CHƯƠNG CHÍN.
Phần lớn những
mối quan hệ lãng mạn của Jason tiến triển từ những tình huống của sự gần gũi
thuận tiện... Một quản trị viên nữ mà anh gặp tại hội nghị chuyên viên thiết kế
game, hoặc một phóng viên đã phỏng vấn anh, hoặc một nghệ sĩ lồng tiếng đã thực
hiện hai trăm giờ thu âm cho một game của Inary.
Anh chưa
bao giờ cho phép bất kỳ ai đặt anh vào một cuộc hẹn hò mù quáng. Từ lâu rồi anh
đã học được rằng đó là cách chắc chắn để giết chết một tình bạn. Thật vậy,
Jason không thích mọi lập luận về chuyện hò hẹn, thứ chung quy chỉ trở thành
trách nhiệm về toàn bộ buổi tối với người mà bạn không biết và gần như có khả
năng bạn sẽ không muốn gặp lại lần nữa.
Những mối
quan hệ của anh được lưu tâm để có một đời sống ngắn ngủi. Anh luôn kết thúc
chúng bằng cách tặng cho phụ nữ trang sức như là sự xoa dịu những cảm giác bị tổn
thương, và điều đó thường có hiệu quả, ngoại trừ một đôi lần, khi người phụ nữ
bảo với anh rằng món quà tặng lưu niệm có cảm giác giống như việc thanh toán
cho một dịch vụ có qua có lại. “Một chiếc vòng tay cút-xéo”, người cuối cùng đã
gọi chúng một cách chua xót, trượt chiếc vòng kim cương hiệu Tiffany vào cổ tay
mảnh dẻ. Nhưng cô ta đã không trả lại.
Justine
Hofmann là cô gái đầu tiên anh gặp gỡ trong một thời gian dài, người mà anh ngờ
rằng hẳn sẽ nói với anh nơi để quăng, nêú như anh trao cho cô một món quà
cút-xéo.
Có lẽ anh
đã trở nên quá quen thuộc trong việc tiếp nhận sự quan tâm say mê từ phụ nữ, từ
việc có được những điều anh muốn quá dễ dàng và quá thường xuyên, đến nỗi thật
khác thường khi chạm trán với một phụ nữ chẳng hề có khao khát muốn dính líu với
anh. Nhưng anh không thể ngừng nghĩ về Justine. Anh liên tục nhớ đến cách cô bật
cười, khàn khàn và tự nhiên, chuyển dần dần thành một nụ cười toe toét rạng rỡ.
Mê hoặc.
Jason đã
phá vỡ một trong những điều luật cá nhân của anh : Phụ nữ luôn phải đến với
anh. Vì Justine rõ ràng sẽ không làm điều đó, anh phải thực hiện việc đeo đuổi.
Một luật khác, là khi nào anh thấy hứng thú với một phụ nữ, anh sẽ nghiên cứu
nhiều nhất có thể về cô ta đồng thời để lộ ít nhất có thể về bản thân anh.
Justine sẽ đòi hỏi rủi ro đồng đều, chân thực đồng đều. Anh không chắc anh có
thể hạ sự phòng vệ của anh xuống nhiều bao nhiêu, hoặc anh có thể trải lòng ra
trong chừng mực nào. Tuy vậy, nếu anh muốn cô, anh sẽ phải thử. Anh sẽ phải mở
khoá những cánh cửa đã được đóng chặt trong một thời gian rất dài, anh sẽ gặp rắc
rối ngay cả với việc tìm thấy chìa khoá.
Địa ngục
còn dễ dàng vượt qua hơn. Anh đã làm rất tốt khi bỏ qua những gì anh muốn, lờ
đi những cám dỗ, đặt lý trí lên trên cảm xúc. Nhưng từng có một lần vào dịp
trăng xanh, anh đã đụng độ với thứ gì đó hoặc ai đó mà anh muốn phủ nhận cực kỳ
tồi tệ.
Jason đi đến
bậc cấp của ngôi nhà gỗ phía sau quán trọ vào lúc bảy giờ kém một phút, và gõ cửa.
Justine mở
cửa, trông cô mềm mại và thon thả. “Chào.” Ánh mắt như đang cười của cô chạy khắp
người anh. “Vào đi.”
Jason tuân
lệnh, bị mê hoặc đến nỗi suýt vấp vào bậc cửa. Cô đang mặc một chiếc váy quàng
dây qua cổ làm từ vải dệt kim mỏng với sắc thái của màu be nhuốm hồng đào, gây
cho anh một ấn tượng đáng kinh ngạc thoáng qua về sự khoả thân. Đôi chân cô để
trần, móng chân được sơn màu hồng lấp lánh. Tóc cô cột gọn ra sau trong một túm
kiểu đuôi ngựa đơn giản bằng một cái khoá cài quấn quanh mái tóc.
“Em chỉ còn
phải mang giày vào nữa thôi.” Justine nói.
Vẫn nhìn chằm
chằm, Jason trả lời bằng một cái gật đầu không lời khi cô đi vào căn phòng nối
liền. Một chiếc móc câu thu nhỏ nằm trên đỉnh của rãnh khoá kéo trên váy của cô
vẫn chưa được kéo hết. Anh không thể ngăn bản thân tưởng tượng đến việc kéo cái
móc khoá ấy xuống, đến âm thanh trượt xuống khi làn vải mở ra và rơi khỏi vùng
da mịn màng của lưng cô.
Cố xao lãng
bản thân khỏi những ý nghĩ gợi tình đó, anh tập trung vào những thứ xung quanh.
Căn nhà gỗ xinh xắn và hoàn hảo. Tường và đồ nội thất có màu sáng sủa, ghế sofa
căng phồng chồng chất những chiếc gối ngoại cỡ kẻ sọc hoặc in hoa, một số được
tỉa thành những túm tua rua. Thật là một căn phòng đầy nữ tính, nhưng lớp sơn
cũ kỹ và những chi tiết của những vật tạo tác cổ xưa tạo cho căn phòng vẻ thoải
mái và lôi cuốn.
Justine
quay lại, cô mang một đôi sandal có quai là những sợi dây đan hình mắt lưới và
đế thấp.
“Trông em
thật xinh đẹp.” Jason nói.
“Cám ơn
anh.”
“Anh nhận
thấy...” Anh buộc phải ngừng lời, từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng anh. “Cái móc
khoá ở phía sau váy em... không biết liệu em có muốn anh...” Anh ngừng lại lần
nữa khi anh thấy cô đỏ mặt. Không phải là vẻ ửng hồng thông thường mà là một vẻ
pha trộn sâu của màu sắc trườn theo mọi hướng từ vạt váy trước đến tận chân
tóc. Anh muốn lần theo sức nóng hiển hiện ấy bằng miệng anh và những đầu ngón
tay, hôn cô ở mọi chỗ.
“Vâng, cám
ơn.” Justine nói, cố tỏ vẻ bình thường, nhưng không hoàn toàn kiểm soát được.
“Em không thể với tới đó.”
Cô chầm chậm
xoay lưng về phía anh, vén chùm tóc dài sáng lấp lánh sang một bên vai. Ánh mắt
chăm chú của Jason lướt qua vùng cơ tuyệt đẹp trên lưng cô, vùng gáy mềm mại
trên cổ cô với lớp lông măng gần như không thể nhìn thấy. Cô có cấu trúc cơ thể
của một vũ công, mảnh mai và mềm dẻo.
Nút thắt
vòng qua cổ từ vạt váy trước cột thành một vòng mong manh. Anh lưỡng lự, đấu
tranh để kiểm soát bản thân. Khi đã tự chủ được, anh với tay đến chiếc móc câu
thu nhỏ và tập trung vào chiếc khoá kéo với sự chăm chú của một người đang tháo
ngòi nổ của một trái bomb.
Khớp ngón
tay anh lướt qua vùng lưng mượt như lụa của cô khi anh làm việc với chiếc móc
khoá. Anh cảm thấy cô cứng người lại, và sự phấn khích nổ lách tách xuyên qua
anh giống như tiếng lép bép của kim loại khi bị nung nóng quá nhanh.
“Xong.” Anh
nói khàn khàn.
Cô thả chùm
tóc trở lại vị trí. Anh muốn túm lấy chùm tóc dài bóng bẩy ấy thành một túm, cuộn
chúng trong lòng bàn tay anh.
Justine
quay lại đối diện với anh, ngước nhìn anh bằng đôi mắt với hai sắc màu
chocolate đắng và ngọt. Hơi nóng bừng lên yên lặng trong những sắc nâu sẫm và
nâu ngọt ngào ấy.
“Chúng ta sẽ
đi đâu?” Justine hỏi.
Mất một lúc
để anh tập hợp suy nghĩ vào từ ngữ. “Coho restaurant, nếu em thấy nơi đó phù hợp.”
“Vâng, đó
cũng là nơi ưa thích của em.”
Nhà hàng nằm
trong khoảng cách có thể đi bộ, chỉ cách bến phà ba khối nhà. Khi Jason hộ tống
Justine men theo lối đi bộ yên tĩnh, anh điều chỉnh bước chân cho phù hợp với
cô, những nhịp bước thư giãn và khoan thai.
Họ đi vào
nhà hàng, một ngôi nhà kiểu Craftsman được cải tạo lại chỉ bố trí được một ít
bàn. Ánh nến êm dịu soi bóng trên chiếc khăn trải bàn trắng muốt. Những người
phục vụ đạt được cân bằng giữa sư chăm chú và kềm chế ở mức độ tuyệt hảo, xuất
hiện tại bàn ngay khi cần, trở nên vô hình trong chính xác khoảng thời gian cần
thiết.
“Anh vừa có
cuộc gặp dễ chịu với Alex nhỉ?” Justine hỏi sau khi rượu vang được rót.
Jason gật đầu.
“Anh ấy có vẻ giống một gã phù hợp cho công việc.”
“Bởi
vì...?”
“Rõ ràng là
anh ta quan tâm đến từng chi tiết. Anh ta giỏi việc, và hoàn thành dự án đúng hạn.
Và anh ta không dễ dàng bị uy hiếp. Bọn anh kết thúc bằng việc nói chuyện với
các luật sư để thêm một rủi ro tài chính chuyển thành cơ chế vào trong hợp đồng.
Nếu dự án không hoàn thành vào một thời hạn ấn định, bọn anh sẽ mất một triệu
dollar tín dụng thuế đô thị, và Alex sẽ phải chịu trách nhiệm vì điều đó. Anh ta
chấp nhận. Anh ta biết anh ta có thể làm cho chúng hoàn thành đúng hạn. Anh
thích kiểu tự tin đó.”
Justine
trông có vẻ lo lắng. “Nhưng nếu có gì đó xảy ra, Alex sẽ bị huỷ hoại. Anh ấy
không thể nào theo kịp được một triệu dollar.”
Jason nhún
vai. “Rủi ro lớn, tưởng thưởng lớn.”
Nhấc ly rượu
vang lên, Justine nói, “Ồ, ra vậy. Chúc mừng công cuộc chiến thắng tín dụng thuế
đô thị của anh.”
Vẻ mặt của
cô có vẻ ngây thơ, nhưng Jason biết khi nào anh bị chế nhạo.
“Anh sẽ gợi
ý một cách nâng cốc chúc mừng lãng mạn hơn.” Anh nói.
“Cứ tự nhiên.”
Một thoáng
sau, anh trích dẫn. “Mỗi ngày là một cuộc viễn du, và cuộc viễn du chính là
nhà.”
Justine
trao cho anh một cái liếc lôi cuốn. “Ai viết điều đó?”
“Matsuo. Một
nhà thơ người Nhật.”
“Anh đọc
thơ sao?”
“Thỉnh thoảng.”
“Em không
biết đàn ông có làm điều đó.”
“Trở nên đọc
giỏi là một trong những lợi ích của chứng mất ngủ.”
Họ chạm ly
và uống, nhấm nháp trái berry và cảm nhận hương vị của rượu vang Williamette làm
từ nho pinot noir.
“Alex có đề
cập đến chuyện em là chủ nhân của ngôi nhà gỗ cuối phố Dreamlake.” Jason nói.
Ánh thích
thú loé lên trong đôi mắt của Justine, như thể cô đang chờ đợi lời nhận xét đó.
“Sao thế, vâng, là em.”
“Bằng cách
nào em trở thành chủ nhân của nó thế?”
“Em thậm
chí chưa từng biết về ngôi nhà cho đến mùa hè mới đây. Bà nội Emma của Zoe sở hữu
nó, nhưng nhiều năm rồi không ai sống ở đó. Nó đã ở trong tình trạng rất tệ.”
Cô nhìn chằm chằm vào ly rượu vang của cô, khuấy đảo thứ chất lỏng rực rỡ.
“Emma bị bệnh mất trí nhớ do mạch máu, và bà đã suy sụp rất nhanh. Zoe muốn chăm
sóc bà trong mấy tháng cuối cùng của cuộc đời bà. Vì thế em đã đề nghị mua ngôi
nhà và sửa chữa lại, việc đó tạo cho Zoe và Emma có ít tiền mặt và một nơi miễn
phí để ở.”
“Em thật rộng
lượng.” Từ những gì anh biết về tài chính của Justine qua những thông tin cơ bản,
cô chẳng dư giả gì về tiền bạc.
“Chẳng có
gì to tát.” Justine nói. “Và Alex con làm quá lên khi nâng cấp... Anh ấy đã
thêm vào nhiều thứ mà bọn em không phải trả tiền.” Một nụ cười thoáng qua trên
gương mặt cô. “Em nghĩ rằng phần thêm vào đó được làm vì Zoe hơn là vì em.”
“Nghe không
có vẻ là em quyến luyến với nơi đó.”
“Em có, vì
rằng em đã biết là anh muốn nó.” Justine từ tốn nói, nhấm nháp rượu vang.
Anh cười
toe toét và nói một cách lười nhác. “Anh có thể có hứng thú với nó.”
Những ngón
tay thanh mảnh của cô trượt dọc theo chân ly rượu vang, và tia mắt anh chầm chậm
lần theo chuyển động đó. “Anh phiền lòng khi một mảnh nhỏ trước hồ không phải của
anh sao?”
“Anh không
thích sự thiếu trọn vẹn.” Anh thú nhận. “Em có nghĩ đến việc định giá ngôi nhà không?”
“Em thậm
chí còn không nghĩ đến việc bán nó.”
“Anh sẽ trả
em nửa triệu cho ngôi nhà.” Anh đề nghị, thích thú với vẻ ngạc nhiên trên gương
mặt cô.
“Anh không
nghiêm túc gì hết.” Cô nhận thấy anh có. “Chúa ơi. Không.”
Jason trông
có vẻ ngờ vực phản ứng của cô. “Đó là một đề nghị hào phóng mà.”
“Một đề nghị
ngốc nghếch thì có. Tại sao anh lại đề nghị trả nhiều hơn giá trị của nó?”
“Vì anh có
thể. Tại sao em lại có vẻ bị xúc phạm thế?”
Justine
buông một hơi thở bực bội. “Có lẽ vì mức giá có thể được phân tích như thể đang
cố mua một ai đó.”
Điều đó kéo
xuống sự hoài nghi chưa bao giờ nằm quá xa bên dưới bề mặt, và Jason nghe bản
thân đang nói. “Em sẽ không tranh cãi với thực tế rằng mọi người đều có một cái
giá, anh hy vọng thế.”
“Không.
Nhưng anh không thể nêu ra một mức giá cho em được.”
“Anh có nhiều
tiền.” Anh phản công.
“Có nhiều
thứ không tính được bằng tiền.” Cô trừng mắt nhìn anh với vẻ nghiêm nghị đau khổ
khiến anh xúc động. “Và đừng làm điều đó.”
“Đừng làm
điều gì?”
“Đừng gây ấn
tượng với em bằng cái ví ngoại cỡ của anh. Nó rất khó chịu. Và điều đó không
công bằng đối với cả hai chúng ta.”
Jason nhìn
chằm chằm vào cô một lúc lâu. “Anh xin lỗi.” Anh nói dịu dàng.
Gương mặt
cô dịu đi. “Không sao.”
Cuộc trò
chuyện ngừng lại khi người phục vụ mang món ăn đến. Cả hai đều đặt món cá bơn bọc
trong khoai tây và nhúng sốt cream chardonnay, được làm nổi bật với sự dòn tan
của lá húng quế sấy khô.
Khi họ thưởng
thức món ăn tươi ngon được chế biến hoàn hảo, họ hướng cuộc thảo luận về gia
đình. Họ nhanh chóng tìm ra vài điểm chung : Cả hai đều là con một. Đáp lại những
câu hỏi thăm dò của Justine, Jason kể với cô về thời điểm cuộc đời anh tan
thành từng mảnh, giữa năm học thứ hai tại USC.
“Điều đó bắt
đầu khi anh nhận ra anh sẽ không bao giờ tiến xa hơn trong đội bóng của trường
đại học.” Anh nói. “Anh không có năng khiếu để biến một người chơi bóng thành
thạo thành một cầu thủ vĩ đại.” Anh cười chế diễu. “Và trên tất cả những điều
đó, anh trở nên ám ảnh với việc thiết kế game. Bất cứ khi nào anh đang tập thể
lực hoặc đang thực hiện những bài tập kỹ năng quy định, tất cả những gì anh có
thể nghĩ đến là khi nào anh mới có được cơ hội để tham quan khu học xá thực
hành digital media.” Giữ chân ly rượu vang giữa những ngón tay, Jason lần theo
chúng một cách chậm rãi, hồi tưởng lại. “Vì thế, khi anh về nhà vào dịp Giáng
Sinh để nói với cha mẹ anh rằng anh sẽ nghỉ chơi bóng. Anh sẽ trả học phí theo
cách của riêng anh... Anh đã viết và bán một game 2D, vì vậy anh đã bước được một
chân vào trong cửa rồi. Nhưng vào giây phút anh nhìn thấy mẹ anh, anh đã quên tất
cả những thứ vớ vẩn mang tính cá nhân đó, Trong hai tháng, bà ấy đã trở thành một
bộ xương khô.”
“Sao thế?”
Justine hỏi êm ái.
“Bà bị ung
thư gan. Bà đã không nói cho anh biết. Từ chối điều trị bất kỳ kiểu nào. Loại
ung thư đó đã lan toả như một đoàn tàu chở hàng. Bà ra đi chưa đến một tuần sau
cuộc viếng thăm đó.”
Trường đại
học chẳng còn quan trọng sau điều đó. Không điều gì còn quan trọng. Anh đã rời
khỏi trường về nhà, về với mọi thứ thân thuộc, trong nỗ lực tìm kiếm ý nghĩa về
một vài thứ.
“Em rất tiếc.”
Justine nói.
Anh khẽ lắc
đầu, không muốn sự thương cảm. “Đã lâu lắm rồi.”
Bàn tay cô
trườn đến tay anh. Jason để bàn tay mở ra theo bản năng, lòng bàn tay ngửa lên.
Cái chạm của cô ngập ngừng, ấm áp.
“Cha anh
thì sao?” Justine hỏi. “Giờ anh có hay gặp ông ấy không?”
Jason lắc đầu,
vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay nối kết của họ. “Nếu có, anh hẳn sẽ giết ông ấy.”
Những ngón
tay cô nằm yên trong lòng tay anh. “Ông ấy là một người cha tồi sao?” Cô hỏi bằng
một giọng trung lập.
Jason lưỡng
lự trước khi trả lời. Anh có thể mô tả về một người như cha anh hoặc bằng một
trăm ngàn từ, hoặc chỉ một từ. “Bạo lực.”
Như một thợ
sửa ống nước dân dụng, Ray Black không thiếu những vật dụng nghề nghiệp để trừng
phạt một đứa con trai ngang bướng : cờ
lê, ống nước, xích sắt, dây chì mềm. Jason đã chịu đựng nhiều hơn chỉ vài cuộc
ghé thằm phòng cấp cứu, đùa với các y tá và bác sĩ về việc anh quả thật là cậu
thiếu niên vụng về, luôn bị bầm giập và gãy gọng. Những thương tổn chơi bóng
trường trung học. Hãy làm cho chuông của ông ấy rung lên lần nữa xem, đó sẽ là
môn thể thao đối kháng dành cho anh.
“Cha anh biết
là ông ấy đã đi quá xa. Ông hứa hẹn điều đó sẽ không xảy ra nữa. Mỉm cười và
nói đó chỉ là một tai nạn.”
Và Jason đã
làm những gì mẹ anh yêu cầu, mỉm cười và nói dối, biết rằng còn lâu mới là lần
cuối cùng. Và cũng biết rằng, cách đối lập với Ray là không bao giờ mất kiểm
soát.
“Trước khi
mẹ anh mất.” Anh nghe chính mình đang nói, “Bà yêu cầu anh hãy tha thứ và quên
đi. Nhưng xem chừng anh không thể xoay sở để làm cả hai thứ cùng lúc được.”
Chẳng có
chút tha thứ dự trữ nào sót lại trong anh. Những dấu ấn của thời thơ ấu đã khắc
sâu như nét chạm trên tấm bia mộ. Anh đã nhớ lại những thứ anh không muốn nhớ.
Dù không ai có thể hiểu được anh mà không biết về ít nhất cũng một vài trong những
chi tiết đó. Anh chưa bao giờ đem bản thân ra giao phó cho bất kỳ ai. Quá khứ của
anh không phải là thứ được sử dụng như một khoản mặc cả để tranh thủ sự thương
cảm của người nào đó. Và cho đến bây giờ anh không thấy có bất kỳ ích lợi nào
trong việc để cho ai đó hiểu anh.
Những ngón
tay của Justine ve vuốt bên trong cổ tay anh, xoa nhẹ như thể cô cảm nhận được
nhịp tim anh. “Em cũng không làm được điều đó.” Cô nói. “Mẹ em và em cũng ghẻ lạnh
nhau. Cả hai đổ lỗi cho nhau. Bà ấy không thể tha thứ cho em về...” Một nhịp
nghỉ không thể kềm chế. “Quá nhiều thứ. Phần lớn là vì đã không muốn sống cuộc
sống của bà.”
“Là gì?”
Justine
nhún vai và nhìn xa khỏi anh, nụ cười của cô lẩn tránh. Khi ánh mắt cô gặp lại
mắt anh, dường như cô đang nhìn vào anh xuyên qua thành trì của những bí mật.
“Bà ... rất khác biệt.”
“Khác như
thế nào?”
“Bà rất gắn
bó với những thứ anh hẳn sẽ gọi là tín ngưỡng lập dị” Một khoảng ngừng cân nhắc khác. “Dựa vào tự
nhiên.”
“Bà ấy là
phù thuỷ à?”
“Còn nhiều
hơn như thế.”
Jason nhìn
cô chằm chằm cảnh giác.
Bàn tay cô
bắt đầu lùi xa, nhưng Jason khép những ngón tay anh quanh tay cô trong một cái
bẫy dịu dàng.
“Em được
nuôi lớn trong môi trường dị giáo,” Cô nói. “Phần lớn tuổi thơ của em trôi qua
tại những lễ hội huyền bí, lễ triệu tập thần linh, những cuộc hội họp về nghệ
thuật pháp thuật, những vòng tròn tang-trống... em thậm chí còn nhịp bước giữa
một cặp đôi dị giáo đề cao lễ diễu hành. Em cam đoan điều đó trông có vẻ khá là
điên đối với với những người ngoài cuộc. Nó cũng điên rồ với cả những người
trong cuộc.” Justine mỉm cười và cố ra vẻ không quan trọng, nhưng mạch máu nổi
rõ trên vầng trán mong manh của cô, một sắc độ xanh thanh nhã của căng thẳng. “Em
đã luôn khác biệt.” Cô nói. “Em ghét điều đó.”
Jason muốn
chạm vào gương mặt cô, xoa dịu những dấu hiệu đau buồn. Thay vì thế anh lướt
ngón tay cái của anh trên những khớp ngón tay cô bằng những ve vuốt dịu dàng.
“Vào lễ
Halloween.” Justine tiếp tục. “Em không bao giờ được mặc y phục giả trang và
chơi trò lừa-hay-lộc. Thay vì thế em phải tham dự bữa tối Samhain* và đặt bên cạnh
những chiếc dĩa trống dành cho linh hồn của những người thân đã qua đời.” (*Samhain : lễ hội của người Celt cổ vào ngày đầu tiên của tháng 11 để chào
đón mùa đông. Tiếng Irish cổ là Samain – Ct của Sẻ, theo Oxford Dict.)
Chân mày
anh nhướng nhẹ. “Có ai trong số họ hiện ra không?”
“Em không
thể kể với anh, hoặc là anh sẽ mất hết hồn vía và chạy mất.”
“Không trước
món tráng miệng đâu.” Anh ngừng lại. “Anh có ấn tượng rằng cộng đồng dị giáo của
em bao gồm vài thành viên... pháp sư chăng?”
Cô tái nhợt
đi và giữ im lặng.
Với sự ngạc
nhiên của cô, đôi mắt anh loé sáng vẻ hài hước bất kính. “Vậy em là một phù thuỷ
tốt,” anh hỏi, “Hay là xấu vậy?”
Nhận ra câu
trích dẫn từ truyện Phù thuỷ xứ Oz, Justine cố mỉm cười nhưng không thể. “Em
thích không được gắn nhãn hơn.”
Cô đã kể với
anh quá nhiều. Và thậm chí tệ hơn, là tất cả sự thật. Điều gì về anh đã khiến
cô trở thành kẻ ba hoa đến thế? Cảm giác muốn bệnh, cô cố kéo tay khỏi anh lần
nữa, nhưng Jason không chịu buông.
“Justine,”
Anh nói lặng lẽ. “Đợi đã. Em vừa nói gì vậy?... Anh đã tốn mười năm vừa qua để
sáng tạo ra một thế giới phức hợp kỳ ảo đầy những con rồng và yêu tinh. Đó là
loại công việc mà một người bình thường sẽ không thể làm. Hai người bạn thân nhất
của anh, cả hai tình cờ đều làm việc cùng anh, được biết là mang đôi tai nhọn bằng
nhựa dẻo hoặc bàn chân hobbit tham dự những cuộc họp. Và như anh đã kể với em,
anh là người tham việc bệnh hoạn và mất ngủ với việc không có linh hồn. Vì thế,
đôi chút quan tâm hời hợt trong nghệ thuật hắc ám trong thời gian rảnh rỗi của
em hầu như chẳng có vấn đề gì với anh hết.”
Justine sợ
phải tin anh. Nhưng cô ngừng việc cố kéo tay khỏi anh. Và cảm giác phát ốm đã
tiêu tan. Giờ đây những ngón tay cô được giữ chặt trong tay anh; và cô không định
buông ra.
Không ai
trong họ muốn thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét