20.
Arian buộc bản thân phải cư xử nhẹ nhàng, cả việc
tiến đến bàn làm việc của Tristan lẫn vòng qua bức tường cảnh giác vô hình của
anh. “Nhưng chúng ta đã có một cuộc hẹn rồi, một cuộc hẹn cực kỳ quan trọng. Thứ
Bảy này, lúc hai giờ chiều, tại nhà nguyện Saint Paul.”
Anh nghiêng người vào lưng ghế, như thể để đặt
thêm vài inch quý báu cho khoảng trống giữa họ. “Tôi biết rõ điều đó. Tôi đã phải
hy sinh một trong những nhân viên phòng thư tín để gởi thiệp mời.”
Arian không thể kháng lại việc mở tròn mắt trong
vẻ không thể tin được đầy nhạo báng. “Em hy vọng rằng điều đó không vượt quá một
sự bất tiện.”
“Chúng đã như thế,” Anh nói cụt lủn. “Nhưng tôi
đã hồi phục. Giờ thì, tôi có thể làm gì cho em tối nay? Đã trễ rồi và tôi có
vài báo cáo quan trọng phải hoàn tất.”
Quan
trọng nhiều hơn em.
Arian nghe thấy những từ đó rõ ràng như thể anh
đã nói chúng thành lời. Cô cứng người, nhận ra cô không thể hỏi được gì từ người
lạ cách biệt này nhiều hơn cô nài xin một con sói liếm tay cô mà không cắn, rằng
liệu anh có giữ lại vài mảnh nhỏ cảm xúc dành cho cô hay không. Đây là thứ mà
hôn nhân của họ sẽ mang lại sao? Cô băn khoăn. Tristan sẽ câm lặng trong văn
phòng của anh cho đến sáng trong khi cô trằn trọc và xoay trở trong chiếc giường
hiu quạnh của họ?
Cô chuyển sức nặng của cô từ chân này sang chân
kia, ao ước một cách tuyệt vọng rằng cô sẽ tìm ra vài cách bào chữa khác cho sự
viếng thăm của cô. Tristan đã lại nghiêng đầu xuống và bắt đầu nguệch ngoạc những
ghi chú bên lề của những báo cáo quý giá của anh rồi.
“Em đang tự hỏi không biết anh thích những cánh
hoa hồng hay những nụ hoa cam nhiều hơn?” Cuối cùng cô buột miệng.
“Những cánh hoa hồng.” Anh nói mà không ngước
lên. “Tôi dị ứng với hoa cam. Chúng khiến tôi nhảy mũi.”
Arian thầm ghi nhớ đầy hằn học là sẽ gọi cho người
cung cấp hoa và đặt mua những bông hoa cam. Cô đảo vòng ra phía sau ghế của
anh, ước chi có dũng khí để chạm vào anh. Tìm kiếm một dấu vết của người đàn
ông đã vuốt ve khiến cô mê đắm đến run rẩy, rồi lau khô những giọt lệ tuôn rơi
của cô bằng những nụ hôn. Nhưng lưng của Tristan cứng nhắc, những ngón tay dài,
duyên dáng của anh quấn quanh cây bút khắc chữ chặt đến nỗi những khớp ngón tay
anh trắng bợt.
Cô nghiêng người qua vai anh gần đến nỗi nếu anh
quay mặt lại chỉ một phần tư inch, môi của họ sẽ chạm nhau. Đầu ngón tay cô râm
ran với thôi thúc muốn ve vuốt dấu vết như dát vàng mà vùng râu chưa cạo phủ
bóng trên hàm anh. “Và anh thích trăng mật ở đâu hơn? Aruba* hay Aspen*?”
“Aspen. Tôi thích lạnh.”
(*Aruba
là một hòn đảo nhỏ thuộc Hà Lan, diện tích 192Km2 nằm trong vùng Caribean, cách
bán đảo Paraguana của Venezuela 27 Km, khí hậu khô và nóng quanh năm.)
(*Aspen
: thành phố du lịch nổi tiếng ở Colorado, USA, nhất là về trượt tuyết và các trò
giải trí ngoài trời. Nơi được biết là có giá bất động sản cao nhất nước Mỹ)
Arian nên lường trước câu trả lời của anh. Dỗ ngọt
được một phản ứng từ anh giống như đang cố đánh một tia lửa từ một khối băng.
Cô vươn thẳng người, cái thở dài thất bại của cô làm gợn mái tóc anh.
Với tốc độ ánh sáng, anh xoay ghế để đối diện với
cô. “Điều gì đang làm phiền em thế, Arian? Giới hạn tín dụng của thẻ American
Express không đủ hào phóng sao? Hay viên kim cương trên nhẫn đính hôn nhỏ hơn một
chút so với thị hiếu của em?”
Arian muốn kéo giật chiếc nhẫn đó ra và ném nó
vào gương mặt chảnh choẹ của anh nhưng cô không nhận ra dấu hiệu tương tự của vẻ
khinh miệt mong manh được che dấu mà anh đã chỉa thẳng vào mẹ anh giống như một
khẩu súng. Đó là giọng của một chàng trai bị tổn thương đang chống trả lại người
mà cậu ta tin rằng đã tệ bạc với mình.
Cô lùi một bước xa khỏi anh, cho phép một dấu hiệu
giận dữ của chính cô lộ ra. “Tha thứ cho em vì đã quấy rầy ngài, Mr.Lennox. Em
đã nghĩ ngài có thể muốn giúp em lập kế hoạch cho buổi lễ. Đó cũng là đám cưới của ngài nữa, ngài biết đấy.”
Anh gõ nhẹ cây bút lên đầu gối và nghiên cứu cô
qua đôi mắt hẹp, biểu hiện của anh thích thú một cách tàn nhẫn đến mức gần như
khiến cô ao ước anh vẫn mang chiếc mặt nạ lãnh đạm cũ còn hơn. “Hãy cố đừng
nghĩ đó là một đám cưới, mà chỉ như một sự tiếp nhận, hoặc một cuộc hợp nhất
trong kinh doanh. Khi âm vang của tiếng chuông nhà thờ đã tắt và những hạt gạo
cuối cùng đã được rải xong, em sẽ có được những gì em muốn.” Giọng anh nhẹ như
sương khói. “Và tôi sẽ được những gì tôi muốn.”
Trong một khoảnh khắc trêu ngươi, bức màn sương
giá đã rơi xuống, Arian thoáng thấy đám tàn tro đang âm ỉ cháy phía sau chúng,
đám tàn tro hừng lên đủ nóng để cháy thành ngọn lửa với những thôi thúc khinh
miệt nhất. Một ánh bập bùng hân hoan hồi đáp bật mạnh sống động trong trái tim
của chính cô.
Tristan hẳn đã nghĩ ví von tương đồng về tài
chính của anh sẽ vượt quá hiểu biết của cô, những cô đã không đọc thời báo the
Wall Street Journal trong hai tuần vừa qua mà không vì điều gì. “Em đang hướng
tới điều đó đây, thưa ngài. Vài cuộc hợp nhất hoá ra lại sinh lợi rất lớn. Cho
cả hai bên có liên quan.”
Với một nụ cười bí ẩn sinh đôi với nụ cười chế
nhạo của chính anh, cô quay gót và hiên ngang bỏ đi, vừa vặn chống lại được một
thôi thúc rất tầm thường là đóng sầm cánh cửa lại đàng sau lưng cô.
Cô đã biết được cả ít hơn lẫn nhiều hơn về thứ
cô muốn tìm kiếm tối nay. Tristan có thể không yêu cô, nhưng anh vẫn muốn cô. Đến
tệ hại.
Và lúc này đây, như thế đã là đủ rồi.
Arian bước ra khỏi thang máy ở căn penhouse với
tiếng reng chói tai của chiếc điện thoại trong phòng ngủ. Cô chạy ào ngang qua
căn phòng để trả lời, ấp ủ một hy vọng ngớ ngẩn rằng Tristan có lẽ đã thấy ân hận
về thái độ thô lỗ của anh và đang gọi để nài xin sự tha thứ của cô.
“Hello!” Khi không có sự đáp lại, cô nhận ra cô
đang rống vào trong ống nghe.
Cô đảo lại tay cầm điện thoại và thử lần nữa.
Một giọng nói bực tức trôi vào tai cô, gởi một cảm
giác nhoi nhói của linh tính dọc theo xương sống cô. “Tôi có thể thấy cô đã
quên lưu ý đến lời cảnh báo của tôi rồi, quý cô trẻ. Thật đáng tiếc.”
“Mr.Lize, là ông sao?” Arian cảm thấy buộc phải
thì thầm, mặc dù chẳng có ai nghe trộm cô.
Một tiếng hít hơi dằn dỗi xác nhận danh tính người
gọi. “Sao cô biết đó là tôi? Tôi là một bậc thầy về cải trang mà.”
“Sao ư, dĩ nhiên tôi biết là ông rồi.” Arian cần
xoa dịu tính hợm hĩnh trái thói của ông già. “Nhưng làm thế nào tôi có thể thất
bại trong việc nhận ra ông khi sự tử tế của ông đã gây ấn tượng cho tôi đến thế
tại buổi tiệc Halloween chứ?”
“Hình như tôi không phải là người duy nhất gây ấn
tượng với cô đêm hôm đó. Tôi nghe nói cô sẽ trở thành bà Tristan Lennox vào thứ
Bảy này.”
“Và ông gọi để trao lời chúc mừng của ông?”
“Không, là lời chia buồn của tôi.”
Arian lóng ngóng tìm chiếc giường phía sau cô, đầu
gối cô yếu ớt với nỗi sợ hãi. “Mr.Lize, nếu ông gọi tôi để nói xấu về chồng
chưa cưới của tôi…”
Ông ta cắt ngang lời cô, giọng của lão run run
khẩn cấp. “Tôi phải gặp cô. Chiều thứ sáu, lúc ba giờ, tại quán café trên góc
phố.”
Arian nao núng, nghĩ rằng cô thật sự nên triệu tập
Sven và để anh ta đối phó với tay nhiễu sự ngoan cố này.
Wite Lize nắm lấy ưu thế từ sự do dự của cô.
“Lennox là một người rất quyền thế. Ngay khi hắn có được cô trong nanh vuốt của
hắn, hắn sẽ không bao giờ cho phép cô nói chuyện với tôi.” Một khoảng ngừng
căng thẳng. “Làm ơn đi mà, Arian…”
Arian siết chặt chiếc điện thoại, khớp ngón tay
cô trắng bợt. Thật kỳ lạ, đó không phải sự van nài, nhưng việc dùng tên thánh của
cô trong thế kỷ này từ quá nhiều người lạ đã ảnh hưởng đến cô. “Tôi sẽ cân nhắc
điều đó, nhưng chỉ khi ông nói cho biết tại sao ông lại mang một sự thù hằn như
thế hướng về chồng tương lai của tôi.”
Tất cả dấu vết của sự phô trương và hăm doạ biến
mất khỏi giọng nói của ông già, để lại chúng khô khan và mỏng như giấy. “Hắn đã
giết con trai tôi.”
Arian giật mình và run rẩy khi đường điện thoại
ngắt kết nối với một tiếng click trống rỗng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét