Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Crystal Cove 11


CHƯƠNG 11.


Tối sầm vì cơn lạnh cháy bỏng. Đau ở mọi nơi, cùng một lúc, như thể cô bị đặt vào trong lửa. Cô cố hoàn thành cú lộn vòng Eskimo, nhưng chiếc kayak lộn về phía trước mặt cô yếu hơn là đảo qua bên sườn thuyền, và cô không thể nào thực hiện được. Bị treo ngược đầu xuống dưới, mất phương hướng bởi cơn choáng lạnh, cô túm lấy dây móc treo của tấm chắn chống nước đã giữ cô bên trong buồng lái của chiếc kayak. Cơn lạnh đã bắt đầu khiến cô bối rối; Cô không thể tìm thấy chiếc móc và nỗi hoảng loạn tràn qua cô.
Cô xoay sở chiến đây theo hướng của cô sang bên cạnh cho đến khi gương mặt cô trồi lên khỏi nước trong một phần giây để kéo vào một hơi thở gấp. Trở lại bên dưới mặt nước, cô vươn tay tới chiếc móc và tìm thấy nó. Một cái giật điên cuồng, và tấm chắn nước rời ra. Cô vẫy vùng để thoát khỏi chiếc kayak. Trồi lên mặt nước, cô túm chặt con thuyền bị lật nhào và làm đầy phổi cô trước khi một ngọn sóng khác phủ qua.
Lạnh không thể tin được. Da thịt cô tê cóng, áp suất máu của cô nhồi đập dữ dội. Mái chèo của chiếc kayak nhấp nhô cách đó vài feet, vẫn còn buộc vào mũi thuyền bằng một sợi dây da với những chiếc móc gài bằng nhựa. Đau đớn, cô lần đến mũi thuyền, túm chặt sàn thuyền để giữ kết nối với chiếc kayak. Túm lấy sợi dây, cô kéo cho đến khi mái chèo ở trong tầm với. Thật gian khổ để khiến tay cô nắm được quanh chiếc tay cầm.
Cô đã bị tống vào trong nước. Những kỹ năng vận động tuyệt hảo của cô không còn. Trong khoảng mười phút, lượng máu tưới cho các bó cơ không cần thiết sẽ ngừng lại.
Lần tay vào bên dưới chiếc kayak, cô tìm chiếc phao cứu hộ ràng bên dưới lớp dây thun đàn hồi trên khoang thuyền, và kéo nó ra. Cô cần chiếc phao để trèo trở lại vào bên trong chiếc kayak. Đôi tay cô vụng về  như thể được bọc trong lớp bao tay chống nóng trong nhà bếp. Cô tìm cách trượt một đầu của chiếc mái chèo vào trong chiếc túi nilon ở sau lưng chiếc phao.
Trước khi cô làm xong, một ngọn sóng đâm sầm vào cô. Giống như đang lao vào một bức tường bê tông, sự va chạm gần như đốn ngã cô. Khò khè, nghẹt thở, cô nhìn chiếc phao cứu hộ bị cuốn ra xa. Nắm tay cô giữ chặt mái chèo, sợi dây giữ nó vẫn còn được cột vào chiếc kayak.
Cô bơi trở lại chiếc kayak, cảm ơn về sức nổi của chiếc áo phao.
Với chiếc phao cứu hộ đã biến mất, lựa chọn duy nhất là lật cạnh bên phải của chiếc kayak lên và cố trèo vào bên trong từ phần đuôi trong một chuyển động trườn lên thang khéo léo. Tuy vậy, khi cô túm lấy sườn của khoang thuyền, cô nhận thấy cô chẳng còn tý hơi sức nào.
Điều đó xảy đến quá nhanh. Cơn lạnh đã tác động sâu hơn, bắp cơ của cô cứng lại như thể đã hoá đá. Cô kinh hãi; nhưng đó cũng vẫn còn là một dấu hiệu tốt; khi bạn ngừng cảm thấy sợ hãi, khi bạn ngừng quan tâm, đó là khi bạn đang ở trong sự nguy hiểm tệ hại nhất.
Cô cố nghĩ đến một câu thần chú, một lời cầu nguyện, bất kỳ thứ gì có chút ý nghĩa, nhưng từ ngữ bồng bềnh trên đỉnh đầu cô giống như những mẫu tự trôi lửng lơ trong một tô soup.
Bề mặt bằng nhựa màu vàng của chiếc kayak va vào đầu cô, kích động cô.
Lựa chọn vô cùng đơn giản : Vào được bên trong, và sống. Ở lại trong nước, và chết.
Đau đớn, rên rỉ với sự nỗ lực, cô lật chiếc kayak lên là lần về phía đuôi thuyền. Nước xô đẩy cô trong những cơn dâng trào mãnh liệt, lên, xuống, sang bên cạnh.
Mỗi chuyển động đều đòi hỏi một ý chí mạnh mẽ và sự tập trung. Cô biết phải làm những gì : Xếp chiếc mái chèo vào vị trí. Nhấn đuôi thuyền xuống bằng sức nặng của cơ thể cô. Đá chân để quăng bản thân lên trên mặt đuôi thuyền. Trườn đến khoang lái.
Nhưng Justine không dám chắc liệu cô có thật sự đang làm những điều đó không, hay chỉ đơn thuần đang nghĩ về chúng. Không, cô vẫn ở trong nước. Mũi của chiếc kayak đã được nâng lên; cô hẳn đã đè được đuôi thuyền xuống. Cô không thể nói được liệu đôi chân cô có đang chuyển động hay không, liệu cô có thể thực hiện được một cú đá đủ mạnh để quăng bản thân lên trên thuyền hay không. Nếu cô đang tự lừa phỉnh mình, cô sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa.
Trong một lúc, cô tìm thấy bản thân đang nằm dài trên đuôi thuyền, hai chân dang hai bên mạn thuyền. Cám ơn các Thánh thần. Chiến đấu để giữ con thuyền thăng bằng, cô bắt đầu trườn vào vùng trung tâm.
Nhưng một cơn sóng khác đang xô đến. Một bức tường nước cao năm bộ cuồn cuộn hướng thẳng đến bên sườn của chiếc kayak. Justine nhìn nó ập đến với một nhận thức cam chịu lạ lẫm, hiểu rằng cô sẽ bị lật úp lần nữa. Chấm dứt rồi. Cô nhắm mắt lại và nín hơi khi thế giới đảo lộn. Chiếc kayak và cái mái chèo bị tách khỏi cô và cô bị nhấn chìm trong một địa ngục lạnh lẽo khuấy đảo. Chiếc áo phao nâng cô lên bề mặt sủi bọt màu trắng sữa.
Cô chỉ nhìn và nghe được chút ít trong sự hỗn độn, nhưng một tiếng gầm vang như tiếng sấm giáng xuống như thể toàn bộ bầu trời đã sụp đổ. Rùng mình, cô quay đầu nhìn một hình thể màu trắng khổng lồ lướt gió về phía cô, nhô lên rồi hụp xuống trong tình trạng mơ hồ. Mất một lúc lâu để trí óc mất phương hướng của cô nhận ra đó là một con tàu. Cô đã đạt đến thời điểm không còn quan tâm về bất kỳ điều gì nữa, kể cả việc cô có được giải cứu hay không.
Ai đó đang la hét. Cô không thể nhận ra từ ngữ, nhưng từ những âm thanh của giọng anh, anh hẳn đang nguyền rủa về một quầng xanh nào đó. Cô cảm thấy bị một cơn sóng khác đánh vào. Ho khạc một miệng đầy nước muối, cô cố đẩy màng tóc ướt ra khỏi mắt, nhưng chẳng có chút cảm giác nào trên đôi tay cô. Thêm nhiều tiếng la hét nữa. Một chiếc phao cứu hộ màu cam rực rỡ có dây kéo hạ cánh ngay trước mặt cô.
Tiến trình suy nghĩ của cô đã bị vô hiệu. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc phao, não cô chậm chạm xử lý những gì mà phản ứng của cô nên làm, Toàn thân cô run rẩy dữ dội.
Những mệnh lệnh giận dữ bắn xuyên qua không trung, nài nỉ cô hành động. Cô biết âm thanh của từ ngữ, nhưng chúng chẳng có ý nghĩa gì. Dù cô không hiểu cô được mong chờ phải làm gì, thân thể cô chấp hành. Cô tìm thấy bản thân đang lóng ngóng chụp lấy chiếc phao, giống như chú chó con chơi trò bắt bóng. Lần thứ hai cô thử, cô xoay sở khép được cánh tay cô quanh hình thể bằng foam màu cam. Cô ôm chặt nó vào ngực. Ngay lập tức cô được nhấc lên khỏi vùng nước dữ.
Suy nghĩ của cô vẫn còn tan rã trước khi cô có thể gắn ý nghĩa cho chúng. Điều đó không quan trọng, dù cho phần sâu thẳm trong trí não cô biết rằng chúng nên quan trọng. Toàn bộ thế giới là nước, trên và dưới, nước đang lôi chân cô, thôi thúc cô nhấn chìm cảm xúc, an giấc trong nơi tối tăm và yên bình, xa bên dưới những con sóng.
Thay vì thế, cô bị lôi mạnh lên trên với một sức mạnh đáng kinh ngạc. Nhận thức xóc nảy qua cô khi cô bị ném phịch lên một chiếc ghế dài độn bông đặt phía sau tàu. Cơn run quá mãnh liệt để có thể nói hay nghĩ, cô nằm trên chiếc ghế dài, nhìn lên người đàn ông, gương mặt anh thân thuộc nhưng tên anh thì cô lại không thể nhớ. Anh cởi chiếc áo chắn gió của anh ra và quấn nó quanh cô. Ánh chớp chẻ dọc bầu trời với những nhánh dài khi người đàn ông đi đến buồng lái.
Đó là một chiếc du thuyền với một mái che có thể tháo ráp, không phù hợp với những vùng biển mở hoang dại. Động cơ gắn bên ngoài gầm gừ khi người đàn ông gài số. Vì những ngọn sóng quá cao để đặt con tàu vào cách thức đã được lập trình, anh buộc phải chạy chậm.
Jason. Nhận thức cuộn xuyên qua vùng hư ảo của sự kiệt sức, và với điều đó, cô cảm nhận cú giật mạnh thoáng qua của cảm xúc. Cô không thể hiểu anh đã đến đây bằng cách nào. Không ai có đầu óc lành mạnh lại đặt cuộc sống của mình vào nguy hiểm vì một người đàn bà mà anh ta chỉ vừa quen biết.
Anh điều khiển bánh lái một cách có phương pháp, xoay những góc chín mươi độ, chiến đấu với những ngọn sóng tấn công con tàu từ tất cả các hướng. Phải có kinh nghiệm và kỹ năng để làm được những gì anh đang làm, cưỡi lên đỉnh sóng trong một góc độ thích hợp, hạ thấp sức mạnh mỗi khi chúi xuống dốc để tránh bị chìm mũi tàu. Con tàu tròng trành lên và xuống, đổi hướng, trong lúc sức mạnh của biển cả đe doạ đẩy đuôi tàu sang một bên. Justine đã chờ thấy con tàu bị lật úp trong vùng trũng giữa hai ngọn sóng tại bất kỳ khoảnh khắc nào.
Cô cuộn người bên trong nơi trú ẩn của chiếc áo khoác chống nước, trong lúc tuần hoàn máu của cô tao ra một nỗ lực tự hồi phục. Những cơn run toàn thân liên tục khiến răng cô khua lách cách cho đến khi hộp sọ của cô ngân lên. Trân người chống lại cơn run có thể khiến điều đó ngừng lại trong một giây, nhưng chúng lại tiếp tục ngay lập tức. Thời gian va vấp giống như một bản video bị biên tập tồi. Đôi tay cô hoàn toàn bị tê cóng, nhưng cô cảm thấy nhịp mạch gõ nhịp phía bên trong khuỷu tay cô.
Justine nhắm mắt, trân người cam chịu với sự nâng lên và hạ thấp đến choáng váng, với mỗi cú đập của làn nước lạnh băng vỗ qua sườn tàu. Dù cô không quan sát Jason, cô vẫn nhận thức về sự đấu tranh của anh chống lại mỗi thay đổi và xóc nảy của con tàu để điều chỉnh nó vào đúng lộ trình. Anh sẽ đưa họ đến đảo Cauldron. Cô không thể tin được điều đó.


Jason tung cái hãm tránh va đụng treo ở mạn phải của con tàu ra bên ngoài thân tàu. Họ áp sát cầu cảng trong một góc độ với động cơ nằm ở khoảng lưng chừng. Ngay khi chiếc tàu vào đúng vị trí, anh gài động cơ vào số lùi, điều khiển đuôi tàu đu đưa hướng về cầu tàu.
Sau khi ngắt động cơ, anh tiến hành cột dây neo. Nhìn thấy Justine cố ngồi dậy, anh chỉ một ngón tay vào cô và gầm gừ một đôi từ. Dù cô không nghe được anh qua cơn bão, rõ ràng là anh muốn cô đừng di chuyển. Với sự thất vọng, cô nhìn những bậc thang cao chót vót dẫn lên đỉnh dốc. Trèo lên đó là một thách thức ngay cả trong những ngày trời tốt. Cô sẽ không thể nào làm được điều đó.
Khi Jason hoàn tất việc cột những sợi dây neo vào các cọc tàu, anh giơ tay vào trong tàu cho Justine. Cô trao cho anh một bàn tay trắng nhợt thiếu tự nhiên và cố hết sức để giúp khi anh kéo cô ra khỏi tàu. Ngay khi chân cô chạm xuống cầu tàu, cô thấy mình được nhấc lên qua vai của Jason. Cơ thể cô đổ sập giống như một chiếc ghế xếp. Anh vác cô theo kiểu lính cứu hoả lên những bậc thang, một cánh tay khoá chặt phía sau gối cô, tay khác túm lấy thành lan can cầu thang theo từng nhịp bước.
Cô cố chống lại những cơn run, biết rằng những chuyển động không chủ tâm chẳng giúp được gì. Nhưng sự chống đỡ của Jason dành cho cô mạnh mẽ và an toàn. Anh trèo lên với một sự dễ dàng đáng kinh ngạc, bước hai bậc thang một lần. Khi họ lên đến đỉnh, hơi thở của anh tuy nặng nhọc những vẫn đều đặn. Anh có thể mang cô đi xa gấp hai lần như thế mà không cần ngừng lại.
Đưa Justine đến cửa trước của ngôi nhà bằng đá vôi, Jason đập vào đó bằng cạnh của nắm tay anh.
Trong vài giây, cánh cửa mở ra. Justine nghe thấy những tiếng la sợ hãi từ cả Rosemary và Sage… “Mẹ Trái Đất ơi!” và “Vì lợi ích của Hades*”…
(*Hades : vị Thần cai quản địa ngục trong thần thoại Hy-lạp, là anh của thần Zeus. Ct của Sẻ)
Jason không ngừng lại để hỏi hoặc trả lời các câu hỏi. Anh mang Justine đi thẳng vào phòng sinh hoạt chính và bắt đầu ban phát các mệnh lệnh, thậm chí trước cả khi đặt cô trên chiếc sofa.
“Lấy mền. Chuẩn bị bồn tắm. Ấm, không nóng. Và làm ít trà với đường hoặc mật ong.”
“Điều gì đã xảy ra?” Rosemary hỏi, mở thùng cất đồ dùng làm ghế gác chân bên cạnh sofa và kéo ra những chiếc mền bông.
“Kayak bị lật.” Jason cộc cằn nói, khom người trên hình thể run rẩy của Justine. Anh lôi mạnh chiếc boot bằng cao su ướt ra khỏi cô. Giọng anh trầm đục và dữ dội khi anh tiếp tục. “Trong đầu em có từng nghĩ đến việc bỏ ra năm phút chết tiệt để lắng nghe dự báo thời tiết trên radio không hả, Justine? Có bao giờ nghe về bản tin hàng hải chưa?”
Bị xúc phạm, cô cố giải thích rằng chẳng có bản tin nào được công bố khi cô ra khơi, nhưng cô chỉ có thể xoay sở được vài âm thanh rời rạc xuyên qua tiếng lách cách của hai hàm răng.
“Im miệng.” Anh bảo cô một cách thô lỗ và giật mạnh đôi vớ của cô ra.
Rosemary, người không thường nuông chiều đàn ông vừa mới gặp, bắn vào anh một ánh mắt tức giận.
Sage đặt một bàn tay kềm chế nhẹ nhàng trên cánh tay bà ấy. “Chuẩn bị bồn tắm đi. Tôi sẽ châm trà.”
“Bà có nghe cái cách mà hắn…”
“ậậu ta chỉ kiệt sức một chút thôi mà,” Sage lầm bầm. “Bỏ qua đi.”
Jason không kiệt sức, Justine muốn bảo bà. Anh điên tiết, và adrenaline bốc cao đến tân trời. Và cô đăc biệt không muốn bị bỏ lại một mình với anh trong trạng thái này.
Cả hai người phụ nữ rời khỏi khỏi, Jason bắt đầu công việc khó khăn để cởi bỏ chiếc quần bằng cao su tổng hợp của Justine. Lớp vải bảo vệ bám chặt một cách ngoan cố vào chân cô bất chấp bề mặt nilon phía bên trong. Hơi thở của Jason bật ra gay gắt khi anh kéo được chiếc quần ra, lớp cao su thật sự bị xé toạc trong cú túm tàn bạo của anh. Justine nằm với hai nắm tay cuộn chặt, thân thể cô rung lắc cho đến khi chúng có cảm giác như thể da thịt cô đang rơi lộp độp khỏi xương cô.
Ném chiếc quần sang một bên, Jason với tay đến chiếc quần lửng lót bên trong. Nhận ra anh có ý định bóc trần cô, Justine bắt đầu chống lại.
“Yên nào,” Jason cộc cằn nói, đẩy tay cô sang một bên. “Em không thể tự làm điều này được.”
Chiếc áo khoác giữ ấm và áo thun của cô là thứ kế tiếp, tham gia cùng đám quần thành một đống ướt sũng trên sàn nhà. Áo nịt ngực và quần lót ướt của cô cũng đồng cảnh ngộ một cách hiệu quả. Những cơn rùng mình chạy xuyên suốt tứ chi của cô mãnh liệt đến mức cô thậm chí không thể che đậy được cho chính mình. Justine chớp đôi mi rát bỏng của cô chống lại sự dâng trào của những giọt lệ. Cô thấy mình giống như một sinh vật biển khốn khổ nửa sống nửa chết, như những con cá không ai mong muốn bị mắc trên chiếc lưới của người đánh cá.
Vươn người đứng dậy, Jason túm lấy đường viền cổ của chiếc áo thun ẩm ướt của anh. Đôi mắt của Justine mở to khi anh cởi áo ra bằng một chuyển động hiệu quả. Anh có một cấu trúc cơ thể đầy sức mạnh, hết sức dẻo dai, những bó cơ nổi rõ không hề có dấu hiệu mềm nhão nào. Da anh trơn láng và có màu mật ong, với một búi lông sẫm màu chạy xuống từ rốn anh và biến mất dưới cạp của chiếc quần bơi.
Đá chân khỏi đôi giày đi biển, Jason nằm xuống bên cạnh Justine. Anh kéo thân hình trần truồng của cô dựa vào anh và sắp xếp chiếc mền bông quấn quanh cả hai người.
“Đây là cách tốt nhất để làm em ấm lên,” Cô nghe anh nói khàn khàn.
Justine gật đầu trong vai anh để anh biết rằng cô hiểu.
Anh siết chặt đôi cánh tay anh, bờ vai uốn cong trong nỗ lực bao bọc quanh cô bằng chính anh. Anh nóng dã man, hoặc có vẻ như thế bởi cô gần như đông thành đá. Cảm nhận khiến cô điên cuồng muốn có nhiều hơn. Một cuộc tấn công của cơn rùng mình chạm đến tận xương nữa chạy xuyên qua cô, cô vùng vẫy để tỳ sát vào anh hơn.
“Anh đã có được em rồi. Cố thư giãn đi nào.” Anh vẫn đang thở nhanh từ sự gắng sức, phả những hơi thở nóng bỏng vào cổ cô. Đôi chân nham nhám lông của anh quyện vào của cô, bắp cơ rắn chắc của đùi anh kẹp chặt giữ cô nằm yên.
Cô sẽ không thể sống sót nếu không có điều này, hơi nóng của cơ thể anh truyền sang cô, xua đi sự lạnh giá đang ẩn nấp. Anh bao bọc quanh cô, hơi thở của anh trộn lẫn với của cô, làn da anh mặn vì mồ hôi và nước biển. Cô có thể cảm nhận những nơi có nhịp mạch của anh, sự vồng lên của những bắp cơ, chuyển động của cổ họng anh khi anh nuốt. Tại một thời điểm nào đó trong tương lai gần, cô sẽ thấy bẽ mặt về những ký ức thế này, nhưng trong khoảnh khắc này, cô quá tuyệt vọng để có thể quan tâm.
Cô vượt qua một cơn run bùng nổ khác, rồi một cơn khác, trong lúc anh thì thầm với cô, kéo cô sát hơn. Dần dần, da cô bắt đầu nhoi nhói với sự quay lại của cảm giác. Bàn tay cô đau, lòng bàn tay như bị kim châm cho đến khi những ngón tay đóng và mở một cách dữ dội. Không nói một lời, Jason với lấy tay cô và áp chúng vào hai bên mạng sườn anh.
“Sorry,” Cô kêu ộp ộp, biết rằng cái chạm của cô không khác gì nước đá.
“Mọi thứ ổn rồi.” Anh nói khàn khàn. “Thư giãn đi.”
“Anh đang giận.”
Anh chẳng bận tâm phủ nhận. “Khi anh nhìn thấy chiếc kayak của em bị úp ngược…” Anh ngừng lời và lấy một hơi thở ngắn. “Anh biết rằng cho dù anh có xoay sở được để tìm thấy em, em sẽ ở trong một tình trạng tồi tệ.” Một dấu hiệu hoang dại lẫn trong giọng anh. “Em có biết điều gì sẽ xảy ra nếu như anh chậm một phút không hả, đồ ngốc liều lĩnh?”
“Em không liều lĩnh.” Justine bùng nổ. “Thời tiết không xấu khi em…” Cô buộc phải ngừng lại khi một cơn ho chẻ xuyên qua cổ họng mòn xơ vì muối của cô.
“Em là kẻ bướng bỉnh.” Anh khăng khăng, “Cứng đầu.”
Điều đó thật tuyệt khi đến từ anh, cô muốn nói thế, nhưng cô vẫn im lặng, bờ ngực phập phồng. Mỗi khi cô cố thở, tiếng nức nở lại buột ra.
Cô cảm thấy bàn tay của Jason đưa đẩy dịu dàng trên mái tóc ẩm ướt rối bời của cô. “Đừng khóc.” Anh nói, giọng anh êm ái. “Anh sẽ không nói gì nữa đâu. Em đã có đủ lúc này rồi, cưng đáng thương. Ổn rồi. Em an toàn rồi.”
Cô đấu tranh giữ lại những giọt lệ bẽ bàng và đẩy anh ra.
“Hãy để anh ôm em.” Anh nói. “Anh là một gã khốn nhưng anh ấm áp. Và em cần anh.” Anh ngồi dậy và nhấc cô vào trong lòng anh, quấn chiếc mền vòng quanh cả hai người. “Em doạ anh sợ chết khiếp.” Anh lầm bầm. “Khi anh kéo em ra khỏi nước, em chỉ còn có một nửa nhận thức và xanh như tàu lá.” Anh dùng một góc mền để thấm đôi gò má ướt của cô. “Nếu đây là một điển hình về cách em chăm sóc bản thân, anh thề là anh sẽ đảm trách công việc. Bởi vì phải có ai đó chăm sóc cho em” Anh đu đưa cô như thể cô là một đứa trẻ, thì thầm thô bạo vào trong tóc cô. “Ai đó giữ cho em an toàn.”
Cơn nức nở của Justine dịu đi thành tiếng sụt sịt. Đôi tay anh rắn chắc quanh cô, hơi thở của anh mạnh mẽ bên tai cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy phụ thuộc đến thế trong suốt cuộc sống trưởng thành của cô. Đáng ngạc nhiên là điều đó không hoàn toàn khó chịu. Chuyển động đu đưa dịu dàng đó dỗ dành cô, và cô muốn ngủ, nhưng Jason liên tục hỏi những câu hỏi… Cô có cảm giác bị vọp bẻ ở chân hay chưa, và ngày nào trong tuần bị như thế, và cô nhớ những gì khi ở ngoài biển khơi…
“Em mệt.” Cô bảo anh, đầu cô hạ xuống trên ngực anh. “Em không muốn nói chuyện.”
“Anh biết, cưng à. Nhưng anh chưa thể để cho em ngủ.” Bờ môi anh chải nhẹ trên vành tai cô. “Món đồ chơi ưa thích của em là gì khi em là một cô bé?”
Một vài cơn run cuối cùng trườn qua cô, và bàn tay ấm áp của anh đuổi theo chúng. “Thú nhồi bông.”
“Loại nào?”
“Một con chó con. Loại có những đốm đen và trắng.”
“Chó đốm Dalmation?”
Justine gật đầu. “Em liên tục chế ra những câu thần chú để biến nó sống như thật”
“Tên nó là gì?”
“Không có tên.” Cô liếm màng muối trên bờ môi khô. “Em biết em không thể giữ nó. Không bao giờ giữ bất kỳ món đồ chơi nào. Chúng em chuyển chỗ ở quá thường xuyên. Tốt hơn là không quan tâm.” Cô tạo ra âm thanh phản đối khi anh nhẹ nhàng đẩy cô ngồi lên. “Không…”
“Bạn em đã mang trà đến rồi. Nhấc đầu lên nào. Không, anh không cho em lựa chọn, em phải uống.”
Justine miễn cưỡng mở miệng khi anh tỳ tách trà vào môi cô. Cô ngập ngừng nhấp một hớp. Chất lỏng ấm nóng và ngọt đậm, vị mật ong làm dịu cổ họng cô. Cô cảm nhận được tiến trình di chuyển của chúng xuống ngực cô, xoa dịu cơn run trong sâu thẳm tâm can cô. “Một hớp nữa.” Jason thúc giục, và cô tuân theo, đôi tay cô nhấc lên ôm lấy hai bên cạnh chiếc tách.
Càng uống, cô càng thấy ấm áp. Với sự nhanh chóng đang kinh ngạc, nhiệt độ bên dưới tấm mền trở nên nóng như lửa. Cô có cảm giác như thể cô bị cháy nắng từ đầu đến chân. Thở hổn hển, cô cố đẩy chiếc mền ra để có ít không khí mát vào bên trong.
“Để nguyên đấy.” Jason bảo cô.
“Em nóng quá.”
“Bộ phận cảm nhận nhiệt độ của em bị tắt rồi. Em vẫn chưa đủ ấm đâu. Uống thêm trà và ở nguyên bên dưới mền.”
“Trong bao lâu.”
“Cho đến khi em bắt đầu đổ mồ hôi.”
“Em đang đổ mồ hôi.” Cô có thể cảm thấy sự ẩm ướt ở giữa họ.
Bàn tay anh vuốt dọc theo đùi cô, nghỉ lại trên hông cô. “Anh mới là người đang đổ mồ hôi,” Anh bảo cô, “Em khô như một khúc xương ấy.”
Khi Justine cố cãi, anh ấn tách trà vào môi cô và ép cô uống tiếp.
Sau khi bọc Justine kỹ hơn trong lòng anh, Jason hướng sự chú ý của anh đến Rosemary và Sage, hai người đang chiếm cứ những chiếc ghế gần sofa. Justine chỉ có một hình dung duy nhất về những gì hai người họ đang làm trong tình huống đó.
Sage chìm trong chiếc ghế kiểu nữ hoàng Anne nhồi nệm xinh xắn giống hệt con chim ruồi ở trong tổ. Bà nhỏ xíu và hồng hào, mái tóc trắng bao bọc gương mặt bà trong những dợn sóng bông đường. Bà cười với Jason với đôi mắt màu xanh da trời, rõ ràng vừa chớp chớp để hồi phục khỏi một cơn mê đắm.
Thái độ của Rosemary khó hiểu hơn nhiều. Bà ngồi trong chiếc ghế đồng bộ với chiếc của Sage và nhìn chằm chằm vào Jason qua đôi mắt nheo nheo lại. Trái ngược với vẻ hồng hào và đáng yêu của Sage, Rosemary cao, góc cạnh, đẹp một cách vương giả, một con sư tử cái trong những năm tháng hoàng kim của bà.
Đáp lại những câu hỏi của họ, Jason giải thích rằng anh đã thuê một chiếc du thuyền ra khơi cùng một thuyền trưởng vào buổi sáng khi thời tiết khá u ám những vẫn tương đối yên bình. Sau một đôi giờ đánh giá, họ đã quay lại bến để xem xét chuyện giấy tờ. Vào lúc tiến trình thuê mướn hoàn tất, bão bắt đầu nổi lên và di chuyển vào trong và một bản tin thời tiết được công bố hiệu lực. Priscilla đã gọi cho Jason trước khi anh rời khỏi bến du thuyền, để nói với anh rằng Zoe đang lo lắng cho sự an toàn của Justine.
Justine chỉ lắng nghe một nửa cuộc trò chuyện, cảm thấy như thể đang bên bờ vực của sự say nóng. Cô đang bị thiêu bên dưới chiếc mền, bị ôm giữ chắc chắn vào trong bờ ngực trần của Jason. Khi cô uống xong trà, Jason lấy chiếc tách rỗng và nghiêng tới trước để đặt nó lên trên chiếc bàn café . Chuyển động đó kéo một tiếng hổn hển tắc nghẽn buột khỏi cô. Vì lúc này cô đã tan băng, hơi ấm và sự gần gũi với anh gần như áp đảo cô. Làn vải tổng hợp mỏng manh của chiếc quần bơi là tất cả những gì chia cắt họ, khiến cho việc lờ đi đường nét nam tính mạnh mẽ của cơ thể anh trở thành không thể.
Cô nhận thức sâu sắc sự trần trụi của cô bên dưới lớp chăn, sự thân mật qua việc tỳ sát vào anh. Cô không thích cảm giác dễ tổn thương như vậy. Sức nặng căng thẳng của cô ấn sâu hơn trong lòng anh, và mũi giáo không thể tin được của sự hài lòng trườn dọc sương sống cô. Không quan trọng cô đã cố gắng như thế nào, cô không thể kềm chế mình tránh khỏi sự quằn quại. Bên dưới lớp mền, bàn tay anh nắm chặt hông cô, giữ cô ngồi yên. Giận dữ, run rẩy, cô xoay mặt áp vào làn da nóng rẫy trên vai anh.
“Zoe đã gọi cho chúng tôi khi cô ấy thấy cơn bão tụ đến,” Rosemary đang nói, “Và khi tôi bảo cô ấy rằng Justine vẫn chưa đến, tất cả chúng tôi đều rất lo lắng.”
Jason giải thích rằng anh đã đưa chiếc Bayline ra khơi để tìm Justine, và sự leo thang của cơn bão đã biến một chuyến du hành ngắn thành một cuộc tranh đấu kéo dài để đưa con tàu đi đúng lộ trình. Cuối cùng anh nhìn thấy ánh màu vàng sáng của chiếc kayak giữa những cơn sóng nhồi, và đến để kéo cô khỏi mặt nước.
“Chúng tôi không thể cám ơn cậu cho đủ.” Sage nói với anh trong vẻ thành khẩn. “Justine giống như cháu gái của chúng tôi. Chúng tôi sẽ bị tàn phá nếu có bất kỳ tổn hại nào đến với cô ấy.”
“Tôi cũng thế.” Jason nói.
Justine nhawcs đầu lên nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Anh cười nhẹ và chạm vào gương mặt cô, ngón tay cái vuốt ve lớp màng mồ hôi đã tự tập trên gò má cô. “Tôi nghĩ lúc này cô ấy đã đủ ấm rồi.” Anh nói với Rosemary. “Tôi sẽ mang cô ấy đến bồn tắm, nếu bà chỉ đường cho tôi.”
“Em có thể đi được.” Justine nói.
Jason lắc đầu, vuốt một lọn tóc cứng còng vì muối biển ra khỏi gương mặt cô. “Anh không muốn em di chuyển nhiều hơn cần thiết. Có thể có một sự tái suy giảm của chứng hạ thân nhiệt, khi mà trung tâm điều hoà thân nhiệt của em vẫn trong tình trạng suy giảm.”
“Thật sự em…” Justine bắt đầu tranh luận, nhưng anh phớt lờ cô, nhấc cô lên tỳ vào ngực anh như thể cô chẳng có tý trọng lượng nào.
“Có vẻ như cậu sẽ phải ở lại với chúng tôi đêm nay, Mr.Black,” Sage nói. “Theo báo cáo mới nhất, cơn bão có khả năng chưa chấm dứt cho đến tận ngày mai.”
“Tôi rất tiếc phải chấp nhận lời bà.”
“Không có sự áp đặt nào đâu. Có một nồi soup trên bếp, và hai ổ bánh Dark Mother trong lò nướng.”
“Dark Mother?” Jason lập lại với vẻ lịch thiệp.
“Ám chỉ nữ thần Hecate*. Chúng tôi sắp đón lễ Thu phân, hay thứ mà chúng ta gọi là Mabon*, một từ hiện đại về ngày lễ kỷ niệm…”
(*Hecate hay Hekate : Nữ thần đại diện cho phù thuỷ và pháp thuật, tượng trưng cho mặt tối của thế giới.)
*Lễ Mabon hay Autumn Equinox : ngày 21/9 hàng năm được người dị giáo (Pagan) coi là thời điểm giàu ma thuật, là thời gian cân bằng giữa ngày và đêm, và cũng là thời kỳ kết thúc mùa thu hoạch. Lễ kỷ niệm thường sử dụng những thứ để tôn vinh vụ mùa bội thu  như ngũ cốc, các loại nông sản… Mabon cũng là tên của một vị thần xứ Welsh, giỏi săn bắn với một con ngựa nhanh và chó săn tuyệt vời. Truyền thuyết kể ông bị bắt vào thế giới khác rồi lằng nhằng sao đó lại được tái sinh dưới dạng hạt giống trên Trái đất, blablabla…) – Ct của Sẻ.
“Sage.” Justine phản đối, giọng cô bị bóp nghẹt trong vai của Jason. “Anh ấy không muốn nghe điều đó đâu.”
“Anh có muốn, thật tình mà nói thì,” Jason nói với Sage, “Có lẽ sau chiều nay chăng?”
Sage mỉm cười với anh. “Vâng, tôi sẽ chỉ cho cậu bệ thờ thu hoạch của chúng tôi. Tôi nghĩ chúng sẽ đặc biệt đẹp trong năm nay…” Vẫn huyên thuyên một cách hạnh phúc, Sage tiến vào bếp.
Jason đi theo Rosemary đi xuyên qua ngọn hải đăng, vào trong một phòng ngủ chính nối liền với một phòng tắm. Cơn bão đập liên hồi vào ngọn hải đăng kiên cố được xây bằng đá vôi và ốp ván, mưa đánh vào những ô cửa sổ nhiều tầng giống như tiếng đá cẩm thạch rơi trên sàn nhà. Ngọn hải đăng, đã trụ vững qua hàng ngàn những cơn gió giật và giông tố, kêu cọt kẹt khi nó hoà mình một cách kiên nhẫn vào một đêm dài, ướt sũng.
“Tôi cần gọi vài cuộc điện thoại.” Jason nói với Rosemary.
“Tôi đã gọi về quán trọ để họ biết rằng cậu đã mang Justine về đây an toàn rồi. Chắc là cậu không có được tín hiệu sóng điện thoại di động ở đây đâu, nhưng cậu được hoan nghênh để sử dụng cáp viễn thông của chúng tôi trong bếp.”
“Cám ơn bà.” Jason mang Justine vào phòng tắm. Anh hạ chân cô xuống sàn, quấn một chiếc khăn tắm quanh cô, và nhấc nắp đậy bồn cầu lên. “Những quả thận hẳn đã làm việc quá sức khi em trải qua cơn lạnh cực độ,” Anh nói trong một tông giọng thực tế.
Justine bắn cho anh một cái liếc mất thể diện. Anh nói đúng, dĩ nhiên. Nhưng cách anh đang đứng dường như cho thấy ý định ở lại trong suốt tiến trình. “Em muốn có đôi chút riêng tư, làm ơn.”
Trước sự kinh ngạc đầy bất mãn của cô, anh lắc đầu. “Ai đó nên ở lại với em phòng khi xảy ra sự cố.”
“Tôi sẽ ở lại, dĩ nhiên.” Rosemary nói từ ngưỡng cửa.
“Đừng để cô ấy một mình dù chỉ trong một phút.”
“Tôi không có ý định đó.” Người phụ nữ luống tuổi đáp, đôi mày sẫm màu của bà chau lại. “Có một phòng tắm nữa trong phòng ngủ trên tháp hải đăng… cậu có thể tắm ở đó.”
“Cám ơn bà.” Jason nói, “Nhưng ngay bây giờ, tôi phải trở lại để che phủ chiếc tàu và bơm nước thừa ra khỏi khoang. Chắc sẽ mất một lúc.”
“Không.” Justine nói với sự quan tâm, không muốn Jason ra ngoài một mình trong cơn bão. Anh đã mệt sau tất cả những gì anh làm, cứu cô từ đại dương, mang cô lên tất cả những bậc thang đó từ cầu tàu. “Anh nên nghỉ ngơi trước.”
“Anh không sao.” Jason ngừng lại tại cửa, giữ ánh mắt ngoảnh đi khi anh tiếp tục. “Sau khi tắm, lên thẳng giường.”
“Anh lại đang ra lệnh cho em nữa rồi,” Justine nói, dù giọng cô hài hước hơn là kết tội.
Jason vẫn không nhìn cô, nhưng cô thấy một nụ cười phảng phất ở góc môi anh. “Làm quen với điều đó đi.” Anh nói. “Vì anh đã cứu sống em, anh sẽ chịu trách nhiệm về em.”
Anh rời khỏi phòng tắm, và Rosemary nhìn chằm chằm theo sau người lạ mặt phi thường với vẻ mặt sững sờ.

***

Sau khi Justine được đặt một cách cẩn thận vào trong sự thoải mái ấm áp của bồn tắm, Rosemary thả một chiếc túi đựng đầy thảo mộc vào trong nước. “Thứ này sẽ giúp cho sự đau nhức của các bắp cơ,” Bà nói. “Và trà mà sage đã pha chế cho cháu là một hỗn hợp thuốc đặc biệt. Cháu sẽ trở lại chính mình như thường lệ sớm thôi.”
“Cháu đã nghĩ bà ấy hẳn đã cho thứ gì đó vào trong trà,” Justine nói, “Cháu cảm thấy ấm lên ngay sau khi uống.”
Giọng của người phụ nữ phảng phất chút nghiêm khắc. “Bà ngờ là việc chia sẻ một chiếc mền cùng Mr.Black đã giúp ích cho tiến trình ấm áp đáng kể đấy.”
“Rosemary.” Justine phản đối với một tiếng cười thất bại.
“Cháu đã dính vào cậu ấy bao lâu rồi?”
“Chúng cháu không có dính líu.” Justine nhìn chăm chú vào mặt nước đang gợn nhẹ từ những cơn run rất nhỏ của chân cô. “Chúng cháu chỉ ra ngoài ăn tối một lần, thế thôi.”
“Điều gì đã xảy ra với bạn trai gần nhất của cháu rồi? Tên anh ta là gì ấy nhỉ…?’
“Duane.”
“Bà khá thích cậu ta.”
“Cháu cũng thế. Nhưng cháu đã làm hỏng mối quan hệ đó rồi. Chúng cháu đã cãi nhau về những thứ ngu ngốc - Cháu thậm chí không thể nhớ nổi là về cái gì nữa – và cháu đã rất giận dữ. Cháu…” Nghẹn lời, cô đập tay xuyên qua nước, gởi những gợn sóng lan trên bề mặt. “Đèn trước của chiếc xe mô tô của anh ấy nổ tung. Cháu đã cố đưa ra một lời bào chữa, nhưng Duane biết là cháu gây ra. Bây giờ, mỗi khi anh ấy thấy cháu trong thị trấn, anh ấy ra tín hiệu băng qua bên kia đường và chạy trối chết.”
Rosemary nhìn cô một cách sắc bén. “Tại sao cháu không kể với bà?”
“Cháu vừa kể đó thôi.” Justine cảm thấy một thoáng băn khoăn khi cô nghe âm sắc thất kinh trong giọng người phụ nữ. “Cháu không muốn làm phiền bà với mỗi biến chuyển và bước ngoặt trong cuộc sống tình ái của cháu, và bên cạnh đó…”
“Không phải Duane.” Rosemary cắt ngang, “Ý bà là về cái bóng đèn bị nổ tung kìa.”
“Ồ, À thì… Đâu có gì khác thường, đúng không? Cháu đã thấy bà và Sage và vài người trong cộng đồng pháp thuật làm những trò bịp giống như thế mà.”
“Sau nhiều năm rèn luyện. Nhưng chưa bao giờ với người mới tập sự hết.” Biểu hiện của Rosemary khiến Justine thấy hối tiếc là cô đã đề cập bất kỳ thứ gì về cái đèn pha mô tô. “Đó không phải trò bịp, Justine, đó là năng lực nguy hiểm. Đặc biệt nếu cháu không có được kỹ thuật cho sự tập trung và nền tảng. Và điều đó không bao giờ nên xảy ra như là kết quả của một tâm trạng.”
“Cháu không định làm lần nữa đâu.” Justine nói. “Thậm chí cháu còn chẳng cố thử làm điều đó trong lần đầu tiên.”
Rosemary cầm một chiếc khăn lau tay từ bên cạnh bồn rửa, và gấp nó lại một cách thừa thãi. “Đó là lần duy nhất xảy ra điều đó à?”
“Vâng.” Justine trae lời ngay lập tức.
Đôi mày của Rosemary nhướng cao.
“Không.” Justine thú nhận. Cô cố nghe có vẻ bình thường. “Có lẽ cháu đã từng làm ngắt mạch điện một lần trước đây.”
“Cái gì?”
“Cháu làm rớt một bình nước đánh bóng sàn nhà xuống chân.” Justine nói với vẻ phòng thủ. “Cháu đang nhảy lò cò quanh phòng và nguyền rủa, điều kế tiếp cháu biết là mạch điện bị thổi tung và cháu phải đi xuống tầng hầm để đóng cầu dao điện.”
“Cháu có chắc chắn là cháu gây ra điều đó không? Nó không phải là một sự tình cờ chứ?”
Cô lắc đầu. “Cháu cảm thấy một loại năng lượng kỳ lạ chạy bên dưới da cháu.”
“Sự khử cực.” Chiếc khăn tay bị giỡ tung và được gấp lại lần nữa. “Tất cả những tế bào sống tạo ra năng lượng điện tự nhiên. Nhưng vài cá thể có khả năng chất chứa một sự tích điện không cân bằng cho đến khi dòng điện được phóng thích. Giống như sự phóng điện của cá chình.”
“Có thể bất kỳ covener nào cũng làm được điều đó?”
“Không. Chỉ những phù thuỷ bẩm sinh, và rất hiếm người làm được.”
Quyết định làm sáng tỏ điều đó, Justine ve vẩy những ngón tay trong không khí. “Vậy bà nghĩ cháu có được bao nhiêu sức mạnh trong những thứ này?”
“Tương đương với năng lượng của cái máy rung trung bình của cháu.” Rosemary nói với vẻ khe khắt.
Chớp mắt, Jusine hạ tay xuống.
“Không có lựa chọn nào đâu, Justine. Cháu phải được chỉ dẫn. Một covener – Violet hoặc Ebony là tốt nhất – sẽ giúp cháu học cách đối phó với điều này. Nếu không thì cháu sẽ là một hiểm hoạ cho chính cháu và cho những người khác.”
Justine rên rỉ, biết rằng cô càng tiếp xúc nhiều với các covener, họ sẽ càng thúc ép cô tham gia vào hội. “Cháu sẽ tự mình đối phó. Chúng sẽ không xảy ra lần nữa đâu.”
“Chỉ vì cháu đã quyết định như thế sao?” Rosemary hỏi một cách chua cay.
“Phải.”
Điều đó đem lại một ánh mắt nghiêm khắc. “Cháu không thể kiểm soát được quyền năng của cháu, Justine. Cháu như một đứa bé sáu tuổi ngồi trước tay lái xe hơi. Sage sẽ thảo luận với cháu sau. Ta chắc chắn bà ấy sẽ thuyết phục được cháu nhận ra lý do.”
Justine hướng ánh mắt của cô lên trời, và bắt đầu đưa đẩy chiếc túi thảo mộc dập dờn bằng những ngón chân. Cô chơi đùa một cách biếng nhác với xâu chuỗi quấn quanh cổ cô, lần theo chúng xuống chiếc chìa khoá bằng đồng đỏ đung đưa giữa hai bầu ngực cô. Nhấc chiếc chìa khoá lên, cô vỗ nhẹ nó một cách lơ đãng vào bời môi. Một cơn gió xoáy đánh vào cửa sổ phòng tắm với một sức mạnh đáng sợ, cơn gió rú rít như thể nổi cơn thịnh nộ từ biển cả ngầu đục.
Nghe thấy tiếng hít vào từ một hơi thở vội, Justine liếc nhìn Rosemary.
Ánh mắt của người phụ nữ chuyển từ ô cửa sổ đến chiếc chìa khoá bằng đồng đỏ trong tay của Justine, và lia trở lại ô cửa sổ lần nữa. “Cháu đã phá vỡ geas,” Bà sững sờ nói. “Đúng không? Các Thánh Thần đang ở trong tình trạng hỗn loạn.”
“Cháu…” Justine bắt đầu, nhưng từ ngữ chết lịm khi thấy biểu hiện trên gương mặt của Rosemary, biểu hiện cô chưa bao giờ thấy trước đây.”
Sợ hãi.
“Ôi, Justine.” Cuối cùng Rosemary nói, “Cháu đã làm gì vậy?”

***

Trước khi Justine thú nhận bất kỳ điều gì, cô sẽ cố nài một lời giải thích về những gì mà Rosemary và Sage biết về geas, và tại sao họ chưa bao giờ đề cập đến điều đó với cô. Điều đó dẫn đến một ngõ cụt. “Chúng ta sẽ nói về điều đó sau.” Cuối cùng Rosemary nói, “Khi cháu không còn kiệt sức.”
Và khi Sage có ở đây để giữ gìn chúng khỏi trở thành một cuộc cãi cọ, Justine nghĩ một cách tăm tối.
Rosemary giúp cô rời khỏi bồn tắm và trao cho cô một chiếc váy ngủ bằng flannel màu trắng để mặc. “Cháu nên ngủ một chút trên giường của chúng tôi vào buổi chiều,” Bà bảo Justine. “Tối nay cháu có thể ở trên phòng ngủ của tháp.” Bà ngừng lại cân nhắc. “Mr.Black sẽ ngủ cùng cháu hay anh ta sẽ chiếm chiếc sofa ở dưới đây?”
“Sofa, cháu nghĩ thế.” Justine thời phào nhẹ nhõm khi cô thả người trên chiếc giường bốn cọc với nệm lót cực kỳ êm của nó. Rosemary đã dựng vài chiếc gối phía sau cô và phủ lên cô một chiếc mền bông được may bằng những mảnh ngẫu nhiên của lụa, nhung, vải thêu kim tuyến bồi trên lớp vải của bao đựng đường.
Cơn bão đã dày thêm, bầu trời buổi chiều mang màu sắc của trang báo ướt. Một ánh chớp nứt ra khiến Justine giật nảy người. Trong chừng mực Justine biết, Jason sẽ không thể quay lại trong thời gian quá sớm được. Cô muốn anh an toàn trở lại trong nhà.
Ngồi xuống bên cạnh Justine, Rosemary bắt đầu tết mái tóc ẩm, vừa được gội sạch của cô.
Cảm giác đôi tay của người phụ nữ luống tuổi trên tóc cô nhắc Justine nhớ lại toàn bộ những lần Rosemary đã làm điều tương tự cho cô khi cô còn là một cô bé. Trong những cơn lốc bất tận được Marigold khơi dậy, Justine đã tận hưởng những chuyến viếng thăm ngọn hải đăng, nơi cuộc sống yên tĩnh và thanh bình, và Sage sẽ chơi những bản nhạc cổ điển trên chiếc dương cầm, và Rosemary dẫn cô lên đỉnh tháp để giúp lau sạch những thấu kính Fresnel bằng pha lê. Justine đã lớn lên trong tình yêu thương vô điều kiện đó.
Bốc đồng, cô ôm lấy Rosemary.
Một bàn tay dịu dàng lướt qua gò má cô.
Sage tiến vào trong phòng, rền rĩ. “Những đồng xu từ Thiên đường.” Bà mang một chồng quần áo được bọc giấy lụa mà bà đặt một cách cẩn thận trên giường.
“Tất cả những thứ đó là gì thế?” Rosemary hỏi, tiếp tục công việc của bà trên mái tóc của Justine.
“Mr.Black sẽ cần thứ gì đó để mặc. Tôi đã mở chiếc rương gỗ tuyết tùng và tìm một số quần áo cũ của Neil. Chúng sẽ thích hợp với cậu ấy cực kỳ.”
Justine nuốt trở lại nụ cười toe toét khi cô thấy Sage đã thích thú nhiều thế nào trước tình huống có một người đàn ông trong nhà.
“Thiên đường cho Hades.” Rosemary nói với vẻ phiền muộn. “Mớ quần áo đó đã có từ những năm sáu mươi.”
“Chúng vẫn trong tình trạng tốt,” Sage nói điềm tĩnh, mở lớp giấy lụa. “Và phong cách cổ điển đang thịnh hành trong những ngày này.” Bà giơ lên một chiếc áo sơ mi bằng linen màu kem với chiếc cổ nhọn xấu xí. “Tuyệt hảo. Và cái này…” Bà lắc chiếc quần bó ống, được làm sạm lại bằng cách chặn khéo léo trên khung cửa sổ.
“Chúng thậm chí chẳng vươn được đến mắt cá của Mr.Black,” Rosemary nói chua lè. “Neil gần như không lớn hơn bà, Sage.”
Sage trải đám quần áo ra và lướt một ánh nhìn ước định qua chúng. “Tôi sẽ sửa sang chút ít, dĩ nhiên.” Bà nói vài từ bên dưới hơi thở và vẫy bàn tay nhỏ xíu, tròn trĩnh, “Cháu nói Mr.Black cao khoảng bao nhiêu, Justine?”
“Khoảng sáu feet.” Justine nói.
Sage kéo giật đường viền của ống quần. Với mỗi cái giật nhẹ, làn vãi duỗi ra một ít cho đến khi bà thêm được tròn sáu inchs cho chiều dài quần. Pháp thuật được thực hiện với sự dễ dàng khiến Justine thán phục. “Một người đàn ông có vẻ ngoài tuyệt vời, đúng không?” Sage hỏi mà không cụ thể với người nào. “Và khả năng quá tốt nữa.”
“Sage.” Justine phản đối.
“Ta không ám chỉ đống cây trái của cậu ta đâu, cưng à. Ý ta về khả năng là vẻ ngoài và sự thông minh. Mặc dù…” Sage thực hiện việc kéo dài thêm cho đũng quần. Bà giơ chúng lên và hỏi Justine, “Cháu nghĩ sao? Ta đã nới ra đủ chưa?”
“Cháu nghĩ là bà hơi quá thích thú với việc bao gói anh ấy.”
Rosemary khịt mũi nhẹ. “Sage đang cố tìm hiểu theo cách thức loanh quanh thông thường của bà ấy xem liệu cháu có ngủ với cậu ta chưa, Justine.”
“Không.” Justine trả lời và phì cười. “Cháu không có, và không có ý định đó.”
“Đó có lẽ là điều tốt nhất.” Sage nói.
“Tôi đồng ý.” Rosemary mau mắn thêm vào.
Sage mỉm cười với đồng sự của bà. “Vậy thì bà để ý nhé.” Bà bắt đầu làm việc với chiếc áo, kéo thêm nhiều inchs cho các ống tay áo.
“Dĩ nhiên.” Rosemary hoàn tất việc tết tóc cho Justine và cột một sợi băng nhựa quanh chúng.
Ánh mắt dò xét của Justine quét qua cả hai người. “Lưu ý điều gì? Các bà đang nói về điều gì thế?”

Sage đáp với vẻ trầm tĩnh. “Mr.Black không có linh hồn, cưng à.”

Không có nhận xét nào: