22.
Từ ngữ của Arian nấn
ná trong không trung giống như âm vang của một tiếng sấm. Các thành viên ban quản
trị len lén dời đi từng người một, để cô lại đối mặt với Tristan qua chiều dài
thăm thẳm, trống rỗng của chiếc bàn hội nghị.
Bắt gặp đôi mắt phủ
sương giá của anh, Arian cảm thấy một ánh thấp thoáng của nỗi sợ hãi chân thực.
Cô không biết liệu mắt cô có lừa dối cô không khi anh đứng lên và đi đến cửa sổ,
như thể anh không thể chịu đựng việc nhìn vào cô thêm nữa. Cô chìm vào một
trong những chiếc ghế mà một thành viên ban quản trị đã bỏ trống.
Tristan nhìn chằm chằm
không chớp xuống đài phun nước trong sân sau xa xa bên dưới, đôi tay anh vùi
sâu trong túi quần. “Tôi lẽ ra nên biết chỉ là vấn đề thời gian. Vậy kẻ nào đã
có được em trước ? Lize hay Hobbes?”
“Lize,” Arian nói, vò
nhàu bản thoả thuận tiền hôn nhân mà không nhìn vào chúng. “Lão ta muốn em đi đến
cảnh sát cùng lão. Để thuyết phục họ lật lại vụ án.”
Tristan xoay lại đối
mặt với cô, vẻ anh mệt mỏi. “Vậy tại sao em lại ở đây thay vì ở đó?”
Arian nuốt xuống một
lời nói dối kha khá. “Em không biết. Lize đã có mặt ở bữa tiệc Halloween. Lão
đã đưa cho em bức ảnh anh bị cảnh sát dẫn đi. Em đã nhìn thấy vệt máu trên quần
áo anh… trên tay anh…”
Đôi mắt Tristan loé
sáng như một con thú săn mồi. Anh đi vơ vẩn quanh bàn, mỗi bước chân được đo lường
bằng vẻ duyên dáng nguy hiểm. Anh hiên ngang đi đến bên cô, nhưng Arian từ chối
bị áp đảo. Không, ngay cả khi anh luồn tay bên dưới mái tóc của cô để khum lấy
cổ họng cô từ phía sau, không, ngay cả khi những ngón tay anh lướt qua vùng mạch
đập mong manh bên dưới hàm cô để tìm kiếm sự rộn ràng cảnh báo.
Đôi mắt cô chập chờn
khép lại khi anh nghiêng người xuống và nhấn miệng anh trên tai cô, giọng anh
khàn khàn – gởi một cơn rùng mình hoàn toàn đáp ứng dọc theo xướng sống cô. “Em
đã thấy máu, thế nhưng em vẫn để anh chạm vào em, để anh đặt đôi bàn tay nhuốm
máu đó trên em sao? Đôi tay của một kẻ giết người?”
Anh ta
chưa bao giờ phủ nhận, cô biết đấy. không ngay cả với luật sư riêng của anh ta. Hết sức kỳ lạ, lời
khuyên đáng nguyền rủa của Wite Lize lại trao cho Arian thứ vũ khí mà cô cần.
“Anh đã dấu cái xác ở đâu?” Cô thì thầm.
Tristan rụt tay lại như thể da thịt cô thiêu đốt
anh. Cô xoay chiếc ghế để đối mặt với anh.
“Anh vùi nó dưới tầng hầm của ngôi nhà đá nâu cũ
sao?” Anh bước lùi, nhưng Arian đã bật đứng dậy, hiên ngang đi đến trước anh,
cũng tàn nhẫn y như anh đã đi hiên ngang đến trước cô. “Hay anh nghiền xương hắn
thành vữa và đổ vào trong nền móng của toà tháp?” Cô nhún nhảy đi đến bức tường
và bắt đầu gõ nhẹ vào chúng với sự cách quãng thiếu đều dặn. “Thi hài của hắn
đang mục nát ở đâu đó giữa những bức tường này sao? Em nghe rằng những tên sát
nhân thường dấu xác nạn nhân của chúng bên trong thân tàu, nhưng truyền thuyết
cũng nói rằng những chiếc tàu sẽ bị nguyền rủa đời đời. Anh có cảm thấy bị nguyền
rủa không?” Cô hỏi một cách rạng rỡ. “Phải chịu số phận bi đát? Có lẽ là bị đoạ
đày chăng?”
Anh nhìn cô chăm chú như thể cô là loại yêu ma mặc
đồ hiệu Chanel của riêng anh, được gởi đến từ địa ngục để thúc vào những vết sẹo
đau đớn nhất của anh bằng cây chỉa ba. “Chết tiệt em,” anh thì thầm. “Làm sao
em biết?”
“Rằng anh vô tội à?”
Anh gật đầu.
Cô thưởng cho anh một nụ cười hấp dẫn nhất. “Em
không biết. Cho đến bây giờ.”
Tristan bước đến với cô như thể anh đã xem xét lại
một cách nghiêm túc ý niệm bóp cổ cô.
Arian nhảy ra khỏi tầm với của anh, đặt một cái
ghế vào giữa họ. “Oh, Em đã nghi ngờ ngay từ lúc đầu rằng anh không thể giết
Arthur. Hắn là bạn anh. Anh yêu quý hắn.”
Tiếng cười lục cục ảm đạm của Tristan chứa đựng
một chút hài hước. “Điều đó cũng không ngăn hắn cố giết anh.”
Nụ cười của Arian tắt lịm. Đẩy một chồng giấy ra
xa, cô chống hông lên cạnh của chiếc bàn họp. “Tại sao?”
Tristan chìm vào trong một chiếc ghế, nhún vai
xem thường. “Anh đã biến ra một cái Pizza.” Trước cái nhíu mày lạc lối của
Arian, anh tiếp tục. “Bọn anh đã làm việc bất kể ngày đêm với dự án Warlock của
anh, không ăn, chỉ ngủ đôi chút. Thần kinh của bọn anh rã rời, tâm trạng bẳn gắt,
nhưng cả hai đều cảm thấy đã tiến rất gần đến điểm xuyên thủng để ngưng lại.”
“Dự án Warlock của anh? Wite Lize đã ngụ ý rằng
Arthur đã phát minh ra nguyên lý.”
Tristan khịt mũi. “Hắn ư. Arthur chẳng là gì
ngoài một hacker nhị phân. Khi anh gặp hắn, hắn đang kiếm tiền bằng cách bẻ
khoá hệ thống máy tính của trường đại học và thay đổi điểm số. Anh là người
thuyết phục rằng hắn đang lãng phí tài năng của hắn.”
“Tiếp đi.” Arian thúc giục.
“Bọn anh sắp ngất xỉu vì đói nên Arthur ra ngoài
kiếm một cái pizza. Anh ở lại tại bàn phím, đang nạp sự kết hợp của những dòng
dữ liệu. Anh đã mệt mỏi quá sức.” Anh xoa bóp trán cố nhớ lại. “Những con số bắt
đầu mờ mịt lại với nhau đến mức anh đặt đầu xuống bên cạnh bàn phím, nghĩ rằng
anh sẽ chỉ lén chợp mắt một chút trước khi Arthur trở lại. Ngay trước khi anh
trôi vào giấc ngủ, anh nhớ là đã nghĩ đến pizza sẽ ngon tuyệt như thế nào, hơi
nóng sẽ làm phô mai tan chảy ra sao, xúc xích tiêu của chúng sẽ quăn các mép
lên như thế nào. Điều đó rất thật, anh thật sự bắt đầu ngửi thấy chúng. Rồi khi
anh mở mắt, chiếc pizza ở đó, ngay bên dưới mũi anh.” Không, ngay cả một thập kỷ
hoài nghi cũng không tẩy xoá hoàn toàn tiếng vọng thích thú khỏi đôi mắt
Tristan.
“Thoạt đầu anh nghĩ anh đã ngủ lâu hơn anh dự
tính, nhưng vào đúng ngay lúc đó, Arthur huýt sáo xuyên qua cánh cửa, với hộp
pizza trong tay. Hắn ta đã nghĩ anh đang chơi một trò đùa với hắn. Rằng anh đã
gọi và đặt hàng một cái pizza trong lúc hắn ra ngoài. Mất một lúc lâu anh mới
thuyết phục được hắn rằng bọn anh cuối cùng đã làm được điều đó – sáng tạo nên
một chương trình máy tính có năng lực chuyển đổi năng lượng thành vật chất. Một
công cụ ảo để hoàn thiện những ước mơ.”
“Pháp thuật.” Arian thì thầm, đôi mắt của chính
cô cũng lấp lánh rộn ràng trước khám phá của anh. Đó hẳn là một kiểu pháp thuật
khác với thứ của cô, nhưng điều đó không làm nó ít phi thường hoặc ít đáng kinh
ngạc đi chút nào.
“Pháp thuật.” Anh lập lại, vẻ cay đắng nhức nhối
trong giọng anh. “Bọn anh đã chào mừng sự thành công của bọn anh với chiếc
pizza mê hoặc đó và một chai vang Chianti* rẻ tiền, sau đó lại lao bổ vào công
việc. Anh muốn thực thi những nghiên cứu và thử nghiệm, thử xem những giới hạn
và các kẽ hở của chương trình, nhưng Arthur khăng khăng là dự án đầu tiên của bọn
anh là cài đặt Warlock vào trong một bộ vi xử lý không lớn hơn đầu ngón tay
cái. Cả hai người bọn anh đều phù phiếm, gần như say sưa trong nỗi phấn khích,
nhưng vào đêm thứ hai, anh đã bắt đầu thấy nghi ngờ.”
(*Chianti
: Các hãng rượu vang được sản xuất ở vùng Chianti, Tuscany, Italy. Đây là một
tên gọi chung tương tự như Bordeaux của Pháp vậy, vì thế nó sẽ gắn liền với một
cái tên riêng nào đó của nhà SX, và không phải Chianti nào cũng rẻ tiền đâu
nhé, nhưng cũng không quá đắt đỏ)
“Loại nghi ngờ gì?” Arian hỏi, nghiêng tới gần
anh.
Đôi mắt trong như pha lê của Tristan mờ đi. “Sẽ
ra sao nếu Warlock rơi vào tay kẻ xấu? Sẽ ra sao nếu chúng được sử dụng để đáp ứng
cho những ước nguyện méo mó của gã điên nào đó hoặc một kẻ giết người hàng loạt?
Bằng cách nào để một quyền năng không giới hạn như thế không bị mua chuộc? Anh
đã cố thảo luận về nỗi sợ của anh với Arthur, nhưng hắn chỉ cười lớn và bảo anh
đừng trở thành một kẻ yếu đuối như thế. Lúc đó đã gần nửa đêm, nhưng hắn đã động
viên anh nên đi dạo. Hắn nói đôi chút không khí trong lành sẽ làm thoáng đầu óc
của anh.”
“Đó là khi hắn gọi cho cha hắn,” Arian suy luận.
Khi cô gặp ánh mắt không náo núng của Tristan, sự khiếp sợ sơ khai chạy râm ran
theo mạch máu của cô. “Anh! Anh là virus! Thứ virus mà hắn đã lập kế hoạch để
tiêu diệt!”
Tristan gật đầu. “Cảnh sát đã ép buộc anh nghe
đi nghe lại tin nhắn đó. Thỉnh thoảng anh vẫn còn nghe thấy giọng hắn trong đầu,
trong những đêm muộn khi không còn ai xung quanh.” Anh đứng lên và đi vơ vẩn trở
lại cửa sổ. Những bóng tối của buổi hoàng hôn đang đến bộc lộ vẻ tôn nghiêm
trên nét mặt trông nghiêng của anh. “Hắn đang đợi anh khi anh đi vào cửa.”
Arian quàng tay quanh mình để dập tắt một cơn
rùng mình, ao ước rằng chúng là vòng tay của Tristan. Cô không cần hỏi động cơ
của gã Finch là gì. Lòng tham. Khát vọng. Một nỗi đói khát quyền lực không thể
thoả mãn. Mọi nhược điểm mà Wite Lize đã gán cho Tristan. Cô tự hỏi không biết
liệu lão già đó có ngờ được rằng tất cả mọi thứ là do sự phản bội của con trai
lão hay không.
Miệng của Tristan cong lên trong một vẻ dữ tợn
nhại lại sự vui vẻ. “Khi anh nhìn thấy con dao trong tay hắn, tất cả những gì
anh có thể nghĩ ra để nói là, ‘Cứt thật, Arthur, tại sao không phải là một khẩu
súng? Cậu biết là tớ ghét phải lau sàn bếp như thế nào mà.’ Hắn ta chỉ nhấc một
ngón tay lên môi, nháy mắt với anh, và nói, ‘Chúng ta không muốn đánh thức hàng
xóm vào lúc này, đúng không?’”
Nhưng họ đã bị đánh thức, Arian nhớ lại. Với những
tiếng quát giận dữ và âm thanh của một cuộc vật lộn dữ dội ngắn. Khi Tristan
nhìn chằm chằm vào trong màn đêm đang tụ tập, Arian tự hỏi không biết liệu anh
nhìn thấy nụ cười trêu chọc của Arthur hay con quái vật chế nhạo đang nhìn vào
anh từ bóng tối.
Cuối cùng khi Tristan nói, giọng anh đã bị vắt
kiệt đi mọi cảm xúc. “Bọn anh đánh nhau. Hắn đã đánh giá thấp anh. Anh đã không
xem Thuyền trưởng Kirk* đá vào mông tất cả bọn người Klingon* mà chẳng thu được
gì. Con dao ấy đã kết thúc bằng việc ấn vào bụng hắn. Anh đã cố giữ hắn khi hắn
ngã và cả hai người bọn anh đều đổ nhào. Có máu đổ… rất nhiều máu.” Tristan kéo
tay ra khỏi túi quần, xem xét chúng như thể anh vẫn còn mong tìm thấy vết nhơ
có mùi đồng bên dưới những móng tay được cắt gọn gàng của anh. “Anh đã cố cầm
máu bằng bàn tay anh, nhưng nó liên tục phun ra bên dưới lòng tay anh, nhỏ giọt
giữa những ngón tay anh.” (*Phim Star Trek)
Một giọt lệ lăn xuống gò má Arian và bắn tung
toé vào bản thoả thuận tiền hôn nhân.
Khiến cô ớn lạnh đến tận xương tuỷ khi nhận ra Tristan có thể đã là người bị
vùi trong tầng hầm của ngôi nhà đá nâu cũ kỹ này. Arthur hẳn đã biết rằng
Tristan không có gia đình và chỉ có vài người bạn ngoài Finch và cha hắn. Hắn hẳn
đã tin rằng Tristan sẽ chẳng được nhớ đến. Một cơn rùng mình mới làm rung chuyển
cô khi cô nhận ra có lẽ hắn đã đúng.
Đôi tay của Tristan cuộn thành nắm đấm. “Khi
thân thể hắn bắt đầu rung lên, anh đã nghĩ là hắn đang ho. Rồi anh nhận ra hắn
đang cười. Hắn trưng ra với anh nụ cười toe toét tự mãn xảo quyệt và nói. ‘Quái
quỷ, Tristan, bất luận thế nào thì đó cũng là lượt cầu phải lau sàn bếp.’ Rồi hắn
mở lòng bàn tay để phô ra với anh bộ vi xử lý bé xíu. Anh nhận ra hắn đã lập
trình một kiểu dự phòng nào đó cho Warlock – để giúp hắn trốn thoát phòng khi bị
tổn thương chí tử. Nhưng trước khi anh có thể giật lấy thứ đồ chiết tiệt ấy, hắn
đã biến mất. Ngay trong cánh tay anh.”
“Và anh đã tìm kiếm hắn kể từ khi ấy, đúng
không?” Arian hỏi êm ái, đột ngột hiểu nỗi ám ảnh của anh đối với pháp thuật.
“Sao anh lại không làm thế chứ?” Tristan xoay lại,
gương mặt anh bị tàn phá bởi nỗi thống khổ và sự ăn năn mà bình thường được dấu
kỹ phía sau vẻ ngoài cách biệt. “Anh là người đã để xổng hắn! Anh là người đã tạo
ra Warlock và đặt một quyền năng đáng sợ như thế vào những ngón tay hư đốn của
hắn. Anh đã thuê cả một quân đoàn thám tử lùng sục cả thế giới trong gần mười
năm, nhưng cứ như thể hắn đã tan biến khỏi bề mặt trái đất rồi ấy.”
“Copperfield có biết không?”
Tristan nhún vai. “Anh nghĩ cậu ấy ngờ rằng
Arthur vẫn còn sống. Cậu ấy chưa một lần hỏi anh xem liệu anh có làm điều đó
hay không, không ngay cả khi cậu ấy thuyết phục cha cậu ấy biện hộ cho anh.”
“Anh thậm chí còn chẳng tự biện hộ cho chính
mình.” Trái tim của Arian lại nhức nhối lần nữa khi cô nhận ra anh hẳn đã cảm
thấy vô dụng và đơn độc như thế nào.
“Dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai tin anh, và anh
sẽ phải trải qua phần còn lại của cuộc đời anh trong tù ngục trước khi anh kể với
họ về Warlock. Anh không thể để cho một gã điên nào đó có được cơ hội để buộc
anh phải tái tạo công việc đó. Anh đã nghĩ rằng cuộc thi đấu pháp thuật có lẽ sẽ
hấp dẫn được Arthur. Không phải vì hắn cần tiền, nhưng vì hắn sẽ không thể cưỡng
lại thôi thúc khoe khoang sự sống sót của hắn vào mặt anh. Quỷ thật, nếu như hắn
không có sự ngạo mạn chết tiệt như thế, hắn chỉ cần đâm vào sau lưng anh trong
khi hắn vẫn còn cơ hội để làm điều đó.”
Tristan quăng người vào ghế, cào một bàn tay qua
tóc. Vẻ mặt anh ánh lên vẻ dễ tổn thương tương tự đã phủ bóng trên gương mặt của
chàng trai vấy máu trên trang ảnh của Forbes. Arthur đã không đâm vào lưng anh;
hắn đã lao thẳng con dao vào trái tim của Tristan. Một trái tim vẫn còn rỉ máu
kể từ khi đó.
Một tình cảm âu yếm tràn qua Arian. Lần đầu tiên
cô hiểu được điều gì đã khiến cô khác xa mẹ cô và điều gì đã đặt Tristan khác
xa tất cả những người đàn ông mà mẹ cô đã ngủ cùng. Mẹ cô không hề yêu một ai
trong số họ, không ngay cả với cha của Arian, nhưng Arian biết cô sẽ yêu người
đàn ông này cho đến khi cô lìa đời.
Cô đi vòng quanh bàn, khuỵu gối bên chân anh. Cô
ngước nhìn vào mắt anh, khao khát mãnh liệt được xua tan đi bóng tối khỏi chúng
mãi mãi. “Hãy để hắn đi đi. Arthur Finch đã không còn nữa, thậm chí có thể đã
chết. Anh không thể trải qua phần còn lại của cuộc đời anh để ăn năn cho những
tội lỗi của hắn.” Cô nâng niu gương mặt cảnh giác của anh trong đôi bàn tay cô
trước khi thì thầm một cách mãnh liệt. “Hãy quên Arthur và yêu em, Tristan. Ở
đây. Ngay bây giờ. Đêm nay.” Cô nhấn môi cô trên môi anh, đóng dấu sự khẩn nài
của cô bằng một nụ hôn. Đôi môi anh hé ra trong sự ngạc nhiên, cho phép lưỡi cô
luồn vào giữa chúng và mơn trớn sự ấm áp thú vị của miệng anh.
Tristan rên lên vui sướng trên môi của Arian. Bản
năng đầu tiên của anh là chiếm lấy những gì cô trao tặng tàn nhẫn như anh đã
chiếm lấy mọi thứ khác mà anh muốn kể từ khi sự phản bội của Arthur đã hút cạn
sự chừng mực khỏi linh hồn anh. Anh khao khát muốn đè cô nằm xuống trên tấm thảm
độn ba lớp đó và cùng vui hưởng sự xá tội dịu dàng của thân thể cô.
Cô trao tặng mọi thứ, tuy vậy không đòi hỏi điều
gì đáp lại – không nhẫn, không giấy phép kết hôn, không tu sĩ mộ đạo để loan
báo họ đã là vợ chồng.
Sự rộng lượng của Arian chứng minh chính xác anh
đã sai như thế nào. Cô không phải là một kẻ nghệ sĩ lừa đảo hám lợi đã rao bán
thân thể của cô để đổi lấy tên anh. Cô không từ chối anh vì tính hiểm độc hoặc
tham lam, nhưng chỉ vì nỗi khao khát chân thực muốn giữ lại món quà trinh trắng cho chồng cô. Thật đáng hổ thẹn khi anh nhớ lại
cách anh đã chế nhạo những nguyên tắc chân tình ấy như thế nào. Những nguyên tắc
mà giờ đây cô bằng lòng thoả hiệp để cung cấp cho anh vài giờ quý báu để được
an ủi và quên lãng.
Cô buông gương mặt anh để tìm kiếm tay anh. Đôi
bàn tay đã một lần vấy bẩn với máu của bạn anh. Cô nhấn một nụ hôn nồng nhiệt
vào mỗi lòng bàn tay anh, rồi hôn lần lượt lên từng ngón tay trước khi đặt má
cô tỳ vào gối anh. Tristan vươn tay để vuốt ve mái đầu đang cúi xuống, rồi ngần
ngại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run rẩy như thể chúng thuộc về người
khác.
Một mũi giáo đau đớn đâm vào ngực anh, nhưng lần
này anh nhận ra cơn nhức nhối như bị nghiền nát ấy là gì. Anh ngạc nhiên là
Arian không nghe thấy tiếng rạn nứt của trái tim anh đang mở ra để phóng thích
tất cả tình yêu mà anh đã tích trữ trong suốt cả cuộc đời. Một tình yêu cười
vào nỗi hoài nghi của anh và thách anh tin vào hạnh-phúc-mãi-mãi và cho-đến-khi-cái-chết-chia-lìa.
Cô tạo ra một âm thanh nho nhỏ phản đối khi anh
nhẹ nhàng tách khỏi vòng tay ôm ấp của cô và di chuyển đến chiếc bàn. Anh giải
thoát bản thoả thuận tiền hôn nhân khỏi đám giấy tờ nằm rải rác và cẩn thận xé
nó thành nhiều mảnh.
Arian nhay nhay môi dưới khi cô quan sát anh,
đôi mắt cô thẫm lại và rưng rưng. Cô đang chết điếng, Tristan nhận ra, nhưng cô
không giảm đi khao khát được chào đón anh vào trong vòng tay cô.
Anh nghĩ trái tim anh có lẽ đã hoàn toàn ngừng đập
khi cô đứng lên, tuột chiếc nhẫn đính hôn khỏi ngón tay mảnh dẻ và đưa cho anh.
“Đây. Em không cần thứ này.”
Anh cau mày nhìn vào nó, quên mất rằng anh đã bảo
nhân viên mua hàng riêng của anh kiếm thứ gì đó đắt giá nhất, phô trương nhất của
cửa tiệm Tiffany. Nó thậm chí còn gớm guốc nhiều hơn anh dự đoán – Một lời chế
nhạo loè loẹt nhất cho sự cam kết mà nó đại diện. Nhưng anh đã muốn như thế.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn, khép bàn tay quanh nó.
“Anh muốn tin rằng em chẳng là gì ngoài một kẻ đào mỏ, rằng em chỉ cưới anh vì
tiền của anh. Chà, anh đã sai rồi.” Vẻ mặt anh sáng bừng lên, rồi mờ đi khi anh
thêm vào, “Tiền của anh không đủ với em.”
Arian lùi một bước tránh khỏi anh như thể để
khích lệ bản thân chờ đón một cú đánh đang đến.
Anh thu ngắn không thương xót khoảng cách giữa họ.
“Em không là gì ngoài một phù thuỷ nhỏ bé tham lam, kẻ sẽ không thoả mãn cho đến
khi em đánh cắp được trái tim anh, linh hồn anh… và tình yêu của anh. Và lúc
này đây em đã thành công rồi đó, em không có lựa chọn nào ngoại trừ kết hôn với
anh và khiến em khốn khổ trong suốt phần đời còn lại của em.”
Arian mở miệng rồi lại ngậm lại, nuốt đi một lời
đáp nửa ồm ồm, nửa oạp oạp. (squeak-squawk)
Tristan cười toe toét và trượt chiếc nhẫn trở lại
ngón tay cô. “Anh sẽ coi điều đó như là ‘yes’”
“Nhưng còn b-bản thoả thuận tiền hôn nhân,” Cô lắp
bắp. “Anh đã huỷ nó mất rồi.”
“Chết tiệt đúng là anh đã làm thế. Và nếu em dám
ly dị với anh, anh sẽ bắt em phải chịu mọi thứ mà em đáng phải chịu.” Anh khum
lấy gò má cô, sự mãnh liệt choáng váng trong đôi mắt anh cảnh báo với cô rằng
anh hoàn toàn không đùa. “Nếu em làm tan vỡ trái tim anh, Arian Whitewood, em sẽ
tìm thấy chính em đang lang lang trên đường phố không một xu dính túi và tự hỏi
dĩa trứng cá hồi caviar bên cạnh em biến đi đâu mất rồi.”
“Đồ bắt nạt” Arian thì thầm trước khi quàng cánh
tay quanh anh với một tiếng la vui sướng thuần khiết.
Cười lục cục giả vờ thất kinh, Tristan lùa những
ngón tay anh xuyên qua những lọn tóc loăn xoăn của cô và âu yếm vỗ nhẹ vào phía
sau đầu cô. “Đơn giản là em cần phải làm một nỗ lực để kềm chế những cảm xúc
mãnh liệt của em lại, thưa cô Whitewood. Làm sao anh có thể giữ được tiết hạnh
của anh cho đến khi em khiến một người đàn ông trung thực biến khỏi anh đây?”
Đôi mắt rực rỡ của cô mụ mẫm nhìn anh. “Nhưng em
nghĩ anh muốn…”
Áp lưng cô vào sát tường, anh nuông chiều miệng
cô bằng những nụ hôn bỏng cháy, ẩm ướt và sâu cho đến khi cô nghĩ bộ đồ Chanel
màu đỏ có lẽ đã bốc cháy thành ngọn lửa và kêu xèo xèo ngay trên cơ thể cô.
“Những gì anh muốn,” cuối cùng anh thì thầm vào
tóc cô trong lúc cô đấu tranh để hít thở, “là đêm mai hãy đến gấp và ở ngay
đây.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét