24.
“Một vị khách bí mật khác của em à, cưng của
anh?” Tristan lầm bầm qua hàm răng nghiến chặt.
“Em sẽ không nói thế đâu,” Arian đáp, bắn cho
anh một ánh mắt tổn thương.
Khi Wite Lize sải bước xuyên qua đám đông, chiếc
gậy chống màu trắng trong tay, Sven đẩy Lucifer qua Copperfield và lao ra phía
trước phòng, chuẩn bị ngăn chặn kẻ không được mời trước khi lão đến gần cô dâu
và chú rể.
Arian đặt bàn tay kềm chế trên cánh tay của chồng
cô. “Làm ơn, Tristan,” Cô thì thầm, “Lão không thể làm tổn thương chúng ta thêm
được nữa đâu. Đừng để lão làm hỏng ngày vui của chúng ta bằng cách khiêu khích
anh nổi cáu. Lão không thích gì hơn việc khiến anh xuất hiện như kẻ xấu xa trước
mặt các khách mời.”
Cô cảm thấy những bó cơ rắn chắc trên cánh tay của
Tristan từ từ dịu đi. Anh dành cho cô một ánh mắt phiền muộn, như thể bị sửng sốt
vì sự dễ dàng đầu hàng mà cô đã dỗ ngọt được từ anh. “Như em muốn. Bất kỳ điều
gì vì cô dâu của anh.”
Với sự ra hiệu của Tristan, Sven tiến đến và đứng
dựa vào bờ tường phía sau họ, giữ những cánh tay khoẻ mạnh của anh ta khoanh lại
trước ngực với vẻ đe doạ không thể hiểu sai được. Trao Lucifer cho Cherie,
Copperfield đứng lên gia nhập cùng họ, thêm lời cảnh báo của chính cậu vào cùng
với sự đe doạ của Sven.
Khi Wite Lize lại gần, Tristan thậm chí còn xoay
sở được một nụ cười ngắn. “Tôi đã hy vọng rằng Carlyle có thể cung cấp một sự
tiêu khiển chất lượng cao hơn,” Anh gọi với ra, “Sự thay đổi giọng hát, có lẽ vậy,
hoặc những anh hề bị bẫy trong những chiếc hộp vô hình.”
Wite Lize phác hoạ với người chủ tiệc một cái
khom người nhạo báng. “Tôi tin là khách của anh sẽ thấy những ngón nghề điêu
luyện của tôi thú vị ngang bằng với trò đố chữ của chính anh.”
Lão vung chiếc nón chóp và gởi một cặp bồ câu trắng vỗ cánh thẳng lên cửa sổ trên
cao trước sự tán thưởng “ồ” và “à” từ đám đông. Khách khứa bùng nổ tiếng vỗ
tay, rõ ràng tin rằng sự diễu cợt chua cay giữa Tristan và nhà ảo thuật đơn giản
chỉ là một phần của sự biểu diễn.
Arian bám chặt cánh tay của Tristan, tự hỏi
không biết âm mưu đen tối mà nhà ảo thuật kiên trì đang ấp ủ lúc này là gì. Lão
hẳn đã hết sức cay đắng rằng mưu đồ đầu độc cô chống lại Tristan đã thất bại.
Vì giờ đây cô và Tristan đang đứng cùng nhau, hợp nhất thành chồng và vợ, lão
đã mất sức mạnh để làm tổn thương họ rồi, đúng không?
Có được sự quan tâm thích thú của đám đông bằng
cách tạo ra một bó hoa tươi từ đầu cậy gậy chống, Wite Lize kéo quăn vành môi
lão hết cỡ. “Với ngón nghề kế tiếp, tôi sẽ yêu cầu một người tình nguyện từ
khán giả.”
Lão bước qua bước lại, chiếc áo choàng không tay
lay động phía sau khi lão giả vờ đánh giá đám đông về những nhân vật được tán
thưởng tiềm năng. Lờ đi bàn tay đang vẫy điên cuồng của một bé gái, lão xoay
quanh và chỉ một ngón tay vào Arian. “Tôi có thể chọn người đồng sự nào tốt hơn
chính cô dâu đang ửng hồng kia chứ?”
Arian lùi khỏi bàn tay vươn dài của lão.
“Không. Cám ơn.” Tristan gầm gừ, kéo cô vào
trong vòng bảo vệ bên sườn anh. “Tôi thích cô dâu của tôi không biến thành một
con chim gáy hoặc bị cưa làm đôi trước tuần trăng mật hơn.”
Đám đông la ó và xuôi xị với thất vọng.
Lize hất đầu sang bên cạnh, vẻ mặt lão kiểu cách
không thể chịu nổi. “Có gì sao, Lennox? Sợ rằng tôi sẽ làm cô bé biến mất ngay
trước mặt cậu sao?”
Tristan căng thẳng, và Arian biết rằng anh châm
chọc chỉ để khỏi dộng nắm đấm vào gương mặt tự mãn của nhà ảo thuật. Cô vuốt ve
miếng bùa, bị cám dỗ muốn khiến nhà ảo thuật biểu diễn tiết mục biến mất của
chính lão.
“Sẽ ổn thôi mà, Tristan,” Thay vì thế cô nói, giọng
cô ngân cao và rõ ràng trong sự yên lặng căng thẳng. “Em sẽ giúp ông ta biểu diễn
trò ngốc nghếch cũ rích ấy.”
“Arian, anh thật sự không nghĩ…”
Nhưng cô đã bước ra khỏi vòng tay bảo vệ của chồng
cô để đối mặt với nhà ảo thuật.
“Ah!” Wite Lize reo lên. “Sự dũng cảm cũng sánh
ngang vẻ xinh đẹp. Lennox thật là một gã may mắn, đúng không?”
Các khách mời vỗ tay hoan nghênh một cách nghiêm
túc về sự gan dạ của cô trong lúc
Tristan nhìn chằm chằm với vẻ phản đối đầy giông tố, khớp ngón tay anh trắng bệch
quanh chân chiếc ly cao.
“Hãy dõi theo những chuyển động của bàn tay tôi,”
Wite Lize hướng dẫn đám đông say mê theo dõi, ngọ nguậy những ngón tay lão trước
mặt của Arian cho đến khi đôi mắt cô chụm vào nhau khó chịu, “Và chứng kiến một
màn ảo thuật kỳ diệu. Với sự xoay tròn nhanh lẹ của bàn tay, tôi sẽ tạo ra lửa
vào trong những bông hoa của cô trinh nữ lạnh lùng đáng yêu này.”
Tạo cho những chuyển động của lão một vẻ phô
trương đầy kịch tính, Wite Lize chỉ vào ngực của Arian. Một tia sáng nhỏ kêu
lách tách từ đầu ngón tay lão, gợi lên tiếng vỗ tay tán thưởng và những tiếng
ré vui thích từ những thành viên trẻ tuổi trong đám khán giả của lão.
Arian ngáp. Khi tia sáng biến mất, nó không tạo
ra ấn tượng đặc biệt nào. Tóc cô thậm chí còn chẳng dựng lên.
Tristan trông có vẻ nhẹ nhõm nhiều hơn giận dữ.
“Trò pháo hoa nghiệp dư của ông nên gây ấn tượng nhiều hơn, lão già, nếu ông nạp
lại mớ pin mà ông đã nhét vào…”
Giọng anh lịm dần khi chiếc ly chân cao trượt khỏi
tay anh. Rượu vang đổ tung toé như máu trên đuôi váy của Arian.
“Sao nào, Tristan! Điều gì trên trái đất…?”
Arian ngước lên khỏi sự hỗn độn và thấy Tristan đang nhìn trừng trừng vào ngực
cô, gương mặt tái mét.
“Thứ đó đến từ đâu vậy?” Anh hỏi khàn khàn.
Copperfield xuất hiện đàng sau anh, yên lặng và tăm tối như một chiếc bóng của
anh.
Arian thụt lùi khi Tristan tiến một bước về phía
cô. “Gì thế, Tristan? Đừng nhìn em như thế. Anh đang làm em sợ.”
Sự yên lặng phủ xuống giống như một tiếng sét
ngang qua căn phòng tiệc và không ai dám chuyển động. Không ai trừ Wite Lize,
đang rời khỏi với một vẻ toe toét hân hoan trên gương mặt khô héo.
“Cái thứ quái quỷ đó đến từ đâu?” Tristan lập lại.
Arian lắc đầu câm lặng, sợ hãi cho ngay cả một
khách mời mạo hiểm dám trả lời cho câu hỏi khó hiểu của anh.
Anh giữ chặt vai cô, đôi tay anh thô bạo cũng
ngang bằng như chúng đã dịu dàng chỉ vài phút trước đó. “Miếng ngọc lục bảo! Em
có miếng ngọc lục bảo này từ chỗ quái nào?”
Những giọt lệ hoang mang đau đớn ngập tràn đôi mắt
Arian. “Em đã kể với anh em có nó từ đâu rồi mà. Mẹ em đã trao nó cho em!”
Hơi thở của cô buột ra một tiếng thổn thức rùng
mình khi Tristan siết chặt sợi chuỗi thanh nhã, y như Linnet đã làm một lần trước
đây, và giật mạnh miếng bùa khỏi cổ cô. Anh nghiên cứu nó một lúc, gương mặt
anh không thể dò thấu, sau đó giơ nó lên ánh sáng, cho phép viên ngọc đu đưa
trong một vòng cung duyên dáng ngay trước đôi mắt ngỡ ngàng của Arian.
Viên ngọc lục bảo đã bị tách ra, bị mở rộng ra dưới
tác động của ánh chớp giả mạo của Lize để lộ một mê cung mạch điện chằng chịt.
Niềm hy vọng lụi tàn khi sự thấu hiểu dần hé rạng. Không phải pháp thuật của
cô. Không bao giờ là pháp thuật của cô. Luôn là hắn.
Cái nhìn trừng trừng của Tristan di chuyển khỏi
viên ngọc bị vỡ đến gương mặt cô, biểu hiện yêu thương của anh bị biến dạng bởi
sự nghi ngờ.
Bờ vai của Arian sụm xuống khi mọi thứ cô từng
tin tưởng – pháp thuật, niềm tin, tình yêu mãi mãi – tan thành tro bụi bên dưới
nỗi ngờ vực vừa hồi phục trong đôi mắt chồng cô.
Tristan thả miếng bùa vào túi anh, để cô lại tổn
thương nhiều hơn bao giờ hết. Cô quá tê liệt với cơn choáng để có thể phản đối
khi anh trao cho cô một cái đẩy về phía Sven và nói, “Tôi nghĩ tốt hơn anh nên
đưa cô ta ra khỏi đây.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét