PART III
All the wild
witches, those most noble ladies,
For all their
broomsticks and their tears,
Their angry tears, are gone.
(Tất cả những phù thuỷ hoang dã, những quý bà cao quý
nhất đó,
Vì tất cả những cây chổi bay của họ, những giọt lệ của
họ,
Những giọt lệ giận dữ của họ, đã không còn.)
– William Butler Yeats
Make no little plans; they have no magic to stir men's blood.
Đừng lập những kế hoạch
nhỏ, chúng chẳng có được phép thuật để khuấy động dòng máu của đàn ông.
– Attributed to
Daniel Hudson Burnham
25.
25.
“Cô có bao giờ hoặc đã từng tiếp xúc với một người
đàn ông mang tên Arthur Finch không?”
“Không,” Arian thều thào, khàn giọng từ việc trả
lời cùng một câu hỏi lần thứ ba mươi trong ít nhất năm giờ vừa qua.
“Finch có phải là người trao cho cô bộ vi xử lý
và chương trình phần mềm hiện đang được xem xét bởi đội ngũ các nhà khoa học của
ông chủ của tôi không?”
“Không.”
“Vậy thì ai đã trao nó cho cô?”
“Tôi đã nói với ông cả tá lần rồi. Tôi không biết
ông đang nói về điều gì hết. Chiếc dây chuyền là một món quà từ mẹ tôi.”
Kẻ thẩm tra cô đốt một điếu thuốc khác và bước
quanh bàn, một tiếng thở dài buồn bã thoảng qua từ hai lá phổi ám đầy chất
nicotine của ông. Levinson đã làm điều tốt nhất ông ta có và tiếng thở dài đó
đã làm vãi linh hồn của rất nhiều những kẻ tham ô bị bắt khi đang thọc bàn tay
tham lam của chúng trong két tiền của công ty. Người thám tử tư đã trau dồi nghề
nghiệp của ông bằng cách tra vấn những kẻ
tình nghi tại Saks* và bảng kê lương hiện tại của Lennox Enterprise như
một người thẩm tra hành nghề tự do. Tất cả đều sạch sẽ và hoàn toàn hợp pháp.
(*Saks
Hệ thống cửa hàng đồ thời trang cao cấp của tập đoàn đa quốc gia Hubson Bay. Cửa
hàng chính và trụ sở nằm ở Manhattan. New York cạnh tranh trức tiếp với
Bloomingdale, Bergdorf Goodman, Barneys NY. Neiman Marcus…)
“Cô phải thấy rằng trò gian lận đó là một tội
ác. Rõ ràng là thân chủ của tôi có quyền gọi cảnh sát và bắt giam cô. Nếu ngài ấy
bị thúc ép phải lựa chọn sự buộc tội, Miss Whitewood, cô có thể phải đối mặt với
không chỉ là tiền phạt nặng đâu, mà còn có khả năng bị tống giam từ năm đến mười
năm.” Ông gắn chặt vào cô một cái nhìn trừng trừng u ám của giống chó săn
basset* trung thành, trông như thể trái tim của chính ông ta bị tan vỡ bên dưới
gánh nặng của sự thiếu cộng tác của cô.
(*Basset
Hound : Một giống chó săn nhỏ, mũi rất thính, tai dài, lông trắng vá vàng hoặc
nâu sậm, chân rất ngắn nên bụng gần như chạm đất, mõm dài, hai bên mép và khoé
mắt chảy xệ nên gương mặt hơi buồn)
Cô thậm chí không buồn chớp mắt. “Tên tôi không
phải là Whitewood. Là Lennox. Bà Tristan Lennox.”
Ông ta lặng lẽ hút thuốc trong vài phút trước
khi dụi tắt điếu thuốc lá vào đáy chiếc tách nhựa. “Có lẽ tôi vẫn chưa tự làm
rõ. Lần cuối cùng cô tiếp xúc với Arthur Finch là khi nào?”
Cô đơn giản chỉ trừng mắt nhìn ông ta. Mascara
trộn lẫn với vết thâm quầng kiệt sức bên dưới mắt cô. Chiếc mũ miện bằng những
bông hoa lụa của cô đã nằm trong danh sách bị vứt bỏ từ lâu, thả những tua loăn
xoăn của tóc cô tràn xuống trên mặt. Chiếc váy cưới nhăn nhúm và cáu bẩn, vai
cô sụm xuống trong sự mệt mỏi. Quan sát từ phía sau chiếc gương hai chiều tại
trung tâm chỉ huy an ninh kiểm soát căn phòng, Tristan buộc phải tháo chiếc
microphone ẩn dấu và nhắm mắt lại, không thể chịu đựng lâu hơn vẻ xinh đẹp dữ dội
và không khuất phục của cô.
Khi sức mạnh của anh suy sụp, lòng quyết tâm của
anh cũng thế. Phía sau mí mắt nhức nhối, anh nhìn thấy hình ảnh Arian trong khoảnh
khắc sau khi cô phóng tia sét vào đầu anh. Mái tóc cô đu đưa quanh vai giống
như của một cô gái nhỏ và vẻ mặt tiu nghỉu của cô đã bắt giữ trái tim anh. Anh
đã chối bỏ điều đó với chính mình, ngay cả khi anh biết được khao khát ngọt
ngào, tăm tối làm tăng nhịp mạch của anh mỗi khi anh nhìn vào trong đôi mắt tin
cậy của cô, nỗi khao khát không thể xoa dịu được với người đàn bà khác. Arian
ngọt ngào, trêu ngươi, trong tay anh nhưng mãi mãi nằm ngoài tầm với của anh.
Những giấc mơ của anh về cô đã bùng cháy cho đến tận bình minh.
Nhưng bình minh mang đến thậm chí còn nhiều nỗi
hoang mang đầy ngờ vực hơn. Anh không muốn tin những điều tồi tệ nhất về Arian,
nhưng kinh nghiệm đã dạy anh rằng hoài nghi có lẽ là sự phòng vệ duy nhất của
anh nhằm chống lại sự tan vỡ ảo tưởng, thứ ảo tưởng đã là tất cả khởi nguồn để
tạo nên một loại cảm xúc đáng sợ . Bằng cách tôn trọng sự riêng tư của Arian,
có lẽ anh sẽ xây dựng được một thành trì quanh anh cực kỳ tốt trước sự phản bội
xấu xa vượt hơn tất cả.
Sau rốt thì cô là một người phụ nữ không có gia
đình, không có quá khứ và không có nhân thân hợp pháp. Đối với Arthur thì có
khó khăn gì đâu khi tuyển cô tham gia vào mưu đồ của hắn? Khi trang bị cho cô một
sự cải trang, và phiên bản nâng cao của Warlock, rồi gởi cô xâm nhập vào nơi đồn
trú của anh? Khi sắp đặt một tai nạn nho nhỏ khéo léo mà sau đó thì người goá
phụ đau khổ sẽ thừa kế toàn bộ gia sản của anh và chia cho người tình sau khi
giai đoạn thương tiếc dè dặt đã trôi qua ?
Đôi mắt anh chấp chới mở ra trong một nỗ lực xua
đi hình ảnh đau đớn đó. Có thể nào anh đã thật sự mù quáng đến như thế sao? Anh
đã nghi ngờ Arian hiệp sức với mọi mảnh đời thấp hèn ở New York nhưng lại không
nghĩ đến kẻ hiển nhiên nhất. Kẻ biết rằng anh luôn dễ bị lừa bịp vì những câu
chuyện bất hạnh và một cặp mắt nâu to tròn. Đôi mắt không rơi một giọt lệ nào từ
khi chồng cô hộ tống cô rời khỏi tiệc cưới của chính cô trước những đôi mắt
bàng hoàng của khách mời.
Cầu nguyện rằng Arian sẽ nói điều gì đó, bất kỳ
điều gì để chứng minh là anh sai, anh với tay xuống và búng nhẹ chiếc
microphone trở lại. Người thám tử tư đã chuyển sự buộc tội thành ân cần, nhấn một
tách café mới pha vào đôi bàn tay đang run rẩy của Arian trước khi ngồi chồm hổm
xuống để nhìn vào gương mặt trắng bợt của cô. “Miss Whitewood, cô có ý tưởng
nào về những gì sẽ xảy đến cho một cô gái nhỏ bé xinh xắn giống như cô trong một
bộ phận trừng phạt của chính quyền không?”
“Cứt thật! Tớ không biết tớ có thể chịu đựng điều
này được bao nhiêu nữa đây.”
Lời rủa dữ dội nhắc Tristan nhớ ra rằng anh
không có một mình trong gian kiểm soát chật hẹp. Copperfield, tác giả của lời
nguyền rủa, duỗi dài trên một chiếc ghế đẩu ở cạnh cuối bàn trong lúc Sven đứng
tựa lưng vào tường, sừng sững như cây tùng bách California. Tristan cố không
nhìn vào con mèo con mệt lử đang ngủ trong cánh tay vạm vỡ của anh ta.
“Có lẽ cậu có thể tìm được thứ gì đó mà cậu muốn
thú nhận,” Tristan gợi ý. “Cậu đã ăn cắp những chiếc ghim kẹp giấy lần nữa
chăng? Quên thả một đồng hai lăm xu vào trong bình gây quỹ café?
Copperfield chẳng thích thú nhiều hơn gì anh. “Tớ
sẽ thú nhận là tớ đã bắn tổng thống Kennedy từ đồi cỏ nếu điều đó khiến
Levinson ngậm miệng. Làm thế quái nào cô ấy có thể chịu đựng được điều đó ?”
“Những cánh cửa đâu có khoá. Cô ấy có thể bỏ đi
bất kỳ lúc nào cô ấy muốn.” Tristan nốc cạn ly café nguội lạnh đến tận đáy, nhấm
nháp hương vị đắng chát của nó.
“Và cậu có phiền nói cho ấy biết điều đó không?”
Khi Tristan ngoảnh mặt đi, Cop nói. “Tớ không nghĩ thế đâu.”
Tristan biết ơn rằng căn phòng được thắp sáng lờ
mờ. Anh đã cho phép Cop soi thấu tận linh hồn anh trong thời gian quá lâu. Có lẽ
anh có thể che dấu nỗi thống khổ của riêng anh phía sau vẻ ngoài băng giá,
nhưng điều đó đã bị phản chiếu rõ ràng trên gương mặt hùng hồn của bạn anh.
Cop quan sát hoạt cảnh bên kia tấm kính với sự
mê mụ vô dụng, kiểu mê mụ mà người tài xế đang chầm chậm ngáp sẽ dẫn đến kết quả
đẫm máu của một tai nạn xe ô-tô. Không thể nhìn đi chỗ khác bất chấp nỗi tủi hổ
của cậu.
“Cô đã có hoặc từng bao giờ tiếp xúc với một người
đàn ông mang tên Arthur Finch không?”
Arian khoanh tay lại trên bàn, rồi hạ đầu trên
chúng như thể chúng trở nên quá nặng để cái cần cổ mảnh dẻ của cô có thể chống
đỡ. Ai đó phía sau họ tạo ra một tiếng ồn hoảng hốt. Tristan không có cách nào
biết được liệu đó là Sven hay con mèo.
Anh đẩy một nút màu bạc, kích hoạt hệ thông liên
lạc nội bộ giữa các phòng. “Đủ rồi, Mr.Levinson.”
Arian thậm chí không nhúc nhích khi người thám tử
mang gương mặt ti tiện của ông ta rời khỏi phòng, để lại cô co rúm bên chân của
một chiếc bàn dài.
Cop kéo một bàn tay lên miệng. “Giờ thì gì nữa
đây? Kẹp ngón tay? Sử dụng một cái trăn chăng? Thêm một kẻ côn đồ thuê mướn nào
đó khác chơi trò cớm tốt cùng với tay cớm xấu Levinson?”
“Levinson đã
đóng vai cớm tốt đấy chứ,” Tristan đáp, vẻ tàn nhẫn xoắn vặn bờ môi anh khiến
Copperfield nhìn anh như thể anh đã ước có một cặp kẹp ngón tay để sẵn trong
túi quần của anh vậy. Tristan đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu, xác nhận sự nghi ngờ
tồi tệ nhất của bạn anh. “Sven?”
“Vâng, thưa ngài.”
Tristan không thể nói cũng chẳng quan tâm xem liệu giọng nói của gã
Na-Uy trĩu nặng sự thương tiếc hay quở trách. “Mang con mèo chết tiệt đó ra khỏi
đây.”
Arian đặt mái đầu nhức nhối của cô trên cánh
tay, ao ước đến tuyệt vọng về một bồn tắm nóng, một chiếc giường êm, và lời an ủi
dịu dàng của chồng cô. Một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹn thoát khỏi cô khi cô nhớ
ra một cách đắng cay rằng mong ước đó chẳng đáng kể bằng khát vọng của Tristan.
Cô chẳng sỡ hữu chút năng lực siêu nhiên nào hết.
Cô đã không, và không bao giờ, là một phù thuỷ. Pháp thuật của cô chẳng là gì
ngoại trừ một trò lừa mang tính công nghệ, một trò chơi khăm ác độc đã bẫy cô
vào những giấc mơ trẻ thơ, và dối gạt cô tin vào sự tưởng tượng lố bịch của
riêng cô. Một trò chơi khăm đã trải dài qua ba thế kỷ để biến tất cả bọn họ
thành những kẻ ngốc.
Hãy thận
trọng với Warlock.
Cô đã từ chối nghe theo lời cảnh báo của Wite
Lize cho đến khi quá trễ và bây giờ đây tất cả bọn họ đều phải trả giá. Nỗi đau
buồn của cô trong việc mất niềm tin vào pháp thuật bị lu mờ bởi sự đau đớn tiếp
theo sau đó, khi nhận ra rằng Tristan tin rằng cô đã chủ tâm phản bội anh. Hơi
thở của cô mắc lại trong tiếng thổn thức bị bóp nghẹn.
Cánh cửa đu đưa mở ra trong một tiếng click lặng
lẽ. Cô không phải nhấc đầu lên để nhận ra ai đang đứng ở đó, nhưng dù sao cũng
cũng vẫn làm.
Chồng cô đã tẩy xoá tất cả dấu vết về hôn lễ của
họ, đã đổi sang một cặp quần jeans và áo len đan kiểu dây thừng màu xám. Lớp vải
denim đã bạc màu bám chặt vào hông và đùi anh, và kiểu đan mời gọi của chiếc áo
len khiến Arian muốn vùi mặt vào ngực anh và khóc cho vơi đi nỗi khốn khổ của
cô.
Copperfield lẩn vào trong phòng phía sau anh.
Tristan khoanh tay lại trước ngực, chiếu vào cô
một cái nhìn trừng trừng điềm tĩnh. “Em đã có hay có bao giờ tiếp xúc với một
người có tên là…”
“Không!” Arian thét lên, đứng bật dậy. Tất cả những
cảm xúc mãnh liệt mà cô luôn kềm nén trong suốt sự thẩm vấn bất tận của
Levinson sôi sùng sục trên bề mặt. “Em chưa bao giờ nói chuyện với hắn. Em chưa
bao giờ gặp hắn. Thậm chí em chưa bao giờ biết hắn tồn tại cho đến khi Wite
Lize kể về hắn vào ngày hôm qua!”
Ngày hôm qua dường như đã mãi mãi cách xa rồi.
Tristan ném một ánh mắt qua vai vào Copperfield.
“Tớ nghĩ phù thuỷ hơi quá quả quyết đấy nhỉ.”
“Đừng gọi em như thế,” Arian nói một cách dữ dội,
ném bản thân trở lại chiếc ghế.
“Vậy anh nên gọi em là gì?” Tristan bắn trả, vẻ
thô nhám trong giọng anh để lộ cả nhu cầu tuyệt vọng của anh muốn tin cô lẫn nỗi
sợ hãi phải làm như thế. “Thậm chí Arian có phải là tên thật của em không?”
Copperfield chìm vào trong một chiếc ghế bên cạnh
bàn đối diện trong một nỗ lực vô ích là được nằm bên ngoài lằn đạn.
“Làm ơn đi, Arian,” Tristan thì thầm. “Hãy thuyết
phục anh là anh sai.”
Khi Arian nghiên cứu dáng vẻ van nài của chồng
cô, cô nhận ra có lẽ cô có một cơ hội duy nhất để miễn tội cho bản thân. Một cơ
hội để cứu những giấc mơ của cô và chứng tỏ anh xứng đáng với hy vọng mà cô vẫn
còn đang bám víu.
“Tên em là Arian Whitewood,” cô nói nhẹ nhàng,
thêm vào “Lennox” chỉ để thoả mãn nhìn thấy sự nao núng của Tristan một cách nhỏ
nhen. “Em sinh ra tại một ngôi làng nhỏ phía bắc nước Pháp vào năm một ngàn sáu
trăm sáu mươi chín.”
Đến lượt Tristan chìm vào trong ghế. Anh chọn
chiếc ghế cách xa cô nhất. “Tiếp đi.”
Arian tiếp tục. Thận trọng giữ cho giọng cô
không bị chi phối bởi cảm xúc, cô kể với anh về những năm cô đã trải qua với bà
ngoại tại khu rừng vùng nông thôn đó, chuyến hải hành vùi dập ngang qua biển để
đoàn tụ với người cha dượng, những tháng ngày tăm tối, cô đơn đó ở vùng đất thuộc
địa. Giọng nói mệt mỏi của cô thậm chí trở nên khàn nhiều hơn, nhưng cô vẫn tiếp
tục, kể về đoạn kết bị ngược đãi đã dẫn đến sự tha hương của cô khỏi Gloucester
và chuyến bay ngẫu nhiên qua nhiều thế kỷ vào trong cánh tay đang chờ đợi của
anh.
Khi cô thều thào những từ cuối cùng trong câu
chuyện lạ thường của cô, anh ngồi trong yên lặng vài phút, gương mặt anh được
che trong đôi bàn tay. Arian ngồi thẳng lưng, thách thức những giấc mơ, thách
thức những hy vọng. Nhưng ánh bập bùng thương hại đầy ngượng ngùng trong đôi mắt
của Copperfield đã đập tan tành niềm hy vọng đó ngay trước khi tiếng cười của
Tristan vang rền, tối tăm và u buồn trong căn phòng vô trùng. Arian nhận ra quá
trễ rằng câu chuyện phi thực của cô rốt cuộc đã thuyết phục được anh, cô đích
thực là một kẻ lừa đảo.
Anh đứng lên dạo bước quanh bàn, sự nhại lại đầy
khinh miệt của anh về một nụ cười làm tổn thương Arian sâu sắc hơn tất cả những
sự lăng mạ đã có trước đây. “Vậy giờ đây em đã chuyển từ cô phù thuỷ vụng về
thành một tín đồ Thanh giáo du hành xuyên thời gian. Đó là chứng cớ tốt nhất mà
em có thể nêu ra đấy ư? Câu chuyện về chứng quên có chọn lọc thống thiết của em
còn thuyết phục tốt hơn và chẳng có ai tin hết hết.”
Arian trừng mắt với anh. Từ vụng về thật đau.
Ngay cả bây giờ. “Chúng không phải chứng cớ. Chúng là sự thật.”
Anh bước ra phía sau ghế của cô, tra tấn Arian bằng
mùi hương của nước hoa sau khi cạo râu. Những giọt lệ khao khát phồng lên trong
mắt cô, nhưng cô đấu tranh để nuốt chúng xuống trước khi anh đưa cô trở lại tầm
nhìn.
“Câu chuyện hư cấu quyến rũ của em đã thất bại
trong việc giải thích một điều. Bằng cách nào Warrlock lại kết thúc ở ba trăm
năm trong quá khứ ? Rõ ràng nó đã được nâng cấp và được gắn vào chiếc dây chuyền
ngọc lục bảo đeo quanh chiếc cổ nhỏ bé đáng yêu của em.”
“Em không biết! Em cũng bị bối rối y như anh
thôi.”
“Chà, vậy thì tại sao chúng ta không bắt đầu với
chiếc vòng cổ?” Anh chống cả hai lòng bàn tay trên bàn và nhìn xoáy vào cô với
cái nhìn trừng trừng không chớp rõ ràng thường khiến đối thủ kinh doanh của anh
chạy nhốn nháo xuống bên dưới những chiếc bàn hội nghị. “Em đã có được nó từ
đâu?”
Arian tránh ánh mắt anh, khổ sở bởi một nỗi tủi
hổ thấp thoáng. “Mẹ em đã trao nó cho em.”
Tristan vươn thẳng người. “Và ai đã trao nó cho
bà ấy?”
Arian xoắn một nếp nhàu của đuôi váy trong tay
trước khi cô lẩm bẩm, “Một người ngưỡng mộ.”
Copperfield thậm chí còn chìm sâu hơn vào trong
ghế, gương mặt anh ta tối sẫm lại khổ sở.
Những cú sút bóng của Tristan hoàn toàn im lặng
khi anh đi quanh bàn để đứng sau Arian, đủ gần để cô cảm thấy sức nóng đang toả
ra từ thân thể anh. Cô cố không rùng mình khi bàn tay đầy sức mạnh của anh khép
lại trên vai cô, cắn môi để giữ lại lời nài nỉ khi những ngón tay anh lần theo
đường cong thanh nhã của xương đòn với sự dịu dàng không khoan nhượng.
Copperfield cựa quậy trong ghế và Arian biết lý
do tại sao cậu ta ở đó. Không phải vì hiếu kỳ, mà để bảo đảm rằng Tristan sẽ
không làm bất kỳ điều gì anh sẽ ân hận sau này. Chẳng hạn như là bóp cổ cô dâu
của anh vào đêm tân hôn của họ.
Giọng của chồng cô vẫn không dịu đi vẻ đe doạ.
“Anh biết chút ít về những tín đồ Thanh Giáo mà em tuyên bố là người cùng thời
với em, cưng của anh à. Anh biết những phù thuỷ bị buộc tội, người đã chọn giữ
im lặng, thường bị tuột quần áo và bị đè đến chết bới những tảng đá nặng.”
Arian nhắm mắt. Sự độc ác của Levinson còn dễ chịu
đựng hơn nhiều so với Tristan. Ít nhất thì chúng cũng công khai, không ẩn nấp
trong những lời âu yếm hiểm độc và những cái mơn trớn châm chọc mà mục đích duy
nhất là để nhắc nhở cô về tất cả những gì cô đã đánh mất.
Khi cô mở mắt, đôi mắt cô hoang lặng trong vẻ nhẫn
nhục. “Bà ấy ănn cắp. Mẹ tôi đã lấy trộm chiếc vòng cổ.”
Tristan bước qua cạnh bàn khác, trông có vẻ hài
lòng triệt để khi ít ra đã bắt được từ cô một nửa lời dối trá.
Arian buộc bản thân ngừng siết chiếc đuôi váy.
“Mẹ tôi là một gái bao hạng sang.”
“Một con điếm,” Tristan bổ sung một cách lạnh nhạt.
“Thật thích hợp làm sao.”
Arian loé lên với anh một ánh mắt căm hờn, nhưng
vành miệng sưng sỉa của anh không để lộ thậm chí một cái giật ăn năn. “Khi tôi
là một đứa trẻ, bà ấy đã là người tình được nuông chiều của nhiều nhà quý tộc tại
cung điện hoàng gia, nhưng trong những ngày trẻ trung hơn, bà ấy không hoàn
toàn sáng suốt.” Arian nhìn xuống, choáng váng với sự thật mà cô chưa từng thú
nhận với bất kỳ ai. “Bà ấy chấp thuận hẹn hò bí mật với một diễn viên quyến rũ,
đẹp trai chỉ để khám phá ra sau mối quan hệ bất chính của họ rằng ông ta nghèo
xơ xác. Họ đã bất hoà một cách cay đắng, nhưng trước khi bà giận dữ bỏ đi, bà
đã xoay sở để lấy trộm chiếc vòng cổ từ ví của ông ấy và dấu nó bên dưới vạt
trước áo của bà.” Vì Copperfield là gương mặt có đôi chút tử tế duy nhất trong
phòng, Arian hướng lời biện hộ của cô vào cậu ấy. “Bà ấy không thật sự quan tâm
là nó là đồ ăn trộm. Bà ấy thật sự tin là ông ta nợ bà.”
“Cho sự phục vụ đã dâng hiến,” Tristan lè nhè “Một
câu chuyện thật lâm ly, nhưng điều đó vẫn không giải thích được bằng cách nào
chiếc vòng cổ lại nằm trong sự sở hữu của em.”
“Bà bắt gặp em đang lục lọi hộp nữ trang của bà
vào một đêm khi em còn là một cô bé. Lúc ấy, bà đã cóp nhặt được cả một bộ sưu
tập.” Một dấu vết cay đắng trong giọng Arian để lại chút ngờ vực như là bằng
cách nào bà ấy kiếm ra được những báu vật của bà. “Những chiếc đai lưng bằng
vàng, những dòng thác kim cương, những xâu chuỗi ngọc trai. Khi bà ấy bước vào
và bắt gặp em đang sờ soạng những thứ đồ ấy, em đã nghĩ là bà sẽ đánh em. Nhưng
bà chỉ bật cười vang bằng tiếng cười như chuông ngân đó của bà, rồi kéo ra chiếc
vòng cổ từ dưới đáy ngực, và ném nó cho em.” Giọng Arian chìm xuống thành một
tiếng thì thầm. “Bà ấy nói, món nữ trang vô giá trị ấy là di sản thừa kế duy nhất
mà em từng nhận được từ cha em.”
Arian ngước mắt lên và thấy Tristan đang nhìn chằm
chằm vào cô với sự dữ dội muốn hụt hơi thở. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, vẻ
ngoài của anh bị rạn nứt, cho phép cô thoáng thấy nỗi thống khổ của riêng anh.
Một nỗi thống khổ đã cám dỗ anh tin cô, tuy vậy lại từ chối cho phép anh làm điều
đó. Một nỗi thống khổ đã khiến cho nỗi đau đớn của cô vươn đến anh, ngay cả khi
biết rằng cô có thể làm trái tim cảnh giác của anh tổn thương hơn nữa.
Trong cô không còn lại nhiều tính ganh đua, nên
cô thấy nao núng khi anh nghiêng qua bàn để khum lấy gò má cô trong tay anh. “Mọi
từ ngữ xuất phát từ cái miệng nhỏ ngọt ngào này của em đều dối trá. Warlock chỉ
mới biến mất trong mười năm, tuy vậy em lại tuyên bố là mẹ em đã đánh cắp nó từ
một trong những gã John của bà thậm chí trước cả khi em được sinh ra. Bây giờ
trừ phi anh phạm tội mua chuộc phẩm hạnh của một trẻ vị thành niên, đó là điều
không thể xảy ra về mặt thể lý cũng như thứ tự thời gian.”
Arian ao ước cung cấp cho anh một manh mối cho
câu đố, nhưng cô chẳng có gì để trao.
Tiếng thì thầm khàn khàn của anh mơn trớn những
giác quan tê liệt của cô sống dậy khắc khoải. “Anh sẽ cho em hai mươi tư giờ. Nếu
em không cung cấp được cho anh vị trí hiện tại của Arthur Finch, anh sẽ buộc em
tội lừa đảo và nỗ lực tống tiền, em sẽ bị khởi tố trong phạm vi đầy đủ của pháp
luật.”
Arian ngổi yên lặng như một bức tượng bằng đá
hoa cương, ngay cả khi Tristan mở toang cửa để lộ chiếc bóng lực lưỡng của
Sven. “Đưa cô ấy đến căn penhouse. Cô ấy hẳn sẽ thích thú với đêm cuối cùng
trong xa hoa bằng chi phí của tôi.” Anh quay gót, không thể chống lại một cú bắn
từ biệt. “Mơ ngọt ngào nhé, Miss Whitewood.”
Sven là người duy nhất ở lại để nghe cô thì thầm,
“Bà Lennox.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét