21.
Arian hoà lẫn vào trong dòng người tuôn chảy qua
toà Tháp bằng cách hạ thấp vành nón mềm trên cặp kính mát ăn trộm, biết ơn ơn rằng
sở thích của Tristan chạy theo phong cách còn của Sven là theo sự hữu dụng. Cô
đã trốn khỏi căn penhouse dễ dàng đến kinh ngạc, xua đi kẻ cuối cùng của những
nhà cung cấp thực phẩm cáu kỉnh, những người thợ may kiệt sức và báo tin cho
Sven rằng cô có kế hoạch trải qua buổi chiều ngâm mình trong buồng tắm hơi để
chuẩn bị cho lễ cưới vào ngày mai.
Một lễ cưới sẽ không bao giờ được tiến hành nếu
Mr.Lize ngoan cố có điều gì đó để nói về chúng.
Mặc một trong những trang phục màu đỏ thẫm khá
trang nhã mà Tristan đã mua cho cô và một cặp găng tay màu trắng, Arian hành
quân xuống lề đường dành cho người đi bộ đông đúc. Marcus hẳn sẽ mắng cô là
đang mặc màu sắc của quỷ dữ, nhưng Arian không quan tâm. Nếu Wite Lize không ngừng
lan truyền những lời kết tội hiểm ác của lão, cô đã chuẩn bị đầy đủ để trao cho
lão một lời quở mắng cực kỳ xấu xa.
Chủ thể của cô đã cải trang như một người Gypsy
hát rong, điều đó chỉ khiến Arian dễ dàng nhận ra lão ta hơn.
Lão lao thẳng đến để dẫn cô vào một bàn trong
góc, hai bên mép của bộ ria giả rũ xuống, run rẩy với sự háo hức. “Miss
Whitewood! Thật tử tế làm sao vì đã đến! Tôi đã biết là cô sẽ không nhẫn tâm để
mặc xác một kẻ già nua trong nỗi thương tiếc mà. Tôi đã mạn phép đặt một ít trà
thảo mộc cho cô rồi.”
Arian bắt đầu tháo kính mát, rồi nghĩ tốt hơn
nên giữ nguyên như thế. Nếu đôi mắt cô tiết lộ quá nhiều những tia nghi ngờ về
Tristan, cô không muốn Wite Lize sử dụng chúng như một vũ khí để chống lại cô.
Cô tháo găng tay thay vì thế. “Tôi không đến đây để uống trà với ông, thưa ông.
Tôi đến để bảo vệ danh dự cho hôn phu của tôi.”
Wite Lize khịt mũi. “Tristan Lennox chẳng biết đến
ý nghĩa của những từ đó đâu.”
Arian bắt đầu đứng lên, nhưng lão ta nắm lấy tay
cô với vẻ tuyệt vọng thống thiết đến nỗi cô lưỡng lự. Đôi mắt xanh lơ ướt nhoèn
của lão nhăn lại khẩn nài. “Đừng đi, làm ơn. Không, cho đến khi cô nghe tôi
nói.”
Arian chìm trở xuống chiếc ghế và mở chiếc khăn
ăn. “Ông luôn ghét Tristan một cách quyết liệt đến thế sao?”
“Không phải luôn luôn đâu. Tôi đã từng yêu hắn
như một đứa con trai. Gần nhiều bằng con trai của chính mình.”
“Người con trai mà ông tuyên bố là Tristan đã giết
à.” Arian cho rằng việc nói những từ ngữ đó thành lời có thể lấy đi sức nặng của
chúng. Cô đã sai.
“Arthur,” Wite Lize cung cấp, mỉm cười tiếc nuối.
“Cậu bé ngọt ngào sáng chói của tôi.”
Arian nhấp một hớp trà để dấu đi một cái nhăn mặt
thương cảm. Cô không muốn hình dung về gã Arthur này. Không muốn gợi lên cho dù
chỉ là một bóng ma của ký ức.
“Arthur và Tristan ở cùng phòng với nhau từ học
kỳ đầu tiên tại MIT. Một trường đại học ở Boston,” ông ta thêm vào, nhận ra vẻ
bối rối của cô. “Xét về bề ngoài, họ có nhiều điểm chung – trí tuệ lỗi lạc, một
tình yêu với máy tính, tài năng không biết hổ thẹn trong việc bẻ khoá dữ liệu bảo
mật, và trí tưởng tượng không giới hạn. Một theo phe tối, một theo phe sáng,
tuy vậy, họ có đủ sự tương đồng để thân nhau như anh em.” Wite Lize nhấp một hớp
trà, đôi mắt lão như chìm vào quá khứ. “Tristan không có bà con thân thích nào
nên hắn trải qua những kỳ nghỉ lễ cùng với Arthur và tôi trong căn hộ nhỏ bé ở
làng Greenwich của chúng tôi. Chúng tôi không có nhiều tiền, thậm chí còn không
thể có được một cây thông Giáng sinh trong vài năm, nhưng có vẻ như hắn ta luôn
quá háo hức một cách đáng thương để trở thành một phần của cái gia đình nhỏ
khiêm tốn của chúng tôi.”
Arian chuyển động một cách thiếu thoải mái trong
ghế, thấy thương cảm với bóng ma của Tristan nhiều hơn với Arthur. Arthur đã mất
tích rồi. Chàng trai trẻ Tristan với đôi mắt sáng ngời đó có thể vẫn còn cứu được.
Bóng ma của một nụ cười kéo giật khoé môi của
ông già. “Chúng tôi thường cười đùa về việc họ sẽ mua cây thông giáng sinh lớn
hơn cây thông ở trung tâm Rockefeller ngay khi họ làm ra được một triệu dollar
đầu tiên.” Nụ cười vặn xoắn thành một vẻ nhạo báng. “Lennox đã thực hiện những
lời ấy. Mỗi năm, hắn ta đặt một cây thông như thế tại sân sau trong vương quốc
của hắn.”
“Mr.Lize, làm ơn… Tôi không có nhiều thời gian.”
“Không, cô không có.” Ánh mắt thương hại của lão
khiến cô mất bình tĩnh, đặc biệt khi nó chuyển xuống để mơn trớn miếng bùa của
cô. “Sau khi Arthur và Tristan tốt nghiệp, họ mua vài máy tính đã qua sử dụng,
thuê một ngôi nhà đá nâu đầy gián, và treo bên ngoài một bảng hiệu được đọc là
Warlock, Inc.”
Hãy cẩn
trọng với Pháp Sư. (Warlock)
Đôi mắt của Wite Lize đủ sắc sảo để nhận ra cái
rùng mình của cô. Dường như lão ta không thấy khó chịu vì điều đó. “Cái tên đó
mang ý nghĩa như một trò đùa nội bộ, nhưng Arthur có một giả thuyết. Thằng bé
tin rằng những quy luật giống nhau có những quy tắc tổng thể từ khi bắt đầu vũ
trụ - những nguyên lý cơ bản đã chi phối toán học, âm nhạc, khoa học, và pháp
thuật – có thể truy cập thông qua lõi trung tâm của máy tính.”
Arian có thể không biết chút gì về computer,
nhưng cô biết quá rõ về bản chất thất thường của pháp thuật để gạt bỏ lý thuyết
của Arthur như một chứng cuồng trí.
“Nó và Tristan làm việc miệt mài cả ngày lẫn
đêm, bỏ ăn, bỏ ngủ, gần như mất trí để cố thiết kế một chương trình phần mềm sẽ
cho phép chúng thử nghiệm giả thuyết của Arthur.”
“Và họ có thành công không?”
“Tôi đang biểu diễn tại một câu lạc bộ buồn tẻ tại
Soho vào một đêm khi Arthur gọi và để lại cho tôi một tin nhắn.” Với sự khéo
léo ma mị phổ biến của các ảo thuật gia, Wite Lize giật ra một hộp màu bạc nho
nhỏ từ bên dưới khăn trải bàn và nhấn một nút.
“Cha?
Cha có ở đó không?” Arian giật mình khi một giọng nói kỳ quái trôi ra khỏi thiết bị -
giọng của một người nam trẻ, hoang dại và gần như sôi nổi trong sự kích động,
tuy nhiên lại quen thuộc một cách kỳ lạ. Arian cho rằng cô có lẽ đã nghe thấy
tiếng vọng của người cha trong giọng nói của con trai. “Nếu cha ở đó, vì Chúa, hãy nhấc máy đi! Bọn con vừa đạt đến thứ gì đó
lớn lắm. Thứ gì đó khổng lồ luôn! Thứ gì đó sẽ có thể mang chúng ta đến với cả
sự giàu có lẫn danh tiếng vượt xa hơn những tưởng tượng hoang dại nhất của
chúng ta.” Giọng nói hạ thấp thành một lời thì thầm báo điềm xấu. “Con có một con virus cuối cùng cần phải
tiêu diệt. Con sẽ gọi cha đầu tiên vào buổi sáng.” Một thoáng ngừng. “Và, Cha à… Con yêu cha.”
Ngón tay xương xẩu của Wite Lize run rẩy khi lão
ấn vào thiết bị. Một màn sương nước lập loè trong mắt. “Đó là lần cuối cùng tôi
nghe được giọng nói của con trai tôi.”
Arian vỗ về đôi môi đang run rẩy của cô bằng chiếc
khăn ăn và thu nhặt đôi găng tay của cô, cực kỳ khao khát được bám chặt lấy niềm
vui sướng của sự thiếu nhận biết. “Tôi rất tiếc, Mr.Lize, nhưng nếu đó là tất cả
chứng cứ mà ông có, vậy thì tôi sẽ ở trên…”
“Ngồi yên!” Lão già quát lên.
Arian ngồi yên.
Lão kéo ra một quyển sách bìa da từ bên dưới khăn
trải bàn, khiến Arian muốn lén lút một cái nhìn trộm chỉ để xem xem liệu ông ta
có bất kỳ con thỏ hoặc bó hoa nào dấu dưới đó nữa không. Khi lão lật mở quyển
sách và đẩy nó ngang qua bàn vào cô, cô cầu nguyện là cô không phải nhìn vào
chân dung đứa bé sún răng của Arthur cao quý.
Nhưng gương mặt bên dưới những ngón tay cô thì
quen thuộc với cô như gương mặt của chính cô và thân thương gấp đôi. Cô lật tập
tài liệu, những ngón tay của cô tê liệt khi cô khám phá hết trang này đến trang
khác hình ảnh đã ố vàng của Tristan bị bôi bẩn bởi những vết nhơ xấu xí và những
lời cạnh khoé đen tối.
PHÁP
THUẬT, SÁT NHÂN, VÀ KHIẾM KHUYẾT TRONG CHÀNG TRAI THÀNH THỊ.
Pháp
sư đã làm người cộng sự biến mất!
Tristan
Lennox : chàng trai tỷ phú hay TÊN ĐỒ TỂ khát máu?
Điểm nhấn cho những tiêu đề bợt bạc đó là chúng
luôn được công bố bởi Eddie Hobbes. Với Arian, mỗi cái tên được đi kèm bởi một
luồng khói cigar hôi hám và một cái rùng mình nhớ đến sự xỉ nhục.
Cô lướt qua các bài báo, trở nên lạnh hơn với mỗi
từ cô đọc, bất chấp sự nóng nực trái mùa của một ngày tháng mười một.
Wite Lize chồm tới trước và vỗ một bức ảnh chụp
Tristan đặt chồng lên bên trên một bộ khung xương. “Anh ta đã giật sập ngôi nhà
đá nâu để xây toà tháp. Có vài người thì thầm rằng anh ta đã vùi Arthur dưới tầng
hầm, rồi dựng lên toà tháp như là một đền đài cho thói tham lam và sự phản bội
của chính anh ta.”
Arian đóng sầm quyển sách lại, gần như sập vào
ngón tay của ông già. Lão bắn cho cô một cái trừng mắt tổn thương.
“Ông dám nói thế ư!” Cô thì thào. “Ông không có
bắng chứng nào hết. Ông không có gì ở đây ngoại trừ những chuyện ngồi lê đôi
mách, những lời vu khống và những tin đồn thất thiệt.”
“Tôi có lời khai của những người hàng xóm đã
nghe thấy những tiếng la hét giận dữ và những âm thanh của một cuộc vật lộn thô
bạo vào lúc gần nửa đêm hôm đó. Tôi có những bức hình của Tristan Lennox đang bị
dẫn đi bởi hai người cảnh sát với máu của con trai tôi vấy trên quần áo của anh
ta.” Giọng của Wite Lize cất cao thành một tiếng thét kinh khủng, gợi lên những
ánh mắt cảnh báo từ những thực khách ở những bàn gần đó. “Và đáng nguyền rủa
trên tất thảy, Miss Whitewood, tôi không
còn con trai nào nữa.”
Arian nao núng như thể ông ta vừa đánh cô, nhưng
cô từ chối bị tác động. “Nếu những gì ông đang nói là thật, vậy tại sao Tristan
không bị tuyên án là kẻ giết con trai ông? Tại sao anh ấy không vào tù?”
“Luật sư bào chữa của hắn, cha của tay luật sư
phản bội mà hắn ta có bây giờ, ép buộc họ bác bỏ những lời buộc tội trong suốt
kỳ xét xử sơ thẩm. Lời biện hộ của hắn rất đơn giản – không xác thì không án mạng.
Tới ngày hôm nay, con trai tôi vẫn còn trong danh sách như một kẻ mất tích.”
Người phục vụ tiến lại và Arian buộc phải ngậm
miệng cho đến khi cậu ta đổ thêm trà đầy tách của họ và chuyển đến bàn kế tiếp.
“Nhưng tại sao? Tại sao Tristan lại muốn giết con trai ông, Mr.Lize?”
“Lòng tham. Khát vọng. Một nỗi khao khát vô độ về
quyền lực.” Nhà ảo thuật hạ thấp giọng xuống thành tiếng rít khẩn nài. “Cô
không thấy những gì hắn ta đã làm sao? Hắn ta luồn lách vào trong những cảm xúc
của chúng tôi, biết rằng sự chói sáng của Arthur nắm giữ chìa khoá của mọi thứ
hắn ta từng muốn. Arthur luôn là người dẫn đầu, Tristan chỉ là kẻ theo đuôi. Hỏi
bất kỳ ai xem. Lennox đã chẳng sáng chế ra nổi một cái bẫy chuột từ khi Arthur
chết. Nền tảng của bộ vi xử lý khiến hắn ta giàu có như thế đã có từ trước khi
con trai tôi biến mất. An ủi duy nhất của tôi là biết được rằng Arthur hẳn đã
đem bí mật về một phương thức xuyên thủng khác xuống mộ cùng nó. Đó là lý do tại
sao Lennox đã phải trải qua tất cả những năm tháng này để tìm kiếm chúng.”
“Cuộc thi đấu pháp thuật,” Arian thì thầm, những
nghi ngại làm cô ớn lạnh sợ hãi.
“Đúng vậy. Và tất cả những cuộc họp kỳ quái, những
hội nghị chuyên đề, và những cuộc thi đã tổ chức đó. Hắn ta có khuynh hướng trở
thành một kẻ hoài nghi chuyên nghiệp để xâm nhập vào hàng ngũ những tín đồ
trung thành. Nhưng tôi có mọi lý do để tin rằng hắn ta đã săn đuổi pháp thuật
chân chính một cách hão huyền.” Arian có thể thề rằng ánh mắt lão lướt qua miếng
bùa của cô một lần nữa. “Cho đến bây giờ.”
“Với tôi ư?” Cô lập lại, biết tước câu trả lời
mà lão sẽ trao cho cô.
“Chính xác.” Ông già vênh đầu giống một chú chim
vui tươi, biểu hiện chiến thắng, gần như dịu dàng. “Oh, Báo chí có thể gắn nhãn
cho cô là một kẻ lừa đảo, nhưng tôi biết sự thật. Tôi đã nhìn thấy bằng chứng bởi chính mắt tôi. Lúc đầu là ở cuộc
thi đấu pháp thuật khi những tên đần của Lennox ném tôi ra khỏi toà nhà, sau đó
tại bữa tiệc Halloween. Cô có quyền năng, Arian. Những quyền năng ngoạn mục,
phi thường, và Lennox không thể đợi để đặt bàn tay hắn lên chúng. Và lên cô.”
Arian dấu mặt vào trong vành nón, không muốn ông
già đoán ra Tristan đã đặt tay anh lên cô rồi. Ngay cả bây giờ, với sự ngờ vực đang
khuấy đảo trong đầu cô và những giác mơ đã vỡ tan thành bụi, ký ức vẫn còn đủ sức
mạnh để gây nên một cơn rùng mình khao khát. Có lẽ nào đôi tay của một kẻ giết
người lại có khả năng dịu dàng đến thế, kiên nhẫn và điêu luyện một cách tinh tế
đến thế?
Wite Lize chuyển chiếc khăn giấy cho cô như thể
một chiếc khăn mùi soa, rõ ràng tin rằng những tiết lộ của lão đã khiến cô rơi
lệ. Sự thương cảm của lão thậm chí còn gây khó chịu nhiều hơn vẻ doạ dẫm của
lão. “Hắn đã xoay sở để mê hoặc cô bao lâu rồi, cưng đáng thương của tôi? Hắn
có thì thầm những từ ngữ yêu thương vào tai cô không? Hứa hẹn lòng tận tuỵ bất
diệt của hắn?”
Chúng
ta sẽ cưới vào thứ bảy trước lễ Tạ ơn.
Arian cứng người, nhớ lại những từ ngữ giống một
mệnh lệnh hơn là lời cầu hôn.
Đừng cố
nghĩ đó là một đám cưới, mà như là một sự tiếp nhận hoặc một cuộc sát nhập kinh
doanh… Em sẽ có những gì em muốn. Và tôi sẽ có những gì tôi muốn.
Những lời của chính Tristan đã lên án anh. Cô
cho rằng cô nên biết ơn rằng anh đã không xúc phạm cô bằng những lời lẽ ngọt
ngào hoặc hứa hẹn những gì anh không bao giờ có ý định giữ lời. Nhưng cô đã được
bao bọc quá kỹ trong những hình ảnh tượng tượng thời thơ ấu về những quả chuông
cưới và tình yêu bất diệt đến nỗi cô không chú ý đến những cảnh báo không lời của
anh.
Khi Arian tháo bỏ cặp kính mát và chiếu một cái
nhìn không nao núng vào Wite Lize, đôi mắt cô cháy bỏng và khô khốc. “Ông đã tự
mình làm sáng tỏ về những gì Tristan muốn từ tôi. Nhưng còn ông thì sao,
Mr.Lize? Ông muốn gì?”
Ông già với tay ngang qua bàn và khum bàn tay
xương xẩu của lão trên tay cô. “Tôi cần cô, Arian.”
Ta đã
lật tung thế giới vì nàng.
Lời thì thầm khàn khàn của Linnet trôi qua nhiều
thế kỷ, từ một chốn khác, một cuộc đời khác, nhưng nó vẫn còn khiến cho da của
Arian nổi gai. Cô kéo giật bàn tay ra khỏi tầm với của Lize, ước rằng cô chưa
bao giờ tháo đôi găng tay của cô ra.
Ông già đã thất bại để chiếm thế thượng phong. Lời
lẽ của lão lộn xộn, bị xô đẩy bởi sự háo hức muốn lôi kéo cô về phe lão.
“Lennox là một kẻ rất nhiều quyền lực. Hắn ta đã trải qua mười năm vừa qua để hạ
uy tín của tôi, khiến mọi người tin tôi không là gì ngoài một lão già gàn dở.
Ông bạn Hobbes đó là người đồng minh duy nhất mà tôi còn lại và thậm chí giờ
đây anh ta cũng mất hứng thú rồi.” Đôi mắt lão đẩy một cái liếc xảo quyệt.
“Nhưng nếu vị hôn thê của chính Lennox trở mặt chống lại hắn, cảnh sát sẽ lắng
nghe. Họ hẳn sẽ mở lại vụ án và và đặt hắn vào sau song sắt, nơi hắn thuộc về.”
Arian đứng lên và mang găng tay vào với một sự
hăng hái đột ngột. “Rất tiếc là tôi không thể giúp ông, Mr.Lize, nhưng lòng
trung thành đầu tiên của tôi là dành cho chồng sắp cưới của tôi.”
Biểu hiện hăm hở của Lize vỡ vụn. Lão quấn đôi
tay quanh chiếc tách như thể để giữ chúng khỏi cuộn thành nắm đấm và nghiên cứu
cô bên dưới đôi chân mày như chiếc bàn chải của lão. “Lòng trung thành là một
nét đáng ngưỡng mộ đối với một người vợ. Tôi hy vọng Lennox không cho cô lý do
để ân hận về điều đó.”
“Tôi cũng thế.” Cô lầm bầm, quay người rời khỏi
bàn.
“Miss Whitewood?” Wite Lize thậm chí còn không
thèm ngước nhìn lên. Lão đơn giản chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào đáy tách trà, như
thể tiên đoán cả quá khứ lẫn tương lai từ mớ cặn của chúng. “Hắn ta không bao
giờ phủ nhận điều đó, cô biết đấy. Không, ngay cả với luật sư của chính hắn.”
Arian lao ra khỏi thang máy của căn penhouse, lần
đầu tiên thất biết ơn về sự mát lạnh thiếu tự nhiên của không khí. Cô đá giày
và tháo nón, phe phẩy nó trong nỗ lực không hiệu quả để làm dịu đi vầng trán
đang hừng hực của cô. Cô ước rằng cô chưa bao giờ rời khỏi môi trường được kiểm
soát khí hậu này. Chưa bao giờ để cho Wite Lize rót chất độc của lão vào trong
tai cô. Kéo giật đôi găng tay, cô vò chúng thành một trái banh bừa bộn.
Tâm trạng ảm đạm của cô cũng không cải thiện được
khi khám phá ra chiếc váy cưới đã được chuyển đến từ cửa hàng đồ cưới. Tác phẩm
bằng satin lấp lánh mắc trên một giá bằng kim loại, lớp mạng viền đăng ten của
nó rập rờn trong luồng gió của máy điều hoà không khí giống như bóng ma thách
thức trong tất cả những giấc mơ của cô.
Cô ước chi cô đã chọn màu đen, cô nghĩ đầy cay đắng.
Màu đen dành cho sự phản bội. màu đen dành cho sự thương tiếc. Màu đen dành
cho…
“Tôi nghĩ nước tắm của cô đã lạnh rồi.”
Với giọng đàn ông kiểu sự-thật-là-thế, Arian vỗ
bàn tay trên trái tim đang đập dữ dội của cô và quay lại. Copperfield đang dựa
vào khung cửa phòng ngủ, vẻ mặt của cậu ta gần cảnh giác bằng của cô.
“Tôi đã đi dạo,” Cô buột miệng. “Để hít thở
không khí trong lành.”
“Cô không nợ tôi một lời giải thích nào hết. Cô
là hôn thê của Tristan, không phải tù nhân.”
“Dù sao thì cũng chưa phải,” cô lầm bầm.
Copperfield cuốc bộ vào trong phòng sinh hoạt
chung với một vẻ lén lút duyên dáng nhắc
Arian nhớ đến cội nguồn của cậu ta nhiều hơn cô dám thú nhận. Nhưng vẻ mặt của
cô đã phản bội cô.
“Cô không cần tỏ ra lo lắng như thế. Tôi không định
lột da đầu cô đâu.” Anh ta giơ ra một bìa hồ sơ đơn độc bằng giấy manila với một
cây bút gắn vào một cạnh. “Tôi chỉ cần chữ ký của cô trên vài văn bản pháp luật.”
“Rất tốt.” Arian cầm bìa hồ sơ và chìm xuống
trên chiếc trường kỷ, háo hức được thoát khỏi anh ta để cô có thể quay trở lại
với sự mơ màng khốn khổ của cô.
Cô lật đến trang cuối cùng một cách máy móc, đã
quen với việc ký mớ biên lai và biên nhận trong ba tuần vừa qua mà không có đến
một ý tưởng mờ nhạt nhất về nội dung của chúng. Nhưng sự chú ý của cô bị thu
hút và bị giữ lại bởi tiêu đề trên đỉnh của trang giấy.
“Thoả thuận tiền hôn nhân?” cô đánh bạo, lăn
tròn những từ ngữ xa lạ ấy ra khỏi lưỡi cô.
Copperfield nhún vai, nhưng dường như gặp khó
khăn trong việc nhìn vào mắt cô. “Đó là một hợp đồng tiêu chuẩn trước khi kết
hôn. Không có gì ngoài những điều bình thường. Tôi chắc là có một từ tương
đương trong tiếng Pháp. Tôi chỉ không biết đó là gì. Nó đơn giản có nghĩa là một
thoả thuận rằng buộc được ký kết trước đám cưới để bảo vệ cho cả hai bên liên
quan.”
“Khỏi cái gì?”
Cop kéo giật túm tóc cột đuôi ngựa của cậu,
trông có vẻ thiếu thoải mái vào giây phút đó. “Khỏi những hoàn cảnh không đoán
trước được – bất hoà trong hôn nhân, xung đột nói chung.” Cậu lưỡng lự trước
khi nhẹ nhàng thêm vào, “Bất trung.”
Kéo ánh mắt bối rối ngoảnh đi khỏi cậu, Arian lật
trở lại trang đầu tiên và bắt đầu đọc. Cop xếp một cánh tay ngang qua lưng ghế
trường kỷ, nhưng dáng vẻ bất chợt của
anh không thành công trong việc che dấu nỗi khao khát được ở bất cứ nơi nào đó
trên thế giới này ngoại trừ nơi anh đang ở.
Rốt cuộc khi Arian lật đến trang cuối cùng và nhấc
đầu lên, cô thậm chí không cố che dấu những giọt nước mắt đang tuôn trào trong
đôi mắt cô hoặc chỗ gồ lên thách thức của quai hàm cô.
Cop thở dài. “Cậu ấy rất hào phóng, Arian. Tôi
thậm chí còn khuyên cậu ta giảm đi phần nào của nhiều điều khoản quá vô lý,
nhưng cậu ấy khăng khăng về chúng. Trong trường hợp xảy ra ly hôn, cậu ấy không
chỉ cho phép cô giữ lại một triệu dollar mà cô đã thắng từ cuộc thi đấu phép
thuật, mà cô còn nhận được một lâu đài tại miền nam nước Pháp và tiền trợ cấp
ba trăm ngàn dollar mỗi năm, miễn là cô còn sống, ngay cả khi cô lựa chọn để
tái hôn.”
Những giọt nước mắt run rẩy trên mi của Arian,
nhưng không rơi. “Anh có quen thuộc với cụm từ ‘cho đến khi cái chết chia lìa
đôi lứa’ không, Mr.Copperfield?”
Cái nhăn mặt của anh nhẹ đến mức cô nghĩ đã tưởng
tượng ra chúng. “Tôi có biết.”
“Nơi tôi sống, lời thề nguyền đó chính là sự
ràng buộc. Nó không thể bị loại bỏ bởi ý thích bất chợt của người đàn ông hoặc
chữ ký trên một mảnh giấy.”
Cop bật dậy, bước đi trong những vòng tròn đầy
thất vọng quanh chiếc bàn café vững chắc. “Thoả thuận tiền hôn nhân chỉ là một
sự phòng ngừa thôi, Arian. Chúng không khiến cho chuyện ly hôn chắc chắn xảy ra
đâu mà.”
Arian đập nhẹ trang giấy cho đến khi nó kêu lách
cách. Cop ngừng bước như thể bị đóng đinh vào tấm thảm trước cảm xúc mạnh mẽ của
cô. “Trang giấy này trao cho Tristan Lennox quyền đứng trước Chúa và là người
chồng vào ngày hôm sau để cam kết cuộc đời của anh ấy với tôi. Đến với giường
tân hôn của chúng tôi và làm trọn lời cam kết đó, sau đó gạt bỏ tôi như thể tôi
không có gì nhiều hơn một con điếm tầm thường. Điều đó không đúng sao?”
Cop vươn thẳng hai bàn tay, nài xin sự thấu hiểu
của cô. “Đó chỉ là thủ tục thôi mà. Sao có thể đề nghị một người đàn ông với sự
giàu có như Tristan lại tiến vào một cuộc hôn nhân mà không bảo vệ cho tài sản
của anh ta…”
“Điều
đó không đúng sao?”
“Điều đó đúng.” Cop nhắm mắt, thở dài trong sự
thất bại, nhưng chúng chấp chới mở ra trong bàng hoàng trước cơn giận dữ đang
cào sột soạt cây bút vào trang giấy
Arian ký tên cô xuyên qua màn nước mắt lờ mờ. Tội
giết người cô có thể tha thứ cho Tristan, nhưng điều này…? Điều này phản bội mọi
thứ cô từng tin tưởng. Biến một phụ nữ thành tình nhân là tội lỗi, nhưng biến
tình nhân thành vợ là một việc ghê tởm. Cô sẽ ký vào thứ đáng ghét đó, rồi cô sẽ
ném nó vào mặt của Tristan cùng với chiếc nhẫn của anh, lời cầu hôn của anh, và
những mảnh vỡ của trái tim cô.
Khi cô gạch dưới tên cô bằng một đường phô
trương đầy giận dữ, cô nhận ra hàng bên trên, với tên được đánh máy của Tristan,
vẫn để trống. Một cái cau mày trầm ngâm làm cong môi cô.
Khi Arian đứng lên khỏi trường kỷ, Copperfield mất
thăng bằng trước ánh lấp lánh tinh quái trong đôi mắt cô và nụ cười rạng rỡ
nguy hiểm chết người của cô. Nhớ lại sự huỷ hoại mà tâm trạng giận dữ của cô đã
trút lên tại đêm lễ hội Halloween, anh lảo đảo tiến đến chận đường cô.
“Thôi nào, Arian, đâu như thể tôi chưa bao giờ bị
cám dỗ muốn tự mình biến cậu ta thành một con nòng nọc đâu.”
“Đừng ngớ ngẩn thế,” Cô đáp, bước vòng qua Cop với
vẻ duyên dáng thư thái để bấm nút gọi thang máy. “Tôi chỉ định lấy chữ ký của
anh ấy cho văn bản này thôi. Anh đã nói nó quan trọng mà, đúng không?”
Copperfield ngừng lại đủ đột ngột để dán dính
thân thể anh ngang qua cửa thang máy. “Đó sẽ là một ý tưởng tệ hại. Tristan
đang trong một cuộc họp ngay lúc này. Cậu ta không thích bị quấy rầy đâu.”
Nụ cười của Arian bén ngót khi cô xông vào thang
máy. “Vậy thì tôi sẽ thực hiện mọi nỗ lực để không làm phiền anh ấy.”
Hệ thống liên lạc nội bộ kêu bíp bíp, những chiếc
điện thoại ngân vang, và những cái đầu bật ra khỏi ngưỡng cửa khi vị hôn thê ẩn
dật của Lennox đi như tên bắn qua những hành lang của Lennox Enterprise, bừng bừng
với cơn thịnh nộ chính đáng trong bộ trang phục hiệu Chanel màu đỏ và đôi chân
mang tất. Hệ thống thông tin hành lang của giới văn phòng bộc lộ sự tàn nhẫn
trong tính hiệu quả của nó, tàn nhẫn đến mức người trợ lý thuê mới của Tristan
đã đi vòng qua chiếc bàn làm việc, chờ sẵn để chặn đường của Arian khi cô bật
tung cửa văn phòng, vẫn đang giữ chặt bản hợp đồng tiền hôn nhân trong bàn tay
siết chặt đến trắng cả khớp.
Sinh vật mộc mạc trong trang phục bằng vải tuýt
và búi tóc kiểu bà giáo già cao sừng sững trên Arian. “Tôi rất tiếc, thưa cô,
nhưng Mr.Lennox không có ở đây ngay lúc này.”
Arian đã ngờ là như thế rồi, nhưng dù sao thì cô
cũng lách qua người phụ nữ và đẩy mở cửa văn phòng của Tristan. Cô hẳn đã lúng
túng nếu người phụ nữ không phản bội chính mình với cái liếc lén lút vào những
văn phòng ở ngoài xa hơn. Đi vòng qua người phụ nữ, Arian hành quân trở lại
theo đường mà cô đã đến, lần đầu tiên nhận ra một bộ cửa gỗ dái ngựa cao sừng sững
khác ở cuối một hành lang rộng.
Người trợ lý bám theo sau cô, miệng bà ta mím lại
như thể đôi gót giày cao đang siết chặt cả đôi môi cũng như những ngón chân của bà. “Mr.Lennox
đang ở trong một cuộc họp thường niên với ban quản trị. Ngài ấy đã để lại một mệnh
lệnh rõ ràng rằng không muốn bị quấy rầy vì bất kỳ lý do nào, bất luận thế
nào.” Khi Arian phớt lờ bà ta, tông giọng của người phụ nữ lạnh lẽo với sự đe
doạ báo điềm gở. “Vui lòng đừng khiến tôi gọi đội bảo vệ.”
Arian bật mở cánh cửa đôi và thấy bản thân ngay
lập tức trở thành tiêu điểm của một tá cặp mắt. Một số còn trẻ, phần lớn đã
già, tuy vậy, tất cả bọn họ đều tỏ ra có phần chờ đón sự kích động, một sự tiên
đoán tham lam về những cơn ớn lạnh sắp đến. Ban quản trị của Lennox Enterprises
hẳn là nồng nặc mùi tiền, nhưng họ chẳng khác chi những kẻ thích xem những trò
vui trong cuộc đời này. Họ sẽ không bao giờ bị kết tội phù thuỷ, gần như đã bị
dìm chết, bị ném sang một thế kỷ khác, khám phá ra người đàn ông họ yêu có khả
năng là một kẻ giết người và một kẻ đểu cáng nhẫn tâm bậc nhất, và có trái tim
mềm yếu đã bị vỡ thành muôn ngàn mảnh vụn. Sao mà Arian ghen tỵ với cuộc sống
buồn tẻ, toại nguyện của họ đến thế!
Tristan ngồi tại cạnh cuối của chiếc bàn dài, chiếc ngai bọc
da tỏ rõ anh là vị vua của biệt điện kiêu kỳ này. Vẻ mặt của anh cảnh giác,
không để lộ bất kỳ điều gì.
Người trợ lý huých Arian sang một bên. “Tôi hết sức tiếc.
Mr.Lennox. Tôi đã cố ngăn cô ấy, nhưng cô ấy không nghe.”
Tristan giơ một bàn tay. “Không sao, Mrs.Flanders. Tôi sẽ
quan tâm đến điều đó.”
Người phụ nữ nấn ná, gần như liếm vành môi mỏng dự đoán về sự
trừng phạt của Arian, nhưng một ánh mắt nhấn mạnh của người chủ khiến bà bước vội
ra cửa với vẻ dằn dỗi tổn thương.
Tristan nhìn đồng hồ, giọng anh hoà nhã một cách tàn nhẫn
như Arian đã biết nó sẽ như thế. “Thứ lỗi cho anh, em yêu quý. Chúng ta có một
cái hẹn mà anh đã quên chăng?”
Arian đáp trả nụ cười mai mỉa của anh bằng nụ cười dịu dàng
của chính cô. “Không, cục vàng à. Chúng ta không có một cái hẹn. Chúng ta có một hôn ước.”
Cảnh giác trước tông giọng ngọt như mật của cô, Tristan nhướng
một bên mày. “Chúng ta có thể thảo luận thứ này sau không?” Anh chỉ vào những
gương mặt háo hức xếp thành hàng hai bên chiếc bàn, vào những chồng hồ sơ và giấy
tờ rải rác trên bề mặt sáng lấp lánh của nó. “Như em thấy đó, anh đang ở giữa một
cuộc họp quan trọng.”
Arian giơ bản thoả thuận tiền hôn nhân lên. “Thứ này còn
quan trọng hơn để bảo vệ của quý của anh…” Cô vấp váp những từ không quen dùng,
gợi ra vài nụ cười mỉm thích thú che dấu tồi và một tiếng hổn hển bị xúc phạm từ
một người phụ nữ có mái tóc màu xanh lơ. “Ý cô là tài sản quý của anh ấy chăng?”
Đôi môi của Tristan vặn xoắn lại như thể bị giằng co giữa mỉm
cười và chế nhạo. “Điều này không đúng lúc và cũng không đúng chỗ, cưng à.” Anh
gợi ý nhẹ nhàng, như thể đang xoa dịu một đứa trẻ. “Anh thật sự nghĩ em nên
đi.”
Arian dộng sầm lòng bàn tay cô trên bàn trong một vẻ thách
thức rành rành. “Và nếu em không đi thì sao, anh định làm gì, cưng của em? Làm
em biến mất à?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét