Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Magic 2.


2.



Bước chân của Arian không nao núng cho đến khi họ tiến vào con đường đầy bùn đứng xúm xít một đám đông dân làng. Marcus đẩy nhẹ cô vượt qua Charity Burke, cô ta đang đứng với đôi tay của bà mẹ trên vai, ánh mắt ngoảnh đi. Để che dấu đi ánh lấp lánh của nỗi hổ thẹn chăng ? Arian tự hỏi.
“Cúi đầu xuống, đồ phù thuỷ! Mày đã bị vạch trần! Hãy ăn năn về sự đồi bại của mày!”
Arian dừng bước khi nghe tiếng la khó chịu của Goody Hubbins, cô bắt giữ ánh mắt kết tội của bà cô già nhăn nheo với mái đầu ngẩng cao.
Goody Hubbins lùi bước cách xa cô. “Con phù thuỷ đang nguyền rủa tôi! Tôi không thể thở! Cứu tôi! Hãy nhốt nó lại!” Bắm chặt lấy những nếp da lòng thòng trên cổ họng, bà ta ngất đi trong tay của một goá phụ đứng phía sau.
Trước khi Arian có thể bênh vực cho bản thân, Cảnh sát Ingersoll đã chụp lấy cô khỏi tay của Marcus. Một người đàn ông đơn độc đứng trước túp lều phục vụ như một nhà ngục cho vùng thuộc địa, chiếc mũ cao của hắn ta che khuất ánh nắng. Arian chợt có thôi thúc muốn khạc nhổ vào mặt hắn khi cô nhận ra Đức cha Linnet đáng tôn kính. Hắn lướt tới mở cửa căn lán để Ingersoll có thể dồn cô vào bên trong.
Arian là người duy nhất nghe tiếng thì thầm rin rít của vị linh mục. “Trao cho ta linh hồn của nàng, và ta sẽ cứu nàng.”
Cánh cửa đóng sầm lại, nhốt cô vào trong bóng tối.
Arian run rẩy, chiến đấu với cơn cuồng loạn. Những cọng rơm nhớp nháp được rải trong căn sà lim hẹp bốc mùi nồng nặc của thứ gì đó mốc meo đang kéo rê và xột xoạt dọc theo những bức tường. Một tiếng ho khan vang lên phía sau cô. Arian xoay quanh, nheo mắt nhìn vào bóng tối và thấy một phụ nữ nhỏ bé với mái tóc dài, tết lại đang ngồi chồm hổm trong góc.
“Đừng sợ, cô gái. Ta là một tên trộm, không phải kẻ giết người. Cô hẳn là cô phù thuỷ trẻ. Ta đã nghe họ nói về cô.” Arian nhận ra rằng bà ta cũng có thể nghe những giọng nói cất cao của dân làng trong quảng trường. Âm r du dương của người phụ nữ già hoà lẫn trong tiếng khúc khích nữ tính. “Họ chẳng yêu mến ta nhiều hơn gì cô. Họ sẽ đánh Becca già trong kho hàng vào buổi sáng… hoặc treo cổ ta lên.”
Không khó để Arian hình dung người phụ nữ Scots đang run rẩy này sẽ kết thúc trong ngục như thế nào. Bất chấp việc lẩn tránh sự ngược đãi bởi chính những kẻ cuồng tín của mình, những người Thanh Giáo rất ít khoan thứ với những kẻ không chia sẻ tầm nhìn hạn hẹp của họ với thế giới. Trước khi Arian có thể trầm ngâm về việc chia sẻ số phận nhiệt ngã của người phụ nữ, cánh cửa đung đưa mở ra để lộ Marcus và Linnet. Becca lẩn vào trong đám cỏ khô.
Marcus xiết chặt chiếc nón của ông trong tay. “Đức cha tốt lành đủ khoan dung để trao cho chúng ta sự giúp đỡ của ông ấy.”
“Thật là cao quý làm sao.” Arian trừng mắt vào Linnet, cảm thấy như thể cô chẳng còn gì để mất.
Marcus bỏ lỡ nụ cười mỉm xấu xa của người đàn ông. “Nào, con gái. Ống ấy đủ tử tế để đề nghị với con một mái nhà trong thời gian cần thiết của con.” Một sự ngờ vực kinh tởm bén rễ trong trí Arian. “Ông ấy đề nghị đón nhận con và xua đuổi ma quỷ đã chiếm hữu con.”
Linnet mỉm cười với vẻ nhân đức tử tế. “Tôi chỉ muốn noi gương một đồng sự của tôi ở Boston – Đức cha Cotton Mather. Ông ấy vừa mở cửa căn nhà của chính mình cho những cô gái trẻ bị chiếm hữu bởi những cơn choáng ngất lạ thường.” Cô dập tắt một cơn run khi đôi mắt đói khát của hắn rà soát cô. “Với tất cả sự khiêm tốn, tôi phải nói rằng, thật lôi cuốn đối với một người đàn ông mộ đạo để chấp nhận một thách thức như thế.”
Mascus cười rạng rỡ. “Nếu con đồng ý, con gái, chúng ta sẽ trình bày trường hợp của chúng ta trước dân làng. Đức cha tốt lành sẽ dùng ảnh hưởng của ông ấy để thuyết phục họ theo phe chúng ta. Con nghĩ gì về hành động khoan dung của ông ấy?”
Arian nhắm mắt để khỏi nhìn thấy gương mặt đầy hy vọng của Marcus. “Con nghĩ,” Cô nói êm ái, “Đức cha kính mến có thể cút thẳng xuống địa ngục đi.”
Miệng của Marcus trễ xuống. Quai hàm của Linnet nghiến lại, cử động nhịp nhàng đó kéo căng làn da hắn. Arian nghe thấy tiếng xào xạc mơ hồ từ đám cỏ khô phía sau cô.
Linnet túm lấy cổ áo của Marcus và đẩy ông về phía cửa. “Trốn đi, ông già tử tế. Đó là Satan đang nói thông qua đứa trẻ bướng bỉnh này. Ông hẳn đã không thầm biết đến một sự hư hỏng như thế.”
Marcus ngần ngại đi ra ngoài. Linnet đóng sầm cánh cửa và lao đến Arian, mắt hắn ta hẹp lại. Cô khoá cứng đầu gối, từ chối để chúng xụm xuống. Với mọi sự ngưỡng mộ về vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn, tại sao Charity Burke chưa từng nhận ra những đường lằn tàn nhẫn đã ăn mòn khuôn miệng dâm dục của hắn nhỉ?
Khuôn miệng đó đang cong lên trong một nụ cười mím chặt trước sự coi thường của cô. “Nàng dám chế diễu ta ư. Nàng có biết điều gì sẽ xảy ra nếu không có sự can thiệp của ta không? Nàng sẽ bị xét xử trước quan toà và bồi thẩm đoàn. Nếu bị quy tội phù thuỷ, nàng sẽ bị treo cổ.” Lưng bàn tay hắn trườn lên ve vuốt gò má cô. “Thật đáng hổ thẹn khi da thịt đáng yêu như thế này phải bị tan chảy trong lửa địa ngục.”
Cô lùi lại tránh khỏi sự động chạm của hắn. “Ông sẽ thưởng thức ngọn lửa địa ngục đó rất lâu trước khi tôi ở đó, thưa ngài. Ông không có bằng chứng nào để kết tội tôi hết.”
Tiếng cười lục cục trầm sâu của hắn khiến cô mất can đảm. “Ồ, không ư? Dân làng đã xem xét bằng chứng của ta khi chúng ta nói chuyện. Họ có trong tay quyển sách viết nguệch ngoạc như trẻ con những vần điệu mà họ tin là thần chú, vài chiếc lọ kỳ dị, và một cây chổi bằng cây liễu gai chắc chắn.” Hắn tiến tới bên cô, đẩy cô lùi sát vào tường, giọng hắn êm ái một cách dối trá. “Dĩ nhiên, tất cả bọn họ đều biết nước Pháp có nhiều nhược điểm lôi cuốn Satan hơn, bởi vì bản chất đen tối và tội lỗi của họ… sự đói khát vô độ của họ…”
Khi ông ta vươn tay đến cô, Arian quay mặt đi, da cô sởn gai ốc trước viễn cảnh sự động chạm của hắn.
“Ta cần nàng, Arian,” Hắn thì thầm khàn khàn. “Ta sẽ xới tung cả thế giới lên vì nàng.”
Cô hổn hển trước sự động chạm khi hắn thọc bàn tay vào trong vạt áo lót của cô. Bàn tay đó xuất hiện trở lại khi nó nắm chặt lá bùa ngọc lục bảo. Hắn làm đứt dợi dây chuyền bằng một cú vặn đơn giản, rồi nâng niu miếng ngọc trong lòng bàn tay, đôi mắt hắn thật khó dò thấu.
Arian chụp nó lại. “Trả lại đây, đồ độc ác! Ông không có quyền!”
Hắn đung đưa nó ra ngoài tầm với của cô, đôi mắt hắn lấp lánh với trò tinh quái nham hiểm. “Nàng sẽ không thể bay khỏi ta được nữa, phù thuỷ nhỏ.” Thả tấm bùa vào túi, hắn kéo cánh cửa mở ra. “Đừng buồn phiền, quý cô Whitewood. Nàng sẽ bị treo cổ chỉ khi đám đông bắt được nàng trước.”
Cánh cửa đóng sầm vào mặt cô. Arian trừng mắt nhìn nó, sự tuyệt vọng làm nhụt đi cơn giân dữ của cô. Bằng cách đánh cắp tấm bùa, cô sợ rằng hắn đã cướp đi bất kỳ hy vọng trốn thoát nào của cô.
“Tội lỗi nào khiến cô lật nhào thế, cô gái?” Một giọng nói vang lên từ góc phòng.
Arian giật mình, cô đã quên rằng cô không ở một mình. Cô trượt xuống chân tường, chống khuỷu tay trên đầu gối, và vùi cằm vào trong đôi bàn tay đang run rẩy. “Tôi đã bay vào ngày trăng tròn.”


Arian đứng trên lan can của một toà tháp hùng vĩ, mặc chiếc đầm màu trắng sáng lấp lánh và vẫy  những thuộc cấp yêu chuộng của cô. Họ nâng cao giọng trong sự ca ngợi về vẻ đẹp và năng lực của cô như một nữ phù thuỷ. Khi cô thả cho họ một nụ hôn độ lượng, sự hợp xướng nịnh hót của họ vống lên thành một tiếng gầm khủng khiếp. “Giết đồ phù thuỷ!”
Đôi mắt của Arian đột ngột mở ra khi giấc mơ tan dần. Những bước chân đang tiến đến làm rung chuyển căn lán tí hon. Cô bật dậy, lờ đi sự phản kháng của những bắp cơ bị vọp bẻ vì đã cuộn người như một trái banh phòng vệ kể từ khi Linnet đóng sầm cánh cửa vào niềm hy vọng của cô vài giờ trước.
Cánh cửa đung đưa mở ra. Hai người đàn ông xuất hiện, những bờ vai vạm vỡ của họ in bóng trong ánh trăng. Arian nuốt nghẹn lại tiếng thét kinh hoàng. Khi họ túm lấy cánh tay cô và đẩy cô qua cửa, cô thoáng thấy một bóng người nhỏ nhắn lẻn vào trong đêm tối.
Những người đàn ông kéo lê cô qua con đường hẹp đến với một đám đông đang hò reo om sòm. Một cú giật hằn học trên tóc cô mang đến những giọt lệ nhức nhối trong mắt. Cô chớp mắt xua chúng đi, chỉ để thoáng thấy gương mặt nhăn nhúm của Goody Hubbins. Bàn chân cô trượt đi trong một sự kháng cự vô ích khi họ bỏ lại ngôi làng đến vùng thôn dã, đổi hương vị mặn mòi của biển cả lấy sự đe doạ ngột ngạt của một cơn bão đang tiến đến. Không báo trước, Arian tống tháo dạ dày của cô vào trong bãi cỏ đẫm sương.
“Bây giờ hãy bay đi thử xem, đồ phù thuỷ bướng bỉnh!” Một giọng nói phía trên cô rít lên.
Arian chầm chậm nhấc chiếc đầu đang nhức nhối của cô lên. Một đôi giày có khoá nằm ngổn ngang một cách ngạo mạn trong đám cỏ chỉ cách mũi cô vài inch. Lách khỏi những cánh tay đang ngăn trở mình, cô trườn đi bằng chân để đối mặt với Linnet. Ống tay áo của hắn cuộn lên như thể hắn chuẩn bị để làm thứ gì đó không ít hơn công việc của Chúa. Sự khiếp đảm trườn xuyên qua Arian khi cô nhận ra khe nứt đen tối đang cắt lát bóng đêm đàng sau hắn.
“Mang đến một ngọn đuốc,” hắn ra lệnh, “để chúng ta đặt cô phù thuỷ này vào thử thách.”
Cơn thịnh nộ của Arian truyền vào cô sự liều lĩnh. Cô túm lấy cổ áo hồ bột của Linnet và kéo hắn xuống ngang tầm mắt cô. “Ông đã làm gì cha dượng của tôi rồi? Ông ấy không bao giờ cho phép ông làm điều này.”
Linnet bắt lấy cổ tay cô, siết chặt chúng cho đến khi cơn đau buộc cô phải buông lỏng tay. “Ông ấy đang trên đường đến Boston để tìm một quan toà cho buổi xử án của cô.”
“Tại sao vậy, cái đồ xảo trá nhà ông đã…”
“Trói cô ta lại.” Hắn chỉ thị.
Một chàng trai quấn một sợi dây dài quanh tay cô trong lúc một người khác quỳ xuống để cột chân cô.
Linnet nhảy lên một tảng đá, cầm đuốc trong tay. Một tiếng suỵt khó chịu rơi trên đám đông. “Tất cả các vị đã quen thuộc với tính hữu hiệu của cách thử thách trong nước rồi. Chúng ta sẽ ném cô gái này vào trong ao. Nếu cô ta nổi, Satan đã cứu cô ta. Nếu cô ta chìm, cô ta vô tội.”
“Và chết đuối trước khi những tên đần các người đủ nhanh để tuyên bố điều đó,” Arian thét lên, vùng vẫy chống lại những sợi dây trói cô.”
“Làm cô ta im lặng. Cô ta sẽ có lời nói của cô ta,” Linnet yêu cầu. Chàng thanh niên bịt bàn tay đẫm mồ hôi của cậu ta qua miệng cô. Arian cố không nôn oẹ. “Cha dượng của chính cô gái này đã đến tìm tôi với những giọt lệ trong mắt và thú nhận rằng cô ta đã cố giết ông ấy bằng cách thả giá nến xuống trên đầu ông ấy trong lúc ông ấy cầu nguyện cho linh hồn bất diệt của cô ta.”
Đám đông hổn hển trong sự khiếp sợ.
Giọng của Linnet tăng cao. “Tuy nhiên, chiếc giá nến gần như cướp đi sự sống của người đàn ông tử tế chân thành ấy đã không được vận hành bằng bàn tay của con người. Thật vậy, nó nhảy múa trong không khí bằng ý muốn của riêng nó trong khi con điếm của Satan này cười trong sự hài lòng.”
Goodwife Burke thét lên và lả đi trong cánh tay chồng. Arian đảo tròn mắt trong sự khinh ghét và cắn ngập răng cô vào bàn tay của chàng trai. Cậu bé kêu ăng ẳng và đẩy cô ra xa, nhưng trước khi cô có thể chạy trốn, Linnet đã bật khỏi tảng đá và quấn một cánh tay quanh eo cô.
Hơi thở của hắn thiêu đốt tai cô khi hắn la lên “Nói đi, phù thuỷ! Nói những gì có thể biện hộ cho cô. Hãy từ chối rằng những thứ đồ chơi của quỷ này thuộc về cô.”
Arian quan sát một cách bất lực khi vài phụ nữ diễu hành qua cô, phô diễn những chiếc lọ nhỏ của cô, quyển sách cũ rích của cô, và những loại thảo mộc quý giá mà cô đã trải qua nhiều năm tìm kiếm trong rừng. Đi cuối cùng trong hàng là Goody Hubbins, đang vẫy vẫy một cách đắc thắng chiếc chổi liễu gai.
“Tôi đã chứng kiến người phụ nữ này đang cưỡi dạng chân trên thứ dụng cụ quỷ dữ này bằng chính mắt tôi,” Linnet la lớn. “Lái ngang qua mặt trăng đến nơi hẹn với chủ nhân của cô ta.”
Một người đàn ông la lên gì đó về giao cấu với quỷ dữ đã khiến gò má của Arian đỏ rực lên. Những lời chế nhạo và tiếng cười đã cổ vũ cho lời lẽ của ông ta. Những ngọn đuốc thả những hình bóng đe doạ trên những gương mặt thân quen, làm chúng biến dạng thành những kẻ tàn bạo như trong ác mộng. Bị vùi dập bởi nỗi kinh hoàng, Arian đu đưa trong cánh tay của Linnet, ý thức của cô đang bị treo bởi một sợi dây mỏng manh.
Hắn cắm sâu những ngón tay trên vai cô. “Nói đi, phù thuỷ! Tuyên bố sự vô tội của cô đi nếu cô dám.”
Đôi mắt của Arian bật mở khi cơn thịnh nộ chính đáng giữ cô không hạ thấp sự can đảm. Giọng nói trầm sâu của cô ném ra một bức màn thinh lặng qua khoảnh rừng thưa. “Tôi không phải là tôi tớ của Satan! Tôi vô tội!”
“Những thứ đồ chơi của quỷ dữ này thì sao?” Một tiếng hét lớn vang đến. “Cô không thừa nhận chúng được tìm thấy trong phòng của cô sao?”
“Và chúng gây tác hại gì chứ? Một đoạn thơ viết vội ? Một cây chổi quét lò sưởi? Một số thảo mộc tôi sử dụng cho món thịt hầm theo mùa ?”
Một người phụ nữ vẫy vẫy chiếc lọ nhỏ mờ đục trong không khí. “Tôi biết rất ít món hầm được gọi là “lưỡi chuồn chuồn đập vụn”, mà tôi cũng chẳng cần biết.”
Arian đợi những tiếng cười lắng xuống, cằm cô hếch cao, “Tôi thực hành phép thuật trong sáng. Tôi là một phù thuỷ tốt, không phải tôi tớ của Satan.”
Vài người dân làng trao đổi những ánh mắt thiếu chắc chắn.
Linnet ban tặng cho họ một nụ cười khoan dung. “Nhà thờ không công nhận pháp thuật trong sáng. Tất cả pháp thuật đều đến từ Satan và những công bố tội lỗi của người thực hiện điều đó.” Arian đập mạnh những ngón chân của hắn bằng gót chân cô trong cơn giận lôi đình. Linnet bấu cô thật mạnh.
Nếu cô từng có ý định đặt niềm tin vào những năng lực của chính cô, bây giờ đã đến lúc, Arian nghĩ một cách dứt khoát, thả lỏng người dựa vào ngực của Linnet trong sự đầu hàng rõ rành rành.
“Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, ma cherie*,” hắn thì thầm. Cô cứng người trong nỗi ngạc nhiên khi hắn trượt vào tiếng Pháp bẩm sinh của cô trơn tru đến nỗi một tiếng nói lắp cũng không có. “Nếu nàng trao gởi bản thân vào trong tay ta, hai chúng ta có thể thống trị thế giới nhỏ bé thống thiết này cùng nhau.” Quay sự chú ý trở lại đám đông và ngôn ngữ trượt trở lại tiếng Anh, hắn hỏi, “Cô có nói thêm điều gì để bênh vực cho mình nữa không, quý cô Whitewood?” (*ma cherie : em yêu - Sẻ)
Arian biết Linnet đang trao cho cô cơ hội cuối cùng. Một cơ hội cuối cùng để lên án pháp thuật của cô và từ bỏ chính mình trong tay hắn. Một cơ hội cuối cùng để bán linh hồn cho một thứ ma quỷ nhiều xảo quyệt hơn bất kỳ thứ quái vật có móng chẻ nào mà những dân làng này khiếp sợ.
“Aye, Tôi có thêm vài thứ buộc phải nói,” Cô la lên một cách táo bạo. “Thời gian hãy dừng lại nhưng xin tiếp tục trôi. Gió hãy nghỉ ngơi nhưng xin tiếp tục thổi.”
Một luồng gió nóng quất qua khu rừng thưa.
Tình yêu không mong, nhưng hãy tiếp tục lớn.” Arian thét lên, chiến đấu với nỗi sợ làm hư chuyện khi không có lá bùa, Cô không có một cơ hội thành công nào. Ngay cả bà ngoại kỳ diệu của cô cũng chưa bao giờ hoàn thành nhiều hơn việc chơi đùa với đám thảo mộc và theo đuổi những thứ đáng ao ước.
Linnet quăng cây đuốc của hắn cho người đàn ông gần đó và kéo lê cô qua đám cỏ cao hướng về cái ao đầy bùn. Giọng Arian tăng cao thành tiếng thét.
Một cánh cửa mở, hãy đóng sầm lại.
Con dao của số phận, xin hãy cắt đi.
Phù thuỷ nói đúng như thế… ngoại trừ…
Ngọn gió tụ tập sức mạnh, thổi tung mái tóc phủ qua gương mặt cô. Một tiếng sấm nổ vang. Ánh sáng chói loà ngang qua bầu trời. Goody Hubbins ném cây chổi vào ao, rồi khuỵu gối xuống, bịt chặt hai tay lên tai.
Arian điên cuồng hít vào một hơi thở cuối cùng khi Linnet nhấc cô lên triền ao ngập nước và đẩy cô vào trong vùng nước giá lạnh. Cô chìm xuống như một hòn đá. Đôi tay cô kéo giật chống lại dây trói. Cô đá văng đôi giày nặng nề, chân cô vướng vào cây chổi trong cuộc tìm kiếm tuyệt vọng một sự ổn định. Cô gắng nhớ phần còn lại của câu thần chú trước khi phổi cô bốc cháy.
Oh, phải. Các thành phần. Với cây lê lư và mắt sa giông, cà độc dược và rễ gừng, móng của Griffin* và tro và bồ hóng. Nhưng làm gì có Griffin trong Gloucester cơ chứ, Arian buồn rầu nghĩ. Trong chừng mực cô biết, chẳng có Griffin ở bất kỳ đâu ngoại trừ trong quyển sách thần tiên lố bịch đó. Và “bồ hóng” thì không thật sự vần với “sa giông” hoặc “rễ cây”, đúng không?
(*Griffin : hay Gryphon, một linh vật có mình, chân và đuôi của sư tử là vua các loài thú;  đầu, cánh và móng vuốt của chim đại bàng là vua của các loại chim, vì thế Griffin biểu trưng cho quyền lực và cao quý, thường canh giữ các kho tàng trong thần thoại Hy-lạp – Sẻ)
Cô đang chìm, chiến đấu chống lại thôi thúc nguyên sơ mở miệng ra và tìm kiếm một hơi thở.
Giá như… cô nghĩ.
Giá như Linnet chưa bao giờ chứng kiến chuyến bay bất hạnh của cô…
Giá như Marcus yêu thương cô đủ để tin cô…
Như thể trong một giấc mơ xa xôi, cô nghe thấy tiếng rống điên cuồng của Linnet và lời lẽ du dương của Becca già, “Cô là một phù thuỷ tốt và tôi là một tên trộm tốt. Cô nắm giữ sự quyến rũ, cô gái. Nó phải thuộc về cô.”
Tiếng bắn toé nước vang vọng trong đôi tai đang kêu ong ong của cô với sự kết thúc trống rỗng. Tấm bùa ngọc trôi lơ lửng qua đôi mắt cô và dạt ra phía sau cô. Cô bắt lấy sợi dây chuyền, bám chặt nó bằng những ngón tay tê cóng.
Giá như…
Miệng cô mở ra theo ý muốn của riêng nó, hổn hển tìm không khí, nhưng chỉ tìm thấy toàn nước.



Không có nhận xét nào: