30.
Chín mươi sáu tầng bên trên sân trong trên nóc
toà Tháp là một thế giới bạo tàn vượt xa hơn nhiều, vì chẳng hề có tuyết rơi êm
ả hoặc những cơn gió nhẹ mùa đông sảng khoái. Gió ở nơi đó là một con rồng đang
gầm rú, nhào lộn, đuôi của nó quất đập vào toà Tháp mạnh đến nỗi bạn có thể thề
rằng gần như cảm thấy nó bị nhấc lên bên dưới chân bạn.
Ngay khi Tristan lao qua cửa cứu hoả, anh nhận
ra sự thực. Địa ngục không hề nóng.
Địa ngục đang ngự trên nóc của một toà nhà chọc
trởi ở New York trong một cơn gió dưới số không trong thang độ nhiệt, lạnh cóng
với tuyết đang bắn vào trong mắt bạn giống như những mảnh thuỷ tinh. Quỷ Satan
là một con rồng thở ra băng đá, không phải lửa, và trong một phút lạnh cóng tận
xương tuỷ, khi Tristan hít phải làn hơi lưu huỳnh giá buốt đó vào trong phổi,
anh nghĩ anh sắp chết.
Nhưng với hơi thở kế tiếp, anh học được rằng, địa
ngục là cảnh Arian đang đứng đó trên cạnh của nóc nhà, không áo khoác và không
mang giày, chỉ có thân hình già cỗi, bạc nhược của Wite Lize che chắn cô khỏi sự
phẫn nộ của rồng. Anh thề rằng anh gần như có thể nghe được tiếng răng cô đang
khua lách cách.
Máu trong người anh sôi lên với cơn thịnh nộ.
Anh muốn hú lên. Muốn hành quân ngang qua mái nhà, vồ lấy vợ anh khỏi đôi cánh
tay khẳng khiu của Wite Lize, và đập tên
ngốc già nua bất tỉnh. Nhưng khẩu súng lục cưa nòng ấn vào hàm Arian làm đông cứng
anh hiệu quả hơn bất kỳ hơi thở của con rồng nào.
Wite Lize ra hiệu anh đến gần hơn, và Tristan biết
không âm thanh nào có thể vang qua được sự quất đập của cơn gió dữ dội này. Anh
tuân theo, nhích từng inch tới trước cho đến khi anh đủ gần để nhìn thấy ánh lập
loè điên cuồng trong đôi mắt của Arian, sự nhấp nhô của chiếc cổ họng yếu ớt
khi cô đấu tranh để nuốt xuống nỗi kinh hoàng.
Nếu cô tiến xa hơn nữa bằng cách tập hợp được một
nụ cười can đảm dành cho anh, anh nghĩ có lẽ anh sẽ khóc, lần đầu tiên kể từ
khi mẹ Bambi* ngã xuống dưới lằn đạn của người thợ săn.
(*Chú
nai Bambi : bộ film hoạt hình thứ năm của hãng Walt Disney ra mắt lần đầu 1942
dựa theo tác phẩm Bambi của nhà văn Felix Salten. Từ đó đến nay đã được phát
hành lại rất nhiều lần, phiên bản DVD nâng cao mới nhất năm 2005. Phần II ra mắt
ngay sau đó năm 2006.)
“Mày có mang đến thứ tao muốn không?” Lize rống
lên, sự tập luyện cho sân khấu kịch đã giúp lão nhiều, ngay cả trên sàn diễn
hoang vắng, lộng gió này. Lão đang mặc chiếc áo choàng màu trắng bay phấp phới
giống như kiểu Pháp sư Merlin hạng hai trong một bộ phim dở tệ
thanh-gươm-và-yêu-thuật.
Tristan kéo Warlock khỏi tủi quần, đu đưa nó bằng
sợi chuỗi trong một vòng cung trêu ngươi.
“Đừng thử làm điều gì láu cá,” Lize cảnh cáo, siết
chặt cánh tay quanh eo của Arian. “Tao hứa với mày tao có thể kéo cò súng trước
khi mày có thể nghĩ đến câu thần chú ‘abracadabra*’.”
(*abracadabra
: một câu thần chú cổ dùng để chữa bệnh, theo tiếng Hebrew cổ có nghĩa là ‘xảy
ra ngay khi tôi nói’. Ngày nay thường được dùng trên sân khấu để diễu cợt.)
Tristan có lẽ đã nghĩ đến chuyện làm đúng y như
thế, nhưng Arian mới là người duy nhất biết bằng cách nào làm được thứ chết tiệt
ấy. Anh hầu như không thể đủ khả năng để đánh liều mạng sống của cô bằng cách
biến bản thân anh thành một con dê hoặc gọi hồn lên một cặp chim câu uyên ương.
“Đừng liều trao nó cho ông ta,” Arian hét, vùng vẫy để nghe qua tiếng gió hú. “Ông ấy
sẽ tiêu diệt anh nếu anh làm thế. Ông ấy sẽ tiêu diệt tất cả chúng ta. Ông ấy
thậm chí còn khốn kiếp hơn cả con trai của ông ấy nữa.”
“Vậy sao, cám ơn, nhóc của ta,” Lize ngâm nga.
“Ta thấy lời tâng bốc của cháu hết sức thú vị.”
Cô gái tuyệt vời, Tristan nghĩ. Thúc vào tính
kiêu căng của lão. Đưa dẩy lão trò chuyện và có thêm được ít thời gian. Thời
gian để Sven gia cố những sợi dây của anh ta và trườn lên rìa mái nhà. Sven,
người có quai hàm đau đớn và có lý do tính sổ với Lize vì đã đánh ngất anh ta bằng
báng súng lục. Có lẽ ngay cả thời gian để đội SWAT từ đơn vị đặc nhiệm của cảnh
sát NY với chiến thuật riêng của họ băng xuyên qua những đường phố bị tắc nghẽn
vì tuyết phủ.
Tất cả những gì họ có thể làm cho đến khi đó là
giữ cho lão già nói chuyện. Tristan tuyệt vọng pha thêm cho giọng anh sự khinh
rẻ yếu ớt. “Đừng tin bất kỳ điều gì gã ngốc lão suy đó nói, Arian. Đó là
Arthur, không phải Lizy, đã hoạch định toàn bộ mưu đồ này.”
Lize lắp bắp phẫn nộ. “Tao không nghĩ thế đâu!
Đánh bạn với mày là ý tưởng của tao từ lúc đầu. Chẳng có chút thách thức nào với
điều đó hết. Mày quá hăm hở, quá thống thiết, quá đói khát với bất kỳ mảnh vụn
tình cảm nào.”
Sự thật đã mất sức mạnh gây đau đớn của nó. “Và
tôi cho rằng ý tưởng giết tôi cũng là của ông.”
“Chắc chắn là phần lớn. Sau đó Arthur đã tiến
hành và làm hỏng việc. Tao đã bảo nó, ‘hãy đợi cho đến khi chàng ta ngủ, đập mạnh
vào đầu bằng vật liệu cùn, rồi đặt chiếc gối trên mặt và làm hắn chết ngạt.’
Nhưng không! Nó phải làm với tất cả nghệ thuật như tao cơ và tìm một con dao nhọn.
Thằng nhóc trời đánh đó không bao giờ có bất kỳ tôn trọng nào với kẻ nắm quyền
hết.”
Tristan lắc đầu lặng im không thể tin nổi. Tất cả
những năm tháng qua, anh đã lưu giữ ý tưởng hối lỗi độc hại về việc đã khiến bạn
mình hư hỏng, không bao giờ nhận ra Arthur đã mục ruỗng trong cốt lõi ngay từ
ban đầu. Arian vặn người để nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lize, vẻ mặt của
chính cô kinh hoàng còn nhiều hơn cả anh. Cô hẳn đang tự hỏi chính xác thì chiều
hướng điên rồ di truyền trong gia đình sẽ sâu như thế nào. Tristan sợ rằng cô
có ý định tìm ra.
Wite Lize lúc lắc khẩu súng lục trong không khí.
“Tao là người xứng đáng với pháp thuật! Tao là người bị đuổi khỏi mọi sàn diễn
từ đây cho đến Pasadena*! Hãy nghĩ mà xem khán giả của tao sẽ ấn tượng như thế
nào, nếu tao có thể thật sự nhìn thấy trợ lý của tao như một nửa kia của mình,
sau đó được chắp nối lại với cô ấy một lần nữa.” (*Pasadena
: Một thành phố ở Los Angeles. California.)
Arian rùng mình.
Tristan cứng người khi anh nhìn thấy mái đầu
vàng hoe của Sven trồi lên từ bóng tối. Bất chấp kích thước to lớn, những chuyển
động của gã Na-Uy là một bài học về sự lén lút. Anh ta trườn lên mép của mái
nhà giống y như một trong những gã người hùng trong phim hành động mà anh ta
luôn ao ước được đóng vai chính.
Nhưng giọng của Lize đã thay đổi, trở nên hoà
nhã, gần như tán tỉnh. Tông giọng ngọt ngào phát tởm gởi một cơn ớn lạnh xuống
xương sống của Tristan, cơn ớn lạnh hoàn toàn không dính líu gì đến sự nhiễm lạnh.
“Nhưng tao thật sự không thể chiếm hết mọi công trạng được, mày biết mà, vì rằng
cháu nội yêu quý của tao đây, kẻ được chuyển đến để bắn phát súng ân huệ cuối
cùng. Con bé là người đủ trơ tráo để lừa dối mày với những mưu chước đàn bà.”
Lão trao cho Arian một ánh mắt dịu dàng. “Tao ngạc nhiên là mày không nhận ra
những nét tương đồng của gia đình. Tao đã nhận ra con bé ngay khi tao để mắt đến
nó. Như người cha, như con gái, tao đã luôn nói thế nhưng mày chỉ nhìn thấy những
gì mày muốn thấy.”
“Tại sao thế, đồ đê tiện già nua khốn khổ nhà
ông! Đừng tin ông ấy, Tristan!” Arian hét lên, bắt đầu vùng vẫy dữ dội. “Em
không bao giờ âm mưu chống lại anh. Ông ấy chỉ đang lừa gạt thôi.”
Cô đấm nắm tay vào ngực Lize, rồi dậm mạnh vào đầu
ngón chân của lão ta, hoàn toàn không chú đến sự an toàn của bản thân. Sven dừng
lại trong chỗ núp, không dám can thiệp vì sợ làm tổn thương cô.
“Arian, đừng!” Tristan thét lên, sợ người đàn
ông già nua đánh mất kiên nhẫn và bắn cô.
Lờ đi cảnh báo của Tristan, Arian tuột khỏi tay
của Lize và chạy thẳng đến cánh tay của chồng cô. Nhưng lớp băng đã làm bề mặt
mái nhà trơn trợt và cô bị trượt đi, chân cô khua loạn xạ. Cô ngã sấp bụng với
một tiếng thịch điếng người, tống bay hơi thở khỏi phổi cô. Trong một khoảnh khắc,
sự yên lặng sâu đến nỗi cô có thể nghe được cả tiếng gió.
Khi cô có thể thở trở lại, cô kéo lê cái đầu nhức
nhối của cô lên và mở mắt. Tristan đứng cách đó chưa đến mười feet, và từ biểu
hiện dữ dội của anh, cô có thể gần như thuyết phục được bản thân rằng anh tha
thiết muốn chạy đến bên cô – đón cô vào trong vòng tay, phủi bụi cho cô và hôn
lên đỉnh mũi cô. Nhưng điều gì đã làm anh ngừng lại nhỉ? Đó là vì anh tin những
điều đáng sợ mà Wite Lize đã nói về cô sao?
Cô xoay đầu để liếc ra phía sau. Đó hẳn là do khẩu
súng. Khẩu súng đang nhắm vào lưng cô. Việc nhắm vào Tristan sẽ không làm anh
ngừng lại, và Lize biết điều đó. Arian thoáng nhắm mắt, tự hỏi không biết có phải
cô đang tưởng tượng ra một bóng đen khổng lồ đang trườn ngang qua mái nhà về hướng
Wite Lize.
Nhà ảo thuật dậm mạnh chân giống như một đứa trẻ
dằn dỗi. “Đưa cho tao Warlock! Tao muốn Warlock ngay!”
Tristan cười toe toét và kéo tay anh lại. “Đến
mà lấy, lão già. Tất cả là của ông.”
Mọi thứ dường như xảy ra trong màn sương mù mờ ảo.
Miếng bùa lướt qua đầu của Arian trong một hình vòng cung sáng lấp lánh đến bàn
tay đang vươn dài chờ đợi của Lize. Ngay khi những ngón tay xương xẩu của lão
đóng lại quanh nó, Sven lao ra từ một nơi nào đó để tung nắm đấm vào quai hàm của
người đàn ông già nua.
Nhưng rồi súng nổ và Sven ngã xuống, bám chặt lấy
đùi. Máu trổ hoa giữa những ngón tay của anh ta.
Với miếng bùa trong một tay và khẩu súng trong
tay kia, Wite Lize cười khúc khích một cách hân hoan, chiếc áo choàng trắng của
lão gợn sóng lăn tăn trái ngược với bầu trời tối sẫm. “Con bé là cháu nội của
ta, đồ đần độn các người. Các người thật sự nghĩ ta đủ vô tình để bắn cháu nội
của chính ta ư?”
Wite Lize chĩa nòng súng vòng qua và Arian nhận
ra lão không bao giờ lập kế hoạch bắn cô. Lão dự định sẽ bắn Tristan. Lão sắp
hoàn tất công việc mà con trai lão đã làm hỏng từ cách đây rất nhiều năm.
“Ông sẽ không dám đâu,” Tristan nói. Anh không
tránh né hay do dự, nhưng đứng thẳng và kiêu hãnh, mái tóc màu hung vàng dập dờn
trong gió khi Lize chỉa khẩu súng thẳng vào trái tim anh.
Arian vừa trườn vừa lao tới, có ý định húc ngã
Tristan khỏi đường đạn. Nhưng đôi chân cô không tìm được thoả thuận nào với mái
nhà phủ băng và cô trượt thẳng vào trong vòng tay anh. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng
súng ngay khi viên đạn chọc thủng lưng cô.
Một tiếng thét hoang dại xé rách cổ họng của
Tristan khi Arian đâm sầm vào anh. Anh bắt lấy cô trong đôi tay anh và cả hai
ngã xuống, y như anh và Arthur đã làm từ cách đó rất lâu. Đôi mắt cô chấp chới
đóng lại, mi mắt như hai vầng trăng khuyết tối sẫm dựa vào đôi gò má xanh xao.
Những lọn tóc xoăn đổ tràn trên lòng anh giống như một tấm vải liệm sáng lung
linh khi anh cố cầm máu cho cô bằng đôi tay trần của anh.
Một bóng tối không thể cưỡng lại truyền lan theo
tĩnh mạch của Arian, làm mờ đi mọi thứ quanh cô và làm dịu đi cơn đau trên lưng
cô thành sự rộn ràng phiền nhiễu. Thứ gì đó ướt đang nhiểu trên mặt cô. Bối rối,
cô cố gắng mở mắt, để hỏi Tristan xem Tuyết đã chuyển thành mưa từ bao giờ.
Cuối cùng khi cô xoay sở được để bẩy được đôi mi
nặng nề tách ra và chớp mắt xua đi màn sương mù đang cuộn xoáy, Copperfield đã ở
đó, và Sven, và hết sức kỳ lạ, Wite Lize, đang đứng trên tất cả bọn họ, nòng
súng bốc khói đang buông lỏng từ bàn tay đầy vết đồi mồi của lão. Theo bản năng,
Arian biết rằng họ đã nện ông già. Warlock sẽ quay lại với chủ nhân đích thực của
nó trước khi đêm nay kết thúc. Sự nhận biết điền đầy cô cùng với sự thanh bình.
Cô thở dài, rúc sâu hơn vào trong sự ấm áp dễ chịu của vòng tay Tristan và cho
phép mắt cô buông trôi khép lại. Có lẽ cô sẽ chỉ lấy cắp một giấc ngủ ngắn.
“Con bé là cháu nội của tôi,” Lize thì thầm, những
giọt lệ dâng đầy đôi mắt xanh ướt nhoèn. “Tôi không bao giờ muốn làm hại nó.”
“Vậy hãy chữa cho cô ấy đi.” Tristan gầm gừ qua
kẽ răng, gom chân tay của Arian lại ngay ngắn vào trong ngực anh. Khi Lize chớp
mắt một cách đờ đẫn vào anh, anh gầm lên. “Miếng bùa! Dùng miếng bùa khốn kiếp
đó!”
Wite Lize mở nắm tay kia như thể lão đã quên mất
kho báu phi nghĩa của lão. “À, phải, miếng bùa,” Lão lầm bầm. “Rất tốt. Tôi
nghĩ tôi có thể xoay sở được vài lời nguyền thích hợp nào đó. Rốt cuộc thì tôi
đã tiêu tốn cả một cuộc đời để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.”
Khi Tristan đu đưa tới lui, dùng chính thân hình
anh để che chở cho cô khỏi những cơn gió và sự lạnh lẽo, lão già lầm bầm một
vài từ khe khẽ, nghe có vẻ giống từ lợn trong tiếng Latin một cách đáng ngờ.
“Giờ thì,” Lão nói, tươi cười rạng rỡ, “Đó là điều
nên làm.”
Hầu như không dám liều để hy vọng, Tristan lén
nhìn qua vai Arian vào lưng cô. Mặc dù máu vẫn rỉ ra qua những ngón tay anh, vết
thương sẫm màu, rung động đang từ từ co rút lại, khép vào bên trong của nó cho
đến khi không còn dấu vết nào còn lại. Tristan quàng cánh tay quanh cô và giữ
cô như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Anh chỉ vừa vặn cảm nhận được cái vỗ nhẹ lo lắng
của Cop trên vai anh. “Uh, Tristan?”
“Mmm?” Anh lầm bầm, vùi mặt vào trong những lọn
tóc xoăn mượt mà của Arian.
“Cô ấy đang tan biến.”
“Tớ biết vết thương đang tan biến. Vì chỉ một lần
duy nhất trong cuộc đời khốn khổ của lão, Lize đã làm được điều gì đó đúng đắn.”
Sự hoảng loạn trong giọng của Copperfield tăng
cao. “Không, Tristan. Không phải máu. Là cô ấy. Arian đan tan biến.”
Tristan bắn vào cậu ấy một ánh mắt hoang dại, rồi
nhìn xuống vợ anh. Copperfield nói đúng. Arian luôn xanh xao, nhưng cô không
bao giờ trong suốt. Anh có thể nhìn thấy được cả đường nét lờ mờ của chân anh
bên dưới cô.
Lize lùi lại một bước. Rồi một bước nữa. Nhưng
Sven đã lảo đảo đứng lên để khoá đường thoát của lão.
Tristan tống khứ tất cả sự kiêu hãnh đã đe doạ
làm tê liệt anh và cố ôm Arian gần hơn nữa. Da thịt cô có cảm giác mong manh y
như mùi thơm của hoa oải hương đang lởn vởn trong mũi anh. Đó là tưởng tượng của
anh hay mùi hương đó cũng đang phai nhạt đi?
“Ông đã làm gì vậy?” Anh quát với Wite Lize.
“Ông đã thực hiện điều quái quỷ gì thế?”
Wite Lize hít vào đểu cáng. “Mày không cần phải
vô ơn bạc nghĩa như thế. Tao đơn giản là gởi con bé trở lại nơi nó thuộc về. Ở
bên cạnh cha nó.”
Tristan muốn lao đến siết cổ lão ngay lập tức,
nhưng anh đang cố gắng đến tuyệt vọng để giữ da thịt đang tiêu biến của Arian.
Anh túm chặt lấy cánh tay cô bằng sức mạnh có thể vặn nó ra khỏi khớp nhưng bàn
tay anh chỉ nắm vào khoảng không trống rỗng. Sven buông chiếc chân bị thương của
anh ta đủ lâu để giật miếng bùa khỏi tay của Lize và ném nó cho Tristan, nhưng
trước khi Tristan có thể thì thầm một điều ước, Arian đã không còn nữa, đã tan
biến giống như một giấc mơ ngọt ngào, buốt nhói, chỉ còn nhớ được một nửa vào
lúc bình minh.
Tristan lảo đảo đứng lên và gởi một luồng chớp sức
mạnh nguyên sơ bắn thẳng vào Lize trước khi đổ sập trong tiếng khóc khàn khàn
vào trong cánh tay của Copperfield.
Thậm chí anh không nhìn thấy những cảnh sát đang
tràn lên mái nhà, không hề cảm nhận rằng họ đã kéo anh ra khỏi sự ôm ghì điên
cuồng của Copperfield, xé Warlock ra khỏi tay anh đóng sập một cặp còng tay vào
đôi cổ tay nhuốm máu của anh. Không hề nghe thấy tay cảnh sát đang trầm bổng đầy
uy quyền, “Anh có quyền giữ im lặng…”
Tất cả những gì anh có thể nghe thấy là tiếng
gió đang gầm gào trong tai anh và giọng nói quở trách dịu dàng của Arian khi cô
mỉm cười qua màn nước mắt và thì thầm, Cứ
lấy tất cả thời gian anh muốn. Chắc chắn là em có nhiều hơn em có thể sử dụng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét