28.
Khi Tristan lao xuyên qua cánh cửa siêu vẹo của
câu lạc bộ Harlem*, súng trong tay, điều cuối cùng anh trông đợi là tìm thấy vợ
anh đang ngồi cạnh một thanh niên da đen, đang ấn phím đàn với giai điệu Motown*
bằng một ngón tay xinh xinh trên chiếc piano dạng tủ cũ kỹ. Bàn tay kia bị chiếm
giữ bởi phần còn lại của một miếng sườn lợn nướng lớn.
(*Harlem
: thuộc vùng Upper Manhattan, phía Bắc Thành phố New York, được đặt tên theo
thành phố Haarlem của Hà Lan. Từ năm 1920 trở thành trung tâm của người Mỹ gốc
Phi ở NY, và là khu vực nguy hiểm, nhiều tệ nạn XH )
(*Motown
: Là công ty thu âm đầu tiên do người Mỹ gốc Phi làm chủ. 1960s Motown đã khởi
xướng một dòng nhạc Motown là một thể loại nhạc soul mang âm hưởng Pop rất
thành công.)
Mắt họ gặp nhau, kịch liệt, thoáng qua, trước
khi cô dộng xuống một hợp âm lạc điệu, gạt bỏ anh như thể anh đã không liều
thân thể và cả mạng sống vì đã đột kích vào khu Harlem này, vì đã lao đến để giải
cứu cô khỏi số phận khủng khiếp chỉ có Chúa mới biết là gì.
Đó là tất cả những gì Tristan có thể làm để kềm
lại tiếng rên rỉ khi một thanh niên trẻ, gầy và cao lêu nghêu ló ra khỏi băng
ghế. Chiếc áo khoác vải ka-ki ngoại cỡ của cậu bé mang màu sắc của một trong những
băng đảng đường phố đáng sợ nhất New York. Hai đồng bọn của cậu bé đứng lên để
áp sát hai bên, những cánh tay khoanh lại trước bộ ngực gầy gò với vẻ thư thái
giả tạo trong lúc những người khác quan sát từ trong những góc tối đầy khói, những
đôi mắt sáng quắc cảnh giác.
Đôi mắt thông minh của kẻ chỉ huy của họ liếc đến
khẩu Walther, rồi trở lại gương mặt Tristan. Ông ta thở dài và đảo tròn mắt như
thể chẳng có gì khác thường khi người đàn ông nào đó với ánh mắt hoang dại,
giàu có, da trắng, mang giày Bruno Magli và áo khoác Burberry, đổ sụp vào trong
cơ ngơi của ông ta, vẫy vẫy một thứ vũ khí tự động xưa lơ xưa lắc. Mong đợi một
viên đạn sẽ xé rách da thịt của anh vào bất kỳ giây phút nào, Tristan giữ khẩu
súng chỉa vào trái tim của thằng nhóc.
“Này, đàn ông, dịu di nào,” Chàng thanh niên lè
nhè trong chất giọng nam trung êm ái. “Chúng tôi không muốn có bất kỳ rắc rối
nào ở đây đâu.”
“Tôi cũng không muốn có bất kỳ rắc rối nào. Tôi
chỉ muốn vợ tôi thôi.”
Thằng nhóc ném một cái liếc dò hỏi qua vai. “Hắn
ta là tay ma cô của chị à?”
“Không,” Arian thú nhận một cách buồn thảm, mút
sạch sẽ một trong những rẻ sườn lợn. “Anh ấy là chồng tôi.”
Sự nhẹ nhõm dữ dội của Tristan lúc tìm thấy cô
đã bị lu mờ bởi ngọn lửa cáu giận. Mặc dù khá ẩm ướt và bẩn thỉu, trông cô có vẻ
được nghỉ ngơi tốt và cũng được ăn uống đầy đủ, hai thứ đã lảng tránh anh trong
hơn ba mươi sáu giờ qua. Khi mùi thơm trêu ngươi của thịt nướng thoảng qua mũi
anh, dạ dày anh sôi ùng ục đòi sự công bằng. Cố giữ khẩu sũng vững vàng, anh vuốt
một tay qua gương mặt phờ phạc, cảm thấy đủ đói để ăn hết nguyên cả một con
heo. Còn sống.
“Arian,” anh càu nhàu. “Anh muốn đưa em về nhà
ngay.”
Tay hiệp sĩ cứu khổn phò nguy miệng còn hôi sữa
bước vào giữa họ. “Đừng quấy nhiễu quý bà đây, thưa ông. Chị ấy không phải đi bất
cứ đâu mà chị ấy không muốn,” Thêm một cái liếc lo lắng khác. “Ông ta không phải
là cớm, đúng không, cưng?”
Tristan nín thở, biết rằng nếu Arian hiểu sai
câu hỏi và nói Yes, cô có thể trở thành một goá phụ cực kỳ giàu có. Một tay cớm
đơn độc trong khu vực đặc biệt này của Harlem là một tay cớm chết chắc.
Cô kết thúc rẻo sườn cuối cùng và quăng nó qua
vai. “Không. Anh ấy chỉ là một tên khốn không tim thôi.”
Tristan không thể tranh cãi được quan điểm đó.
Khi nhà vô địch của cô kéo ra một khẩu Uzi* bên dưới áo khoác và chỉa vào đầu
Tristan, anh hiểu ra lý do tại sao chàng trai trẻ tự tin này không có vẻ bị doạ
dẫm bởi khẩu Walther. “Ông muốn tôi bắn vào đầu ông chăng?” (*Uzi : loại súng tiểu liên trang bị cho cá nhân khá nhỏ gọn)
Arian liếm nước sốt dính trên những ngón tay. Có
vẻ như cô thật sự quan tâm đến lời đề nghị. Chân mày cô rốt cuộc cũng chau lại
trong một vẻ cau có chán nản. “Tôi nghĩ rằng không.”
Hiệp sĩ Galahad nhún vai và nhét khẩu Uzi trở lại
bên trong áo khoác. Tristan xem đó như một tín hiệu để hạ thấp vũ khí của chính
anh. “Làm ơn, Arian. Đi với anh.”
Cô đứng lên khỏi băng ghế, đôi mắt sẫm màu phản
chiếu một chuỗi những cảm xúc rối bời – khao khát, phẫn uất, cảnh giác. “Anh sẽ
đưa em đi đâu? Nhà tù chăng?”
Lần này những vũ khí xuất hiện với tiếng lách
cách nhỏ, một khẩu Uzi hoặc khẩu Tec-9 ly* sáng bóng trong tay của mọi thằng
nhóc trong phòng. (Tec-9mm : một loại súng
tự động dùng đạn 9mm)
Chàng Galahad trông sưng sỉa rõ ràng. “Tôi nghĩ
chị đã nói anh ta không phải cớm.”
Arian đẩy nòng của khẩu Uzi sang một bên với vẻ
bất chấp ớn lạnh. “Anh ấy không phải. Anh ấy không muốn đưa các cậu vào tù. Chỉ mình tôi thôi.”
Lờ đi kho vũ khí đầy ấn tượng, Tristan vươn một
bàn tay hướng về vợ anh. “Những gì anh muốn là đưa em về nhà.”
Arian lấy một bước miễn cưỡng về phía anh, rồi một
bước nữa. Trước khi cô có thể đổi ý, Tristan cởi áo khoác và choàng nó quanh
vai cô, khi làm điều đó anh nhận ra rằng váy và tóc cô không ẩm. Chúng ướt
sũng.
“Anh phải chăm sóc chị ấy chứ,” chàng Galahad trẻ
cảnh cáo. “Chị ấy nhỏ bé và bị…” Cậu bé gõ nhẹ vào thái dương với biểu tượng phổ
biến của “mất trí” trước khi toét miệng cười phóng khoáng khiến cậu trông trẻ
hơn tuổi mười bảy, số tuổi có lẽ là của
cậu. “Một vài bài học piano nữa và tôi sẽ để chị ấy chơi bài Tears of a Clown*.”
(*Tears
of a Clown : một bản nhạc thể loại Mowton được viết bởi Smokey Robinson và
Miracles với Album ‘Make It Happen’ năm 1967 và nhanh chóng trở thành hit#1
trên các bảng xếp hạng ở Mỹ và Anh.)
Biết ơn cậu nhóc hào hiệp về những thứ còn vượt
xa hơn chuyện đã không thổi bay đầu anh, Tristan với tay vào túi quần sau chỉ để
nhận ra anh đã bỏ lại ví trong toà Tháp. Anh nhìn chăm chú vào đôi giày ống của
quân đội đã mòn vẹt của chàng trai. “Cậu đang mang kích thước nào thế?”
Mất cảnh giác bởi câu hỏi, cậu bé buột miệng,
“Mười.”
Tristan với tay xuống, anh giật phăng đôi giày
đang mang và ném chúng ngang qua phòng. “Chúng tốn của tôi năm trăm dollar. Nếu
cậu không thể mang chúng, cậu luôn có thể bán được. Và nếu có lúc nào đó cậu cần
một công việc, hãy đến Lennox Enterprises trên đại lộ số Năm và tìm Mr.Lennox.
Tôi có thể cần ai đó giống cậu trong đội Bảo An.” Anh mỉm cười tỉnh rụi. “Hoặc
phòng Pháp Lý.”
Ấp ủ Arian bên dưới cánh tay, anh dẫn cô ra cửa.
Cô ngước gương mặt nghiêm chỉnh nhìn anh. “Anh có biết tất cả những chàng trai
da đen quyến rũ này đều là người tự do không? Điều đó không khác thường sao?”
Tristan nhăn mặt, đẩy nhanh bước chân của họ,
nhưng những thành viên băng đảng ấy chỉ bật cười, rõ ràng là thấy kinh ngạc nhiều
hơn bị xúc phạm bởi đánh giá sai lầm của cô về mặt chính trị.
Ngay khi họ ra khỏi cửa, Tristan túm lấy tay cô
và bắt đầu chạy.
Họ phải chạy qua gần một tá các khối nhà, tuyết ẩm
kêu lạo xạo bên dưới đôi vớ của Tristan, trước khi họ chạm trán với tay tài xế
tắc-xi người Gypsy trơ tráo hoặc đủ ngu ngốc để dạo chơi trong những vùng ven của
Harlem khi đêm xuống.
Bàn tay đầy sở hữu của Tristan trên Arian không
hề lơi lỏng, ngay cả khi họ đã yên vị trong băng ghế sau nhồi đầy tràn loại cao
su xốp nhiều hơn nó có thể giữ được. Sau khi liếc nhìn đôi vớ ướt và dậm dậm đôi bàn chân đóng băng để hồi phục
lại cảm giác của chúng, anh kéo cô áp sát vào sườn, lờ đi sự ngọ nguậy phản đối
của cô.
Arian ghét phải thú nhận điều này, nhưng cô thật
sự biết ơn cánh tay đã mang cô vào trong sự ấm áp đầy cám dỗ của Tristan. Mặc
dù máy sưởi cổ lỗ của chiếc tắc xi đang kêu rền rĩ như thổi bễ, Arian vẫn thở
ra khói. Sự ớn lạnh đã quay lại hăm doạ sẽ tàn phá cô với những cơn rùng mình
không thể kềm được. Tristan kéo cô sát hơn và cô chấp nhận sự mời gọi không lời
để tựa má cô vào vầng ngực được che phủ bằng lớp áo len của anh và làm ấm đôi
tay cô trong giữa đôi tay anh.
“Sao anh t-t-tìm được em?” Cô cố nói giữa hai
hàm răng đang khua lách cách.
“Một cảnh sat trong công viên đã nhận ra em và
nói rằng ông ta nghĩ em đã đi về hướng Bắc. Không quá khó để lần theo dấu vết của
em,” Anh nói thêm một cách cộc lốc. “Không có nhiều người Thanh Giáo ở Harlem.”
Arian ném vào gương mặt anh một cái nhìn thăm
dò, nhưng tập hợp các biểu hiện của anh chẳng hề tỏ lộ ra bất kỳ điều gì.
Giao thông không tấp nập vào đêm Chủ Nhật và họ
được đưa đến cửa trước của toà Tháp chỉ trong vài phút. Người gác cửa chạy ào
khỏi chốt gác để mở cửa xe, gương mặt lão ta được che chắn khỏi sự lạnh giá bằng
chiếc khăn choàng cổ dày.
“Trả tiền tắc-xi đi.” Tristan ra lệnh, lôi Arian
theo cùng anh và đi xuyên qua những cánh cửa xoay đến hành lang.
“Vâng, thưa ngài! Bất cứ điều gì ngài muốn!” Người
gác cửa gọi theo sau họ, vung lên một tư thế chào chế nhạo. Không ai ngoại trừ
người lái xe tắc xi thờ ơ nhìn thấy ánh lấp lánh hiểm độc trong đôi mắt xanh ướt
nhoèn của lão ta.
Vào lúc họ đến được phòng ngủ của căn Penhouse,
những cơn rùng mình của Arian đã mạnh lên thành run lập cập. Chiến đấu để duy
trì tính hiệu quả nhanh nhẹn của anh, Tristan giật chiếc áo khoác của anh khỏi
vai cô chỉ để nhận ra chiếc váy ướt đẫm của cô đang bám chặt vào da cô giống
như một lớp vải liệm bằng băng.
Một cơn đau nhói mất tinh thần siết chặt lấy
anh. Chưa bao giờ anh thấy ân hận đến thế vì không thể trao cho cô bất kỳ tiện
nghi nhàm chán ấm cúng kiểu gia đình mà anh đã từ chối trao cho chính mình một
cách bướng bỉnh. Những bộ pajamas lụa xa hoa phù phiếm và những tấm trải giường
satin có thể mang lại điều tốt đẹp gì cho một cơ thể đang run rẩy đến tận xương
chứ? Anh muốn phủ kín Arian trong một chiếc váy ngủ dài bằng vải nỉ flannel, quấn
quanh cô trong một chiếc mền bông ấm áp, và ru cô vào giấc ngủ trong lòng anh,
ngay trước lò sưởi.
Phủi những bông tuyết khỏi mái tóc ẩm, anh đi
thơ thẩn trong phòng ngủ, tìm kiếm biện pháp và cách dàn xếp.
Arian quan sát anh, ánh mắt sợ hãi của cô nhắc
anh nhớ rằng họ vẫn chưa giải quyết được điều gì. Một bức tường thiếu tin tưởng
vẫn chặn ngang giữa họ. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, Tristan chẳng còn muốn
la mắng chỉ trích gì nữa. Anh chỉ muốn làm cô ngừng run.
Hít vào đột ngột, anh sải bước vào trong phòng tắm
và mở cả hai vòi nước của bồn tắm sục âm dưới sàn. Nước nóng tuôn trào trong những
quầng hơi nóng. Sợ rằng mùi Flour gay gắt có thể làm cay đôi mắt mệt lử của
Arian, anh lấy ra vài ngọn nến thấp từ tủ đựng khăn, thắp chúng lên, và đặt
vòng quanh riềm đá hoa cương của chiếc bồn tắm.
Khi anh quay lại phòng ngủ, Arian đang dò dẫm
trên những chiếc nút của vạt váy trước, những ngón tay của cô tê cóng vì lạnh để
có thể có ích.
Tristan đưa chúng sang bên cạnh và nhận lấy công
việc đó, tách làn vải ướt sũng khỏi vai cô. Cho đến khi bàn tay nhỏ nhắn của cô
khép sát trên tay anh một cách cương quyết, anh mới nhận ra cô không mặc áo nịt
ngực.
“Ổn thôi mà,” Anh nói nhẹ nhàng, nhìn sâu vào
trong mắt cô. “Anh là chồng em.”
Lý lẽ đó nghe chẳng mấy thuyết phục, ngay cả với
anh, vì rằng anh chắc chắn đã không làm điều gì để có được đặc quyền đó. Nhưng
không hiểu sao cô cũng dịu đi, cho phép anh tiếp tục. Vào lúc anh mở chiếc cuối
cùng của đám nút nhiều vô kể đó và kéo mớ trang phục ướt ra khỏi đầu cô, bàn
tay của chính anh bắt đầu run lên vì thèm muốn.
Nhìn chằm chằm vào làn da không tô điểm của cô,
không có gì quá sức tưởng tượng để tin rằng cô không thuộc về cõi phàm tục của
anh với điện thoại di động và máy fax. Với những lọn tóc xoăn ẩm ướt rơi quanh
gương mặt và đôi mắt cháy bừng niềm kiêu hãnh mãnh liệt, cô sở hữu một vẻ đẹp
thoát tục, gần như không thuộc thế giới này. Cô có một phần phù thuỷ, một phần
tiên nữ, loại sinh vật mê hoặc mong đợi được tìm thấy đậu trên đỉnh một cây nấm
hặc ló ra từ trái tim của một bông hoa lạ thường, làn da trắng sữa của cô sáng
lóng lánh với mật hoa.
Tristan nuốt xuống khó nhọc, cơn đói lúc trước
đã bị chìm khuất dưới khao khát nguyên sơ vượt xa hơn nhiều là muốn được làm
tình với cô dâu của anh.
Nhưng Arian vẫn đang run rẩy. Vì thẹn thùng nhiều
hơn bị lạnh cóng.
Tristan nhấc cô lên trong cánh tay anh và mang
cô vào phòng tắm, cho phép bản thân chỉ một cái run nhẹ, tội lỗi khi ôm tấm
thân trần của cô sát vào cơ thể vẫn đầy đủ quần áo của anh. Anh thử nhiệt độ của
nước trước khi hạ thấp cô vào trong bồn và tắt vòi nước.
Arian chìm vào trong làn nước đang bốc hơi và tiếp
tục chìm xuống, tiếng rên hài lòng ngây thơ của cô làm tăng cường thêm xung lực
ấm áp tập trung vào giữa vùng háng anh. Cô đã nhận chìm từng inch khêu gợi dưới
làn nước, nhận chìm vòng eo thanh mảnh, đường cong phong phú của đôi bầu vú, bờ
vai mịn như kem, và cuối cùng là mái đầu sẫm màu, bù xù của cô.
Tristan đang nghĩ có lẽ anh phải lao xuống theo
cô, và khá thích thú với viễn cảnh khi cô trồi lên, lắc nước ra khỏi mắt giống
như một con hải cầu hồ hởi.
Cô loé lên với anh một nụ cười biết ơn khiến
trái tim anh nện ầm ầm trong tai anh giống như tiéng trống trận. “Em không nghĩ
rằng em còn có thể ấm lên lại được nữa.”
Tristan không ấm. Anh đang nóng.
Arian buột ra một tiếng thở dài mãn nguyện khi
cô dựa đầu vào vành bồn tắm và khép mắt. Những ngọn nến phủ lên cô ánh sáng bập
bùng và toả hương vào không khí với mùi thơm mê say của hoa nhài. Hơi nước dỗ
ngọt được những giọt mồ hôi lóng lánh như hạt trai dọc theo cần cổ cô và cuốn
tóc cô thành những lọn xoăn đàn hồi. Nước vỗ về bầu ngực xanh xao y như Tristan
đã muốn làm.
Khi Arian mở mắt, chồng cô đang kéo chiếc áo len
ra khỏi đầu.
Trước đây Arian chưa từng nhìn thấy đàn ông
không mặc áo. Bất kể những ngày mùa hè thiêu đốt ra sao, công việc tay chân kiệt
sức như thế nào, người đàn ông đạo Thanh Giáo không bao giờ nghĩ đến việc cởi
áo trước sự hiện diện của cô. Điều đó sẽ bị đánh giá là không thích đáng ngang
bằng với việc cởi trần giữa sân làng.
Cô hầu như không thể kêu ré lên trong sự phẫn nộ
trinh trắng trong lúc đang nô đùa trong bồn tắm của anh giống như một nàng tiên
cá tinh nghịch, nhưng cô thấy điều đó có chút không công bằng vì sự phô bày
trâng tráo của Tristan gây ấn tượng trên cảm giác của cô thậm chí còn nhiều hơn
sự trần trụi của cô. Nhất định là anh có thể nghe được từng tiếng đập hoang dại
của trái tim cô, từng tiếng hít thở hiếu kỳ của cô khi ánh mắt cô bị lôi cuốn
như thể nam châm đến những vòng xoắn loăn xoăn, vàng óng tô điểm trên ngực anh.
“Jesus lòng lành!” Cô thì thầm, sợ rằng làn hơi
nước lúc này đang hun nóng đôi gò má bốc lửa của cô.
Sự đỏ ửng của cô sâu thêm khi bàn tay Tristan
tháo nút quần jeans. Arian kéo giật ánh mắt hoảng loạn lên mặt anh. Đôi mắt anh
bắt giữ ánh mắt cô, độ sâu mang màu sương khói của chúng lấp lánh một vẻ thách
thức không lời mà cô nghe từ đôi môi của người tu sĩ chỉ mới cách đây một ngày.
Hãy
nói ra bây giờ hoặc mãi mãi giữ yên trong sự an bình của các bạn.
Khi anh hạ thấp dây kéo quần và lột lớp vải
denim đã bạc màu khỏi da thịt anh, Arian không thể bóp nghẹt ngay cả đến một tiếng
rền rĩ vượt khỏi đôi môi khô khốc của cô, nói chi đến một lời phản đối trinh trắng.
Chồng cô được ban ân sủng với gương mặt của một thiên thần sa ngã và thân thể của
một vị tà thần. Sự kiệt sức của cô truyền cho toàn bộ diễn tiến một tính chất
huyễn hoặc – một trong những giấc mơ suy đồi đó sẽ khiến cô thức giấc ướt đẫm mồ
hôi và quằn quại với sự mong đợi ngọt ngào.
Khi Tristan trượt vào trong nước giống như một
người cá bóng mượt, cô nhắm chặt mắt, một làn sóng thẹn thùng dữ dội buộc cô phải
giả vờ là cô vẫn đang có một mình.
Nhưng trí tưởng tượng của cô không chống lại được
sự mơn man ẩm ướt rạo rực từ đôi môi của chồng cô trên môi của chính cô. Khi cô
mở mắt, anh đã kéo cô vào trong vùng nôi của đôi chân anh, xoay cô lại để lưng
cô dựa vào ngực anh. Những góc nghiêng rắn chắc của thân thể anh hoàn toàn lạ lẫm,
tuy vậy vừa vặn với những đường cong mềm mại của cô giống như những ngón tay lồng
vào chiếc găng bằng nhung. Nước bao bọc quanh họ như một cái kén ấm áp khi anh
vươn tay lấy mảnh xà bông thơm mùi gỗ đàn hương.
Arian mong đợi bị trừng phạt vì đã chạy trốn,
không phải được nuông chiều như thế này, nhưng Tristan đã tắm cho cô giống như
một đứa trẻ được yêu thương nhất, đánh lừa cô với sự dịu dàng gần như trong
sáng.
Gần như.
Anh múc một vốc nước thả trên bầu ngực cô, rồi
trượt miếng xà bông cứng, trơn mượt lên trên rồi vào giữa chúng với vẻ thanh
nhã mê hoặc cho đến khi đỉnh vú cô sáng lóng lánh.
Anh rót xà bông vào tóc cô, chà xát da đầu cho đến
khi chúng râm ran, rồi xả lớp bọt đi bằng cách dỗ ngọt cô nâng trọng lượng đang
tỳ vào anh lên và thả nổi người trên mặt nước. Arian có lẽ đã trôi dạt vào
trong trạng thái siêu phàm của sự vĩnh hằng, đặc biệt với Tristan đang nhấm
nháp vào làn da mong manh trên cổ họng cô.
Nhẹ nhàng thúc vào gối cô, anh kỳ lưng cô, bụng,
rồi đùi, xoa nắn những bó cơ rã rời cho đến khi cô cảm thấy sự căng thẳng còn
sót lại đã bị rút cạn khỏi thân thể, để lại sự thư giãn đầy sung sướng – một
sinh vật mềm rũ, tan chảy, hoàn toàn phục tùng trước những cái chạm của anh.
Arian hất tóc ra sau lưng trong sự trộn lẫn giữa
bàng hoàng và vui thích khi anh chà sát miếng xà bông mềm mại giữa hai đùi cô,
hoang phí với cùng sự chú ý dịu dàng đó trên mỗi khe nứt và chỗ trũng được dấu
kín. Lạc trong làn sương mù nhục cảm, cô chỉ vừa vặn lưu ý khi mảnh xà bông đã
teo mất chẳng còn lại gì và bàn tay của Tristan tiếp tục điệu nhảy gợi tình.
Anh trượt chúng lên cạnh lườn trơn xà-bông để
khum lấy bầu ngực của cô từ phía sau và bên dưới. Nhấp nháp phía sau cổ cô
trong một dấu biểu tượng quyền lực lâu đời, anh xoay tròn núm vú đã cương cứng
giữa ngón cái và ngón trỏ, mơn trớn nhẹ nhàng và kéo giật chúng cho đến khi cô
cảm thấy mọi cái vuốt ve của đầu ngón tay anh ăn sâu xuống tận đáy lòng cô. Những
tiếng thở vụn vỡ của cô leo thang thành những tiếng hổn hển. Lưng cô ưỡn cong
và mông cô nâng lên trong lời mời gọi thân mật, gần như thể thân thể cô đang
nài xin thứ gì đó chỉ có anh mới có thể trao tặng.
Nhưng thay vì chiếm lấy ưu thế trước nhu cầu
đang tăng cao của cô, anh vùi mặt vào trong cổ cô và thì thầm, “Được mà, thiên
thần. Lần này không phải là chiếc limo và chúng ta có cả đêm.”
Cô xoay mặt cô hướng về anh, tìm kiếm một cách mụ
mẫm, và anh thưởng cho cô bằng một cú đâm sâu, nóng bỏng của lưỡi anh. “Bồn tắm
có thùng xăng dự trữ không?” Cô thì thầm.
Cô có thể cảm thấy nụ cười phóng đãng của anh
trên má cô. “Không. Nhưng anh thì có.”
Bằng cách nào đó anh đã xoay sở để cặp đùi rắn
chắc của anh nằm giữa của cô, vì thế khi anh trải rộng chúng, anh cũng trải rộng
của cô, phơi bày vùng trung tâm đang đập rộn ràng của cô với mỗi động chạm của
anh. Nhưng anh chỉ sử dụng ngón tay giữa của một bàn tay để thắp lên một ánh lửa
mộc mạc của niềm khoái cảm bị che giấu bởi những lọn loăn xoăn bên dưới, để lại
vùng thung lũng thấp hơn đang nhức nhối và không được lấp đầy.
Khi anh tăng cường sự cọ sát tinh tế khiến cô quằn
quại vì ham muốn, Arian đấu tranh để nhớ ra rằng họ đã kết hôn. Tất cả sự suy đồi
nhục dục này hoàn toàn hợp pháp và đã được Chúa phê chuẩn. Nhưng vẫn có vẻ như
thể bất kỳ điều gì mang lại cảm giác tuyệt như thế này chắc phải là tội lỗi.
“Ôi, làm ơn,” Cô van nài, chông chênh trên bờ vực
thẳm của đam mê. Cô gần như nức nở thành tiếng khi lời nài xin của cô có hiệu
quả ngược lại. Ngón tay anh chậm lại, ve vuốt cô với vẻ hờ hững cố tình.
“Nếu anh làm, em sẽ cho phép anh…?” Anh nhấn miệng
anh trên tai cô, thì thầm một gợi ý hết sức tăm tối và khêu gợi mang đến sự ửng
đỏ châm chích trên gò má cô.
Với cả bàng hoàng lẫn kích động, cô lắc đầu rồi
gật đầu một cách vô dụng. Cô sẽ hứa hẹn với anh trái tim cô, linh hồn cô, đứa
trẻ đầu lòng của cô, chỉ cần anh ngừng sự tra tấn ranh ma của anh lại.
Anh thúc cô đến một bờ vực khác, rồi trêu chọc
cô bằng cách đột ngột ngừng lại lần nữa. “Và sau đó anh có thể…?”
Trước khi anh có thể nói xong, cô hét lên, “Yes!
Yes! Nhưng em không nghĩ điều đó có thể làm được về mặt thể chất.”
Tiếng cười lục cục của anh đồi bại như chính bản
thân nó. “Ồ, Vậy sao? Cứ đợi mà xem.”
Anh nghiêng người qua cô để bật mở tia nước
xoáy. Làn nước ấm áp xoáy và cuộn quanh người họ khi Tristan thúc cô lại gần
hơn một trong những đầu phun ánh bạc. Arian thở hổn hển khi những lưỡi nước vô
hình bắt đầu liếm vào da thịt đang rộn ràng của cô. Khi cô giật lùi lại,
Tristan nhấn bản thân anh sát vào cô từ phía sau, bề rộng không khoan nhượng của
thân thể to lớn, ấm áp của anh buộc cô phải thử mọi mảnh khoái cảm mà anh sẽ
trao cho cô.
Arian không thể nói được nơi nào nước kết thúc
và nơi nào những ngón tay của Tristan bắt đầu. Cả hai đều khiến cô mê mụ bằng sự
tỉ mỉ tinh tế, mở rộng cô như một bông hoa để mơn trớn tiết ra mật hoa bên
trong. Cô co rúm với trạng thái ngây ngất đang treo lơ lửng, tự hỏi không biết
liệu đây có phải là những gì sẽ cảm thấy khi gian dâm với ma quỷ hay không. Bị
mê đắm bởi một quyền năng nào đó, một thực thể vô hình có khả năng đánh cắp
linh hồn con người bằng những nụ hôn xấu xa.
Nhưng tristan không phải ma quỷ. Anh là một pháp
sư, đang vẫy một cây đũa thần của nỗi khoái cảm không thể chịu đựng nổi. Khi
cơn chấn động mê đắm đầu tiên tàn phá thân thể cô, anh quấn cánh tay quanh eo
cô và đưa bản thân vào sâu bên trong cô, lấp đầy chỗ khuyết mà cô chưa từng biết
có ở đó.
Arian biết sẽ bị chật khít và đau đớn, nhưng cơn
đau đó bị mờ đi bởi một khoái cảm quá sâu sắc, quá mãnh liệt, dường như đã quét
mọi thứ ra khỏi đường đi của nó. Cô áp sát vào anh trong một nhịp điệu bản
năng, hơi thở buột ra những tiếc nức nở xa lạ.
Tristan nâng niu Arian trong cánh tay anh, trói
cô vào tim anh trong lúc anh đợi thân thể nhạy cảm của cô điều chỉnh với sự xâm
nhập thô bạo của anh. Anh biết anh có thể sắp tạo ra một sai lầm nghiêm trọng.
Arian không phải loại phụ nữ được trang bị với những gói bao cao su và ví của
anh nằm trong văn phòng của anh cách tám mươi hai tầng lầu bên dưới. Nhưng anh
chưa bao giờ da-chạm-da với bất kỳ người phụ nữ nào trong cuộc đời anh và xem
khinh ý tưởng bị cắt ngang sự hợp nhất ngọt ngào không thể tả xiết này. Và hơn
nữa, Arian không chính xác là bất kỳ phụ nữ nào. Cô là vợ anh. Đó là điều anh
hy vọng có thể bào chữa, hoặc ít nhất là giải thích cho thôi thúc tăm tối và
nguyên sơ của anh để tuôn tràn hạt giống vào trong cô.
Cả lý lẽ lẫn lương tâm đều bỏ rơi anh khi cô ngọ
nguậy áp sát vào anh với tiếng làu bàu nho nhỏ êm ái. Một tiếng rên rỉ đáp lại
buột ra từ cổ họng anh khi anh chấp thuận sự mời gọi không lời của cô để nhấn bản
thân vào sâu trong nơi thăm thẳm chặt chẽ và mượt mà của cô, rồi rút lui và lại
nhấn sâu lần nữa, rồi lần nữa… Khi nhịp điệu cổ xưa đó siết chặt cả hai người
vào trong sự rung chuyển không thể cưỡng lại được của nó, anh chống tay vào
thành bồn dọc theo hai bên sườn cô, để cho những xoáy nước phát huy yêu thuật
riêng của chúng trên da thịt đã kết nối của họ. Tiếng rên đầu hàng của người
đàn ông vang lên chỉ cách một hơi thở trước khi sự mê ly của chính anh dậy sóng
qua cả hai người họ, mê đắm họ bằng quyền năng nguyên sơ và ảo diệu của nó.
Anh lại đang làm điều đó lần nữa. Chăm sóc cô.
Nhấc cô ra khỏi bồn tắm và đặt cô trên tấm thảm sang trọng. Chọn một chiếc khăn
dày, lông mềm mịn nhất từ giá sưởi khăn và chà xát làn da cô cho đến khi sáng
bóng. Arian thở dài, say sưa với tình trạng yếu nhược. Có vẻ như nước đã xoa dịu
đi bất kỳ sự đau đớn nào mà cô đã phải chịu đựng, để lại một sự dịu dàng gần
như thoả mãn thay vào chỗ đó. Cô thậm chí đã đánh mất phần lớn sự ngượng ngùng.
Sự trần truồng của họ, như chồng và vợ, bằng cách nào đó có vẻ như hoàn toàn tự
nhiên và đúng đắn.
Khi Tristan lau khô lưng cô. Nấn ná tại những đường
cong tròn trĩnh của bờ mông và vùng thung lũng giữa chúng, cô cười rúc rích.
“Chúng ta đã tắm quá lâu, anh có nghĩ chúng ta sẽ teo quắt lại như những trái mận
khô không .”
Nhưng khi cô quay lại, nụ cười tinh quái của chồng
cô xác nhận thẳng thừng với cô rằng điều đó không như thế. Cô hạ thấp ánh mắt,
rồi ao ước một cách tuyệt vọng rằng cô không để nỗi ngượng ngùng của cô quay lại
với một tiếng thình thịch gần như có thể nghe thấy rõ như thế.
“Ôi, Trời!” Cô la lên. “Anh không nhăn nheo một
chút nào hết!”
Khi anh chọn một chiếc khăn mới từ máy sưởi khăn,
Arian nghĩ anh sẽ che phủ bản thân anh lại. Nhưng thay vì thế, anh trải nó trên
thảm giống như một chiếc mền đầy những cánh hoa hồng.
“Nằm xuống đi.” Anh yêu cầu, sự vui cười loé
sáng trong đôi mắt anh.
Arian quay lưng lại. “Thôi nào, Tristan, em không
biết hành động sa đoạ nào mà anh đang dự tính…”
“Em đã hứa rồi,” Anh nhắc cô, vành miệng đầy nhục
cảm của anh để lộ một dấu hiệu hờn dỗi.
Arian cau mày. “Em có sao?”
Anh gật đầu long trọng.
Arian lục lọi trong trí não mù mịt của cô tìm một
manh mối, cuối cùng nhớ lại đó là khoảnh khắc yếu đuối khi cô nài nỉ anh buông
tha cô khỏi sự tra tấn. “Ôi!” Cô la lên. “Anh không có ý nói…?”
Anh có.
Thoạt đầu Arian nghĩ không có điều gì quá sức sa
đoạ từ những nụ hôn khiêu khích mà anh đang rải dọc theo bầu ngực và bụng cô.
Nhưng đó là trước khi đôi tay anh dịu dàng thúc đùi cô mở ra. Trước khi mái đầu
vàng óng bù rối của anh biến mất giữa hai chân cô. Lờ đi tiếng rền rĩ xấu hổ của
cô về việc không chính đáng, chiếc lưỡi quỷ quái của anh đã cuốn cô vào trong lạc
thú điên cuồng.
Khi một lần nữa cô nằm mềm rũ, thoả mãn và phó
thác hoàn toàn vào lòng khoan dung của anh, anh nhấc cô lên trong đôi cánh tay.
Cô quấn chân quanh hông anh và đặt đầu dựa vào vai anh khi anh mang cô không phải
đến giường, mà vào vòi sen. Họ hôn nhau không ngừng bên dưới vòi tắm đôi, nước
nóng chảy trên thân thể đang quấn chặt của họ sinh ra những đám mây hơi nước.
Ở nơi đó, được che phủ bởi bức màn cuồn cuộn mù
sương, Arian tìm được can đảm để đáp trả vài thứ của niềm khoái cảm mê đắm mà
Tristan đã trao tặng cho cô không chút ích kỷ.
Khi cô xoay anh khỏi cô, thôi thúc anh nghiêng
bàn tay tỳ vào lớp kính cửa lạnh ngắt, anh nhướng một chân mày ngờ vực, nhưng
không phản đối. Sự phản đối của anh xuất hiện khi cô áp bộ ngực trần của cô lên
lưng anh và với tay quanh anh để thong thả chà xát một mảnh xà bông mới trên mọi
inch của thân thể đẹp lộng lẫy của anh. Đôi bàn tay háo hức của cô tán dương sự
khác biệt giữa họ, khám phá ra rằng cặp đùi rắn chắc và bắp chân của anh lấm tấm
lông tơ màu hung hung tương tự như trên ngực và cánh tay anh. Khi miếng xà bông
trượt khỏi tay cô, chỉ còn những ngón tay cô khi ve vuốt một cách bẽn lẽn, những
phần cơ thể đó của anh vẫn còn cứng lại với khao khát, anh hất đầu ra sau với một
tiếng rên từ trong yết hầu.
Chúa ơi, Sao cô yêu người đàn ông này đến thế,
Arian nồng nhiệt nghĩ. Cô sẽ làm bất kỳ điều gì cho anh. Sẽ để anh làm bất kỳ
điều gì với cô.
Bị điều khiển bởi một thôi thúc nguyên sơ muốn
chứng tỏ lời cam kết của cô, cô để anh tự do khỏi sự câu thúc đó và khuỵu gối
xuống trước anh.
Khi Tristan nhìn bờ môi mọng của Arian bao bọc
anh, anh nghĩ cô gái xinh đẹp cực kỳ gợi tình này hẳn sẽ khiến anh điên cuồng với
khoái cảm. Anh lồng những ngón tay vào trong tóc cô, nhưng chỉ có thể chịu đựng
một thoáng vô tận của sự dày vò tinh tế như thế trước khi anh buộc phải khum lấy
mông cô trong đôi bàn tay mạnh mẽ của anh và mang cô tỳ vào bức tường của phòng
tắm nhanh và dữ dội.
Khi dư chấn ngọt ngào, rung chuyển cuối cùng đã
trôi qua, anh ôm choàng cô sát vào anh như thể sẽ không bao giờ buông cô ra, và
thì thầm khàn khàn, “Cưng yêu dấu của anh, đó là pháp thuật.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét