Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Magic 12


12.



“Đợi đã! Ôi làm ơn đợi một chút! Đừng đi!” Arian la lên, chạy ào vòng qua từ sau chiếc bàn để nắm lấy tay người lạ mặt. “Cháu không biết bác là mẹ của Tristan.”
Đôi bàn tay của người phụ nữ lạnh như đá, nhưng bà bám chặt lấy Arian như thể cô đã ném một chiếc phao cứu sinh giữa một vùng biển đầy bão tố. Biết rằng Tristan lớn lên trong một trại trẻ mồ côi, Arian bị bối rối bởi sự hiện diện của mẹ anh. Nhưng không thể phủ nhận được sự giống nhau. Năm tháng hẳn đã làm phai nhạt đi sắc vàng kim của mái tóc chải mượt thành màu bạc nhợt nhạt, nhưng đôi mắt bà vẫn sáng lấp lánh giống như đôi hồ hợp kim thiếc tan chảy. Bà còn trẻ, Arian nhận ra với một cú sốc nhẹ, không già hơn mẹ của Arian nếu như bà ấy vẫn còn sống.
Váy và áo của người phụ nữ trông có vẻ hơi tồi tàn, nhưng mới được hồ bột lại. Một dấu hiệu thách thức màu đỏ phớt nhẹ trên môi bà. Sự quan tâm rõ ràng về vẻ ngoài mà bà bộc lộ đã tác động đến Arian theo một cách mà cô không thể giải thích.
Cô siết chặt bàn tay của người phụ nữ, hy vọng khiến bà thấy thoải mái hơn. “Hãy vào trong này và đợi nhé, trong lúc cháu cho Tristan biết bác ở đây. Cháu chắc chắn là anh ấy sẽ vui khi gặp bác.”
Người phụ nữ cười run run. “ Tôi ước chi tôi có thể chắc chắn như thế.” Bà liếc nhìn đôi bàn chân trần của Arian với ánh mắt bối rối, nhưng vẫn tử tế. “Tôi không tin là chúng ta đã gặp nhau, mặc dù tôi phải nói rằng cô tử tế hơn nhiều so với quý cô thường làm việc ở văn phòng này.”
“Cháu là người mới ở đây,” Arian bày tỏ, di chuyển quanh bàn để nhấn nút mà Tristan đã chỉ cho cô. Hắng giọng, cô loan báo bằng một giọng mà cô hy vọng là trang trọng phù hợp. “Mr.Lennox. Mẹ của anh đang ở đây để gặp anh.”
Vài giây im lặng đáng ngại tiếp theo sau. Arian bắt đầu băn khoăn không biết liệu anh có nghe cô nói hay không thì mấy từ “Chỉ một phút thôi” vắn tắt vang lên.
Họ đợi trong sự tĩnh lặng ngượng nghịu, Arian phải đấu tranh để duy trì nụ cười tự tin của cô không bị sứt mẻ, trong lúc mẹ của Tristan nhay nhay môi dưới của bà. Khi cuối cùng cánh cửa phòng cũng đu đưa mở ra, điều đầu tiên Arian nhận ra là Tristan đã mặc áo khoác và vuốt láng mái tóc ra phía sau. Không một dải tóc nào rơi ra khỏi chỗ.
“Chào, Brenda,” Anh nói lạnh nhạt.
Arian nao núng. Nếu cô dám xưng hô với mama của cô bằng tên Christian của bà, cô sẽ bị vả vào miệng vì tội xấc láo.
“Chào, Tristan.” Lời đáp đầy khoa trương của người phụ nữ còn khiến Arian lạc hướng nhiều hơn.
Tristan tra cứu lịch trên đồng hồ đeo tay của anh. “Tháng này bà đến hơi sớm một chút, đúng không? Chỉ mới hai mươi chín.”
“Làm ơn.” Người phụ nữ thì thầm, xoắn chiếc nhẫn của bà mạnh hơn. “Chúng ta có thể nói chuyện bên trong văn phòng không?”
Arian nín thở, sợ rằng Tristan sẽ đủ tàn nhẫn để từ chối yêu cầu của mẹ anh. Nhưng anh đưa tay về phía cửa chào mời với vẻ khoa trương diễu cợt. Trước khi anh kéo cánh cửa đóng lại phía sau họ, anh bắn cho Arian một ánh mắt băng giá thiếu thoải mái đến mức cô lấy làm ngạc nhiên là cô đã không mọc ra những chồi băng.
Cô ngồi chìm sâu vào ghế, mất nhuệ khí một cách kỳ lạ, sau đó giật bắn thẳng dậy khi giọng của Tristan vang lên từ chiếc hộp trên bàn viết. “Bà có muốn một ly Scotch không?”
Câu trả lời rì rầm của mẹ anh gần như bị chìm khuất trong tiếng leng keng của những viên đá chạm vào thành ly.
Bị lương tâm cắn rứt, Arian với tay đến chiếc nút, quyết định làm yên lặng cuộc trao đổi riêng tư đang diễn ra. Cô có thể đã hạ mình để rình mò xem xét đồ đạc cá nhân của một người đàn ông, nhưng nghe lén cuộc trò chuyện thân mật nhất của anh lại là chuyện khác…
“Lần này là gì đây, Brenda?” Arian rụt tay lại, bị tê liệt bởi dấu hiệu tận cùng mệt mỏi trong giọng của Tristan. “Một khoản thanh toán bảo hiểm quá hạn? Quá nhiều sai sót cho những dấu vết? Hay Danny lại thi trượt một kỳ kiểm tra khác về sự điều độ?” Tiếng lớp da thuộc kêu cọt kẹt và Arian có thể hình dung anh đang ngồi dựa vào lưng ghế của anh, một ly Scotch đang lúc lắc trong những ngón tay thanh nhã.
Giọng của Brenda nghe có vẻ dày lên một cách đáng ngờ. “Anh không phải quá sức lạnh lùng như thế. Anh nên hỏi tôi xem tôi thế nào.”
“Tại sao phải phiền hà như thế khi cả hai chúng ta đều biết câu hỏi không phải là ‘Bạn thế nào?’ mà là ‘Bao nhiêu?’”
Mẹ anh hít vào. “Anh có thể thử lễ độ về điều đó nhiều hơn một chút mà.”
“Rất tiếc.” Giọng của Tristan có thể cắt được cả kim cương. “Mẹ tôi không dạy tôi bất kỳ cách cư xử nào hết.”
Tiếng hít vào của Brenda chuyển thành tiếng nức nở thương tâm, nghẹn ngào như thể bị bóp nghẹt bằng bàn tay trần của bà. Arian chớp mắt để xua đi những giọt lệ của chính cô, và chờ đợi Tristan an ủi mẹ anh, như anh đã an ủi cô hết sức dịu dàng khi cỗ-máy-địa-ngục doạ cô sợ chết khiếp.
Nhưng khi giọng anh cất lên, nó không dịu dàng bởi nỗi thương cảm, mà sắc bén trong vẻ chán chường. “Chúa Ki-tô, Brenda, cầm lấy khăn mùi-xoa của tôi này. Bà nghĩ là tiền trợ cấp của bà ít ra là đủ để bà ở lỳ trong khăn giấy Kleenex ư.”
Arian nghe thấy tiếng xô đẩy, như thể một chiếc ghế đột ngột bị đẩy ra sau, rồi Tristan nói, giọng của anh thậm chí còn lạnh lẽo hơn ở một khoảng cách. “Ngừng huyên thuyên đi và nói cho tôi biết có chuyện gì.”
Arian xoay vòng quanh chiếc ghế của mình, hình dung anh đang nhìn chằm chằm ra ngoài quang cảnh cô đơn tương tự về những người bộ hành xa lạ và những con đường phố thị.
“Đó là Ellen. Con bé có thai.” Loan báo của mẹ anh được chào đón bởi sự im lặng sâu đến mức Arian tưởng đâu chiếc hộp đã bị hỏng nếu Brenda cuối cùng không cất lời để làm nó lại vang lên. “Con bé là con tôi, anh biết đấy – mới mười bảy tuổi. Nó thậm chí còn chưa tốt nghiệp cho đến mùa xuân. Và thằng nhóc… Ồ, anh biết mấy thằng nhóc ở tuổi đó như thế nào mà.”
Tiếng cười thô ráp của Tristan khiến Arian ôm choàng lấy bản thân để xua đi một cơn rùng mình. “Cô bé lên kế hoạch rất đơn giản là bỏ lại nó trên ngưỡng cửa của nhà ai đó giống như bà đã làm hay sẽ tống khứ nó đi bằng biện pháp lâu dài hơn?”
“Con bé muốn giữ nó. Anh không biết Ellen của tôi, nhưng nó là một cô gái tốt, Tristan. Cô ấy chỉ phạm một sai lầm nhỏ.”
Lúc này, Arian đang khóc một cách công khai, nước mắt chảy thành dòng trên gò má cô trước khi cô có thể lau chúng đi.
“Con bé sẽ là một người mẹ tốt, con trai à, tôi biết con bé sẽ như thế. Nó chỉ cần có chút ít tiền mặt để khiến điều đó dễ dàng hơn… làm ơn… đừng khiến tôi phải van nài…”
Lời đáp duy nhất của Tristan là tiếng giấy sột soạt đang được kéo ra từ ngăn kéo và vỗ vào mặt bàn giấy, rồi tiếng cọt kẹt của một cây bút ngang qua nó. “Đây. Nói với cô bé sẽ có thêm nếu thứ này đến đúng nơi. Nói cô ấy tôi tự hào vì cô dám nhận trách nhiệm về… sai lầm của mình.”
Tiếng hổn hển hoảng hốt của Brenda bộc lộ sự rộng lượng của Tristan nhiều hơn những chỉ thị ngắn gọn của anh. “Ôi, con trai, anh quá tốt với chúng tôi. Tại sao, nếu anh cho phép tôi đưa Ellen của tôi đến đây gặp anh, con bé sẽ ném cánh tay quanh anh cho xem và trao cho anh một cái…”
Tristan cắt ngang lời tuyên bố nồng nhiệt mà không một dấu hiệu thương xót nào. “Đừng trở lại vào ngày ba mươi mốt. Tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gởi check cho bà qua thư.”
Arian vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khi Brenda ló ra khỏi văn phòng nắm chặt một góc nhỏ của mảnh giấy. Từ hình chiếu của bà trên tấm kính tối sẫm, Arian có thể thấy người phụ nữ đã ăn mòn hết lớp son khỏi bờ môi, để lại chúng nhợt nhạt và đang run rẩy. Ánh sáng đã thất bại trong việc tạo nên, dù chỉ một chiếc bóng, cho sự thương cảm của Arian.
“Buổi tối tốt lành, quý cô.” Brenda bày tỏ một cách bẽn lẽn. “Cám ơn vì sự tử tế của cô.”
Từ “Buổi tối tốt lành” sáo rỗng ấy là tất cả những gì Arian có thể xoay sở được.
Cô vẫn cuộn tròn trong ghế khi bóng tối thật sự đã phủ xuống, biết rằng cô nên rút lui về căn penhouse trước khi Tristan xuất hiện. Cô chỉ có một hình dung duy nhất anh sẽ khinh ghét cô nhiều như thế nào nếu như anh biết cô đã xâm phạm vào nỗi đau riêng tư của anh.
Nhưng khi cô đứng dậy, một sức mạnh nhiều quyền năng hơn cả nỗi sợ hãi đã kéo cô hướng thẳng đến cánh cửa bằng gỗ nhạc ngựa đó.
Tristan không thắp đến một ngọn đèn nhỏ để tránh cho anh sự vây bọc của bóng tối. Anh đứng tại cửa sổ. Một hình bóng đơn độc được soi rọi bởi những ánh đèn thành phố, một ly Scotch đã cạn một nửa đang đu đưa trên một tay, bàn tay kia nhét trong túi quần. Anh đã cởi áo khoác và nới lỏng ca-vát. Ánh mắt anh nheo lại trước ảnh phản chiếu của cô, buộc cô tự xem xét chính mình dưới con mắt của anh – như một người lạ vô duyên đang xâm nhập vào sự hiu quạnh của anh.
“Nó nhấp nháy, cô biết đấy.”
“Gì cơ?” Arian không biết anh đang nói về điều gì.
Anh chỉ vào ảnh phản chiếu của chiếc hộp nhỏ màu đen nằm trên bàn anh – một chiếc hộp tương đồng với cái trong phòng đệm. Một ánh sáng màu xanh nhỏ xíu trên đó đang loé sáng. “Hệ thống liên lạc nội bộ. Nó nhấp nháy khi hoạt động.”
Một làn sóng hổ thẹn phủ qua Arian, nhưng không có sự phủ nhận nào cho tội lỗi của cô. Cô chỉ đơn giản là phải trơ mặt ra thôi. “Nếu anh biết tôi đang lắng nghe, tại sao anh không ngừng tôi lại?”
Anh nhún vai. “Sao phải bận tậm chứ? Cô phải xếp hàng để bán rẻ những bí mật thống thiết của tôi cho mớ báo lá cải. Tôi có thể hình dung ra dòng tiêu đề vào lúc này – chàng trai tỷ phú bị lừa bởi chính người mẹ.”
Arian ngồi ghé bên cạnh bàn giấy của anh, bị bối rối bởi ngôn từ mỉa mai của anh nhiều hơn cô muốn thú nhận. “Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng anh lớn lên trong một trại trẻ mồ côi.”
“Nên cô cho rằng tôi là một đứa trẻ mồ côi à? Oliver Twist* và tất cả những chuyện vớ vẩn hão huyền đó à? Rất tiếc đã làm cô vỡ mộng, nhưng trại trẻ mồ côi cũng thu nhận những đứa con hoang nữa.”
(*Oliver Twist : một truyện viết cho thiếu nhi của Charles Dickens năm 1838, thuộc loại văn học kinh điển gối đầu giường của các trẻ em Mỹ kể về cuộc sống thằng trầm của cậu bé mồ côi tên Oliver Twist)
Arian nhăn mặt nhưng biểu hiện của Tristan không thay đổi. Có lẽ sự dán nhãn đã không đem lại cùng một vết nhơ như nó đã như thế trong thời đại của cô. Cô vẫn có thể nhớ những lời bình luận tàn nhẫn, những sự khinh thường cay độc, những ánh mắt thương hại khi những đứa trẻ khác tại cung điện của Louis phát hiện ra cô chỉ có mama mà không có papa.
“Mẹ của anh hẳn là rất trẻ,” Cô nói dịu dàng, muốn xót thương người phụ nữ, nhưng thấy điều đó gần như là không thể trong gương mặt điềm nhiên không nao núng của anh.
“Mười bảy. Y như Ellen quý báu của bà ấy.” Anh nhấp một ngụm Scotch. “Tôi chắc chắn là bà ấy đã tự thuyết phục mình rằng bà đang làm điều tốt nhất bằng cách từ bỏ tôi. Bà có thể không biết rằng không có nhiều yêu cầu nhận con nuôi dành cho những đứa trẻ có đầu óc, nhút nhát với mái tóc bện dây và mắt kính dày như đít chai coke. Phần lớn những bậc cha mẹ tiềm năng của tôi không bao giờ vượt quá được tấm hình chụp.”
Arian muốn anh ngừng lại. Hẳn là anh có thể thuật lại một câu chuyện như thế mà không bộc lộ dù chỉ một dấu vết cảm xúc, nhưng lời thú  nhận điềm tĩnh của anh đã cào xước trái tim nhạy cảm của cô thành những mảnh dài.
“Tôi ghét những người phỏng vấn nhất. Họ hết sức lịch sự, dĩ nhiên. Lịch sự đến đau đớn. Nhưng không hiểu sao điều đó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.”
Cô nhích lại gần anh hơn mà không nhận ra. “Điều gì đã xảy ra với mẹ… với Brenda sau đó?”
“Không bao lâu sau khi bà ấy bỏ tôi trên bậc tam cấp của trại mồ côi với cái tên được đính trên áo sơ mi, bà ấy bỏ học trung học để kết hôn với một thợ xây dựng, chuyển đến một ngôi nhà ba phòng ngủ ở Newark, và nuôi dưỡng ba đứa trẻ với những cái tên đẹp đẽ tiêu biểu của giới thợ thuyền như Bill, Danny… và Ellen.”
Arian đã luôn ao ước có được một người anh chị em ruột để làm dịu đi nỗi cô đơn của cô. “Vậy thì anh có hai em trai và một em gái rồi.”
Tristan quay lại. Cô bật lùi tránh xa vẻ độc ác trong biểu hiện của anh. “Không. Đó là những đứa trẻ của mẹ tôi.”
Những ngón tay của Arian run rẩy với thôi thúc muốn chạm vào anh, an ủi anh. Nhưng trước khi cô có thể làm thế, chiếc mặt nạ băng giá lạnh nhạt của anh đã trượt trở lại chỗ cũ, cảnh báo rằng sự dại dột của cô sẽ chẳng mang lại được điều gì ngoài những ngón tay bị bỏng lạnh.
Cô cuộn đôi bàn tay lại trong lòng để chúng không phản bội cô. “Anh và mẹ anh đã sum họp lại với nhau như thế nào?”
Anh ngồi xuống trên một góc bàn đối diện cô. “Sum họp! Thật là một từ cảm động làm sao!” Nụ cười tổn thương của anh ngụ ý ngược lại. “Vì tôi chưa bao giờ được nhận nuôi, tên tôi đâu có thay đổi gì đâu, và Brenda không khó khăn gì để lần theo dấu vết của tôi. Bà ta gọi cho tôi cách đây ba năm yêu cầu một cuộc gặp mặt. Tôi đã huỷ tất cả những cuộc hẹn vào buổi chiều hôm ấy, mặc bộ suit đẹp nhất, xức loại nước hoa tuyệt nhất, và đợi bà đến.”
“Bà ấy không đến sao?” Arian nín thở, lo sợ điều tồi tệ nhất.
Anh nhấc chiếc ly lên môi trong một nỗ lực câu giờ trước khi trả lời. “Ồ, bà ta đến chứ. Lúc đồng hồ điểm hai giờ. Mọi thứ có đôi chút ngượng nghịu vào lúc đầu, như cô có thể dễ dàng hình dung, nhưng chúng tôi xoay sở để duy trì một cuộc trò chuyện lịch sự. Cô thấy đấy, tôi đã quyết định tha thứ cho bà ấy rồi. Tự thuyết phục bản thân rằng bà không đáng phải chịu đựng nhiều hơn những gì bà đã phải chịu. Chung cuộc, bà ấy chỉ là một cô gái rất trẻ khi từ bỏ tôi. Một ‘cô gái tốt’ đã mắc phải một “lỗi lầm nhỏ’ thôi mà.”
Đôi tay của Arian cuộn lại thành nắm đấm khi cơn giận dâng tràn qua cô, cơn giận hướng thẳng đến người phụ nữ, người đã dám khiến cho người đàn ông này cảm thấy như thể anh ấy không là gì nhiều hơn một sai lầm thiếu thận trọng khiến bà ta phải ân hận trong suốt phần đời còn lại.
“Brenda cứ líu lo liên tục về gia đình thứ hai của bà. Về gã chồng Earl, người đã mất khả năng làm việc sau khi chịu đựng một tổn thương ở lưng vì công việc. Về đứa con trai lớn Bill đang tuyệt vọng muốn được theo học tại một trường  Ivy League*, nhưng không đủ điểm để đạt được học bổng. Về Danny mười sáu tuổi với tội danh lái xe khi say rượu nhiều lần đã mang lại cho cậu ta một án lệnh phải điều trị tại một trung tâm phục hồi chức năng đắt đỏ.”
(*Ivy League : Nhóm những trường đại học danh giá nhất nước Mỹ gồm : Brown, Columbia, Cornell, Darmouth, Harvard, Princeton, Pennsylvania, và Yale. Tất cả các trường này đều nằm ở vùng Đông Bắc nước Mỹ, đều là trường tư thục lâu đời và được đánh giá là những trường hàng đầu nước Mỹ cũng như trên thế giới.  Lúc đầu tên này là do những trường này liên kết để lập liên đoàn thể thao, sau này nó chỉ còn mang ý nghĩa là nhóm 8 trường danh giá nhất, học phí rất cao nhưng tuyển sinh cũng rất khó.)
Arian có thể hình dung hết sức dễ dàng cảnh Tristan đang ngồi phía sau chiếc bàn, càng lúc càng lạnh nhạt hơn khi mỗi từ của mẹ anh hướng một mũi nhọn băng giá của sự phản bội đâm sâu hơn vào trong trái tim anh.
“Vào lúc bà ấy tâm sự đến tình trạng yếu nhược đặc biệt của chính bà – những cuộc dạo chơi buổi chiều với ngựa, dấu vết dám cá là từ trận đấu đôi tennis hàng ngày, tôi biết bà ta chẳng muốn tôi nhiều hơn bà đã từng. Bà ta chỉ muốn tiền của tôi thôi.”
Đến lượt Arian đứng dậy và nhắm tới ô cửa sổ. Đến lượt cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài qua những ánh đèn thành phố để Tristan không nhìn thấy những giọt nước mắt đang long lanh trong đôi mắt cô. Theo bản năng, cô biết rằng anh sẽ khinh miệt sự thương cảm của cô. Tất cả những gì cô phải để lộ ra với anh là cơn thịnh nộ của cô.
“Tôi sẽ không trao cho bà ta khoản tiền trợ cấp nào đâu,” Cô nói gay gắt.

Tristan đứng dậy khỏi góc bàn của anh, choáng váng bởi tính dữ dội trong sự nồng nhiệt của Arian. Anh chưa từng có ai bênh vực cho mình trước đây. Không bao giờ mong đợi điều đó. Anh luôn hài lòng với việc tự đứng vững, như anh đã như thế từ khi mới sinh.
Tuy vậy, Arian đã đứng lên, nhỏ bé hơn một hồn ma nhiều, trong xà cạp đen, áo cổ lọ đen, và đôi chân trần, sẵn sàng tạo nên một cuộc chiến với bất kỳ con rồng nào dám cản đường anh, kể cả người mẹ yếu đuối và tính toán của anh. Thứ gì đó cực kỳ khó cưỡng và nguy hiểm vặn xoắn trong bụng anh.
“Cô sẽ làm gì? Ám một lời nguyền lên bà ta chăng?” Tristan nói, lời lẽ nhẹ nhàng dập tắt sự căng thẳng đang âm ỉ cháy giữa họ, nhưng khi Arian xoay lại đối diện với anh, sự phẫn nộ của cô vẫn đủ độ nóng để gây ấn tượng mạnh.
“Tôi sẽ ném bà ta ra ngoài đường. Tôi sẽ bảo bà ta đừng bao giờ bén mảng đến ngưỡng cửa nhà tôi một lần nào nữa. Bà ta hay bất kỳ thành viên khác của cái bầy đàn đồi bại của bà.”
“Phù thuỷ.” Anh lầm rầm.
Đôi mắt của Arian thẫm lại với sự hoảng hốt tổn thương đến mức anh phải làm dịu đi sự kết tội ấy bằng một nụ cười biếng nhác, trước khi khum đôi hàm thanh nhã của cô trong bàn tay anh. “Em, cô phù thuỷ nhỏ bé, xinh đẹp, đầy oán thù.”
Đột ngột, Tristan muốn nếm cô bằng đôi môi anh, dữ dội hơn nhiều so với anh từng muốn nếm Scotch. Háng anh cứng lại với nỗi khao khát không thể chịu nổi, làm phai nhạt nụ cười của anh.
“Ngừng nhìn anh như thế đi.” Anh ra lệnh.
“Như thế gì?” Cô thì thầm, chớp mắt nhìn anh.
“Như thể anh là một pint* kem Haagen-Dazs, và em bị tước đoạt các chất ngọt trong suốt cuộc đời.” Những ngón tay của Tristan siết chặt lại trên hàm cô. Anh sẽ phải cảm thấy tội lỗi vì đang cố làm cô hoảng sợ nếu như cô đã không doạ anh sợ chết khiếp rồi. Chống lại lý trí của anh, ngón tay cái của anh lạc lối khi vuốt ve bờ môi dưới đang run rẩy của cô. “Có lẽ anh chỉ say mê hàm răng nhỏ ngọt ngào của em thôi. Em biết tất cả những bí mật của anh rồi, vì thế có lẽ anh có thể dỗ ngọt em thú nhận một vài bí mật của chính em. Anh luôn thấy vui thích khi trở thành một động cơ thuyết phục nhất.”
(*Pint : đơn vị đo thể tích thường dùng ở Mỹ, Anh bằng 1/8 gallon. Nhưng ở Mỹ 1 pint lỏng = 473ml, còn ở Anh là 568ml vì thế ở Mỹ 1 gallon =3.79 Lít, còn ở Anh là 4.546 Lít – Chà chà mua bán mà không biết điều này thì lỗ chết lun!!!)
Tristan kéo cô vào trong vòng tay anh, Arian nghĩ đến hàng trăm bí mật để kể với anh, hàng ngàn điều để thú nhận. Nhưng từ ngữ của cô tan chảy vào trong một tiếng thở dài vụn vỡ khi anh hạ thấp đầu đặt một nụ hôn nơi vùng mạch đang đập rộn ràng trên cổ cô. Những ngón tay thuôn dài của anh mơn trớn gáy cô với sự dịu dàng nhẫn tâm, gởi những làn sóng vui thích uỷ mị râm ran khắp cơ thể cô. Một lưỡi lửa ngọt ngào sống động lan toả xuống dưới thấp sâu trong bụng cô, đe doạ trở thành một ngọn lửa lớn với mỗi cái vuốt ve đầy nhục cảm của đầu ngón tay anh. Ngay cả Đức cha Linnet dâm đãng cũng không dám chạm vào cô với sự thân mật choáng váng và tế nhị đến thế.
Sự đe doạ và bắt nạt của Linnet đã thất bại trong việc khuất phục cô, tuy vậy, Tristan đã khống chế được cô mà không làm gì nhiều hơn một nụ hôn vào da thịt ương bướng của cô và vài cái vuốt ve đầy kinh nghiệm.
“Không!” Arian vặn mình thoát khỏi đôi tay anh, lảo đảo giật lùi vào chiếc bàn giấy.
Anh vươn tay để giữ vững cô, thì thầm, “Arian, đừng…”
Cô lặng thinh trước lời nài nỉ khàn khàn của anh. Khiếp sợ rằng cô sẽ chỉ tìm thấy một hình ảnh phản chiếu đầy nhạo báng về sự yếu đuối xác thịt của chính cô trong đôi mắt anh, cô bỏ chạy, nhận ra rằng cho dù cô có làm được điều đó đi chăng nữa thì cũng chẳng có nơi nào để cô trốn tránh được sự điên rồ của chính mình. Cô đã để lộ bí mật nguy hiểm nhất của cô, thứ cô đã đấu tranh để tránh xa kể từ khoảnh khắc đầu tiên cô nằm trong vòng tay đầy quan tâm của Tristan Lennox.
Mẹ anh có thể không muốn anh, nhưng cô, Arian Whitewood, dứt khoát là muốn nhất.


Không có nhận xét nào: