16.
Hơi thở của Arian tê liệt trong một tiếng thút
thít yếu ớt. Tiếng la kinh ngạc của Cop bị nhấn chìm bởi tiếng hú hân hoan của
Tristan.
Tristan vỗ vào vai bạn anh, gần như đẩy cậu ta
ngã quỵ. “Cậu đang nhìn chằm chằm vào cái gì thế? Cậu chưa bao giờ trông thấy một
con dê mang kính mát trước đây à?”
Cop sụp xuống chiếc ghế nệm dài, làn da màu đồng
của cậu ấy tái nhợt thành một màu xanh khá nguy hiểm. Arian nao núng khi Sven
chạy lon ton đến và bắt đầu nhấm nháp một trong hai chậu dương xỉ đặt hai bên
lò sưởi. Rền rĩ với nỗi tủi hổ, cô vùi gương mặt đỏ bừng của mình trong chồng gối
trên chiếc sofa nhỏ, ao ước rằng cô có thể bị lấp đi bên dưới chúng và biến mất.
Cô đã không cảm thấy thất bại ê chề đến thế từ khi cô vô tình đầu độc một trong
những tình nhân của mẹ cô bởi một loại mê dược điều chế từ trứng thối và bả
sói. Người đàn ông đó sống sót nhưng mama của cô đã ban cho cô một tràng diễn
văn đả kích nghiêm khắc đến nỗi chúng vẫn còn vang dội trong tai cô nhiều ngày
sau đó.
“Arian?”
Cô nghe thấy câu hỏi ân cần của Tristan xuyên
qua sự vây bọc của nỗi thống khổ. Có lẽ nếu cô không trả lời, anh sẽ bỏ qua và
để cô ở lại với sự ghê tởm chính bản thân mình cho đến chết. Thứ gì đó mát và ẩm
ướt dụi vào cánh tay cô. Cô chầm chậm nhấc đầu lên khám phá ra đó là cái mõm mới
của Sven. Một cặp thấu kính quen thuộc đang quở trách cô.
“Ôi, Sven ơi, Tôi đã làm gì thế này?” Cô quàng
đôi cánh tay quanh con dê và sụt sùi trong bộ da mượt mà của nó.
“Quả là một minh chứng hết sức ấn tượng. Chắc
như quỷ là Cop sẽ mất nhiều thời gian để hồi phục hơn so với Sven.” Tông giọng
sự-việc-vốn-dĩ-như-thế của Tristan làm tắt lịm Arian giữa cơn nức nở.
Cô đánh liều một cái liếc vào đôi mắt anh. Chúng
đang lấp lánh với vẻ vui thích tinh quái. “Anh không nổi giận với em vì biến vệ
sĩ của anh thành một con dê sao?” Cô thì thầm.
“Em có thể biến anh ta trở lại thành một diễn
viên khổng lồ, chỉ biết bơm chất thải mà, đúng không?”
Sven hất bờm tóc vàng hoe rủ loà xoà với một tiếng
khụt khịt tổn thương. Tristan trao cho anh ta một cái vỗ thân mật vào mông và cậu
chàng chạy lon ton dộng đầu vào cánh cửa phòng ngủ.
Arian siết chặt miếng bùa cho đến khi nó cắt vào
lòng tay cô, không thể che giấu hoàn toàn nỗi chua xót. “Tôi nghĩ tôi có thể.”
Tristan nhún vai, cử chỉ vô tình làm nổi bật
thêm những đường cắt thanh nhã của chiếc áo khoác và bờ vai anh. “Nếu không,
chúng ta có thể cột anh ta vào một chiếc cọc trong sân sau. Thử nghĩ về số tiền
mà Lennox Enterprises tiết kiệm được trong việc chăm sóc bãi cỏ mà xem.”
“Chúa lòng lành, tôi vô cùng xin lỗi.” Arian rên
rỉ, vùi mặt vào trong hai bàn tay.
Tristan phải đẩy cằm cô lên trước khi Arian nhận
ra anh chỉ đang trêu cô. Đầu ngón tay anh chải nhẹ trên đường cong của hàm cô với
sự dịu dàng trái ngược lại sự trêu chọc đó. “Anh mới là người nên xin lỗi. Em
nào phải một thuật sĩ tàu khách nào đó đâu chứ. Anh không nên mong đợi em biểu
diễn khi được yêu cầu. Nhưng vì Copperfield sẽ phải kết thúc việc điều đình với
đám báo chí vào tối nay, anh cảm thấy bắt buộc phải để cho cậu ấy hiểu tầm quan
trọng của những sự việc mà chúng ta sẽ phải đối phó.”
“Tối nay?” Cô lập lại, nỗi phiền muộn bị thay thế
bởi một cơn rùng mình linh tính.
“Tối nay?” Cop lầm bầm, quan sát Sven ăn một góc
của bức màn treo.
Tristan bắt đầu đi đi lại lại trên thảm, dễ dàng
hồi phục lại vai trò của một ông chủ chịu trách nhiệm về số phận của tất cả bọn
họ. “Tớ đã đặt phòng khiêu vũ tại Plaza cho một lễ tiếp nhận khiêm tốn để tôn
vinh Arian. Tớ đã cân nhắc đến việc thực hiện điều đó ở đây, nhưng tớ cho rằng
việc gặp gỡ những kẻ thù của chúng ta ở vùng lãnh thổ trung lập sẽ an toàn hơn.
Cậu có đồng ý không, Cop?”
“Vùng lãnh thổ trung lập,” Cop thì thầm, cái gật
đầu mụ mẫm xác nhận rằng cậu ấy không có đến một ý niệm mơ hồ nào về những gì
mình đang đồng ý. Sven đã mất hứng thú với những bức màn treo và vơ vẩn đến nhấm
nháp đường viền trong trang phục chinos của Cop.
“Em đang gặp nguy hiểm sao?” Arian hỏi, nỗi khao
khát của cô về việc được tung hô cũng ngang bằng với nỗi sợ bị kết tội. Mặc dù
cô đã để lại chúng trong quá khứ hơn ba trăm năm, những tiếng gầm gừ và tiếng
la thét kết án đáng sợ ấy vẫn còn vang vọng trong ký ức của cô.
“Chỉ khi đám báo chí để lộ bất kỳ gợi ý xa xôi
nào rằng năng lực của em có thể là thật.” Tristan khuỵu một gối xuống và nâng
niu đôi tay cô trong tay anh. “Có lẽ họ sẽ không thiêu cháy em tại một cây cọc
trong quảng trường Times-Square, nhưng con người ta thường có khuynh hướng khá
hẹp hòi khi lên án những gì họ không thể giải thích.”
“…Ngươi sẽ
không dung thứ cho một phù thuỷ được sống…” Arian thì thầm trích dẫn kinh thánh.
Anh siết chặt đôi tay cô. “Em có thể sẽ phải trải
qua phần còn lại của cuộc đời trốn phía sau một cánh cửa đóng chặt, sợ hãi việc
trả lời điện thoại, nhìn qua vai mỗi khi em nghe thấy một tiếng bước chân phía
sau.” Từ vẻ ảm đạm phủ thẫm đôi mắt anh, Arian biết anh đã nói từ trải nghiệm
cay đắng của mình. “Nếu họ bắt thóp được em, cho dù chỉ một luồng hơi thần bí
hoặc sự nhục nhã, họ sẽ săn đuổi em đến tận cánh cửa của địa ngục.”
“Vậy tại sao?” Arian rút tay khỏi anh, không thể
chịu đựng được một sự phản bội khác nữa. “Tại sao anh ném em cho sự khoan dung
của họ?”
“Anh không có. Anh chỉ định ném cho họ một khúc
xương thôi. Anh định loan báo về buổi lễ tiếp nhận vào chiều hôm nay tại buổi họp
báo. Điều đó sẽ khiến họ nhỏ dãi mong đợi. Tối nay anh sẽ công khai tuyên bố em
là người chiến thắng cuộc thi bằng mưu kế và miễn cưỡng nâng cốc chúc mừng vận
may của em. Rồi sau đó anh sẽ trao đổi vài cái nháy mắt ranh mãnh để cho phép họ
tham gia cùng trò đùa riêng tư của chúng ta.”
“Và chúng là…?” Arian hỏi, thất bại trong việc
tìm thấy vẻ hài hước trong tình huống của cô.
Tristan vươn thẳng toàn bộ chiều cao của anh,
gương mặt anh biến đổi bởi một vẻ nhạo báng ác ý. “Rằng em không là gì ngoại trừ
một nghệ sĩ bất lương nhỏ bé xinh xắn, người đã xoay sở để lừa bịp được một
trong những người giàu nhất thế giới một triệu dollar.”
Arian nao núng trước vẻ khinh miệt của anh, như
thể chúng là một sự bùng cháy của chất diêm sinh, sợ rằng cô đã ngã nhào vào một
trong những cơn ác mộng của cô. Nhưng đó là trước khi vẻ nhạo báng của anh tan
thành một nụ cười xếch tận mang tai. “Em không thấy sao, Arian? Thay vì nghĩ em
là một phù thuỷ, họ sẽ nghĩ anh đơn giản là kẻ bị lừa. Rằng anh thiếu bằng chứng
để chứng minh em là một kẻ gian lận. Anh thà để cho họ nghĩ em đã biến anh thành
một kẻ ngốc còn hơn phải liều lĩnh bộc lộ những tài năng khá là vô song của em.”
Arian biết sự kiêu hãnh của Tristan sẽ phải trả
giá đắt như thế nào cho sự nhượng bộ ấy. Tuy nhiên anh đã làm điều đó mà không
đòi hỏi bất kỳ điều gì đáp lại – không ngay cả sự thật về quá khứ của cô. Nỗi
khát khao nhức nhối trong trái tim cô được nhân bội lên. Cô xoắn vặn sợi chuỗi
bùa hộ mạng thành một cục, ước ao rằng cô có nhiều điều để tỏ bày với anh hơn
thứ sự thật nửa vời và những lời dối trá rành rành như thế.
“Oh, họ sẽ đòi hỏi vài cuộc phỏng vấn và chụp
vài tấm hình,” Tristan tiếp tục. “Họ thậm chí có thể săn đuổi em trong vài
ngày, nhưng rồi sau đó, vài vụ tai tiếng lôi cuốn nhiều hơn sẽ hút lấy sự chú ý
của họ và em được tự do.” Đôi mắt anh để lộ ra một vẻ bâng khuâng. “Tự do để bắt
đầu một cuộc đời mới mà không có bất kỳ một hành trang nào của cuộc đời cũ.”
“Em không mang chút hành trang nào hết.” Arian
thì thầm. “Em không có thời gian để đóng gói.”
“Chúa ơi, thật là lỗi lạc,” Cop lầm bầm, đôi mắt
cậu ta chầm chậm mài bén vào trọng tâm. “Cậu định dâng cho họ mọi thứ mà họ
nghĩ là họ muốn, tuy nhiên lại chẳng có gì hết.”
“Hoàn toàn chính xác.” Tristan đáp.
Cop thu lại ống quần khỏi miệng của Sven và bật
đứng dậy. “Và cậu định trao cho họ vào tối nay!”
“Tớ đã nghĩ cậu sẽ đánh giá cao tính mỉa mai của
sự việc cơ đấy,” Tristan nói, với vẻ gần như tự mãn hết sức đáng yêu. “Và nghĩ
xem, cậu đã từng buộc tội tớ trước đây là không có chút trí tưởng tượng nào.”
“Có gì điều gì quá đặc biệt về tối nay thế?”
Đôi mắt của Tristan lấp lánh với vẻ tinh quái
láu lỉnh. “Sao nào, Arian, anh thật quá thất vọng về em đấy! Em không biết tối
nay là đêm ma sói sẽ tru lên dưới trăng và các phù thuỷ chiếm đoạt bầu trời đầy
gió trên những cây chổi của họ sao? Đó là ngày ba mươi mốt tháng mười.” Giọng của
Tristan thấp xuống thành tiếng rừ rừ đáng ngại, gởi một cơn rùng mình về những
tiên đoán tối tăm râm ran dọc theo cột sống của cô. “Halloween*.”
(*Halloween
hay Hallowe’en là tên gọi tắt của All Hallow Evening là đêm trước lễ Các Thánh
của người Ki-Tô Hữu. Ngày lễ này một năm chỉ có 1 lần mang ý nghĩa tưởng nhớ đến
các vị thánh có nhiều công trạng, nhất là những vị tử vì đạo. Vào đêm trước lễ,
tức đêm 31/10, người ta tổ chức thắp nến lên mộ người đã chết và nhạo báng cái
chết bằng nhiều cách sáng tạo để tôn vinh các bậc tử vì đạo. Vào ngày lễ chính
là 1/11 người ta kiêng việc, đi nhà thờ, cầu nguyện và ăn chay. Vì nét độc đáo
này, ngày nay đêm 31/10 đã trở thành đêm lễ hội hoá trang ma quái vui đùa cho mọi
người ở khắp nơi và không còn mang màu sắc tôn giáo nữa. Phần lớn người ta còn
chẳng biết nó mang ý nghĩa gì, và vì lễ hội Samhain của người Gaelic và lễ hội
thu hoạch của người Celt cũng vào đầu tháng 11, nên người ta lại càng dễ khoác
thêm tính dị giáo và ma quái cho đêm lễ hội này)
Chưa bao giờ có một phù thuỷ phải gánh chịu một
số phận cực kỳ tàn ác như thế vào đêm trước lễ Các Thánh.
Tay công tử bột Antonio õng ẹo quanh chiếc ghế của
Arian, nghiên cứu cô từ mọi góc độ trước khi khom người để chấm nhẹ vào lớp sơn
trên gương mặt cô. “Không thể để cô trông giống như hồn ma Casper trong lễ tiếp
nhận được, đúng không cưng? Với làn da đó, cô sẽ biến mất bên cạnh những khách
mời khác.”
“Tôi ước chi được như thế.” Arian lầm bầm, xoa nắn
bụng cô để làm dịu đi đàn bướm đang làm tổ ở đó.
Hắn véo mũi cô, bộ ngực gầy gò của hắn ép ra một
tiếng thở dài chân thành. “Giá như Mr.Lennox cho chúng ta nhiều thời gian hơn.
Tôi có bạn là bác sĩ ở Queens có thể chỉnh sửa mũi của cô trở thành hoàn hảo
tuyệt đối.”
Attian khum tay để bảo vệ vị trí bị xúc phạm.
“Không, cám ơn anh. Tôi không đặc biệt yêu mến nó, nhưng tôi thích nó không bị
đẽo gọt hơn.”
Antonio đã đến ngay buổi trưa với một đoàn trợ
lý mặc đồ hồng và một rương đầy những thiết bị tra tấn hiện đại nhất. Trong khoảng
vài phút, hắn đã biến phòng tắm của căn penhouse thành một căn phòng riêng của
nỗi kinh hoàng. Trong lúc chuyên gia sắc đẹp mắt đen láy tuyên bố đến từ Milan,
Arian nhận ra rằng trong những lúc căng thẳng quá độ, như khi cô phản đối rằng
chỉ có những gái điếm mới tẩy lông để đôi chân của họ mịn như da em bé, trọng
âm lục địa tan biến vào trong một giọng lè nhè kéo dài dễ dàng nhận thấy.
Trong bốn giờ qua, Arian phải tẩy lông chân, làm
trắng răng, uốn cong mi mắt, và móng chân được sơn màu san hô sáng loá. Ngay cả
khi Antonio đắp một lớp sơn cuối cùng lên gương mặt cô, hai người phụ nữ gốc Á
đang trét vô tội vạ lên đùi cô một lớp gel sền sệt của mứt cam và quấn chúng
vào trong một tấm màng bóng kính.
“Để làm tan cái thứ cellulite* khó coi ấy đi.” Một
trong những người phụ nữ thì thầm với cái nháy mắt hiểu biết. Arian chẳng có chút ý tưởng nào về cellulite,
nhưng cô cố trông có vẻ xấu hổ phù hợp.
(*Cellulite
: Hội chứng sần vỏ cam trên da của phụ nữ trưởng thành, do tình trạng thoát vị
mỡ trong mô liên kết dưới da. Thuật ngữ này được các Spa cao cấp sử dụng đầu
tiên vào năm 1920 và xem nó như một chứng bệnh về da cần điều trị, nhưng ý kiến
của giới Y khoa thì lại cho đó là hiện tượng tự nhiên bình thường.)
Antonio vuốt mượt chân mày cô bằng đầu ngón tay.
“Tôi sẽ nhổ thứ này sau khi tôi làm xong tóc cô. Chúng ta không muốn bất kỳ ai
nhầm lẫn cô với Brooke Shields* hoặc Sam Donaldson, đúng không? Nhưng thứ đầu
tiên mới là thách thức thực sự.” Nhận thức đầy đủ rằng hắn đã có được sự chú ý
của tất cả mọi người trong phòng tắm, hắn giật chiếc khăn khỏi mái tóc ẩm ướt của
cô với một động tác khoa trương.
(*Brooke
Shields : Nữ diễn viên chính trong phim The Blue Lagoon (1980) và phim Loved
Endless (Film đầu tiên của Tom Cruise 1981). Hai bộ film tình cảm rất cảm động
và nhân vật nữ rất… hoang dã. Hai film này chắc ai cũng đã coi rồi…)
(*Sam
Donaldson : Một phóng viên kỳ cựu của Nhà Trắng, ông cũng tham gia tham vấn cho
chương trình Chủ Nhật Buổi sáng, chủ nhật buổi tối. Đề tài của ông thường là về
các cuộc chiến và chính trị. Trước khi làm phóng viên ông từng là một sĩ quan
pháo binh trong quân đội Mỹ. Không hiểu sao lại so sánh với ông này, có lẽ do ổng
có cặp chân mày trông rất khiếp, rậm, hình dấu ^ và rất dài – xem hình trên
google… hehehe)
Những lọn tóc xoăn của Arian tuôn đổ quanh gương
mặt cô với sự xum xuê tự nhiên của chúng. Antonio xoay tròn cô giống như một
con kền kền đang kêu lục cục một cách sầu thảm khe khẽ. “Không thể được. Đơn giản
là không thể được. Chỉ một nghệ sĩ mới thậm chí sẽ cố…” Hắn vươn dậy hết chiều
cao và duỗi thẳng đôi vai hẹp. “Nhưng tôi, Antonio Garabaldi, là một nghệ sĩ
như thế, và cô, cưng thân mến, sẽ trở thành tuyệt tác mới của tôi.”
Arian không thể kềm được hoàn toàn một tiếng
thét nho nhỏ khi hắn vồ lấy một cặp kéo lấp lánh và đến bên cô với những lưỡi
dao loé sáng.
Tristan tha thiết hy vọng rằng, không nhân viên
nào của anh trông thấy ông chủ không khoan nhượng của họ bước vào trong thang
máy với một hộp giấy được trang trí với dây ru-băng hồng thay vì cặp hồ sơ thường
lệ. Bên cạnh anh, Một Copperfield lặng lẽ đang đu đưa tới lui trên gót chân khi
thang máy đi lên căn penhouse. Mặc dù họ chỉ đến để cam đoan một lần nữa với
Arian rằng cuộc họp báo được tiến hành chính xác như kế hoạch, Cop dường như
đang phải chịu đựng một tình thế gay go của những ý tưởng bổ sung. Tristan nhìn
chằm chằm vào những con số đang loé sáng và cố lờ đi vẻ mặt nghiêm nghị của bạn
anh.
Nhưng không ai trong bọn họ có thể lờ đi tiếng
chóp chép đều đặn vang lên phía sau họ.
Họ quay lại tìm thấy Sven đang nhai rau ráu
salad từ một chiếc khay nhựa khổng lồ. Ông ta đang vung vẩy một cái nĩa nặng
trĩu vào họ và phô bày đôi hàm răng loé sáng. “Từ cửa hàng thức ăn ở những tầng
dưới. Ngon tuyệt. Các anh nên ăn thử.”
Khi Tristan hồi phục lại vị trí của anh, anh thì
thầm với Copperfield, “Có vẻ như anh ta không có thứ gì tồi tệ hơn để gặm hay
sao ấy.”
“Thật dễ dàng với cậu để nói như thế,” Cop rít trả. “Anh ta đâu có ăn Chia Pet* khỏi bàn của cậu đâu.”
(*Chia
Pet : tượng đất nung khi tưới nước sẽ mọc những mầm cây ở những vị trí dự định
sẵn như lông hoặc râu,tóc. Thường để trang trí trên bàn. Có những tượng lớn
trang trí ngoài sân vườn…)
Tristan nhún vai. Vì Sven dường như không có
chút ký ức nào về giai đoạn biến hình ngắn ngủi của mình, xu hướng khao khát những
thứ mang màu xanh lá của người vệ sĩ chí ít chỉ là mối lo lắng của Tristan. Anh
đã cân nhắc nhiều hơn với những mối nguy
hiểm tiềm tàng trong việc giới thiệu một phù thuỷ vào xã hội New York. Miễn là
Sven không bắt đầu nhấm nháp những chiếc màn treo tại buổi lễ tiếp nhận tối nay
hoặc húc Dan Rather vào trong…
“Trung uý Derschiwits đã gọi trước khi tớ rời khỏi
văn phòng.” Copperfiels cắt ngang sự suy tưởng
của Tristan về những thảm hoạ tiềm năng. “Theo hồ sơ của NYPD, FBI, CIA
và Interpol, Arian Whitewood đơn giản là không tồn tại.”
Tristan nhớ lại cảm giác nồng cháy của Arian
trong cánh tay anh, hương vị say đắm của môi cô. Arian Whitewood có thể là một
phù thuỷ, nhưng cô không phải một bóng ma.
Nụ cười bí hiểm của Tristan chỉ làm trầm trọng
thêm vẻ cau có của Cop. “Derschowitz vẫn đề xuất tầm cảnh báo cao nhất. Ông ta
nói vài tay nghệ sĩ lừa thông minh đến mức không bao giờ bị bắt. Cậu thật sự biết
được những gì về cô gái này, Tristan? Cô ấy có thảo luận với cậu về quá khứ của
cô ấy không?”
“Không.” Anh bắn cho Cop một ánh mắt đầy ý
nghĩa. “Cũng không thảo luận về quá khứ của tớ. Cô ấy có quyền về sự riêng tư của
cô ấy cũng y như tớ. Nếu cô ấy quyết định giãi bày với với tớ, tớ rất lấy làm
hãnh diện, Nhưng tớ sẽ không đào bới quá khứ của cô giống như đám báo lá cải
nào đó đâu…” Tristan sải bước khỏi thang máy đúng lúc để nghe thấy tiếng thét bị
bóp nghẹt của Arian.
Anh bắn thẳng đến phòng tắm của căn penhouse,
lao qua cánh cửa để mở thậm chí trước khi Sven buông rơi khay salad và chạm vào
khẩu Glock của ông ta.
Cảnh tượng chào đón anh tệ hơn những gì anh có
thể hình dung. Một đám bồng bềnh những lọn tóc xoăn bị vứt bừa trên tấm thảm
Berger. Cặp dao của chiếc kéo loé sáng trong không khí, nhảy múa và đâm bổ xuống
với một kỹ năng chết người. Khi sự điên cuồng vận hành chúng nhấc lên một lớp
tóc dày khác của Arian để giáng xuống một nhát kéo tại hoạ, Tristan túm lấy ve
áo sơ mi lụa của hắn và đâm sầm hắn vào chiếc gương gần nhất.
“Quái quỷ gì thế này!” Antonio rủa, trọng âm
sành điệu của hắn bị tan vào trong lối nói lè nhè như thổi ống bễ của vùng
Georgia.
Tristan buông người thợ cắt tóc đang co rúm, nhận
ra trong sự kinh hoàng tràn ứ đến ngạt thở về điều hết sức ngu ngốc anh vừa
làm. Một nỗi hoài nghi thậm chí còn đáng nợ nhiều hơn nữa đâm sâu vào trong trí
óc anh khi Antonio trượt xuống dưới tấm gương, hạ cái hông không xương của hắn
trên chân. Tristan kiểm tra hình ảnh phản chiếu của anh và vuốt láng mái tóc chải
mousse ra sau trước khi quay lại để đối mặt với sự tàn phá mà anh vừa trút lên.
Đội trợ lý mặc đồ hồng của Antonio dán dính vào
vách buồng tắm, bàn tay giơ lên cao trong cử chỉ đầu hàng khi họ nhìn chăm chú
đầy kinh hoàng vào khẩu súng mà Sven chỉa vào họ.
“Thư giãn nào, Sven,” Tristan ra lệnh với vẻ
chán nản.
Sven xìu xuống giống như một chú chó Doberman được
huấn luyện tốt, nhét khẩu súng trở lại bao đeo súng quàng qua vai và đưa một
bàn tay cho người thợ cắt tóc đã té ngã. “Chào, Andy.”
“Chào, Sven.” Lỗ mũi của Antonio loe ra trong sự
hít vào kiêu kỳ khi Sven kéo hắn đứng lên.
“Hai người quen nhau à?” Copperfield bắn cho
Tristan một cái liếc không thể tin được.
Sven so đôi vai khổng lồ của ông. “Một nghệ sĩ
cũng cần phải ăn mà. Tôi đã làm thợ sửa móng tay và thợ cắt tóc trước khi tôi
trở thành chuyên gia huỷ diệt.”
“Chủ của cậu sẽ cần đến một luật sư nhiều hơn là
một chuyên gia huỷ diệt vào lúc tớ xong việc với anh ta,” Antonio gắt gỏng, chải
những búi tóc dồi dào của Arian khỏi áo. Vồ lấy hòm đồ nghề đầy ứ, hắn hầm hầm
rời khỏi phòng, đám tay sai của hắn bám theo sát gót giống y như một bầy chó xù
màu hồng.
Tristan trao cho Cop một hiệu lệnh kín đáo, biết
rằng anh ta là một bậc thầy trong việc tính toán cần bao nhiêu tiền để xoa dịu
một cái tôi bị bầm tím.
Tristan lại một lần nữa nao núng khi anh nhìn thấy
những lọn tóc xoăn bị cắt đi rơi vãi quanh chân Arian. Mười đầu ngón chân được
sơn màu san hô nhìn trộm vào anh từ khối lụa óng ả đó. Anh chầm chậm nhấc ánh mắt
lên cao, co rúm lại với nỗi sợ yếu đuối rằng anh sẽ tìm thấy cô trọc lóc như một
em bé sơ sinh.
Một đám mây tóc siêu phàm bồng bềnh quanh gương
mặt cô, đóng khung nụ cười cảnh giác của cô. “Quý ông đáng thương ấy chỉ đang cố
cắt tóc cho em, không phải cổ họng em.”
Trước lời khiển trách của cô, Tristan hắng giọng,
nhưng giọng anh dường như đã bỏ rơi anh. Anh giật mạnh chiếc cà-vạt, tự hỏi
không biết tại sao dường như không ai nhận ra căn phòng đang trở nên ngột ngạt
như thế nào.
Vô tâm bỏ quên nỗi đau đang tăng cao của anh,
Arian chỉ vào chiếc hộp bằng giấy bìa đang nhô ra bên dưới giá để khăn tắm.
“Cho em sao?”
Khi Tristan giải cứu được món quà xoàng xĩnh,
anh cảm thấy càng lố bịch hơn – giống như một người cầu hôn mê đắm với bó hồng
trong một tay và trái tim anh ta trên tay kia. Anh ép buộc bản thân buông lỏng
sự nắm giữ, biết rằng anh thậm chí trông còn ngớ ngẩn hơn với kem bị tan chảy
đang nhiểu giọt lên đôi giày hiệu Bruno Magli.
Anh trao hộp kem Haagen Dazs cho Arian với một
tiếng lẩm bẩm không đâu vào đâu.
Khi cô cười với anh, lộ ra một lúm đồng tiền mà
anh chưa bao giờ nhận ra trước đây, dường như có một nắm tay khổng lồ vươn ra
và bắt giữ trái tim anh. “Làm sao anh biết Chocolate là món ưa thích của em thế?”
Không muốn bị bẽ mặt thêm bởi lời thú nhận rằng
anh có một trong những người gác cửa đã đào bới thùng rác của căn penhouse để
tìm những hộp kem rỗng, anh nhún vai. “Chỉ là linh cảm thôi mà.”
Sven xem xét những lớp tóc thiếu cân xứng của Arian.
“Tôi có thể sửa.” Anh ta loan báo với một vẻ quả quyết mà anh ta chỉ phô bày
khi phải chạm trán với một con cá sấu Ấn Độ vũ trang tận răng hoặc một khối chất
dẻo gây nổ.
Khi Tristan quan sát những ngón tay lực lưỡng của
Sven lùa qua mái tóc của Arian, áp lực trong ngực anh chuyển thành cơn đau mãnh
liệt.
Thoáng thấy nước da xanh xao của anh phản chiếu
trên tấm gương bên trên bồn rửa mặt, anh lùi xa khỏi chiếc ghế đẩu của Arian.
“Nếu em thứ lỗi, có vài chi tiết quan trọng cuối cùng anh cần quan tâm đến.”
Arian và Sven trao đổi một ánh mắt, vẻ mặt quan
tâm của họ cho anh biết họ cũng bị thái độ bất thường của anh làm cho hoang
mang y như anh.
Giữ chặt lấy ngực, Tristan loạng choạng ngang
qua phòng sinh hoạt chung và đi vào văn phòng riêng. Anh đâm sầm vào ghế, đổ sụp
vào nó, lau vầng trán lạnh và ẩm ướt bằng ống tay áo không tỳ vết của anh.
Anh là một kẻ vô cùng ngốc khi lờ đi những dấu
hiệu cảnh báo : Sự hổn hển của hơi thở, đau đớn trong ngực, mất ngủ, thiếu tập
trung, hít hà mùi tóc của Arian khi anh nghĩ cô không để ý.
Anh rên rỉ. Chúa Ki-Tô, điều đó còn tệ hơn anh
nghĩ. Không phải anh đang hấp hối bởi một cơn truỵ tim. Anh đang rơi vào lưới
tình với một phù thuỷ. Anh không cần một bác sĩ chuyên khoa tim. Anh cần một thầy
trừ tà.
Anh trườn đến hộp Rolodex trên bàn làm việc, Đôi
bàn tay không vững được xoa dịu bởi đường viền lạnh lẽo, quen thuộc. Chắc chắn không
phải tình yêu, anh cam đoan với bản thân khi anh bắt đầu lật điên cuồng qua những
tấm thẻ, đó chỉ là một sự si mê đầy đau đớn, không khác biệt với những gì
Copperfield đã chịu đựng với tính quy tắc khôi hài. Chỉ là một sự phải lòng, giống
như anh đã có với Sylvia Throckmorton, một nữ thần mắt nai, người có đôi khuyên
bóng bẩy nhất và bộ ngực lớn nhất trong toàn khối lớp bảy. Sylvia Throckmorton
xinh đẹp, tàn nhẫn, người đã đánh dấu chữ fs
của cô với những trái tim và gởi lại tấm thiệp Valentine làm thủ công của anh với
chữ ‘trả lại cho người gửi’ trên đó bằng son môi màu hồng tươi.
Anh kéo một tấm thẻ ra khỏi hộp Rolodex và ngả
trở lại trong chiếc ghế da để nghiên cứu. Nỗi thèm khát của anh đối với Arian
đơn giản chỉ là kết quả của một sự kiêng khem kéo dài. Chúng không có gì khác với
việc nỗ lực nhồi nhét bản thân bằng bữa ăn có hại cho sức khoẻ sau một thời
gian cực kỳ dài ăn uống kham khổ. Với cái dạ dày trống rỗng của anh, Arian là một
ổ bánh ga-tô kiểu Hungari rắc chocolate – ngon tuyệt nhưng nguy hiểm.
Việc tiếp cận với một phụ nữ khác – bất kỳ phụ nữ
nào – cũng sẽ gây ra phản ứng tương tự, một lý luận mà Tristan quyết định chứng
minh khi anh nghiêng người tới trước và bấm bảy con số trong một chuỗi mau lẹ.
Anh gõ nhịp đầu cây viết chì lên bàn, không bị
khuất phục bởi lời đáp nghe rõ cả tiếng thở của máy trả lời. Cuối cùng khi anh
mở miệng, anh nhẹ nhõm khi nghe thấy một giọng nhanh, tự tin thốt ra. “Chào,
Tristan Lennox đây. Tôi biết phải có thời gian và đây là một thông báo đột ngột,
nhưng tôi tự hỏi không biết liệu cô có kế hoạch gì cho tối nay không?”
Arian nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu của cô
trong gương với sự kinh ngạc. Cô có thể là một phù thuỷ, nhưng Sven đã chứng tỏ
chính anh mới là một phù thuỷ đáng được kể đến. Chỉ sử dụng kéo, bàn chải tóc,
và một chiếc đũa thần mascara, anh ta đã biến cô thành một ảo ảnh sành điệu
sáng long lanh. Anh ta đã đóng dấu pháp thuật của mình bằng một nhúm bụi tiên lấp
lánh mà anh ta gọi là phấn mắt.
Với lòng cảm kích, Arian đã mời anh ta món salad
bi-na tươi ở cửa hàng thức ăn tầng dưới và giả vờ không để ý khi anh ta ăn hết
món salad và bắt đầu nhai chiếc khay nhựa. Anh ta từ giã không lâu sau đó để
quan tâm đến sự sắp xếp an ninh cho lễ tiếp nhận, để Arian lại một mình với kẻ
lạ trong tấm gương nhà tắm.
Cô trượt khỏi chiếc ghế đẩu, cố hết sức để ngừng
ngưỡng mộ bản thân. Những người Thanh Giáo tránh xa thói hợm hĩnh, tuy vậy
Arian không thể chống lại được một cú xoay tròn vui thích phù phiếm khi cô trải
rộng những nếp xếp của…
…Chiếc áo choàng tắm của Tristan.
Một cơn sóng hoảng loạn lạnh giá chụp lấy cô khi
cô nhìn chằm chằm xuống mớ áo quần nhàu nhĩ. Cô và Sven đã quá bận tâm với mái
tóc của cô đến mức không hề nghĩ đến việc cô cần thứ gì đó để mặc cùng. Cô xông
thẳng đến tủ quần áo của Tristan vội vã đến nỗi bộ phận cảm ứng điện tử thất bại
trong việc mở cửa.
Lầm bầm một lời nguyền rủa với thứ kỹ thuật hiện
đại đó, cô lùi lại và buộc bản thân đi bộ một cách thư thả đến chỗ mở rộng liền
một mảnh ấy. Ngay khi những bức tường bắt đầu tách ra, cô lao vào giữa chúng.
Cô tìm thấy một chồng những chiếc hộp của cửa hiệu
Bloomingdale vẫn chưa được mở nằm thành một đống đáng thương phía sau một giá để
giày. Khuỵu xuống trên đầu gối, Arian mở một chiếc hộp nằm trên cùng, nhăn mặt
khi một chiếc váy màu xám bồ câu lộ ra mà không một tiếng rì rầm cảm tạ. Cô ném
nó qua vai và mở chiếc hộp kế tiếp, rên
rỉ ân hận khi một chiếc áo nữ chẳng ra hình thù gì với màu sắc của bùn rối mù
trong tay cô. Cô nhớ ra cô đã lựa chọn những thứ trang phục này vì sự mộc mạc
và giản dị của chúng, cũng chính là những lý do bây giờ cô loại bỏ chúng.
Cô gạt đi thêm hai hộp nữa, rùng mình với sự
chán ghét. Chìm sâu xuống gót chân, cô hít thở mùi xạ say đắm của da thuộc đắt
tiền và băn khoăn về câu thần chú lạ lùng mà Tristan Lennox đã tung vào cô.
Mong mỏi rằng việc anh thừa nhận cô là một phù thuỷ sẽ bị lu mờ bởi một khao
khát mãnh liệt khiến anh nhìn cô như một phụ nữ. Mãnh liệt và nguy hiểm.
Chẳng phải cô đã từng thề sẽ không bao giờ phó
thác hạnh phúc của cô vào trong đôi tay hay thay đổi của một người đàn ông sao?
Mama của cô đã đủ khờ dại để từng làm như thế trước đây rồi.
Ảo ảnh của Arian bị phủ mờ khi cô nhớ lại một
tràng cười độc ác của đàn ông. Đừng lố bịch
thế, Lily. Nàng không phải loại phụ nữ để đàn ông kết hôn. Từ chỗ trốn của
cô, Arian nghe thấy một cánh cửa đóng sầm lại, một lọ hoa vỡ tung vào đó, rồi
những âm thanh nghẹn ngào của tiếng khóc. Cô đã trườn ra khỏi bên dưới chiếc
giường, nơi mama của cô ném mình vào. Trèo lên trên chiếc mền lông vũ, cô vuốt
ve mái tóc mềm của mama bằng bàn tay bé nhỏ mũm mĩm và thì thầm, Đừng khóc, Mama. Làm ơn đừng khóc mà.
Arian vuốt những giọt lệ đi lạc khỏi gò má cô,
chuẩn bị thừa nhận thất bại và chọn lựa giữa những thứ trang phục buồn tẻ đó
khi cô chú ý đến chiếc hộp cuối cùng, chiếc hộp này lớn hơn những chiếc kia một
chút và được cột bởi một dây ru-băng màu vàng ánh kim rực rỡ.
Đôi tay cô mất đi sự tự tin, run rẩy nhẹ khi cô
vươn tới chiếc hộp tao nhã. Cô kéo nó vào trong lòng và khẽ giật thử sợi
ru-băng. Nắp hộp bật mở, tuôn tràn một dòng sông lụa taffeta óng ánh ngũ sắc
ngang qua lòng cô.
Hơi thở của cô nghẹn lại với sự kinh ngạc khi cô
lấy chiếc đầm dài ra khỏi nơi giam cầm ngột ngạt của nó. Những nếp xếp lấp lánh
bắt giữ ánh sáng, ném chúng trở lại trong sắc thái xanh tương đồng với màu ngọc
lục bảo trên tấm bùa của cô. Một chiếc váy hiệu Givenchy, người bán hàng đã gọi
như thế trong sự tôn kính hết mức đối với nhà thiết kế. Arian đã tìm thấy ở nó
một nhắc nhở đầy khao khát về sự yêu kiều đã bị đánh mất quá lâu trong cuộc đời
cô.
Sao em
không mặc thử đi? Nó rất hợp với em.
Lời mời êm ái của Tristan vang vọng trong ký ức
của Arian.
Cô đã bỏ qua lời đề nghị của anh, tuy vậy anh đã
lờ đi sự phản kháng trẻ con của cô và thưởng cho sự khiếm nhã của cô bằng sự
khoan dung. Arian ôm chiếc váy vào ngực, tự hứa với bản thân rằng tối nay cô sẽ
không vội vàng từ chối những niềm vui mà Tristan đề nghị.
Khi Arian lướt xuống những bậc thang đến phòng
khiêu vũ của Plaza, cô cảm thấy giống một công chúa tiên hơn một phù thuỷ. Phần
váy của chiếc đầm Givenchy phủ thành hình chuông quanh mắt cá chân cô, đôi mắt
cá lần đầu tiên được bọc bằng một cặp bít tất dài mỏng dính. Đám mây sẫm màu của
tóc cô lướt nhẹ trên vai. Sự giảm bớt quá nhiều sức nặng chắn ngắt của chúng
khiến cô cảm thấy hết sức thư thái.
Nhưng không thứ gì khiến cảm giác của cô vui vẻ
bằng những mảnh lụa hư đốn mà cô tìm thấy bị vùi dưới đáy của một trong những hộp
Bloomingdale’s. Khẩu vị của người bán hàng với những trang phục nền tảng có chiều
hướng suy đồi và Arian cảm thấy trần trụi một cách tuyệt diệu bên dưới lớp lụa
taffeta mượt mà.
Những ngón tay cô lướt qua thành lan can như thể
để giữ cô khỏi bay lên. Những cái đầu quay lại và những cuộc chuyện trò dừng lại
khi cô bước xuống,
khiến cô phải cắn lại nụ cười. Cô nên biết Tristan sẽ không để lại cơ hội nào.
Sven đã chỉ dẫn cô đi thang máy lên hai tầng phụ để cô có thể làm một cuộc xuất
hiện ấn tượng như thế.
Cô thích được đương đầu với đám đông lần đầu tiên trên cánh
tay của Tristan hơn, ngoại trừ cô được cam đoan rằng anh quan tâm cô thật lòng
khi cô hé nhìn vào ngăn đông của chiếc xe lộng lẫy chở cô đến Plaza và tìm thấy
được trữ trong đó không chỉ một mà ba loại kem Haagen Dazs khác nhau.
Buổi lễ tiếp nhận giản dị của Tristan bao gồm hàng trăm
khách mời, một tá ngọn đèn chùm nhiểu xuống những lăng kính bằng pha lê, một
ban nhạc đầy đủ, một suối rượu champagne sủi bọt bắn xa đến mười feet vào không
trung, và một bức tượng điêu khắc ấn tượng bằng băng mang hình ảnh một phù thuỷ
đội mũ chóp nhọn đang bay trên một chiếc chổi sáng lập loè. Arian đã không chứng
kiến một sự huy hoàng đến thế kể từ thời thơ ấu của cô tại cung điện của Louis
XIV.
Cô đấu tranh để không bước vội vã khi cô nhìn thấy người đàn
ông đang đợi cô dưới chân thang. Cô đã thấy đàn ông mặc không gì ngoài màu đen
suốt những năm cô sống ở Gloucester, nhưng cô chưa bao giờ trông thấy một người
đàn ông nào mặc đồ đen giống như Tristan Lennox – không giống như sự chối từ
ánh sáng buồn thảm, mà là một cái ôm đầy nhục cảm của bóng tối. Bộ lễ phục của
anh làm nền hoàn hảo cho màu trắng nổi bật của ngực áo sơ-mi, cho màu nắng vàng
tan chảy của mái tóc anh. Khi đôi mắt họ gặp nhau, môi anh cong lên trong một nụ
cười gượng mà Arian bắt đầu ước ao với một cơn đói khát đáng sợ. Cô chùi lòng
bàn tay ẩm ướt vào thành lan can, cầu nguyện rằng không ai sẽ nhận ra.
Nhấc tay lên, Tristan vỗ tay tán thưởng sự hiện diện của cô
với vẻ duyên dáng lười nhác.
Arian đông cứng, bị tê liệt bởi tiếng ầm ầm phê chuẩn tán
thưởng quét qua khắp sảnh đường. Có vẻ như cuối cùng cô đã được sự tán dương
thay vì kết tội, đơn giản bởi vì người đàn ông rộng lượng này đã cho rằng cô xứng
đáng với điều đó.
Cô biết trái tim cô đã theo cùng nụ cười run rẩy mà cô trao
cho anh, nhưng vào lúc cô nhận ra người đẹp yểu điệu đang bám chặt vào khuỷu
tay anh, quá trễ để kéo giật chúng lại mất rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét