Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Crystal cove 1

Giờ mới vào truyện chính thức nè. Chắc phải bỏ các chương giới thiệu trong Dream Lake thôi. Tác giả đã bỏ mừ. Phải tôn trong tác giả… Hé hé, tiếc công dịch 2 chương đó quá đi…

Dự định sẽ đăng tuần 2-3 chương cho mau hết. Hì hì...


CHƯƠNG 1.

Đúng là một vụ cá cược vững bền, Justine Hoffman ủ rũ nghĩ, rằng sau bùa chú tình yêu thứ chín mươi chín bị thất bại, bùa thứ một trăm sẽ chẳng hiệu quả hơn gì phần còn lại.
Tốt. Tôi bỏ cuộc.
Cô sẽ không bao giờ vướng vào tình yêu. Cô sẽ không bao giờ hiểu được hoặc trải nghiệm những thứ ảo diệu như sự hợp nhất một tâm hồn với một tâm hồn khác. Trong tận sâu thẳm lòng mình, đó là thứ cô sẽ luôn hoài nghi, nhưng cô đã giữ bản thân quá sức bận rộn để khỏi dấn sâu thêm. Tuy vậy, rắc rối trong việc khiến cho mình bận rộn là sớm hay muộn gì thì bạn cũng sẽ hết chuyện để làm, và rồi thứ mà bạn đang ráng hết sức để không nghĩ đến sẽ trở thành thứ duy nhất bạn có thể nghĩ đến.
Justine đã ước với những vì sao và đám nến sinh nhật, ném những đồng xu vào đài phun nước, tách những đoá bồ công anh để thổi những hạt giống ước lên trời trên những đám lông vũ hình dù tí hon. Với mỗi lời ước, cô thì thầm những lời thần chú triệu tập… Những lời xin cho biết về số mệnh của cô… Đừng ngơi nghỉ trong lúc tôi chờ đợi… Định mệnh phải tìm thấy anh… tình yêu sẽ hướng về anh… Đến với em.
Nhưng người tri kỷ của cô không bao giờ xuất hiện.
Cô đã nghiền ngẫm mọi trang trong quyển sách ước mà mẹ cô đã trao cho cô khi cô mười sáu tuổi. Nhưng chẳng có một nghi thức hay thần chú nào dành cho một phù thuỷ với trái tim trống rỗng. Không có gì cho một phụ nữ trẻ đang khao khát một điều đặc biệt nhưng lại hoàn toàn bình thường như tình yêu.
Justine đã cố giả vờ với tất cả mọi người, thậm chí ngay cả với bản thân, rằng cô không quan tâm. Cô đã tuyên bố cô không muốn bị ràng buộc, không cần đến bất kỳ ai. Nhưng trong những giờ phút riêng tư, khi cô nhìn chằm chằm vào vòng xoáy nước nhỏ bé đang hút cạn bồn tắm hoặc vào bóng tối dày đặc trong góc phòng ngủ, cô đã nghĩ, tôi muốn được cảm nhận tình yêu, một lần thôi trong đời.
Cô muốn loại tình yêu sẽ  đưa cô vượt qua cuộc đời hiện tại của cô. Cô mơ về một người có thể mở được trái tim khoá chặt của cô. Một người sẽ gỡ bỏ hàng rào phòng thủ của cô, kéo chúng ra khỏi cô giống như cởi bỏ lớp quần áo lụa cho đến khi cô đầu hàng hoàn toàn. Có lẽ sau đó thế giới sẽ không có vẻ quá nhỏ bé nữa, hoặc đêm không còn quá dài. Có lẽ rồi thì ước nguyện chính của cô sẽ là đêm không bao giờ kết thúc.
Cuộc diễu hành thê lương của các ý tưởng bị cắt ngang khi em họ cô, Zoe, bước vào bếp.
“Buỏi sáng tốt lành” Zoe vui vẻ nói. “Tớ mang cho cậu quyển sách mà cậu yêu cầu nè.”
“Tớ không cần nó nữa.” Justine nói, nhìn xuống tách café của cô. Cô đang ngồi bên chiếc bàn làm việc bằng gỗ, tựa cằm trên bàn tay. “Nhưng dù sao cũng cám ơn.”
Cơn gió nhẹ của buổi sáng tháng Chín thổi vào quán trọ, không khí thoang thoảng muối biển và phảng phất mùi dầu tàu từ bến cảng gần đó của Friday Harbor. Quang cảnh dễ chịu và thân thuộc, nhưng chúng không cải thiện được tâm trạng của Justine. Cô đã không ngủ tốt trong vài đêm vừa qua, và xem chừng chất cafein chẳng có tác dụng gì.
“Không có thời gian để đọc sao?” Zoe hỏi đầy cảm thông. “Cứ giữ đi. Tớ đã đọc quá nhiều lần, gần như thuộc luôn rồi.” Những lọn tóc xoăn vàng cuộn lại trên vai cô khi cô đẩy quyển tiểu thuyết trữ tình bìa mềm đến trước mặt Justine. Những trang sách đã sờn và ố vàng vì năm tháng, một số trang gần long khỏi gáy sách. Một phụ nữ mặc váy dạ hội màu ánh kim nằm uể oải trên trang bìa.
“Tại sao phải đọc thứ gì đó lập đi lập lại khi cậu đã biết kết cục rồi chứ?” Justine hỏi.
“Bởi vì một cái kết hạnh-phúc-mãi-mãi tuyệt vời rất đáng bõ công để đọc thêm lần nữa.” Zoe cột tạp dề và khéo léo cột tóc bằng một chiếc kẹp nhựa..
Justine cười gượng và chà xát dôi mắt mỏi mệt, thầm nghĩ không ai khác xứng đáng có hạnh-phúc-mãi-mãi nhiều hơn Zoe. Mặc dù họ là chị em họ xa, và chỉ gặp nhau vào những kỳ nghỉ hiếm hoi trong thời thơ ấu, họ đã trở nên thân thiết như hai chị em ruột.
Đã hơn hai năm kể từ khi Justine đề nghị với Zoe, một bếp trưởng tài năng, đến làm việc tại nhà trọ phục vụ điểm tâm của cô tại Friday Harbor, quán trọ Artist’s Point. Justine đảm đương mặt kinh doanh, bao gồm công việc văn phòng, dọn phòng, và bảo dưỡng toà nhà trong khi Zoe trông coi hàng tồn kho, mua thực phẩm và nấu nướng. Zoe và kỹ năng nấu nướng của cô là yếu tố thiết yếu cho sự thành công của quán trọ đến nỗi Justine đã đề nghị cô ấy cùng chia sẻ việc sở hữu.
Liên kết của họ là một sự cân bằng hoàn hảo – Bản tính bộc trực, bốc đồng của Justine bị kềm toả bởi tài ngoại giao và tính kiên nhẫn của Zoe. Họ cùng sẻ chia mối giao kết mạnh mẽ của lòng trung thành, dựa vào nhau trong những lúc tồi tệ nhất, tâm sự với nhau về những giấc mơ, nỗi sợ hãi và sự bất an. Nhưng phần tốt đẹp nhất của mối quan hệ không phải là tất cả những thứ họ đồng ý với nhau, mà là khi họ bất đồng, khi họ giúp nhau nhìn vấn đề trong một cách mới mẻ.
Cùng nhau, họ đã tạo nên thành công của Artist’s Point, nơi đã trở nên nổi tiếng với cả du khách lẫn dân địa phương. Họ tổ chức tiệc cưới và những tiệc riêng tư, và duy trì những sự kiện hàng tháng như là những lớp dạy nấu ăn và thử rượu vang. Trong suốt mùa du lịch của đảo, quán trọ gần như kín chỗ, và thậm chí trong những mùa khác, tỉ lệ thuê phòng bình quân cũng không dưới ba mươi lăm phần trăm.
Chẳng có sự tương đồng rõ ràng nào giữa những người là anh chị em họ - Justine cao và mảnh dẻ, với mái tóc nâu và đôi mắt nâu, ngược lại, Zoe là một quả bom quyến rũ tóc vàng thường khiến cho đàn ông hành động y như những nhân vật hoạt hình cũ… những kẻ rớt tròng mắt ra ngoài, lưỡi thè lòng thòng và khói xì ra hai lỗ tai. Vẻ lôi cuốn của Zoe luôn thu hút đám đàn ông đã gây bao nỗi kinh hoàng cho cô và đối xử như thể cô có chỉ số IQ ngang bằng với đám cây cối trồng trong nhà.
Đẩy quyển tiểu thuyết lại gần Justine, Zoe cười động viên, “Thử vài trang đi. Cậu sẽ bị cuốn vào truyện, cậu sẽ cảm thấy như là cậu đang ở trong một thời gian khác, một không gian khác. Và người hùng thật kỳ diệu.” Cô dừng lại với tiếng thở dài mơ màng. “Anh ấy đưa cô ấy vào một cuộc phiêu lưu ngang qua sa mạc, tìm kiếm thành phố cổ đã mất, và anh ấy cực kỳ bảo vệ, cức kỳ quyến rũ và ấp ủ…”
“Tớ sợ rằng khi đọc về những người đàn ông kỳ ảo sẽ khiến tớ gia tăng sự khắc khoải trong lúc tớ đang cần phải giảm đi bớt.”
“Đừng có diễn giải điều này ra như thế , nhưng mà tớ chưa bao giờ nghĩ cậu bắt đầu mong ngóng đàn ông ở mức đó.”
“Oh, có, tớ đã. Trong quá khứ, tớ chỉ hẹn hò với một anh chàng nếu anh ta có phẩm cách tốt, hình thể tươm tất, và có việc làm. Bây giờ, tớ hài lòng có một người hiện chưa kết hôn hoặc ở tù.”
“Đọc về những người đàn ông kỳ diệu sẽ không làm gia tăng sự trông chờ của cậu. Đó chỉ là thoát ly thực tại.”
“Và dĩ nhiên cậu cần một cuộc đào thoát,” Justine diễu cợt, “khỏi vị hôn phu quỷ lùn gớm guốc của cậu.”
Zoe cười vang. Alex Nolan, một thầu xây dựng địa phương, có thể được gọi hết sức phù hợp bằng nhiều thứ, nhưng “quỷ lùn gớm ghiếc” không nằm trong số đó. Anh là một người đàn ông hấp dẫn phi thường, mái tóc sẫm và mỏng với dáng vóc săn chắc hoàn hảo và đôi mắt màu xanh của sông băng.
Không ai có thể ghép đôi một Alex yếm thế, say sỉn với một người thiện lương bẩm sinh như Zoe. Nhưng trong quá trình sửa chữa ngôi nhà gỗ bên Hồ Mộng của Zoe trong suốt mùa hè, Alex đã làm mọi người kinh ngạc, bao gồm cả bản thân anh, bằng việc vướng vào tình yêu sâu sắc với cô ấy. Anh đã ngừng uống rượu và uốn nắn lại cuộc đời anh. Thật hiển nhiên với mọi người rằng Zoe đã xoay anh quay quanh ngón tay cô. Cô có thể quản lý anh trong vẻ ngọt ngào đến mức dường như anh không nhận ra – hoặc quan tâm – rằng anh đang bị điều khiển. (Muốn biết chuyện tình của Zoe và Alex, hãy đọc Dream Lake, Sẻ đã dịch trước đây rồi.)
Dù Justine chưa bao giờ trải qua một tình yêu thực sự, cô nhận ra khi cô nhìn thấy chúng. Khi Zoe và Alex ở bên nhau, dù họ cố tỏ ra bình thường, nhưng cảm xúc vẫn quá mới mẻ và chân thực với họ để có thể thoải mái với chúng. Cảm nhận mãnh liệt của họ về nhau bàng bạc trong không khí bất kể họ đã thận trong như thế nào. Đôi khi chúng thậm chí còn đọng trong giọng nói của họ, như thể tình yêu đã điền đầy họ cho đến khi họ phải tự nhắc nhở bản thân cần phải thở.
Cô có thể cảm thấy nỗi cô đơn đáng sợ khi bị vây quanh bởi kiểu tình yêu đó.
Thôi ngay, Justine tự nhủ một cách nghiêm khắc. Mày có một cuộc sống tuyệt hảo. Mày có mọi thứ mày cần rồi cơ mà.
Phần lớn những thứ Justine luôn ao ước, rốt cuộc cũng đã đến với cô. Những người bạn ân cần… một mái ấm… một khu vườn… một cái hiên trước với những cây thuỷ tiên trồng trong chậu và đám dây leo cỏ roi ngựa. Trong khoảng một năm, cô thậm chí còn có cả một người bạn trai, Duane, một fan xe mô-tô với những hình xăm và tóc mai dài cùng giọng cười thoải mái.
Nhưng Duane vừa đổ vỡ với cô cách đây vài tuần, và giờ đây, mỗi khi họ tình cờ chạm mặt nhau, anh ta như một người xa lạ, ánh mắt anh ta không bao giờ gặp mắt cô. Họ chia tay khi cô vô tình doạ anh ta sợ chết khiếp.
Ánh mắt cô hạ thấp xuống bìa của quyển tiểu thuyết. Cô hích quyển sách ra xa vài inchs, giống như một bữa tối no say từ chối ăn thêm một mẩu bánh ngọt.
“Cám ơn đã mang sách đến,” Cô nói, trong lúc Zoe bật lò nướng và đi rót thêm cho mình ít café. “Nhưng tớ không thật sự có ý định đọc nó ngay đoạn đầu tiên đâu.”
Zoe ném một cái liếc trêu chọc qua vai. “Cậu dự định làm gì với nó?”
Một dấu hiệu thích thú nhạo báng kéo quăn góc miệng Justine khi cô thú nhận. “Đốt nó và mua cho cậu một bản mới.”
Zoe lóng ngóng với chiếc muỗng khi cô khuấy kem vào café. Quay nhìn Justine, cô hỏi thẳng thừng, “Tại sao cậu muốn đốt quyển tiểu thuyết của tớ thế?”
“Ôi, tớ không định đốt cháy toàn bộ, chỉ một trang thôi.” Nhìn vẻ bối rối của người chị họ, Justine nhún vai ngượng ngập. “Tớ dự định có phần nào đó… ờ, gọi một lời nguyền. Và nó sẽ triệu hồi lửa đông kết trên ‘những từ ngữ yêu đương khắc trên giấy da’. Vì thế tớ cho rằng một trang của quyển tiểu thuyết trữ tình sẽ làm được một cú lừa.”
“Cậu định ám lời nguyền lên ai vậy?”
“Tớ.”
Xét từ biểu hiện của Zoe, một toà án dị giáo có thể sắp bắt đầu. “Cậu hẳn là có vài thứ cần nấu nướng,” Justine hấp tấp nói. “Và tớ cần lăn chiếc xe đẩy phục vụ café này ra hành lang…”
“Xe đẩy café có thể đợi được.” Lời đáp dịu dàng nhưng không lay chuyển được vang lên.
Justine thở dài và ngồi xuống trở lại ghế. Lặng lẽ, cô ngẫm nghĩ, mặc dù cô luôn được biết đến như là chủ doanh nghiệp và một người em họ cứng đầu,  Zoe mới là người có được tiếng nói thường xuyên hơn theo cách của cô ấy. Cô chỉ tình cờ im lặng về điều đó.
“Cậu đã đề cập điều gì đó về những lời nguyền trước đây rồi.” Zoe nói. “Và tớ nhớ khi tớ gặp rắc rối với Alex, cậu đã đề xuất đặt một tai ương vào anh ấy. Tớ nghĩ cậu chỉ đùa thôi, cố làm tớ cảm thấy tốt hơn. Bây giờ tớ đang có cảm tưởng là cậu không đùa chút nào.”
Không, Justine không hề đùa.
Cô chưa bao giờ giữ bí mật về sự việc cô được nuôi dưỡng trong một truyền thống dị giáo. Những gì cô không công khai thừa nhận đó là cô, cũng như mẹ cô, Marigold, là một phù thuỷ bẩm sinh.
Rất nhiều loại ma thuật tồn tại mà bản thân từ ngữ gần như vô nghĩa vượt qua tính hợp cách. Có những ma thuật cổ điển, ma thuật chiết trung, ma thuật đơn thuyết, kiểu Gardnerdian, kiểu Go-tic, kiểu Wiccan vân vân… Nhưng phép thuật truyền đời của gia tộc là loại hiếm có, truyền nhiều thế kỷ của những phù thuỷ bẩm sinh … những người chất chứa phép thần thông từ trong gen di truyền của họ.
Suốt thời thơ ấu của Justine, mẹ cô đã đào tạo cô theo những cách của Tradition (tradition : truyền thống, nhưng ý tác giả là Gia Tộc Phù Thuỷ lâu đời, vì thế Sẻ để nguyên nghe cho cỏ vẻ oách một chút chơi – Ct của Sẻ). Bà đã đưa Justine đến những lễ hội, những trại hè, những lớp học, họ di chuyển thường xuyên chẳng thèm quan tâm đến thời khoá biểu của trường học. Một năm họ sống ở Oregon, và năm kế tiếp họ ở cùng cộng đồng dị giáo ở Sacramento… rồi vài tháng ở New Mexico… Alaska… Colorado… Justine không thể nhớ hết những nơi họ đã ở, nhưng họ quay về Friday Harbour gần như thường xuyên, nơi gần giống với nhà nhất mà Justine biết.
Nếu những hoạ tiết bằng bồ hóng bên trong giá nến thuỷ tinh tương tự với một trái tim bị xẻ ra bằng gươm, Marigold sẽ nói đã đến lúc rời đi lần nữa. Bà tìm thấy dấu hiệu trong những dấu chân, từ hình dạng của một đám mây, đường đi của một con nhện, màu sắc của mặt trăng.
Justine không thể nhớ chính xác khi nào cô bắt đầu cảm thấy bực bội với hình thái du cư trong cuộc sống của họ. Cô chỉ biết rằng, vào lúc nào đó, cô thấy buồn bực với việc họ có thể đóng gói mọi thứ họ sở hữu trong vòng một phần tư giờ. “Thật vui khi đến một nơi mới.” Marigold đã bảo cô. “Chúng ta tự do như những chú chim, Justine. Tất cả những gì chúng ta thiếu là một đôi cánh.” Nhưng ngay cả những con chim cổ đỏ và những con sáo đá cũng còn ở trong tổ của chúng lâu hơn Justine và mẹ cô.
Nhiều thứ hẳn đã khác nếu như cha của Justine, Liam, vẫn còn sống, nhưng ông đã chết khi cô còn bé xíu. Từ những điều nhỏ nhoi Marigold đã kể với cô, Justine biết rằng Liam là một nông dân – một người làm vườn – ông trồng táo, đào và cherries. Marigold đã gặp ông khi bà mua táo để ăn mừng ngày lễ thu phân. Một khăn rằn màu đỏ được cột ngang qua trán ông để giữ cho những lọn tóc sẫm dài không phủ qua mắt. Ông bóc vỏ táo bằng một thiết bị dài, và khi vỏ táo rơi xuống mặt đất, chúng tạo thành hình dạng chữ cái đầu của Marigold, bà đã cho đó là một dấu hiệu.
Họ đã cưới nhau ngay sau đó. Liam chết trước khi một năm qua đi. Toàn bộ mối quan hệ của họ ngắn ngủi và dữ dội như một cơn lốc nhỏ. Marigold không lưu giữ tấm hình nào của ông. Bà không muốn band đám cưới hoặc con dao bỏ túi của ông cũng như cây đàn guitar mà ông hay chơi. Vườn cây ăn trái của ông bị đem bán, và những thứ ông sở hữu bị đem đi phân phát. Justine là bằng chứng duy nhất cho thấy Liam từng hiện hữu. Cô có mái tóc dày sẫm màu và đôi mắt nâu, và theo lời mẹ cô, cô có nụ cười của ông.
Mỗi khi Justine hỏi về ông, Marigold lắc đầu và giải thích rằng, khi ai đó mà bạn yêu thương đã không còn nữa, tất cả những ký ức sẽ chôn dấu ở một nơi bí mật trong trái tim bạn. Bạn có thể lấy chúng ra và nhìn ngắm chúng khi bạn sẵn sàng. Cuối cùng, Justine đã nhận ra rằng Marigold sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng. Tất cả những gì Marigold muốn nhớ về người chống quá cố đó là: tình yêu là điều tồi tệ nhất có thể tình cờ đến với bạn. Nó sẽ khiến bạn căm ghét những ngọn gió mùa xuân, tiếng đàn guitar và hương vị của những trái táo.
Ngẫm nghĩ về những năm tháng liên tục biến động đó, Justine cho rằng cô thấu hiểu lý do mẹ cô không bao giờ ở yên một chỗ. Nếu bạn ở yên một chỗ đủ lâu, tình yêu hẳn sẽ tìm thấy bạn và giữ bạn chặt đến nỗi bạn không thể nào thoát ra được.
Và đó là những gì Justine muốn, với tất cả sức mạnh của khao khát.

“Chúng ta có thể quên toàn bộ những thứ này không?” Justine hỏi Zoe, chà sát đôi mắt mệt mỏi. “Bởi vì cậu không tin những thứ này, và nếu tớ cố giải thích, tớ sẽ chỉ kết thúc bằng chuyện nghe có vẻ điên khùng.”
“Không quan trong tớ tin gì. Quan trọng là cậu tin kìa.” Giọng người chị họ chuyển sang dỗ ngọt. “Nói cho tớ nghe loại lời nguyền nào cậu muốn quăng cho bản thân cậu.”
Justine cau có và đung đưa bàn chân, rồi thì thầm điều gì đó bên dưới hơi thở.
“Gì cơ?” Zoe hỏi.
Justine lập lại, lần này rõ ràng hơn. “Một bùa yêu.” Cô bắn một cái liếc sang người chị họ, mong đợi một vẻ chế nhạo hoặc thích thú. Nhưng đây là Zoe. Cô chỉ có vẻ ân cần và quan tâm.
“Đó là vì đổ vỡ với Duane sao?” Zoe dịu dàng hỏi.
“Không thực sự. Nhiều hơn là… Ôi, tớ không biết nữa. Chỉ là bây giờ Lucy đã có Sam, và cậu đính hôn với Alex, và… ờ, tớ chưa từng yêu.”
“Chuyện đó có thể mất nhiều thời gian hơn với vài người,” Zoe nói. “Cậu vẫn nhỏ hơn tớ một tuổi, cậu biết đấy. Có lẽ vào mùa hè tới…”
“Zoe, vấn đề không phải là tớ chưa yêu. Vấn đề là tớ không thể yêu.”
“Sao cậu lại chắc chắn như thế ?”
“Tớ chỉ biết vậy thôi.”
“Nhưng cậu là người rất đáng yêu.”
“Trong quan hệ bạn bè, phải. Nhưng khi trở nên lãng mạn hơn thì… Tớ không bao giờ cảm thấy được kiểu tình yêu đó. Điều đó giống như cố gắng hiểu đại dương là gì qua việc giữ một mảnh vỏ ốc ở bên tai vậy.” Cô rầu rĩ liếc nhìn quyển tiểu thuyết trên tay Zoe. “Phần ưa thích nhất của cậu trong quyển sách đó là gì vậy? Trang mà cậu khuyên tớ đặt lời nguyền vào ấy.”
Zoe lắc đầu, bắt đầu lật những trang sách. “Cậu đang bỡn cợt tớ.”
“Tớ không bỡn cợt cậu”
Trang sách cố định ở vị trí dễ dàng cho thấy chúng được đọc rất nhiều lần. Zoe trao quyển sách đã được mở cho cô, đôi má cô ấy ửng hồng. “Đừng đọc thành lời nhé.”
“Tớ thậm chí sẽ không máy môi cơ.” Justine nói. Ánh mắt cô trượt qua trang sách trong lúc Zoe bận rộn tại một trong những quầy bếp, đo lường các thành phần vào trong một chiếc tô dùng để phối trộn.
“Nàng” anh thì thầm, “là kho báu Salomon của ta, là đế chế chưa thám hiểm của ta. Nàng là mái nhà duy nhất ta cần biết, là chuyến du hành duy nhất ta muốn lấy, là báu vật duy nhất ta có thể chết để có được. Nàng là sự khác lạ, là sự quen thuộc, là lương tâm hà khắc, là cám dỗ ngọt ngào…”
Câu chuyện tiếp tục với sự leo thang của niềm đam mê thấm đẫm trên những trang giấy, thúc ép trong những vần điệu trữ tình không chút ngượng ngập. Justine muốn đọc thêm nữa. “Cảm xúc có thể nào giống như thế không?” Cô hỏi. “Ý tớ muốn nói, cho dù cậu và Alex đang yêu nhau…” Cô ra hiệu về cuốn sách “Cuộc đời thực đâu thể nào như thế, đúng không?”
Gương mặt Zoe ửng hồng khi cô đáp “Đôi khi cuộc đời thực thậm chí còn tốt hơn. Bởi vì tình yêu đâu chỉ có ở trong những khoảnh khắc cực kỳ lãng mạn đó, mà còn ở trong những điều nhỏ nhặt. Cách anh ấy chạm vào gương mặt cậu, hoặc bao bọc cậu bằng một tấm chăn khi câu ngủ quên, hay dán một mảnh giấy ghi chú nhỏ trên tủ lạnh để nhắc cậu nhớ cuộc hẹn với nha sĩ. Tớ nghĩ những thứ đó gắn kết mối quan hệ với nhau thậm chí còn nhiều hơn cả tình dục tuyệt hảo.”
Justine nhìn cô ủ ê. “Cậu thật không thể chịu đựng được, Zoe.” Cô lầm bầm.
Một nụ cười kéo quăn góc môi của người chị họ. “Một ngày nào đó nó sẽ như thế đối với cậu.” Cô ấy nói, “Chỉ là cậu chưa gặp đúng người thôi.”
“Có lẽ tớ đã gặp rồi.” Justine nói. “Có lẽ tớ đã gặp và bỏ lỡ anh ấy mà không biết.”
Nụ cười của Zoe nhạt đi. “Tớ chưa từng thấy cậu như thế này. Tớ chưa bao giờ nghĩ điều đó quan trong với cậu nhiều đến thế. Cậu dường như không bao giờ tỏ ra quan tâm đến việc cậu có yêu hay không.”
“Tớ đã cố khiến mình tin rằng điều đó không quan trọng. Thỉnh thoảng, tớ gần như đã xoay sở tự thuyết phục được” Justine gục trán trên đôi cánh tay khoanh lại. “Zo,” Cô hỏi bằng một giọng bị bóp nghẹt, “Nếu cậu có thể có thêm được mười năm cuộc đời, nhưng cái giá phải trả là cậu không bao giờ có thể yêu một ai đó theo cách cậu có với Alex, cậu có làm không?”
Zoe đáp không chút lưỡng lự. “Không.”
“Sao không?”
“Nó giống với việc cố diễn tả về một màu sắc mà cậu chưa từng nhìn thấy trước đây. Ngôn từ không thể làm cậu hiểu được tình yêu thực sự như thế nào. Nhưng nếu cậu chưa cảm nhận được tình yêu… thì cậu chưa thật sự được sống.”
Justine im lặng một hồi lâu. Cô nuốt xuống cục nghẹn đang ứ đầy cổ họng cô.
“Ngày nào đó chắc chắn cậu sẽ tìm thấy tình yêu thực sự mà.” Cô nghe thấy Zoe nói.
Mình chắc chắn rằng mình sẽ không có, Justine nghĩ, trừ phi mình làm điều gì đó.
Một ý tưởng chợt đến với cô… một ý tưởng ngu ngốc, nguy hiểm. Cô cố không nghĩ về nó nữa.
Nhưng cho dù như thế, cô có thể cảm thấy quyển sách ước, được dấu an toàn bên dưới giường cô, đang gọi cô.
Ta sẽ giúp ngươi, nó đang nói, ta sẽ chỉ cho ngươi làm thế nào.

Không có nhận xét nào: