Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

Magic 14.


14.



Cô ấy đã chết.
Đó là ý nghĩ duy nhất xuyên thủng được qua trí óc tê liệt, choáng váng của Tristan.
Arian đã chết.
Thoạt đầu anh tin là bóng tối và sự thinh lặng ở sâu thẳm bên trong anh, đơn giản là những tua cuốn của màn sương mù lạnh giá, đen tối đang khuấy đảo trong trí não anh. Sau đó anh nhận ra, chính thành phố đã chìm trong bóng tối và sự câm nín, để mặc cho ánh trăng xanh xao tuôn đổ như tấm vải liệm cuối cùng cho Arian.
Anh trôi về hướng hình thể nhỏ bé, bất động của Arian, hiểu rõ trong trí óc duy lý trí của anh rằng có điều gì đó anh phải thực hiện. Hét lên gọi giúp đỡ. Gọi số 911. Thực hiện CPR. Nhưng thói quen ra lệnh trong mọi tình huống của anh đã ruồng bỏ anh.
(*CPR – Cardio Pulmonary Resuscitation, kỹ thuật hồi sức cấp cứu trong trường hợp truỵ tim.)
Mái tóc đen như gỗ mun của Arian trải thành hình rẻ quạt lấp lánh quanh vai cô, nhắc anh nhớ đến nàng Bạch Tuyết trong chiếc quan tài bằng thuỷ tinh ngớ ngẩn. Ngay cả trong cái chết, không phải sự giả tạo nét ửng hồng của sự sống đã nhuộm bẩn đôi gò má xanh xao của nàng Bạch Tuyết sao? Không phải bờ môi như nụ hồng của cô hé ra như thể để chào đón một nụ hôn từ một vị hoàng tử không bao giờ đến sao? Không phải chỗ phồng lên mượt mà của bộ ngực cô đã nhử mọi cậu bé ngây thơ tuyệt vọng trong nhà hát dám tin rằng lồng ngực đó sẽ lại nâng dậy thêm một lần nữa sao?
Một tiếng thở dài đăm chiêu làm gợn sóng không khí. Mất một lúc để Tristan nhận ra đó không phải của anh.
Rồi, dù không biết anh đã đến đó bằng cách nào, anh đang khuỵu gối, đang nâng niu cổ họng của Arian trong một sự tìm kiếm tuyệt vọng về dấu hiệu sự sống. Anh tìm thấy điều đó trong hơi ấm lan toả từ làn da cô, sự rộn ràng kỳ diệu của nhịp mạch bên dưới đầu ngón tay anh.
Đôi mắt cô bật mở, rực rỡ ngay cả đang trong cơn choáng. Cô chớp mắt với trần nhà vài lần, rồi nói lặng lẽ, “Tôi đã luôn nghĩ rằng việc bị sét đánh trúng sẽ có thể duỗi thẳng được mái tóc của tôi.”
Một tiếng cười hụt hơi buột ra khỏi Tristan. Anh không thể cưỡng nổi việc đoạt lấy một trong những lọn loăn xoăn màu đen tuyền ấy và cù vào mũi cô. “Anh ghét phải làm em thất vọng, nhưng anh nghĩ nó còn xoăn nhiều hơn trước đó.”
Cô nguyền rủa êm ái bằng tiếng Pháp. Ánh mắt cô chuyển đến gương mặt anh. Cô đang nhìn anh giống như cô đã nhìn vào ngày hôm ấy trong sân sau, đôi mắt cô mờ sương với sự dịu dàng và mời gọi. Sự pha trộn kỳ lạ của vẻ ngây thơ và khao khát ném một lời nguyền không thể tránh lên anh.
Tristan chầm chậm hạ thấp môi anh trên môi cô, biết rõ ngay cả khi đang làm như thế, rằng anh nên kiểm tra mạch cô… giúp cô đứng lên… gọi một bác s…
Miệng anh chải nhẹ trên miệng cô trong sự ve vuốt ngọt và khô. Một luồng điện cổ xưa hơn cả ánh chớp bắn vòng cung giữa họ, nung chảy những tế bào thần kinh của vùng não trái duy lý của Tristan thành bùn nhão. Làn môi cô hé mở không chút lưỡng lự bên dưới sự thám hiểm dịu dàng của anh, kéo ra một tiếng rên rỉ khàn khàn thoát khỏi anh.
Anh giành chiếm ưu thế, trao cho cô lưỡi anh và đánh cắp lưỡi của cô, như anh đã bí mật khao khát được làm từ lần đầu tiên anh ôm cô trong vòng tay. Ở đó có cả ngàn nhân chứng. Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, được vây bọc trong lớp màn nhung của bóng tối, thứ đã không còn là một mối đe doạ nữa, mà là một ân phước.
Thưởng thức hương vị ngọt ngào say đắm của miệng cô, Tristan tan chảy vào cô như thể sự tiếp xúc thể chất có thể hoà họ thành một. Trong suốt những năm sống trong New York, anh đã trở nên quen thuộc với những phụ nữ chỉ bám chặt lấy trình độ và quan điểm, với khuỷu tay bén nhọn đến mức đâm thủng phổi và thúc lòi mắt. Nhưng Arian không bị trích đi tất cả sự mềm mại của cô bởi cây đũa thần của các nhà phẫu thuật. Mọi thứ về cô đều êm ái. Mái tóc, bầu ngực, vành môi ngon…
Anh rời khỏi đôi môi đó để vùi vào vùng cần cổ mượt mà, hít sâu mùi hương của cô. Cô có mùi thơm ngọt ngào gần bằng hương vị của cô, dễ say hơn cả các loại rượu Cognac lâu năm hoặc nước hoa Chanel #5. Cô có mùi giống như chú mèo con đang chải lông trong một chiếc ghế xích đu, như cây tuyết tùng cao ngất giăng đầy nơ và đèn, như bánh cookie rắc hạt chocolate vừa ra khỏi lò trong một đêm đông tuyết phủ.
Những giấc mơ về một mái ấm mà anh chưa bao giờ có, rốt cuộc đã giúp Tristan xác định được mùi hương kỳ lạ của cô.
Hoa oải hương. Arian Whitewood có mùi của những bông hoa oải hương.
Với một tiếng gầm gừ trộn lẫn đói khát và no nê, Tristan chìm sâu lưỡi vào trong miệng cô, biết rõ ràng anh đang chơi bập bênh trên một vách núi dựng đứng nguy hiểm ở giữa trạng thái thất vọng và ngây ngất. Anh đã không đến gần sự giải thoát mà không cần đạt đích này kể từ những cuộc sờ soạng lóng ngóng của anh trong ghế sau của chiếc hatchback hiệu Toyota vào năm thứ hai trung học.
Arian chào đón nụ hôn của Tristan với sự ngây thơ chân thật, không hay biết một cách hạnh phúc rằng, đó là dấu vết duy nhất về những thôi thúc tăm tối của anh. Cho đến khi cô mở mắt tìm thấy ánh mắt băng giá của anh đang tan chảy trong sự quan tâm, cô không nhận ra cô đã ao ước anh nhìn cô bằng ánh mắt như thế một lần nữa nhiều như thế nào. Như thể cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới có thể xoa dịu những vết nhăn khắc nghiệt giữa đôi chân mày anh.
Anh khum gương mặt cô trong đôi lòng tay anh, giữ miệng cô bị giam cầm trong sự sở hữu dịu dàng của anh. Bị tước đoạt tầm nhìn bởi cả bóng tối và khao khát, Arian trêu đùa với ống tay áo anh và mụ mị ve vuốt cẳng tay anh. Những búi lông loăn xoăn của chúng làm rung động những đầu ngón tay đang tìm kiếm của cô.
Cô rên rỉ với sự thất vọng nhanh chóng tan chảy vào trong niềm vui thích khi môi anh rời bỏ môi cô để chải nhẹ những nụ hôn êm ái, khiêu khích dọc theo hàm và cổ cô. Cô không thể từ chối anh bất kỳ điều gì. Cho dù cô chào đón sự thúc ép dễ chịu của sức nặng anh tỳ vùng trũng của hông cô, một giọng nói nhỏ, não nùng sâu bên trong cô băn khoăn không biết liệu đây có phải là cách mẹ cô đã cảm thấy khi bà trao bản thân cho cha của Arian. Và cho tất cả những người đàn ông đến trước và sau ông ấy.
Như thể thách thức sự ngờ vực của Arian, đôi tay cô trở nên táo bạo hơn. Cô cả gan mơn trớn vùng gáy mềm mại nổi gai của Tristan, lồng tay vào mái tóc cắt ngắn của anh, dụ dỗ anh quay miệng anh trở lại miệng cô và nhấn sâu thêm những nhát đẩy đòi hỏi của lưỡi anh. Những tua cuốn tội lỗi của khoái cảm liếm qua bụng cô, thiêu rụi tất cả sự kềm chế của cô.
Thoạt đầu, Arian tin nhịp đập hoang dại giữa họ  là của trái tim cô, , nhưng sau đó cô nhận ra là đó là tấm bùa. Như thể viên ngọc đã hấp thu tia chớp lạ và đang đập mạnh cùng lúc với sự đổ dồn dòng máu nóng hổi, đậm đặc đến tất cả những vùng bị ngăn cấm của thân thể cô. Tiếng đập dồn trong tai cô nhấn chìm đi tiếng rền rĩ của một chiếc còi báo động xa xôi, tiếng vo vo hồi phục của máy điều hoà không khí, tiếng ping bị bóp nghẹt của lồng thang máy vừa đến.
Giọng nói hiện thực của Copperfield tràn qua họ giống như một thùng đá lạnh. “Rất tiếc, Tristan, nhưng cậu không thể đổ lỗi cho cô phù thuỷ bé nhỏ, khôn lỏi của cậu lần này được rồi. Đó là sự cố mất điện rộng khắp thành phố. Tớ đã gọi đến Con Ed* và họ nói gã ngốc nào đó đã làm rơi máy cạo râu của hắn vào trong bồn tắm…” Cậu ta loạng choạng dừng lại suýt vấp qua những thân thể đang quấn chặt của họ, rồi phát ra một tiếng huýt gió thấp. “Chà, tớ sẽ bị nguyền rủa…”
(* Con Ed là tên gọi tắt của Consolidated Edison, Inc – Một tập đoàn đầu tư về năng lượng lớn của nước Mỹ gồm nhiều công ty con chuyên về điện, gas và hơi nước nóng.)
Arian nheo mắt chống lại sự tuôn tràn của ánh sáng, sợ rằng không phải là Copperfield mà chính cô mới là người bị nguyền rủa vì hành vi phóng đãng của cô. Sau khi bị bao phủ trong bóng tối quyến rũ như thế, ngay cả sự chiếu sáng theo những rãnh âm kín đáo mà Copperfield vừa bật lên cũng có vẻ như gay gắt không thể chịu đựng được.
Ánh sáng chiếu ngược sau bờ vai rộng của Tristan  và phủ bóng xấu xí lên những gì là đáng yêu trong bóng tối : sự nhạy cảm sưng phồng của đôi môi được hôn sâu của cô, sự áp sát khiêu khích của thân thể họ, sự đói khát nguyên sơ loé sáng trong đôi mắt của Tristan.
Đôi mắt ấy đang bị che phủ bởi một màn sương băng giá không thể xuyên thủng ngay cả khi Arian nhìn vào chúng, để lại cô còn đỏ bừng hơn phải bỏng và một cảm giác mất mát thảm hại. Vẻ duyên dáng biếng nhác của anh không hề bị lu mờ, Tristan đứng lên đối diện với bạn anh, gạt bỏ cô dễ dàng như anh búng đi một vết lông thảm trải sàn khỏi ống tay áo sơ mi của anh. Cảm thấy trần trụi thay vì nhàu nhĩ một cách yếu đuối, Arian ngồi lên và kéo giật chiếc áo ngủ cao đến tận cằm.
Copperfield xoay lưng lại. “Chà, chà… Chẳng có gì đáng ngạc nhiên là quá nhiều em bé được sinh ra chín tháng sau một sự cố mất điện.”
Arian cảm nhận vẻ chê trách trong đôi mắt của Copperfield không hướng về cô. Nhưng cô vẫn bật dậy, kéo lê lưng bàn tay qua bờ môi đang nhức nhối. “Lẽ ra anh phải cảnh báo tôi chứ.” Cô la lên.
Tristan quay nhìn cô như thể nhẹ nhõm vì tìm ra một lối thoát cho sự thất vọng của riêng anh. “Tôi không nghĩ tôi phải cảnh báo cô. Bất kỳ đứa trẻ lên ba nào cũng biết không được chọc muỗng vào một cái đuôi đèn đang có điện.”
“Tôi chỉ đang cố làm giảm ngọn lửa tại nguồn của nó,” Arian bắn trả lại anh. “Tôi đã liên tục tháo chao đèn, những mỗi lần tôi gắn nó trở lại, nó lại sáng lên. Nhưng tôi không đang nói về ngọn đèn. Tôi định nói về những em bé kìa. Điều gì xảy ra nếu những nụ hôn không thích đáng của anh mang lại cho tôi một em bé ?”
Sự tức giận lẩn khỏi gương mặt Tristan, khiến anh trông có vẻ khá choáng váng. “Em bé?” Anh lập lại, như thể cô nói một loại ngôn ngữ lạ.
Copperfield nhăn mặt với bạn anh với vẻ thất vọng rõ rệt. “Rất trí tuệ, Lennox. Đây là thành phố New York trong những năm chín mươi, phụ nữ là một người lạ hoàn toàn, và cậu thậm chí không thèm bận tâm đến việc sử dụng biện pháp bảo vệ ư?”
“Tớ không cần bất kỳ biện pháp bảo vệ nào hết,” Tristan nói êm ái, vẻ suy đoán loé lên trong mắt anh sâu thăm thẳm. “Ngoại trừ có lẽ để tránh xa khỏi cô.” Những ngón tay khéo léo của anh bắt giữ hàm của Arian trong vẻ giễu cợt nhại lại sự mơn trớn trước đó của anh. “Em có muốn lập lại những gì vừa nói không?”
Cảm nhận được rằng cô đã phạm sai lầm trong cách hành xử nào đó không thể cứu vãn, Arian mím môi lại và lắc đầu.
Nụ cười êm ái của Tristan không làm dịu đi chút nào nỗi sợ của cô. “Chứng quên có chọn lọc của em hẳn lại tái phát rồi, cưng à. Cho phép tôi khêu lại ký ức của em nhé.” Anh nói, “Điều gì xảy ra nếu những nụ hôn không thích đáng của anh sẽ mang lại cho tôi một em bé? Hãy nghĩ xem, Cop,” anh hất đầu qua vai, “Những năm tháng này, tớ vãn còn nghĩ hãy cứ để một phụ nữ uống sau tớ và tự cho là mình nguy hiểm cơ đấy.” Đôi mắt anh hẹp lại nghiên cứu gương mặt cô, sự chăm chú mãnh liệt của chúng khiến cô muốn quằn quại. “Em là kẻ quái nào thế, Arian Whitewod?”
Arian cắn môi để tránh tuôn ra sự thật, biết rằng sự im lặng là phòng thủ duy nhất của cô. Nhưng Tristan không hề bày tỏ sự dung thứ nào, chỉ có sự kết tội.
Vẻ mặt kiên quyết, anh túm tay cô và kéo cô vượt qua Copperfield đang há hốc miệng để đến thang máy.
Arian sợ anh sẽ đưa cô đến nơi nào đó để giải thích chính xác các em bé được hình thành như thế nào hoặc thậm chí sẽ chỉ cho cô thấy. “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Lời đáp vắn tắt của anh gởi một cơn rùng mình báo điềm gở dọc theo xương sống cô. “Đến một cuộc săn phù thuỷ.”
Arian chạy lóc cóc theo sau Tristan trong đôi chân trần, buộc phải lấy ba bước với mỗi sải chân cương quyết của anh. Cái túm chặt sở hữu của anh trên tay cô không bao giờ lơi lỏng, thậm chí cũng không khi họ lếch thếch xuyên qua những hành lang vô tận của Lennox Enterprises, đưa họ mặt đối mặt với vài nhân viên của anh mà sự khởi động đã bị trì hoãn bởi những hỗn loạn được tạo ta từ sự cố mất điện ngắn.
“Th-th-thứ lỗi, thưa ngài,” một người dàn ông trẻ với gương mặt sáng bóng kêu lên, dán dính bản thân vào tường khi họ đi qua.
“Mr.Lennox! Tôi nghĩ anh đã rời khỏi rồi.” Một người phụ nữ đang trố mắt nhìn nhảy vội ra khỏi đường của họ, ôm khư khư cặp hồ sơ giống như một tấm khiên.
Mặc dù Tristan dường như không để tâm, những cái nhìn chòng chọc sững sờ và những lời thì thầm kinh ngạc khiến Arian muốn co rúm lại. Cô lo sợ tất cả những người đàn ông và những người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề không tỳ vết ấy biết cô đã lăn lộn trên sàn căn penhouse với chủ của họ. Tuy cô không có một dòng chữ đỏ tươi gắn trên ngực nhưng môi cô vẫn còn ẩm ướt và sưng phồng từ những nụ hôn của Tristan, tóc cô vẫn còn rối bời từ sự mơn trớn của anh. Cô chầm chậm kéo giật chiếc áo ngủ xuống bằng bàn tay tự do, thì thầm một lời cầu nguyện tạ ơn rằng chiếc áo ít ra cũng đã che phủ được đôi chân trần của cô đến gối.
Sải bước của Tristan nhanh hơn. Loạng choạng phía sau anh, Arian trừng mắt vào lưng anh với sự phẫn uất đang bốc cao. Anh dự tính trừng phạt cô vì sự yếu đuối xác thịt của cô hay của chính anh?
Một tấm bảng sáng bóng được chạm trổ dòng chữ thanh nhã xác nhận điểm đến cuối cùng của họ là phòng thí nghiệm của Lennox.
Tristan đẩy để mở cánh cửa đu đưa bằng cườm tay, lộ ra một nhóm nhân viên đang lảng vảng trên những màn hình sáng rực rỡ và những chiếc ống thuỷ tinh. Biểu hiện bị giật mình của họ không ít hơn những người cô đã chạm trán trong hành lang.
“Ra ngoài,” Anh ra lệnh. “Các vị có ba phút để dọn trống phòng thí nghiệm.”
“Vâng, thưa ngài!”
“Sẵn sàng ngay, Mr.Lennox!”
Những nhân vật mặc áo choàng trắng chạy nháo nhào tuân lệnh, để Arian lại cho lòng nhân từ của Tristan. Anh kéo cô vượt đến một bảng khoá bằng phím số trên bức tường phía xa và bắt đầu gõ một chuỗi những con số phức tạp. Khi ngón tay của anh bay lượn trên những phím bấm, Arian miễn cưỡng kinh ngạc với vẻ thuôn dài thanh nhã của chúng. Dường như đã cách xa cả một cuộc đời kể từ khi chúng mơn trớn cô với sự dịu dàng đến đau đớn như thế.
Một mảng tường bị che dấu huýt lên mở ra.
Khi Tristan kéo cô vào trong căn phòng phía sau, theo bản năng, Arian biết rằng cô đang được cho phép để bước vào một thánh thất bí mật trong lãnh địa của Tristan. Ánh sáng trắng vô cảm tràn ngập căn phòng thiếu sinh khí. Không có đến một chút bóng tối nào ở đây, không chỗ nào bị che khuất.
Thả tay cô ra, anh để cô lại chính giữa phòng, nơi có một vệt sẫm màu chống lại sự tinh tuyền đến loá mắt. Anh bước lên một chiếc bục thấp, khom người qua một bảng điều khiển, bắt đầu khảy những nút công-tắc và xoay những núm điều chỉnh. Một tiếng rền rĩ đáng ngại điền đầy không khí. Anh sáng nhấp nháy từ màu trắng đến màu xanh non, thả một tấm mặt nạ độc ác trên những đường nét đẹp trai của Tristan. Anh kéo ống tay áo sơ mi lên, bắn những chiếc khuy cài cổ tay nảy ngang qua căn phòng và để lộ một vùng cánh tay rám nắng. Đây mới là một Tristan Lennox thực sự, Arian nhận ra. Với mã ngoài bóng bảy đã bị cởi bỏ, anh thoải mái trong những vật dụng phòng thí nghiệm xung quanh này như bất kỳ bậc phù thuỷ lão luyện nào khác.
“Tôi đã thiết kế phần mềm để đo lường năng lượng siêu hình di chuyển đồ vật từ xa,” Anh nói, vén một lọn tóc đi lạc khỏi mắt anh với vẻ không lưu tâm mà Arian thấy đáng yêu một cách nguy hiểm. Anh xoay một màn hình rực rỡ đến trước mặt cô. “Đồ thị này sẽ dao động khi có sự hiện diện của bất kỳ hiển thị ngoại cảm nào bắt nguồn từ sự bức xạ các sóng não dị biệt.”
Arian hít mạnh. “Dị biệt? Anh đang gợi ý tôi là một kẻ quái dị sao, thưa ngài?”
Anh vươn thẳng người, “Tôi đang gợi ý em là một kẻ giả mạo trắng trợn. Nhưng tôi nghĩ khá là công bằng khi trao cho em một cơ hội cuối cùng để chứng minh tôi sai trước khi tôi gọi cho em một chiếc taxi đi đến sân bay.” Anh mỉm cười ngọt ngào và khoanh tay lại trước ngực trong một vẻ thách thức diễu cợt. “Hay em thích một cây chổi hơn?”
Arian thích phóng một quả cầu lửa đủ nóng để làm cháy sém đôi chân mày tự mãn của anh hơn. Thay vì thế, cô bắt chéo đôi cánh tay của chính mình và trừng mắt nhìn anh, sự im lặng của cô lúc này mang nhiều vẻ nổi loạn hơn là phòng thủ. Cô từ chối cho phép anh chọc tức hay bắt nạt buộc cô thú nhận. Nếu anh tìm kiếm một phù thuỷ, anh sẽ tốn công săn tìm vô ích mà thôi.
Anh bước khỏi chiếc bục, đi vòng quanh cô giống như loài thú săn mồi mà anh đã trở thành. “Có gì không ổn sao, quý cô Whitewood? Mèo ăn mất lưỡi em rồi à? Tôi đoán em có một con mèo ở một nơi nào đó, đúng không? Một con mèo màu đen, to lớn sẽ biến hình thành quạ khi trăng tròn? Mọi phù thuỷ giỏi đều có một kẻ thân cận, em biết mà.” Anh ngừng lại để chạm vào bên dưới cằm cô. “Và em là một phù thuỷ rất giỏi, đúng không?”
Arian nghiến răng để khỏi cắn đứt ngón tay anh. Con phải học cách kiểm soát tính khí của con, con gái. Những người ngoan hiền sẽ thừa kế cả trần gian. Bị tác động bởi những lời lẽ của Marcus từ trong ký ức, cô chiến đấu để giữ cơn giận của cô ở trạng thái kềm nén thấp nhất.
“Sau tất cả, em đã đủ thông minh để xâm nhập vào cuộc thi đấu của tôi, cuộc đời của tôi…” – Di chuyển đến phía sau cô, Tristan đẩy suối tóc xoăn nặng nề của cô sang một bên, lời thì thầm nóng hổi của anh châm chích những sợi lông măng sau gáy cô – “giường của tôi.”
Arian bàng hoàng nhận ra nhịp thở của anh chẳng vững vàng nhiều hơn của cô. Buông mái tóc cô xuống như thể chúng là một ổ rắn hổ mang bành mới nở, anh sải bước trở lại chiếc bục thấp, đặt nhiều khoảng cách giữa họ hơn phòng thí nghiệm có thể.
“Tôi không phải đồ ngốc, Arian Whitewood,” Anh cáu kỉnh, xoay lại để đối mặt với cô. Biểu hiện điềm tĩnh thường ngày của anh quá hoang dại với nỗi tuyệt vọng đến mức cô tự hỏi không biết là anh đang cố thuyết phục cô hay chính anh. “Và em không phải phù thuỷ. Em là một kẻ lừa gạt. Một kẻ gian lận vô sỉ mà mục đích đến đây duy nhất là để bịp tôi một triệu dollar.”
Gần như uất nghẹn trong tiếng la phủ nhận, Arian vươn thẳng lên hết cỡ chiều cao năm feet nửa inch của cô. (~1.53m)
Giọng của Tristan êm ái với sự khinh miệt gây chết người. “Điều thật sự gây khó chịu với tôi là tôi gần như đã tin em… tin tưởng em cơ đấy. Nhưng em đã thổi bay nó đi với sự trình diễn thống thiết đó trên tầng trên. Quá tệ là Sven đã không có ở đó để chứng kiến pha diễn đầu tiên của em.” Ánh mắt sỉ nhục của anh quét qua hình thể nhàu nhĩ của cô từ đầu cho đến tận ngón chân, thắp lên những lưỡi lửa vô hình bất kỳ nơi nào nó nấn ná. “Đây là năm một ngàn chín trăm chín mươi sáu đấy, cưng à. Chết tiệt tôi đi nếu tôi tin em là một phù thuỷ nhiều hơn một trinh nữ.”
Bàn tay Arian khép quanh tấm bùa. Mảnh ngọc lục bảo đập rộn ràng trong lòng tay cô giống như tiếng ì ầm của tia sét cảnh báo về một cơn bão đang ập đến.
“Sao nào, em không thể kéo một con thỏ ra khỏi một chuồng thỏ à!” Sự khinh miệt của Tristan chảy tràn như acid qua nỗi hổ thẹn về quá nhiều sự thất bại của cô. “Em không thể bẻ cong một cái muỗng bằng cả hai tay nữa là. Em không thể phù phép ra một tờ giấy …
“Đủ rồi!” Tiếng thét hoàn toàn cuồng nộ bùng lên từ cổ họng của Arian đúng vào thời điểm một quả cầu ánh sáng lao khỏi những ngón tay đang vươn dài của cô, bắn thẳng vào đầu của Tristan.




(Hết phần I )

Không có nhận xét nào: