy vẫy một gói quần tất dự trữ mà cô ấy đã mang theo trong cặp hồ sơ dành cho những trường hợp khẩn cấp như thế. Trong khi rõ ràng thất kinh vì sự mỏng manh, nỗi nghi ngại của Miss.Whitewood dịu đi bởi màu sắc giản dị của chúng.
Màu đen.
Tristan đấu tranh với thôi thúc muốn cười khúc khích. Đôi mắt của Arian có thể được dấu sau cặp kính Ray-Bans ngoại cỡ mà anh tịch thu từ bộ sưu tập quá mức của Sven, nhưng đầu cô nghiêng một góc hoàn hảo để nghiên cứu những con số đang giảm đi nhanh chóng bên trên cửa. Thoạt đầu, Tristan nghĩ cô đang đếm số tầng, nhưng rồi anh nhận ra cô đang nồng nhiệt lầm bầm trôi chảy lời kinh Hail Marys*. Nếu cô xanh xao hơn chút nữa, cô sẽ trở nên trong suốt, anh nghĩ, sự thích thú của anh bị làm hỏng bởi nỗi day dứt khó chịu của lòng thương cảm.
(*Hail Marys : Kinh cầu Đức Mẹ Đồng Trinh của người Catholic, cũng có tên khác là Ave Maria, hay theo tiếng Việt đơn giản là Kinh Kính Mừng vì lời đầu tiên của bài kinh : Kính mừng Maria đầy ơn phúc… Bài kinh này mềnh đã từng đọc đến ngủ gục lun mà đến bi giờ mí biết tên - Sẻ.)
“Cố thư giãn đi, Miss Whitewood. Đây chỉ là một cái thang máy, không phải một cái bẫy chết người đâu.”
Cô trao cho anh một nụ cười yếu ớt. “Thứ này có phần giống như đang du hành trong một chiếc quan tài ngoại cỡ, đúng không?”
“Sau khi đội ngũ nhân viên an ninh của tôi dọn sạch toà tháp khỏi tất cả các loại báo chí, tôi sẽ đưa cô dạo chơi trong thang máy tốc hành. Nó được thiết kế để di chuyển từ căn penhouse đến tầng trệt trong chưa đầy năm mươi giây.”
Arian ôm chặt lấy bụng. “Thứ lỗi cho tôi, Mr.Lennox, nhưng tôi đang có ấn tượng đây là chuyến đi cuối cùng của tôi. Anh không đi cùng tôi đến nơi trọ mới của tôi sao?”
Tristan có thể cảm nhận cái nhìn chăm chú không nao núng của cô, cho dù qua cặp tròng kính màu. “Tôi đã xem xét lại quyết định của mình. Nhân viên của tôi sẽ không mất nhiều hơn vài ngày để xác minh thỉnh cầu của cô.” Hay nói đúng hơn, để chứng minh cô chẳng là gì khác hơn một kẻ loè bịp quỷ quyệt. “Không có lý do gì để cô không tiếp tục là khách của tôi cho đến lúc đó. Và vì cô có thể buộc phải tự mình diễn thuyết với báo chí trước khi mọi chuyện kết thúc, tôi định đưa cô đến Bloomingdale’s để chọn vài bộ trang phục thích hợp hơn.”
Anh kéo cặp kính Oakleys khỏi túi chiếc áo khoác hiệu Burberry và đeo vào để cô biết rằng mọi thứ đã được quyết định và không lời tranh cãi phản đối nào được chấp nhận. Nhưng Arian không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ trầm ngâm suy nghĩ.
Khi cửa thang máy rền rĩ mở ra, cô nhảy bật khỏi chúng như thể sợ rằng cặp móng vuốt bằng thép ấy sẽ đột ngột đóng lại và nghiền nát cô. Tristan vẫn còn có thể nghe thấy tiếng vo ve giận dữ của các phóng viên đang tụ tập tại lối vào chính của toà tháp, nhưng lối đi nhỏ dẫn ra ngoài dành cho nhân viên phục vụ thì vắng tanh, đúng y như anh đã hy vọng. Giới báo chí sẽ không bao giờ mong đợi anh thực hiện một cuộc đào thoát rõ ràng như thế. Anh hơi bối rối một chút để nhận ra rằng anh đã không rời khỏi toà Tháp bằng đôi chân của mình từ khi sự xây dựng hoàn tất cách đây trên bảy năm.
Anh giữ khuỷu tay của Arian và dẫn cô tiến ra con lộ, cau mày khi cảm thấy cô bị trượt chân. Anh đã cố tình mượn một đôi giày gót thấp, tuy vậy cô vẫn đang bước đi chênh vênh như thể chúng có cặp gót nhọn hoắt như trong catalogue của hãng thời trang Frederick dành cho các diễn viên Hollywood.
Anh bắn vào chân cô một ánh mắt suy đoán, và nhận ra vấn đề ngay lập tức. “Giày của cô bị mang không đúng chân rồi.”
Dù chiếc váy chỉ dài đến giữa bắp chân, cô vẫn nhấc gấu váy lên để xem xét. “Không, không phải do chúng đâu. Là do chân của tôi.” Cô cam đoan với anh.
Buột ra một hơi thở cáu kỉnh, anh khuỵu gối xuống trước cô và lần lượt nhấc từng bàn chân của cô lên để tháo giày ra, cô không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ bám vào vai anh để giữ thăng bằng. Khi anh giữ bàn chân phải của cô trong lòng tay anh để trượt vào chiếc giày đúng, ngón tay cái của anh nấn ná trên đường cong thanh nhã, bị thu hút bởi sức nóng của làn da qua lớp nilon mong manh. Những ngón tay của cô căng lên trên vai anh. Anh ngước lên bắt gặp ánh mắt cảnh giác của cô, cảm thấy có lỗi không thể giải thích.
Nhận ra anh hẳn trông lố bịch như thế nào khi chơi trò Hoàng Tử Quyến Rũ với Cô Bé Lọ Lem Cinderella trong giữa một con hẻm nhỏ đầy những bức tranh Graffiti vẽ nguệch ngoạc, anh nhồi bàn chân cô vào trong chiếc giày kia, lờ đi cái nhăn mặt của cô.
Cô vẫn tiếp tục va vấp, lần này do bởi cô cứ nhìn chằm chằm quá chăm chú vào chân cô. “Hãy hình dung mà xem. Một sự khác biệt cho giày bên phải và bên trái. Ai lại nghĩ ra được một điều thông minh đến thế nhỉ?”
Sự lộ diện đột ngột của họ trên Đại lộ Năm miễn cho Tristan khỏi phải trả lời câu hỏi kỳ cục đó. Khi anh ngừng lại để lật chiếc cổ áo khoác lên, một đám đông lao xao đe doạ nuốt chửng thân hình mảnh dẻ của Arian. Cô nghểnh cổ và trố mắt nhìn vào những toà nhà chọc trời xung quanh, không chú đến những cái nhìn khó chịu của những người khách bộ hành đã bị va đụng và bị lấn khỏi đường của họ quanh cô. Khi cô lạc ra khỏi lề đường, một tiếng còi xe kêu inh ỏi, buộc Tristan phải lao lên và kéo cô ra khỏi chiếc taxi đang tiến đến.
“Nếu cô không quan sát nơi cô đi, cô sẽ phải trải qua vài đêm tại bệnh viện. hoặc nhà xác,” Anh gầm gừ khi anh lùa cô vào trong dòng chảy của người đi bộ. Trái tim anh đang đập nhanh gấp hai lần tốc độ thông thường của nó, nhắc anh nhớ rằng anh đã để trễ hạn khá lâu cho một kỳ kiểm tra.
Không bận tâm tới lời trách mắng của anh hoặc sự giải thoát kịp thời, Arian vươn thẳng vai và hít một hơi thở sâu, kéo ra một sợi tơ nhân tạo rẻ tiền của bộ đồng phục kéo căng qua ngực cô. “Tôi yêu tháng Mười! Không khí quá tươi mát và trong lành. Bầu trời không lộng lẫy sao?”
Tristan đẩy lui ánh mắt khỏi ngực cô và thận trọng hít vào. “Tất cả những gì tôi có thể ngửi thấy là mùi khói thải.”
“Sao thế, anh sẽ thấy ánh mặt trời thật quyến rũ làm sao!” Cô kéo bàn tay anh ra khỏi túi quần và lôi anh đến để xem xét tỉ mỉ một đèn báo hiệu cho người qua đường hết sức bình thường.
Có vẻ như Arian đã tìm thấy sự thăng bằng của mình trong khi Tristan lại là người va vấp liên tục, khi cô kéo anh từ chỗ này đến chỗ khác, chỉ chỏ và huyên thuyên vào những biển báo mà anh đã vượt qua hàng ngàn lần, nhưng không bao giờ lưu ý đến, qua những ô cửa kính mù mịt của chiếc Limousine vươn dài của anh
Anh gần như thích thú với tình trạng nặc danh hiếm hoi được trở thành một phần của đám đông. Anh tập làm quen với việc đương đầu với những điều đột ngột xung quanh và một lối đi bỗng mở ra một cách kỳ diệu bất cứ nơi nào anh đến, nếu có ai đó nhìn vào anh hôm nay, họ sẽ chỉ đơn giản nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc đẹp đi cùng một cô gái trẻ tóc sẫm màu xinh xắn đang bám dính vào tay anh.
Được khuyến khích bởi sự chăm chú mê say của Arian, anh tìm cách giải thích cách thức mà anh vừa phát hiện để giúp định vị bất kỳ địa chỉ con phố nào. “Nếu cô bỏ đi con số cuối cùng, chia phần còn lại cho hai, rồi cộng hoặc trừ con số chìa khoá được gợi ý trong vài sổ tay hướng dẫn du lịch nổi tiếng, cô có thể khám phá ra giao lộ gần nhất.” Khi không nghe thấy cô khen ngợi thiên tài của anh, anh quay nhìn quanh, nhận ra quá trễ rằng bàn tay anh trống rỗng và Arian không ở đâu trong tầm nhìn.
Cơn sóng hoảng loạn của anh rút xuống khi anh nhìn thấy một ánh chớp đen đang chạy vòng vòng trong những cánh cửa xoay của Trump Tower, gây khá nhiều phiền toái đối với người giữ cửa mặc áo khoác màu đỏ tươi và khá thích thú cho đám đông đang tụ tập. Tristan phải mất đến ba vòng quay mới cứu được Arian, và vào lúc anh thành công, cô đã quá choáng váng và hụt hơi với tiếng cười đến mức phải dựa vào cánh tay anh để đứng vững.
Sự vui thích của cô cứ kéo dài mãi cho đến khi họ vượt qua một chiếc xe đẩy hàng ở góc phố, nơi mùi thơm của xúc xích nướng đe doạ gởi cô vào trong một trạng thái ngây ngất điên cuồng gần như sùng kính.
“Cô có muốn một cái hog-dog* không?” Anh hỏi một cách cứng nhắc, tự hỏi không biết người bán hàng có chịu đổi tờ một trăm hoặc nhận thanh toán bằng thẻ American Express không.
(*Hot-dog : Món ăn vỉa hè của dân Mỹ. Những chiếc xe lưu động nướng những chiếc xúc xích thịt heo nóng hổi, kẹp nguyên một cây xúc xích dài dài vào giữa một ổ bánh mì nhỏ rồi rưới ít tương cà hoặc mù tạt và bán cho người qua đường. Khoảng đầu thế kỷ XX, nhà cung cấp thức ăn cho những trận đấu thể thao, khi cung cấp kiểu này đã diễu cợt gọi nó là Dachshund Sandwich, vì dachshund là giống chó lùn thân dài ngoẵng rất buồn cười, giống như thứ bánh mì này. Sau đó một hoạ sĩ biếm vì không phát âm được từ này đã vẽ nó thành Hot-dog. Món ăn hiện được cho là không tốt cho sức khoẻ nhưng ng dân Mỹ vẫn nồng nhiệt đón nhận tạo nên một văn hoá đường phố rất riêng, thử nghĩ xem trời lạnh, cầm trong một thứ nóng hôi hổi và vừa đi vừa nhâm nhi vừa thở ra khói cũng có cái thú riêng của nó, giống như đi Đà Lạt ngồi vỉa hè ăn bắp nướng và uống sữa đậu nành nóng vậy.)
“Một chó-nóng ư? Không, cám ơn,” Cô nói một cách yếu ớt, lùi xa khỏi chiếc xe bán hàng. Thoạt đầu Tristan sợ rằng thói nhạo báng khó ưa của anh đã làm hỏng sự háo hức của cô, nhưng cô đang nhìn vào những cây xúc xích trong que xiên với vẻ giống với sự kinh hoàng nhiều hơn. “Vài người nghèo ở Paris nghĩ mèo là một món tuyệt ngon, nhưng tôi không bao giờ có thể cho phép bản thân nếm thử.”
Cô rút lui với một tiếng thở dài nho nhỏ đau khổ, bỏ lại Tristan mắc nghẹn với tiếng cười khi anh nhận ra cô đã hiểu sai lời đề nghị của anh tệ như thế nào. Anh định giải thích khi cô nắm lấy cánh tay anh và kéo anh vào trong lối vào của cửa hàng Tiffany*.
(*Tiffany : Công ty chế tác và kinh doanh đồ trang sức và đá quý nổi tiếng thế giới, được thành lập vào năm 1837, trụ sở đặt tại góc đường 57 và đại lộ số 5, New York. Hiện nay Tiffany cũng kinh doanh cả nước hoa, đồng hồ, đồ da, văn phòng phẩm, phụ kiện trang phục… và có khoảng gần ba trăm cửa hàng ở Mỹ và khắp thế giới.)
Nhìn trộm qua vai anh, cô nói, “Đừng nhìn bây giờ, nhưng những người đàn ông đó đang đi theo chúng ta.”
Lờ đi tiếng rít của cô, Tristan ném một cái liếc ra vẻ tình cờ qua vai. Năm người đàn ông mặc vest xám, vạm vỡ, đang túm tụm phía trước một cửa hàng đồ chơi, nỗ lực của họ trong việc không lồ lộ ra trong đám đông bị thất bại thảm hại. Một trong số họ dường như ngưỡng mộ ảnh phản chiếu của anh ta nhiều hơn màn hình hiển thị quyến rũ.
“Những người đó được trả tiền để đi theo chúng ta,” anh thì thầm lại. “Họ là những vệ sĩ của tôi. Tôi đã xếp đặt để họ chậm khởi hành cho đến khi Cop có thể đánh lạc hướng sự chú ý của báo chí, nhưng tôi không bao giờ rời khỏi Tower mà không có họ.”
Arian lén một cái nhìn nữa. “Ra vậy, anh nói đúng. Có cả Mr.Nordgard nữa kìa. Sven!” Cô ngân vang, vẫy rối rít. “Ôi, Sven!”
Tristan kéo tay cô xuống. “Vì Chúa, đừng vẫy! Cô sẽ thổi bay vỏ bọc của anh ta và rồi anh ta sẽ hờn dỗi cho đến cuối ngày vì cô đã nhận ra anh ta qua chiếc kính Ray-Bans của anh ấy.”
Arian gỡ cặp kính mát xuống để lộ một nét cau mày trầm ngâm. “Tại sao anh lại cần vệ sĩ, Mr.Lennox? Tôi không thể hình dung một người như anh lại e sợ bất kỳ điều gì.”
“Những con đường của New York có thể là một nơi rất nguy hiểm.” Đôi mắt màu nâu rực rỡ của cô nhắc anh nhớ rằng còn có những mối nguy hiểm xảo quyệt nhiều hơn những thành viên băng đảng hoặc bọn bắt cóc. “Chỉ có kẻ nghèo mới không sợ,” anh thêm vào nhẹ nhàng, nhét một lọn tóc bướng bỉnh ra sau tai cô.
Nếu anh mong đợi cô nấn ná tại cửa hàng Tiffany để chiêm ngưỡng những món trang sức đắt tiền mà cô đã lên kế hoạch để mua bằng một triệu dollar của anh, thì anh đã hoàn toàn thất vọng. Cô bỏ rơi ô cửa trưng bày lấp lánh mà không một ánh mắt ao ước ngay khi một người cảnh vệ cưỡi trên một con ngựa hồng tuyệt đẹp đang phi nước kiệu ngang qua.
“Ôi, thưa ngài, hãy làm ơn, thưa ngài, tôi có thể có được chút thời gian của ngài không?” Arian la lên, chạy theo sau con ngựa trước khi Tristan có thể giữ cô lại.
Viên cảnh vệ chậm lại, điều khiển con ngựa nhảy cẫng lên quay vòng lại. Chiếc miệng nằm bên trên dây quai của chiếc nón sắt trông như thể đã không hé được một nụ cười nào kể từ những năm tám mươi trước đây. Ông ta bắn cho Tristan và chiếc áo khoác đi mưa của anh một ánh mắt nghi ngờ. “Ống bạn này đã làm phiền cô sao, ma’am? Cô có cần trợ giúp gì không?”
Vào lúc Tristan đến bên hai người, Arian đang giải thích. “... Chỉ vì đây là con ngựa đầu tiên mà tôi từng thấy ở New York. Tôi đã bắt đầu lo rằng không có cách nào để rời khỏi đây.”
“Bathsheba* đã ở cùng đội năm năm nay rồi, ma’am. Tôi là người đã đặt tên cho nó,” Người cảnh sát tâm sự, vành miệng khắc nghiệt của ông ta mềm ra trong một nụ cười toe toét bẽn lẽn. Nhưng cái nhìn trừng trừng ngờ vực của ông ta quay lại khi ông ta chuyển ánh mắt đến Tristan. “Khá là nóng cho cái áo khoác đó, đúng không, Sir?”
(*Bathsheba : hay Bat Sheva có nghĩa là ‘con gái của lời thề’ trong tiếng Hebrew của người Do Thái. Theo kinh thánh Cựu ước, Bathsheba là một phụ nữ rất đẹp, sắc đẹp ấy đã khiến vua David phạm tội rồi ân hận mà chết. Con của bà lên kế vị chính là Vua Salomon danh tiếng. Choa! Tên con ngựa mà đặt chi phức tộp qué!)
Tristan trưng ra một nụ cười hoà nhã thay vì mở vạt trước áo và tiết lộ bộ đồ hiệu Armani của anh với người cảnh sát. “Tôi vừa hồi phục từ một trận cảm lạnh nặng.”
Arian vuốt ve cái mõm mượt như nhung của con ngựa, bàn tay kia lơ đãng chơi đùa với chiếc vòng cổ. “Bạn thật xinh đẹp, đúng không?” Cô ngâm nga. “Tớ ước tớ có một trái táo để…”
Con ngựa hất bờm với một tiếng hí khàn trước khi hạ thấp đầu để rúc mõm vào túi váy của Arian. Giữa hai hàm răng của nó xuất hiện một trái táo đỏ chín mọng.
Người cảnh sát bật cười thích thú, nhưng Tristan ngờ rằng Arian trông có vẻ choáng váng gần như ngang bằng với anh.
“Cám ơn quý cô xinh đẹp đi nào, Bathsheba,” Viên cảnh sát ra lệnh, nhưng Bathsheba đang quá bận rộn trong việc nuốt ruột trái táo để tuân lệnh. “Buổi chiều tốt lành, ma’am. Tôi có cảm giác cô không ở quanh đây, nhưng tôi hy vọng cô thấy thích thú với chuyến viếng thăm thành phố Trái-Táo-Lớn* này.” Người cảnh sát thúc con ngựa vào sải nước kiệu lanh lợi, vẻ mặt bị mê hoặc quá mức của ông ta khiến Tristan nửa mong đợi ông ta trao chiếc mũ sắt của ông ta cho Arian giống như những nhà quý tộc thời xa xưa.
(*The Big Apple : một biệt danh của thành phố New York, phổ biến từ những năm 1920s. Tại sao NY có biệt danh đó đến nay vẫn là một điều bí ẩn cho các sử gia và các nhà ngôn ngữ học Mỹ)
Anh, tuy vậy, bị ớn lạnh nhiều hơn là bị quyến rũ bởi trò lừa khôn khéo của cô. Anh đứng ngay sau cô, đủ gần để cảnh báo mà không hăm doạ. Đủ gần để hương thơm gây xao lãng của mái tóc cô làm dịu đi mùi khói thải.
“Tôi đã nghĩ phù thuỷ chỉ mời chào loại táo độc thôi.” Anh thì thầm.
Sự căng thẳng của Arian bộc lộ rõ ràng, thậm chí trong tiếng cười lạc điệu của cô. “Thật may mắn là con ngựa đã không kéo ra một con thỏ từ túi của tôi. Ít ra thì tôi có thể tuyên bố rằng trái táo có được từ khay đồ ăn điểm tâm.”
“Ồ, cô có thể tuyên bố bất kỳ điều gì cô thích, Miss Whitewood.” Đám đông hối hả dường như đang biểu diễn hành động biến mất riêng của nó khi Tristan thì thầm vào tai cô. “Nhưng tôi không yêu cầu phải tin cô.”



“Xin thứ lỗi, cưng à, nhưng khu bán hàng trẻ em của chúng tôi ở trên tầng thứ tám…”
Tiếng rên rỉ giọng mũi của nhân viên bán hàng chấm dứt kéo rê khi Arian buông chiếc váy nhung mà cô đang ve vuốt và lấy ra khỏi giá treo.
“Ôi,” Người phụ nữ nói, “Cô không phải là một cô bé.” Bà ta vận hành quai hàm trong một nhịp điệu bền bỉ, giống một con bò cái đang nhai lại thức ăn, khi bà ta quan sát Arian từ đầu đến chân, đánh giá bộ váy giản dị của cô, đôi giày mòn vẹt, và khối tóc loăn xoăn để xoã. “Khu bán hàng mỹ phẩm của chúng tôi ở tầng trệt nếu cô muốn có một ít tro đi cùng với bộ đồ tang đó.”
Arian mân mê tấm bùa, nghĩ đến việc biến sinh vật hợm hĩnh kia thành một con sóc chuột, nhưng Tristan giải cứu cô khỏi nỗi cám dỗ đó bằng cách xuất hiện từ bên kia giá treo quần áo và kéo cặp kiếng mát của anh ra.
Người nhân viên bán hàng nuốt bất cứ thứ gì bà ta đang nhai bằng một cú nuốt chửng ngoạn mục. “Ôi chao, Mr.Lennox! Tôi không nhận ra ngài.”
Anh trao cho cô ta một nụ cười phủ định lại tính dịu dàng của nó. “Rõ là thế.” Arian chiến đấu với thôi thúc muốn vặn vẹo khi anh trượt một cánh tay đầy sở hữu quanh eo cô. “Nhưng nếu cô quá bận rộn để giúp tôi trong việc lựa chọn một tủ quần áo mới hào phóng cho khách của tôi, chúng tôi sẽ đến Bergdorf Goodman’s*.”
(*Bergdorf Goodman : Là một trong hai cửa hàng chuyên về các đồ xa xỉ cho giới thượng lưu, được thành lập bởi Bergdorf Goodman vào năm 1899 tại New York, đối thủ cạnh tranh chính của Bloomingdale’s. Hiện nay là công ty con của Neiman Marcus Group)
Người phụ nữ gần như ngã khỏi đôi giày cao gót khi vội vã lao đến khoá đường lui của anh. “Ôi, không, Mr.Lennox. Chúng tôi luôn có thời gian cho ngài tại Bloomingdale. Nếu ngài và quý cô trẻ trung đáng yêu đi cùng tôi…?” Vỗ nhẹ vào mái tóc cứng đơ với một bàn tay run rẩy, bà ta dẫn họ vào trong một salon riêng biệt.
“Bà ta đến từ vùng nào thế?” Arian thì thầm. “Tôi không nhận ra trọng âm của bà ta.”
Bóng dáng của một nụ cười chạm nhẹ trên miệng của Tristan. “ Một vương quốc bành trướng được gọi là Queens*.”
(*Queens : Quận lớn nhất trong năm quận của New York City bao gồm : 1.Queens, 2. Brooklin hay quận Kings, 3. Manhattan hay quận New York, 4. Đảo Stalen hay quận Richmon và 5. Quận Bronx. Queens có dân số 2.3 triệu và di dân chiếm 47.6% và được xem là một quận ngoại ô NY nếu lấy Manhattan là trung tâm.)
Arian thấy tấm thảm màu hoa hồng của salon, những bức tường, và chiếc trường kỷ nhỏ làm dịu đi nỗi lo sợ của cô. Cô vẫn chưa hồi phục từ cú chạm trán chớp nhoáng mới đây của cô với tai ương của đời cô. Xét đến bản chất pháp thuật thất thường của cô, cô may mắn vì đã không biến bản thân thành một trái táo và bị ăn ngấu ngiến bởi một con ngựa. Hơn bao giờ hết, cô phải nhớ lưu ý đến lời khuyên khôn ngoan của Marcus ‘hãy cẩn thận với những gì con ước’. Đặc biệt khi Tristan Lennox ở gần.
Cô lén nhìn vào gương mặt nhìn nghiêng cứng rắn của anh. Đánh giá sai lạc của cô gây bối rối nhiều hơn những gì thể hiện. Sự cảnh giác và hoài nghi đã thả một bóng tối phủ qua tâm trạng vui tươi mà họ vừa thoáng chia sẻ. Chắc chắn là thế. Có một khoảnh khắc phù du, khi anh nhìn chăm chú vào trong mắt cô và chạm vào tóc cô, cô đã bị quyến rũ để tin cậy anh. Để tâm sự toàn bộ câu chuyện xấu xa về cuộc chiến đấu của cô ở Gloucester và nanh vuốt của Linnet.
Lúc này anh đang giải thích với người bán hàng xun xoe về chuyện toàn bộ tủ quần áo của cô đã gặp một tai nạn không may ra sao. Arian trừng mắt với tấm lưng rộng của anh, bị bắt gặp khi anh ra lệnh rằng chiếc váy chỉ một và duy nhất của cô phải bị ném vào lò thiêu. Chỉ sau khi cô phản đối, anh mới đồng ý nó phải được giặt, sau đó cất vào một hốc sâu tăm tối nhất và không thể tìm thấy trong tủ quần áo của anh.
Người bán hàng biến mất ngay sau khuôn cửa hẹp, nhưng thay vì mang đến những mẫu vải cho Arian xem xét, bà ta quay lại cùng một ly champagne nhỏ đặt trên một chiếc khay bạc. Một trái dâu chín mọng trôi lơ lửng trong vùng trũng sâu sủi bọt của ly rượu.
“Chà, cám ơn, Louisa. Cô luôn nhớ trái dâu ưa thích của tôi.” Tristan cởi áo khoác, và dựa lưng uể oải trên chiếc trường kỷ, biệt đãi người phụ nữ bằng một nụ cười chân thật.
Dạ dày của Arian đảo một cú nhào lộn nhẹ kỳ lạ. Cho dù cô không thể phủ nhận sự mê hoặc tàn phá từ nụ cười đó. Nó làm nhăn đôi mắt anh và xoá đi nét khắc nghiệt khỏi chân mày anh. Những ngón tay dài của anh khum lấy vùng cong của ly champagne với vẻ duyên dáng muốn phát điên khi anh nhón quả dâu và đưa lên môi.
“Bất kỳ thứ gì làm vui lòng ngài, thưa ngài Lennox. Đó là quy định của chúng tôi tại Bloomingdale. Đặc biệt với ngài.” Cái thúc làm duyên của người bán hàng cho thấy bà ta mong muốn vượt xa hơn yêu cầu của nhiệm vụ để bảo đảm sự hài lòng của anh.
Ngao ngán trước hành vi xun xoe của người phụ nữ, Arian bắt chước điệu bộ kiêu kỳ của mẹ cô khi bà khiển trách tôi tớ của nhân tình của bà. “Thứ lỗi, madam, nhưng bà không định đo kích thước của tôi cho những chiếc váy sao?”
Người phụ nữ giật mình như thể vừa nhớ ra sự hiện diện của Arian. “Đo cô ư? Cô không biết kích thước của mình sao?”
Miễn cưỡng biểu lộ sự dốt nát, Arian liếc nhìn xuống bản thân, rồi đánh liều “Nhỏ?”
Người bán hàng trao đổi một ánh mắt sửng sốt với Tristan. “Có lẽ tôi nên đo cô.”
Kéo ra một tập giấy ghi chú và một dải dây màu vàng khỏi túi váy, bà ta xoay tròn Arian làm như cô là một con chim ó hồ bột, lầm bầm khe khẽ một cách đáng ngại. Khi người phụ nữ khuỵu gối xuống để đo gấu váy, Arian bắt đầu hối tiếc đã kéo sự chú ý đến bản thân cô, đặc biệt khi cô nhận ra vẻ thích thú lấp lánh trong đôi mắt của Tristan. Anh nhấc ly champagne lên môi, nhưng thất bại trong việc dấu đi nụ cười giễu cợt.
Louisa trượt dải dây bên dưới đôi cánh tay giơ lên của Arian, rồi tạo ra một tiếng huýt ngưỡng mộ. “Cô có vòng một quá lớn so với một vóc dáng nhỏ bé như thế.”
Tristan sặc champagne. Arian không biết nên chìm xuống sàn vì xấu hổ hay bật cười trước sự chưng hửng của anh.
“Chà, cám ơn cô,” Thay vì thế, cô đáp, hít một hơi thở sâu để phô trương tài sản của cô trong lợi thế tốt nhất. Thân hình hào phóng của cô cũng là ngọn nguồn của nỗi khiếp đảm thường xuyên đối với Marcus. Có vài sự quyến rũ Trời ban mà ngay cả chiếc tạp dề thô kệch cũng không thể che dấu được.
Louisa chọc vào xương ngực cô, làm xẹp đi sự kiêu hãnh đầy tội lỗi ấy. “Có có từng nghĩ đến việc làm nhỏ những thứ đó đi không. Chú Maury của tôi ở Queens là bác sĩ phẫu thuật tạo hình tốt nhất ở New York. Tôi có thể cho cô số của ông ấy .” (number)
Arian bối rối, không chắc ‘numba’ là cái gì hay liệu có thích đáng để chấp nhận lời gợi ý hay không.
“Điều đó không cần thiết, Louisa,” Tristan hồi phục bản thân đủ để nói. “Chỉ cần mang cho chúng tôi một hàng mẫu trong bộ sưu tập mùa thu xinh xắn của cô thôi, rồi để lại chúng tôi trong sự riêng tư.”
Arian xoay sở để tránh ánh mắt của anh cho đến khi Louisa quay lại chất một đống quần áo vào trong cánh tay cô. Cô đã cho rằng người phụ nữ sẽ mang đến những mẫu vải hoặc những búp bê kiểu cách chứ không phải những chiếc váy đã được may. Khi người phụ nữ xua cô vào trong một phòng chờ được treo màn, Arian ném một ánh mắt hoảng loạn qua vai về phía Tristan chỉ để thấy anh nâng ly champagne lên trong tư thế chào chế giễu.


Tristan nhấm nháp champagne khi anh đợi Arian xuất hiện, nghĩ vẩn vơ không biết liệu màu đỏ lộng lẫy hay màu ngọc lam điềm tĩnh sẽ bù đắp tốt nhất cho những lọn tóc loăn xoăn màu nửa đêm của cô. Anh liếc vào chiếc đồng hồ Rolex, nhận ra rằng mười lăm phút đã trôi qua. Anh đợi thêm mười lăm phút nữa trước khi cau có với bức màn. Nó rũ xuống, thậm chí không lay động trước sự thu hút của máy điều hoà không khí.
“Miss Whitewood?” Anh gọi, cố làm mềm đi sự thiếu kiên nhẫn trong giọng anh. “Cô có muốn ra bên ngoài và cho tôi thấy cô đang thử thứ gì không?”
Im lặng.
Đặt ly champagne sang bên cạnh, Tristan đứng lên và đi đến bức màn, vật lộn với linh tính lạ sẽ tìm thấy một góc phòng trống rỗng. Rằng Arian biến mất đột ngột như cô đã xuất hiện trong cuộc đời anh. Anh vươn tay đến bức màn.
Một tiếng động xô đẩy mờ nhạt theo cùng những lời nguyền rủa thì thầm bằng tiếng Pháp khiến anh kéo giật tay lại. Anh lùi lại vài bước vội vàng khi Arian xuất hiện, nhận ra với sự hài hước gượng gạo về màu sắc của chiếc váy mà cô đã chọn.
Màu đen.
Chiếc váy hiệu Chanel mỏng manh đẹp mắt vượt xa hơn nhiều bộ đồng phục đi mượn, nhưng những đường nét mượt mà của nó bị làm hỏng bởi nùi vải mà cô cột thành một túm nhỏ phía sau lưng.
Gương mặt cô đỏ ửng và những giọt nước mắt thất vọng không rơi long lanh trong đôi mắt cô. “Chiếc váy ngu ngốc này không có cái nút hoặc cái khuy cài nào hết. Bằng cách quái quỷ nào trên thế giới để tôi có thể khép nó lại được chứ?”
“Cô có thử kéo dây kéo không?” Anh gợi ý nhẹ nhàng.
Khi cô chỉ chớp mắt nhìn anh, anh xoay cô lại và bẩy những ngón tay cô khỏi làn vải nhân tạo. Anh giữ đầu khoá kéo giữa những ngón tay và nhẹ nhàng đẩy nó lên trên, vẩn vơ thưởng thức chỗ trũng nhỏ xíu cuối đường cong xương sống của cô. Làn da trên lưng cô mềm mại và xanh xao như thể chúng chưa bao giờ biết đến nụ hôn của vầng dương.
Anh buộc phải nhấc mái tóc của cô lên để hoàn thành công việc, chuyển động vô tình làm lan toả một đám mây hương thơm. Anh đóng chặt chiếc khoá kéo và lùi xa khỏi cô, tránh xa nỗi nguy hiểm sẽ trở nên say xưa đáng sợ hơn cả champagne.
Cô tạo một cái xoay hông nhẹ hấp dẫn. “Thứ này quá nhỏ. Tôi chỉ vừa vặn thở được.”
“Vậy hãy thử một cái khác.” Tristan cáu kỉnh, nhận ra bản thân anh cũng hơi thiếu oxygen. Anh trao cho cô một cú đẩy không quá dịu dàng về phía phòng thử đồ và quay lại chiếc sô-pha nhỏ để uống cạn ly champagne của mình.
Bị cả kinh ngạc lẫn phát cáu trước thị hiếu giản dị của cô, Tristan quan sát cô mặc thử một lựa chọn này sau lựa chọn khác : một chiếc cổ lọ hiệu Missoni màu đen; Một bộ màu xám hiệu Donna Karan kín đáo với kiểu cổ Peter Pan; Một chiếc đầm tay dài Versace được cắt gọt với những điểm nhấn trinh tuyền đúng vào những nơi tương đồng trên chiếc váy khiến anh muốn bốc cháy. Khi cô chìm vào bên trong góc phòng để thay đổi lần cuối, Tristan chà xát chiếc cằm được cạo nhẵn của anh trong sự cáu kỉnh.
Arian đưa ra những lựa chọn khiêm tốn của cô với sự kiêu hãnh đến mức anh không nỡ lòng nói cho cô biết cô có thể tìm kiếm bất kỳ một trong những trang phục rẻ hơn vài trăm dollar tại buổi bán hàng hạ giá của một nữ tu viện.
Sự thích thú ngây thơ của cô dễ lây lan một cách đáng báo động. Anh đã từng mua quần áo cho phụ nữ trước đây, nhưng phần lớn bọn họ hài lòng với việc cầm tấm thẻ vàng của anh và biến nhanh. Không ai trong số họ tìm kiếm ý kiến của anh về chiều dài váy hoặc xoay vòng quanh như thể một cặp xà cạp màu đen giản dị là một bộ hàng hiệu Dior nguyên mẫu.


Arial xuất hiện từ phòng thử đồ ngay khi Louisa sải bước vào trong salon, gần như bị vùi bên dưới đống tơ lụa taffeta óng ánh. “Đoán là cô hẳn sẽ muốn xem qua những thứ này. Khá hiếm để tìm được một chiếc Givenchy với kích cỡ của một quý cô bé nhỏ.”
“Ôi, đáng yêu quá!” Tiếng la đầy khao khát tràn ra từ cổ họng của Arian trước khi cô có thể kềm lại. Ấn đống quần áo của riêng cô vào trong cánh tay của Tristan, cô kéo ra một chiếc đầm màu ngọc lục bảo từ đôi tay lóng ngóng của người phụ nữ, không thể chống lại thôi thúc giữ nó sát vào cô và thử độ dài. Thay vì kéo lê trên sàn, chiếc váy xếp nếp rập rờn quanh mắt cá chân cô trong hình chiếc chuông hoàn hảo. Mẹ cô vẫn thường mặc những loại vải tuyệt vời và hiếm có như thế khi Arian là một cô bé.
Cô nhớ có lần đã lẻn xuống tầng dưới trong một buổi khiêu vũ, nhìn trộm qua kẽ lan can mạ vàng quan sát mẹ cô lướt đi trong những bước nhảy phức tạp của vũ điệu cung đình với vẻ duyên dáng của một nữ hoàng trẻ trung. Với đôi mắt tôn sùng của Arian, mẹ cô dường như là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên toàn thế giới. Arian mơn trớn lớp vải lộng lẫy, lần đầu tiên cho phép bản thân cảm nhận nỗi nhói đau thương tiếc kể từ cái chết của mẹ cô.
Chiếc váy đã gợi lên nỗi đau của một mong ước nguyên sơ, không chỉ vì sự thanh nhã của nó mà còn vì tất cả những gì nó đại diện cho. Xinh đẹp. Duyên dáng. Một thế giới, nơi mà sự hoan lạc không bị kết án như một tội lỗi xấu xa.
Gương mặt cô hẳn đã tiết lộ khao khát của cô, vì Tristan nói êm ái, “Sao em không mặc thử đi? Nó thật phù hợp với em.”
“Thử đi nào, cưng,” Người bán hàng thúc giục, ném cho anh một cái nháy mắt hiểu biết. “Nó hẳn sẽ khiến Mr.Lennox mất sáu tháng tiền chi trả cho chiếc Lamborghini, nhưng rõ ràng ngài ấy nghĩ cô xứng đáng với điều đó.”
Arian cảm thấy bản thân muốn phát sốt, rồi lạnh ngắt khi cô nhận ra những gì người phụ nữ nghĩ. Cô không nên để cho điều đó khiến cô ngạc nhiên. Rốt cuộc thì, đã bao nhiêu lần cô thấy mẹ cô bán cả cơ thể và linh hồn vì một mảnh lụa hoặc thứ đồ trang sức lấp lánh nào đó rồi?
Cô ngẩng cao đầu, chờ đợi sự thừa nhận thô lỗ của người phụ nữ sẽ làm hồi phục ánh lấp lánh chế diễu trong đôi mắt của Tristan. Nhưng chúng chỉ xám ngắt và bí hiểm như bầu trời tháng mười hai.
Ngay cả với đôi cánh tay đầy áo xống của phụ nữ và một lọn tóc xoã xuống trên trán, Tristan vẫn xoay sở để trưng ra một hình ảnh thanh lịch không chủ ý. Cô nhớ đến sự thân thuộc đáng nguyền rủa khi người bán hàng chào mừng anh, quả nho tươi trong ly champagne của anh. Anh hẳn đã mang tất cả những cô nhân tình đến nơi này.
“Tôi không muốn nó.” Arian tuyên bố, ấn nỗi cám dỗ dậy sóng ấy trở lại cánh tay của người bán hàng. “Màu sắc xanh xao của nó sẽ khiến tôi trông bệnh hoạn dưới ánh trăng.” Cô di chuyển và đứng cứng nhắc bên cạnh cửa, cố tình lờ đi cái nhìn chằm chằm của Tristan và cái bĩu môi chán nản của người bán hàng. Cứ để người phụ nữ ấy nghĩ họ đang có một cuộc cãi vặt vãnh của tình nhân nếu điều đó làm bà ta hài lòng.
“Đóng gói thứ này và giao hàng cùng với sự phối hợp của bộ trang phục lót thích hợp,” Tristan ra lệnh, bỏ qua sự lựa chọn của Arian và rút ra một tờ từ tập tiền dày của anh.
“Vâng, thưa ngài!” Louisa đáp, nhét tờ một trăm dollar vào trong chiếc áolots của bà ta.
Sự kiêu hãnh của Arian không cho phép cô nhìn lén dù chỉ một cái liếc khao khát vào chiếc váy bị vò nhàu. Vì thế cô bỏ lỡ tín hiệu kín đáo mà Tristan trao cho người bán hàng đang cười điệu đàng sau lưng cô.


Khi họ sải bước về ngọn tháp, Tristan lén một cái liếc bối rối vào gương mặt nhìn nghiêng đầy bão tố của Arial. Cô không cười cũng chẳng nói năng gì kể từ khi họ rời khỏi salon dành riêng của Bloomingdale, ngay cả khi họ anh dỗ ngọt cô vào trong thang cuốn, đề nghị cô xoay tròn cùng anh trong chiếc cửa xoay, và chỉ cho cô thấy Sven đang đâm sầm vào trong một vành đai trưng bày bởi vì anh ta khăng khăng mang kính mát trong nhà.
Anh nên là người phiền muộn mới phải, anh nghĩ dứt khoát. Anh đã lãng phí một buổi chiều trong thời gian vô giá của anh để chơi trò mua sắm cá nhân, bỏ mặc công ty của anh tự đối phó với cuộc đột kích tàn nhẫn của báo chí.
Anh nghiến răng chống lại một tiếng thở dài, ước gì anh có thể quên sự khao khát không dấu giếm mà anh thoáng thấy trên gương mặt của Arian trước khi cô tống chiếc váy Givenchy trở lại cho người bán hàng phiền nhiễu. Anh là một kẻ ngốc khi để điều đó ảnh hưởng đến anh. Phụ nữ đã sử dụng vẻ mặt đó hàng thế kỷ để lừa dối đàn ông bằng cách nài nỉ, vay mượn hoặc đánh cắp bất luận thứ gì mà trái tim nhỏ bé đầy toan tính của họ khao khát.
Anh di chuyển trong những sải chân dài , giận dữ trước khi nhận ra Arian không còn bên khuỷu tay của anh nữa. Anh xoay quanh phát hiện cô đang tỳ lòng tay và mũi cô vào ô cửa sổ của một cửa hàng giống như một đứa trẻ trước quầy bánh ngọt. Cô đang nghiên cứu sự trưng bày những chiếc hộp màu cam và vàng. Những bộ film về Halloween, anh nhận ra một cách lãnh đạm, chẳng chút ngờ vực về sự phong phú với những tên điên vung rìu và những cô trông trẻ bị chặt đầu.
“Nơi này là một thư viện sao?” Arian hỏi, gương mặt cô lộ ra dấu hiệu nhiệt tình đầu tiên trong hơn một giờ vừa qua. “Tôi có thể vào trong và xem xét những quyển sách không?”
Tristan liếc lên những mẫu tự in màu vàng của tấm biển hiệu cao ngất. “Đó không phải thư viện. Nó là một cửa hàng video.”
“Vi-de-o?” Cô phát âm từng từ như thể nó hoàn toàn xa lạ với cô.
“Cô biết đấy – một nơi để mua và thuê những bộ phim.” Cô tiếp tục vẻ mặt trống rỗng. “Tôi biết ở Pháp có chiếu phim vì tôi đã bị buộc phải ngồi xem một vài phim. Phụ đề? Những anh hề buồn? Brigitte Bardot?”
Không gì hết.
Tristan thở dài và vươn đến tay nắm cửa. Cô do dự, bắn vào anh một cái liếc trộm bên dưới bờ mi. “Anh đã vượt hơn quá xa lòng hào phóng rồi, thưa ngài, và tôi không mong giữ ngài khỏi công việc của ngài. Có lẽ Mr.Nordgard có thể hộ tống tôi trở lại toà tháp chăng?”
Tristan nhận ra sự xua đuổi khi anh nghe thấy chúng. Anh trao cho cô một nụ cười lạnh lẽo. “Cô hoàn toàn đúng, Miss Whitewood. Tôi đã bỏ bê nhiệm vụ của tôi đủ lâu rồi.”
Anh ngoắc một ngón tay với Sven, anh ta đang lẩn lút đàng sau một gian hàng đá Italian gần đó. Sven lóc cóc chạy đến, rõ ràng đang hờn dỗi vì bị triệu tập bằng một thái độ quá nhục nhã trước mặt các đồng sự của anh ta.
Tristan trao cho anh ta một tấm thẻ tín dụng. “Quý cô đây được toàn quyền hành động. Hãy để ý để cô ấy có được bất kỳ thứ gì cô ấy muốn.”
Khi Tristan quan sát Arian biến mất vào trong cửa hàng, anh gần như thấy biết ơn rằng cô đã nhen lại sự ngờ vực của anh hết sức hiệu quả.



Không có nhận xét nào: