5.
Tờ báo rơi khỏi những ngón tay chết lặng của Arian ngay khi
những tấm màn treo từ sàn đến trần tách ra để lộ một dải ngân hà rực rỡ những
vì sao, qua bức tường hoàn toàn bằng kính.
Người chủ nhà của cô chẳng hề ít bí ẩn dưới ánh sao hơn
trong bóng tối. Anh vươn một cánh tay về hướng quang cảnh nhìn từ xa đẹp đến
choáng váng đó. “Chà, thưa quý cô Whitewood đến từ Pháp, chào mừng đến với
thành phố New York.”
Nếu anh nói, “Chào mừng đến với Thiên đường,” Arian cũng chẳng
chút ngạc nhiên. Cô không thể nuốt trôi sự hổn hển nhiều như thế qua cổ họng bị
siết chặt của cô. Cô đã sống mười năm vừa qua trong một thế giới bị lấy mất vẻ
đẹp. Bị thu hút vởi sự quyến rũ không thể kháng cự, cô trượt khỏi giường, kéo
giật những lớp váy xuống để che dấu mắt cá chân của cô khỏi cái nhìn thăm dò của
Lennox. Cô bước sang một bên tránh anh, lướt về phía trước cho đến khi cô có thể
tỳ những đầu ngón tay đầy khao khát vào lớp kính mát lạnh.
Cô nhận ra ngay sau đó rằng, nguồn ánh sáng không phải là những
vì sao, mà bởi hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn đang lấp lánh từ những ô cửa sổ của
những ngọn tháp cao vút. “Thật kỳ diệu là chúng đã không thiêu cháy thành phố đến
tận mặt đất,” Cô thì thầm, kinh sợ với phát hiện. “Ngay cả Paris cũng không có
nhiều nến đến thế.”
Họ nhìn chằm chằm vào những thứ kỳ diệu đó từ một tầm cao
không thể tưởng tượng được. Arian đã sai lầm khi liếc nhìn xuống chỉ để khám
phá ra vô số những đám rước đèn tương tự nhau trườn dọc theo những con đường
thênh thang ở xa phía dưới. Sự choáng váng tràn qua cô như thuỷ triều, khi lần
đầu tiên cô nhận thức được cô đã lạc lối khỏi nhà cô xa như thế nào. Đôi tai cô
bắt đầu gào thét. Tầm nhìn cô nhạt nhoà. Sợ rằng sẽ tự làm bẽ mặt chính mình bằng
cách ngất đi trước mặt người lạ lãnh đạm này, cô dò dẫm vào ô cửa tìm kiếm một
chiếc then cài, khao khát điên cuồng được hít thở không khí tươi mát.
Cô lảo đảo, nhưng trước khi đầu gối cô có thể sụm xuống, đôi
tay anh đã ở đó giữ lấy bờ vai cô, sự ấm áp của anh có thể cảm nhận rõ ràng cho
dù xuyên qua làn vải thô của ống tay áo.
“Cửa sổ đã được gắn xi kín,” Anh nói êm ái, “Chúng không mở
ra được.”
Ngay cả khi Arian chấp nhận sự mời mọc không lời của anh để
dựa vào anh, cô khổng thể ngăn bản thân không tự hỏi loại đàn ông nào mà lại
quá phung phí như thế khi tạo lập những bức tường cửa sổ, cũng như quá ngốc nghếch
để loại đi tất cả những thứ đáng yêu có thể đến từ chúng – những cơn gió mùa
thu mát mẻ, tiếng hót hân hoan của những chú chim hét, hương thơm của hoa kim
ngân trong những ngày hè oi ả. Một chút lòng thương hại không đúng lúc đã làm dịu
đi sự cảnh giác của cô.
Sự thân mật kỳ quặc với một người xa lạ chỉ làm tăng thêm bản
chất trái ngược của quang cảnh. Một cảm nhận nhức nhối về sự cách biệt trườn
qua cô khi cô nhận ra mọi người mà cô từng biết đã chết từ nhiều thế kỷ rồi –
Marcus, Charity Burke, ngay cả Đức cha Linnet. Cô đã nghĩ sẽ không thể nào
thương mến Gloucester, nhưng ngay cả tính hà khắc không thoả hiệp của dân làng
dường như cũng dần dà dễ chịu hơn qua thời gian.
Cô có chút ít lựa chọn, cô nhắc nhở bản thân một cách nghiêm
khắc. Cho đến khi cô có thể đoán ra sai lầm nào trong lời nguyền của cô đã mang
cô đến nơi này, đơn giản là cô sẽ phải tống khứ nỗi sợ hãi của cô đi và làm những
gì cô đã làm trong toàn bộ cuộc đời cô – giả vờ thuộc về nơi nào đó mà cô không
bao giờ sẽ thuộc về.
Cô ngẩng đầu lên và khám phá ra người chủ nhà của cô không
phải đang chiêm ngưỡng cảnh tượng tráng lệ, mà đang nhìn hình ảnh phản chiếu u
sầu của cô. Ánh mắt họ trộn lẫn vào nhau trong tấm kính, và trong một khoảnh khắc
thoáng qua, sự cô đơn dội lại trong đôi mắt xám lạnh lẽo của anh tạo nên một ảo
tưởng đáng bối rối rằng, anh mất mát nhiều hơn cô. Trước khi cô có thể nghĩ điều
đó chẳng qua chỉ là một trò lừa của ánh sáng, ánh mắt anh hạ thấp xuống miếng
bùa hộ mệnh.
“Cô có thứ gì ở đó vậy?” Anh hỏi, xoay cô lại đối diện với
anh. “Một hình thập ác chống ma cà rồng và cướp bóc những uỷ viên chấp hành trọng
yếu à?”
“Cài này không là gì hết.” Cô lầm bầm, nhét nó vào bên trong
vạt áo trước. “Chỉ là một món nữ trang chẳng giá trị gì.”
Quá trễ, cô chợt nghĩ rằng việc dấu miếng bùa dưới lớp áo chỉ
trao cho Mr.Lennox một thách thức không thể cưỡng lại. Cô cứng người, chờ đợi
anh thọc bàn tay tham lam vào giữa hai bầu ngực của cô như Linnet đã làm. Nhưng
khớp ngón tay ấm áp của anh chỉ lướt nhẹ qua xương đòn của cô khi anh kéo sợi
dây chuyền ra với một vẻ duyên dáng khéo léo vô vàn nguy hiểm hơn móng vuốt của
Linnet. Như thể anh tìm kiếm để lấy cắp không chỉ tấm bùa, mà còn cả trái tim
đang nằm bên dưới nó nữa.
Anh giơ miếng ngọc lên để xem xét. “Một mảnh ngọc rất ấn tượng.
Nó là đồ cổ à?”
“Anh có thể nói như vậy.”
“Sự chế tác khá khác thường. Cô có nó từ đâu thế?”
Câu hỏi tình cờ không lừa phỉnh được Arian. “Tôi không đánh
cắp nó đâu, thưa ngài, nếu đó là những gì ngài muốn hỏi.” Cô hạ thấp ánh mắt, sợ
rằng ánh mắt như pha lê của anh có thể bới lên những hạt giống giả dối đã chôn
vùi từ lâu. “Đó chỉ là một món quà từ mẹ tôi.”
Miếng ngọc xanh thả một quầng sáng hình lăng trụ rạng rỡ
ngang qua hình dáng cứng rắn của Lennox. “ Ah, một phụ nữ có thị hiếu hoàn hảo.”
“Ngoại trừ khi nó dính líu tới đàn ông.” Khi ánh mắt lo lắng
của Arian lướt lên xuống chiều dài gầy guộc của Lennox, được bao bọc trong chiếc
quần được may đo hoàn hảo, chiếc áo ghi-lê bảnh bao, và áo sơ-mi rám nắng không
cài nút cổ để loà xoà một ít tóc vàng óng, cô thì thầm một lời cầu nguyện không
thành tiếng, để tạ ơn rằng cô đã không bị mắc vào những lời nguyền tương tự mẹ
cô. Miếng bùa xoay vòng trước đôi mắt thôi miên của anh như thể nó thuộc về nơi
đó, khiến Arian thoáng hoảng sợ. Sẽ ra sao nếu anh vô tình trao đi một lời ước
không lời là anh sẽ không bao giờ để mắt đến cô? Cô sẽ đột ngột quay lại đáy ao
đầy bùn đó trong Gloucesster hay chỉ đơn giản là ngừng tồn tại thôi?
Cô rút miếng bùa khỏi tay anh, biết rằng cô đã làm điều mà
cô nghĩ là lố bịch. Lennox chỉ là một người bình thường. Cô là một phù thuỷ. Miếng
bùa chỉ đơn giản là một vật truyền dẫn cho quyền năng của cô, không phải là nguồn
sức mạnh.
Lennox rõ ràng không phải là người quen thuộc với việc có bất
kỳ thứ gì bị kéo ra khỏi sự nắm giữ của anh. Gương mặt anh rắn lại trong chiếc
mặt nạ bình thản. “Vậy hãy nói với tôi, Miss Whitewood, bằng cách nào cô hoàn
thành được cú lừa nho nhỏ rẻ tiền của cô vậy? Chiếc chổi được điều khiển vô tuyến
à? Được số hoá? Cơ giới hoá? Đó là cách ngọn lửa bắt đầu sao? Cô hẳn đã nhận ra
rằng họ đang tháo rời những gì còn lại của thiết bị đó trong phòng thí nghiệm của
tôi ngay khi chúng ta nói chuyện.”
Arial quá sững sờ bởi một dãy những câu hỏi của anh để có thể
tạo ra một lời phủ nhận mạch lạc. “Tôi không biết… Tôi không nhớ…”
Khi anh dẩy lùi cô dựa vào cửa sổ, sự đe doạ của anh nghi
ngút như khói của củi cháy, cô thầm tạ ơn là cửa sổ không mở được. “Chính xác
thì cô là kẻ quái nào? Một nghệ sĩ bịp? Một gián điệp công nghiệp? Một trong những
con đỉa đói của các tờ báo lá cải? Hay Wite Lize đã gởi cô đến?” Cô không nghĩ
điều đó là có thể, nhưng biểu hiện của anh còn u ám hơn nữa. Đầu gối cô bắt đầu
run rẩy trở lại, nhưng lần này anh không làm một hành vi hào hiệp nào để khiến
cô bình tĩnh. “Một trò biểu diễn phô trương lố bịch như thế chắc chắn phải kêu
gọi sự thông thạo bi kịch hoá của ông ta.”
Arian không biết nên biết ơn hay bực dọc khi một tiếng ho lịch
sự vang lên phía sau Lennox. “Nếu đây là một cuộc thẩm vấn chính thức, Tristan,
quý cô đây không nên có sự hiện hiện của một luật sư sao?”
Lennox quay ngoắt lại. “Chết tiệt, Cop! Cậu chưa từng gõ cửa
à?”
Sự nhẹ nhõm của Arian khi sự phẫn nộ của anh chuyển hướng đến
mục tiêu mới đã bị lu mờ bởi nỗi kinh hoàng vào lúc cô trông thấy người đàn ông
đang đứng sau anh. Cô bịt một bàn tay lên miệng nhưng đã quá trể để bóp nghẹt một
tiếng thét.
Cả hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô như thể cô bị mất
trí.
Cô hạ thấp tay xuống và chỉ một ngón tay run rẩy vào kẻ xâm
nhập. Mái tóc không rắc phấn, đen tuyền của anh được vuốt bóng mượt ra phía sau
trong một sợi dây da. “A-a-anh ta là một người Anh-Điêng!”
Hai người đàn ông trao đổi một ánh mắt sửng sốt.
“Đừng sợ,” Lennox nói, nhướng cong một bên chân mày. “Cậu ta
đã được khai hoá hoàn toàn rồi. Cậu ta đã không lột da đầu của ai từ khi tờ
Wall Street Journal* cáo buộc tôi về tội gian lận thương mại vào năm tám mươi chín.”
(*Wall
Street Journal : Một nhật báo về kinh doanh và tài chính có số lượng phát hành
lớn nhất nước Mỹ, được thành lập bởi Charles Dow, Edwward Jones và Charles
Bergstresser từ ngày 8/7/1889 với công ty Dow Jones & Company. Chỉ số Dow
Jones cho đến nay vẫn đang là thước đo cho nền tài chính Mỹ và thế giới – Sẻ)
Kẻ hoang dã chầm chậm giơ bàn tay sạm màu đồng thiếc, như thể
sợ rằng bất kỳ chuyển động đột ngột nào sẽ khiến cô chạy trốn. “Cô thế nào,
ma’am. Tôi là Michael Copperfield – Luật sư hợp pháp của Tristan, cố vấn PR*,
và là bằng chứng của thổ dân Mỹ.” (*PR : Public Relations -
quan hệ công chúng – Sẻ)
Arian vẫn ngần ngại, nhớ lại cách Đức cha Linnet đã thuyết
giáo rằng, tất cả những người Anh-Điêng đều thờ phụng quỷ dữ như là chủ nhân của
họ. Nhưng đức cha tốt lành cũng đã tố cáo cô gian dâm với quỷ Satan và cố dìm
chết cô.
Cô trải rộng những lớp váy và khẽ hạ gối xuống trong một
nghi thức nhún gối cúi chào e lệ, trước khi đặt bàn tay cô vào tay của
Copperfield. Thay vì đưa tay cô lên môi như cô đã mong đợi anh làm, anh xóc nó
lên xuống trong một kiểu cách hết sức kỳ lạ. Trái ngược với ánh nhìn chăm chăm
lạnh giá mà Lennox đang quét gữa hai người họ, đôi mắt màu nâu lấp lánh của kẻ
hoang dã toả ra sự ấm áp.
“Nghề nghiệp chính của Cop là luật sư, nghề phụ là quan hệ
công chúng,” Lennox cho biết. “Cậu ấy có một cuộc sống hai mặt.”
Arian hổn hển trước sự thô lỗ rõ rành rành của anh. “Anh bạn
đáng thương không thể làm khác được nếu trí tuệ của anh ấy không được sắc xảo
như của anh. Không cần phải xúc phạm anh ấy như thế đâu.”
Lennox nhìn cô chằm chằm trong một lúc lâu. Rồi môi anh cong
lên trong một nụ cười dịu dàng chất chứa sự mỉa mai hiệu quả hơn một nụ cười chế
nhạo. “Có vẻ như chúng ta cần vượt qua một rào cản ngôn ngữ nhẹ. Miss Whitewood
tuyên bố cô ấy đến từ Pháp.”
Người da đỏ khịt mũi. “Những kẻ đầu hình nón* cũng thế.”
(*Phim
Coneheads : phim khoa học giả tưởng-hài SX năm 1993 của Mỹ, nói về một gia đình
người ngoài hành tinh có đầu hình nón đã lạc đến Trái đất trong một phi thuyền)
“Cậu đang ngụ ý cô ấy là người ngoài hành tinh à?”
“Không, nhưng tờ Prattler thì có. Tờ Global Inquirer thì
khăng khăng cô ấy là con gái không chính thức của Elvis. Cả hai tờ báo đều nài
nỉ được phỏng vấn độc quyền.”
Những người đàn ông cao sừng sững trên Arian, khiến cô cảm
thấy giống như những người tí hon lùn tịt trong quyển sách truyện thần tiên của
bà ngoại cô. Khi họ tiếp tục thảo luận về cô như thể cô không có mặt trong
phòng, cô liếc xuống chân để chắc chắn cô không tình cờ biến thành vô hình.
Tai cô vểnh lên khi nghe Copperfield nói, “Cô ấy đã bị va
vào đầu một cú khá mạnh. Có lẽ cô ấy thực sự không nhớ việc đâm sầm xuống trong
sân sau. Cô ấy có lẽ lâm vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời.”
“Tạm thời và có chọn lọc. Cậu xem quá nhiều vở opera sướt mướt
rồi đấy, Cop. Cô ấy cũng có thể có một người chị sinh đôi xấu xa nữa.”
“Phải rồi, và cậu có lẽ cũng có một người em trai sinh đôi
tuyệt vời ở đâu đó,” Người Indian bắn trả, giọng điệu nổi loạn của anh ta khiến
Arian muốn vỗ tay khen ngợi.
Lennox quay người trên gót chân.
“Cậu định đi đâu?” Copperfield hỏi.
“Tìm vài câu trả lời.” Lennox cáu kỉnh, bắn cho Arian một
cái liếc đầy đe doạ. “Tớ chắc như quỷ là sẽ không tìm thấy ở đây rồi.”
Copperfield nhìn chằm chằm theo sau anh, một nụ cười gây
choáng váng chơi đùa trên góc môi cậu. “Chúc mừng. Miss Whitewood. Tôi tin là
cô đã làm nứt lớp băng bao bên ngoài chàng hoàng tử rồi. Tôi đã không nhìn thấy
tâm trạng như thế trong nhiều năm rồi.”
“Tôi lại có ấn tượng rằng đó là tâm trạng thông thường của
anh ấy.” Cô ủ rũ đáp, tự hỏi tại sao cô lại quan tâm.
Anh ta nhún vai. “Tristan không phải loại người tệ như thế
đâu. Cậu ấy không bao giờ quên một người bạn.” Nụ cười của người thổ dân mất đi
một phần ấm áp khi anh ta quay ánh mắt xoáy thẳng vào cô. “Hoặc một kẻ thù.”
Khi Tristan sải bước vào trung tâm chỉ huy an ninh của
Lennox Tower, người bảo vệ đang trực đêm gần như mắc nghẹn miếng bánh doghnut*.
(*Một loại bánh mì vòng chiên trong dầu
và rắc đường mịn, hoặc các loại kem đường đủ vị và hạt chocolate, dân Mỹ rất ưa
chuộng – theo mềnh thì chẳng ngon lành gì – Sẻ)
Người cựu binh lính thuỷ đánh bộ giật phắt đôi chân mang
boot ra khỏi bảng điều khiển xếp theo hình bán nguyệt, nhảy ra khỏi ghế, và nuốt
trộng miếng bánh có thể nghe rõ tiếng nuốt ực. “Thưa Ngài!”
Trong tâm trạng hiện tại, đó không phải là thách thức lớn
lao để Tristan phải kềm chế nụ cười của anh. “Thoải mái đi nào, Deluh! Ông có bột
đường trên môi kìa.”
Deluh chùi miệng, cơn nghẹn của ông ta vẫn còn đang tiếp diễn.
“Xin lỗi, thưa ngài. Tôi không mong gặp ngài.”
Tristan không lãng phí thời gian để chỉ ra rằng nếu người
đàn ông đang làm tốt nhiệm vụ, ông ta sẽ phải nhìn thấy ông chủ của mình đang
tiến đến trung tâm điều khiển trên máy quay an ninh số 638, ông ta sẽ có thừa
thời gian để dấu cả chiếc hộp bánh doghnut lẫn ấn bản Playboy* nhàu nhĩ đang
thò ra bên dưới chiếc ghế. Anh hầu như không thấy có lỗi trong việc người bảo vệ
bị ngạc nhiên bởi sự hiện diện của anh. Mặc dù Tristan đã bố trí mọi hệ thống mạng
quang học trong phòng, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thu về những lợi ích cá
nhân từ chúng.
(*Playboy
: Một loại tạp chí khiêu dâm dành cho nam giới. Nữ thì có Playgirl. Nói rằng mềnh
chưa từng coi thì coá ai tin không nhỉ?)
Vì đã rất khuya, dãy màn hình sáng trưng cho thấy những văn
phòng trống trải, những đường hầm thang máy mờ mờ, những lồng cầu thang hoang vắng,
và những lối vào được canh gác bởi nhân viên an ninh mặc đồng phục. Tristan đã
học được từ lâu phải tống khứ những cáo buộc về chứng hoang tưởng. Anh đã sống
với nhận thức là tất cả những nhân viên bảo an và những thiết bị giám sát tinh
vi trên thế giới cũng không thể ngăn cản kẻ thù của anh tiêu diệt anh.
“Kích hoạt những camera trong căn penhouse,” Anh ra lệnh,
chìm sâu vào chiếc ghế xoay mà người bảo vệ đã bỏ lại.
“Nhưng, thưa ngài, tôi đã nhận lệnh không bao giờ kích hoạt
những máy đó trừ phi ngài rời khỏi toà nhà.”
Tristan ném cho ông ta một ánh mắt cực kỳ kiên nhẫn. “Và ông
nghĩ là ai đã ban ra những mệnh lệnh đó?”
Deluth gãi đầu, vầng trán hồng nhuận của ông ta bắt đầu lấm
tấm mồ hôi. “N-n-ngài, thưa ngài,” Anh ta nói liều.
“Đúng vậy. Và ai ký check lương cho ông?”
“Là Ngài, Sir.”
Tristan tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông ta.
Deluth khom người trên bảng điều khiển, đổi hai màn hình
nhìn toàn cảnh sân sau thành hai tầm nhìn nghịch hướng nhau về cảnh bên trong
căn penhouse. Tristan nghiêng người tới trước để điều chỉnh công-tắc lật cho đến
khi phòng ngủ đơn của căn hộ rõ nét trong tiêu cự.
Vị khách bí ẩn của anh đang đi vơ vẩn quanh căn phòng rộng lớn,
đôi tay đan lại phía sau lưng như thể cô là một đứa trẻ hiếu kỳ, sợ chạm phải
thứ gì đó có thể trao cho cô một cơn choáng xấu xa. Khi Tristan thu ống kính gần
cô, anh mới chính là người nhận lấy cơn choáng xấu xa ấy. Arian Whitewood không
trẻ con chút nào. Có lẽ cô ăn mặc giống như người họ hàng nghèo khổ của gia
đình Addams*, nhưng ngay cả những đường may xấu xí của trang phục ấy cũng không
thể che dấu được rằng, thân thể nhỏ nhắn của cô đã chín muồi với những đường
cong nữ tính.
(*The
Addams Family : Là một nhóm các nhận vật được sáng tạo bởi hoạ sĩ biếm Charles
Addam bao gồm : Gomez, Mortica, Bác Fester, Lurch, Grandmama, Wednesday,
Pugsley, Pubert Addams, Chị họ Itt và Thing. Đây là một phiên bản đảo ngược
trào phúng của một gia đình Mỹ lý tưởng. Ngoài tranh biếm hoạ, gia đình Addams
còn được dựng thành phim hoạt hình, phim truyền hình, trò chơi video và âm nhạc.)
Tristan đang cười toe toét khi anh cảm nhận thứ gì đó đang
phả vào phía sau cổ anh. Anh xoay lại và phát hiện Deluth đang chồm qua vai
anh, đôi mắt như viên bi của ông ta sáng lên thích thú.
Từ chối xem xét thôi thúc đột ngột muốn đẩy những chiếc bánh
doughnut, nguyên cả hộp luôn, xuống cổ họng khổng lồ của người cựu binh,
Tristan nghiến ra một từ đơn giản. “Biến!”
Lần này anh không phải lập lại. Nhét hộp bánh dưới cánh tay,
người bảo vệ rút lui, rõ ràng là cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn bị xúc phạm trước
sự xua đuổi.
Tristan quay trở lại màn hình, bình tĩnh quan sát đối tượng
của anh và tự hỏi không biết thôi thúc điên khùng nào đã xui khiến anh phải bố
trí cô vào căn hộ của anh. Trên giường anh. Khi cô đổ sập trong sân sau, Sven
đã nhào tới để mang cô ra khỏi tay anh, nhưng phản ứng bản năng đầu tiên của
Tristan là che chắn cho cô trước những máy quay đang chớp nháy và quát tháo các
phóng viên. Nâng niu hình dáng nhẹ bẫng của cô dựa vào ngực, anh đã lao thẳng đến
thang máy tốc hành và nhấn nút đến tầng chín mươi lăm. Thói quen, anh nghĩ. Căn
penhouse luôn là nơi ẩn náu duy nhất của anh tránh xa đám báo chí kiên trì lì lợm.
Nhưng hành động thiếu thận trong đó của anh đang mang lại
cho anh lợi thế. Miễn là cô ở lại trong toà nhà, anh sẽ có thể có trên màn hình
theo dõi mọi chuyển động của cô cho đến khi có thể phác ra một kế hoạch để hạ bệ
cô.
Sinh vật kỳ lạ đó chỉ có toàn tóc và mắt. Một khối khổng lồ
những lọn tóc loăn xoăn hình xoắn ốc đổ xuống tận eo trong một vẻ rối rắm tự
nhiên mà không một nếp tóc được gìn giữ xa hoa nào có thể sao chép. Thân hình
nhỏ bé thanh nhã chỉ làm nổi bật lên đôi mắt sẫm màu. Anh cau có với hình ảnh của
cô. Cô nhắc anh nhớ đến mấy bức ảnh thống thiết của những đứa trẻ bơ vơ với đôi
mắt buồn bã treo trên các bức tường của trại trẻ mồ côi nơi anh lớn lên. Đôi
chân mày của cô gây ấn tượng như những vết cắt trên làn da quá xanh xao đến nỗi
gần như trong mờ. “Họ không có buồng tắm nắng ở Pháp sao?”
Bất chấp lời tuyên án của anh, rằng cô là kẻ lừa bịp tồi tệ
nhất, anh không thể ngừng bị hấp dẫn bởi âm điệu Gallic* du dương của chất giọng
khàn khàn và những kiểu cách hơi cổ lỗ của cô. Cô gái đã nhún gối cúi chào
Copperfield. Copperfield cơ đấy, ôi Chúa ơi!”
(*Gallic
hay Gaule : một từ cổ chỉ nước Pháp từ trước thế kỷ 17)
Khi cô tỉnh dậy và thấy anh đang lù lù bên trên cô, cô đã
kéo giật tấm mền lên tận cằm như thể cô là con gái của cha sở và anh là tên
hung ác ria quắm từ vở opera không chuyên được viết lại của Gilbert và
Sullivan*, có ý định cưỡng đoạt cô. Nhớ đến hình ảnh của cô với đôi môi đỏ hồng
hé mở trong giấc ngủ, mái tóc sẫm màu trải rộng trên gối của anh như thể chúng
thuộc về nơi đó, Tristan đổi tư thế một cách cáu kỉnh.
(*Gilbert
và Sullivan : WS Gilbert-viết lời kịch và Arthur Sullivan-viết nhạc, họ đã cộng
tác trên 14 vở opera nổi tiếng dưới thời Victoria thế kỷ 19 như Pirates of
Penzance và The Mikako. Các vở opera của họ có nội dung và hình thức ảnh hưởng
trực tiếp đến sự phát triển của sân khấu âm nhạc thế kỷ 20 và cũng tác động đến
luận chính trị, văn học, điện ảnh và truyền hình và được viết lại khá rộng
rãi.)
Thậm chí còn gây bối rối nhiều hơn so với hành vi của cô, là
mùi hương bám chặt trên da cô. Trí óc anh đã phân loại các mùi hương tiềm năng
nhưng chẳng có thứ nào phù hợp. Không phải là Beautiful* hay Obsession*, hoặc
thậm chí vài loại của Chanel* nguyên gốc ít người biết. Tristan xem thường bất
kỳ trò đoán đố nào mà anh không thể giải quyết. Mùi hương khó nắm bắt của cô đã
khiến anh khao khát không thể giải thích được, chúng xúi giục anh chải đám mây
tóc hấp dẫn ấy sang một bên, hít hà làn da trên cổ họng cô cho đến khi anh nhận
ra chúng.
(*Các
thương hiệu nước hoa nổi tiếng : Beautiful của hãng Estée Lauder ; Obsession của
hãng Calvin Klein, và các loại của hãng Chanel theo code riêng)
Anh quan sát qua khe mắt hẹp khi cô cầm chiếc remote điều
khiển và vẩn vơ chải nhẹ những ngón tay qua nó. Miệng cô tròn thành hình chữ O
khi một tấm bảng trên bức tường phía xa huýt lên mở ra, để lộ một màn hình ba
mươi lăm inch với logo Nick and Nite* gắn trên một góc và hình dáng thất thường
của Samatha Stevens* và người đầu tiên Darrin* của cô ấy đang nhảy lên vui sướng
ở trên đó. Cô gái lướt thẳng đến chiếc TV, mắt cô mở rộng hết cỡ khi một
Elizabeth Montgomery* trẻ giật mạnh mũi cô, gởi Dick York* vào một trận lôi
đình trợn mắt, dậm chân. Có lẽ anh nên nói Cop kiểm tra xem có cuộc đào thoát
nào khỏi Bellevue* không.
(*Nick&Nite : Một công
ty mạng truyền hình cáp và vệ tinh của Mỹ.)
(*Samatha
Stevens, hoá thân khác là *Elizabeth Montgomery : nhân vật chính trong bộ phim
truyền hình tình huống hài giả tưởng Bewitched
chiếu từ năm 1964-1972; một phù thuỷ muốn sống cuộc sống bình thường nên từ bỏ
thế giới pháp thuật và cưới người chồng bình thường, người chồng đầu tiên là *Darrin
Stevens, rồi *Dick York…. Nhưng gia đình của cô không hài lòng và thường xuyên
can thiệp tạo nên những tình huống dở khóc dở cười. Phim được hưởng ứng rộng
rãi và được xếp vào Greatest TV Guide. Vào 2005 hãng Columbia Pictures chuyển
thể thành film điện ảnh cùng tên, với Nichol Kidman và Will Ferrel đóng vai
chính, nhưng không được đánh giá cao như phim truyền hình)
(*Bellevue Hospital Center : Là một bệnh viện
lâu đời nhất nước Mỹ, thành lập năm 1736 tại Manhatan-New York, liên kết với trường
đại học Y Khoa New York từ năm 1968, và hiện nay được đánh giá là bệnh viện tốt
nhất NY với khu điều trị nội trú 25 tầng và phòng khám ngoại trú trang bị hiện
đại nhất. Hai khoa được nhiều người biết đến nhất là Khoa Tâm thần và Khoa Cấp
Cứu.)
Anh thậm chí còn bối rối hơn khi cô tỳ mũi vào màn hình TV,
rồi xoay đầu để nhìn kỹ cả hai bên. Anh đã từng nhìn thấy một con mèo làm điều
tương tự trước khi đảo vòng vòng quanh chiếc TV để chắc chắn rằng cái thứ nho
nhỏ ngon lành mà người ta bẫy bên trong đó không trốn thoát ra phía sau. Khi cô
gái đứng thẳng lên, chiếc mũi xấc xược của cô phủ đầy bụi. Tristan ghi chú
trong đầu sẽ sa thải dịch vụ dọn vệ sinh này.
Vẫn ném cho chiếc TV một cái liếc lén lút qua vai, cô trườn
đến cạnh bàn, nơi chiếc điện thoại Swedish bóng mượt đang nằm.
Những nỗi ngờ vực tồi tệ nhất của anh đã được xác nhận,
Tristan kích hoạt nút sẽ cho phép anh giám sát cuộc trò chuyện của cô và lần
theo cuộc gọi. Anh đã tài trợ cho cuộc thi đấu phép thuật với hy vọng mong manh
sẽ bắt giữ được con cá mập hung hiểm để rồi kết thúc với việc bẫy được một con
cá nước ngọt vô hại. Ngay cả khi anh ngồi trở lại trong ghế để ấp ủ một sự thoả
mãn hả hê đau nhói, đầu óc ngăn nắp của anh phân loại những sự tiếp xúc tiềm
năng của cô.
Cô sẽ gọi cho biên tập viên của tờ Prattler? CEO của một
trong những đối thủ kinh doanh trong yếu của anh? Wite Lize? Hay có lẽ một cộng
sự khác trong kế hoạch xảo trá của cô để lừa anh một triệu dollar – người tình
nhân vô danh nào đó, kẻ đang cười nhạo sự nhẹ dạ của Tristan trước khi thì thầm
những thứ rất mực dịu dàng, tội lỗi mà hắn ta sẽ làm với cô khi họ hợp nhất?
Tristan cứng người, tự hỏi không biết cái ý tưởng cuối cùng
bất thường ấy đến từ đâu. Anh là loại đàn ông không bao giờ cho phép những chuyến
bay vào vùng trời tưởng tượng, đặc biệt khi nó dính líu đến phụ nữ.
Cô gái giữ chiếc điện thoại trong tay vài phút, vẻ mặt cô
chăm chú, trước khi nhấn nút đầu tiên. Tiếng beep the thé nhức nhối những đây
thần kinh của Tristan. Giống như con báo đã sẵn sàng trong tư thế vồ mồi, anh đợi
cô hoàn tất kết nối.
Những phím nhấn vẩn vơ, theo thứ tự. Tristan vươn người tới
trước, cau mày. Không có cuộc trao đổi nào xảy ra từ cuộc quay số dài dằng dặc
đó – không, ngay cả một kết nối quốc tế.
Sự phẫn nộ của anh chuyển thành hoang mang khi những phím nhấn
lộn xộn hoà lẫn và trong một giai điệu vui vẻ. Anh chìm sâu và trong ghế, sững
sờ nhận ra cô đang kéo ra một sự biểu diễn ngập ngừng của giai điệu “Frère
Jacques*” trên những nút bấm số, y như những đứa bé chập chững lấy ra những nút
của bài “Mary Had a Little Lamb” trên chiếc điện thoại đồ chơi. Một cơn co thắt
chưa hề có siết chặt lấy ngực anh, mãnh liệt đến nỗi anh thoáng ấp ủ ý niệm rằng
anh có thể đang có một cơn truỵ tim.
(* Frère
Jacques : Bài hát tiếng Pháp trước giờ đi ngủ của bọn trẻ con, xưa lơ xưa lắc rồi.
VN mình hát thành “Kìa con bướm vàng, xoè đôi cánh… Hihihi – Sẻ”
(*Mary
Had a Little Lamb : Bài hát dạy trong trường mẫu giáo từ cho mấy bé học tên và
đặc tính nổi bật của mấy con thú mới có từ đầu thế kỷ 20.)
“Nếu bạn muốn thực hiện một cuộc gọi, vui lòng gác máy…”
Giọng nói vô cảm khiến anh giật mình gần tồi tệ bằng nó đã
làm với cô gái. Cô buông rơi chiếc điện thoại như thể nó định cắn cô, ngắt kết
nối, và đổ sập trong vị trí ngồi trên giường.
Khi cô nhìn quanh căn hộ mênh mông, Tristan không thể ngăn bản
thân tự hỏi, liệu cô có thấy nó vô cảm như anh đã cố tình sắp đặt nó như thế
không. Với sự thất vọng của anh, vẻ tao nhã lạnh giá của căn phòng chỉ làm vẻ
quyến rũ rối bời của cô ấn tượng nhiều hơn. Bờ vai cô nhô lên rồi hạ xuống
trong tiếng thở dài không lời. Tristan chưa bao giờ nhìn thấy người nào trông
hoàn toàn đáng thương đến thế. Anh chiến đấu với nỗi kinh hoàng đang ập đến trước
viễn cảnh trở thành một chứng nhân vô dụng cho những giọt lệ của cô.
Nhưng thay vì khóc lóc, cô đơn giản chỉ cuộn tròn chính giữa
giường mà không thèm bận tâm đến việc kéo những tấm phủ qua người. Chiếc TV phủ
thứ ánh sáng không có nhân tính của nó trên cô.
Đôi mắt anh lướt theo đôi chân mảnh dẻ nhét bên dưới thân thể
cuộn thành nửa vầng trăng của cô. Đôi tất màu đen dày của cô bị xé rách ngay
bên dưới gối, để lộ một mảnh bắp chân xanh xao. Một nhịp đập nguyên sơ khao
khát trong háng anh khiến anh giật mình.
Nếu anh sẵn sàng đến thế, anh biết anh có thể lật ấn bản
Playboy đã sờn rách của Deluth và tìm những phụ nữ tuyệt đẹp trong những trạng
thái khác nhau có mặc và không mặc quần áo, những thân thể được tôn cao nhờ
sillicon căng tràn của họ bị xoắn vặn trong mỗi tư thế khiêu khích mà anh đã từng
mơ đến trước đây khi còn là một cậu nhóc cô đơn. Chẳng lý nào mà một chút thấp
thoáng của làn da ngây thơ ấy lại có thể làm tăng nhanh nhịp thở của anh hoặc
khiến miệng anh khô đi với khao khát. Tristan chìm vào trong chiếc ghế, chặn một
bàn tay ẩm ướt ngang qua miệng. Thật lạ thường khi nhìn thấy một khoảnh da thịt
nhỏ bé như thế lại khiến anh muốn tìm kiếm nhiều hơn. Hoặc có lẽ, rốt cuộc là
do anh đang làm việc quá sức. Anh sẽ phải tóm lấy Copperfield với đề nghị dàn xếp
cho anh với một người khác, một trong những người mẫu hốc hác, gò má trũng sâu,
bạn của cậu ta.
Gần như thể sự nhức nhối đói khát bất thường của anh đã quấy
rầy cô, cô gái vươn tay kéo chiếc váy thô kệch phủ qua chân. Với một chuyển động
đột ngột, Tristan tắt camera, cảm thấy giống như kẻ nhìn trộm hèn hạ bậc nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét