CHƯƠNG 24.
“Bọn em đã thay tất cả pin
trong các đồng hồ, và kiểm tra các mạch điện,” Justine đang nói, “và mọi thứ vẫn
y nguyên như thế.”
“Anh rất tiếc, cưng à.”
Jason nói vào điện thoại, sải bước khi họ nói chuyện. “Anh biết em hẳn rất buồn
bực.”
“Em nghĩ có thể có một
nguyên nhân siêu nhiên cho điều này.”
Jason ngừng bước. “Như là
gì?” Anh hỏi, giữ giọng anh bình thường.
“Em không chắc. Em đang tự hỏi
không biết liệu quán trọ có thể bị ma ám không. Nó là một toà nhà cổ. Có lẽ bọn
em đã chứa chấp một con ma ám đồng hồ hoặc thứ gì đó.”
“Em nên hỏi Rosemary và Sage
về điều đó.”
“Vâng. Em định đến thăm họ sớm,
và em sẽ thảo luận điều đó với họ. Công việc của anh thế nào? Anh đã điều chỉnh
được vấn đề mà anh đã lo lắng đến chưa?”
“Anh nghĩ là điều đó sẽ được
giải quyết vào tối nay.”
“Ôi, tuyệt. Có lẽ anh có thể
đến San Juans cuối tuần này.”
“Anh hy vọng như thế.”
“Anh có nhớ em không?”
Justine hỏi.
“Không,” Anh nói. “Anh đã trải
qua suốt cả ngày không cho phép bản thân nhớ em. Anh không cho phép bản thân nhớ
những nụ hôn mang hương vị kẻo dẻo, hoặc những chỗ giữa các ngón chân em mềm mại
ra sao, hay anh muốn nói chuyện với em cho đến khi chúng ta sử dụng cạn kiệt tất
cả lượng oxygen trong phòng như thế nào. Và anh đặc biệt không chăm chú vào sự
việc rằng bất cứ nơi nào anh ở, luôn có một chỗ trống bên cạnh anh có kích thước
và hình thể chính xác của em.”
Anh nói chuyện với Justine
thêm vài phút nữa, giữ mắt anh khép chặt để anh có thể thưởng thức âm thanh của
giọng cô. Anh không hoàn toàn chắc chắn họ đang nói về chuyện gì, và điều đó
không quan trọng miễn là anh có thể nghe thấy cô.
Anh có thể nói gì với người
phụ nữ anh yêu, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng anh còn có thể nói chuyện được
với cô? Em là tất cả đối với anh. Em đã trao tặng anh những ngày đẹp nhất trong
cuộc đời anh. Một trong nhiều đặc tính xấu xa hơn của tình yêu là anh chỉ có thể
biểu lộ chúng bằng những lời nói sáo rỗng… điều đó khiến anh nghe có vẻ giống một
kẻ lừa gạt, trong lúc anh đang cháy bừng với sự thành khẩn. Nhưng vào cuối cuộc
trò chuyện, anh nghe thấy chính mình đang nói “Anh yêu em,” và cũng nói điều đó
đáp lại.
Và như vậy là đủ. Bà từ cũ
rích, tầm thường đó đã cung cấp đủ sức chịu đựng để hoàn thành mọi thứ.
Kết thúc cuộc gọi, anh đi đến
phòng bên cạnh, nơi Sage đang phủi bụi và dọn dẹp, chuẩn bị cho hải đăng sẵn
sàng đón khách. Mười người, chính xác bằng đó.
“Tôi đã thề là tôi sẽ không
bao giờ nói dối cô ấy lần nữa,” Jason nói. “Hoặc lén lút sau lưng cô ấy. Và
trong chưa đến một tuần sau đó, tôi đang thực hiện cả hai thứ.”
“Vì những nguyên cớ tốt nhất.”
Sage nói.
Jason nhấc chiếc nón lặn của
Jules Verne để bà có thể dọn dẹp ngăn kệ bên trên. “Gần đây, điều đó trở thành
cách thức vận hành của tôi,” Anh nói. “Làm điều sai trái vì lý do đúng đắn. Cho
đến lúc này chúng không hoàn thành tốt đẹp cho lắm.”
“Đừng lo lắng.” Sage vỗ nhẹ
vào cánh tay anh khi anh đặt chiếc nón sắt xuống lại. “Chúng ta sẽ sửa chữa mọi
thứ. Ngay khi chúng ta để cho Coven (tổ chức phù thuỷ) biết về những gì đã xảy ra, tất
cả bọn họ sẽ bỏ mọi thứ để đến đây ngay tức khắc.”
“Không mấy khi có một người
đàn ông trải qua một buổi tối cùng một tá các phù thuỷ đang bực tức nhỉ.”
“Chúng tôi thích được gọi là
Crafter hơn. Hoặc Covener. Và trong khi một vài người trong Coven ít độ lượng
hơn những người khác, mọi người đều đồng ý rằng cậu nên được tuyên dương vì dám
chịu trách nhiệm. Phần lớn đàn ông sẽ bỏ chạy.”
“Trước hết, phần lớn đàn ông
sẽ không gây ra tất cả những rắc rối này.”
“Tất cả chúng ta đều phạm
sai lầm.” Sage nói dịu dàng.
Điểm sáng của hoàn cảnh là
bà ấy và Rosemary đã tử tế vượt xa hơn Jason mong đợi hoặc đáng được hưởng. Khi
anh gọi cho họ từ San Diego, anh đã giải thích về tình huống với sự trung thực
tàn nhẫn, không cố miễm giảm cho bản thân, không đưa ra bất kỳ lời bào chữa
nào. Cả hai người đều im lặng, nắm bắt mọi từ anh nói, thỉnh thoảng hỏi những
câu hỏi.
Họ đồng ý rằng tình huống rất
khốc liệt. Sage đã xác nhận việc những chiếc đồng hồ ngừng hoạt động là dấu hiệu
cho sự tiến đến của tai ương phù thuỷ; hiện tượng tương tự đã xảy đến trước cái
chết của Neil, chồng bà. Phải làm điều gì đó ngay, hoặc kết quả sẽ là cái chết
cho Justine.
Hai người phụ nữ đã kinh ngạc
và thậm chí còn ngờ vực rằng bà ngoại và bà cô của Priscilla có thể xoay sở để
tung một thần chú đầy quyền năng từ Triodecad.
“Nếu có ai tham khảo ý kiến
chúng tôi,” Rosemary nói với vẻ chua cay. “Chúng tôi đã có thể giải thích tại
sao một lời nguyền trượng thọ là một ý tưởng tệ hại. Tuy vậy, với sự kiện rằng
họ có thể làm trọn được điều đó cũng đã rất ấn tượng rồi.”
“Lẽ ra tôi nên xin ý kiến
các bà.” Jason thú nhận, “nhưng tôi luôn có khuynh hướng ép buộc mọi thứ thuận
theo cách tôi muốn. Rõ ràng là tôi đã hỏi quá trễ - nhưng điều gì đã trở thành
sai vậy?”
“Cho dù người ta có thể
tránh né được tai ương của phù thuỷ,” Rosemary giải thích, “Điều đó không làm
cho nó biến mất, nó chỉ tấn công vào một người khác. Có vẻ như đó là những gì
đã xảy ra trong trường hợp này. Lời nguyền trường thọ đã chuyển hướng tai ương
từ cậu đến Justine.”
“Bằng cách nào chúng ta có
thể đặt mọi thứ trở lại theo cách chúng đã có trước đây?”
Một sự yên lặng thiếu thoải
mái để đoan chắc.
“Tôi sợ rằng chúng tôi không
thể,” Sage nói. “Mọi thứ không thể trở lại như cách nguyên thuỷ được. Sẽ có sự
khác biệt. Tôi nghĩ chúng tôi có thể gỡ bỏ lời nguyền trường thọ, nhưng điều đó
không phải là thứ dễ thực hiện. Trường thọ là một lĩnh vực vô song của pháp thuật.
Pháp thuật cao cấp. Có những rủi ro.”
“Điều đó không quan trong đối
với tôi.”
“Những rủi ro nghiêm trọng.”
“Tôi muốn tiến thẳng đến
đó.”
“Cậu có thể chết.” Rosemary
nói. “Và vì cậu không có linh hồn, đó sẽ là kết thúc cho sự tồn tại của cậu.”
“Nhưng Justine sẽ ổn chứ? Cô
ấy sẽ được an toàn?”
“Con bé sẽ được an toàn,” Sage
nói. “Còn có ổn không thì tôi không biết.”
Họ đã quyết định hội ý
Coven. Mọi người đều nhất trí rằng họ sẽ tham gia như một nhóm trong việc phá bỏ
lời nguyền trường thọ, và rằng, trên tất cả, điều đó phải được tiến hành thật nhanh.
Họ sẽ gặp nhau tại đảo Cauldron và thực hiện nghi lễ tại Crystal Cove, trong
ngôi trường cũ bỏ hoang, nơi họ đã sắp đặt nhiều nghi thức và nghi lễ thành
công trong quá khứ.
Không ai trong Coven chống đối
lại yêu cầu của Jason về việc giữ Justine tránh xa điều đó. Rõ ràng rằng Jason
dự định đặt Justine trong vị thế không phải lựa chọn đau đớn, hoặc cố hy sinh bản
thân vì anh. Bảo vệ cô khỏi những điều đó là thứ ít nhất anh có thể làm được.
Suy nghĩ của anh bị kéo trở
lại hiện tại khi ai đó gõ vào cửa trước của hải đăng. Phù thuỷ… covener đầu
tiên… đã đến.
Theo sau Sage vào trong
phòng chính, Jason thấy Rosemary đang chào đón một người phụ nữ trung niên, mảnh
mai và cao, với mái tóc đỏ mang phong cách nghệ thuật và gương mặt xương xương.
Cảm hứng phong cách rock kiểu Stevie Nicks* của bà được tôn thêm bởi chiếc váy
nhung mịn, chiếc áo cánh ôm sát được phủ bởi chiếc áo khoác bằng những nút thắt
nghệ thuật trang nhã, và đôi giày ống gót nhọn có tán đinh.
(*Stevie Nicks : Nữ ca sĩ hát solo-nhạc
sĩ người Mỹ từng đoạt 8 giải Grammy và được tôn vinh là nữ hoàng Rock and Roll,
được biết đến với giọng hát độc đáo, phong cách trực quan huyền bí và lời bài
hát mang tính biểu trưng)
Rosemary và Sage đến để ôm
bà ta, Và bà ta bật cười với vẻ thích thú rõ ràng khi nhìn thấy họ.
Ngay khi nghe thấy tiếng cười
trầm sâu đặc trưng ấy, Jason nhận ra bà ấy là ai.
Nhìn qua vai của Sage, người
phụ nữ trông thấy Jason. Vẻ thích thú tắt lịm khỏi vẻ mặt bà. Bầu không khí chợt
ớn lạnh. Đôi mắt bà trong vắt như pha lê và bị bôi đen với lớp trang điểm quá đậm,
ánh mắt nhìn không chớp khi bà tiến đến gần anh.
“Jason Black,” Anh nói, giơ
tay để bắt tay , rồi rút ngắn lại động tác khi anh thấy bà ta không định đáp lại.
“Tôi đã hy vọng gặp bà dưới hoàn cảnh tốt hơn thế này. Nhưng thật vui …”
“Cậu hầu như không thể làm
điều gì tồi tệ hơn với một crafter khi đánh cắp quyển sách phép của cô ấy.”
Marigold nói đầy quả quyết.
“Tôi đã trả nó lại rồi.”
Jason chỉ ra, thận trọng tước bỏ tất cả sự phòng thủ khỏi giọng anh.
“Cậu muốn ghi công về điều đó
ư?” Marigold gay gắt hỏi.
Jason giữ miệng anh ngậm chặt.
Không cách nào anh hoặc bất kỳ ai có thể đổ lỗi cho bà về việc không thích một
người đàn ông đã đặt mạng sống của con gái bà vào nguy hiểm.
Anh nghiên cứu bà, tìm kiếm
những dấu hiệu của Justine ở đôi chỗ : dáng dấp mảnh mai, chân dài, hình thể
quai hàm, làn da hoàn hảo như đồ sứ. Nhưng gương mặt của Marigold, với tất cả vẻ
xinh đẹp của chúng, mang tính chất của một chiếc mặt nạ, một vẻ bên ngoài che dấu
cho sự cay đắng thôi thúc của người mà nỗi sợ hãi tệ hại nhất của họ về thế giới
đã được gia cố vững chắc.
“Như tôi hiểu,” Marigold
nói, “Cậu đã thuê một cặp crafter miền núi để thực hiện một lời nguyền phức tạp,
và thật ngạc nhiên, ngạc nhiên… khi có thứ gì đó không đúng.”
Rosemary đã trả lời trước
khi Jason có thể đáp. “Lời nguyền đã được hô rất điêu luyện. Thật ra, sức mạnh
của lời nguyền mới là vấn đề.”
“Phải. Tai ương phù thuỷ đã
chuyển sang cho Justine. Con bé có biết về những gì sắp xảy ra tối nay không?”
“Không,” Jason nói. “Cô ấy sẽ
chỉ cố tranh cãi với tôi thôi. Đó là lỗi của tôi. Trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ
quan tâm đến điều đó.” Jason ngừng lại trước khi thêm vàò một cách chân thành.
“Tôi rất cảm kích bà đã đến đây để trợ giúp, Marigold.”
“Tôi không nói là tôi sẽ
giúp.”
Rosemary và Sage mang cùng một
vẻ mặt sửng sốt.
“Tôi có một điều kiện,”
Marigold tiếp tục. “Tôi chỉ làm nếu cậu hứa sẽ không bao giờ gặp hoặc nói chuyện
với Justine nữa. Tôi muốn cậu biến mất khỏi cuộc đời con bé.”
“Hoặc gì?” Jason hỏi. “Bà sẽ
để con gái ruột của bà gánh chịu tai ương phù thuỷ ư?”
Marigold không đáp. Nhưng
trong một phần giây, sự thực lộ ra trên gương mặt bà, và điều đó khiến máu của
Jason muốn đông lại. Phải. Bà đã chuẩn bị đầy đủ để ném Justine vào trong miệng
núi lửa.
“Marigold,” Rosemary hỏi gay
gắt. “Sự mặc cả này có thực sự cần thiết không?”
“Nó là thế. Cậu ta là người
đã gây nguy hiểm cho con bé trước. Và Justine cũng chịu trách nhiệm tương đương
khi bẻ gãy geas. Tôi muốn con bé học được một bài học từ điều này.”
“Hãy dạy cô ấy những bài học
bằng thời gian của riêng bà,” Jason cáu kỉnh nói. “Ngay lúc này đích đến được mở
rộng cho cuộc sống của cô ấy không quá ba ngày khốn kiếp kế tiếp.”
“Vậy thì con bé có thể tiếp
tục giữ rịt lấy chúng sao?” Marigold khiến anh choáng váng bởi câu hỏi.
Jason trao cho bà một ánh mắt
ngờ vực. “Bà có quyền làm như thế, đúng không?”
“Nếu cậu là bậc cha mẹ, cậu
sẽ hiểu rằng đôi khi điều tệ nhất chúng ta có thể làm là bảo vệ đứa trẻ khỏi hậu
quả của những hành động của nó. Justine có lẽ đã học được điều gì đó từ đòn trừng
phạt đích đáng này.”
Có một dấu hiệu xa lạ và nhiễu
loạn đầy thoả mãn trong giọng của Marigold. Nếu Jason có bất kỳ câu hỏi nào về
sự ghẻ lạnh giữa Justine và mẹ cô, chúng đã được sáng tỏ vào lúc này. Đây không
phải một người mẹ sẽ chào đón sự trở về của một đứa con hoang đàng, trừ phi đứa
trẻ đó trở về trong cảnh bò lết và chẳng còn hình người.
“Có lẽ.” Jason nói. “Nhưng nếu
đứa trẻ của tôi đang đối mặt với đòn trừng phạt đích đáng của nó, tôi sẽ không
mua chỗ ngồi ở trung tâm toà án và mang theo bỏng ngô, và gọi điều đó là kỹ thuật
làm cha mẹ tuyệt hảo.”
Bà bắn cho anh một ánh mắt
thù địch và nói với Rosemary và Sage. “Toàn bộ vấn đề này có thể giải quyết dễ
dàng nếu chúng ta quăng hắn ta khỏi vách đá.”
“Tôi sẽ nhảy ngay nếu đó là
cách duy nhất để giúp Justine,” Jason nói. “Nhưng với hy vọng giữ gìn được thời
gian ít ỏi mà tôi còn lại, tôi thích trao cho thứ có khả năng bẻ gẫy lời nguyền
một cú bắn thử trước.”
“Vậy hãy trao cho tôi lời hứa
của cậu.” Marigold khăng khăng. “Nói với tôi cậu sẽ bỏ Justine lại bất luận sẽ
xảy ra điều gì.”
“Tôi không thể hứa khi tôi
biết tôi sẽ không thể giữ được.”
Không nói thêm một từ,
Marigold quay gót và tiến về phía cửa.
Rosemary vội vã theo sau bà ấy.
“Marigold! Hãy suy nghĩ cẩn thận về những gì cô đang làm. Cuộc sống của con gái
cô đang treo lơ lửng. Cô phải làm điều này cho con bé.”
Chiếc mặt nạ của Marigold vỡ
ra đủ lâu để thấp thoáng hé lộ một cơn thịnh nộ đau đớn. “Con bé đã làm gì cho
tôi nào?” Bà la lên, và đóng sầm cánh cửa khi bà rời khỏi nhà.
Jason và Sage đứng trong yên
lặng. “Tôi cũng có một trong số những bậc phụ huynh như thế,” Jason nói sau một
lúc. “Đó là cha tôi.”
Sage hoang mang. “Marigold
không thường như thế này.”
“Bà ấy chắc chắn luôn chính
xác như thế này. Bà ta chỉ tệ hại hơn bằng việc che dấu điều đó.” Jason nhét
bàn tay anh vào túi quần và đi đến cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cảnh sắc hoàng
hôn đỏ như máu. “Có thể nào chúng ta vẫn phá bỏ được lời nguyền mà không có bà ấy
không, hay tôi nên bắt đầu thực hành cú nhảy dài của mình ?”
“Chúng ta có thể vẫn phá bỏ
được lời nguyền. Nhưng… Tôi chắc chắn Marigold sẽ quay lại để trợ giúp. Cô ấy sẽ
không quay lưng lại với chính con gái mình.”
Anh trao cho bà một ánh mắt
sắc bén. “Lưng của bà ấy đã quay đi từ bốn năm nay rồi, Sage à.”
Rosemary bước vào hải đăng,
trông có vẻ buồn phiền. “Taxi biển vẫn đang đợi ngoài cầu tàu. Marigold không
có ý định ở lại. Cô ta chỉ đến đây vì một góc khán đài thôi. Tôi đã bảo nếu cô ấy
không giúp coven vào lúc cần thiết, đặc biệt khi lợi ích của chính con gái cô
ta dính líu vào – sẽ không có nhiều nhánh trong họ hàng để cô ấy nương tựa đâu.”
Đôi mắt của Sage mở to. “Cô
ta trả lời thế nào?”
“Cô ta không trả lời.”
“Cô ta sẽ không bao giờ tình
nguyện rời khỏi coven đâu,” Sage nói.
“Không. Điều đó là lý do tôi
sẽ không yêu cầu cô ta rời khỏi một cách tự nguyện. Sau khi tôi nói chuyện với
các covener, tôi sẽ chắc chắn cô ta bị ném đi bằng mông.” Bắt được vẻ mặt của
Sage, Rosemary nói, “Tôi đã che chở cho Marigold trong nhiều năm. Tôi đã luốn cố
tập trung vào điều tốt đẹp trong cô ta và bỏ qua phần còn lại. Nhưng điều này
không thể bỏ qua được, Sage. Điều này không thể bao biện được nữa, với Justine,
hoặc chính chúng ta, rằng Marigold chẳng quan tâm đến ai ngoài bản thân.”
Đau buồn, Sage đi đến để sắp
cho ngay một chồng tạp chí trên bàn. “Tôi nghĩ cô ta có thể xuất hiện tối nay
và làm chúng ta ngạc nhiên.”
Rosemary nhìn người cộng sự
với vẻ pha trộn của yêu thương và cáu tiết. Bà xoay sự chú ý vào Jason. “Cô ta
sẽ không xuất hiện đâu,” bà nói thẳng thừng.
“Về mặt cá nhân, tôi rất vui
lòng,” Jason nói. “Giác quan thứ sáu của tôi nói với tôi bà ta sẽ thêm vào một
bước vượt trội cho nghi thức của tôi. Chẳng hạn như moi nội tạng.”
***
Khi đốm nắng tàn dần khỏi bầu
trời tối sẫm, coven đã đến theo nhóm từ hai đến ba người. Tất cả đều ăn mặc thoải
mái với quần jeans hoặc váy dài, được tô điểm bằng những chiếc khăn quàng đầy
màu sắc và nữ trang bằng đồng. Họ là nhóm người vui vẻ, thích chuyện phiếm, rõ
ràng vui thích với cơ hội được gặp gỡ người khác. Vì họ lướt qua chỗ thức ăn mà
Sage đã sắp đặt, thịt quay tẩm tiêu đỏ với vụn bánh mì, bánh nướng a-ti-sô và nấm,
bánh bí ngô trên những chiếc que xiên, có lẽ họ đã tham dự những cuộc họp câu lạc
bộ sách hàng tháng.
“Jason,” Rosemary thì thào với
anh lúc mười một giờ đêm, “Chúng ta cần bắt đầu chuẩn bị trường học cho nghi lễ.
Nó cách đây khoảng hai phần ba dặm. Nếu cậu không phiền lái xe chở các covener
đến đó theo từng nhóm ba người, họ có thể bắt đầu thực hiện.”
“Chắc chắn. Có điều gì quan
trọng về nhóm ba người không?”
Giọng bà tỉnh khô. “Đó là số
chỗ ngồi cho hành khách trên chiếc xe phục vụ sân golf.”
“Xe phục vụ sân golf?”
“Không ai có xe hơi trên đảo
hết. Các cư dân ở đây dùng xe đạp hoặc xe điện nhẹ. Chúng tôi giữ những thứ đó
trong lán bằng cây xanh bên ngoài. Cậu có phiền tìm và đưa nó đến cửa trước
không? Chúng ta có nhóm covener đầu tiên và các vật dụng đang đợi.”
“Không có vấn đề gì.” Jason
nói.
Ánh mắt bà suy đoán và ân cần.
“Điều này không thường là hoạt động đêm cuối tuần của một người trong vị trí của
cậu, đúng không?”
Anh cười nhẹ. “Việc chở các
phù thuỷ bằng một chiếc xe phục vụ sân golf đến một ngôi trường làng bỏ hoang
vào giữa đêm ư? Không thật sự. Nhưng đó là một sự thay đổi thói quen rất tuyệt.”
Một trong những crafter, người
phụ nữ lớn tuổi với mái tóc trắng như bông và đôi mắt xanh rạng rỡ, đến gần
Rosemary và đập nhẹ vào vai bà. “Đã trễ rồi đấy,” bà nói, “Marigold lẽ ra nên đến
vào lúc này chứ?”
“Marigold không đến,”
Rosemary nói, miệng bà mím lại. “Có vẻ như bà ta đã có kế hoạch khác.”
***
Sau đôi lần nỗ lực tức điên
để cố chỉnh sửa thời gian và ngày tháng cho chiếc điện thoại của cô, Justine bỏ
cuộc và tải xuống ứng dụng Scrabble. Có lẽ chơi một vài vòng chống lại máy tính
sẽ trao cho cô vài sự thấu hiểu lý do tại sao Jason là một fan hâm mộ game. Cuộn
người vào một góc sofa, cô cài đặt trò chơi ở mức “easy” và bắt đầu chơi.
Nửa giờ sau đó, cô tìm được
vài kết luận : Cô sẽ là một người chơi thành công nhiều hơn nếu từ điển
Scrabble cho phép quyền dùng những từ có bốn ký tự*, rằng quat là tên của một
loài cây lùm bụi luôn xanh tươi ở Châu Phi, và có thứ như là nghiện nặng âm
thanh của những mảnh điện tử của trò chơi đang được nhấp vào. (*Từ có bốn ký tự
thường để chỉ những thán từ chửi thề : Hell, damn, shit, fuck…)
Cô đang nghiền ngẫm chỗ khuyết
trong từ những từ ngữ bắt đầu bằng z khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tự hỏi không
biết có vấn đề gì với khách trọ, hoặc liệu Zoe có quyết định nghỉ ngang hay
không, Justine nhảy lò cò khỏi sofa và đi đến để trả lời tiếng gõ cửa với đôi
chân mang vớ.
Cửa mở, cô cảm thấy trái tim
cô ngừng đập khi giáp mặt với người cuối cùng cô mong nhìn thấy.
“Mom?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét