Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Magic 26


26.



Sven nhìn thẳng về phía trước khi thang máy đi lên căn penhouse, anh ta không còn là một vệ sĩ nữa mà là một lính canh có vũ trang, kẻ chẳng nghi ngờ gì sẽ theo dõi mọi chuyển động của cô, để bảo đảm rằng cô không nỗ lực trốn thoát trước khi cảnh sát đến bắt cô vào ngày mai.
Arian nghĩ anh ta hẳn phải ghét cô. Hẳn đã tin cô là một tội phạm không có trái tim đã dính líu vào một âm mưu bất chính để tiêu diệt người chủ quý báu của anh ta. Thật kỳ lạ, việc đánh mất lòng yêu mến đơn giản của gã Na-Uy đã giáng cú đánh cuối cùng vào sự điềm tĩnh của Arian. Cô buộc lòng phải quay mặt đi và chấm mũi cô bằng đuôi váy cưới của mình.
Khi họ bước ra khỏi thang máy, chân Arian vướng vào chiếc váy cồng kềnh, làm rách toạc một đường ren thanh nhã khỏi đường viền. Cô muốn xé toang cái thứ đồ đáng ghét đó khỏi cơ thể cô bằng bàn tay trần và băm nhỏ thứ vải satin nhàu nát đó thành từng mạnh vụn. Cô sẽ không bao giờ mặc đồ màu trắng lần nào nữa, cô thề nguyền với lòng mình. Màu trắng, cùng với lời hứa hẹn dối trá của chúng về một khởi đầu mới và những ngày mai sáng ngời.
Màn đêm đã buông xuống và mưa đang quất vào những ô cửa sổ. Lucifer nằm cuộn tròn giữa chiếc trường kỷ, được dỗ dành bởi sự chuyển đến của ba hộp thức ăn khoái khẩu cho mèo con và một chiếc hộp làm ổ mới sáng bóng. Khi họ tiến vào, cậu chàng nhảy xuống thảm, kêu meo meo để chào, rồi lăn vòng vòng để đón mừng họ.
Cậu chàng dụi đầu vào mắt cá chân của Arian trong một vẻ mời chào tình cảm không biết xấu hổ. Cô khuỵu gối để xúc nó lên, cọ xát thân thể ấm áp đầy lông của nó vào má cô. “Đồ quỷ ngọt ngào của tao đây rồi,” Cô ngâm nga, “Mày có thấy bơ vơ khi không có tao không? Và hãy nghĩ xem, Sven ngốc nói những con mèo đen là v-v-vận rủi.” Giọng cô vỡ vụn, đôi bờ vai rung chuyển với những tiếng nức nở đau đớn mà cô đã nuốt lại từ khoảnh khắc ánh mắt của Tristan chuyển từ ngờ vực thành hoàn toàn khinh ghét.
Cô vùi gương mặt vào bộ lông mượt mà của con mèo, không thể chịu đựng sự lãnh đạm khắc kỷ của Sven trước nỗi đau buồn của cô. Giống hệt Linnet, Tristan đã kết tội cô mà không cần xét xử. Và cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho anh, không trong cuộc đời này hoặc bất kỳ cuộc đời nào khác.
Điều cuối cùng Arian mong đợi là cảm thấy một bàn tay to lớn đang ngượng ngùng vuốt ve mái tóc của cô.


Copperfirld đang nằm dài đợi Tristan quay lại từ phòng thí nghiệm đêm hôm đó. Cậu ta đã đi theo sau anh qua cửa văn phòng trước khi anh có thể đóng sầm vào mặt cậu ta. Lờ đi sự hiện diện không được chào đón của cậu ta, Tristan đi thẳng đến quầy bar, rót cho chính mình một ly Scotch nguyên chất, và uống cạn chỉ trong một hơi.
Anh rót một ly khác và đi đến cửa sổ, bị thu hút bởi sự tối tăm thân thuộc về một đêm mưa.
Cop bật công tắc, thắp lên vầng sáng ấm cúng của chiếc đèn để bàn, và Tristan phải nghiến răng để tránh thụt lùi khỏi ảnh phản chiếu của anh. Anh biết anh giống như một con quái vật hung dữ với đôi mắt hoang dại. Anh chỉ không nhận ra anh đã giống hệt chúng như thế nào. Anh rời khỏi cửa sổ, thà cam chịu cái nhìn săm soi của Copperfield còn hơn của chính anh.
Cop nhìn anh chăm chú từ trên xuống dưới như thể cậu ta không thích cho lắm những thứ cậu ta nhìn thấy. Tristan không nghĩ anh có thể trách cậu ấy.
Ánh mắt đầy thất vọng của bạn anh vẩn vơ trên ly rượu được siết chặt trong những khớp ngón tay trắng nhợt. “Tớ cứ tưởng cậu sẽ muốn có một đầu óc tỉnh táo để cân nhắc tất cả những thứ này.”
Tristan nuốt thêm một ngụm lớn khác thứ whisky cay nồng. “Điều cuối cùng tớ muốn là một đầu óc tỉnh táo.”
Thật hiển nhiên rằng anh không thích hợp để bầu bạn với những người khác, nhưng dù sao thì Cop cũng đã tỳ hông trên cạnh bàn. “Có điều gì đó liên tục quấy rầy tớ,” anh thú nhận. “Tại sao Arian lại đâm đầu vào rắc rối khi sáng tác một lời nói dối phức tạp đến thế chỉ để thêm vào một chi tiết khiến cho điều đó càng không thể tin được?”
Tristan nhún vai, “Có lẽ cô ấy tin vào điều đó. Có lẽ Arthur đã sử dụng Warlock để tẩy não cô ấy, và cô ấy chỉ là một nạn nhân không may khác nữa của hắn. Có lẽ tớ nên chạy ào về căn penhouse, khuỵu gối và nài nỉ sự tha thứ của cô ấy vì đã nghi ngờ lòng trung thành của cô ấy.”
Cop mất thời gian lâu hơn thường lệ để nhận ra anh đang chế nhạo. Cậu ta trừng mắt với Tristan. “Tớ không phải nhà khoa học, nhưng cậu đã tự mình thú nhận rằng những con số không hoàn toàn là phép cộng. Rằng Warlock mà cậu thiết kế sẽ không bao giờ có khả năng tái sắp xếp phân tử của con người thành phân tử của một con dê. Hoặc khiến cho một cây chổi vô tri vô giác bay lên…”
“Finch đã có mười năm để lang chạ công việc của tớ,” Tristan nhắc cậu ta. “Mười năm để chơi đùa với những cải tiến và sửa đổi. Với tất cả những gì tớ biết, cái đồ chết tiệt ấy có thể khiến một con dê bay được.”
“Về du hành vượt thời gian thì sao?”
Tristan nhún vai. “Bọn tớ đã xoay vòng vòng quanh các ý tưởng đó rồi, nhưng chưa bao giờ xoay sở để thao túng thời gian được nhiều hơn vài giây. Cậu đang gợi ý điều gì vậy? rằng Arthur đã mua cho chính mình tấm vé một chiều đến thế kỷ mười bảy à?”
Copperfield nguyền rủa khe khẽ. “Cậu thậm chí không để bản thân cân nhắc đến khả năng Arian có thể đang nói thật. Cô ấy quá yếu đuối để…”
Tristan dộng ầm chiếc ly xuống bàn. Rượu Scotch bắn tung toé lên vành ly làm ướt sũng một chồng các hợp đồng chưa được ký trên khu vực lót đệm da. “Họ đang xác định niên đại cây chổi bằng phương pháp carbon* ngay khi chúng ta nói chuyện! Tớ đã gởi các nhà nghiên cứu đến Boston và Gloucester để cào bới lên bất kỳ báo cáo nào trong thế kỷ mười bảy có thể chứng minh hoặc bác bỏ sự tồn tại của Arian Whitewood. Nhưng cậu biết gì không? Họ không tìm thấy bất kỳ điều gì hết. Và cậu biết tại sao không? Bởi vì cô ấy là một phù thuỷ dối trá tàn nhẫn. Cô ấy nói dối về chiếc vòng cổ, cô ấy nói dối về Finch, và cô ấy nói dối khi cô ấy nói là cô ấy yêu tớ!”
(*Xác định niên đại bằng phương pháp Carbon : Tất cả các vật thể sống đều chứa chất carbon và đồng vị C-14 của nó. Chu kỳ bán huỷ của Carbon-14 là 5500 năm. Dựa theo số lượng Carbon còn lại so với Vật thể còn sống người ta xác định được niện đại của vật thể đó. Ví dụ nếu tỉ lệ này là ½, vật thể đó có niên đại là 5500 năm tuổi. Nếu là ¼ - 11000 năm tuổi v.v...)
Cop nuốt xuống khó khăn trước khi bùng nổ, “Tớ muốn đưa Arian đến một khách sạn.”
“Điều đó thật trái với các phép tắc thông thường, đúng không? Đây là đêm tân hôn của tớ mà.”
Cop từ chối nhìn anh. “Cậu không thể giam giữ cô ấy chống lại nguyện vọng của cô ấy. Đó là bắt cóc.”
Tristan chìm vào trong ghế, cảm thấy một sự điềm tĩnh kỳ quái trườn qua anh, một sự điềm tĩnh nguy hiểm nhiều hơn bất kỳ lời huyênh hoang nào của anh. Anh hất đầu vào chiếc điện thoại. “Nếu cậu nghĩ cô ấy sẽ an toàn hơn trong sự chăm sóc của cảnh sát so với tớ, tại sao cậu không đưa điện thoại cho tớ để tớ gọi họ nhỉ?”
Cop lưỡng lự, rồi cáu kỉnh nhấc ống nghe lên và giơ nó ra cho anh. “Ít ra trong tù, cô ấy còn có được vài quyền hợp pháp.”
Tristan lờ đi sự mời gọi, nụ cười của anh hết sức hài lòng. “Cậu đang lên kế hoạch bảo vệ cô ấy à?”
Cop dộng ầm chiếc điện thoại trở lại giá đỡ. “Tớ thà bảo vệ cô ấy chống lại cậu hơn là bảo vệ cậu chống lại những cáo buộc cưỡng hiếp.”
Nụ cười của Tristan không dao động, mặc dù anh thầm choáng váng trước cú đòn đôi. Cú đòn bị người bạn thân nhất nghĩ những điều tệ hại nhất về anh và cú đòn biết được rằng anh đã đến gần sự thật một cách nguy hiểm. Anh thật ngốc nếu không để Cop tống Arian vào chiếc limo và đưa cô đi khỏi toà tháp. Xa khỏi anh.
Anh đã mở miệng định nói như thế,  “Không, tớ sẽ không để cậu mang cô ấy đi.”
Cop cứng người. “Vậy thì thư từ chức của tớ sẽ là thứ đầu tiên nằm trên bàn cậu vào sáng mai.”
Tristan không nói bất kỳ điều gì chớt nhả, cũng không kéo mở ngăn kéo để nhắc nhở cậu ấy về tất cả những lần cậu đe doạ bỏ việc nhưng đã không làm. Ném cho ông chủ một ánh mắt đau đớn cuối cùng, Cop bắt đầu đi đến cửa.
Tristan quan sát cậu đi, đếm những bước chân ngập ngừng, quan sát kim giây trên chiếc đồng hồ để bàn đã chứng kiến hai mươi lăm năm tình bạn. Cây kim bằng đồng trườn đến số mười hai cùng lúc với bàn tay Cop nắm vào quả đấm cửa.
“Cop?”
Copperfield ngừng lại. quá kiêu hãnh để nài nỉ.
“Khi Arthur biến mất và tớ bị buộc tội giết hắn ta, cậu chưa một lần hỏi tớ xem liệu tớ có phạm tội không. Tại sao thế?”
“Cậu là bạn tớ. Tớ đoán nếu cậu giết hắn, cậu hẳn phải có lý do chết tiệt nào đó.” Cop loé lên với anh một bóng ma mệt mỏi của một nụ cười toả nắng. “Dù sao thì tớ chưa bao giờ thích thứ đồ chó đẻ đó.”
Cậu kéo cửa đóng sập phía sau, bỏ lại Tristan cô đơn đếm thời gian vô tận của đêm tân hôn tíc tắc trôi qua.
Bầu trời lao những giọt mưa đen như mực vào ô cửa sổ. Những tia sét ì ầm quanh toà tháp giống như tiếng gầm gừ trầm trầm của một con quái thú nào đó đang cào móng vuốt vào trong linh hồn của một người đàn ông. Tristan đứng trong văn phòng tối tăm, suy tôn sự hỗn loạn phi thần thánh của cơn bão và nhấm nháp rượu Scotch trực tiếp từ chai.
Anh đã nghĩ Whisky có lẽ sẽ dập tắt ngọn lửa đang hoành hành trong trí não anh. Nhưng có vẻ như nó chỉ nuôi chúng lớn thêm, gởi chúng bốc lên càng lúc càng cao cho đến khi sự huỷ diệt kêu lách cách trong tai anh đe doạ sẽ nhận chìm những khao khát của anh, lương tâm anh, và tất cả sự đúng mực của anh.
Đồng hồ trên bàn chỉ mười một giờ bốn mươi lăm. Trong mười lăm phút nữa, đêm tân hôn của anh sẽ trôi qua. Mười lăm phút với sự tàn phá của quỷ Satan bám theo sát gót. Mười lăm phút hít thở khói và mùi lưu huỳnh đầy những lá phổi bị hành hạ của anh. Mười lăm phút sẽ lưu giữ phần còn lại của cuộc đời khốn khổ, cô đơn của anh.
Một ánh chớp loé sáng khiến anh quáng mắt, nhưng không tẩy xoá đi được hình ảnh đã khắc sâu trong ký ức của anh. Hình ảnh về một Arian nhàu nhĩ, tiều tuỵ, đôi mắt thẫm lại vì hy vọng đã tắt, bờ vai nghiêng xuống thua cuộc. Anh lấy một hớp chất lỏng cháy bỏng, khinh miệt bản thân vì đã thương cảm cô, gần nhiều bằng anh khinh miệt chính bản thân anh vì vẫn còn muốn cô đến tệ hại.
Cô đã dám nhìn anh như thể anh đã làm tan vỡ trái tim cô. Dám khiến anh cảm thấy như thể anh là người đã lừa gạt và phản bội cô.
Mười một giờ năm mươi.
Một ánh chớp khác, lần này thậm chí còn hung dữ hơn cái vừa rồi, soi cho Tristan thấy những gì anh có thể có được, thay vì những gì đã xảy ra – anh và cô dâu của anh đang ôm nhau bên dưới những lớp mền của chiếc giường cỡ đại bằng đồng trong dãy phòng trăng mật tại khách sạn Carlyle; làn môi mọng của Arian hé mở để đón nhận những trái dâu tươi được ngâm trong champagne từ những ngón tay anh, đôi gò má cô vẫn còn ửng hồng sau cuộc yêu đương nồng ấm, ngọt ngào của họ. Tristan quay khỏi cửa sổ để xua đi những hình ảnh đó, đau đớn bởi một sự pha trộn dễ bốc cháy của ước vọng và ham muốn.
Mười một giờ năm mươi lăm.
Arian đã lấy của anh mọi thứ. Lòng nhân từ của anh. Sự kiêu hãnh của anh. Người bạn tốt nhất của anh. Cô đã bỏ anh lại chẳng còn gì ngoại trừ những nhịp đập điên rồ của khao khát.
Mười một giờ năm mươi chín.
Nắm đấm của Tristan đánh văng chiếc đồng hồ ra khỏi bàn trước khi nó có thể báo nửa đêm, làm vỡ tung thời gian bằng một cú đánh đơn giản nhanh gọn.

Sven đã khoá thang máy của căn penhouse trên tầng mười ba đúng như ông chủ đã ra lệnh, giờ đây tất cả những gì cần làm chỉ là nhập khéo léo mã quản trị cao cấp của Tristan để gởi nó bay vút lên cao.
Tristan đã hình dung về cô dâu của anh, làn da cô xanh xao đối nghịch với lớp khăn trải bằng satin thẫm màu, tay chân cô mềm rũ vươn dài trong sự buông thả của giấc ngủ một cách ngây thơ. Anh lẻn vào phòng ngủ giữa những ánh chớp và dịu dàng phủ lên miệng cô bằng miệng của chính anh. Anh không cách nào biết được liệu cô sẽ chào đón hay từ chối vòng tay ôm của anh và không làm sao biết được liệu điều đó có còn quan trọng với cái lương tâm rã rời của anh hay không.
Chuông báo hiệu thang máy đến đã bị dìm chết bởi tiếng gầm gào buồn thảm của sấm sét. Di chuyển qua bóng tối, Tristan bước lên một đống satin mềm mại trước khi anh nhận ra đó là cái gì – váy cưới của Arian, bị cởi ra và vứt bỏ giống như sự nguỵ trang giả dối mà nó đã làm.
Anh ngừng bước để siết chặt thứ vải đắt giá đó trong nắm tay anh, cổ họng anh nghẹn lại với hương thơm thoang thoảng của hoa cam và hoa oải hương. Anh chưa bao giờ muốn bất cứ thứ gì tệ hại bằng anh muốn vợ anh vào khoảnh khắc đó. Ngay cả với ước vọng báo thù.
Buông chiếc váy tuột khỏi những ngón tay, anh bước đến phòng ngủ và nhẹ nhàng mở cửa. Trong một khoảnh khắc khó nắm bắt, anh đứng trong bóng tối, tưởng tượng là anh nghe thấy âm thanh êm dịu của tiếng cô thở, vọng âm của một tiếng thở dài khao khát.
Ánh chớp loé sáng, sự bập bùng kỳ quái của chúng soi sáng căn phòng.
Chiếc giường trống rỗng. Những tấm khăn trải giường không hề xô lệch.
Tristan lao đi như bay suốt căn penhouse chỉ trong mười giây, kích hoạt mọi cánh cửa và bật sáng mọi ngọn đèn cho đến khi căn hộ sáng bừng. Anh tìm bên dưới giường, rồi đột kích vào tủ quần áo, gần như đập nát những cánh cửa bằng nắm tay trần khi nó từ chối mở ra trong lần thử đầu tiên.
Anh đá văng những giá đỡ chất đầy những đôi giày da đắt tiền ngớ ngẩn và giật xuống toàn bộ các sào treo những bộ trang phục hiệu Armani, tìm kiếm mọi góc, mọi kệ đồ, và mọi khe hở đủ lớn để chứa một phụ nữ có kích thước như Arian. Khi sự tìm kiếm của anh chứng tỏ là vô vọng, anh quay quanh trung tâm của phòng để đồ rộng lớn, ngực anh trĩu nặng với nỗi thất vọng.
Một chiếc kệ nằm trên bờ tường cao bắt lấy sự chú ý của anh. Anh đứng nhón trên đầu ngón chân và lần theo chiều dài của nó, bản năng đã mách bảo anh sẽ tìm thấy được gì.
Không gì hết.
Không có chiếc váy đen thô kệch với cổ và ống tay áo đã sờn. Chiếc váy đen giản dị đã khiến Arian trông giống như một kẻ chạy trốn khỏi sắc lệnh săn lùng phù thuỷ tại một quán trọ Salem cổ quái. Loại quán trọ sẽ lôi cuốn những goá phụ tóc xanh giàu có và bọn trẻ mơ mộng thích săn lùng cổ vật luôn khao khát một câu chuyện giật gân mang tính siêu nhiên.
Anh loạng choạng bước ra khỏi phòng để quần áo, tự hỏi không biết liệu có thể nào anh đã phạm phải sai lầm tệ hại hay không. Băn khoăn không biết Arian có giật mũi hoặc khoanh tay lại và tự biến khỏi cuộc đời thảm hại của anh hay không.
Khi anh lơ đễnh đi vào trong phòng sinh hoạt chung, sự xem xét tỉ mỉ trong trạng thái choáng váng đã phát hiện những gì mà cuộc tìm kiếm điên cuồng của anh đã bỏ qua – một mảng tường khô đặt dựa vào vách giống như một mảnh ghép bị bỏ lỡ của một câu đố. Có vẻ như Arian đã thoát khỏi cuộc đời anh bởi những điều thông thường nhiều hơn một cây chổi – qua cửa sập đào thoát bí mật của anh, lên mái nhà, và đi thang máy khẩn cấp xuống dưới đường.
Sven, Tristan nghĩ, lắc đầu không thể tin nổi. Ai có thể nghĩ được Sven ngốc nghếch, ngọt ngào lại có can đảm để làm những gì mà ngay cả Copperfield cũng không dám? Bất chấp mệnh lệnh của ông chủ và lén giải thoát Arian.
Một ngọn gió nồng mùi mưa thổi xuyên qua lỗ hổng đang mở rộng, khiến những mảnh giấy chấp chới bay khỏi bàn café. Thoạt đầu Tristan nghĩ Arian đã để lại cho anh một lời nhắn. Rất chán, rất non nớt, hoặc đại loại như thế, lời chia tay uỷ mị viết nghuệch ngoạc trên lưng của một trong những chiếc khăn ăn trong tiệc cưới của họ bằng son môi màu hồng đào.
Nhưng xem xét gần hơn cho thấy rằng cô không để lại cho anh lời nhắn nào hết. Cô để lại cho anh một thông điệp.
Tấm hối phiếu một triệu dollar trong tay của Tristan thẳng thừng thông báo với anh rằng ở bất kỳ nơi nào Arian định tìm đến, cô sẽ không nấp trong một khách sạn xa hoa nào đó, trong giường của Arthur, cười rúc rích vào sự khờ dại của chồng cô. Tấm check không còn diêm dúa và mới nữa, mà hư hoại và nhàu nát như thể nó mang ý nghĩa còn ít hơn không là gì đối với chủ nhân tạm thời của nó. Một vệt nước mắt vấy bẩn làm mờ đi sự hoa mỹ ngạo mạn trên chữ ký của Tristan.
Tristan khuỵu gối trên sàn, vò tấm check trong nắm tay anh. Anh hẳn sẽ giữ nguyên tư thế đó cho đến ngày kỷ niệm đầu tiên nếu như thứ gì đó không dụi vào đùi anh.
Anh với tay xuống một cách mụ mẫm, chạm phải sự mềm mại hấp dẫn của bộ lông chú mèo nhỏ. Sinh vật ngoan cố đó bắt đầu quấy rầy ngón tay cái của anh.
Tristan gỡ hàm răng sắc bén tí hon của nó ra trước khi ngón tay anh có thể rướm máu và nâng con mèo con bé nhỏ trong lòng tay anh, mang nó lên ngang tầm mắt.
“Mày là kẻ thân cận của cô ấy,” Anh nói khàn khàn. “Mày được cho là phải chăm sóc cô ấy cơ mà.”
Con mèo nhỏ đáp lại bằng một tiếng meo não nùng nghe có vẻ tương tự đáng ngờ với ‘quái quỷ gì thế , cha nội kia. Đó là việc của ông mà.’
“Chà, chà, phải, tao cũng thổi bay nó rồi.”
Tristan đứng lên, ẵm con mèo vào ngực, và đi thơ thẩn đến cửa sổ nhìn qua khoảng trời rộng và thành phố ngập chìm trong màn mưa.
Arian ở ngoài đó, nơi nào đó giữa những kẻ không nhà luôn dịch chuyển và những băng đảng giang hồ đường phố với những tiếng còi tầm rền rĩ. Hoàn toàn không được che chở. Không có pháp thuật. Không có con mèo của cô. Không có anh.
Và anh sẽ đánh đổi tất cả những gì còn lại của mảnh linh hồn vô giá trị của anh để tìm ra cô.





Không có nhận xét nào: