35.
Đám đông tràn đến quanh họ, dồn họ hướng về phía
rừng trong vòng vây nhà tù đập rộn ràng của da thịt con người. Những gương mặt
bị vặn xoắn bởi sự căm ghét tự xô chúng vào Arian. Cô thối lui khỏi những hơi
thở nóng hổi của chúng chỉ để đầm sầm vào bộ ngực vạm vỡ của gã cảnh sát
Ingersoll. Những ngón tay của hắn cắm sâu vào cổ tay bị trói của cô, đẩy cô vào
Copperfield, cậu vẫn đang bị kéo lê theo sau người thợ thuộc da.
“Chào, cưng,” Cop nói khẽ. “Tôi đã hy vọng chúng
ta gặp lại nhau trong một hoàn cảnh ít thảm khốc hơn cơ.”
“Tôi cũng thế,” Arian lầm bầm, nghểnh cổ trong một
nỗ lực điên cuồng để tìm Tristan.
Khi cô bị đẩy lên một gò đất phủ đầy rêu vào
trong những rặng cây, cô bắt được một cái nhìn thoáng ngắn ngủi về tấm lưng rắn
chắc của anh. Không phải ngay khi anh liếc qua vai vào cô.
Những hình thể tối tăm trồi lên rồi rút xuống
trong ánh sáng đầy khói của những ngọn đuốc bập bùng. Một số trong những kẻ làm
khổ cô có ý định ẩn thân, giống như người đàn ông đang sừng sững đi qua, chiếc
áo choàng dài dập dờn quanh mắt cá chân và vành nón sụp xuống che dấu vẻ mặt của
ông. Những người khác như Goody Hubbins công khai la thét những lời buộc tội của
họ.
Sâu hơn vào trong rừng, đám đông nhảy nhót, ép họ
tiến lên bằng những cái cấu véo và những lời chế nhạo.
Khi họ tràn vào một khoảng rừng trống hoang vắng,
những lời chế nhạo tắt lịm thành sự yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chân kéo
lê và tiếng xào xạc chết chóc của đám lá cây đập vào những cành nhánh trơ trụi
của chúng.
Đài treo cổ còn đen tối hơn bầu trời đêm không
trăng sao, hiện ra lờ mờ giữa khoảng rừng thưa. Dây thòng lọng buông lỏng quanh
thanh xà ngang của nó đu đưa trong gió.
Sự tê liệt đáng sợ trườn xuống tay chân của
Arian. Cô có thể nghe được câu chuyện bi thảm mà Linnet sẽ kể cho các quan toà
từ Boston. Tôi đã làm hết sức để cứu đứa
trẻ tội nghiệp đó khỏi đám đông, hắn sẽ nói thế, chấm những giọt lệ trong mắt
bằng bàn tay băng bó. Mr.Corwin sẽ lắc đầu trong sự thương tiếc chân thành và
mũi của Mr.Hathorne sẽ run run khi ông ấy đồng ý đó là một kết thúc tồi tệ cho
một câu chuyện bi thương.
Không một dấu vết nào của đài treo cổ sẽ được
tìm thấy. Tiếp theo sau cuộc hành hình, những bụi cây chồng đống bên dưới những
tấm ván thô kệch sẽ bị đốt cháy. Những ngọn lửa vươn cao trong bầu trời đêm sẽ
tàn phá dấu vết cuối cùng về Arian Whitewood mà không một ai ngoài kẻ ranh ma đang
trèo lên những bậc thang trên đoạn đầu đài kia biết rằng hắn từng có một đứa
con gái.
Tristan trèo lên những bậc thang đàng sau Linnet
mà không biểu lộ một dấu hiệu nao núng nào có thể nhìn thấy, mái tóc anh lấp
lánh giống như những sợi tơ vàng trong ánh đuốc, đôi bàn tay anh thả lỏng bên
dưới dây trói của họ.
Hoặc của người đồng sự.
Cơn thịnh nộ quét qua Arian, cuốn đi nỗi kinh
hoàng đã làm cô tê liệt.
“Mang con phù thuỷ lên, cảnh sát.” Linnet gọi với
ra.
Arian giữ đầu ngẩng cao khi Ingersoll kéo giật
cô đến chân của đoạn đầu đài.
Linnet mỉm cười nhìn xuống cô. “Cho phép cô ta
nhìn người tình ma quỷ của cô ta chết trước.”
Tiếng thét thống khổ của Arian bị dìm chết bởi
những lời nhạo báng của đám đông. Tristan quan sát một cách vô dụng từ trên đài
treo cổ khi cô vùng vẫy để vặn bản thân khỏi bàn tay túm chặt của Ingersoll.
Anh muốn la lên để cô ngừng lại trước khi cô phá huỷ mọi thứ, nhưng anh không
dám. Vì vậy anh quay mặt đi và nghiên cứu sự thật tàn nhẫn của sợi dây thòng lọng
đang lơ lửng trên đầu anh chưa đầy một foot.
Sau khi Arian bị khất phục, Arthur chỉ vào
Tristan bằng bàn tay không bị thương. “Chúng ta sẽ treo cổ kẻ lạ mặt này trước
tiên để hắn khỏi triệu tập một binh đoàn ma quỷ đến để quấy rầy chúng ta. Đêm
nay chúng ta sẽ biết sự mãn ý chính đáng khi quan sát linh hồn của hắn sa xuống
địa ngục để gặp chủ nhân của nó.”
Đám đông gầm lên hưởng ứng. Tristan ngáp dài.
Sự lãnh đạm cố ý của anh được tưởng thưởng bằng
những từ ngữ nghiến từng lời của Arthur, “Mi có bất kỳ điều gì để nói nhằm bênh
vực cho ngươi không, pháp sư?” (warlock)
Arthur đang thả mồi, Arian và Tristan biết điều
đó. Đồ khốn đó đang đợi cô bắt đầu bép xép, thú nhận vị trí của Warlock trong nỗ
lực cứu vớt cuộc sống của chồng cô. Hắn phải biết rằng, dù bé nhỏ, cô dâu của
Tristan Lennox được tạo nên từ loại chất liệu cứng rắn hơn nhiều. Ít nhất
Tristan cũng cầu nguyện nhiệt thành rằng cô như thế.
Từ chối để cho Arthur có lời nói cuối cùng, anh
bước thẳng tới trước, thể hiện cùng một vẻ tự tin điềm tĩnh đã cho phép anh thống
trị một đế chế hiện đại. Ngay cả khi đôi tay bị trói chặt, thái độ của anh đủ
đe doạ để khiến đám đông vội vã thoái lui.
Vẻ chế nhạo ăn mòn như acid viền quanh lời lẽ của
anh. “Những cư dân tốt lành của Gloucester, tôi có một lời thú nhận phải được
nói.” Anh đợi cho những cổ họng đã được thông thoáng, những đôi chân mày được
lau chùi. “Nếu các người treo cổ Arian Whitewood đêm nay, các người sẽ treo cổ
một cô gái vô tội. Vô tội vì cô ấy không có lựa chọn nào khác ngoại trừ đã chịu
thua những yêu cầu của tôi. Tôi đã mê hoặc cô ấy.”
Đám đông rộ lên những tiếng kêu bàng hoàng. Một
bà già teo quắt đang lảng vảng cạnh đài treo cổ kêu gào về lời thú nhận đã dùng
bùa phép rõ ràng ràng của anh. Tristan cảm thấy ánh mắt hoảng hốt của Arian
đang thiêu đốt trên anh, nhưng anh từ chối nhìn cô.
Bắn cho anh một cái trừng mắt như muốn giết người,
Arthur nhấc hai tay của hắn lên trong một lời khẩn nài im lặng. “Hãy thận trọng
với bùa mê tối tăm của tên phóng đãng này! Hắn chỉ đang tìm cách để giải thoát
con điếm của hắn!”
Đám đông rơi vào yên lặng, nhưng lần này ánh mắt
say mê của họ khoá chặt trên Tristan, không phải Arthur. Anh bước đến rìa khán
đài và nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Arian.
Đám đông yên lặng đến nỗi âm sắc khàn khàn của
giọng anh có thể được nghe từ mọi góc của khoảng rừng trống. Gần như thể họ biết
anh đang nói từ tận đáy tim. “Từ khoảnh khắc đầu tiên tôi để mắt đến Arian
Whitewood, tôi đã biết tôi phải có cô ấy. Cô ấy đã chiến đấu vì tiết hạnh của
cô ấy một cách khôn ngoan và chính đáng.” Một nụ cười gượng kéo quăn góc môi
anh. “Vì vậy tôi đã buộc phải dệt một mạng lưới những lời nguyền của tôi để lừa
dối cô ấy. Khi cô ấy bỏ tôi đi, ném đi sự chăm sóc đầy dục vọng của tôi, tôi đã
tước đoạt ý chí của cô ấy, ám những pháp thuật tăm tối của tôi lên cô ấy cho đến
khi cô ấy không thể kháng cự được nữa. Tôi thề với các người, cô ấy vô tội.
Ngay cả bây giờ, cô ấy không thể nhớ những hành vi trần tục mà tôi đã buộc cô ấy
thực hiện.”
Arian cúi đầu, những giọt nước mắt long lanh
trên đôi mi. Tristan biết cô nhớ rất rõ những sự chăm sóc dịu dàng mà anh đã
trao tặng trên thân thể tự nguyện của cô một cách hào phóng.
“Treo cổ hắn thôi nào!” Ingersoll rống lên.
“Đúng y như chúng ta đã sợ. Hắn là một thứ yêu ma đến để tạo ra một dòng giống
phù thuỷ mới. Treo cổ tất cả ba người bọn chúng lên trước khi chúng kết hợp sức
mạnh để tiêu diệt hết chúng ta.”
Tristan nguyền rủa khi người thợ thuộc da nện ầm
ầm trên những bậc thang của khán đài, kéo lê Copperfield đàng sau hắn. Điều này
không đúng chính xác như anh đã dự định.
“Không!” Một người đàn ông mặc áo khoác dài lao
xuyên qua đám đông đến bên cạnh Arian.
Tristan không thể biết được liệu sự xuất hiện của
người lạ báo hiệu điềm gở hay điềm may, nhưng từ lời nguyền rủa như nghiến ra từng
từ của Arthur và ánh mắt le lói hy vọng của Arian, anh ngờ rằng là cái thứ hai.
Người đàn ông đẩy vành nón của ông ra sau để lộ
một gương mặt phong sương, điềm tĩnh. “Nếu tay pháp sư này nói thật, vậy thì
con gái kế của tôi vô tội. Con bé không phải phù thuỷ, chỉ là một nạn nhân trước
sự thèm khát của tay pháp sư này. Con bé không phải là tôi tớ của Satan nhiều
hơn Goody Hubbins hay Charity Burke. Nếu con bé bị treo cổ, vậy thì họ cũng phải
bị treo cổ luôn sao?”
Một cô gái trẻ trượt vào một cơn choáng ngất
trong cánh tay của mẹ cô ta.
Tristan đoán rằng cô ta có lẽ là Charity Burke vừa
được nói đến.
“Che tai của các người lại đi. Đừng để ý đến người
đàn ông này!” Arthur quát lớn. “Con phù thuỷ cũng đã ném bùa mê xấu xa của ả
trên ông ta rồi!”
Cha dượng của Arian đặt đôi tay ông trên vai cô.
“Nói toạc ra đi, con gái. Kể với họ người đàn ông này là gì với con.”
Arian nhước mắt nhìn Tristan, đôi mắt cô ngập đầy
những giọt lệ không rơi. Hàm anh siết chặt theo ước muốn của riêng nó, như thể
đang chờ đợi một nhát đánh mà anh không thể tránh được.
“Con không biết anh ấy.” Cô nói êm ái. “Con chưa
bao giờ để mắt đến anh ấy trước đêm nay.”
Tristan cúi đầu. Anh biết anh nên biết ơn Arian
vì đã nắm lấy lối thoát mà anh đã trao cho cô. Nhưng sự từ chối của cô đau đớn
nhiều hơn anh dự đoán. Copperfield chạm nhẹ vào lưng anh bằng bàn tay bị trói.
Arthur lao như tên bắn xuống những bậc thang, hất
tung Marcus sang một bên để giam giữ đôi vai của Arian trong tay hắn. Hắn lắc
cô dữ dội. “Mi có biết mi đang nói gì không vậy hả?”
Một tiếng nức nở buột ra từ cổ họng của Arian.
“Tôi không thể nhớ anh ấy, thưa đức cha nhân từ, thật sự tôi không thể. Đầu tôi
nhức khối khi cố thử làm điều đó.”
Một nụ cười hiểm ác kéo cong đôi môi hắn. Hắn
kéo ra một con dao găm từ áo khoác và cắt xuyên qua sợi dây trói của cô. “Vậy
hãy chứng minh sự vô tội của mi đi và tống linh hồn hắn xuống địa ngục mãi
mãi.”
Linnet xoay người và leo lên những bậc thang.
Arian theo sau hắn, vặn xoắn chiếc váy của cô trong tay. Người thợ thuộc da
vươn tay cho anh, nhưng Tristan giật ra, tự mình di chuyển để đứng bên dưới chiếc
thòng lọng.
Khi Arian tiến lại gần anh, Tristan có thể thề
là anh cảm thấy sự ấm áp của thân thể cô, ngửi được mùi hương ngọt ngào của cô.
Anh thoáng khép mắt để giữ cho mình không vùi mặt vào trong đám mây tóc bồng bềnh
của cô.
Đám đông nín thở, bị mê hoặc bởi cảnh tượng cô
gái xinh đẹp nhỏ nhắn tăm tối đối mặt với người pháp sư cao ráo vàng óng.
Arthur giật phần dây chùng của thòng lọng và đặt
nó vào lòng bàn tay đang run rẩy của Arian.
Tristan nghiêng đầu như thể đang chờ đợi được đội
vương miện.
“Nào, Con gái,” Arthur thì thầm, chỉ đủ lớn để
Tristan có thể nghe được. “Làm đi và ta sẽ tha cho con được sống. Chúng ta sẽ lấy
Warlock và quay về tương lai. Con sẽ thừa kế mọi xu trong sự giàu có của hắn và
chúng ta sẽ cùng nhau thống trị New York. Chúng ta sẽ tạo ra một triều đại của
phù thuỷ và pháp sư, con và ta.”
Arian đứng nhón chân và trượt sợi thòng lọng vào
cổ của Tristan. Một tiếng rì rào truyền đi giống như một làn sóng qua đám đông.
Tristan mỉm cười với đôi mắt của Arian. “Em sẽ
ban cho người đàn ông sắp chết một ân huệ cuối cùng chứ, Miss Whitewood? Một nụ
hôn từ đôi môi mật ngọt của em để tiễn đưa linh hồn khốn khổ của hắn về cõi
vĩnh hằng mà không có em?”
Trước khi Arthur có thể lẩn vào giữa họ, Tristan
khom đầu xuống và chải nhẹ môi anh trên môi cô, nhắc cô nhớ đến lần cuối cùng
chúng đã tuyệt vời như thế nào. Arian vỡ oà trong nước mắt và lao xuống những bậc
cấp vào cánh tay đang đợi của người cha dượng.
Người thợ thuộc da buông sợi thòng lọng khác qua
đầu của Copperfield. “Này!” Cop rền rĩ. “Tôi không có được ân huệ cuối cùng nào
sao?”
Đám đông tụ tập quanh chân đài treo cổ, vẫy những
nắm đấm của họ và lầm rầm một yêu cầu về máu của phù thuỷ. Cha dượng của Arian
cởi phắt chiếc áo choàng của ông và quấn quanh bờ vai rũ xuống của Arian.
Tristan quan sát họ hoà lẫn vào trong cây cối, hình thể nhỏ bé của vợ anh được
ôm chặt bên dưới cánh tay của người cha dượng. Khi cô đã mất dạng, anh khép chặt
mắt và giữ chúng đóng lại cho đến khi anh có thể mở chúng ra mà không khóc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét