18.
Tristan Lennox đang đỏ bừng bừng. Anh hẳn đã không
nhận ra cảm giác xa lạ đó nếu nó không trườn qua anh với một sự chậm rãi đau đớn
đến thế. Khi anh bắt gặp ánh mắt buộc tội của Arian, một làn sóng tội lỗi trườn
lên cổ họng anh, tràn qua quai hàm , và vào trong gò má anh, bừng lên một ngọn
lửa không thể dập tắt. Arian không hề đòi hỏi gì ở anh, tuy vậy anh cảm thấy giống
như một người chồng lầm đường lạc lối bị bắt gặp với chiếc quần tụt xuống vòng
quanh mắt cá chân.
Thậm chí đáng nguyền rủa nhiều hơn là sự đáp ứng
tai quái của thân thể anh trước sự buộc tội không lời của cô. Cherie đã ôm quấn
quanh anh – mềm mại, quy phục – chiếc miệng hé mở của cô ta đòi hỏi chỉ đôi
chút thuyết phục – và thân thể của anh đáp lại chẳng có gì nhiều hơn sự thích
thú nhẹ. Tuy vậy, Arian đứng ở đó, trừng mắt nhìn anh, vành môi cô siết thành một
đường kẻ mà anh ngờ rằng thậm chí với kỹ năng điêu luyện của lưỡi anh cũng
không thể xuyên thủng qua được, và anh trở nên cứng đơ như cây que cời thuốc
súng, y như xương sống của cô. Anh đẩy Cherie ra xa khỏi anh, sợ rằng sự mãnh
liệt đột ngột của tình trạng cương cứng sẽ phản bội lại anh.
Ánh lấp lánh trong đôi mắt của Arian có vẻ như
mãnh liệt hơn. “Pardonnez moi, Monsieur.
Tôi không có ý xâm phạm.” (Thứ lỗi cho tôi, thưa
ngài –tiếng Pháp)
Với một cú xoay tà váy, cô hiên ngang quay trở lại
phòng khiêu vũ, lia nhanh một ánh mắt quở trách cuối cùng qua vai.
Tristan chưa bao giờ thấy sự ghen tuông lại đặc
biệt kích thích đến thế trước đây. Anh luôn thực thi sách lược làm nản lòng các
phụ nữ đeo bám hoặc tránh né họ hoàn toàn. Vì thế không hiểu sao ánh lửa giận dữ
trong đôi mắt của Arian - quá khác biệt với cách xử sự đoan trang của cô - lại
khiến anh ao ước được ôm siết cô trong vòng tay anh, được hôn cô cho đến khi mỗi
hơi thở của cô ngân lên tên của anh? Anh lấy hai bước thẳng đến cửa, rồi lùi lại
một bước đến với người bạn hẹn.
“Đi theo cô ấy đi,” Cherie nói, làm một cử chỉ
xua đuổi bằng bàn tay thanh nhã. Anh bắn cho cô người mẫu một nụ cười ủ rũ, nồng
nhiệt hối tiếc rằng anh đã không gởi hoa sau cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ.
Khi Tristan đi khỏi, Cherie nhấc ly champagne
lên khỏi gờ tường và giơ cao trong một động tác nâng cốc chúc mừng đăm chiêu.
“Chúc may mắn, cô phù thuỷ nhỏ. Rốt cuộc, có lẽ cô có thể biến tên quỷ ăn thịt
người lộng lẫy đó thành một hoàng tử.”
Tristan lao theo sau Arian chỉ để tìm thấy bản
thân bị nhấn chìm vào trong một cơn ác mộng quay cuồng với những chuyển động và
tiếng ồn, được tăng cường bởi tiếng bass rộn ràng giai điệu “Thriller” của
Michael Jackson. Với sự vắng mặt của anh, buổi tiệc đã bị chuyển thành một cuộc
truy hoan trác táng. Những chiếc bóng quằn quại cướp đoạt của anh những ưu thế
về nhân dạng, buộc anh phải xô đẩy và thúc khuỷu tay tìm đường xuyên qua đám
đông, hai bước phía sau những sải chân cương quyết của Arian.
Họ vẫn bị chia tách bởi một bức tường da thịt
sôi động khi Eddie Hobbes chuyển điếu cigar của hắn vào khoé miệng và gọi với
ra, “Đổi ý rồi sao, mật ngọt? Đến chỗ anh đi nào. Anh sẽ chỉ cho cưng vài mánh
bịp nếu cưng cư xử với anh thực sự tốt.”
Tristan lao về phía trước, đôi tay anh cuộn thành
nắm đấm, đúng vào lúc điếu cigar của Hobbes nổ tung vào mặt hắn. Arian không hề
chậm lại sải chân của cô, không hề dành cho gã đàn ông nhiều hơn một ánh mắt
khinh miệt. Tay phóng viên chớp mắt, đôi hốc mắt hoảng hốt trắng dã trên gương
mặt tròn, tối sẫm. Đám bạn bè vỗ thùm thụp vào lưng hắn và rú lên cười. Tristan
hẳn cũng sẽ tìm thấy hiệu ứng hài hước nếu những hạt khiếp đảm lạnh lẽo không vừa
mới vỡ ra trên trán anh. Trong một khoảnh khắc nguy hiểm, anh đã để cho bản
thân quên mất rằng Arian có thừa khả năng tự bảo vệ.
“Arian!”
Anh hét lớn tên cô, nhưng sự do dự của anh đã phải
trả bằng những giây phút quý giá. Cô đã tiến lên phía trước vài feet rồi. Anh cầu
nguyện rằng người gác cửa thiếu trách nhiệm đã không rời khỏi phiên gác. Anh chỉ
có thể rùng mình khi hình dung cô đang bay lượn giữa những ngọn chúc đài, lẩm bẩm
phẫn nộ giống như trong phim ‘the Wicked
Witch of The West’. Anh ít lo lắng cho sự tàn phá mà cô có khả năng sẽ trút
giận bằng việc bị bóc trần năng lực đặc biệt của cô cho giới truyền thông.
“Này, Miss.Whitewood, nghĩ sao về một cú bấm ảnh
tài năng cuối cùng nào?” Như thể được viện dẫn bởi nỗi sợ của Tristan, một tay
phóng viên ảnh đầy tàn nhang ấn chiếc camera của hắn vào mặt Arian.
Tristan nhăn mặt khi chiếc camera bay khỏi đôi
tay của người thanh niên, rồi lao trở lại vào anh ta, cửa chập của nó tự do bấm
lách tách một cách điên cuồng. Tay phóng viên ảnh thoái lui, bị loá mắt bởi
chính đèn flash của hắn. Hú lên cảnh báo, hắn vấp phải chân của chính mình và
đâm sầm vào một bàn đầy những người khách hoảng hốt.
Từ góc mắt, Tristan thấy Sven đã bắt lấy sự chú
ý, bị cảnh báo bởi sự náo động. Anh trao cho người vệ sĩ một hiệu lệnh vắn tắt.
Copperfield cũng chứng kiến toàn bộ sự việc và bắt đầu trên đường tiến đến
Arian từ góc đối diện của phòng khiêu vũ.
Khi Arian lướt qua tượng phù thuỷ băng, một mạng
lưới lách cách chạy xuyên qua bức tượng băng, lan rộng cho đến khi chúng rạn nứt
giống như một vỏ trứng vỡ, gợi ra những tiếng rền cảnh báo mới từ đám đông. Suối
champagne cũng chịu đau khổ tương tự khi cô đến gần. Một mạch vàng óng bắn thẳng
lên trần nhà, tưới ướt sũng những người khách đang la thét. Mắc kẹt bên dưới sự
phun xịt sủi bọt đó, Tristan thầm lưu ý sẽ thuê phiên bản film Carrie* của Stephen King cho Arian xem nếu
anh rời khỏi nơi này mà vẫn còn sống sót.
(*Carrie
là một tác phẩm kinh dị của nhà văn Mỹ, Stephen King, viết năm 1974. Đến năm
1976 được ra mắt phiên bản film đầu tiên, và đây cũng là bộ film đầu tiên trong
hơn 100 film chuyển thể từ sách của ông. Phim này được đề cử 2 giải Oscar. Năm
2002, Carrie ra mắt phiên bản film truyền hình phát sóng trên kênh NBC. Phiên bản
film thứ ba công chiếu vào cuối năm 2013 với tên tiếng Việt : Cơn thịnh nộ của
Carrie. Hehehe với 3 versions mà kẻ mê film như mềng vẫn chưa coi cái nào, đúng
là kinh dị không có trong từ điển của mềng…)
Khi cô lao ầm ầm xuyên qua lối ra gần nhất, Sven
đã áp sát cô từ bên trái, Copperfield từ bên phải. Nhưng Tristan là người duy
nhất đủ gần để chạy nước rút qua cánh cửa đôi trước khi chúng đóng sầm vào
gương mặt hoảng hốt của Sven.
Khi Tristan trượt dừng lại trên nền đá hoa
cương, anh chợt nhận ra rằng, nếu như anh không hành động nhanh, Arian sẽ bay mất
khỏi cuộc đời anh mà không một lần nhìn lại.
“Có ai từng nói với em rằng em thật đáng yêu khi
em nổi điên không?”
Arian rùng mình dừng lại trước khi quay người đối
mặt với anh ngang qua khoảng cách vời vợi của khu tiền sảnh hoang vắng.
“Không.” Cô nghiến răng.
Một nụ cười diễu cợt làm cong khoé môi anh. “Tốt,
bởi vì họ sẽ chỉ đang nói dối qua kẽ răng thôi.”
Thực ra, Tristan đã không hoàn toàn trung thực.
Với đôi mắt sẫm tối như những hồ lưu huỳnh đầy biến động và chiếc cằm thanh nhã
vênh lên thách thức, Arian không dễ thương. Cô đẹp đến nín thở. Nhưng nếu anh
có chút hy vọng nào xoa dịu việc đã làm cô xấu hổ, anh không thể để cho cô biết
điều đó.
Anh kéo hất ngón tay cái về hướng phòng khiêu
vũ, nơi những tiếng thét inh tai và tiếng la hoảng loạn đang được nhấn mạnh bởi
tiếng đấm thùm thụp của những nắm đấm dộng vào cánh cửa. Của Sven, anh ngờ thế.
“Quả là một màn trình diễn cực kỳ ấn tượng ở ngoài đó.”
Lần đầu tiên Tristan nhận ra rằng Arian đang siết
chặt một cách cẩn trọng chuỗi vòng cổ của cô trong nắm tay xanh xao. “Tôi vui rằng
anh thấy điều đó thích thú, thưa ngài, những nó không nhắm đến những lợi ích của
ngài.”
Anh uốn cong một chân mày. “Oh, vậy sao? Nó gần
như để lại ấn tượng rằng, đầu của anh mới là thứ em muốn dìm vào trong suối
champagne.” Tristan đặt hai tay lên hông. “Tại sao em không ngừng trừng phạt những
người vô tội đó, Arian? Tại sao em không biến anh thành một con lợn lòi hoặc chiên giòn anh bằng một trong những
tia sét đó của em?”
Khi Tristan đối mặt với cô, hương vị của người
đàn bà khác vẫn còn nồng trên môi anh, mắt của Arian hẹp lại thành một khe hở
sáng chói, khiến anh tin rằng có lẽ cô vừa trao cho anh lý do để ân hận về
thách thức thiếu thận trọng của anh.
Anh đã thúc ép lợi thế mong manh của anh, băng
qua phòng tiến đến cô, ngừng lại đủ gần để quan sát nhịp mạch đang vỗ nhẹ trên
cổ họng cô, ngửi được mùi hương trêu ngươi của mái tóc cô. “Tiếp đi, Arian. Làm
đi. Sau rốt thì…” Anh nhìn chăm chú vào trong đôi mắt cô. “Anh mới là người em
muốn.”
Bàn tay cô chầm chậm duỗi ra khỏi chiếc vòng cổ.
Cô hạ thấp mi mắt, nhưng không phải trước khi anh bắt được nỗi khao khát nguyên
sơ thoáng hiện, tiếp sau đó là một ánh bập bùng tuyệt vọng chỉ thành công trong
việc khiến anh hổ thẹn thay vì cô.
Cửa phòng khiêu vũ phía sau họ rung lên bên dưới
một cú va chạm mạnh. Sven có lẽ sẽ thực hiện thêm một cú đẩy nữa nếu như cánh cửa
từ chối mở ra bên dưới vai anh ta,
Cơn giận của anh lại khơi dậy bởi tình huống bất
khả thi đó, Tristan túm lấy cổ tay của Arian và kéo cô hướng đến lối thoát cứu
hoả. “Dù thế nào thì tất cả bọn họ đều đã nghĩ anh là tên con hoang tai ác rồi.
Chúng ta hãy biến khỏi chỗ địa ngục này trước khi họ quyết định rằng có gì đó
nhiều hơn chỉ là một trò chơi khăm Halloween bẩn thỉu.”
Khi Tristan đẩy Arian vào trong một chiếc limo
đang chờ sẵn, cánh cửa hành lang của Plaza bật mở, tuôn tràn ra bên ngoài một
dòng thác những người khách dự tiệc ướt sũng và giận dữ. Arian thoáng trông thấy
gương mặt điên cuồng của Sven trước khi Tristan trượt vào trong chỗ ngồi xa hoa
đối diện cô và đóng sầm cánh cửa.
“Lái đi.” Anh cáu kỉnh.
“Đi đâu, thưa ngài?” Người lái xe giật nảy mình
đáp lại, đẩy một hộp giấy thức ăn Tàu mua mang về xuống bên dưới chỗ ngồi.
“Bất kỳ đâu. Cứ lái đi cho đến khi tôi bảo anh
ngừng lại.” Tristan nghiêng qua để nhấn một nút bấm, lách một bức tường bằng
kính trong suốt chắn giữa khoang trước và sau.
Họ di chuyển trong sự im lặng lạnh nhạt, Tristan
nhìn chằm chằm ra ngoài khung cửa sổ tối màu như thể những con đường âm u xa xa
đại diện cho lối thoát duy nhất của anh để tránh xa khỏi cô. Arian lén nhìn
thoáng vào gương mặt trông nghiêng ngoảnh đi của anh, nỗi khốn khổ của cô gia
tăng với mỗi vòng quay bánh xe láng mướt của chiếc limousine. Tâm trạng của cô
đã dịu trở lại, khiến cho cách cư xử của cô giống một mụ đanh đá hơn là một phù
thuỷ. Cô siết chặt chiếc ví nhỏ màu vàng kim trong lòng, nhưng cả tờ hối phiếu
một triệu dollar lẫn trang Forbes bị nén chặt dường như đã không còn quan trọng
vào khoảnh khắc cô nhìn thấy Tristan đang hôn một người phụ nữ khác.
Anh mới
là người em muốn.
Arian nhay nhay môi dưới, bị ám ảnh bởi âm vọng
đáng nguyền rủa của sự thật trong lời chế nhạo bốc khói của Tristan. Chiếc xe
tăng tốc độ vượt qua một cây cầu để những con đường phố thị tù túng lại đàng
sau cho vùng nông thôn cuốn qua.
Khi Tristan mở tủ lạnh để rót cho chính mình một
ly Scotch hào phóng, Arian với tay qua anh vào trong ngăn đông, những ngón tay
cô khép lại một cách bản năng quanh hộp kem Haagen-Dazs phủ sương.
Hình dáng mảnh dẻ của Cherie vẫn còn tươi nguyên
trong ký ức cô, Arian bỏ qua chiếc muỗng khuấy trà và lấy một muỗng để bàn ăn.
Cô thọc sâu vào món thú vị đông lạnh ấy, hy vọng đầy thù hận rằng món ăn sẽ khiến
cô mập lên. Quá mập đến nỗi Tristan sẽ phải bẩy cô ra khỏi chiếc limousine.
Anh nới lỏng cà-vạt, và làm giảm ly Scotch chỉ bằng
một cú nuốt trước khi chuyển ánh mắt đến gương mặt cô. Ánh mắt anh lấp lánh giống
như những viên kim cương buốt giá trong một nội tâm đầy bóng tối.
Tức tối bởi sự im lặng như thú rình mồi của anh,
Arian múc một dải chocolate ấn vào trong miệng cô. “Tại sao anh không quát em
vì đã phá huỷ kế hoạch thông minh của anh?”
“Và mạo hiểm để bị biến thành một con chồn sao?
Anh không nghĩ thế đâu?”
Sự ngon miệng của Arian biến mất. Cô đẩy hũ kem
trở lại ngăn đông, thấy ghét anh nhiều hơn vì đã làm hỏng ngay cả niềm vui
thích đơn giản nhất. “Đừng lố bịch thế. Anh đâu có sợ em.”
Đôi mắt anh mất đi ánh sáng nhạo báng, trở nên
khắc nghiệt và buồn tẻ như bầu trời mùa đông. “Oh, nhưng đó chính là chỗ em đã
sai đấy. Anh sợ em chết khiếp, Arian Whitewood. Em đã có điều đó từ khoảnh khắc
đầu tiên anh để mắt đến em.”
Sự can đảm giả bộ của Arian nao núng. “Nhưng em
sẽ không bao giờ làm hại anh…”
“Em đã làm rồi. Em đã cắt anh thành sợi mỗi khi
em nhìn anh bằng đôi mắt nâu to tròn ấy và cố làm anh tin vào pháp thuật, vào sự
ngây thơ, khi anh biết tận trong tim anh rằng chúng không là gì ngoài một ảo tưởng
độc ác. Một trò bịp tầm thường. Như là tình yêu.”
Với nỗi kinh hoàng, Arian cảm thấy những giọt lệ
đang dâng đầy trong mắt cô. “Em không bao giờ yêu cầu anh tin vào tình yêu. Em
chỉ muốn anh tin em thôi.”
Anh thu hẹp khoảng cách giữa những băng ghế, giữ
vai cô và trao cho cô một cái lắc nhẹ hoang dại đến mức đánh bật những giọt lệ
ra khỏi mi mắt cô. “Chà, anh không tin đâu. Em không nhiều hơn một ảo ảnh xinh
đẹp trong trí tưởng tượng của anh, không có thật nhiều hơn quái vật hồ Loch
Ness, hay chiếc chén Thánh huyền thoại.” Ánh mắt buộc tội của anh hạ xuống đôi
môi hé mở của cô. “Nếu anh hôn em ngay bây giờ, có lẽ em sẽ nổ bụp thành một luồng
khói mất.”
Arian không thể không nghĩ đến hậu quả khi chiến
thắng trận tranh cãi này. Cô chỉ đơn giản quấn một cánh tay quanh cổ của
Tristan và kéo môi anh xuống trên môi cô. Anh chấp nhận sự mời mọc của cô với một
tiếng gầm gừ khàn khàn nửa van nài, nửa cảnh báo, nhưng những giọt lệ đang rơi
của cô đã sớm xoa dịu nụ hôn của anh.
Các giác quan của Arian bị tàn phá bởi lớp lông
nhung thô nhám trên lưỡi của Tristan đang thám hiểm miệng cô. Mùi khói, vị ngọt
đắng trộn lẫn của Scotch và chocolate, tiếng rì rì mạnh mẽ của động cơ xe bên
dưới họ khi chiếc limoussine xuyên qua
bóng đêm, như muốn lao họ thẳng vào vách núi nguy hiểm nào đó.
Khi Tristan dụ dỗ lưỡi cô sóng đôi cùng với lưỡi
anh, Arian không phải là người tan biến thành hơi sương, mà là mọi người phụ nữ
khác anh từng hôn. Mọi người phụ nữ anh đã kéo vào trong vòng tay anh và bên dưới
thân thể anh. Mọi người phụ nữ không phải Arian.
Anh bao bọc cô trong đôi cánh tay anh, mãn nguyện
trong khoảnh khắc chỉ cần được hít thở những tiếng thở dài của cô và cố dịch những
từ ngữ êm ái, rời rạc mà cô thì thầm vào miệng anh. Anh nóng lòng dụ dỗ những từ
Pháp khác từ vành môi cô. Những từ dịu dàng. Những từ gợi tình. Nài nỉ, yêu cầu,
và hứa hẹn mà anh không thể nào kháng cự được.
“Anh vẫn còn tin em chỉ là một ảo ảnh trong trí
tưởng tượng của anh sao?” Cô thì thầm, đôi mắt rực rỡ trong bóng tối.
“Anh sẽ không đam mê chút nào nếu em là như thế,”
Anh đáp, nhận ra đó là sự thật.
Anh không còn quan tâm cô đến từ đâu hay cô sở hữu
loại quyền năng phi thường nào. Anh chỉ muốn được ôm cô, được say sưa trong hơi
ấm và thực thể của cô, được vùi vào trong cổ cô và hít hà mùi hương mê đắm của
hoa oải hương từ tóc cô. Anh chải một ngón tay xuống dưới vùng thung lũng mịn
màng giữa hai bầu ngực của cô trước khi làm đầy tay anh bằng sự ấm áp lộng lẫy
của chúng. Đôi đỉnh của chúng cứng lại như viên sỏi bên dưới lớp lụa taffeta
bóng mượt, một lần nữa cuốn hút anh với sự đáp ứng của chúng trước cái chạm của
anh.
Cú shock với đôi tay của Tristan đang đòi hỏi bầu
ngực cô lẽ ra đã xúc phạm Arian, nhưng cô chỉ có thể thở hổn hển kinh ngạc với
tính thích đáng không mong đợi của chúng. Những ngón tay thuôn dài của anh nới
lỏng chiếc váy khỏi vai cô, đôi môi tìm kiếm của anh lần theo đường của chúng.
Sự lạnh lẽo của máy điều hoà không khí làm co đôi bầu vú của cô ngay trước khi
sức nóng của miệng Tristan phủ qua vùng đỉnh cương cứng của nó.
Sự phản đối thiếu hăng hái của Arian tan chảy
thành tiếng rên rỉ của niềm khoái cảm nguyên sơ khi anh kéo núm vú của cô vào
trong miệng anh, mút dữ dội, không giống như một đứa trẻ, mà như một người đàn
ông – với cơn đói khát ghê gớm và những nhu cầu không thể từ chối của một người
đàn ông. Mật tuôn tràn giữa hai đùi cô trong một sự mời gọi mà cô không lên kế
hoạch dâng hiến, nhưng bất lực trong việc vô hiệu hoá chúng. Đôi tay cô lồng
vào trong tóc anh, nhưng để ngăn cản hay
nối dài niềm vui thích kinh khủng ấy thì cô không thể nói được.
“Em thật ngọt ngào,” Anh nói nặng nề khi anh chiếm
lấy miệng cô lần nữa. “Quá đỗi ngọt ngào.”
Anh tiếp tục nếm sự êm ái mật ngọt của môi cô
trong lúc bàn tay anh lang thang xuống dưới váy để giữ chặt mắt cá chân của cô
với sự dịu dàng không thể cưỡng lại được. Lòng bàn tay anh lướt trên lớp lụa mỏng
như tơ của chiếc tất dài, mơn trớn phần phủ bắp chân của chúng, nấn ná để vuốt
ve vùng da nhạy cảm phía sau khớp gối. Arian cảm thấy chúng bị tuột xuống, để lộ
cô mà không có chút xúc phạm về mặt đạo đức nào.
Có lẽ nếu anh ngừng hôn cô với sự âu yếm bạo tàn
đến thế, cô sẽ có thể bắt lấy được hơi thở của cô, tập hợp lại được tâm trí đủ
lâu để…
Nhưng khi anh dò dẫm để kéo miệng anh khỏi miệng
cô, chính cô là người ra hiệu anh trở lại bằng một cú đánh lưỡi phóng đãng.
Rùng mình đáp lại, anh giữ chặt phía sau đùi cô và kéo cô xuống bên dưới anh
trên băng ghế bọc da rộng mênh mông. Một cơn đau nhói trộn lẫn giữa sợ hãi và
khao khát siết chặt lấy bụng của Arian. Cô đã thành công trong việc phá vỡ lớp
băng bảo vệ của Tristan chỉ để mạo hiểm bị thiêu cháy bởi sức nóng dữ dội, đói
khát của anh.
“Em đang cố bỏ bùa mê anh sao?” Anh thì thầm
khàn khàn, lần theo vành tai cô với những nụ hôn nhẹ như lông vũ trước khi thọc
lưỡi vào bên trong lớp vỏ thanh nhã của chúng.
Arian rên rỉ. Anh mới là người đang ếm loại bùa
yếu đuối đầy nhục cảm trên cô. Một lời nguyền được kết chặt hơn với mỗi nụ hôn,
mỗi cái vuốt ve mơn trớn. Nhưng khi anh làm dịu đi sức nặng của anh sang bên cạnh,
cô nhận ra anh không tìm kiếm sự vui thích cho anh, mà là cho cô. Ngay cả khi
anh âu yếm bầu ngực của cô trong một tay, trêu chọc mỗi đỉnh nhọn để chúng trở
thành một nụ hoa nhức nhối giữa ngón tay cái và ngón trỏ, bàn tay khác lang
thang xa hơn trên váy cô, trượt qua đường viền đăng ten hư đốn của nịt bít-tất
để cưng chiều vùng da đang râm ran phía trong đùi cô. Mỗi cái vuốt ve khéo léo
mang những ngón tay của anh lại gần hơn những phần cơ thể khác, nơi sẽ tan chảy
và rộn ràng trong sự mong đợi những cái chạm của anh.
Cuối cùng khi những ngón tay anh chải nhẹ qua mảnh
vải của vùng cấm đó, Arian uốn cong người khỏi băng ghế bọc da với một tiếng nức
nở đột ngột. Lớp lụa ẩm ướt dường như tan rã bên dưới tay anh, khiến cơn choáng
váng còn thân mật nhiều hơn cả khi anh chạm vào vùng da thịt trần trụi. Đầu gối
cô kéo khít lại trong sự e thẹn bản năng.
“Không sao đâu mà, thiên thần,” Anh thì thầm
trên môi cô. “Chỉ cần nhắm mắt lại và mở chân ra cho anh thôi. Anh thề là sẽ
không làm tổn thương em.”
Arian vùi gương mặt đỏ bừng vào vùng cong của cổ
anh, thút thít một lời cự tuyệt, nhưng thân thể phản bội của cô chống lại việc
từ chối không cho nó hưởng những đặc ân mà anh đã trao tặng không chút ích kỷ
như thế. Cô lén hé nhìn xuống dưới. Váy cô vẫn bám chặt vào sự thuỳ mị giả vờ của
nó, chỉ những việc mà bàn tay của Tristan đang làm bên dưới chúng mới nhiều đam
mê không thể cưỡng lại nổi.
Đầu cô ngửa ra sau và cô hổn hển trong khoái cảm
khi ngón tay cái và ngón tay trỏ của anh trượt vào bên dưới lớp rào cản bằng lụa
để tách những lọn loăn xoăn bên dưới. Cho dù trong những tưởng tượng hoang dại
nhất, chưa bao giờ cô dám nghĩ đến một tội lỗi quá tối tăm, quá ngọt ngào, quá
đồi bại đến tuyệt diệu như là sự trêu chọc của những ngón Tristan qua vùng da
thịt sưng phồng của cô. Một cuộn nhu cầu nguyên sơ được xổ ra từ mỗi cú đánh nhẹ
điêu luyện của ngón tay cái của anh khi anh trêu chọc và giày vò nụ hoa mong
manh mà anh tìm thấy đang đập rộn ràng trong khoái cảm.
Ngón tay cái của anh tiếp tục thực hiện sự cọ
xát tinh tế đó, ngay cả khi những ngón tay dài, mảnh mai của anh chìm xuống thấp
hơn, thăm dò dịu dàng cho đến khi tiếng rên rỉ của Arian tan chảy thành tiếng nức
nở và thân thể cô bắt đầu rung chuyển với hết cơn sóng này đến cơn sóng khác của
trạng thái ngây ngất nguyên thuỷ.
Arian chầm chậm nhận ra Tristan đang hôn những
giọt lệ trên má cô. Vẫn còn lạc trong làn sương mù khoái cảm, cô tỳ sát vào
anh, làm cho chiếc ví bị bỏ quên của cô đổ nhào trên sàn của chiếc limousine
trong một tiếng leng keng chói tai.
Ngay cả
với Lennox, một triệu dollar cũng là khá nhiều để chi trả cho một con điếm.
Đừng lố
bịch thế, Lily. Nàng không phải loại phụ nữ mà đàn ông sẽ kết hôn.
Arian cứng người khi một dòng chảy u ám của nỗi
tủi hổ bắt đầu thấm qua tình trạng yếu nhược khoan khoái của cô.
Ai
cũng biết Pháp có nhiều yếu điểm thu hút sự chú ý của Satan, bởi vì bản chất
đen tối và tội lỗi của họ… sự thèm khát không thể thoả mãn của họ…
Giọng của đức cha Linnet hoà với dàn hợp xướng
nguyền rủa, làm tê liệt cô trong tư thế thoả hiệp đó – Những ngón tay cô đang
đan rối trong mái tóc mượt mà màu lúa mì của Tristan, vú cô phơi bày và đỏ bừng
trong sự đáp ứng, đùi cô trải rộng với vẻ mời chào phóng đãng, vùng trũng giữa
chúng nhức nhối muốn được làm đầy. Cô có thể cảm thấy thôi thúc dữ dội từ nhu cầu
của Tristan xuyên qua lớp vải quần của anh. Chỗ gồ lên không thoả hiệp của da
thịt giống đực khiến cô nhận ra rằng Tristan sẽ phải dâng hiến cho cô nhiều hơn
những nụ hôn mới có thể có được cho cô một em bé. Nhiều hơn nhiều.
“Hôn anh đi, Arian,” Anh giục giã, vuốt đi mái
tóc ẩm ướt vì mồ hôi khỏi gò má cô.
Arian khép mắt và quay mặt đi khỏi anh, ao ước
mãnh liệt rằng cô vẫn là người theo đạo Công Giáo. Rằng những tội lỗi của cô sẽ
được xá tội với không gì nhiều hơn một bài kinh Gloria Patri (Kinh sáng danh Chúa) đọc thầm và một tá lời
thừa nhận tội lỗi. Bao nhiêu lần cô đã thấy mẹ cô đi xưng tội vào buổi sáng sau
ngày bà trao bản thân cho một tình nhân khác và cầu xin sự thứ tội từ các tu sĩ
không biết mặt nhỉ?
Nếu cô dâng hiến bản thân cho Tristan, cô sẽ
không tốt đẹp hơn những gì mà người đàn ông tại buổi tiệc đó đã nói về cô,
không tốt đẹp hơn mama lầm lạc đáng thương của cô. Cô sẽ chẳng còn chút lòng
kiêu hãnh nào ở những nơi Tristan Lennox có dính líu, nhưng cô vẫn còn trinh tiết
– một kho báu đã bị ô uế mà cô đã bắt đầu xem thường.
“Em không thể…” Cô thì thầm, biết rằng có lẽ anh
sẽ nghĩ cô là kẻ đạo đức giả tồi tệ nhất chỉ biết chiếm lấy sự thoả mãn cho
mình, và không trao lại cho anh gì hết để đền đáp. Một giọt nước mắt nóng hổi,
cay đắng len vào đôi môi đang mím chặt của cô.
Tristan gần như hoang dại với thôi thúc muốn ép
sát Arian trở lại lớp da thuộc mềm như bơ và hoàn tất những gì họ đã bắt đầu,
nhưng bản năng đã cảnh báo anh rằng trí óc của cô không được chuẩn bị tuyệt vời
như thân thể cô.
“Đừng khóc, cưng của anh,” Anh thì thầm, chải một
nụ hôn dịu dàng trên đỉnh mũi cô. “Anh biết điều đó có hơi áp đảo một chút. Đặc
biệt là lần đầu tiên. Không có gì phải vội hết. Chúng ta có cả đêm mà.” Anh cười
khúc khích nho nhỏ. “Chiếc limo thậm chí còn có cả một thùng xăng phụ.”
“Anh không hiểu rồi,” Cô nói dữ dội. “Em không thể.”
“Nếu mang thai là việc em đang lo lắng, em không
phải lo đâu. Anh sẽ quan tâm đến điều đó mà.” Anh với tay ra túi sau tìm ví và
món đồ bảo hiểm mà anh luôn mang theo ở đó. Thứ bảo hiểm sẽ chống lại việc mang
đến “những sai lầm nhỏ” như bản thân anh đến với thế giới này. “Anh sẽ quan tâm
em.”
“Giống như anh quan tâm Brenda sao? Với sự nhạo
báng khinh miệt và tiền trợ cấp hàng tháng?”
Tristan cau mày, cảm thấy đột ngột ớn lạnh.
Arian đã đẩy vào ngực anh, khiến anh cảm thấy giống như kẻ hãm hiếp nhếch nhác
nào đó, nhưng anh hoàn toàn không thể để cho bản thân ngừng cô lại.
“Arian, làm ơn…” Anh bàng hoàng nhận ra rằng anh
sẽ van xin người phụ nữ này. Sẽ quỳ gối xuống vì cô, cho dù phần thưởng duy nhất
của anh chỉ là thưởng thức thứ mật ngọt mà sự động chạm của anh dụ dỗ được từ
cơ thể cô, khiến cô hét lên tên anh và khóc lên với khoái cảm lần nữa. “Làm ơn,
Arian. Hãy để anh yêu em.”
“Không,” Cô thì thầm.
Khi lời cầu xin của chính anh vang vọng trong đầu
của Tristan, cơn ớn lạnh trải rộng trên anh. Chúa ơi, tại sao anh không nói,
‘Hãy để anh yêu chiều em’ nhỉ? Tại sao anh giao phó cho cô bí mật đáng xấu hổ
nhất của anh, một bí mật mà anh gìn giữ từ thời thơ ấu – rằng anh cần có ai đó
để yêu thương nhiều hơn anh từng cần ai đó yêu thương anh ?
Anh đẩy sự thúc ép của anh tránh xa khỏi cô và
ngồi lại vào ghế đối diện, quan sát sự đấu tranh của cô trong việc sắp xếp lại
trang phục bằng đôi mắt bình thản.
Anh không nên hỏi tại sao. Arian rõ ràng không
muốn anh. Không như anh muốn cô. Anh khép mắt chống lại một làn sóng đau đớn,
ngạc nhiên rằng một đoạn thơ khác từ một bài hát quen thuộc cũ vẫn còn có thể cắt
sâu đến vậy.
“Tại sao?” Anh hỏi, bất luận thế nào.
Đôi tay của Arian run rẩy khi cô vuốt lại váy.
“Đó là một tội lỗi.” Cô cúi gục đầu như thể bản thân sự thú tội cũng là điều đáng
xấu hổ.
“Thật là một quan niệm cổ lỗ.” Sự kiêu hãnh bị bầm
giập của Tristan buộc anh phải hạ thấp cuộc chạm trán của họ xuống mẫu số chung
nhỏ nhất. “Trong những ngày này và thời đại này, điều đó hầu như không còn được
cho là tội lỗi khi hai người trưởng thành tự nguyện cùng theo đuổi đôi chút vui
thú nhục dục.”
“Không ư?” Trong một thoáng, Arian có vẻ gần như
chứa chan hy vọng. Rồi gương mặt cô lại cúi thấp lần nữa. “Trong mắt Chúa, tội
lỗi là tội lỗi, dù ở bất kỳ thời đại nào. Em sợ.”
Anh rất muốn chế nhạo cô. Muốn bật cười vang trước
quan điểm phi lý đó. Nhưng sự nuối tiếc day dứt trong đôi mắt phủ sương của cô
đã ngừng anh lại.
“Và chính xác thì thứ tội lỗi đáng sợ mà chúng
ta sẽ mắc phải và xúc phạm đến vị Chúa này của em là gì?” Anh hỏi. “Không phải
tội ngoại tình rồi, anh đoán thế, vì theo hiểu biết của anh thì chưa ai trong
chúng ta kết hôn hết.”
“Anh không thấy sao? Đó chính xác là quan điểm của
em. Chúng ta sẽ mắc phải tội thông dâm.”
Tristan chưa bao giờ thấy từ ngữ cổ xưa với giọng
trầm thấp như đọc kinh thánh lại đặc biệt gợi tình, nhưng cảnh tượng cặp hông
căng đầy được quấn hờ của Arian là thứ nguy hiểm đối với quyết tâm của anh. “Vậy
nếu chúng ta kết hôn, điều đó hoàn toàn hợp đạo đức – và hợp pháp – để chúng
ta…” Anh lưỡng lự, bị xúi giục bởi cơn giận muốn sử dụng một từ thô thiển tương
tự, “Ờ… thông dâm chăng?”
“Dĩ nhiên nó sẽ như thế rồi,” Arian cam đoan với
anh một cách nghiêm túc. “Thậm chí điều đó còn được mong đợi nữa kìa.” Cô thở
dài. “Nhưng em e rằng em không thể thanh thản lương tâm khi dâng hiến bản thân
cho một người đàn ông mà em không kết hôn. Đó là một món quà mà em chắc chắn chỉ
dành tặng cho chồng em.” Cô lén một cái liếc đầy hy vọng vào anh. “Anh có hiểu
không?”
“Oh, anh hoàn toàn hiểu rõ.”
Tristan đã buộc phải đối phó với những kẻ đào mỏ
từ khi tạo lập nên sự giàu có của anh, nhưng chưa bao giờ gặp người nào giảo hoạt
vô sỉ như người phụ nữ này. Chưa bao giờ gặp ai đủ trơ tráo để co rúm phía bên
kia xa khỏi anh như một thiên thần nhàu nát, làn da của cô vẫn còn bừng bừng từ
khoái cảm mà anh đã trao cho cô, và điều kiện trơ trẽn mà cô đòi hỏi.
Băng giá luồn vào trái tim anh, chặn lại mũi tên
huy hoàng ngọt ngào ngắn ngủi khi có được Arian trong vòng tay anh. Một vẻ huy
hoàng đã khiến anh mơ về một ngôi nhà miền quê Connecticut với sàn bằng gỗ cứng
và gian bếp thơm nồng mùi bánh mì mới nướng và những bông hoa oải hương. Một tổ
ấm, nơi mọi đứa trẻ đều được mong muốn và những ‘sai lầm nhỏ’ được thai nghén từ
tình yêu sẽ được vinh danh thay vì hối tiếc.
Khi giấc mơ hạnh-phúc-mãi-mãi đó tan thành một
luồng khói, bờ môi anh cong nhẹ trong một nụ cười cân nhắc. Sự mỉa mai làm anh
thích thú. Sau nhiều năm hiểu rằng anh có thể có bất kỳ thứ gì anh khao khát và
chẳng còn khao khát điều gì nữa, thứ duy nhất anh muốn vừa nảy ra khỏi tầm với của
anh.
Nhưng nếu Brenda có dạy anh được bất kỳ điều gì
thì đó là mọi thứ đều có một cái giá – Một vết khía chiến thắng cho những dấu
chân khám phá, tình yêu của một người mẹ, ngay cả Arian Whitewood trinh nguyên
quý báu. Cái giá của Arian đúng là có đôi chút phóng đại nhiều hơn tất thảy. Một
triệu dollar vẫn không hoàn toàn đủ. Anh
cũng không đủ nốt. Cô sẽ không yên lòng với ít hơn một tài khoản tiền gởi
chung, một thẻ vàng với tên cô được chạm nổi trên đó, và một chiếc nhẫn kim
cương hoành tráng trên ngón thứ ba của bàn tay trái.
Và họ của anh.
“Anh đoán em là một cô nàng nệ cổ, đúng không?”
Giọng cô vụn vỡ trong một tiếng nấc cụt nhỏ đau
đớn. “Anh còn không biết được một nửa của điều đó nữa kìa.”
Tristan ấn nút trên tay ghế bọc da, kích hoạt hệ
thông liên lạc nội bộ. “Đưa chúng tôi trở lại toà Tháp, Barrett”
“Vâng, thưa ngài.” Lời đáp đầy trách nhiệm vang
lên.
Khi con đường mở ra bên dưới họ giống như cái
đuôi ve vẩy của một con mèo đen bóng mượt, Arian co vào trong góc của băng ghế,
run rẩy trong sự khốn khổ. Gió thổi từ những lỗ thông hơi màu bạc cho cảm giác
giống như cơn gió nhẹ của mùa xuân khi so sánh với những luồng gió giật băng
giá của Bắc cực đang cuồn cuộn tuôn từ Tristan. Anh đang nhìn chằm chằm ra
ngoài cửa sổ, nét mặt anh như được tạc từ băng khi anh quan sát vùng thôn quê
chuyển thành phố thị.
Có lẽ anh chỉ đang diễn tập cách lịch thiệp nhất
để nói với cô lời chia tay thôi, Arian nghĩ, khi người tài xế hướng chiếc
limousine vào trong chỗ đậu riêng của toà tháp. Hoặc có lẽ anh thậm chí không bận
tâm. Có lẽ anh sẽ chỉ ra lệnh cho một trong nhiều người hầu của anh kiếm một
cái chổi quét lò từ phòng nội dịch và đẩy cô ra khỏi mái nhà.
Chiếc limo đảo một nửa vòng trong một ngăn nhìn
như hang động. Khi giọng nói thiếu cảm xúc của Tristan vang lên lơ lửng qua những
chiếc bóng, Arian co rúm lại, tiên đoán sẵn những điều tệ hại nhất.
“Chúng ta sẽ kết hôn vào thứ Bảy, trước lễ Tạ Ơn
nếu em không có bất kỳ sự phản đối nào. Điều đó sẽ cho phép các nhà tư vấn của
tôi dư giả thời gian để lập kế hoạch cho đám cưới.”
Người lái xe lướt nhanh như gió để mở cửa trước
gương mặt kinh ngạc của Arian. Trước khi cô có thể vỗ về mớ tay chân mềm oặt của
cô hoặc khối óc choáng váng của cô hoạt động trở lại, Tristan đã trượt qua cô,
để lại đàng sau không gì ngoài mùi hương mê hoặc của nước hoa cologne. Bước
chân nhanh và mạnh của anh đã biến mất trước khi Arian giũ khỏi được nỗi hoang
mang đủ để nhận ra anh thậm chí không cho cô một cơ hội để chấp nhận hay từ chối
lời cầu hôn bất thường của anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét