Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Magic 23


23.



Món đồ được bọc kín thanh nhã đã đến căn penhouse trong lúc Arian vẫn còn đang vùng vẫy với chiếc váy cưới. Sven đã đang gõ gõ vào nó và bỏ mất tin nhắn khi cô loạng choạng đi vào trong phòng sinh hoạt chung với dòng thác ren rua của đuôi áo máng lộn xộn qua một cánh tay.
“Đồ dối trá! Anh ấy đã hứa với tôi là sẽ không mua cho tôi bất kỳ món quà phung phí nào thêm nữa.” Arian thốt ra một tiếng thở dài bực tức, nhưng khám phá ra điều đó là không thể, ngay cả chỉ là giả vờ giận dữ khi những ký ức về những nụ hôn của Tristan vẫn còn râm ran trên đôi môi cô.
Cô chộp cái hộp hấp dẫn khỏi tay của Sven. Có lẽ Tristan đã làm một thiện ý cho lời thề nguyền của anh bằng cách thay thế chiếc nhẫn đính hôn của cô bằng thứ gì đó  chỉ sáu carat hoặc ít gớm guốc đi một chút.
“Thật quái lạ,” Cô nói, xem xét chiếc hộp từ tất cả các cạnh. “Dường như có những cái lỗ ở trên đây. Anh có nghĩ là người đưa tin đã làm rơi nó không?” Cô nhấc cái hộp lên tai cô, cho nó một cái lắc nhẹ ướm thử. Đôi mắt cô mở to khi cô bắt gặp ánh mắt hoang mang của Sven. “Thậm chí còn kỳ lạ hơn. Cứ như là nó đang ì ầm với tôi ấy.”
“Thả nó xuống!” Sven la to làm cô giật mình tuân lệnh. Anh ta bắt lấy chiếc hộp trước khi nó có thể chạm vào tấm thảm và chạy hết tốc lực vào trong phòng tắm, giơ chiếc hộp ra hết sải tay.
Arian đi rón rén theo sau, hoàn toàn mất tinh thần bởi hành vi của anh ta. Với âm thanh của tiếng nước chảy, cô hé mắt nhìn qua cánh cửa phòng tắm và khám phá ra rằng Sven đã ấn chiếc hộp vào một trong những bồn rửa và mở vòi nước hết cỡ.
Lớp giấy bọc và lớp giấy bìa mảnh dẻ bị phá huỷ bên dưới làn nước đang phun trào, để lộ ra một hành khách ướt sũng không còn ì ầm trong sự hài lòng nữa mà đang kêu ngao ngao hết cỡ cặp buồng phổi bé nhỏ của nó.
“Sven!” Arian kêu lên, chạy ào tới để xúc trái banh lông bẩn thỉu ấy vào trong đôi lòng tay khum lại của cô. “Anh phải tự thấy xẩu hổ chứ! Hành hạ một sinh vật vô tội theo kiểu đó! Nào, nào, mèo con xinh đẹp,” Cô thì thầm, chấm nhẹ vào chòm râu đang nhiểu nước của nó bằng đuôi váy của cô. Con mèo con hắt hơi và cô bắn cho Sven một ánh mắt quở trách. “Tao sẽ không cho phép một người đàn ông xấu xa làm tổn thương mày đâu.”
“Tôi đã nghĩ nó là một trái bom,” Sven thú nhận một cách ngượng ngùng, vẫn còn nhìn chăm chú vào kẻ thích gây sự tí hon như thể nó có thể nổ tung.
Tiếng ngao ngao của con mèo con đã dịu thành tiếng meo meo đáng thương. Arian kềm lại một cái nhăn mặt đau đớn khi nó bấu những chiếc vuốt cần phải cắt của nó vào vai cô. Một hàng những hạt ngọc trai xổ tung và trút xuống như mưa, nhưng tất cả những điều đó đã được tha thứ khi nùi bông đen như gỗ mun đáng yêu đó bắt đầu dụi vào tai của Arian.
Inh tai với tiếng rừ rừ hạnh phúc của con mèo con, Arian với tay qua Sven và thận trong lột tấm thẻ quà tặng đẫm nước khỏi miệng chiếc bồn rửa tay. Dòng chữ viết tay không thể nhầm lẫn được đã bị nhoè nhưng vẫn còn rõ ràng : Mọi phù thuỷ tốt nên có một kẻ thân cận. Và em là phù thuỷ tốt nhất mà anh biết.
Với sinh vật đáng yêu đang thu mình bên dưới cằm cô, một sự ấm áp vừa chẳng là gì vừa là mọi thứ tuôn chảy qua mạch máu của Arian giống như mật chocolate ngọt ngào. Tristan không thể lựa chọn được mòn quá cưới nào xứng đáng hơn để ca tụng tình yêu của họ. Thoạt đầu Arian nghĩ tiếng chuông xa xôi đó chỉ đơn giản là tiếng trái tim cô đang ríu rít một giai điệu vui sướng, nhưng một tiếng ho rụt rè từ hướng phòng sinh hoạt chung cảnh báo với cô đó là tiếng chuông báo thang máy đang đến.
“Barret đây, ma’am. Tôi đã đưa chiếc limousine đến để đón cô đến nhà nguyện.”
Đầu của Arian bật lên. “Ôi, Trời! Nhà nguyện! Đám cưới!” Cô ấn con mèo vào Sven. “Anh có thể vui lòng tìm cho Lucifer bé nhỏ một cái giỏ không? Tôi muốn mang nó đi cùng tôi.”
Sven lùi bào chiếc bồn tắm sục chìm dưới sàn, lắc đầu với sự mãnh liệt mới hồi phục.
Arian thở dài. “Đừng nói với tôi là một anh chàng to con như anh lại sợ một con mèo con đấy nhé.”
Người vệ sĩ làm dấu chữ thập ngang quả bộ ngực lực lưỡng. “Mèo đen mang đến vận rủi.”
“Và người Na-Uy thì mê tín thái quá và có xu hướng khó chịu với những cuộc chiến của bóng đêm.” Lờ đi lời phản đối lắp bắp của cả người đàn ông và con mèo, cô gởi con mèo con vào trong bàn tay khổng lồ của Sven.
Va vấp trong lớp váy lót hồ bột, Arian lao khỏi phòng tắm, để Sven và Lucifer lại nhìn nhau với vẻ ngờ vực cảnh giác của hai kẻ thù truyền kiếp.


Chiếc nhẫn cưới của Arian có mọi thứ mà chiếc nhẫn hứa hôn không có – trang nhã, tinh tế, đầy tính nghệ thuật. Khi Tristan trượt chiếc nhẫn vàng vào ngón tay run rẩy của cô trước lời yêu cầu của vị tu sĩ, anh thì thầm rằng đó là một chiếc nhẫn cổ, trên bảy mươi lăm năm tuổi. Arian tự hỏi không biết anh sẽ nói gì nếu anh biết cô dâu của anh thậm chí còn cổ xưa hơn nhiều, trên ba thế kỷ.
Ngày nào đó cô sẽ kể với anh, cô tự hứa với bản thân. Ngày nào đó khi họ ngồi biếng nhác trên hiên trước của ngôi nhà nông trang vùng Connecticut của họ, ngắm nhìn những đứa cháu ngoại nô đùa xuyên qua những chiếc lá mùa thu. Nhưng hôm nay là một ngày mà cả hai người bọn họ để quá khứ lại phía sau.
Arian biết ơn rằng Tristan đã khăng khăng cô phải mặc màu trắng để tượng trưng cho khởi đầu mới của họ. Ống tay phồng lên của thân áo cắt may kiểu công chúa phơi trần bờ vai cô trước ánh sáng như dát vàng của những ngọn chúc đài pha lê Waterford*. Sven bới những lọn tóc cao trên đầu, rồi giữ những lọn loăn xoăn bất trị bằng một mũ miện được đan kết từ những bông hoa lụa và hoa baby’s breath. Miếng bùa ngọc lục bảo giống một giọt nước tô điểm màu sắc cho ngực áo trắng như tuyết của cô.
(*Waterford crystal : Một thương hiệu chế tác các sản phẩm cao cấp bằng pha lê nổi tiếng thế giới nằm ở thành phố WaterFord, Ireland.)
Arian cảm thấy không cần viện đến pháp thuật của nó. Cô sẽ không bao giờ có thể sáng tác được  một câu thần chú có sức mê hoặc bằng của vị tu sĩ. “Ta tuyên bố bây giờ các con là chồng và vợ.” Khi cô xoay gương mặt cô lên để đóng dấu cho lời thề nguyền của họ, nụ hôn dịu dàng của Tristan đã thả một lời nguyền sẽ kéo dài suốt đời.
“Thưa các quý bà và các quý ông,” Vị tu sĩ rạng rỡ nói trầm bổng, xoay họ đối diện với  những hàng ghế dài đã được bọc lại. “Rất vinh hạnh giới thiệu Ông và Bà Tristan Lennox.”
Tiếng vỗ tay vang dội làm rung chuyển ngôi thánh đường trang nhã. Arian nhìn qua một biển những gương mặt đang tươi cười và siết chặt tay của Tristan, kinh ngạc rằng không biết bằng cách nào tình yêu đã biến một thành phố đầy những người xa lạ trở thành bạn bè như thế.
Trước khi cô có thời gian để lấy lại được nhịp thở, họ đã tràn xuống lối đi giữa hai hàng ghế và ra khỏi những cánh cửa cao vời vợi của nguyện đường. Một màn mưa những bông hoa cam được tung bởi những người thiện chí hồ hởi bao bọc họ trong một đám mây hương thơm sực nức, gây ra những cái nhảy mũi náo động và một ánh mắt quở trách từ người chồng mới của cô. Khi Tristan theo sau cô vào trong chiếc limo đang đợi sẵn, Arian vừa vặn nhận ra những đám mây vần vũ hoặc nỗi châm chích ớn lạnh của cơn gió đang thì thầm về một mùa đông đến sớm.
Khi chiếc limo đường bệ lăn bánh hướng đến khách sạn Carlyle, nơi tiệc chiêu đãi được tổ chức, Arian đông cứng trên khuỷu tay của chồng cô, bị siết chặt bởi sự thẹn thùng gần như đau đớn. Những ngón tay mảnh dẻ, rám nắng của Tristan ve vuốt vùng da màu ngà trên cánh tay cô, gợi lên những ký ức khêu gợi của lần đụng chạm vừa qua trong chiếc limosine. Cô len lén nhìn anh. Anh đang quan sát cô với một nụ cười ranh ma hấp dẫn không thể cưỡng lại được, nụ cười cho cô biết anh đang nghĩ chính xác cùng một thứ tương tự.
Nếu có ai đang đợi sự tham dự của họ tại Carlyle nhận ra rằng chiếc limo đã chạy vòng quanh toà nhà sáu lần hoặc cô dâu và chú rể xuất hiện từ ghế sau nhàu nhĩ và hơi sửng sốt, họ quá lịch thiệp để làm nhiều hơn việc cố ý thúc khuỷu tay vào người khác và chia sẻ một cái nháy mắt ghen tỵ. Arian liếm bờ môi sưng phồng và xoay sở một nụ cười run rẩy trước những ống kính thu hình, đôi gò má cô đỏ hồng.
Ngay cả Sven và Lucifer dường như cũng tuyên bố ngừng bắn để vinh danh đám cưới của họ. Khi họ tiến đến phòng thết tiệc xa hoa nơi tiệc cưới được tổ chức, Arian khám phá ra Sven đang lờ đi những ánh nhìn chằm chằm kinh hoàng của những bà mệnh phụ để cho con mèo con ăn những miếng trứng cá hồi xông khói từ dĩa của anh ta. Những người phụ nữ thậm chí còn có vẻ bị xúc phạm nhiều hơn khi Sven xoáy một chồi hồng từ một trong những nơi trưng bày và bắt đầu nhấm nháp. Arian thở nhẹ một lời cầu nguyện thầm lặng cám ơn rằng cô đã không biến anh ta thành một con hổ ăn thịt người thay vì một con dê.
Khi người dẫn đầu của dàn nhạc tứ tấu thúc Arian và Tristan mở màn cho buổi khiêu vũ, Lucifer vọt khỏi chiếc khăn trải bàn bằng satin màu trắng và nô đùa quanh chân họ, cố gắng một cách không biết hổ thẹn để bắt lấy đuôi váy của Arian.
Ôm cô gần hơn như sự tao nhã của bài hát “Amazing” của nhóm nhạc Aerosmith mà ban nhạc đang chơi cho phép, Tristan nhặt một nụ hoa cam đi lạc ra khỏi mái tóc của Arian. “Hạnh phúc chứ, thưa bà Lennox?” Anh thì thầm.
“Điên cuồng, thưa ông Lennox,” Cô đáp, đặt gò má cô lên vạt áo trước hồ bột của anh và nghĩ sẽ đáng yêu biết bao khi thức dậy vào sáng mai với gò má cô áp sát vào bộ ngực trần của anh.
Khi cặp khiêu vũ thứ hai bắt đầu, những cặp khác xoay tròn trong một chuyển động vòng quanh họ, chỉ chỏ và bật cười trước những trò hề của Lucifer.
“Điều đó thật kỳ lạ,” Tristan nói, quan sát một người thổ dân Mỹ tóc cột đuôi ngựa, trông có vẻ giống người bạn tốt nhất của anh một cách đáng ngờ, đang đưa một phụ nữ tóc nâu vàng đẹp như tượng vào trong sàn nhảy. “Anh không nhớ đã mời cô ta đến đám cưới.”
Arian nghểnh cổ nhìn quanh qua vai anh trước khi mỉm cười tự mãn. “Anh không mời. Nhưng họ không phải là một cặp đáng yêu sao?”
Copperfield xoay Cherie trong một thế nghiêng ấn tượng, khiến Arian ra dấu tán thưởng khi anh ta làm thế. “Có vẻ người nào đó cũng nghĩ như thế,” Tristan đáp, tựa cằm trên những lọn tóc loăn xoăn của vợ anh. “Đó là cách em tiêu tốn cả buổi sáng nay sao? Điều chế tình dược cho tất cả những người bạn gái cũ của anh?”
Khi âm nhạc vút cao và rượu vang tiếp tục tuôn tràn, Arian càng lúc càng thất vọng nhiều hơn. Cô liên tục liếc nhìn về hướng cửa, tìm kiếm trong mọi sự nhộn nhịp của những vị khách mới đến một gương mặt quen thuộc.
Tristan trao cho cô dâu của anh một cái siết nhẹ sở hữu, chết điếng trước sự lo lắng đang tăng lên của cô. “Nếu em đổi ý thì cũng đã quá trễ rồi. Anh sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu. Đặc biệt không, trước khi anh…” Anh nghiêng đầu, rù rì những chi tiết hấp dẫn về những hứa hẹn khoái lạc vào tai cô.
Arian đỏ ửng một cách xinh xắn, nhưng khi cô tìm kiếm gương mặt anh, vẻ mặt trang nghiêm của cô bâng khuâng. “Em chỉ hy vọng anh sẽ thích món quà cưới của anh cũng bằng như em thích của em.”
Lưng cô quay về hướng cửa một vài phút sau đó, khi Tristan lầm bầm, “Cái quái quỷ gì vậy…?” Arian cứng người, nhưng gương mặt ngây thơ của cô không lộ ra điều gì, ngay cả khi Tristan chĩa một cái quắc mắt dữ tợn vào cô. “Ai đã dạy em sử dụng điện thoại vậy?”
“Anh dạy,” Cô nhắc anh, mỉm cười ngọt ngào. “Tiến lên đi,” Cô thúc giục, đẩy nhẹ anh đến cửa. “Tiếp tục vai trò người chủ tiệc độ lượng của anh đi. Đó là nhiệm vụ của anh.”
Tristan tuân lệnh, nhưng không trước khi kéo thẳng ve áo choàng và vuốt láng mái tóc ra sau. Trái tim cô mắc kẹt vào nơi nào đó giữa ngực và cổ họng, Arian quan sát người chồng lộng lẫy của cô len lỏi giữa những cặp đôi đang khiêu vũ để chào đón mẹ anh.
Brenda do dự tại cửa, khá ấn tượng trong chiếc váy màu xanh sẫm được tô điểm bằng chiếc ghim cài bằng kim cương giả. Arian không nhận ra mình đang nín thở cho đến khi cô thấy Tristan cúi người một cách cứng nhắc để chấp thuận cái ôm ngượng ngùng của mẹ anh, sau đó loé lên một nụ cười cảnh giác với kẻ hộ tống trầm lặng của Brenda.
Buộc Lucifer tìm kiếm một mục tiêu mới cho những cuộc tấn công vồ chụp của nó, Arian cuộn cao đuôi váy lên và đi xuyên qua đám đông đến bên cạnh chồng cô, chưa bao giờ chắc chắn nhiều hơn là cô thuộc về nơi đó.
Khi cô lại gần, Tristan kéo cô vào trong vòng tròn thân mật của họ. “Tôi muốn tất cả gặp Arian, vợ tôi. Arian, em đã gặp mẹ anh rồi.” Hai người đàn ông gầy và cao lêu nghêu đứng hai bên Brenda, như thể để bảo vệ bà khỏi một cuộc tấn công bất ngờ nào đó. “Đây là Billy. Và Danny.” Các chàng trai, chỉ vừa nhỉnh hơn những cậu thiếu niên, chào đón Arian bằng những cái gật đầu và nụ cười rụt rè.
Một cô gái đơn sơ đang bám chặt cánh tay của một chàng trai thậm chí còn trẻ hơn cả Bill hoặc Danny do dự phía sau họ. Tristan kéo cô bé tới trước, đối xử với cô bé trong sự quan tâm chỉ khiến Arian yêu mến anh nhiều hơn. “Arian, đây là Ellen.” Anh thoáng ngừng lại để nhấn mạnh “Em gái anh.”
Gương mặt của cô bé hé lộ một nụ cười thẹn thùng và Arian nhận ra cô bé không đơn sơ chút nào. Arian đã thấy nụ cười đó trước đây – trên một chàng trai rạng ngời, cô độc, người đã dựng nên một đế chế và đánh cắp trái tim cô.
Arian tươi cười với cô gái. “Nào nào, Ellen, em có được mọi thứ đáng yêu như mẹ em! Chúng tôi rất vui là em đã đến.”
Lời chào đón ấm áp của Arian dường như đã làm tan chảy sự ngượng ngùng của cô gái. “Và em cũng rất vui là Mr.Lenn… Ờ, Tristan – À anh trai em…” lần này là một cái liếc lo lắng vào Tristan – “đã yêu cầu chị mời gia đình em. Mama gần như đã ngất sau khi chị gọi đêm qua,” Cô bé kể lể với tiếng khúc khích nhỏ. “Chúng em không thể nói là bà đang cười hay đang khóc nữa cơ. Rồi chúng em nhận ra bà đang cười cũng đang khóc. Oh,” Có bé giải thích, kéo người bạn đi cùng tới trước. “Và đây là Phil. Chúng em sắp cưới nhau vào mùa Xuân, ngay sau khi tốt nghiệp.” Phil trông có vẻ xanh xao vì ngạt thở và có khuynh hướng muốn bỏ trốn, nhưng cái túm chặt đầy sở hữu của Ellen không có dấu hiệu sẽ buông lỏng. “Cả hai đứa bọn em sẽ bắt đầu học tại NYU* vào mùa thu tới. Em biết điều đó không dễ dàng, nhưng tình yêu có cách để khiến cho mọi thứ tốt đẹp, đúng không?” (*New York University)
“Phải, đúng như thế.” Tristan thì thầm, quàng cánh tay quanh eo Arian. “Nhưng anh vẫn muốn nói vài lời với em, nhóc à, về những kế hoạch của em với em gái nhỏ của anh.”
“Sao anh không khiêu vũ với mẹ trước nhỉ?” Arian gợi ý trước khi cái quắc mắt của chồng cô khiến cậu bé Phil tội nghiệp chạy biến ra cửa.
Arian quan sát Tristan chìa cánh tay cho mẹ anh qua màn sương mờ hạnh phúc, cầu nguyện Brenda sẽ có đủ lịch sự để không đòi tăng tiền trợ cấp của bà trong suốt cuộc khiêu vũ. Cô thở dài. Cô nghĩ cô nên ngừng can thiệp và để họ làm mọi thứ theo cách thức tương tự mà người mẹ và con trai đã làm từ muôn đời nay.
Arian chỉ vừa vặn có thời gian nhảy với Copperfield và giải thoát Lucifer khỏi cú chộp giận dữ của người quản lý khách sạn sau khi cậu chàng bị bắt gặp đang liếm kem phủ trên chiếc bánh cưới trước khi cô và Tristan được triệu tập lại phía trước phòng khiêu vũ để cùng nâng cốc chúc mừng báo hiệu tiệc tối bắt đầu.
Tristan vùi vào tai cô như thể họ đã bị chia cách nhiều giờ thay vì chỉ ít phút. “Em hẳn sẽ ân hận vì đã mời mẹ chồng của em đến đám cưới khi bà ấy bắt đầu tặng em những lời khuyên về bếp núc và khăng khăng chúng ta sẽ đặt tên đứa con đầu lòng của chúng ta theo tên ông chú Felix của anh cho mà xem.”
“Em không biết anh còn có một ông chú Felix.”
Anh trao cho chiếc cà-vạt một cái giật dễ cáu. “Anh cũng không.”
Một bùa mê chờ đợi phủ trên đám đông khi một trong những người phục vụ trao cho Tristan một chiếc ly cao chứa rượu vang màu đỏ.
Anh nhìn chăm chú xuống đôi mắt cô với vẻ dịu dàng đầy nhục cảm đánh cắp mất hơi thở của Arian.
Giọng anh như toả ra hứa hẹn về những khoái lạc sẽ đến khi anh nâng ly. “Vì cô dâu xinh đẹp của tôi, người đã làm tôi tin vào sự kỳ diệu của tình yêu chân chính.”
Những tiếng tán thưởng vui thích bị cắt ngang bởi tràng cười kỳ quặc. “Cậu đang chào mừng sự kỳ diệu của tình yêu sao, Lennox? Hay là tình yêu đối với những điều kỳ diệu?”
Sự kinh sợ chôn cứng Arian vào sàn nhà khi đám đông tách ra để lộ Wite Lize đang đứng trên ngưỡng cửa, bảnh bao trong bộ lễ phục màu đen, nón cao, và chiếc áo choàng không tay đang bay dập dờn.




Không có nhận xét nào: