Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Magic 4.


4.



Những ngón tay của Arial lướt qua tấm trải giường, bối rối khi chạm vào sự bóng mượt đầy tội lỗi của lớp vải satin, thay vì sự thô nhám của loại vải dệt thủ công đã bạc màu. Một trong những tình nhân của mẹ cô rất cương quyết với những tấm trải giường satin. Là Pierre nóng nảy hay là Jacques râu dê nhỉ? Một công tước hay một người lính ngự lâm?
Vùi sâu hơn vào trong lớp vải vững chắc, cô thì bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, tất cả những nguyên âm và những phụ âm líu nhíu. Cô có thể ngủ liên tục suốt buổi sáng nếu cô thích. Tâm tính của mẹ cô thất thường trong những điều kiện tốt nhất và nếu Arian dám quấy rầy bà trước buổi trưa, bà có thể lấy một chiếc lược chải tóc ném vào đầu cô. Arian nhăn mặt với hồi ức. Đầu cô đã đau sẵn rồi, cứ như thể cô đã quên hụp đầu xuống tránh.
Cô trở mình, quyết tâm mở mắt ra, mong đợi sẽ thấy một tiểu thiên sứ chạm nổi đang nhìn đểu cáng xuống cô từ chỗ treo màn mạ vàng.
Một sinh vật siêu phàm đang quắc mắt nhìn cô, chẳng sở hữu đôi má lúm đồng tiền cũng chẳng có cái bĩu môi điệu đàng. Mái tóc màu mật ong của anh cắt ngắn trên tai làm nổi bật sự khoẻ khoắn như chạm khắc của đôi chân mày đang nhíu lại với vẻ kiên quyết. Một vết chẻ trêu ngươi làm hỏng chiếc cằm, thứ đã có đủ xinh xắn mà không cần thêm một vết chẻ nữa. Sống mũi hơi nghiêng được bù đắp bởi đường nét uốn cong mệt mỏi của đôi vành môi.
Ánh mắt của Arian nấn ná ở đó, bị quyến rũ bởi vẻ duyên dáng vô tâm của khuôn miệng đó. Anh giống một thiên thần nổi loạn nhiều hơn một tiểu thiên sứ - đủ siêu phàm, quyến rũ và nguy hiểm để đẩy linh hồn dễ tổn thương của cô vào tình trạng hiểm nghèo.
Như thể anh cũng sở hữu quyền năng đọc được suy nghĩ của cô, anh nói, “Tôi cho rằng cô đang mong đợi Lucifer? Thỉnh thoảng các đối thủ của tôi gọi tôi tệ hơn nhiều, nhưng cho dù như thế, họ chưa bao giờ cáo buộc tôi là hiện thân của Chúa Tể Bóng Đêm.”
Cô kéo cái nhìn chằm chằm của cô từ vành môi lên đôi mắt anh, chuyển động đột ngột khiến đầu cô đau nhói. Cô chạm đầu ngón tay lên thái dương, hồi tưởng qua sự hoang mang hư ảo về trận chiến quay tít mù của cô, về nỗ lực tuyệt vọng để tránh né những chiếc móng vuốt bằng thép của rồng, cú rơi táo bạo của cô từ bầu trời.
Cô thề rằng người đàn ông này đã đợi sẵn để đỡ lấy cô; đôi bàn tay mạnh mẽ, ấm áp của anh đã ve vuốt vầng trán cô và đôi mắt màu xám kim của anh đã mờ đi với sự quan tâm dịu dàng.
Đôi mắt đó bây giờ đang nheo lại, màn sương đã đông tụ thành băng. Đã có lần, khi còn là một đứa trẻ, Arian thức dậy và nhìn thấy một trong những nhân tình của mẹ cô đang ngồi bên cạnh giường cô, nhìn chằm chằm vào cô đúng chính xác bộ dạng của thú săn mồi như thế. Tiếng thét lanh lảnh của cô đã làm kinh động mẹ cô khỏi trạng thái ngây ngất có được từ rượu champagne và Arian đã bị tống khứ để sống với bà ngoại ba ngày sau đó.
Cô kéo tấm trải lên tận cằm, biết rằng Marcus sẽ thấy hài lòng bởi thôi thúc đột ngột về tính giản dị của người Thanh Giáo. “Ngài nên tự xấu hổ, thưa ngài. Nhìn ngắm một thiếu nữ thiếu sự bảo vệ trong lúc cô ấy ngủ như thế. Ngài không có một chút ngại ngùng nào sao?”
“Chẳng ai nói gì đâu.” Anh vuốt chiếc cằm cạo nhẵn của mình. “Gương mặt của Thiên Thần. Giọng nói của Siren*. Quyến rũ thật đấy.” Vẻ cứng rắn trong đôi mắt anh cảnh báo cô rằng anh khá nguy hiểm khi bị mê hoặc.
(*Siren : Nhân ngư - Một loại sinh vật huyền bí nguy hiểm có giọng hát mê hoặc trong thần thoại Hy Lạp. Họ dùng âm nhạc và giọng hát để dụ dỗ các thuyền nhân đến vùng đảo đá của họ, đánh đắm thuyền và giết chết. Trong trường ca Odyssey của Homer cũng có nhắc đến sirens.)
Cô đánh liều nhìn trộm bên dưới tấm phủ và nguôi giận khi tìm thấy trang phục kiểu Thanh giáo xếp nếp vẫn còn y nguyên. Cô còn nhẹ nhõm hơn khi khám phá ra tấm bùa hộ mạng vẫn quấn quanh cổ cô. Một ngọn đèn đơn cháy bừng bừng trên bức tường, ánh sáng của nó kiên định một cách dễ chịu y như cái nhìn chằm chằm của người lạ.
“Tôi đang ở đâu?” Cô thì thầm, liếc trộm xung quanh trong một nỗ lực vô ích để trốn tránh cái nhìn chăm chú của anh. “Nơi này là gì?”
“Tháp Lennox.”
Không thể kháng cự lại hấp lực của đôi mắt đó, cô liếc trộm anh. “Và anh, thưa ngài, là…?”
“Tristan Lennox. Cô làm tôi thất vọng quá. Cô không phiền làm bài tập ở nhà trước khi biểu diễn trò phô trương ngu ngốc đó sao?”
“Bài tập ở nhà?” Arian nhắc lại như vẹt, tự hỏi không biết tiếng Pháp của anh có khó hiểu như tiếng Anh của anh không.
“Tôi thấy thật khó tin là chủ của cô đã không cung cấp cho cô một hồ sơ chi tiết về Lennox Enterprises. Tiểu sử của các cổ đông? Danh mục cổ phiếu? Chân dung hiện tại của CEO?”
Cô lắc đầu, nhưng anh hiểu lầm sự bối rối của cô là phủ nhận.
Anh nhướng cong một chân mày màu hung. “Các điều luật và sự hạn chế của cuộc thi đấu pháp thuật thì sao?”
Arian hăm hở tóm lấy cụm từ duy nhất mà cô hiểu, “Pháp thuật?”
Anh ném một xấp giấy đã được xếp ngay ngắn vào lòng cô. Cô nhận ra nó là một bài báo, tương tự như những quyển sách quảng bá nhỏ mà cô đã phân phát tại những góc phố của Paris khi còn nhỏ. Những quyển sách nhỏ tố cáo những khoản trợ cấp quá mức mà Vua Louis đã ban tặng cho các nhà quý tộc hoặc chế nhạo sự thừa mứa của người tình mới nhất của ông ta. Vẫn nhìn Lennox một cách thận trọng, cô ngọ nguậy để ngồi dậy và nhấc thứ anh đưa lên cao để cô có thể đọc. Dòng chữ in tô đậm dường như lao vào cô – Giải thưởng một triệu dollar trao cho bằng chứng của Phép thuật.
Arian nhấc tờ giấy cao qua mũi, sợ rằng ánh mắt cô sẽ để lộ sự loé sáng của lòng tham. “Một triệu dollar? Đó là một số tiền nhiều kinh khủng, đúng không? Chính xác là bao nhiêu Francs nhỉ?”
“Rất tiếc. Tôi không biết tỉ giá trao đổi ngoại tệ.”
Hạ thấp tờ báo xuống, cô nhăn mũi đầy hy vọng với anh. “Tôi đã thắng sao?”
Tiếng cười đột ngột của anh đã xoá đi nụ cười bẽn lẽn của cô. Hương nước hoa cologne đậm đà, lạnh giá của anh khiến mũi cô ngứa ran khi anh ngả người tới trước. Cô vùi lại vào trong đám gối.
“Điều đó vẫn còn phải xem xét.” Giọng anh chuyển từ hăm doạ sang chuyện trò nhanh đến choáng váng. “Nhưng nếu tôi không thể vạch trần trò lừa bịp nho nhỏ tài tình mà cô đã làm một cách đầy hứa hẹn, cô sẽ muốn ghi tên là gì trong tấm check của cô – Glenda, Phù thuỷ đào vàng của bờ Bắc chăng?”
Ariam cảm thấy máu rút cạn khỏi má cô. Cô chỉ vừa đến nơi kỳ lạ này, và người lạ ngạo mạn này đã buộc tội cô dùng phù phép rồi. Anh ta đã phán xét và kết án cô mà không cần một cuộc xử án. Những dấu vết tinh quái chơi đùa quanh miệng anh cảnh báo với cô rằng anh có thể có những cách trừng phạt ác hiểm kinh khủng vượt xa hơn Đức cha Linnet đã toan tính nhiều.
Ngoại trừ rằng Linnet là một ông thầy dạy kèm hoàn hảo. Cô sẽ không bao giờ để bị bắt nạt phải thú nhận bất kỳ điều gì lần nữa. Sẽ không để xảy ra như thế mà không cân nhắc trước về khả năng cuộc thi tài pháp thuật của người đàn ông này chẳng có gì khác hơn một miếng mồi nhử vài phù thuỷ cả tin chui vào trong bẫy của anh ta.
Khoanh tay trước ngực, cô nói lạnh nhạt. “Tên tôi không phải là Glenda. Là Arian. Quý cô Arian Whitewood.” Cô hít hơi vào một cách khinh mạn, ao ước rằng mũi cô ít sỗ sàng hơn và có nhiều vẻ quý phái hơn, rồi thốt ra bốn từ Marcus thường sử dụng để giải thích cho khá nhiều sự lập dị của cô. “Tôi là người Pháp.”
“Và cô đã bay thường xuyên bao nhiêu dặm ngang qua Đại Tây Dương trên cây chổi của cô, thưa quý cô Whirewood?”
Khi cô chỉ chớp mắt nhìn anh để che dấu sự hoang mang, anh nguyền rủa khe khẽ và đứng lên khỏi giường. Sự nhẹ nhõm của Arian bị làm hỏng bởi một cơn rùng mình. Một sự ớn lạnh không tự nhiên dường như tràn ngập không khí khi vắng bóng anh. Khi anh băng ngang phòng khách rộng lớn, ánh mắt cô trôi dạt trở lại trang báo, chỉ để gắn chặt vào hàng chữ vô thưởng vô phạt in  trên đầu trang báo.
Ngày 25 tháng 10 năm 1996.




1 nhận xét:

Nguyen nói...

Thanks Sẻ nhiều, mình có đọc quyển 2 nên cũng muốn đọc xem quyển 1 thế nào :)