Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Magic 10


10.


Đường chân trời Manhattan lấp lánh giống như một viên kim cương mới cắt, vẻ đẹp rạng ngời, nhưng không ấm áp. Tristan nhìn ngắm hình ảnh đó qua đôi mắt mệt mỏi khi anh nâng ly rượu Scotch lên môi. Chiếc đồng hồ kỹ thuật số đặt trên bàn làm việc lặng lẽ cho biết đã nửa đêm.
“Giờ thiêng,” Anh lầm bầm, nâng ly trong một cử chỉ chúc mừng buồn vui lẫn lộn.
Người khác hẳn sẽ ghi nhận sự trống trải sâu thẳm bên trong anh là nỗi cô đơn, nhưng từ rất lâu rồi Tristan đã học được cách để bảo đảm công ty riêng của anh trở thành sự chuộc tội cho lỗi lầm của anh.
Kiệt sức từ áp lực lẩn tránh những tay nhiếp ảnh giả dạng như thợ lau kiếng xuất hiện bên ngoài cửa sổ căn hộ, anh nhốt mình trong văn phòng riêng chẳng bao lâu sau khi để lại Arian cho sự chăm sóc của Sven. Thật đáng nản lòng khi anh khám phá ra không khí trong lành làm cùn đi tính hiệu quả của trí óc thay vì làm sắc bén chúng. Anh chợt nhận ra sự kháng cự của bản thân, anh đang ngáp dài khi đọc báo cáo hàng quý và rùng mình với sự ớn lạnh ngột ngạt của máy điều hoà không khí, thứ anh luôn khăng khăng cài đặt ở mức bảy mươi hai độ để thấy thoải mái và hợp điều kiện sinh thái.
Khi Sven quay trở lại với báo cáo được viết về hành vi của Miss Whitewood, chi tiết đến cả cái chớp mắt. Tristan đã chộp lấy chúng khỏi tay của anh ta, háo hức tìm kiếm bằng chứng về sự lừa đảo của cô. Trang báo cáo đó giờ nằm nhàu nát trên sàn bên cạnh thùng rác đầy ứ của anh.
Trái ngược với hy vọng của Tristan, Arian không nỗ lực gặp gỡ kẻ tòng phạm tiềm năng hoặc thậm chí lẩn tránh sự giám sát của Sven đủ lâu để dùng điện thoại công cộng hoặc nhà vệ sinh. Bất thường duy nhất mà Sven ghi nhận trong hành vi của cô là sự bổ nhào hoảng loạn vào một miệng cống mở khi một chiếc trực thăng bay ngang qua đầu.
Lắc đầu, Tristan uống cạn ly Scotch và đứng lên khỏi bàn giấy, buộc phải chấp nhận một ngày thất bại thảm hại. Anh chỉ có thể hy vọng ngày mai sẽ phong phú hơn. Nếu đội ngũ khoa học gia của anh không thể trao cho anh vũ khí để vạch trần Arian, có lẽ đội quân thám tử tư của anh có thể chăng.
Anh rời văn phòng đi vào phòng sinh hoạt chung mờ tối, gần như vấp vào game-board màu sắc rạng rỡ, thứ đã xác nhận cho hoạt động buổi tối của Sven và Arian.
“Candy Land sao?” Anh lầm bầm.
Cờ tỷ phú anh có thể hiểu, nhưng mục đích trong việc chơi trò chơi nào đó, nơi người ta không thể tính giá cho thuê những toà nhà quá đắt đỏ hoặc làm phá sản đối thủ, là gì?
Cánh cửa phòng ngủ của anh mở hé, cho phép một dải sáng nhấp nháy lẻn ra bên ngoài. Anh bắn cho căn phòng một ánh nhìn thù địch, bực mình vì sự tái chiếm cứ của nó khiến anh cảm thấy y như thể anh phải rón rén trong chính căn hộ của mình vậy.
Anh với tay nhấn nút gọi thang máy khi âm thanh bị bóp nghẹn của tiếng khóc trôi dạt vào tai anh.
Tristan đông cứng, ngón tay anh lơ lửng trên nút gọi loé sáng. Anh không muốn gì hơn là rút lui về chiếc sofa sang trọng trong văn phòng công ty và tìm kiếm sự an bình của giấc ngủ.
Giữa cảm giác điên tiết vì không thể làm gì được và khao khát trốn thoát, anh chầm chậm buông tay xuống. Chắc chắn bất kỳ gã đàn ông nào có thể tính toán những biến số độc lập của một hàm logarit trong đầu đều có thể an ủi một phụ nữ đang khóc than. Sau rốt thì đó là cách thức hợp lý duy nhất để tránh xa rắc rối, hệ thống hoá một giả thuyết có thể chấp nhận được và cung cấp những lựa chọn khả thi. Có lẽ cô bị mất lượt trong trò Candy Land hoặc đang hờn dỗi vì cô cho rằng anh đã không đếm xỉa đến sự chống đối yếu ớt của cô và mua cho cô chiếc váy Givenchy đó.
Sải chân quả quyết của Tristan không hề nao núng cho đến khi anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.
Arian đang ngồi ở giữa giường, sự chú ý của cô tập trung vào vầng sáng màu xanh huyền ảo của chiếc ti-vi. Sự nhẹ nhõm tràn qua Tristan. Rõ ràng cô đang mê mải với một trong những phim đa sầu đa cảm mà Copperfield mê thích – phim ‘Love Story’ hoặc có lẽ là ‘An Affair to Remember’ (Hai phim tình cảm thuộc dạng kinh điển của điện ảnh Mỹ). Sau khi bị những cậu bé lớn hơn ở trại trẻ mồ côi trêu chọc một cách tàn nhẫn vì đã khóc khi mẹ của chua nai Bambi chết, Tristan đã thề sẽ không bao giờ để cho cảm xúc riêng thao túng anh như vậy nữa.
Anh bắt đầu rút lui, nhưng một tiếng nấc thống thiết lôi kéo anh đi vào trong phòng. Arian không chú ý đến sự hiện diện của anh, trao cho anh một cơ hội khó cưỡng để nghiên cứu cô.
Cô ngồi với đôi chân cuộn bên dưới, một tô bắp rang ướt sũng đặt trong lòng. Cô ghim mái tóc sạch sẽ, ẩm ướt thành một cuộn cẩu thả sau gáy bằng cách sử dụng một cặp ghim kẹp cà-vạt không phù hợp. Chiếc áo sơ-mi từ một trong những những bộ pajamas lụa của anh quấn quanh hình thể mảnh dẻ của cô. Màu đen, dĩ nhiên rồi, anh ghi nhận một cách khô khan.
Vài hộp băng video rỗng nằm rải rác trên giường. Anh nghiêng đầu để đọc tựa đề : ‘Bell, Book and Candle’, ‘I maried a Witch’, ‘Escape to Witch Mountain’, ‘The Witches of Eastwich’. Anh lắc đầu nhăn nhó không thể tin được. Ngay cả Sven đầu đất cũng có thể phát hiện ra một kiểu mẫu rõ ràng ràng như thế và sẽ ghi trong báo cáo của anh ta. Chắc chắn cô đang nghiên cứu cách cư xử thích hợp để một nghệ sĩ bịp giả dạng như một phù thuỷ.
Một nụ cười miễn cưỡng dãn nhẹ trên môi anh khi anh quan sát cô chấm nhẹ mũi bằng mảnh khăn giấy mềm rũ. Không giống như phần lớn phụ nữ anh quen biết, cô không khóc như thể cô sống trong nỗi khiếp sợ cực độ bị nhoè lớp mi chải mascara. Nếu anh nấn ná đủ lâu, anh ngờ rằng sẽ bắt gặp cô hỉ mũi vào miếng giấy nữa cơ đấy.
Một giọt nước mắt tròn đầy lăn xuống trên gò má cô. Hơi thở của cô nghẹn lại trong một tiếng thở dài thương cảm.
“Arian?” Anh nói nhỏ, sự thân mật không chủ tâm của chiếc giường nhàu nhĩ và ánh sáng dịu khiến cho “Miss Whitewood” có vẻ như quá trịnh trọng.
Cô ném cho anh một ánh nhìn van nài. Những giọt nước mắt đọng trên mi khiến cho mắt cô trông có vẻ lớn hơn. Anh nhận ra cô đã biết về sự có mặt của anh toàn bộ thời gian, nhưng quá mê mải với bộ film để quan tâm. “Anh có thấy không? Dorothy xấu xa đã thả một ngôi nhà xuống trên người phù thuỷ đáng thương. Sinh vật vô tội ấy chỉ đang lưu tâm đến việc của riêng mình, và rồi ‘bụp’!”
Tristan chầm chậm quay đầu nhìn vào ti-vi. Anh mong đợi tìm ra Deborah Kerr* trong chiếc xe lăn hoặc Ali McGraw* đang hổn hển phút lâm chung, không phải một hàng đồng ca trẻ con đang líu lo một cách vui sướng, “Ding-dong, Phù thuỷ xong đời!”
(*Deborah Kerr : Diễn viên nữ chính trong film ‘An Affair to Remember’. Trong film này nv nữ lỗi hẹn với người yêu do bị tai nạn, dẫn đến hiểu lầm là anh đã nghĩ cô không yêu anh. Sau này họ gặp lại nhau nhờ một bức tranh, khi ấy cô đã ngồi xe lăn…)
(*Ali McGraw : Diễn viên thủ vai nữ chính trong film Love Story. Trong film này tình yêu đẫm nước mắt của đôi trẻ đã vượt qua bao trở ngại để có thể đến được với nhau, nhưng trở ngại cuối cùng : bệnh ung thư máu không thể vượt qua…)
“Những chú lùn khủng khiếp,” Arian thì thầm, chặn làn sóng nước mắt mới bằng đường viền tấm trải satin. “Lẽ ra phải biết là họ ở phe Dorothy điên khùng đó.”
Choáng váng như thể là anh, chứ không phải người phù thuỷ bạc mệnh kia, vừa bị một ngôi nhà chụp xuống đầu, Tristan nhìn chằm chằm vào Arian như thể mới thấy cô lần đầu. Copperfield có thể lén lút rơi lệ khi Yeller* già qua đời, nhưng Tristan chưa bao giờ gặp bất kỳ ai quá đỗi nhạy cảm đến mức khóc lóc cho một trong những phù thuỷ bại trận của ‘The Wizard of Oz’*.
(*Old Yeller : Tên của con chó trung thành, bạn của cậu bé Travis sống trong một trang trại, và cũng là tên một bộ film về bi kịch gia đình của hãng Walt Disney năm 1957. Được chuyển thể từ truyện cùng tên được viết bởi Fred Gibson.)
(*The Wizard of Oz : Một bộ phim thiếu nhi kinh điển của Mỹ Sx năm 1955, được xếp vào 10 phim hay nhất mọi thời đại. Phim được chuyển thể từ The Wonderful Wizard of Oz được L.Frank Baum viết năm 1900.)
Khuynh hướng tự nhiên của anh trong việc bật cười bị áp đảo bởi khuynh hướng phi tự nhiên muốn đón Arian vào trong cánh tay anh. Để hạ thấp môi anh xuống trên mặt cô và hôn sạch mỗi giọt lệ mặn chát trên đó. Để tách bờ môi run rẩy của cô bằng lưỡi anh và…
Run rẩy, anh nhặt chiếc remote và tắt ti-vi. “Phù thuỷ rất hiểm ác,” anh nói thẳng thừng. “Bà ta đáng chết.”
Anh ném chiếc remote trên giường và đi khỏi, tự thuyết phục bản thân rằng anh chỉ vừa tưởng tượng ra nỗi sợ hãi loé sáng trong đôi mắt Arian.


Sườn đồi rực rỡ với ánh sáng của hàng trăm ngọn đuốc. Arian bị đẩy lùi về vực thẳm đang mở ra, cô thà chọn sự huỷ diệt chắc chắn của nó, hơn phải đương đầu với những sinh vật đang lê lết bước đến từ bóng tối.
Những tên quái vật đang săn đuổi cô, đôi mắt vô hồn của chúng vàng rực trong hốc mắt trống rỗng. Một chiếc móng vuốt lạnh buốt chải qua cổ họng cô. Khi cô giật lùi khỏi bộ mặt xương xẩu của Goody Hubbins, một tiếng thét bị bẫy lại trong cổ họng cô, bóp nghẹt cô trong nỗi kinh hoàng mụ mị.
“Dừng lại!” Một tiếng la vang đến từ đỉnh đồi.
Đức cha Linnet đứng rọi bóng ngược ánh trăng, chiếc áo choàng đen rập rờn quanh mắt cá chân. Vành  nón phủ bóng trên hình hài của hắn. Những kẻ kết tội lê bước phía sau cho đến khi cô đứng một mình bên bờ ao.
Linnet chỉ một ngón tay vào hình thể đang run rẩy của cô và thốt ra một từ đáng nguyền rủa. “Phù thuỷ!”
Cô đổ nhào vào trong làn nước, nhưng trước khi bóng tối âm u vây bọc cô, người đàn ông trong tình trạng tháu cáy tung chiếc mũ của hắn. Ánh trăng xoay tròn mái tóc của hắn thành một màu ánh kim thuần khiết nhất và phủ sương đôi mắt xám bằng ánh trăng bạc. Âm thanh cuối cùng cô nghe được trước khi làn nước lạnh giá nuốt chửng cô là tiếng cười nhạo báng của Tristan Lennox.
Lạy Đức Mẹ Chúa Trời,” Arian thở hổn hển, ngồi thẳng dậy trên giường.
Tuyệt vọng trốn khỏi dư chấn của cơn ác mộng, cô đẩy lui tấm phủ bằng satin và nhảy ra khỏi giường, đánh đổ một chồng hộp băng video ra sàn.
Cô đã hy vọng biết được quan điểm xã hội đối với các phù thuỷ từ những vở kịch ảo diệu thu nhỏ, nhưng những cuốn băng video chỉ để lại cho cô nhiều nỗi hoang mang hơn trước đó. Trong ‘In Maried a Witch’, chú rể nhìn tài năng pháp thuật của cô dâu của anh ta với sự khoan dung thích thú trong khi ‘Bell, Book and Candle’ vị anh hùng sống trong nỗi kinh hoàng cực độ bị rơi vào một lời nguyền mê đắm của phù thuỷ. Trong ‘Escape to Witch Mountain’, Hai đứa trẻ bị ngược đãi và bị khủng bố vì năng lực siêu nhiên của chúng. Bối rối hơn tất cả, thực  sự là ‘The Witch of Eastwick’ trong sự liên minh với ma quỷ! Arian đỏ bừng lần nữa khi nhớ lại những hành vi vô sỉ mà họ chào mời trình diễn cho một tên Satan đang cười điệu.
Cuộn tròn bên cạnh giường, cô chà sát hai cánh tay qua lớp lụa mỏng của chiếc áo ngủ đi mượn. Những hạt mưa bắt đầu đập vào cửa sổ và dường như không có sự nhiễm lạnh nào ngoài sự làm mát không khí nhân tạo. Như thể phần lớn cơn ớn lạnh là do sự chôn vùi sũng nước vẫn còn bám chặt lấy cô.
Nhớ đến chiếc lò sưởi trong phòng khách khổng lồ bên ngoài phòng ngủ, Arian đi theo hướng đó. Những chiếc màn cửa đã được kéo xuống và một ngọn đèn đơn vẫn đang cháy sáng, được bao phủ trong một chiếc kén cực kỳ lộng lẫy.
Hai chậu dương xỉ buồn tẻ đặt hai bên lò sưởi. Nền lò sưởi bằng đá hoa cương lún xuống cho cảm giác giống như một tảng băng đối với bàn chân trần của Arian. Cô nhìn chăm chú vào vỉ lò bằng đồng thau bóng láng, ngoại trừ tìm thấy bên trong của nó cũng cổ xưa y như như phía bên ngoài, không có dấu hiệu nào của tro hoặc bồ hóng. Cô với tay lên nóc lò sưởi, nghĩ rằng sẽ tìm ra ống khói và khơi lên một ngọn lửa của riêng cô, chỉ để khám phá ra khe hở hẹp của nó đã bị xây kín.
Rùng mình, cô vươn thẳng người, bối rối và cáu điên. Mùa đông đã cận kề và một ngọn lửa cháy lách tách trong một ngày mùa thu ẩm ướt là một sự khoan khoái mà không một ai nên khước từ.
Cảnh tượng chiếc bình bằng gỗ mun bóng mượt được cắm rất nhiều hoa khích lệ cô. Cô kéo chiếc bình hoa ra khỏi bệ lò sưởi và vùi mặt vào những bông hoa chỉ để bị giật ngược lại khi cô chạm phải sự lạo xạo của lớp lụa thay vì sự êm mượt như nhung của những cánh hoa ngát hương.
Vẻ tư lự buồn bã của cô sâu thêm khi cô đặt lại lọ hoa trên bệ lò sưởi. Những bông hoa bằng vải? Nóc lò sưởi xây kín? Những ô cửa sổ không mở được? Chân dung người phụ nữ anh chưa từng gặp? Không có thứ gì trong cuộc đời của Tristan Lennox mà không phải là một ảo tưởng phức tạp sao? Hay những vật dụng vô hồn quanh anh chính là sự phản ánh của bản thân người đàn ông?
Phù thuỷ rất hiểm ác. Bà ta đáng chết.
Những từ ngữ tàn nhẫn của anh ám ảnh cô. Làm sao cô có thể quyết định là liệu vẻ ngoài trau chuốt trang nhã của anh có che dấu một trái tim đàn ông dễ bị tổn thương hay không, hoặc chỉ đơn giản là một lõi quắt queo, khô và đắng như cây ngải tây?
Cô thơ thẩn quanh căn hộ thanh nhã, hy vọng tìm được manh mối nào đó về tính cách của anh, bằng chứng để chứng minh cơn ác mộng của cô chỉ là một tiếng dội của nỗi sợ hãi thay vì một sự cảnh báo thảm khốc.
Gần như thể căn phòng tiếp khách được chuyên tâm sắp đặt để bảo vệ những bí mật của chủ nhân. Vẻ tinh tuý tráng lệ của những bức tường, thảm, và ghế trường kỷ, đều không bị phá vỡ bởi một đốm màu đơn lẻ. Không có chiếc mền bông ấm áp nào để vùi vào bên dưới trong một đêm đông tuyết phủ, không có cuốn sách bìa da nào nằm rải rác trên những chiếc bàn bóng loáng để hé lộ về các tác giả yêu thích của anh hoặc sự say mê kín đáo. Có lẽ anh chẳng hề có, Arian nghĩ, lướt những ngón tay dọc theo sự mở rộng của bờ tường vô trùng. Ý niệm đó khiến cho cảm giác của cô sầu muộn lạ lùng.
Cô vơ vẩn qua chiếc bàn viết kiểu phương Đông và kéo mở một hộc ngăn kéo, lờ đi sự cắn rứt có lỗi.
Sự tìm kiếm của cô chỉ mang lại được một đống đồ dùng văn phòng màu kem được chạm nổi tên của Lennox, các cạnh của nó được sắp ngay ngắn để tương xứng với đường biên của ngăn kéo. Một cuộc thăm dò ngăn kéo bên dưới cho thấy một hàng những cây bút, được nhóm lại ngăn nắp theo màu sắc và chủng loại. Arian thở dài. Có lẽ cô đang lờ đi sự hiển nhiên suốt từ lúc bắt đầu. Có lẽ sự khô khan cực kỳ của phòng khách tiết lộ bản chất của Lennox rõ ràng hơn bất kỳ mức độ thi vị  hoặc chiếc gối cũ rích nào bị loại bỏ.
Có lẽ anh chẳng có gì nhiều hơn một gã đàn ông gọn gàng ngăn nắp. Một người đàn ông căm ghét bất kỳ sự sai lạc nào về những lề thói thường nhật cố định của anh ta. Vành môi cô khẽ cong lại trong một nụ cười phiền muộn. Nếu là như thế, anh hẳn thật sự khinh miệt cô và sự hỗn loạn mà chuyến viếng thăm bất thường của cô tạo ra.
Cô trượt chiếc ngăn kéo dưới cùng vào chỗ cũ khi nó kẹt vào thứ gì đó cô không thể nhìn thấy. Cô với tay vào chỗ hốc thụt của nó, kéo ra một cuốn sách nhỏ nhàu nhĩ được in bằng giấy bóng. Hơi thở của cô nhanh hơn một chút. Không phải cuốn sách kích thích cô, mà là sự bỏ mặc thứ được nhét phía sau ngăn kéo.
“Forbes*?” Cô thì thầm, làm phẳng những nếp nhàu trên bìa sách bóng láng. “Tháng mười một, năm một ngàn chín trăm chín mươi lăm?”
(*Forbes : Công ty xuất bản và truyền thông của Mỹ, thành lập năm 1917 bởi B.C.Forbes lúc đó đang là nhà bình buận và phân tích đầu tư hàng đầu của tờ báo Heart. Ngoài tạp chí Forbes xuất bản 2 kỳ/tuần, còn có vài loại báo khác xuất bản với 8 ngôn ngữ khác nhau. Forbes cũng đưa những lời khuyên về đầu tư trên TV “Forbes on Fox” và “Forbes On Radio”. Hiện nay ngoài những công việc này Steve Forbes và cộng sự cũng lập nhóm Tư Vấn Đầu Tư. Forbes nổi tiếng về những danh sách, trong đó được biết đến nhiều nhất là danh sách tỷ phú, Forbes 400 – 400 người giàu nhất nước Mỹ, Forbes 500 – 500 công ty lớn nhất nước Mỹ (Khác với Fortune 500 chỉ chú trọng theo lợi nhuận, Forbes dựa theo quy mô, doanh thu, và lợi nhuận.)
Không phải dòng chữ in đậm của tiêu đề xa lạ khiến trái tim cô nhảy cách quãng, mà là hình chân dung bên dưới đó. Không phải một bức chân dung được phác hoạ bởi một nghệ sĩ, cô nhanh chóng nhận ra, mà là một bức ảnh chụp, một sự tương đồng kỳ quái với một trong những người phụ nữ trên tủ ly. Nhưng đây không phải người lạ.
Đây là Tristan Lennox, bị bắt giữ trong một khoảnh khắc với cả ngàn sắc thái xám huyền ảo. Tristan của lần đầu tiên cô nhìn thấy anh – áo ghi-lê không cài nút, sơ-mi hở nút cổ, một cánh tay anh xếp hờ hững trên đầu gối gập lại, bờ mi hung hung không thể che phủ hoàn toàn ánh lấp lánh màu thép của đôi mắt anh.
Tristan Lennox – Chàng Tỷ Phú hay Pháp Sư Tài Chính?
Lời tựa ác ý bên dưới bức ảnh đẩy cô ra khỏi ảo tưởng. Cô lật sách một cách thiếu kiên nhẫn cho đến khi tìm thấy một bức ảnh khác của Tristan, bức ảnh này chụp trong lúc anh ngồi ở cuối chiếc bàn dài, bóng láng. Lựa chọn của người nghệ sĩ về góc độ khiến anh trông có vẻ không bị thu nhỏ nhưng hết sức cô độc.
Vừa hăm hở xem xét bài báo, Arian vừa dò dẫm chiếc trường kỷ phía sau cô. Có lẽ bây giờ cô có thể tìm ra thứ gì đó về người chủ nhà bí ẩn của cô có ích nhiều hơn yếu điểm của anh về bánh quế mầm lúa mì hoặc sự chán ghét của anh về tính vô kỷ luật. Nhiều thuật ngữ hiện đại vượt quá hiểu biết của cô, nhưng cô đấu tranh để lắp ghép lại với nhau từng mảnh cuộc đời của Tristan thành kiểu gì đó có thể nhận biết được.
Bài báo rất ít đề cập đến cuộc sống trước đây của anh ngoại trừ rằng anh được nuôi dưỡng trong trại trẻ mồ côi ở Boston. Arian cảm thấy nhói lên một sự thương cảm, dù cô biết một cách bản năng rằng Lennox sẽ khinh miệt cô vì điều đó.
Vào năm 1986, ở tuổi hai mươi, anh kiếm được một bản quyền sáng chế về một bộ vi xử lý máy tính, ngay lập tức nó tạo nên thế hệ máy 386, sau đó, tính hữu dụng của nó có vẻ như vẫn đang giữ nguyên vị trí. Trong khoảng ba năm, anh đánh cược khám phá của anh thành một công ty trong danh sách Fortune 500* và đính thêm cọng lông vũ của kẻ oanh tạc tập đoàn trên mũ. Arian nghiên cứu bức ảnh đang mỉm cười hiếm hoi của Tristan. Thật quá dễ dàng hình dung một con dao găm nghiến giữa hai hàm răng sáng lấp lánh ấy. Một kẻ oanh tạc tập đoàn có thể là gì nếu không phải một uyển ngữ tao nhã cho từ “kẻ cướp”? Thật giống như đang cố gắng để tạo nên ý nghĩa cho một ngôn ngữ xa lạ.
(*Fortune 500 : Bảng xếp hạng 500 công ty có lợi nhuận đứng đầu nước Mỹ của CNN – Cables New Network, mạng tin tức truyền thông Hoa Kỳ. Danh sách này được xếp hạng hàng năm và công bố trên tạp chí Fortune, danh sách đầu tiên được lập năm 1955. Hiện Forrtune 500 là bảng xếp hạng được đánh giá là có độ tin cậy cao nhất.)
Quay lại trang báo, cô đọc thành lời, “Trong khi nhiều sự ngưỡng mộ miễn cưỡng rõ ràng về sự nổi lên rực sáng của anh trong thế giới tài phiệt đầy đua tranh, sự nhẫn tâm huyền thoại của Lennox đã tạo ra cho anh nhiều hơn một vài kẻ thù.” Mẩu tin bao gồm một trích dẫn từ một trong nhiều người phỉ báng anh (kẻ được cho là đã nài nỉ Forbes cho phép hắn duy trì sự ẩn danh vì sợ sự trả đũa) : “Mọi thứ đồ khốn đó chạm vào đều biến thành vàng. Điều đó gần giống như anh ta có loại sức mạnh siêu nhiên nào đó. Giống như anh ta đã bán linh hồn tội lỗi của anh ta cho quỷ dữ hoặc cho thứ gì đó.”
Arian chầm chậm hạ thấp tờ tạp chí. Bản thân cô là nạn nhân của tin đồn nhảm đúng y như thế, cô biết sự huỷ hoại của nó có thể xảo quyệt như thế nào, tuy vậy, cô không thể hoàn toàn ngăn chặn được cơn ớn lạnh trước linh tính.
Cô lóng ngóng lật một trang khác, và rồi thất vọng trước sự huyên thuyên khó hiểu về “CPU’s*” và “Motherboards*” (*Central Processor Unit-bộ vi xử lý trung tâm và *bo mạch chủ), thay vì thế cô bắt đầu nghiên cứu bức ảnh kèm theo : Tristan đang bước vào trong một toa xe dài, màu đen, trông tương tự một chiếc xe tang được kéo bằng ngựa nhưng không có con ngựa nào; Tristan sắp đi đến một nơi nào đó được gọi là ‘A Stock Exchange’ (Sở giao dịch chứng khoán - Stock cũng có nghĩa là vật nuôi, cum từ này có thể hiểu theo nghĩa đen là nơi trao đổi vật nuôi). Arian bị bối rối bởi sự vắng mặt những con bò và heo trong hậu cảnh. Tristan lộng lẫy với quần ống túm và áo khoác đuôi tôm, cười điệu với cô nàng da ngăm má hóp trên cánh tay anh; Tristan đổi cô gái da ngăm thành cô nằng tóc vàng hoe hốc hác tương đương. Bị vây bọc bởi một cơn đau nhói lạ lẫm, Arian vuốt nhẹ quanh bụng qua lớp lụa của chiếc áo ngủ, cảm thấy mình quá phúng phính lần đầu tiên trong cuộc đời cô.
Cô tìm kiếm trang kế tiếp và phát hiện nó đã bị mất – không phải cắt xén gọn gàng như cô mong đợi mà bị xé toạc khỏi gáy sách, chỉ để lại một đường rìa lởm chởm ở nơi mà nó nên ở. Một cơn ớn lạnh kỳ lạ trườn qua cô, nhưng bị xua đi bởi một làn sóng ấm áp không thể tin được khi ánh mắt cô chiếu vào bức ảnh cuối cùng của quyển tạp chí.
Tristan đang đứng, mặc chiếc áo sơ mi gợn sóng được khắc dòng chữ MIT*, đôi mắt đầy ấn tượng của anh gần như bị che khuất bởi cặp kính gọng kim loại dày cộm. Một lọn tóc không chải rơi trên trán anh, và Arian lơ đãng chạm vào trang báo, muốn chải nó ra đàng sau. Trông anh quá trẻ trung, quá bối rối ngượng ngùng – nụ cười của anh bẽn lẽn và thiếu chắc chắn, tuy thế vẫn chứa chan hy vọng vào tương lai - không thể tìm thấy dù chỉ một chút bóng dáng của người đàn ông hoài nghi, nguy hiểm mà anh đã trở thành.
(*MIT : Massachusetts Institude of Technology – Học viện kỹ thuật Massachusetts, một viện đại học tư thục đứng đầu thế giới về nghiên cứu và giảng dạy các ngành công nghệ, kỹ thuật thuộc thành phố Cambridge, bang Massachusetts. Đây là một trường tuyển sinh viên đầu vào cực kỳ khó, là ước mơ của mọi SV ngành kỹ thuật trên toàn thế giới, có tỷ lệ chỉ vài phần ngàn các ứng viên noppj hồ sơ xin học được nhận, nhưng khi được nhận vào rồi thì không cần quan tâm nhiều đến học phí. Nếu không có đủ tiền, cứ trình bày và xin giúp đỡ. Phần lớn các cựu SV đều thành đạt và đóng góp lại cho viện rất nhiều.)
Cô đọc phần thuyết minh bên dưới, rên lên khi tìm ra một thách thức khác nữa cho từ vựng giới hạn của cô. Ôm quyển sách nhỏ vào ngực, cô tự hứa với bản thân, điều đầu tiên trong buổi sáng là cô sẽ dồn Sven vào một góc và buộc ông giải thích chính xác một “geek*” là thứ gì.
(*Geek : Một kẻ lập dị cũng có nghĩa là một chuyên viên máy tính)


3 nhận xét:

Unknown nói...

Thật vui vì bạn đẫ dịch truyện này, đọc hầu hết truyện bạn dịch, bạn dịch rất mươt.Cảm ơn bạn nhiều.Mong bạn theo đến cùng truyện này nhé.Mình rất thích tác giả này.

Se Sẻ Nâu nói...

Cám ơn sự ủng hộ và động viên của bạn. Mình ko bỏ dở nửa chừng đâu, kể cả Crystal Cove, mình chỉ tạm dừng để lấy trớn thui, hihi…
Mình cũng xin lỗi các bạn khác nếu như mình ko trả lời mess. vì mình hầu như đã không đọc (vì ko thấy) mãi hôm nay mới để ý… giao diện của google có vẻ thiếu thân thiện hén…(bao biện cho sự vô tâm của mình tí ấy mà…)

Unknown nói...

à,vậy banjcos bản dịch truyện Wonderfull của Jill barnet không? Nếu có cho mình xin vào email buc7778@gmail.com nhé.Cảm ơn bạn.