Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Magic 17


17.



Một camera loé sáng làm quáng mắt Arian, rồi một cái khác. Cô khiếp đảm với ý  nghĩ về việc đông cứng bẽ bàng của cô suốt toàn bộ thời gian, ngoại trừ được hoan nghênh bằng những cú châm chích thô bạo của ánh sáng. Có lẽ cô thể đổ lỗi cho chúng về màn sương ướt trong đôi mắt cô.
Một chiếc microphone được ấn vào mặt cô. “Miss Whitewood, có thật là Mr.Lennox quyết định trao giải thưởng một triệu dollar cho cô không?”
“Có bất kỳ cơ hội nào với chúng tôi trong việc xuất bản một giản đồ của chiếc chổi đó không, Mis Whitewood?”
“Cô có phải là một thành viên của cộng đồng Wicca không, Arian, hay cô tự cho mình là kẻ tôn thờ Satan?”
Những giọng nói quanh cô tăng cao thành một tạp âm chối tai, tranh nhau đặc quyền được rít lên tên cô. Nụ cười dễ vỡ của cô không bao giờ nao núng. Mama của cô có thể có nhiều điểm yếu, nhưng Arian chưa bao giờ thấy bà quỵ luỵ trước bất kỳ người đàn ông nào.
Ngay khi cô cảm thấy bàn tay ấm áp khum lấy khuỷu tay cô, cô biết nó thuộc về ai. Mặc dù nổi điên rằng anh là người chịu trách nhiệm giải cứu cô, cô kháng cự lại thôi thúc muốn giật mạnh khỏi cái chạm đầy sở hữu của anh và cho phép anh dẫn cô xuyên qua đám đông đến một khán đài được trang hoàng bằng một dãy ghế hình vòng cung và một microphone của riêng nó.
“Thưa các quý bà và các quý ông.” Tristan làm yên lặng đám đông không nhiều hơn một chân mày cong đầy nghệ thuật một chút, “Hãy kiên nhẫn, làm ơn. Tôi không quên rằng tôi đã hứa với quý vị một cuộc họp báo đột xuất trước khi chúng ta tiến xa hơn công việc thú vị trong việc chúc mừng vận may tuyệt vời của quý cô Whitewood.”
Những tiếng rì rầm thắc mắc leo thang. Che mắt chống lại ánh sáng, cô nhận ra Copperfield ngay lập tức ở hàng ghế phía trước, biểu hiện tươi sáng thường lệ của cậu ta bị thay thế bởi một vẻ cau có cáu kỉnh. Người bầu bạn của Tristan đứng bên cạnh anh, mái tóc màu nâu vàng cắt ngắn bám chặt lấy sọ cô ta như một chiếc mũ bóng mượt. Người phụ nữ mảnh mai như một đường ray xe lửa đang cười với Tristan, sự sở hữu loé lên trong mắt cô ta không thể lầm lẫn được. “Khi tôi tài trợ cho một cuộc thi đấu pháp thuật,” Tristan nói, “nhiều người trong các vị đã nghĩ rằng tôi sẽ bị quá tải bởi các vòng đua của chính tôi. Nhưng như tất cả các vị đã biết, việc bóc trần những kẻ giả mạo, những kẻ đã làm mồi cho những cá thể mù quáng vì lợi ích đã biến mọi thứ thành một cuộc vận động cá nhân. Tôi không thể nói tôi đã kinh ngạc như thế thế nào khi chiếc chổi của Miss Whitewood hạ cánh trên tường của Lennox Enterprises.”
“Không bằng một nửa sự kinh ngạc của tôi đâu.” Arian lầm bầm, đem lại cho cô một ánh mắt cạnh khoé mà cô lờ đi.
“Ngài vẫn đang ngụ ý cô ấy là một kẻ giả mạo chăng?”
Tristan nặn ra một nụ cười thậm chí còn bí ẩn hơn thường lệ. “Tôi sẽ để anh tự rút ra kết luận của riêng anh. Nhưng vì lẽ quý cô trẻ tuổi đây đủ thông minh để qua mặt tôi, tôi thích tin rằng cô ấy sở hữu một mức độ khá cao những quyền năng siêu nhiên.” Đám đông trao đổi cho nhau những tiếng cười khúc khích và nụ cười mỉm hiểu biết.
“Này, về một cuộc biểu diễn chứng minh thì thế nào?” Một phóng viên đầu hói hét to, người có bộ lễ phục đi kèm với chiếc áo thun in hình chiếc ca-vát nơ bướm trên đó.
Tristan trượt một cánh tay đầy bảo vệ quanh eo của Arian; cô nín hơi để tránh hít phải thứ nước thơm sau khi cạo râu mê đắm lạnh lùng của anh. “Thứ gì ở trong đầu ông vậy, Hobbes? Rằng cô ấy sẽ làm cho vài cô vợ cũ của ông biến mất chăng?” Ngón đòn đó đã đem lại cho Tristan một trận cười từ đám khán giả bị mê hoặc của anh.
“Chỉ vài luật sư của họ thôi,” người phóng viên bắn trả, thả ra một vòng tròn khói hoàn mỹ thẳng đến khá đài.
Một phụ nữ với búi tóc vàng gọn gàng tỏ ra không mấy thích thú với sự giễu cợt. Cô ấy nhịp đầu bút trên tập giấy để mở. “Mục đích mang chúng tôi đến đây tối nay là gì, Mr.Lennox? Ngài cảm thấy ngài nợ Miss Whitewood một lời tạ lỗi công khai về việc đã bóng gió rằng cô ấy là một kẻ gian lận chăng?”
“Oh,” Tristan nói, kéo một mảnh giấy gập lại ra khỏi túi ngực của bộ lễ phục như thể anh chỉ vừa nhớ ra nó ở đó. “Tôi nợ Miss Whitewood nhiều hơn một lời xin lỗi. Tôi nợ cô ấy một triệu dollar.”
Đám đông thở hổn hển khi Tristan mở tấm hối phiếu ngân hàng ngoại cỡ và nhấn nó trong bàn tay ủ rũ của Arian.
Cô nhìn chằm chằm yên lặng vào sự trao tặng của anh, biết rằng cô nên tỏ ra thích thú cuồng nhiệt. Mọi thứ cô từng muốn rốt cuộc đã ở trong tầm với của cô. Pháp thuật. Giàu có. Được giải thoát khỏi những mệnh lệnh và sự thao túng của những người đàn ông như Tristan Lennox.
Nhưng khi những chiếc camera loé sáng và Tristan tử tế lui bước để cô lộ ra trong sự tán thưởng của đám đông, Arian không thể ngăn được cảm giác như thể cô đã đánh mất nhiều hơn những gì cô kiếm được.


Tristan nhấc cao vành ly champagne nghiêng trên môi anh, ánh mắt anh đuổi theo sau Arian khi cô  xuyên qua đám đông lúc nhúc những người nhiệt tâm. Copperfield lảng vảng quanh khuỷu tay cô, tự cho mình nhiệm vụ đẩy lui những câu hỏi thăm dò xa hơn của cánh báo chí và để bảo đảm Arian không biến tay phóng viên tham lam nào đó thành một con nhím.
Sven đã ở chỗ quái nào nhỉ? Tristan băn khoăn, nhận ra rằng chốt gác được phân công của người vệ sĩ ở cửa Bắc đã bỏ trống. Với Eddie Hobbles đang đánh hơi loanh quanh, anh ta hầu như không thể giúp cho bất kỳ kẻ phá rào nào. Đặc biệt là một thảm hoạ biết đi tiềm năng như Wite Lize. Cuối cùng anh định vị được gã Na-Uy vạm vỡ đang nhai rau ráu tại tiệc tự chọn Salad. Tristan đảo mắt lên trời, tạ ơn rằng Sven đang sử dụng một chiếc dĩa thay vì sục đầu vào trong mớ cải xoăn.
Nếu nụ cười lịch sự của Arian bị mòn xơ các cạnh, có vẻ như Tristan là người duy nhất nhận ra. Anh đã mong đợi cô la lên vui thích khi anh trao tặng tấm check cho cô, không phải lời thì thầm, “Anh quá hào phóng đấy, thưa ngài.” Với giọng nữ trầm khàn khàn, chất giọng luôn gởi những cái rùng mình đen tối đầy khao khát xuống dưới…
“Tristan?” Anh giật mình biết ơn những ngón tay đang ve vuốt ống tay áo của anh. Không cần liếc xuống người bạn hẹn hò của anh, thậm chí với giày đế bằng, cô ta cũng cao vượt hơn sáu Feet. “Hmm?”
Cherie Boldiszar hút hõm đôi má vào trong, làm nổi bật cấu tạo xương gò má của người Slavic. “Khi anh không gọi sau cuộc hẹn cuối cùng của chúng ta, em đã không mong được gặp anh lần nữa.”
Tristan không nhớ cuộc chạm trán cuối cùng của họ như là một cuộc hẹn hò, mà như một cuộc vật lộn đẫm mồ hôi giữa những người lạ. “Tôi hết sức tiếc. Công việc, em biết đấy.” Anh lầm bầm, ánh mắt trôi dạt trở lại Arian.
Siêu mẫu người Hungari có thể mang kính sát tròng để hiệu chỉnh sự cận thị, nhưng cô ta không mù. Cô ta hất đầu về hướng của Arian. “Quyến rũ, phải không? Giống một nàng Audrey Hepburn* trẻ.”
(*Audrey Hepburn : Diễn viên điện ảnh Mỹ trong những năm 1950s, 1960s. Bà được xem là người phụ nữ đẹp nhất trong thế kỷ 20, từng giành 5 giải Oscar, và được xếp thứ 3/25 nữ diễn viên trong danh sách 100 diễn viên tiêu biểu của viện điện ảnh Mỹ. Phim tiểu biểu là : Sabrina, My Fair Lady,Breakfast at Tiffany’s)
“Mê hoặc.” Anh thì thầm.
Anh đã xót xa khi mất đi những búp tóc xoăn của Arian như thể chính anh là người bị tước đoạt, nhưng anh phải thừa nhận mái tóc mới của cô khiến cô xinh đẹp hơn. Khi xoay đầu như thế, mái tóc cô đung đưa những lọn thanh nhã quanh hàm, nét nghiêng nghiêng kỳ ảo của đôi mắt cô -  đôi mắt sáng lấp lánh, không chạm đáy đó.
Cherie thở dài. “Em tự hỏi kế hoạch của cô ta là gì. Với một triệu dollar trong ví, cô ta có thể đi bất kỳ đâu. Làm bất kỳ điều gì.”
Những lời mơ mộng của Cherie kéo giật Tristan ra khỏi ảo tưởng. Anh đã quá quen thuộc với việc lập kế hoạch mọi thứ đến từng chi tiết vụn vặt nhất, nhưng chưa bao giờ anh thoáng nghĩ đến việc Arian có thể có những kế hoạch của riêng cô. Những kế hoạch không bao gồm anh trong đó. Xem thường sự thiển cận của chính anh khiến anh dốc cạn ly champagne chỉ trong một hơi. Nó nấn ná trên lưỡi anh, ăn mòn anh y như một loại acid.
Anh mong đợi điều gì chứ?” Rằng Arian sẽ tiếp tục sống trong căn penhouse của anh, ngủ trong giường của anh, mặc pajamas của anh chăng? Anh chẳng có quyền yêu sách cô. Cô không phải một người có cổ phiếu mà anh có thể mua hoặc một công ty sa sút mà anh định chiếm đoạt, tuy vậy, đây là một ý niệm quyến rũ đầy nguy hiểm.
Hơi thở nóng hổi của Cherie lướt qua tai anh. Arian sẽ phải đứng trên một chiếc ghế đẩu và nhón trên đầu ngón chân để thực hiện được một kỳ tích như thế. “Em đã hy vọng rằng khi anh làm xong việc trông trẻ cho kẻ thần kỳ nhỏ bé của anh, chúng ta có thể trở lại chỗ của em để say sưa một chút. Em có một chai Glenlivet* để dành cho anh.”
(*Glenlivet : Một thương hiệu rượu Whisky Scotland làm từ mạch nha duy nhất trên thế giới. Các Whisky Scotland khác làm từ lúa mạch. Whisky Mỹ và Canada làm từ ngô+lúa mạch.)
Tristan quay lại nhìn cô ta, muộn màng nhớ lại rằng ý định duy nhất của anh khi yêu cầu cô đi cùng là để quên Arian Whitewood đi trong vài giờ.
Khi Cherie lướt lưỡi qua bờ môi được nâng cao bằng Collagen trong một sự mời chào mà không một người đàn ông nào có thể kháng cự, anh hiểu cô ta đang đề nghị điều gì. Một cuộc giao hoan ngẫu hứng không chút ràng buộc về mặt cảm xúc. Một sự giải thoát mau chóng khỏi những căng thẳng tế nhị trong những vấn đề của anh. Sex an toàn trong một thế giới hiểm nguy. Nếu anh thúc ép, cô ta sẽ cáu kỉnh mở chiếc túi xách hiệu Chanel và kéo ra một giấy chứng nhận sức khoẻ từ bác sĩ riêng và một gói quà nhỏ tiệc tùng bọc bằng giấy thiếc.
Cô ta cũng trao cho anh một cơ hội tuyệt hảo để bẻ gãy lời nguyền mà Arian đã thả lên anh trước khi anh đánh mất tất cả.
“Anh nóng ran rồi đây.” Anh thì thầm, đoạt lấy bàn tay của Cherie để kéo cô ả thẳng đến ban công đầy ánh trăng nhìn ra công viên trung tâm. “Tại sao chúng ta không kích thích sự thèm khát của chúng ta trước khi chúng ta đi nhỉ?”


Phù thuỷ đang khóc.
Những giọt lệ tròn trĩnh tuôn đổ xuống đôi gò má cô ấy, cắt thành những dòng suối trên da thịt láng mịn. Mũi của cô ấy cũng nhỏ giọt, giống chiếc móc nhiều hơn với mỗi giây trôi qua bên dưới những ánh đèn sân khấu.
Arian nhìn chăm chú lên bức tượng băng đang tan chảy, trái tim cô nhức nhối thương cảm. Cô sợ rằng nếu cô bắt đầu khóc, cô, cũng vậy, sẽ tan chảy thành một vũng nước đáng thương trên lớp khăn bàn bằng satin đen. Đúng như Tristan đã dự đoán, sự chú ý dễ dao động của báo chí đã suy tàn, để mặc cô chống cằm trên tay và ngắm nghía sự vui chơi đang khuấy đảo quanh cô với vẻ mê hoặc buồn bã.
Tristan có thể nghèo đi một triệu dollar, nhưng anh không đánh mất cảm giác hài hước tinh quái của anh. Trong sự tôn trọng đêm trước lễ Các Thánh, anh đã trang trí sảnh đường với những thân ngô cao ngất, những quả bí màu cam tròn trĩnh, và những lớp vỏ giòn của những chiếc lá màu đỏ, màu ánh kim và màu vàng. Những người phục vụ mang mặt nạ màu đen và champagne được thổi ra từ miệng của một con thú đầu máng xối dâm đãng vào trong những chiếc ly thuỷ tinh kêu leng keng trong lúc ban nhạc dậm mạnh những hợp âm của một đoạn nhạc sôi nổi có tên là “Monster Mash*”. Sự xoay tròn tinh nghịch của các vũ công làm Arian kinh hãi, nhưng cô không thể ngừng bàn chân ngoan cố của cô khỏi gõ nhịp theo giai điệu rộn ràng của bài hát.
(*Monster Mash : Một giai điệu ma quái được sáng tác bởi một ca sĩ Mỹ, Poppy “Boris” Pickett, năm 1962. Giai điệu này là khởi nguồn của các điệu nhảy điên cuồng sau này như Twish và Mashed Potatoes.)
Ánh mắt cô gặp ánh mắt của Sven ngang qua phòng khiêu vũ đông đúc và anh ta lúc lắc những ngón tay khổng lồ vào cô. Anh ta len lỏi qua đám bàn ghế, đang ăn những đọt rau mùi tây từ những chiếc dĩa bị bỏ lại. Copperfield bị phục kích bởi một trong những phóng viên của tờ Prattler tại một góc xa và đang khoa tay điên cuồng trong một nỗ lực vô ích tìm kiếm tự do. Tristan và người bạn hẹn xinh đẹp của anh đã biến mất.
“Chỉ thêm một tấm hình nữa thôi nhé, Miss Whitewood? Tôi đang làm việc để hoàn thành việc học đại học.” Một giọng nài nỉ và gương mặt tha thiết thuộc về một chàng trai trẻ lấm tấm tàn nhang đang khuỵu một gối cạnh chân cô và hướng camera vào cô giống như một cây súng trường.
Thở dài, Arian kéo tờ hối phiếu khỏi chiếc ví nhỏ màu nhũ vàng và giơ nó bên dưới cằm cô, cố gượng một nụ cười yếu ớt. Anh ta chụp ba tấm ảnh liên tiếp nhanh chóng trước khi lẩn vào trong đám đông mà ngay cả một lời “thank you” cũng không có.
Arian bỏ lơi giải thưởng mà cô đã chiến đấu hết sức khó khăn để giành chiến thắng. Chữ ký bay bướm đầy nghệ thuật của Tristan chỉ nhắc cô nhớ rằng cô không là gì nhiều hơn một thoáng xao lãng trong cuộc đời mệt mỏi của anh. Một doanh vụ mà anh phải trả giá nhiều hơn anh đã lập kế hoạch, nhưng không có chút trìu mến nào từ trái tim anh.
Tiết lộ đó đã đâm xuyên một cái cọc qua trái tim của chính cô, khi Tristan dẫn cô rời khỏi khán đài sau khi trao tặng tấm check và giới thiệu cô một cách vô tâm với người bạn hẹn của anh. Vào lúc anh trao tên của cô gái xinh đẹp gầy nhom phát âm bằng tiếng Pháp, Arian buộc mình phải nghiến chặt răng chống lại một cơn sóng ghen tuông hằn học. Sự thân thiện chân thực lấp lánh trong đôi mắt xanh trong của người phụ nữ chỉ khiến Arian cảm thấy tồi tệ hơn. Đặc biệt khi tất cả những gì Arian thật sự muốn làm là biến cô ta thành một con cá tuyết và quăng cô ta vào trong suối champagne.
Sự tra tấn thật sự bắt đầu khi họ buộc phải làm điệu bộ cho vài tấm ảnh công bố báo chí. Arian đứng cứng đờ trong vòng ôm giả tạo của Tristan, khinh miệt sức nóng khiêu khích của bàn tay trên tấm lưng trần của cô.
Một chiếc khay xuất hiện trong tầm nhìn của cô. “Champagne nhé, thưa quý cô?”
“Không, cám ơn ông.” Cô thì thầm, nhét tấm check trở lại ví. “Tôi không ham mê những thức uống có cồn.”
Chiếc khay bị lật lên để lộ một chiếc tách bằng sứ, nhưng ly champagne vẫn bám chặt một cách kỳ diệu bên dưới đáy của nó, chất lỏng bên trong vẫn y nguyên. “Vậy một tách trà nóng thì thế nào?”
Bất chấp sự sầu muộn của cô, Arian bật cười, bị quyến rũ bởi cú lừa thông minh. Một người phục vụ khoác áo choàng màu đỏ tươi đang tươi cười với cô, đôi mắt màu xanh lấp lánh vui vẻ xuyên qua khe hở của chiếc mặt nạ.
“Bằng cách nào ông làm được điều đó thế?” Cô la lên.
Ông ta lúc lắc một ngón tay mang găng trắng vào cô. “Thật xấu hổ cho cô, thưa quý cô trẻ. Thật là một nghi thức xã giao tồi tệ khi yêu cầu một ảo thuật gia tiết lộ bí mật của mình.”
Arian ngồi thẳng dậy trong ghế. Chưa bao giờ cô nghĩ đến việc có thể có những người khác ở New York cũng mang những năng lực như cô. Khả năng gặp gỡ được một linh hồn tương đồng làm dịu đi nỗi cô đơn của cô đôi chút. “Ông là một thầy phù thuỷ ư?”
“Một ảo thuật gia bậc thầy, quý cô thân mến. chuyên về giả mạo, lừa gạt và quanh co.”
Arian cau mày. “Dối trá ư?”
“Mr.Lize của cô, quý cô thân mến. Mr. Wite Lize, người phục vụ hèn mọn của cô.” Ông ta biểu diễn một tư thế cúi chào tao nhã và nhấn một nụ hôn vào lưng bàn tay của cô trước khi trao cho cô chiếc tách trà. “Trông như thể cô cần được khích lệ.”
Bị dụ dỗ bởi vẻ nịnh đầm của ông ta, Arian nhấp một hớp thứ dung dịch đang bốc khói. Nó có hương vị giống y như của bà ngoại cô thường làm cho cô – nhiều đường và cream hơn trà. Sự ấm áp quen thuộc đe doạ làm tan chảy cục nghẹn đau đớn trong cổ họng cô.
“Rất thanh nhã.” Ông ta thì thầm.
“Thứ lỗi cho tôi,” Arian đáp, gần như mắc nghẹn khi cô hạ thấp tách trà và thấy một nhân vật già như ông ngoại cô đang nhìn chằm chằm một cách đói khát vào ngực cô. Cô thậm chí đã trở nên nhạy cảm hơn về hình dáng hào phóng của mình sau khi lưu ý đến vệt lõm cân xứng của bộ ngực Cherie.
Lão già vuốt bề mặt tấm bùa của cô bằng một ngón tay xương xẩu. “Quả là một miếng ngọc thanh nhã.”
Arian cố không bật lùi để tránh xa hơi thở hôi hám sặc mùi rượu nho của lão ta. “Đó là một vật gia truyền,” Cô nói, thích thú với chuyện bịa nho nhỏ của chính cô.
“Tôi đã nghĩ nó là một món quà từ Mr.Lennox. Họ nói rằng anh ta có một khẩu vị hoàn hảo về cả đồ trang sức lẫn phụ nữ.”
Trà, bất chấp sự ngọt ngào của nó, đã để lại vị đắng chát trong miệng Arian. “Vậy thì tôi đã phát hiện ra rồi.”
Ánh mắt thăm dò của Mr.Lize chuyển lên gương mặt của Arian. “Ôi cưng à. Tôi hy vọng cô không đổ sụp trước những mưu chước quyến rũ của anh ta.”
Giọng của lão hạ thấp thành tiếng thì thầm khẩn nài khi lão ngồi chồm hổm trước mặt cô. “Vậy thì cô khôn ngoan cũng ngang bằng với vẻ đáng yêu và tài năng. Phép thuật của Lennox thì tối tăm và bị vấy bẩn bởi tham vọng của anh ta. Mọi thứ và cả những người không còn hữu ích cho anh ta nữa có một cách biến mất không thể giải thích được.”
Arian nghiêng người tránh xa khỏi lão, cảnh giác với sự mãnh liệt của lão ta. “Tôi không biết ông đang định nói về điều gì.”
“Cô sẽ biết thôi.”
Sự chắc chắn trong giọng lão khiến cô ớn lạnh. Qua vai lão, cô thấy Sven tiến về phía họ. Đôi mắt cô hẳn đã để lộ sự nhẹ nhõm của cô, vì cái nhìn trừng trừng của lão già đã bị thay thế bởi một nụ cười nhân từ. Lão búng tanh tách những ngón tay vào mặt cô, khiến cô nao núng, nhưng sự trái ý của cô biến thành vui thích khi một bó hoa nhỏ nổ bốp hiện ra.
Sven thúc khuỷu tay vào những người khiêu vũ ra khỏi đường, với tay đến chiếc áo khoác. Wite Lize ấn quà tặng của lão vào tay của Arian và thì thầm, “Hãy cẩn thận với Pháp Sư.” (*Warlock : Pháp sư)
Khi Arian nhìn lên từ bó hoa, lão đã đi rồi, biến mất như thể tan vào không khí. Bàn tay của Sven nhô ra khỏi túi áo khoác, túm chặt một nắm que carot. Anh ta bắt đầu gặm một que khi hiện ra lù lù bên trên cô. “Người đàn ông đó có quấy rầy cô không?”
“Không.” Arian lầm bầm, biết rằng cô đang nói dối. Những lời khó hiểu của lão quấy rầy cô rất sâu sắc.
Trong lúc Sven lóng ngóng lê bước để tìm kiếm dưa leo muối chua, cô nghiên cứu bó hoa bằng giấy, kinh ngạc bởi vẻ kỳ quái của nó. Sự xem xét gần hơn cho thấy rằng chúng được tạo hình từ một trang báo bị xé ra, rồi được xếp hình rẻ quạt thành những bông hoa riêng rẽ. Cô làm phẳng chúng ra trên bàn, bối rối bởi sự quen thuộc của lề giấy nham nhở.
Một cơn ớn lạnh nhỏ của linh tính trườn dọc theo xương sống của Arian khi cô nhận ra nó giống y như trang báo bị mất được xé ra từ quyển tạp chí Forbes mà cô tìm thấy trong căn penhouse của Tristan. Bài viết được in một cách có hệ thống, để lại chỉ một bức ảnh đen trắng lấm tấm.
Tristan vẫn chưa ở trong một hiện thân khác, vẫn rất giống với chàng trai mà anh từng là nhiều hơn là người đàn ông mà anh sẽ trở thành. Tristan bị dẫn đi bởi hai người đàn ông mặc đồng phục, đôi vai anh trĩu xuống, cổ tay anh bị khoá lại với nhau bởi một cặp còng tay màu trắng bạc. Anh liếc nhìn lại vào camera trong một khoảnh khắc thiếu cảnh giác, vẻ mặt của anh sững sờ khi anh nhìn hé xuyên qua những dải tóc xấu xí cần phải cắt tỉa. Một cơn sóng trìu mến cắt sâu qua Arian. Cô muốn vươn tay đến anh, để vuốt ve gò má anh và làm mượt mái tóc anh và nói với anh rằng mọi thứ sẽ ổn.
Nhưng sự phản bội ám ảnh trong đôi mắt anh nói với cô rằng không điều gì còn đúng đắn nữa sau khoảnh khắc đó.
Dù sao chăng nữa cô cũng vẫn vươn tay để chạm vào anh, nhưng bàn tay cô đông cứng một inch trước trang báo khi cô nhận ra những vết bẩn vấy trên áo sơ-mi và trên tay anh. Máu. Sẫm màu, thừa thãi và bị lên án.
Bàn tay cô run rẩy khi cô rụt về.
Hãy cẩn thận với Pháp Sư.
Khi lời cảnh báo bí ẩn của người lạ mặt vang vọng qua những tiếng rền rĩ inh ỏi của dàn nhạc, Arian vò nát trang báo trong nắm tay cô.
Chẳng phải cô cũng đã từng là một nạn nhân của tin đồn nhảm, vu khống và những cáo buộc sai lầm sao? Cô sẽ không bao giờ kết án Tristan mà không có một phiên toà xét xử nào. Cô sẽ tìm anh và yêu cầu anh giải thích tội ác đáng sợ nào mà chàng trai sững sờ, bị còng tay đó có thể liên luỵ vào.
Cô đứng lên, nhồi trang báo và tất cả những lời bóng gió xấu xa của nó vào trong chiếc ví của cô.
Arian buộc phải vật lộn để tìm đường xuyên qua đám đông. Những dòng chảy champagne đều đặn đã làm mềm đi cả lưỡi và sự kềm chế của con người ta. Ai đó đã làm mờ đi những ngọn chúc đài, cám dỗ những người khiêu vũ nhảy nhót và co giật với những nhịp điệu rộn ràng của ban nhạc. Bóng tối làm méo mó những gương mặt của họ thành những chiếc mặt nạ đau đớn và một làn sương mong manh của khói thuốc lá phủ mờ căn phòng, châm chích đôi mắt của Arian.
Cô đứng nhón lên nhón xuống trên đầu ngón chân, rồi trèo lên một chiếc ghế bị bỏ lại, nhưng vẫn không thể nhận ra được Tristan, Sven hay Copperfield từ đám đông sôi động đó.
Bàn chân cô bị đập vào một quả bí ngô thu nhỏ khi cô nhảy xuống và bắt đầu thúc khuỷ tay tìm đường xuyên qua đám đông chen chúc nhau, lập đi lập lại câu hỏi, “Thứ lỗi, nhưng có ai thấy Mr.Lennox không?”
Lời van nài của cô không kiếm được gì ngoài những cái nhún vai thờ ơ và những nụ cười thương hại. Cô di chuyển được đúng ba feet trước khi một bộ ba béo lùn chận đường cô.
“Lừa hay Lộc*, kẹo ngọt à!” Một tay phóng viên hói đầu, béo phúng phính rống lên với một điếu cigar phì nhiêu tương đương đang đung đưa giữa hai vành môi của hắn.
(*Trick or Treat, câu nói trẻ em hay dùng khi gõ cửa các nhà hàng xóm vào đêm Halloween trong trang phục hoá trang, và thường được cho kẹo, đôi khi là tiền. Những đứa trẻ được nhiều kẹo nhất và có những loại kẹo đặc biệt hơn sẽ rất hãnh diện, chúng thường bỏ kẹo vào một cái hũ thuỷ tinh và để trong phòng riêng như một thứ tài sản riêng tự kiếm được và tự quản lý. Đây là một nét văn hoá rất đặc thù ở khu vực Bắc Mỹ, sau này cũng lan qua Châu Âu và các nước khác nhưng không phổ biến như Mỹ và Canada)
Tristan đã gọi người đàn ông này bằng tên, Arian nhớ lại qua màn sương mù của nỗi tuyệt vọng. Họ thậm chí còn cùng chia sẻ một câu nói đùa. Có lẽ người đàn ông này là một người bạn của Tristan.
Cô níu ống tay áo khoác của hắn. “Tôi đang tìm Mr.Lennox. Có ai trong các quý ông trông thấy anh ấy không?”
“Cưng cần một thây ma như Lennox để làm gì khi cưng đã có được anh rồi?” Hơi thở hôi hám của người đàn ông khiến mũi cô nhăn lại. Cô kinh hãi gấp đôi khi hắn quàng một cánh tay quanh eo cô và kéo cô vào trong một cái ôm đẫm mồ hôi thô tục. “Thấy thế nào về việc chúng ta sẽ quay trở lại căn hộ của anh cho một buổi phỏng vấn? Cưng có thể cho anh một chút độc quyền… hoặc thứ gì đó?”
Nếu Arian có thể với tay đến miếng bùa của cô vào khoảnh khắc đó, cô sẽ trao cho gã khốn thứ gì đó mà hắn sẽ không thể sớm quên được. Thay vì thế, cô chỉ có thể dậm mạnh vào những ngón chân của hắn bằng gót của đôi dép cô đang mang trong một sự xúc phạm bất lực.
Hắn buông cô ra với một tiếng kêu ăng ẳng hoảng hốt. Những người bạn của hắn rú lên cười.
Khi Arian xoay người để bỏ trốn, người đàn ông đã hồi phục khỏi sự lúng lúng với một cái khịt mũi xấu xa. “Tôi tự hỏi không biết cô phù thuỷ nhỏ bé đã có được sự bắt đầu của cô ả như thế nào – thực hiện các trò bịp hay biến chuyển chúng? Chết tiệt cô ả đi. Ngay cả với Lennox, một triệu dollar cũng là một món lớn để trả cho một con điếm.”
Arian tê liệt, máu cô đông thành đá. Tiếng cười và âm nhạc tan thành một tiếng ì ầm trì độn trong tai cô.
Nỗ lực của Tristan trong việc bảo vệ cô đã thất bại thảm thương sao? Đó là những gì họ đã nghĩ sao? Rằng cô không là gì ngoại trừ một con điếm quỷ quyệt, kẻ đã quyến rũ để anh từ bỏ giải thưởng?
Đột ngột, cô muốn Tristan với một cường độ khiến cô run rẩy.  Không phải chỉ giáp mặt mà là chạm vào. Cô muốn cánh tay anh che chở cô khỏi bóng tối như họ đã có trong đêm mất điện. Cô muốn nụ hôn của anh rửa trôi đi hương vị cay đắng từ những lời bẩn thỉu của gã phóng viên đó khỏi miệng cô.
Một làn gió sinh động cắt xuyên qua màn sương mù của khói thuốc, khua lách cách những chiếc bọc lá và xoa dịu đôi má bừng cháy của Arian. Ánh mắt cô chuyển đến những cánh cửa mở rộng của ban-công và tất cả những gì chúng hứa hẹn. Không khí trong lành. Cuộc đào thoát. Tự do.
Nỗi đau khi nhận ra những ánh mắt nhạo báng đang ăn mòn xương sống cô, cô vươn thẳng đôi vai và hành quân xuyên qua cánh cửa, làn váy Givenchy cuồn cuộn phía sau cô giống như một cánh buồm.
Sau này cô có lý do tốt để tạ ơn là cô đã không chạm vào miếng bùa, vì vào đúng khoảnh khắc cô nhìn thấy Tristan đang ngấu nghiến bờ môi của người phụ nữ trong cánh tay anh, cô đã ước bản thân cô ở bất kỳ nơi nào đó khác trên thế giới, thậm chí tại một đáy ao đầy bùn trong Gloucester.



Không có nhận xét nào: