32.
Arian chờ sự triệu tập của cô trong một chiếc ghế
gỗ lưng cao, ánh mắt ráo hoảnh của cô chú mục vào mảnh trời buồn bã xuyên qua ô
cửa sổ mái. Cô đã giam giữ sự nhào lộn bất trị của mái tóc vào trong một búi nhỏ
mộc mạc. Đôi tay cô xếp gọn trong lòng tỳ vào lớp vải thô màu đen của chiếc
váy. Ngay khi những hạt mưa đầu tiên đập vào ô cửa sổ mái, mảng tường trượt mở
và Linnet uốn cong một ngón tay vào cô. Arian đứng lên và theo sau hắn xuống những
bậc thang dốc và hẹp.
Cô rên rỉ thầm khi giọng nói sang sảng của ngài
cảnh sát Ingersoll trôi qua phòng khách. “Làm sao lại có người có thể phủ nhận
chúng ta là những người đàn ông chính trực bị vây quanh bởi bọn ma quỷ chứ? Hiến
chương của chúng ta đã bị giật phăng ra khỏi chúng ta rồi. Những tên kẻ cướp đã
chiếm những bờ biển của chúng ta. Thậm chí bọn Pháp cũng trở mặt chống lại
chúng ta. Hãy nhớ lấy lời tôi – Ma quỷ và bọn phù thuỷ đang tìm cách để đẩy
chúng ta khỏi vùng đất mà đức Chúa Nhân Từ đã trao cho chúng ta.”
Khi Linnet và Arian bước vào trong phòng khách,
hai người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi cùng Ingersoll đứng lên.
Linnet giữ khuỷu tay cô. “Miss Whitewood, hai
quý ông này là John Hathorne và Jonathan Corwin, hai quan toà của vùng Boston
chúng ta.”
Arian nghiêng đầu. Mr.Hathorne tằng hắng, chớp
chớp đôi mắt có viền màu hồng giống như một con thỏ bồn chồn trong khi
Mr.Corwin bệ vệ nghiến đôi môi mỏng dính thành một đường kẻ chê trách.
Người đàn ông thứ tư đứng tại cửa sổ với bàn tay
nhét trong túi quần, quan sát bầu trời đêm tuôn tràn cơn mưa sẽ chất nặng thêm
cho ban ngày sự ảm đạm.
“Cha Marcus!” Arian la lên.
Cô vặn người thoát khỏi tay Linnet và chạy đến
bên người cha dượng. Trông ông có vẻ già hơn cô nhớ. Mi mắt ông rũ xuống với vẻ
mệt nhọc và đôi vai trĩu xuống như thể bị đè nén bởi một sức nặng vô hình. Khi
cô đứng nhón trên đầu ngón chân để nhấn môi cô trên gò má đồi mồi của ông, cô
nhận ra lần đầu tiên rằng cô nhớ người đàn ông giản dị này nhiều biết bao. Giờ
đây cô đã buộc phải từ bỏ giấc mơ trẻ dại của cô về một người papa yêu quý, cô
nhận ra quả thực là Marcus đã luôn cố trở thành một người cha tốt với cô.
Nhưng có vẻ như sự cảm kích của cô đã đến quá trễ.
Marcus đứng cứng nhắc trong vòng tay ôm của cô. Khi đôi cánh tay của Arian rơi
xuống, ông quay trở lại ô cửa sổ mà không nói một lời.
“Miss. Whitewood,” Linnet thúc giục với vẻ thích
thú rõ ràng. “Cô có thể quay lại lò sưởi và lấy một chỗ ngồi.”
Arian tuân lệnh, thả người vào trong một chiếc
ghế mà Linnet đã chỉ định, đôi môi cô mím lại trong vẻ nổi loạn sưng xỉa.
Linnet nghiêng chiếc ghế của hắn trên hai chân,
một vẻ trầm tư trong sự tao nhã bất cẩn. Arian vẫn còn có thể thấy những dấu vết
bóng bẩy trong chiếc áo sơ mi trắng của hắn với những chiếc khuy áo bằng đồng
và cổ tay áo có diềm xếp nếp.
“Các quý ông,” hắn nói, “Tất cả chúng ta đều biết
lý do tại sao chúng ta tập trung tại đây tối nay. Các vị hẳn đã nghe về chứng cứ
đệ trình chống lại Miss.Whitewood. Tôi đã kể với quý vị bằng cách nào sự can
thiệp đúng lúc của tôi đã cứu cô ấy khỏi sự phẫn nộ sai lạc của đám đông.”
Arian bắt chéo chân tại mắt cá để kềm chế không
đá bay ghế của hắn khỏi người hắn.
“Treo cổ cô ta,” Cảnh sát Ingersoll gầm gừ trích
dẫn kinh thánh. “Ngươi sẽ không để cho một phù thuỷ được sống”
Mũi của Mr.Hathorne nhăn lại khi ông ta nghiêng
người tới trước. “Có vẻ như có khá nhiều bằng chứng chống lại quý cô trẻ đây.”
“Thật vô nghĩa.” Mr.Corwin cắt ngang. “Tại sao đứa
trẻ này lại bị treo cổ chỉ vì đôi chút trò tinh quái trẻ con chứ?”
Arian mỉm cười với người đàn ông già nua nghiêm
khắc, hiểu được sự cảnh giác trong lời bênh vực của ông ta.
“Treo cổ cô ta!” Tay cảnh sát rống lên. “Cô ta
là một phụ nữ. Cô ta là người Pháp. Cô ta là một phù thuỷ. Chúng ta còn cần
thêm bằng chứng gì nữa chứ? Ai cũng biết bọn Pháp bắt nguồn từ ma quỷ.”
Arian không thể tranh cãi với ông ta về quan điểm
đó. Cô đã được sinh ra từ một con quỷ
đấy thôi.
Trong chớp mắt, tay cảnh sát lạc vào trong một cuộc
kể lể say mê về tính cách của dân Pháp. Mr.Corwin cãi lại hắn trên mọi quan điểm
trong lúc Mr.Hathorne đồng ý một cách phấn khởi với bất kỳ ai đang nói vào lúc
đó.
“Các quý ông!” Chiếc ghế của Linnet đổ sầm xuống
trên cả bốn chân. “Tôi tự trách mình đã để cho các ông đi đến sự bất đồng ý kiến
này.” Hắn đứng lên và bắt đầu thả bộ vòng quanh những chiếc ghế của họ, đôi tay
hắn khoá lại với nhau phía sau lưng. “Than ôi, tôi sợ rằng tôi đã chểnh mảng vì
đã không cung cấp cho các vị tất cả các sự kiện của trường hợp này.”
“Hoặc bất kỳ sự kiện nào.” Arian thêm vào.
Linnet đi đến phía sau cô đủ gần để trao cho một
lọn tóc bị tuột ra của cô một cái giật ác hiểm. Cô nghiến chặt răng.
“Trong những ngày và đêm kể từ khi tôi giải cứu
Miss.Whitewood từ hồ nước, thật là cần thiết phải làm dịu đi gánh nặng của cô ấy.”
Hắn nhặt một mẩu chỉ khỏi áo gi-lê. “Có những nhân chứng trong làng sẽ chứng thực
sự kiện rằng trong lúc tôi mang cô ấy trở lại nhà tôi, cô ấy đã vung tay lên và
cố bóp cổ tôi.”
Arian nhìn chằm chằm vào đôi giày của cô, cố đến
tuyệt vọng để không mỉm cười với ký ức thú vị ấy.
“Để bảo vệ cả cô ấy và chính mình khỏi những biến
chuyển do ma quỷ xúi giục, tôi đã cho mời bác sĩ Stoughton để cung cấp một liều
thuốc phiện mạnh. Trong lúc cô ấy bị tác
động của thuốc, những câu chuyện huyên thuyên sai lạc của Miss.Whitewood đã tiết
lộ cho tôi một bí mật tối tăm và đáng sợ.”
“Ông ta đang nói dối!” Arian bật đứng dậy.
Linnet vỗ hai bàn tay của hắn trên vai cô và đẩy
cô ngồi xuống lại trong vẻ ân cần giả vờ. “Mạnh mẽ lên, con của ta. Hãy chống lại
những con quỷ đã hành hạ con.”
Cô mím chặt môi lại với nhau, quyết định chống lại
sự hành hạ của chỉ một con quỷ duy nhất.
Linnet bước đến lò sưởi, cầm lên một que cời bằng
sắt, và cời cho ngọn lửa cháy bùng lên. Bóng tối bập bùng trên hình dáng hắn
khi hắn nhìn vào mặt của từng người đàn ông. “Tôi thậm chí không thể tự mình mô
tả về sự xoắn vặn mà tôi đã chứng kiến trong căn phòng ngủ đó.”
“Đừng cố, thưa ngài.” Ingersoll nghiêng người tới
trước, vầng trán hồng hào của hắn lấp lánh mồ hôi.
“Trong lúc bị sở hữu bởi một trong những cơn ngất
đáng sợ đó, Miss.Whitewood đã túm chặt lấy tay tôi và kéo tôi vào trong giường
bằng một sức mạnh không thuộc con người.” Một vệt đỏ ửng đẹp mắt trải qua xương
gò má vương giả của Linnet.
Arian há hốc miệng, bị mê hoặc quá đỗi trước màn
trình diễn của hắn để có thể dự đoán được những gì hắn sẽ nói kế tiếp. Thật quá
dễ dàng để hiểu làm thế nào hắn tạo dựng được một cuộc sống trên khán đài Pháp
trong tất cả những năm tháng đó.
“Trong khi cô ấy túm được tôi trong tay, cô ấy
đã thì thầm với tôi một câu chuyện kinh khủng, thật vậy.” Hắn phủ một bàn tay
che đi đôi mắt. “Cô ấy thú nhận với tôi rằng đêm trước khi bị trấn nước, một
linh hồn tối tăm đã vượt qua cô ấy trong rừng. hắn đã khiến cô ấy bay trên một
cây chổi quét lò đang lắc lư và làm theo những cách thức đen tối của hắn cho đến
khi cô ấy thét lên trong sự thống khổ và niềm hoan lạc chết người.”
“Một incubus*!” Ingersoll rít lên.
(*Incubus
: theo truyền thuyết là một sinh vật siêu nhiên quyến rũ các phụ nữ trong giấc
ngủ và khiến họ thụ thai. Đứa trẻ sinh ra từ incubus sẽ có năng lực siêu nhiên
được gọi là campion)
“Thật nhảm nhí, thứ đồ ác quỷ Beelzebub ba hoa
khoác lác!” Arian la lên, bật khỏi ghế một lần nữa.
“Ngồi xuống nào, con gái.” Lời yêu cầu của
Marcus đông cứng cô ngay tại chỗ. Ông quá yên lặng đến mức cô gần như quên mất
ông đã ở đó. “Hãy để cho đức cha tốt lành kể nốt. Chúng ta sẽ không nghe thêm một
lời nói láo xược nào của con nữa đâu.”
Arian ngồi xuống, chuyển ánh mắt lên các vì kèo trên
mái nhà để giữ những giọt lệ trong mắt không rơi xuống. Không hiểu sao sự phản
bội của Marcus gây đau đớn hơn tất cả.
Mr.Corwin tằng hắng. “Vậy bây giờ chúng ta có được
những câu chuyện huyên thuyên do ảnh hưởng thuốc phiện của một cô gái trẻ trong
thời kỳ đơm hoa của người phụ nữ. Ông có còn bất kỳ bằng chứng hữu hình nào để
kết tội đứa trẻ này không, đức cha?”
Arian muốn ôm choàng người quan toà già kỳ dị.
Nhưng nụ cười ngọt xớt của Linnet đã gởi băng giá chảy xuyên qua mạch máu cô.
“Oh, vâng, Mr.Corwin. Tôi có bằng chứng. Sau khi
chịu đựng một trong những cơn choáng ngất này, Miss Whitewood trượt vào trạng
thái chết sững. Đó là lúc tôi quyết định rằng thật khôn ngoan khi có bác sĩ
Stoughton xem xét thân thể cô ấy tìm những dấu ấn của quỷ dữ.”
Đôi gò má của Arian bừng cháy với sự tủi nhục. Mọi
người trong phòng khách đều biết những dấu hiệu đó chỉ được tìm trong vùng thầm
kín nhất của cơ thể.
Linnet trao cho cô một cái gật đầu công nhận đầy
nhạo báng làm tăng nhanh nhịp thở của cô. “Sự khám xét đã được hướng dẫn hợp
cách, Miss Whitewood. Goodwife Burke đã có mặt trong phòng vào lúc đó.”
Ingersoll rút một chiếc khăn tay từ trong túi quần
và lau trán. “Tôi không thể hình dung tại sao tôi không được triệu tập để chứng
kiến sự kiểm tra này.”
“Ông có tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào như thế
không?” Mr.Corwin hỏi gặng.
Linnet lắc đầu buồn bã. “Chúng tôi không thấy.
Nhưng chúng tôi khám phá ra vài thứ khác.” Hắn mím môi. “Tôi biết không có cách
thức tế nhị nào dành cho cụm từ này. Cô gái này đã không …còn màng trinh. Cô ta
không phải là một trinh nữ.”
Tiếng hổn hển bị xúc phạm của Arian bị chìm khuất
bởi tiếng reo hò đắc thắng của Ingersoll. Gương mặt tròn của viên cảnh sát nứt
ra một nụ cười toe toét hung ác. “Cô ả là một phù thuỷ và là một con đĩ. Sắp xếp
một vụ xử và treo cổ cô ta lên thôi.”
Mr.Corwin lắc đầu. “Một vụ xử sẽ không có ích lợi
gì lúc này. Chúng ta không thể treo cổ cô ta nếu có khả năng nhỏ nhất rằng cô ta có thể đang mang một đứa bé.”
Linnet uốn cong một bên chân mày. “Điều đó có khả
năng không, Mis Whitewood?”
Arian nhìn chằm chằm vào trong lòng, nhớ lại sự
dào dạt của làn nước nóng tràn qua da thịt trần truồng của cô, hơi nước bốc lên
từ làn da vàng óng của anh, tiếng rên rỉ trầm trầm hài lòng của anh khi anh kết
hợp thân thể của anh với của cô. Bàn tay cô vặn xoắn với thôi thúc muốn ôm lấy
bụng cô, thưởng thức ý niệm hấp dẫn không thể cưỡng lại được rằng tử cung của
cô có thể lúc này đang nuôi dưỡng đứa con của Tristan. Mặc dù cô biết cô đang ở
trong bàn tay xảo quyệt của Linnet, cô không thể triệu được ngay cả một bóng ma
của sự hổ thẹn.
Ngẩng cao đầu, cô nhìn vào mắt hắn với sự kiêu
hãnh gần giống như ngạo mạn. “Có.”
Mr.Corwin đứng lên, sự đau buồn của ông thật rõ
ràng. “Miss Whitewood, nếu chàng trai nào đó trong làng đã xâm hại cô, bây giờ
là lúc nói tên hắn ra. Đây không phải nỗi ô nhục mà cô phải chịu đựng một
mình.”
Arian lắc đầu im lặng, ân hận rằng cô không thể
nhìn vào đôi mắt đứng đắn của ông.
Gã cảnh sát Ingersoll cũng chất đống trên chân hắn,
minh chứng cho một quyết định đã được tạo thành. “Tôi có một bộ cùm trên mình
ngựa. Tôi sẽ hộ tống con đĩ dâm ô này và mầm mống yêu ma của cô ta vào tù.”
“Không,” Mr.Corwin nói, tính uy quyền trong giọng
ông làm Ingersoll ngừng lại giữa đường. “Tôi sẽ không cho phép đứa trẻ mong
manh này trải qua tháng kế tiếp, hoặc chín tháng kế tiếp, bị cùm trong một xà
lim bẩn thỉu.”
Marcus mở miệng, rồi đóng lại.
Linnet giải cứu ông, ra vẻ thương cảm. “Chúng ta
hầu như không thể mong đợi Whitewood tốt bụng mang cô gái trở lại nhà của ông ấy.
Cô ta đã cố giết ông ta một lần trước đây. Nếu Miss Whitewood đồng ý, cô ấy có
thể ở lại với tôi cho đến khi số phận của cô ấy được quyết định.” Hắn khuỵu gối
xuống trước cô và túm chặt bàn tay cô trong tay hắn, đôi mắt hắn nâu và quyến
rũ như của một con chó con. “Con sẽ quan tâm và chịu đựng cùng ta chứ, con của
ta, hay là con thà đi theo viên cảnh sát tốt bụng vào tù hơn?”
Ingersoll liếm đôi môi hình củ hành của hắn chờ
đợi.
“Làm sao tôi có thể từ chối một đề nghị tử tế đến
thế?” Arian đáp mà không hề chớp mắt. “Dĩ nhiên là tôi sẽ chọn ở cùng ông rồi,
thưa đức cha.”
Lầm bầm gì đó về đồ đĩ láo xược và con cái của
quỷ dữ, Ingersoll đập chiếc nón vào đầu, xô mở cửa, và đột kích vào trong màn
mưa.
“Tôi nên nói với tay cảnh sát trước khi hắn xúi
giục một đám đông khác nữa.” Mr.Corwin trao cho Arian một nụ cười đau khổ để
chia tay. Gió quất chiếc áo choàng của ông bay phần phật khi ông biến mất vào
trong màn đêm, Mr.Hathorne nhanh chóng theo gót ông.
Marcus lúng túng di chuyển từ chân này đến chân
kia. “Tôi tốt hơn cũng nên về nhà thôi. Gia súc cần phải cho ăn.” Ông lủi vào
trong cơn mưa mà không một lần nhìn lại phía sau vào Arian. Đóng sầm cánh cửa
phía sau ông.
Marcus co ro bên cạnh con ngựa của ông, nhìn chằm
chằm trở vào ngôi nhà của Linnet qua màn mưa lạnh. Một cặp đèn dầu chiếu sáng
xuyên qua cửa sổ trước nhà, làm đêm bừng lên với quầng sáng dễ chịu của nó.
Một chiếc ấm đun nước bằng sắt bay qua cửa sổ.
Qua sự tuôn đổ của cơn mưa, Marcus nghe thấy một tiếng thét lăng mạ và tiếng loảng
xoảng đáng sợ của kim loại va vào đá. Linnet vấp vào trong tầm nhìn, xoay tròn
khi chiếc nắp của thùng khuấy bơ đập vào cạnh đầu hắn. Hắn gầm gừ và nhảy trở lại
chỗ cũ chỉ để buộc phải lao ra phía sau một chiếc ghế khi một chiếc dĩa bằng sứ
bắn tung toé trên bức tường phía sau hắn.
Marcus lắc đầu. Chẳng có gì thích thú khi nhìn
những thứ đồ đó bay xuyên qua không khí. Ông đã chứng kiến đủ những cơn thịnh nộ
của Arian để biết rằng điều đó chỉ khiến cho bàn tay xinh xắn của cô giáng cấp
một căn phòng ngăn nắp nhất thành bãi chiến trường. Tiếp theo sau một tiếng
thét giận dữ khác và một tiếng rống đau đớn, ông trèo lên ngựa và dẫn nó vào một
chuyển động chạy nước kiệu, kéo vành nón sát đôi mắt trầm tư để che chở chúng
khỏi cơn mưa.
Mảng tường dấu kín trượt mở, Linnet lướt vào
trong tầng áp mái, đôi mắt sẫm màu của hắn âm ỉ cháy bên dưới những nếp xếp của
lớp băng thuốc cao cổ truyền. Arian ngồi tựa vào những chiếc gối trên giường,
đôi tay xếp e dè trên lòng. Với gương mặt đóng khung bởi những đường diềm cứng
đơ của chiếc áo ngủ bằng vải thô, cô có thể là một thiên thần sinh đôi với những
tiểu thiên sứ thếp vàng đang lơ lửng bên trên cô.
Linnet nhìn chằm chằm xuống cô. “Mi không đáng
là con gái ta.”
Hắn nói bằng thứ tiếng Pháp hoàn hảo và Arian
đáp lại cùng một kiểu mà thậm chí không nhận ra. “Merci beaucoup, mon pere.” (Cám ơn
nhiều, cha của tôi – Tiếng Pháp.)
Lời nhạo báng của hắn bén ngót. “Nếu mi nhấc một
tay lên với ta lần nữa, ta sẽ tự tay treo cổ mi.”
“Và đánh liều mọi thứ sao? Rốt cuộc thì tại sao
ông cần phải phiền hà để giành cho được tôi ở lại một cách chính thức nếu như
ông không cần tôi? Ông hẳn là không tin cậy vào khả năng của ông trong việc nhử
Tristan đến với sự diệt vong của anh ấy như ông đã ra vẻ.”
Tiếng cười của Linnet thậm chí còn xấu xa hơn sự
nhạo báng của hắn. “Tristan sẽ chẳng thèm băng ngang qua đường để giúp mi, huống
hồ ba thế kỷ, cưng của ta. Ta mới là người mà hắn tìm kiếm khi hắn đến. Mi chỉ
là một khoản dự phòng. Một người đàn ông với cái tôi bao la như Tristan sẽ hy
sinh khá nhiều để bảo vệ cho người thừa kế của hắn – có lẽ ngay cả mạng sống của
hắn.”
Arian kềm một cơn rùng mình trước lời dự đoán.
“Điều gì xảy ra nếu kế hoạch của ông thất bại? Điều gì xảy ra nếu không có đứa
trẻ nào? Điều gì xảy ra nếu Tristan thậm chí không thèm đến?”
Linnet lưỡng lự trong không nhiều hơn một nhịp
tim đập. “Vậy thì quan toà có thể xử mi tội phù phép… với sự bạn phúc của ta.”
Hắn thả nhanh một cái cúi chào quả quyết. “Ngủ ngon, con gái. Mơ đẹp nhé.” Mảng
tường đóng sầm lại sau lời nói cuối cùng một cách ảm đạm.
Arian khoá đôi tay đang run rẩy lại với nhau, bị
dằng xé giữa lời cầu nguyện rằng Tristan sẽ đến sớm hoặc đừng bao giờ đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét